• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (3 Viewers)

  • Chương 637-645

Chương 637:



Mặc dù đã xin lỗi anh rất nhiều lần, nhưng bây giờ nhớ lại quá khứ, An Chỉ Nguyệt không khỏi lẩm bẩm: “Xin lỗi anh Dực Thành, hồi đó tôi thật sự không cố ý làm tổn thương anh. Cảm ơn sự bao dung và quan tâm của anh.”



Dù anh có nghe thấy hay không, cô cũng muốn xin lỗi một lần nữa.



Đêm càng ngày càng sâu, phòng vắng lặng lạ thường.



An Chỉ Nguyệt mệt mỏi, hai tay nằm trên mép giường anh, tựa đầu vào cánh tay anh.



Sáng sớm hôm sau.



Sau cơn mưa, bầu trời như được gột rửa, ánh ban mai mờ ảo, sương mù từ từ tản ra.



Ban công được phản chiếu trong ánh đèn ấm áp làm bừng sáng cả căn phòng.



An Chỉ Nguyệt cảm thấy cánh tay mình tê dại, đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là đưa tay chạm vào Bộ Dực Thành trên giường bệnh, lo lắng nói: “Anh Dực Thành, anh Dực Thành, tỉnh lại đi.”



An Chỉ Nguyệt vỗ nhẹ lên mặt Bộ Dực Thành, vẫn không thể đánh thức anh, Lạc Thập Thất nói anh ấy không sao, tại sao anh ấy vẫn hôn mê?



An Chỉ Nguyệt lo lắng và vội vã rời khỏi phòng khám để tìm bác sĩ.



Cô vừa ra khỏi phòng, người đàn ông đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra nhìn trần nhà lặng lẽ, ánh mắt mê ly thâm thúy mang theo chút mệt mỏi, một chút lạnh lẽo.



Nó giống như một hồ nước sâu không thể thấy đáy, không có độ âm và không rõ vẩn đục.



5 phút sau.



An Chỉ Nguyệt đưa bác sĩ vào phòng bệnh, vừa đi vừa lo lắng nói với bác sĩ: “Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, nhanh lên …”



Cô ấy chưa nói hết lời, mọi người lập tức ngẩn người vì giường bệnh trống không. Người không còn ở đó nữa.



Các bác sĩ và y tá đang lo lắng tìm kiếm người bị thương.



An Chỉ Nguyệt đứng bất động, trong lòng cảm thấy khó chịu không giải thích được, nhìn giường trống trải, gió mát từ từ đến, làm nhói đau trái tim yếu ớt dưới lồng ngực.



Không cần nhiều lời cô cũng hiểu, Bộ Dực Thành thực sự chán ghét cô.



An Chỉ Nguyệt thanh toán tiền viện phhis, lấy thuốc do bác sĩ kê rồi bắt taxi về nhà.



Khi trở về biệt thự, chào đón cô vẫn là một căn nhà trống trải, sau khi tìm kiếm toàn bộ ngôi nhà, cô không thấy anh đâu.



Cô ngồi xuống ghế sô pha gọi điện cho anh, mới nhớ ra anh bị hỏng điện thoại, hiện tại điện thoại không liên lạc được.



Cả ngày, cô ngồi ở nhà và chờ đợi như người mất hồn.



Đầu cô trống rỗng.



Khi màn đêm buông xuống, đèn bật sáng.



Cả thành phố chìm trong bóng tối, những đường phố và các tòa nhà được thắp sáng rực rỡ với ánh đèn neon.



Trong phòng họp tráng lệ trên tầng cao nhất của Tòa nhà tập đoàn Mộc Vân.



Đèn sáng trưng, bàn hội nghị được bao quanh bởi một chục cổ đông cấp cao.



Mọi người xì xào bàn tán.



Ông cụ bộ đang ngồi ở trung tâm của bàn hội nghị, với khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt lạnh lùng và dáng vẻ bất khả xâm phạm.



“Lợi ích của cổ đông phải được tối đa hóa, và tôi không đồng ý bị mua lại …”



“Vì Bộ Dực Thành là cháu của ông, tất cả chúng tôi hy vọng rằng Bộ Dực Thành có thể giúp đỡ công ty một cách vô điều kiện và để mọi người vượt qua khủng hoảng, thay vì nhân lúc công ty khó khăn như hiện nay muốn nuốt chửng Tập đoàn Mộc Vân.”



“Đúng vậy, dù sao công ty chúng ta đã từng bước một từ công ty nhỏ ít người biết đến cho đến nay. Mọi người đều biết chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức và mồ hôi trong suốt quãng thời gian qua. Chúng ta không thể vì một cuộc khủng hoảng mà chuyển giao công ty của mình cho Bộ Dực Thành quản lý được.”



“Tôi đồng ý.”



“Tôi đồng ý.”



“Chúng tôi nhất trí rằng người đứng đầu Tập đoàn Mộc Vân phải là cháu nội thứ 2 của ngài, Bộ Hướng Đình.”
Chương 638:



Cổ đông phát biểu ý kiến.



Bộ Hướng Đình cười và đẩy kính, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn tình cảm của các cô chú, Hướng Đình vẫn còn nhiều thiếu sót, chưa có khả năng quản lý tập đoàn Mộc Vân, còn cần các cô chú chỉ dạy thêm.”



Lúc này, Bộ Lệ ngồi bên cạnh không nhịn được xen vào: “Hướng Đình, con thật khiêm tốn, quá khiêm tốn, mọi người đều có thể nhìn ra năng lực của con, con là lựa chọn tốt nhất để quản lý tập đoàn Mộc Vân.”



Bộ Hướng Đình mỉm cười và gật đầu: “Cảm ơn cô, Hướng Đình vẫn cần tích luỹ thêm kinh nghiệm.”



“Cô à, cũng là cháu của cô mà, sao cô lại quá thiên vị anh hai? Cháu và anh cả cũng không tệ chút nào.” Bộ Hướng Hoa vắt chéo chân và nói một cách bâng quơ.



Lúc này, Bộ Hướng Hào làm ẩm ướt cổ họng, trịnh trọng nói: “Chú ba, đừng nói nhảm.”



“Những gì em nói là sự thật. Người mù có thể thấy rằng cô từ trước tới nay luôn thiên vị anh hai.” Bộ Hướng Hoa không vui.



Bầu không khí trong toàn bộ phòng họp lập tức đông cứng lại, Bộ Lệ cũng im lặng, lúng túng rũ mắt xuống, không dám phát ra tiếng động.



Bộ Dực Thành mặt lạnh lùng, anh ngồi ở bên trái, lẳng lặng nhìn những người trước mặt này. Phía trước bên phải của bàn hội nghị là Bộ Hướng Hào, Bộ Hướng Đình và Bộ Hướng Hoa, ba người này là anh họ của anh, ba người con trai của bác anh và là những cháu trai được coi trọng của ông nội anh.



Ai cũng biết người kế nhiệm tập đoàn Mộc Vân phải được chọn từ ba người này, nếu không phải tập đoàn Mộc Vân khủng hoảng lần này, anh thậm chí còn không có cơ hội bước chân vào cánh cửa của công ty này.



Thật nực cười khi những người này cầu xin anh giúp đỡ, nhưng thái độ của họ lại chê bai, cười cợt, thật là hoang đường.



Anh cả Bộ Hướng Hào trưởng thành và ổn định, tuy cũng có tham vọng nhưng chưa đóng góp được nhiều cho công ty.



Bộ Hướng Hoa kiêu ngạo và trác táng, anh ấy rất hấp tấp trong cuộc sống và mọi việc, cho nên mọi người không tin cậy.



Bởi vậy, toàn bộ cổ đông của công ty, bao gồm cả Bộ chủ tịch đều đặt niềm tin ở người lịch lãm, nho nhã, có năng lực, hiện tại anh ta đã là phó tổng giám đốc tập đoàn Mộc Vân, kiêm luôn vị trí cố vấn của Bộ lão gia.



Sau khi mọi người bàn tán xôn xao, cuối cùng ông cụ Bộ cũng lên tiếng và chậm rãi nói: “Thời gian này, do ảnh hưởng kinh tế toàn cầu, tập đoàn Mộc Vân của chúng ta đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng lớn, để giảm thiểu tổn thất của công ty, để không sa thải bất kỳ ai, để không từ bỏ bất kỳ công việc kinh doanh nào, chúng ta phải tìm một công ty lớn mạnh hơn để hợp tác. Tôi rất biết ơn vì cháu trai của tôi, Bộ Dực Thành, có thể giúp công ty vượt qua khó khăn. Còn về cuộc gặp gỡ với mọi người hôm nay, chúng ta phải thảo luận về một kế hoạch tốt hơn.”



Đột nhiên, một cổ đông lớn tuổi đề xuất: “cậu Dực Thành không có cổ phiếu, vậy để cậu ấy mua cổ phiếu, vấn đề thiếu hụt vốn của chúng ta cũng sẽ được giải quyết.”



Ngay khi lời này nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.



Ai trong nhà họ Bộ cũng cụp mắt xấu hổ không nói nên lời.



Là con cháu của nhà họ Bộ, mọi người đều được chia cổ phần xứng đáng, ngay cả cháu gái Doãn Nhược Thi và người quá cố Doãn Nhược Lam cũng có cổ phần trong tập đoàn Mộc Vân, nhưng Bộ Dực Thành lại không có một xu nào.



Đây là một kiểu khinh thường và xúc phạm đối với Bộ Dực Thành.



Bộ Dực Thành vẫn im lặng từ đầu đến cuối, đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt từ tính bình tĩnh, trong lời nói có một hơi thở vô cùng lạnh lùng, không có một chút nhiệt độ: “Nói xong mấy câu vô nghĩa của các người chưa?”



Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt của mọi người đều đen lại, họ tức giận khịt mũi, nắm chặt tay kìm nén, muốn nói nhưng còn bực tức, trừng lớn mắt.



Giọng nói ôn hòa và có tính giáo dục của ông cụ Bộ cất lên: “Dực Thành, tất cả mọi người ở đây đều là trưởng bối của con, không thể lỗ mãng như vậy được.”



Bộ Dực Thành đứng dậy, kéo từng chiếc cúc áo màu đen được thiết kế riêng, từ từ cài lại, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không thu mua tập đoàn Mộc Vân, sáp nhập, đầu tư cổ phần, đầu tư hay hợp tác, các người có thể bàn bạc kỹ càng và lên kế hoạch chi tiết rồi liên hệ với tôi. Nhắc lại một lần nữa, đừng lãng phí thời gian của tôi.”



“Quá kiêu ngạo.” Một người nào đó trong số các cổ đông nói, “Nếu người đứng đầu Mộc Vân là một người bất chấp như vậy cũng được sao?”



Bộ Dực Thành bỏ qua những lời như vậy, hoàn toàn không để ý đến, tự tin mười phần nhìn ông cụ Bộ và nói: “Ông nội, cháu có thể giúp tập đoàn Mộc Vân vượt qua khó khăn, nhưng cháu có một điều kiện.”



“Nói Đi.” Ông cụ bộ kìm lại sự kiêu ngạo của mình.
Chương 639:



“Không được tìm An Chỉ Nguyệt gây phiền toái.” Bộ Dực Thành nhấn mạnh từng chữ.



Bộ Lệ tức giận đứng lên, buột miệng: “Điều kiện khốn kiếp gì vậy, cô ta chính là người giết chết em họ của cậu, cậu điên rồi sao?”



Những người có mặt đột nhiên bàn tán sổi nổi, xì xào.



Sắc mặt ông cụ Bộ càng lúc càng khó coi, hai tay nắm chặt hai bên tay cầm ghế, trầm ngâm không nói nên lời.



Bộ Hướng Đình nheo mắt thâm sâu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bộ Dực Thành với ánh mắt khó lường, hai tay chậm rãi hình thành nắm đấm.



Bộ Hướng Hoa cong khóe miệng, nhướng mày nhìn Bộ Dực Thành, cười mỉa mai, tựa cả người vào lưng ghế như bị tê liệt: “Em họ, anh coi trọng em là một nhân vật lớn, làm việc quả nhiên không giống bình thường.”



Bộ Dực Thành làm ngơ trước những lời nói của Bộ Hướng Hoa và hoàn toàn không thèm để ý.



Ông cụ Bộ dừng lại chút: “Nếu ông không đồng ý thì sao?”



Bộ Dực Thành thờ ơ nói: “Nếu ông phá sản, con vẫn sẽ chu cấp cho cuộc sống của ông khi về già.”



Nói xong, anh trực tiếp bước ra cửa không quay đầu nhìn lại.



Lời nói của anh khơi dậy sự chán ghét và tức giận của mọi người, Bộ Hướng Hoa cười lớn: “Haha, nuôi dưỡng ông nội lúc về gia? Haha, cậu thật sự cho rằng tập đoàn Mộc Vân dễ phá sản như vậy sao? Em họ nghĩ như vậy thật nực cười. Tôi thực sự nghi ngờ không biết có phải sự nghiệp của cậu ta bây giờ là tùy tiện mà nhặt được hay không, hahaha. “



Ông cụ Bộ mặt mũi đen như mực, Bộ Hướng Hào huých cùi chỏ Bộ Hướng Hoa, nhỏ giọng thì thầm: “Đừng coi thường Bộ Dực Thành, ông nội còn phải nhìn sắc mặt của nó, vì vậy em câm miệng đi. “



Bộ Hướng Hoa kiêu ngạo hừ lạnh, sờ sờ cằm, nheo lại đôi mắt sắc bén: “Bộ Hướng Hoa em đây chưa từng sợ ai, chỉ là kẻ mắc bệnh thần kinh tự kỷ có gì đâu mà sợ hãi?”



Mọi người xì xào bàn tán, Bộ Lệ bĩu môi, bất mãn nói: “Ba, cho dù ba có đồng ý hay không với điều kiện của Dực Thành, con, chồng con nếu ở đây, chúng con tuyệt đối không đồng ý, có thù nhất định phải báo.”



Trong văn phòng ồn ào, Bộ Hướng Đình lặng lẽ bước ra khỏi phòng họp mà không bị mọi người chú ý, sải bước đuổi kịp Bộ Dực Thành.



Tầng 1 của toà nhà tập đoàn Mộc Vân.



Bên ngoài của tòa nhà sang trọng và được chiếu sáng rực rỡ.



Ngay khi Bộ Dực Thành bước ra khỏi cổng, giọng nói của Bộ Hướng Đình truyền đến từ phía sau anh: “Dực Thành, đợi đã.”



Bộ Dực Thành dừng lại.



Anh đút bàn tay đang cầm chìa khóa xe vào túi quần trong bộ vest, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.



Bộ Hướng Đình chạy tới trước mặt Bộ Dực Thành ngăn cản đường đi của anh, anh thở một hơi, đỡ cặp kính kim cương của mình, nở nụ cười dịu dàng và giọng nói nhẹ nhàng: “Dực Thành, thân thể của cậu không sao chứ?”



Bộ Dực Thành cau mày nhìn về phía anh ta, nghi ngờ trong lời nói có ẩn ý.



Đối mặt với Bộ Dực Thành – người đang không nói lời nào, Bộ Hướng Đình mỉm cười nói thêm: “Đêm qua, Chỉ Nguyệt gọi cho tôi nói rằng cậu xảy ra sự cố. Hôm nay tôi vốn dĩ muốn đến thăm cậu, nhưng không ngờ ông nội lại mời cậu tới đây tham gia cuộc họp. Bây giờ nhìn thấy cậu không sao, tôi cảm thấy yên tâm hơn rồi. “



Bộ Dực Thành bình tĩnh nhẹ nhàng: “Ừm” một tiếng, coi như đáp lại lời nói của anh ta.



Bộ Hướng Đình nheo mắt và nói bằng một giọng nhẹ nhàng: “Tôi thực sự cảm ơn cậu đã vì Chỉ Nguyệt mà áp chế ông nội, Chỉ Nguyệt của tôi tâm địa hiền lành, em ấy là vì cảm giác áy náy nên mới ở lại.”



“Anh rốt cuộc muốn gì?” Bộ Dực Thành lạnh lùng nói.



Bộ Hướng Đình ê ẩm cổ họng, đút hai tay vào túi, cười nhẹ: “Chỉ Nguyệt nhờ tôi tìm người thay thế công việc của cô ấy, hôm qua vốn dĩ đã đồng ý rời đi cùng tôi. Thật tình cờ, cậu lại bị thương. Nếu tôi không thể tìm thấy người mới, cô ấy sẽ không rời đi.”



Bộ Dực Thành hít sâu một hơi, lồng ngực ngột ngạt khó chịu, lạnh lùng nói: “Tôi không cần người thay thế, cứ mang cô ấy đi đi.”



“Cô ấy rất ngoan cố, cậu đối tốt với cô ấy, tôi có nói cái gì cũng không chịu nghe. Tôi làm phiền cậu ra mặt đuổi cô ấy đi. Cậu chỉ cần nói một câu là sai thải cô ấy.” Bộ Hướng Đình thuyết phục.



Bộ Dực Thành sắc mặt lạnh lùng, không có đáp lại lời nói của anh ta, lướt qua nhau, lấy chìa khóa xe mở khoá.
Chương 640:



Anh vừa mở cửa, những lời của Hướng Đình lại truyền đến từ phía sau: “Đừng khiến cô ấy khó xử. Cô ấy thực sự rất nhút nhát. Cô ấy đã nói với tôi rằng đêm qua là do bất đắc dĩ mới phải ở cùng cậu, ngày nào cũng nơm nớp lo lắng sợ cậu đột ngột đổ bệnh, sống gần cậu sẽ là cực hình đối với cô ấy. “



Lo lắng sao? Cực hình sao?



Bộ Dực Thành giữ chặt cửa xe, mu bàn tay gân xanh nổi lên, cơn phẫn nộ bao trùm, cả người lạnh như băng.



Bộ Hướng Đình mơ hồ cảm thấy được sự tức giận, lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Hộ chiếu và giấy tờ đi nước ngoài của Chỉ Nguyệt đã xong xuôi, tôi hy vọng cậu không làm chậm kế hoạch của cô ấy. Người bị hại là đứa cháu gái yêu quý nhất của ông nội. Cả tôi và cậu đều không thể đảm bảo an toàn 100% cho Chỉ Nguyệt. Cô ấy phải đi lánh nạn ở nước ngoài. Đây là điều mà Chỉ Nguyệt mong muốn nhất. “



Bộ Dực Thành ngồi vào ghế lái không nói một lời, đóng sầm cửa và khởi động xe, đạp mạnh chân ga phóng đi.



Bộ Hướng Đình nhìn chiếc xe thể thao biến mất trên đường, khóe miệng nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, anh rút điện thoại di động ra gọi cho An Chỉ Nguyệt.



Chuông reo rất lâu, An Chỉ Nguyệt mới kết nối điện thoại.



Trước khi Bộ Hướng Đình có thời gian để nói, An Chỉ Nguyệt lớn tiếng nói: “Nếu anh Hướng Đình gọi cho em không phải là để giải thích những gì đã xảy ra ngày hôm qua, thì đừng nói nữa, cúp máy đi.”



Bộ Hướng Đình không kìm được mà cười thầm : “Chỉ Nguyệt, tính cách này của em thực sự làm người khác ăn không tiêu …”



Trước khi anh ta nói xong, An Chỉ Nguyệt đã lạnh lùng nói: “Cúp máy.”



“Đừng đừng … anh sẽ giải thích… “



Hướng Đình vội vàng hét lên: “Anh đã nói chuyện với Dực Thành ngày hôm qua. Anh biết rằng cậu ta sẽ đánh anh nhưng anh không cố ý chọc giận cậu ta.



Anh ăn ngay nói thẳng. “



An Chỉ Nguyệt im lặng một lúc và hỏi: “Anh đã nói những gì với anh ấy? Anh có biết vì những gì anh nói mà anh ấy đã bị một chiếc xe đâm khi băng qua đường không.”



Bộ Hướng Đình cố tình ngạc nhiên: “Chúa ơi, thật sao? Vậy em ấy bây giờ thế nào rồi? Em ấy ổn chứ? Đang ở bệnh viện sao? Có nghiêm trọng không?”



Bộ Hướng Đình hỏi dồn dập giọng điệu nghe có vẻ rất lo lắng, An Chỉ Nguyệt thở dài và yếu ớt nói: “Anh ấy rời bệnh viện một mình. Em đợi anh ấy ở nhà một ngày rồi vẫn chưa thấy quay lại. Không biết tình hình hiện tại của anh ấy và không thể liên lạc. Anh Hướng Đình, em thật rất xin lỗi. Em lo lắng rằng sẽ có chuyện xảy ra với anh ấy. “



“Dực Thành lớn như vậy, không sao đâu, em đừng lo lắng. ” Bộ Hướng Đình nghiến răng, khóe miệng giật giật, ánh mắt sắc bén, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn nhu: “ Đừng lo lắng, nếu anh liên lạc được với cậu ấy. Anh nhất định sẽ thông báo cho em. “



An Chỉ Nguyệt suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh đã nói gì với anh Dực Thành ngày hôm qua? Tại sao anh ấy đột nhiên lại thay đổi tính khí của? Sau khi đánh anh, thái độ của anh ấy đối với em rất khác.”



Bộ Hướng Đình làm ẩm ướt cổ họng của mình, rồi nói tiếp: “Anh nói rằng cho dù em là kẻ giết em họ của cậu ấy, anh vẫn sẽ cưới em.”



An Chỉ Nguyệt lập tức im lặng, bầu không khí trở nên nặng nề, Bộ Hướng Đình cảm thấy An Chỉ Nguyệt nghe điện thoại hẳn là bị sốc, không khỏi nhếch lên khóe miệng, nhớ tới những gì Bộ Dực Thành đã nói lúc trước, sắp xếp lại và nói thêm: “Vì em, anh có thể từ bỏ gia đình, sự nghiệp và cả thế giới, anh có thể trở thành kẻ thù của cả thế giới vì em. Đó là những gì anh đã nói với cậu ấy, nhưng cậu ấy là đứa cháu hiếu thuận, cậu ấy tức giận vì anh bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa nên đã giáng cho anh hai cú đấm, cũng giận em hồng nhan họa thủy khiến cho anh quá si mê, vì vậy mà thay đổi thái độ với em. “



Giọng nói khàn khàn của An Chỉ Nguyệt có chút nghẹn ngào, nhất thời cô không biết phải làm gì. Cô lẩm bẩm nói:” Anh Hướng Đình, cảm ơn …, em, em thực sự không biết phải nói gì, em… “



“Em không cần phải nói bất cứ điều gì, miễn là em biết anh yêu em rất nhiều.”



Bộ Hướng Đình vừa nói vừa bước vào toà nhà tập đoàn mộc Vân: “Em sống với em họ của anh, trai đơn gái chiếc, anh rất lo lắng. Em như vậy thực khiến anh không yên tâm. Trong lòng anh rất buồn, Chỉ Nguyệt, vì anh, xin em đừng quá thân với những người đàn ông khác, anh sẽ để ý đó.”



” … ” An Chỉ Nguyệt im lặng.



Bộ Hướng Đình chờ đợi lời nói của cô nhưng không thấy cô không trả lời, anh ta tiếp tục hỏi: “Chỉ Nguyệt? Em thích em họ của anh sao”



“Sao có thể chứ? Sao em có thể thích anh Dực Thành, thật nực cười. Em luôn thích anh mà. Em đã từng hứa với Anh Dực Thành rằng em sẽ giúp việc nhà anh ấy trong một năm. Một năm đó, anh ấy sẽ bảo vệ em cho đến khi hợp đồng hết hạn. Chỉ vậy thôi. “



Bộ Hướng Đình ôn hòa nói: “Giữ lời hứa quả thực là một đức tính tốt, nhưng nếu Dực Thành muốn đuổi em đi, em đừng có mặt dày ở lại. Cậu ấy bây giờ rất hận em vì khiến cho anh từ bỏ gia đình và từ bỏ mọi thứ, nếu cậu ấy đuổi em đi thì không phải là do em thất hứa.”



“Vâng.”Giọng nói An Chỉ Nguyệt vô cùng chán nản, nhẹ nhàng đáp lại.



“Nếu em không muốn ra nước ngoài, anh sẽ thu xếp em sống bên cạnh anh.

Chương 641:

Sau này anh sẽ bảo vệ sự an toàn cho em. Anh sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương em. Anh cũng đã tìm người điều tra vụ án của em. Sớm thôi sẽ trả lại cho em sự trong sạch.”

“Vâng.”

“Chỉ Nguyệt, làm người yêu anh có được không?”

“…”

“Em đang do dự sao?” Bộ Hướng Đình nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

“Không phải, em chỉ nghĩ là quá đột ngột.” An Chỉ Nguyệt vội vàng, lo lắng giải thích: “Chuyện này em chưa bao giờ dám nghĩ tới… em…”

“Nếu em đã thích anh rồi thì cứ mạnh dạn bày tỏ suy nghĩ. Chỉ Nguyệt, chúng ta kết hôn đi. “

“Anh Hướng Đình, đây không phải lúc thích hợp. Cả gia đình đều coi em như kẻ thù. Nếu anh đề nghị kết hôn với em vào lúc này sẽ chỉ gây khó khăn cho anh thôi.”

“Vì em, anh không sợ điều gì cả.”

“Em sợ. “

“Được rồi, chờ ngày chứng minh em vô tội, chúng ta sẽ kết hôn. “

“Ừm.”

Hướng Đình lắng nghe An Chỉ Nguyệt đồng ý , cảm thấy hạnh phúc, vừa nghe điện thoại vừa tiến vào thang máy.

Sau vài câu nói nhẹ nhàng, anh ta cúp máy.

Anh nhấn tầng cao nhất của thang máy, đút hai tay vào túi và nhìn lên màn hình kỹ thuật số trên đầu, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt và đầy đắc ý.

Biệt thự yên tĩnh.

Màn đêm bên ngoài cửa sổ kính ảm đạm và lạnh lẽo, ánh đèn vàng mờ trong vườn chiếu sáng cảnh vật, cả trái đất đều chìm trong bóng tối.

An Chỉ Nguyệt nhìn lên đồng hồ trên tường, thời gian là 22h30.

Cô không khỏi thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới trước bàn ăn, chạm vào mấy cái đĩa trên bàn, toàn bộ đồ ăn đều đã nguội lạnh.

Ba giờ trước, cuộc điện thoại của Bộ Hướng Đình khiến cô cảm thấy bối rối, đầu óc trống rỗng không nghĩ ra được gì.

Cô nên đắm chìm trong niềm vui sướng khi được tỏ tình cảm vào lúc này, nhưng lại không thể giải thích được tại sao lại lo lắng vô cơ thế này.

Bộ Dực Thành đã đi đâu?

Cả ngày không về nhà, vết thương trên vai bây giờ thế nào rồi? Không biết anh ấy đã ăn chưa? Anh ấy có về nhà hôm nay không?

Đúng lúc An Chỉ Nguyệt đang lo lắng, tiếng xe ô tô thể thao đột nhiên truyền đến.

Cô phản ứng đột ngột, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Lúc cô mở cửa và lao ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Bộ Dực Thành bước xuống xe.

Anh lê bước chân mệt mỏi, hai vai nặng trĩu như bị đè lên ngàn cục đá, cả người không còn chút sức lực, anh kéo cà vạt, đi về phía cửa.

Nụ cười trên mặt An Chỉ Nguyệt từ từ biến mất, cô lo lắng xoa xoa ngón tay, nhìn anh bước lên từng bước chậm rãi đến gần, cô làm ẩm cổ họng nhẹ nhàng hỏi: “Anh Dực Thành, hôm nay anh đã ở đâu vậy? Tôi … ” Lời nói đến bên miệng rồi nhưng muốn nói lại thôi.

Bộ Dực Thành không hề nhìn cô, giọng nói khàn khàn lạnh lùng, khẽ nói: “Hãy thu dọn hành lý rồi rời khỏi đây.”

An Chỉ Nguyệt cắn nhẹ môi dưới, cảm thấy chua xót và thống khổ. Cô nghĩ rằng mình không hề làm bất cứ điều gì sai trái.

Ngay cả khi cô đồng ý với Bộ Hướng Đình, nếu Dực Thành đuổi cô đi, cô cũng sẽ rời đi. Nhưng giờ phút này, cô lại cảm thấy cực kỳ ấm ức tủi thân, cô không làm gì sai.

“Anh Dực Thành, anh ăn tối chưa?”

An Chỉ Nguyệt cố tình đi theo sau anh, quan tâm hỏi: “Anh có cần tôi hâm nóng đồ ăn không?”

Bộ Dực Thành cởi áo khoác vest, kéo cà vạt rồi cầm vào trong tay tiếp tục đi về phía trước, coi An Chỉ Nguyệt như không khí.

“Bác sĩ kê thuốc cho anh. Vết thương ở vai của anh rất nghiêm trọng.
Chương 642:



Em đặt thuốc trong phòng cho anh. Nếu anh không thể tự bôi thuốc, em có thể giúp anh.”



Bộ Dực Thành vẫn thờ ơ, bước chân nhanh hơn, vừa bước lên cầu thang, An Chỉ Nguyệt vẫn theo sát phía sau, lải nhải: “Điện thoại của anh bị hỏng, rất khó liên lạc với anh. Thập Thất không ở bên cạnh anh giải quyết công việc. Sáng mai tôi sẽ mua cho anh một chiếc điện thoại mới…”



An Chỉ Nguyệt chưa kịp nói xong, Bộ Dực Thành đột nhiên quay người lại, ném quần áo trong tay đi, nắm lấy vai cô, đẩy mạnh vào tường.



Cú va chạm đột ngột khiến An Chỉ Nguyệt bị đau lưng, cô hét lên: “A …”



Ánh mắt kinh hãi nhìn anh chằm chằm, hô hấp trở nên gấp gáp, trong mắt cũng trở nên hoảng loạn.



Đôi mắt của anh vô cùng sắc bén, lạnh như băng.



Cả người anh đều bao phủ khí lạnh bức người, giống như sắp ăn thịt cô, sức lực của đôi tay anh rất mạnh, An Chỉ Nguyệt cảm thấy vai mình sắp bị anh bóp nát, đau đến phát run.



“An Chỉ Nguyệt, cô tự mình rời đi hay là để tôi ném cô ra ngoài?” Lời nói của người anh như từ trong hầm băng, không có một chút hơi ấm, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.



An Chỉ Nguyệt chịu đựng cơn đau, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của anh, ngoan cố hỏi: “Anh Dực Thành, tôi đã làm sai chỗ nào? Hãy nói cho tôi biết …”



Bộ Dực Thành từ từ hít sâu, giọng nói trở nên khàn khàn: “Cô không làm gì sai cả, nhưng tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”



An Chỉ Nguyệt cười chua xót, chậm rãi rũ đôi mắt xuống, không muốn nhìn vào dáng vẻ vô cùng lạnh lùng của anh, thất vọng lẩm bẩm: “Tôi còn chưa trả lại cho anh số tiền đã ứng trước. Ơn của anh, tôi cũng chưa kịp báo đáp. Cho dù đã làm việc ở đây nhiều ngày, nhưng thậm chí tôi còn chưa nấu được cho anh một bữa cơm.”



Nhìn vẻ mặt tiều tụy và dáng vẻ cô đơn của An Chỉ Nguyệt, anh lại cảm thấy mềm lòng.



Sao anh lại không muốn có ngày như vậy được chứ?



Cho dù chỉ là một bữa ăn đơn giản, mỗi ngày đều được nhìn thấy mặt, một vài câu chào hỏi đơn giản, đối với anh như thế đã là đủ.



“An Chỉ Nguyệt, nếu sống cùng tôi dưới một mái là một loại tra tấn, mỗi ngày đối với tôi đều phải sợ hãi đề phòng, vậy hà cớ gì phải ở lại?” Bộ Dực Thành từng câu từng chữ nói, hai tay đè chặt trên vai cô cũng từ từ thả lỏng.



An Chỉ Nguyệt giật mình chớp mắt ngạc nhiên khó hiểu: “Anh Dực Thành, tại sao anh lại nghĩ tôi như vậy?”



Bộ Dực Thành cười lạnh, giọng nói chua xót trở nên khàn khàn, “Tôi nghĩ như thế nào về cô, đối với cô quan trọng lắm sao?”



“…” An Chỉ Nguyệt nhất thời im lặng một lúc, câu trả lời dường như mắc kẹt trong cổ họng, mở miệng cũng không thể thốt ra lời.



Bởi vì chính cô cũng không biết điều đó ó có quan trọng hay không.



Suy nghĩ của người đàn ông này đối với cô có quan trọng không?



Cô không ngừng tự hỏi bản thân mình, nhưng vẫn là không tìm được câu trả lời.



Bộ Dực Thành chờ đợi cô đáp lại, An Chỉ Nguyệt trầm tư trong chốc lát, vẫn như cũ không nói ra được câu trả lời, đành phải chuyển chủ đề: “Anh Dực Thành, tôi không phải giống như anh vừa nói, sống cùng với anh, tôi không cản thấy đó là sự tra tấn. Cho dù là ngôi nhà này hay là anh đi nữa, đều làm cho tôi thấy cảm giác an toàn. Lần trước, là bởi vì anh đánh anh Hướng Đình, cho nên tôi đã nhất thời nổi nóng với anh, nói những lời khó nghe. Tôi thành thật muốn xin lỗi anh. Tôi rất xin lỗi, thực sự xin lỗi anh, đó không phải là tôi cố ý.”



Bộ Dực Thành trong lòng tràn đầy mệt mỏi, hít một hơi thật sâu, đôi tay chậm rãi buông xuống, rời khỏi vai cô, sắc mặt vô cùng nặng nề, xoay người đi về phía cầu thang lên lầu.



Anh không muốn nói gì nữa, một câu cũng không muốn.



Bởi vì anh không muốn đoán xem trong lời nói của An Chỉ Nguyệt có bao nhiêu phần chân thật.



Một người phụ nữ yêu Bộ Hướng Đình tha thiết, nhưng vào thời điểm mấu chốt này đuổi cũng không chịu rời đi, anh không muốn nghĩ rằng động cơ của cô không trong sáng, bởi vì điều đó sẽ khiến anh càng khó chịu hơn.



An Chỉ Nguyệt nghi hoặc nhìn bóng lưng của anh bước trên cầu thang, bước chân có chút chậm, mỗi bước chân đều vô cùng nặng nề.



Cô nắm chặt tay, trái tim như treo lơ lửng, nhìn bóng lưng anh và nói: “Anh Đình vừa gọi cho tôi và giải thích về việc anh đã đánh anh ấy. Nhưng tôi không thể nào tin tưởng 100% những gì anh ấy nói. Anh có thể cho tôi biết tại sao anh muốn đánh anh ấy không? Anh ấy rốt cuộc đã nói gì với anh vào ngày hôm đó?”



Bộ Dực Thành thờ ơ với những lời của An Chỉ Nguyệt, và tiếp tục đi lên lầu như không nghe thấy gì.



“Anh ấy đề nghị tôi làm bạn gái của anh ấy.” An Chỉ Nguyệt sốt ruột và buột miệng thốt lên.
Chương 643:



“…” Bước chân của Bộ Dực Thành đột ngột dừng lại, vừa đi đến giữa cầu thang thì lập tức khựng lại, cơ thể rõ ràng trở nên cứng đờ, đứng yên không hề nhúc nhích.



An Chỉ Nguyệt lo lắng nắm tay lại và cắn chặt môi dưới.



Cô không biết tại sao mình lại muốn nói ra điều này, nhưng cô cảm thấy ngạc nhiên và không ngờ rằng nó sẽ khiến Bộ Dực Thành có phản ứng.



Nhưng mà, người đàn ông vẫn chỉ đứng lặng lẽ như vậy, không nói gì cũng không quay đầu lại.



“Anh Dực Thành, anh có biết tại sao quan hệ giữa người với người ngày càng gần nhau không? Là bởi vì giao tiếp, chỉ cần giao tiếp càng con người mới ngày càng hiểu nhau và hóa giải những hiểu lầm. Tôi thực sự xin lỗi vì sự việc lúc trước, vì tôi cảm thấy rằng tôi đã hiểu lầm anh. Anh Hướng Đình nhất định đã nói gì đó làm anh tổn thương, cho nên anh mới đánh anh ấy đúng không?”



An Chỉ Nguyệt nói ra những gì suy nghĩ ở trong lòng, đứng dưới cầu thang và yên lặng chờ đợi.



Cô là người thẳng thắn, nếu không đem khúc mắc trong lòng làm sáng tỏ, cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.



Cho dù cô có bị Bộ Dực Thành đuổi đi, cô cũng sẽ phải ra đi một cách rõ ràng rành mạch.



Sau một lúc, Bộ Dực Thành đột nhiên quay lại, từ trên cao nhìn xuống An Chỉ Nguyệt.



Ánh mắt thâm thúy của anh khiến An Chỉ Nguyệt đột nhiên trở nên căng thẳng, cô nuốt nước miếng, đối diện với ánh mắt của anh.



Bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển giống như có một tầng mây mù dày đặc bao phủ, không thể nào nhìn thấu tâm can của đối phương.



“Cô đã đồng ý với anh ta?”



Bộ Dực Thành đột nhiên mở miệng hỏi.



Trái tim An Chỉ Nguyệt hơi chùng xuống, nhất thời ngây người, trong điện thoại, cô đã đồng ý với Bộ Hướng Đình, chờ khi nào lấy lại được sự trong sạch sẽ cùng anh ta xây dựng quan hệ.



“Ừm.” An Chỉ Nguyệt gật đầu.



Khóe miệng Bộ Dực Thành khẽ nhếch lên một chút, hiện lên một nụ cười lạnh đầy chua xót, cay đắng cũng đầy mỉa mai…



Mọi thứ vào lúc này đều đã trở nên vô nghĩa.



Ánh mắt anh trở nên xa lánh, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Không cần áy náy, cũng không cần giải thích hay xin lỗi, cô không nợ gì tôi cả.”



Anh không cần những điều đó, điều mà anh muốn thì người phụ nữ này không thể cho anh được.



“Anh Dực Thành …”



“Tôi nói lại lần cuối, hãy rời khỏi nơi này.”



“…” An Chỉ Nguyệt không nói nữa, cho dù da mặt cô có dày đến đâu, cô cũng không thể chịu được hết lần này đến lần khác bị anh lạnh lùng xua đuổi.



Bầu không khí trở nên ngột ngạt, cả hai người đều im lặng.



An Chỉ Nguyệt vẫn không nhúc nhích đứng ở chỗ cũ, thất vọng suy sụp, nhìn Bộ Dực Thành xoay người tiếp tục đi về phía trước, quay trở về phòng.



Đêm xuống.



An Chỉ Nguyệt dọn dẹp vệ sinh phòng trong, phòng ngoài một lần, sau khi thu dọn đồ đạc trong phòng xong.



Cô đặt thẻ ngân hàng và điện thoại di động mà Bộ Dực Thành đã đưa cho cô lên bàn, tắt đèn trong phòng, rồi kéo vali rời đi.



Đêm khuya tĩnh lặng, gió thu thổi tới lạnh như băng.



An Chỉ Nguyệt vẫy một chiếc taxi trên đường và lên xe.



Anh đèn neon đường phố làm cho cả thành phố trở nên lỗng lẫy, trên đường vào lúc này thưa thớt xe cộ, ít người qua lại.



Khoảnh khắc ngồi lên xe, An Chỉ Nguyệt cảm thấy trái tim mình lạc lõng trống rỗng, như rơi xuống vực sâu không đáy, có một thứ cảm giác mất mát không thể nào giải thích được.



Cô tựa đầu vào cửa kính xe ô tô, lặng lẽ nhìn cảnh vật bên ngoài.



“Người đẹp, cô muốn đi đâu?”



An Chỉ Nguyệt yếu ớt lẩm bẩm: “Tôi không biết mình sẽ đi đâu, anh hãy cứ lái xe trước đi, tôi sẽ trả tiền.”
Chương 644:



“Được.” Người lái xe sảng khoái đồng ý.



Chiếc taxi đi một vòng trên đường phố, lang thang không điểm dừng trong suốt hai tiếng đồng hồ.



Có một chiếc xe thể thao màu đen cũng bám theo phía sau suốt hai giờ, duy trì một khoảng cách an toàn, đi theo suốt dọc đường, nhưng không hề vượt lên hay tới gần.



Bên trong chiếc xe thể thao một mảng tối om, ánh đèn đường phản chiếu qua kính xe, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng của người đàn ông bên trong.



Ánh mắt như thiêu đốt của anh không lúc nào rời khỏi chiếc xe taxi trước mặt.



Hai tay anh giữ chặt vô lăng, đôi vai nặng trĩu như có thể xụp đổ bất cứ lúc nào nhưng anh vẫn cắn răng chống đỡ.



Đã bao năm qua, anh đã quen với việc âm thầm đi theo An Chỉ Nguyệt, luôn dõi theo cô.



Yêu đơn phương cô 20 năm, yêu, hận, đau đớn, mệt mỏi.



An Chỉ Nguyệt đã đến tuổi bàn chuyện kết hôn, và việc kết hôn với người đàn ông mình yêu là điều hoàn toàn bình thường. Anh liệu có thể làm gì khác ngoài việc chúc phúc cho cô?



Cô nên có một người đàn ông tốt hơn, kết hôn với người đàn ông cô yêu và sống cuộc sống mà cô mong muốn. Nếu đã có thể chịu đựng nhiều năm như vậy, có thể buông bỏ, hà tất gì phải tiếp tục cưỡng cầu?”



Đó cũng không phải là tình yêu mà anh muốn.



Chỉ cần cô sống hạnh phúc, thì nỗi đau tầm thường của anh sẽ không là gì cả.



Cứ như vậy, từ phía xa nhìn cô, cách nhau một khoảng cách sẽ không bao giờ đuổi kịp.



Không để cô ấy biết, để tránh thêm phiền não cho cô ấy.



Thật ra, cả một đời người cũng rất ngắn, cái loại cảm giác đau lòng chờ đợi, chịu đựng rồi cũng sẽ qua đi.



An Chỉ Nguyệt ngồi trên taxi đi vòng quanh, cuối cùng dừng lại ở cửa một khu chung cư nhỏ.



Trả tiền xong, cô kéo hành lý vào khu vực này.



Đường vào trong khu, đèn đường mờ ảo, bên đường vắng vẻ có rất nhiều chiếc xe đỗ lại nhưng không nhìn thấy bóng người, ngước mắt nhìn lên các tầng trên của chung cư thấy ánh sáng thưa thớt, nhiều phòng đã tắt đèn đi ngủ.



Gió lạnh tấp vào mặt, An Chỉ Nguyệt lặng lẽ kéo va li vào, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Lương Ý.



Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói lười biếng của Lương Ý vang lên: “Chỉ Nguyệt, đã muộn như vậy rồi, có chuyện gì vậy?”



“Cậu có nhà không?” An Chỉ Nguyệt cất bươc và nhìn lên tầng bảy của chung cư trước mặt.



“Có, mình đang ở nhà, vừa đắp mặt nạ xong, đang chuẩn bị đi ngủ.



“Mình … Mình muốn ở nhà cậu mấy ngày, không biết có tiện không?” An Chỉ Nguyệt thấp giọng hỏi, hiện giờ cô thực sự là một người vô gia cư, không có nơi để về.



Vì cái chết của Nhược Lam, cô bị buộc lên lưng tội giết người, gia đình cô sợ đắc tội nhà họ Bộ nên cũng bỏ mặc cô.



Trải qua khó khăn, cô nghĩ mình có thể nương nhờ vào Bộ Dực Thành, và giờ anh cũng không muốn quan tâm đến cô.



Cô không muốn làm theo đề nghị của Bộ Hướng Đình, vì vậy cô không còn cách nào khác chỉ có thể tìm tới Lương Ý, một người bạn mà cô có thể tin tưởng.



“Tất nhiên rồi, cậu đang ở đâu?” Lương Ý sốt ruột hỏi.



“Ở dưới tầng khu cậu ở.”



“Mình xuống đón cậu, đợi mình.”



An Chỉ Nguyệt nở một nụ cười nhẹ, sau đó nhàn nhạt đáp: “Ừ.” Trái tim cũng cảm thấy ấm áp hơn.



Lương Ý không cần hỏi cô quá nhiều, vừa nghe cô nói đang ở bên dưới thì liền trực tiếp xuống đón cô.



Tâm trạng u ám của cô lúc này cũng không muốn nói quá nhiều.



Có một người bạn gái thân thiết như vậy, cô cảm thấy rất hài lòng.



An Chỉ Nguyệt kéo vali đi đến phía chung cư, đợi ở cổng tầng một cung cư.
Chương 645:



Mà vào lúc này, trên chiếc xe vẫn luôn đi theo suốt dọc đường đến cổng khu chung cư, Bộ Dực Thành chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu nhìn bóng dáng dần biến mất trong khu chung cư, phải một lúc thật lâu sau khi cô đã đi khuất, anh ấy bình tĩnh lại và nhắm mắt đôi mắt mệt mỏi, ngả người vào ghế xe.



Đôi vai rộng rãi như có một gánh nặng ngàn cân, đề ép khiến anh cảm thấy gần như tắt thở.



Màn đêm yên tĩnh giống như bị chìm vào trong sâu thẳm mây mù, con đường trở nên mờ ảo bởi những ánh đèn đường vàng nhạt.



Màu vàng ấm áp của đèn đường chiếu vào xe, chiếu rọi lên dáng vẻ lạnh lùng và cương nghị của Bộ Dực Thành, dáng vẻ có chút thăng trầm tang thương, từ tận sâu bên trong và cả vẻ bề ngoài.



Khuôn mặt tiều tụy không có một tia ấm áp.



Lúc này, anh chợt nhớ những ngày tháng ở Tịch Quốc, một đất nước không có hình bóng cô, vì bận việc quốc gia đại sự không có thời gian để tưởng nhớ về cô, khi cô đơn có thể rủ Kiều Huyền Thạch và Hách Nguyệt cùng nhau uống rượu và nói chuyện phiếm.



Đôi khi có nghĩ đến cô, cũng chỉ tự mỉm cười, giấu vào nơi sâu nhất trong trái tim mình, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu như bây giờ.



Một lúc lâu sau, Bộ Dực Thành mở mắt nhìn phía trước, khởi động xe, hai tay cầm vô lăng, đạp ga rời đi.



—— Lương Ý kéo chiếc vali mở cửa bước vào nhà.



An Chỉ Nguyệt bước vào ngay sau cô.



Căn hộ một phòng ngủ ấm áp và thoải mái, diện tích chỉ khoảng 50 mét vuông nhưng cũng đủ để Lương Ý ở một mình, dù lúc này có thêm An Chỉ Nguyệt đến cũng không khiến cô gặp thêm phiền phức.



Dù sao hồi cấp ba bọn họ cũng ở cùng ở chung ký túc xá, ngủ chung một giường là chuyện thường tình.



An Chỉ Nguyệt đóng cửa sau khi bước vào.



Lương Ý kéo hành lý của cô vào trong phòng, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy An Chỉ Nguyệt không có chút sức lực ngả vào trên sô pha, lẳng lặng ngồi xuống, tựa đầu vào lưng sô pha ngây người nhìn trần nhà.



Lương Ý bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, mím môi nghĩ nghĩ một lát, hỏi: “Bị đuổi ra ngoài rồi sao?”



“Ừ.” An Chỉ Nguyệt gật đầu.



“Mình sớm cũng đoán vậy, sớm muộn gì Bộ Dực Thành cũng đuổi cậu đi, chắc chắn nhà họ Bộ cũng sẽ gây áp lực cho anh ấy.”



“Anh Dực Thành không phải vì gia đình anh ấy mà đuổi mình đi.”



“Vậy thì vì cái gì?”



“Hình như mình đã nói những lời quá đáng với anh ấy.”



“Cậu đã nói gì với anh ấy?”



An Chỉ Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong lòng đầy áy náy: “Không hiểu vì sao anh ấy lại đánh anh Đình, mình đã mắng anh ấy là bị bệnh, và anh ấy đã vô cùng tức giận.”



Lương Ý kinh ngạc nhìn cô, cau mày lắc đầu: “Này … Cậu thực sự đúng là không biết lựa lời nói chuyện, cậu biết rõ lúc nhỏ anh ta mắc chứng tự kỷ, mặc dù bây giờ không biết như thế nào, nhưng khi anh ta còn nhỏ đã phải chịu đựng không ít việc bị bắt nạt và làm tổn thương, sao cậu có thể nói là anh ta bị bệnh.”



“Đừng nói nữa, mình cũng biết mình đã sai.” An Chỉ Nguyệt lấy tay day day lên trán mình một cách tội lỗi, yếu ớt lẩm bẩm: “Hiện tại mình cảm thấy áy náy muốn phát điên, mình cũng đã xin lỗi anh ấy rồi, nhưng mà …”



Lương Ý bĩu môi lẩm bẩm: “Tên Bộ Dực Thành này cũng thật hẹp hòi, mắng có một câu bị bệnh liền đuổi người ta ra khỏi nhà?”



“Anh Dực Thành có lẽ thực sự cảm thấy bị tổn thương nên mới đối xử với mình như thế này.”



“Cậu không phải là cái gì quan trọng của anh ta, tại sao anh ta phải để ý lời nói của cậu nhiều như vậy?” Lương Ý nhướng mày khinh thường nói.



An Chỉ Nguyệt giật mình, ngây người, chậm rãi hạ tay xuống, nghiêng đầu nhìn Lương Ý.



“Cậu, cậu nói là Anh Dực Thành không nên để ý lời nói của mình sao?”



Lương Ý mỉm cười liếc cô một cái, “Nếu là một người đàn ông rộng lượng, đương nhiên sẽ không quan tâm người khác nói gì về mình, bởi vì dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ta bị nói như vậy, trừ khi …”



“Trừ khi làm sao?”



Lương Dịch híp mắt, cười nói, “Trừ khi cậu ở trong lòng anh ta có một vị trí đặc biệt quan trọng, lời nói của cậu đủ để làm trái tim anh ta tổn thương.”



Lời nói của Lương Ý khiến trái tim An Chỉ Nguyệt bỗng nhói lên, tim đập nhanh không thể giải thích được, nuốt nước bọt nhìn vào mắt cô, “Không thể nào, không thể nào có chuyện này.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom