• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 571-579

Chương 571: Yêu thương (46)​


An Chỉ Nguyệt lo lắng bước vào biệt thự.

Sau khi vào nhà, không thấy Bộ Dực Thành ở phòng khách, cô thay giày và nhìn xung quanh.

Vừa nhìn vừa đi tới ghế sofa "Anh Dực Thành ..."

Cô gọi lớn.

Không ai trong nhà đáp lại.

Cô miễn cưỡng ngồi trên ghế sô pha thở dài.

Cảm thấy không ổn, cô lấy điện thoại di động ra xem.

Các tin tức của ngày hôm nay đã được đăng tải trên Internet và một số người thậm chí còn nhận ra rằng Lục Minh là con trai của một doanh nhân giàu có được nhiều người biết đến.Cô nên giải thích thế nào với Bộ Dực Thành? Càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy tồi tệ.

Đang suy nghĩ miên man, cô bấm số của Lạc Thập Thất.

Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia kính cẩn nói: “Chào cô An." Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!

"Tôi muốn hỏi, sếp của anh ở đâu?"

An Chỉ Nguyệt lo lắng hỏi.

Lạc Thập Thất cười dịu dàng nói: "Cô An muốn tìm cậu chủ sao không gọi điện thoại trực tiếp cho anh ấy?"

"Tôi ..."

An Chỉ Nguyệt trong lòng cảm thấy có lỗi nên không dám gọi cho Bộ Dực Thành, sợ rằng anh đã xem được tin tức, cô muốn thăm dò xem anh có tức giận không."

Tôi đang cùng với anh ấy đang khảo sát ở văn phòng chi nhánh.

Anh ấy đang ở bên cạnh tôi.

Có cần tôi gọi cho anh ấy không?"

"Không ...

không cần."

An Chỉ Nguyệt vội vàng từ chối.

Nếu bây giờ Bộ Dực Thành đang bận tức là không có thời gian để xem tin tức trên Internet."

Được."

Lạc Thập Thất đáp.

An Chỉ Nguyệt lập tức ngắt cuộc gọi, nhẹ nhõm cả người, thả mình nằm trên sô pha.

Sau khi Lạc Thập Thất ngắt cuộc gọi, anh nhìn lên Bộ Dực Thành thấy đang chờ nghe điện thoại, vẻ mặt lo lắng và mong đợi, lúc cậu ngắt cuộc gọi, khuôn mặt Bộ Dực Thành trở nên nặng nề và khó coi vô cùng.

Lạc Thập Thất bất lực nhún vai, vẻ mặt vô tội như hiện lên dòng chữ: "Không phải lỗi của tôi."

"Cô An nói không định nói chuyện với anh nên đã gọi điện thoại cho tôi hỏi sếp đang ở đâu, cũng không nói thêm gì nữa."

Sắc mặt Bộ Dực Thành càng lúc càng trở nên khó coi, anh đập mạnh xấp tài liệu xuống mặt bàn.

Một số quản lý đứng trước văn phòng căng thẳng cúi đầu sợ hãi trước sự tức giận bất ngờ của Bộ Dực Thành.

Bộ Dực Thành dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm số của An Chỉ Nguyệt.

Anh tập trung lắng nghe.

Một lúc sau, giọng nói nhẹ nhàng của An Chỉ Nguyệt từ đầu dây bên kia truyền đến."

Alo, anh Dực Thành." Ủлg hộ chúng mình tại лhayhȯ.č0m I Nh ảy h*ố ţȓuyëŋ full

Bộ Dực Thành ngồi đó, hất tay những người quản lý trước mặt ý muốn họ ra ngoài.Vài người quản lý lập tức quay đi, hoảng sợ bỏ chạy, vội vã rời khỏi văn phòng."

Chỉ Nguyệt à, Thập Thất nói là em gọi tìm anh, có chuyện gì vậy?"

Giọng nói rối rắm của An Chỉ Nguyệt ngắt quãng, rất khó nghe."

Không, không có chuyện gì, chỉ muốn xem hiện tại anh có bận hay không.

Nếu ..."

Cô chưa nói hết lời, Bộ Dực Thành đã lập tức cắt ngang: "Hiện tại anh không bận, cứ nói đi."

" ..."

An Chỉ Nguyệt im lặng.

Trong một lúc lâu, anh đợi cô nói, cô đang do dự không biết nên nói như thế nào.

Qua điện thoại di động, cả hai càng trở nên trầm mặc ít nói hơn.Cảm giác này khiến trái tim Bộ Dực Thành rất lạnh.

Anh biết An Chỉ Nguyệt không hoàn toàn tin tưởng anh, thậm chí không hoàn toàn sống đúng bản thân mình.

Bộ Dực Thành giọng nói khó chịu hơn một chút, uy nghiêm và kiên quyết: “Anh là chồng của em, em có chuyện gì cứ nói cho anh biết."

An Chỉ Nguyệt trong lòng khẽ run lên.

Nghe thấy trong lời nói của anh mang theo sự nghiêm khắc, cô lo lắng thú nhận: "Em bị một người cầu hôn."

"..."

Khuôn mặt của Bộ Dực Thành ngay lập tức sầm xuống.

Trái tim cũng luống cuống.

Khuôn mặt của Lạc Thập Thất đột nhiên trở nên tồi tệ hơn, khẩn trương nhìn an.Bên kia điện thoại, An Chỉ Nguyệt đang giải thích.

Bộ Dực Thành nghe mà không nói lời nào, Lạc Thập Thất tò mò, hận không thể dán lỗ tai vào điện thoại di động.

Không biết An Chỉ Nguyệt đã nói gì với anh, làm cho khuôn mặt anh giờ phút này trở nên tức giận, sắc mặt khó coi vô cùng.

Có vẻ như điều gì đó tồi tệ đã xảy ra.

Lạc Thập Thất cầm tập tài liệu lên, hơi cúi đầu khi anh đang nghe điện thoại, sau đó rời khỏi văn phòng.

Nếu cậu không rời đi, cậu sẽ bị liên luỵ."

Anh Dực Thành, bạn em nói hôm nay đưa em đi chơi.

Em cứ tưởng là đi mua sắm bình thường.

Không ngờ cô ta đưa em đến phố đi bộ.

Em bị Lục Minh cầu hôn, em rất muốn bỏ đi nhưng có quá nhiều người xung quanh em.

Họ còn chụp ảnh, quay video lại, hiện tại đang bị phát tán rất nhiều trên Internet."

Nghe An Chỉ Nguyệt nói xong, khuôn mặt Bộ Dực Thành đen như mực, anh nhàn nhạt nói: “Không sao đâu." N ỊhảyỊhố truyện online tại nhayho.com*

An Chỉ Nguyệt cũng không biết trả lời cuộc gọi như thế nào, đành nói: “Vậy, Anh đi làm đi."

Sau đó liền ngắt cuộc gọi.

Bộ Dực Thành để điện thoại xuống, lên mạng tìm kiếm bốn chữ: “cầu hôn không thành."

Không cần An Chỉ Nguyệt nói, anh cũng biết rằng chắc chắn đối phương đã thất bại.

Vì An Chỉ Nguyệt là vợ anh, là người phụ nữ đã có chồng.

Kết quả là, một tin tức mới nhất xuất hiện đầu tiên.

Quả thật có rất nhiều video và hình ảnh đã được lan truyền rầm rộ, nhưng phần lớn trong số đó là những tin tức tầm phào về sự thất bại của người đàn ông và tin tức chế nhạo.

Dù đây không phải là ngôi sao nổi tiếng thì loại tin tức này cũng bị người khác cười nhạo, cũng sẽ không quan tâm lắm nhưng ở trong mắt Bộ Dực Thành là chuyện lớn.

Anh gác công việc sang một bên, cầm điện thoại lên gọi cho Lạc Thập Thất.

Ngay khi Lạc Thập Thất kết nối, anh lạnh lùng và hùng hồn nói: “Cậu lập tức liên hệ với một số nền tảng lớn và xóa tất cả tin tức về màn cầu hôn của Chỉ Nguyệt."

"Cô An được cầu hôn sao ?"

"…” Bộ Dực Thành im lặng.

Qua chiếc điện thoại, Lạc Thập Thất có thể cảm thấy lạnh sống lưng.Cậu lập tức im lặng, không dám nói thêm một lời nào, đành trả lời: “Vâng sếp."

Sau đó anh ngắt cuộc gọi.

Bộ Dực Thành ném điện thoại lên bàn, nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, đầu đau dữ dội.

Cơn đau đầu đột ngột khiến anh cảm thấy nóng ruột.

Đầu óc anh chỉ toàn cảnh An Chỉ Nguyệt được cầu hôn, dù không có mặt nhưng anh đã xem đoạn video trên mạng, giống như ước mong của mọi phụ nữ.

Nhưng đối với anh, An Chỉ Nguyệt lại là người mở miệng nói đến chuyện kết hôn trước.

Liệu cô ấy có để tâm vì không có lời cầu hôn nào không? Bộ Dực Thành càng nghĩ về nó, anh càng cảm thấy đau đầu.Anh ấn đầu ngón tay ở thái dương và thở dài.

Sau một lúc, anh đứng dậy khỏi bàn làm việc và ra ngoài văn phòng với chiếc điện thoại di động của mình.

Sau nửa giờ, xe của Bộ Dực Thành trở về nhà.

An Chỉ Nguyệt đang chuẩn bị bữa tối trong bếp nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng tắt bếp, rửa tay chạy ra ngoài." NỊh ảyỊhố truyện online tại nhayho.com*

Anh Dực Thành…” Bộ Dực Thành vừa bước vào vừa cởi áo vest, anh nhìn An Chỉ Nguyệt bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó nhàn nhạt đáp: “ừm."

"Anh đi làm về sớm vậy?"

An Chỉ Nguyệt khẩn trương tháo tạp dề, đôi mắt trong veo của cô nhìn chằm chằm vào anh, cẩn thận chú ý đến cảm xúc của anh.Cô rất lo, lo rằng anh ấy sẽ quan tâm đến việc cầu hôn kia.

Bộ Dực Thành một bước tiến đến An Chỉ Nguyệt, ánh mắt thâm trầm, giọng điệu êm ái, nói từng chữ: "Chỉ Nguyệt, anh sẽ làm thủ tục nhập cảnh cho em vào ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau đến sống ở Tịch Quốc."

An Chỉ Nguyệt trầm mặc, im lặng nhìn anh.

***

Chương 572: Yêu thương (47)​


“Nhưng vụ án của em vẫn chưa được giải quyết xong, em không muốn cứ rời đi như vậy."

An Chỉ Nguyệt không muốn bị kết tội là kẻ giết người trong suốt phần đời còn lại của mình, ngay cả khi cảnh sát đã thả cô ra.

Mặc dù bây giờ cô được coi là vô tội, nhưng mọi người trong gia đình cô, gia đình Nhược Lam đều cho rằng cô có tội.

Dực Thành mím môi, nghĩ ngợi rồi hỏi: "Em chắc chắn được bao nhiêu phần chuyện này là do em họ Doãn Nhược Thi của anh làm?"

"Một trăm phần trăm chắc chắn."

Giọng điệu của An Chỉ Nguyệt cũng phi thường kiên định."

Muốn tìm ra kẻ sát nhân ở phía sau ra, dựa vào tuần tự thì chậm hơn, nhưng có một phương pháp rất hiệu quả.

Bước đầu tiên phải xác định được hung thủ là ai."

"Cách gì?" Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

An Chỉ Nguyệt cao hứng, cơ thể không khỏi tiến lên một bước, tiến lại gần anh."

Phương pháp câu cá."

An Chỉ Nguyệt im lặng.

Dực Thành nhìn vẻ mặt rối rắm của cô liền biết phương pháp này có chút vô nhân đạo, nhưng đối với kẻ giết người thực sự mà nói, đó là cách tốt nhất và nhanh nhất."

Cái gì làm mồi dụ?"

ngon-song-tinh-yeu-12.jpg


Ngày cưới, anh đã suy nghĩ rất kỹ và chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô chỉ muốn tìm một nơi tránh gió, chứ không phải là cô thíċh anh, yêu anh, anh không dám hi vọng được cô yêu nên không dám nghĩ vượt ra ngoài khả năng.

Hôm nay, bữa tối được kết thúc trong bầu không khí im lặng.

Hai người không có nói chuyện gì, về phòng tắm rửa đi ngủ.Sau khi Dực Thành nói về phương pháp câu cá, một tuần liền không có tin tức gì.

An Chỉ Nguyệt dọn dẹp nhà hàng ngày, lau dọn, nấu nướng và thỉnh thoảng đi chợ.

Ngoại trừ việc rủ bạn thân Lương Ý ra ngoài tụ tập cà phê, cô cũng không liên lạc với Hạo Nhi nữa.

Hạo Nhi cũng biết An Chỉ Nguyệt cố ý xa lánh mình, cô cũng biết chính mình đã làm mất đi một người bạn gái, bỏ đi một tình bạn.

Cho dù cô cố ý thân thiết với An Chỉ Nguyệt, An Chỉ Nguyệt cũng chỉ lịch sự với cô, không còn nói mọi chuyện như trước nữa.

Tuần này trôi qua rất yên bình.Bộ Dực Thành rất bận, bận đến nỗi không gặp ai, cô không biết Bộ Dực Thành đang làm gì, có khi cả ngày không gặp được nhau.

An Chỉ Nguyệt thỉnh thoảng nhận được tin tức từ cha mẹ, chỉ dặn dò đơn giản là lo cho bản thân, đừng làm phiền gia đình nữa, đừng gây chuyện với người của Bộ gia, đừng khiến gia đình cô mất đi một chỗ dựa.

Ngay cả cha mẹ ruột cũng còn ích kỷ như vậy.

Trời chạng vạng, hoàng hôn bao phủ khắp mặt đất.

Lúc mặt trời lặn, Lạc Thập Thất đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa biệt thự, gõ cửa.

Cô đi ra ngoài, anh ta cung kính nói: "Cô An, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, sếp bảo tôi đến đón cô."

Thu 7 “Sắp xếp ổn thỏa? Sắp xếp cái gì?"

An Chỉ Nguyệt khó hiểu hỏi.

Lạc Thập Thất làm động tác mời: "Mời cô An đi theo tôi."

An Chỉ Nguyệt sờ sờ tóc, nhìn xuống áo quần đang mặc trên người rất bình thường, vội vàng nói: "Vậy chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo."

"Cô An không cần thay quần áo, cứ như thế này là tốt rồi."

Lạc Thập Thất thành thật nói.

An Chỉ Nguyệt ngượng ngùng cười cười, cô gật đầu, đóng cửa đi theo Lạc Thập Thất rời đi.

Hóa ra không phải là đi dùng bữa tối dưới ánh nến với Bộ Dực Thành, cho nên cũng không cần mặc quần áo đặc biệt trịnh trọng.Nhưng cô tò mò rằng Lạc Thập Thất sẽ đưa cô đi đâu.

Sau khi lên xe, xe phóng như ngựa trên đại lộ.

Đèn đường vừa bật sáng.

Thành phố phồn hoa.

Nhìn quang cảnh phồn hoa bên ngoài, phố xá người qua lại, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, giữa quần chúng sinh linh không ai quan tâm đến cô, không một ai quan tâm cô một cách chân thành.

Kể cả những người thân nhất, đều ích kỷ.

Người đàn ông đáng tin nhất đã nói dối cô từ khi cô còn nhỏ, nói dối rất nhiều, tất cả đều là dối trá.

Cô cảm thấy rất nực cười khi bây giờ lại kết hôn với một người đàn ông mà cô đã sợ hãi từ khi còn nhỏ, Bộ Dực Thành.

Ngược lại, người đàn ông này hóa ra lại là người tốt nhất với cô.

Những suy nghĩ lung tung cuối cùng cũng đưa cô đến nhà họ bộ Cô rất tò mò tại sao Lạc Thập Thất lại đưa cô đến nhà họ Bộ.

Ông cụ bộ và những người khác vô cùng ghét bỏ cô, cô lo lắng hỏi Lạc Thập Thất: "Tại sao lại đến nhà họ bộ, anh Dực Thành đâu? Anh ấy có ở đó không?"

"Cô An đừng lo lắng, sếp sẽ không để cho cô gặp phiền phức, cứ theo tôi đi."

Lạc Thập Thất xuống xe, chạy tới ghế phụ, mở cửa cho An Chỉ Nguyệt.

Sau khi An Chỉ Nguyệt xuống xe, thấy Bộ gia rất yên tĩnh.Đèn trong vườn bên ngoài biệt thự cũng đã tắt hết.

Lạc Thập Thất dẫn cô đi theo con đường cửa sau.

Cô bối rối đi theo.

Biệt thự Bộ gia rực rỡ ánh đèn.

Đột nhiên, có một cái búng tay.

Trong phút chốc, toàn bộ ánh đèn trong biệt thự tối sầm.

Doãn Nhược Thi đang đắp mặt nạ trong phòng sửng sốt, trong bóng tối đột ngột đứng dậy, lo lắng hét lên: "Cô ...

Cô cô ơi, cô vào đây đi, sao đột nhiên tắt hết điện vậy?"

Không có ai trả lời.

Doãn Nhược Thi lập tức lấy điện thoại ra, bật đèn điện thoại, bước ra cửa.

Ngoïn soùng tình yeâu Ngoài cửa, cô hét lên bên ngoài kêu lên: "Mẹ ...

Ba ...

Ông ngoại, mọi người ở dưới phòng khách à?"

Tất cả yên lặng.

Trong bóng tối này, cô hoảng sợ muốn chết.

Và ngôi nhà vốn luôn sôi động bỗng yên ắng đến kinh khủng, mọi người đều không thấy một ai.

Doãn Nhược Thi cầm lấy điện thoại di động đi đến gõ cửa phòng mấy anh em họ, không ai trả lời, phòng ba mẹ và ông ngoại cô cũng không có ai trả lời, thậm chí khóa chặt, cũng không có động tĩnh gì.

Càng nghĩ đến đây cô càng hoảng sợ, biệt thự lớn như vậy, nhà lớn như vậy, mà cô chưa bao giờ gặp sự cố mất điện, cô cảm thấy sởn cả tóc gáy, toàn thân nổi da gà.

Lúc này, cô nghe thấy tiếng gõ truyền đến.

Cô vui mừng đến mức lập tức chạy lên lầu hai, có lẽ trong gia đình chắc còn có người.

Doãn Nhược Thi nghe theo tiếng động truyền tới một gian phòng, khi vừa nhìn thấy cửa phòng liền sợ hãi run lên, tóc tai dựng đứng, lưng đổ mồ hôi.

Đó là tiếng động phát ra từ trong phòng người chị gái đã chết của cô ta.

Cô ta sợ đến mức sợ hãi quay người chạy nhanh xuống lầu, muốn trốn khỏi nhà chạy ra đường,

2-124.jpg


***

Chương 573: Yêu thương (48)​


“Cứu mạng, cứu mạng...Có ai không…” Doãn Nhược Thi khóc rất lớn.

Cô sợ hãi run lên, lo lắng nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ trên ghế sô pha, nước mắt lưng tròng.

Mà tiếng khóc của cô ấy có vẻ rõ ràng hơn trong ngôi biệt thự trống trải này, tiếng khóc thút thít vang vọng khắp căn phòng càng kinh hoàng hơn.

Không ai trả lời cô cho dù cô khóc hay la hét như thế nào."

Đừng khóc, đừng gọi, em gái, chị ở đây cùng em."

Người phụ nữ mặc đồ đỏ ngồi trên ghế sô pha đột nhiên phát ra một giọng nói yếu ớt, đáng sợ như thể phát ra từ địa ngục.

Ngay khi âm thanh này phát ra, Doãn Nhược Thi sợ hãi run lên, cô sắp ngất đi, kinh hãi nằm trên mặt đất."

Cô là ai? …… là ai?" Inhảy •hố tr uy ện tại Ị nhayho.com Ị

Doãn Nhược Thi nghẹn ngào và khóc, giọng nói của cô ấy càng lúc càng run rẩy.

Sợ đến nỗi tiểu không tự chủ được, ướt hết cả quần, giọng nói trở nên khàn khàn, cả người mềm nhũn xụi lơ trên sàn."

Chị là chị gái của em, em sớm như vậy đã quên chị sao?"

Giọng nói yếu ớt của người phụ nữ áo đỏ vô cùng kinh hãi."

Ahhhh….."

Người phụ nữ mặc áo đỏ đột ngột đứng dậy.

Nước mắt của Doãn Nhược Thi chảy dài, cô ta lo lắng run rẩy, nhưng cô ta không thể nhúc nhích đôi chân của mình."

Đừng qua đây, đừng qua đây, cô là ai? Tại sao cô ở đây."

"Em gái ơi, cái bánh đó có độc, chị là chị của em mà sao em lại làm vậy với chị?"

"Uhuhu ...

không phải là em, thực sự, không phải là em mà."

Doãn Nhược Thi đau lòng khóc, bởi vì sợ hãi.

Người phụ nữ áo đỏ thong thả đi về phía Doãn Nhược Thi, bước đi rất chậm rãi, lơ lửng như một bóng ma, càng đến gần, Doãn Nhược Thi càng sợ hãi, càng ngã quỵ, mất tự chủ."

Đừng đến đây, làm ơn, woo woo woo ...

Thực sự không phải là em, mà là An Chỉ Nguyệt, là bánh mà An Chỉ Nguyệt đưa cho chị, cô ta là kẻ giết người, tại sao chị không đi tìm cô ta...

tại sao..."

"Em gái à, chị biết, bánh kem đó là em muốn đưa An Chỉ Nguyệt ...

là em đã đầu độc chị…” Người phụ nữ dừng lại cách Doãn Nhược Thi chưa đầy một mét, trong bóng tối khuôn mặt khó nhìn thấy một cách rõ ràng.

Ngọn nến lung linh trong phòng khách đang sáng lờ mờ, ngay lập tức bị dập tắt bởi một cơn gió từ ban công thổi vào.

Lúc này, cả phòng khách càng thêm bí bách và kỳ quái hơn.

Giọng nói của người phụ nữ áo đỏ càng thêm mơ hồ vang vọng, Doãn Nhược Thi sợ tới mức không thể phát ra tiếng, giọng nói run rẩy giải thích: “Em thật sự không muốn giết chị gái mình, em thật sự không muốn giết chị.

...

là An Chỉ Nguyệt ...là cô ta."

"Em gái ...Nếu em còn nói dối, chị sẽ cắt lưỡi của em."

"Oh oh ...đừng!"

Doãn Nhược Thi hèn nhát lùi lại, nhưng không thể di chuyển cơ thể của mình."

Em không đầu độc chị.

Em hạ độc trong bánh kem là muốn An Chỉ Nguyệt ăn.

Cô ta cướp đi anh Lục Minh...

huuuuhu ...

Em hận cô ta, cô ta đáng chết, em muốn đầu độc chết cô ta."

"Huhuuuu ...

Em muốn đưa chiếc bánh này cho cô ta, không ngờ chiếc bánh này lại được đa cho chị, lỗi là của An Chỉ Nguyệt, nếu cô ta ăn chiếc bánh này thì chị sẽ không phải chết đâu."

"Em đã mua chất độc ở đâu? Chị không biết mình đã nhiễm phải chất độc gì nên không thể nói nguyên nhân sau khi chết, Diêm Vương muốn hỏi chị chết như thế nào, nhưng chị không thể nói nguyên nhân, chị muốn lên hỏi em, em nói cho chị biết, chị có thể đi đầu thai làm người."

Doãn Nhược Thi vừa khóc vừa gật đầu."

Nó được mua từ một bác sĩ ở bệnh viện, em không biết nó là gì, anh ta nói nó là chất độc chết người.

Anh ta đã tính em 5000 tệ …" NỊh ảyỊhố truyện online tại nhayho.com*

"Còn gì nữa?"

"Vì sắp đến ngày sinh nhật An Chỉ Nguyệt nên em kêu cô ta đặt bánh kem, em đã bí mật theo dõi, sau đó nhìn thấy chiếc bánh của cô ta trong tiệm bánh, em mua chuộc cô nhân viên, tranh thủ một lúc hạ độc vào bánh."

"Tiếp tục nói đi ."

"Huuuuu ...

Em không muốn giết chị chút nào, em chỉ nghĩ đó là sinh nhật của An Chỉ Nguyệt, em đã quên rằng sinh nhật của chị gái cũng vào ngày này."

"Em chưa bao giờ nghĩ rằng chiếc bánh này sẽ đưa đến chỗ chị, đó không phải lỗi của em, đó là lỗi của An Chỉ Nguyệt…"

"Em gái ! Cảm ơn em!"

Người phụ nữ mặc đồ đỏ vừa nói xong lời này.

Chỉ với một tích tắc, đèn trong toàn bộ phòng khách đã bật sáng.

Lần này, Doãn Nhược Thi có thể nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ mặc đồ đỏ đang đứng trước mặt mình.

Một chiếc váy đỏ đơn giản, mái tóc dài rối bù, thân hình và khuôn mặt có phần giống với chị gái.

Nhưng cô không phải là ma, mà là một người phụ nữ bình thường, lúc này đang cười nhạt với cô.

Doãn Nhược Thi hoảng sợ lau nước mắt.

Lúc này, cửa phòng mở ra, một nhóm cảnh sát xuất hiện.

Doãn Nhược Thi cả người choáng váng, cô ấy kinh hãi nhìn xung quanh và lau nước mắt, khuôn mặt vô hồn, thất thần.

Cô ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong số các cảnh sát, đó là An Chỉ Nguyệt.

Cô ấy được bảo vệ bởi Lạc Thập Thất và bước ra khỏi một căn phòng, khuôn mặt cô nghiêm túc và đôi mắt đen của cô đang nhìn chằm chằm vào Doãn Nhược Thi.

Mọi người đã nghe những gì Doãn Nhược Thi nói vừa rồi. Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Cảnh sát đến và kéo cô ấy lên khỏi mặt đất, sau đó cô ấy nhận ra rằng mình đã trúng kế."

Cô cố tình làm vậy …” Doãn Nhược Thi hét lên như điên: “cô cố ý đào bẫy lừa tôi …” Mọi người trong gia đình này đã bị cảnh sát mời ra ngoài từ lâu, trong một căn phòng đã chuẩn bị sẵn.

Xem truyền hình trực tiếp trong video.

Ngay cả khi thực tế đang ở trước mắt, không ai muốn tin rằng đó là sự thật.

Họ cũng cảm thấy rằng Doãn Nhược Thi sợ hãi nên nói những điều vô nghĩa, và họ đang điên cuồng bảo vệ Doãn Nhược Thi.

Nhìn thấy Doãn Nhược Thi sợ tới mức sắp ngất đi, mọi người trong nhà đều cảm thấy đau lòng, nhưng đối mặt với cái kết như vậy thì rất thất vọng.

Thực tế là cảnh sát muốn bắt Doãn Nhược Thi đi, và không ai dám ngăn cản.

Thời điểm Doãn Nhược Thi bị cảnh sát đưa ra khỏi cửa, ngất xỉu, bị cảnh sát kéo lê.

An Chỉ Nguyệt đứng bất động trong phòng khách quan sát.

Lạc Thập Thất được Bộ Dực Thành ra lệnh và đứng bảo vệ cô.

Lúc này khi sự thật được phơi bày, trái tim An Chỉ Nguyệt rất đau và trống rỗng.Doãn Nhược Thi cuối cùng đã không thoát khỏi lưới trời.

Cô cũng có thể rửa sạch oan ức và chứng minh mình vô tội.

Bạn thân của cô chết cũng có thể nhắm mắt rồi.

Ngay lúc đó, cô chợt muốn khóc.

Cô đã khóc rất lớn vì những bất bình và sự đối xử bất công mà cô đã phải chịu trong vài tháng qua.

Cuối cùng cô cũng vô tội, cuối cùng cũng đã chờ được ngày minh oan.

An Chỉ Nguyệt nước mắt giàn giụa, đột ngột quay lại và hỏi: “Anh Lạc, anh Dực Thành đâu rồi?"

"Cậu Thành đã đi giải quyết công việc của gia đình mình."

"Tôi muốn gặp anh ấy."

Cô cảm động thì thầm.Nếu không có Bộ Dực Thành, cô ấy đời này coi như xong.

Trong lòng cô có một cảm xúc cảm kích không nói nên lời, vô cùng cảm kích."

Được, tôi sẽ đưa cô đến đó.

***

Chương 574: Yêu thương (49)​


Vì việc thực thi pháp luật này theo kiểu giăng lưới bắt cá.

Cho nên rất nhiều người nhà họ Bộ đã phản đối nó và không hợp tác để chấp hành.

Vì vậy, Bộ Dực Thành đã yêu cầu cảnh sát tới cưỡng chế họ trong một căn phòng cách xa biệt thự.

Rồi quan sát những gì xảy ra trong biệt thự qua màn hình.

Cha mẹ của Doãn Nhược Thi đã khóc.

Sắc mặt mọi người càng ngày càng xấu, cho đến khi Doãn Nhược Thi nói ra sự thật, cảm xúc trên mặt mọi người phức tạp, khó chịu, ngơ ngẩn lẫn lộn.

Cha mẹ của Doãn Nhược Thi như phát điên,đấm đá túi bụi, hét vào mặt cảnh sát: “Con gái tôi không phải là kẻ giết người.

Con gái tôi đã bị các người ép.

Nó sợ hãi nên nói lung tung.

Nó sẽ không giết chị gái mình." Đ0.c truyệŋ nha nh nh ất tại Nhayho.č0m

"Con bé không phải, con bé thực sự không phải, tên khốn Bộ Dực Thành, hắn ta hãm hại con gái tôi để cứu người phụ nữ đó, hắn ta sắp đặt kế hoạch để làm hại con gái tôi."

Cảnh sát giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì.

Mặc những người này đánh nhau và gây rối, họ chỉ tin vào bằng chứng và lời thú tội, mặc dù phương pháp này là trái đạo đức, nhưng nó cũng được chính Doãn Nhược Thi thừa nhận.

Ông cụ Bộ không nói gì.

Lúc này, Bộ Hướng Đình lên tiếng: “Bộ Dực Thành có thể làm bất cứ điều gì cho An Chỉ Nguyệt, bởi vì anh ta đã cưới An Chỉ Nguyệt, vợ của anh ta, tất nhiên anh ta phải tìm mọi cách để An Chỉ Nguyệt thoát tội."

Những người khác vẫn im lặng.

Rốt cuộc, sự thật đang ở trước mắt, cho dù Bộ Dực Thành dùng phương pháp nào, cũng chỉ có một sự thật.

Tức là người đầu độc là Doãn Nhược Thi.

Và nạn nhân mà Doãn Nhược Thi nhắm tới là An Chỉ Nguyệt, nhưng lại ngộ sát chị gái của mình.

Ngay sau đó cánh cửa mở ra.

Mọi người nhìn cánh cửa, Bộ Dực Thành chậm rãi đi vào."

Mày đang làm gì ở đây? Đồ khốn nạn, mày hại em họ của mình, mày bày trò để hại con bé, đồ khốn nạn …” Bộ Lệ khóc rất lớn.

Bà lao tới vừa đánh vừa mắng.

Bộ Dực Thành đứng yên để mặc cho bà ta phát tiết một lúc, trên khuôn mặt uy nghiêm không chút cảm xúc.

Anh từ từ nắm cổ tay Bộ Lệ, nhẹ nhàng đẩy bà ta ra.

Bộ Dực Thành chậm rãi đi về phía ông cụ.

Anh lạnh lùng liếc nhìn Bộ Hướng Đình, có thể thấy được thái độ lãnh đạm và thù địch của anh ta, anh không hề lay chuyển trước phản ứng của mọi người.

Anh đứng trước mặt ông cụ và khẽ cúi đầu."

Tôi rất tiếc đã phải tìm ra kẻ sát nhân bằng cách này, nhưng tôi không muốn em họ tôi chết oan, vợ tôi bị oan, muốn trách thì trách Doãn Nhược Thi vì đã đầu độc người ta, đây là hình phạt mà cô ta đáng phải chịu."

Bộ Dực Thành đem hai chữ “vợ tôi” nói rất rõ ràng.

Những người có mặt đều im lặng không dám phát ra tiếng động.

Chỉ có cha mẹ của Doãn Nhược Thi là khóc.

Cả hai đều đau buồn và không muốn thừa nhận sự thật.

Mặt ông cụ Bộ xấu cực điểm.

Ông cũng không thể chấp nhận kết quả này trong một thời gian ngắn.

Nhưng sự thật lại không thể không thừa nhận.

Bộ Dực Thành gằn từng chữ nói: “Ngay từ 10 năm trước, hộ khẩu thường trú tôi đã đăng ký chuyển ra nước ngoài. N.h.ả.y*h.ố*truyện tại nhayho.com

Tôi rời gia đình này và không có ý định quay lại lần nữa.

Tôi quay lại lần này là vì An Chỉ Nguyệt, cho dù các người nói tôi bất trung, tôi bất hiếu, nhưng gây ra hậu quả này không phải lỗi của tôi, đó là vì gia đình này không cần tôi."

"Một thời gian nữa tôi sẽ đưa vợ tôi đi khỏi đây, sau này sẽ hiếm khi về, tài sản gia đình không cần chia phần của tôi, nếu thực sự muốn chia, xin hãy quyên góp từ thiện cho tôi."

Ông lão mặt đen như mực, tức giận lộ ra cả gân xanh chằng chịt.

Đối với Bộ Dực Thành, những người khác không có cảm tình gì, vì vậy những gì họ nói Bộ Dực Thành sẽ không cảm thấy bị tổn thương.

Nói xong những lời này, anh xoay người rời đi.

Ông cụ Bộ đột nhiên gầm lên, "Nhà sẽ luôn là nhà, cho dù anh ghét ngôi nhà này, anh cũng phải trở lại thường xuyên cho tôi."

"Nếu có thể chấp nhận vợ tôi, tôi tự nhiên sẽ trở lại thăm."

Bộ Dực Thành lạnh lùng nói.

Nước mắt ông cụ tuôn rơi.

Bộ Hướng Đình hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời.

Một tiếng vợ, hai tiếng vợ của Bộ Dực Thành sắp khiến anh ta phát điên.

Trong mắt của Bộ Hướng Đình, An Chỉ Nguyệt là của riêng anh, sự thay đổi xảy ra bất ngờ, cho dù An Chỉ Nguyệt đã thẳng thắn với anh nhưng anh vẫn không thể chấp nhận sự thật được.

Khi thấy Bộ Dực Thành bỏ đi, anh ta đã đuổi theo ra ngoài.

Bộ Hướng Đình ngăn anh lại: “Bộ Dực Thành, dừng lại cho tôi."

Bộ Dực Thành dừng lại ở cửa.

Bộ Hướng Đình đi qua anh, đứng trước mặt Bộ Dực Thành, hai tay chống nạnh, hơi thở gấp gáp: “Cậu định đưa Chỉ Nguyệt đi sao? Ai cho phép cậu làm điều này? Cô ấy chỉ bơ vơ một thời gian do không tìm được bến đỗ an toàn, cho dù cưới cậu, cậu có nghĩ rằng cô ấy yêu cậu thật lòng không? Người cô ấy yêu là tôi, nhất định cô ấy sẽ quay lại với tôi."

Bộ Dực Thành im lặng không nói gì.

Nhìn anh ta bằng ánh mắt khó lường, bên ngoài vẫn bình tĩnh che giấu sóng gió trong lòng, anh biết tất cả, anh rất rõ ràng.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với An Chỉ Nguyệt.

Nhưng là An Chỉ Nguyệt tự mình muốn gả cho anh, anh đã nắm bắt được cơ hội này, sẽ không bỏ qua.

Bộ Hướng Đình thấy anh không nói thì càng thêm kiêu ngạo, “An Chỉ Nguyệt luôn ngưỡng mộ và thích tôi.

Cậu có biết khi còn nhỏ cô ấy sợ cậu như thế nào, ghét cậu đến mức nào không? Chẳng lẽ cậu không nhìn ra được là cô ấy không yêu cậu sao? Cô ấy chỉ muốn lợi dụng cậu, cô ấy sợ vào tù, cô ấy sợ chết, cô ấy không hề có tình cảm với cậu."

Bộ Dực Thành nhỏ giọng nói: “Anh đã nói xong chưa?" n.h.ả.y*h.ố*truy ện tại nhayho.com

Nhìn thấy Bộ Dực Thành bình tĩnh như vậy và không hề hoảng sợ, anh ta càng tức giận hơn.Anh hít một hơi thật sâu, rồi hít một hơi thật sâu."

Anh thực sự thích đội một chiếc mũ xanh suốt đời sao?"

"Vợ tôi sẽ bao giờ phản bội tôi."

Bộ Dực Thành nghiêm nghị phun ra từng chữ."

Người cô ấy yêu, người trong lòng cô ấy đều là tôi, sao lại không có phản bội? Khi cô ấy nằm chung giường với cậu, người cô ấy nghĩ đến chính là tôi."

Bộ Dực Thành cười khổ.

Dù có chút không phục nhưng anh cũng đồng ý với câu nói của anh ta.

Anh không quan tâm, nhún vai rời đi."

Tôi là người đàn ông duy nhất của cuộc đời cô ấy, tôi không quan tâm cô ấy nghĩ gì, tôi sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc."

Nói xong, Bộ Dực Thành quay người rời đi.

Bộ Hướng Đình quay lại và hét lên: “Các người sẽ không hạnh phúc, người cô ấy yêu là tôi."

Bộ Dực Thành nhanh chân bước đi.

Nhưng những lời của Bộ Hướng Đình vẫn văng vẳng bên tai.

Tim anh đau như dao cắt.

Một con dao như cắm vào bên trong tim anh, máu chảy đầm đìa.

Bề ngoài tưởng như bình lặng, nhưng lại chịu đựng nỗi đau vô cùng.

Cả đời này anh yêu thầm An Chỉ Nguyệt.Kết hôn với cô là mong ước lớn nhất trong cuộc đời này.

Anh không có tự tin để chiếm trọn trái tim cô.

Nhưng anh tự tin sẽ khiến An Chỉ Nguyệt hạnh phúc để cô ấy quên đi quá khứ.

Bộ Dực Thành bước ra khỏi cửa của tòa nhà này, và vừa định mở cửa, Lạc Thập Thất đã cùng An Chỉ Nguyệt đi tới."

Anh Dực Thành .."

An Chỉ Nguyệt gọi anh.

Bộ Dực Thành kéo cửa xe quay lại, liền nhìn thấy An Chỉ Nguyệt đột nhiên chạy tới.

Anh đóng cửa lại ngay và nở nụ cười nhàn nhạt.

Đột nhiên, An Chỉ Nguyệt đột nhiên lao tới, kiễng chân lên, đưa tay ôm cổ anh, đầu vùi sâu thật sâu vào trong cánh tay anh.

Lạc Thập Thất ngây người.

Bộ Dực Thành sững sờ kinh ngạc, cơ thể bất động, cả trái tim run lên vì sung sướng.

Hai tay buông thõng thật lâu không biết nên làm gì, hai tay rụt rè từ từ ôm chặt eo của cô.

Lạc Thập Thất từ từ nở một nụ cười.

***

Chương 575: Yêu thương (50)​


Khi Bộ Hướng Đình bước ra khỏi nhà thì tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này trước cửa.

Anh sững sờ nhìn An Chỉ Nguyệt đang ôm chặt Bộ Dực Thành, tim đau như bị cắt, muốn đi tới tách họ ra nhưng lại không có tư cách gì.

Giờ họ đã là vợ chồng, anh chỉ có thể tức giận mà không thể làm gì được.

Từ góc độ của Bộ Dực Thành, có thể nhìn về phía Bộ Hướng Đình nhưng người phụ nữ ấm áp trong vòng tay anh thì không thể nhìn thấy.

Anh cúi đầu, khẽ thì thầm vào tai cô: “Chỉ Nguyệt, Bộ Hướng Đình đang ở phía sau em, anh ấy hình như có chuyện muốn nói với em."

An Chỉ Nguyệt hơi giật mình, nhưng cô cũng không phản ứng quá mạnh, hai tay vẫn ôm chặt lấy anh, lẩm bẩm: "Em không có gì để nói với anh ta, cảm ơn anh, Dực Thành, Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé! ,cảm ơn anh đã trả sự trong sạch cho em."

"Chúng ta mau trở về đi."

Cô thì thầm nhẹ nhàng.

Anh không đành lòng rời thân thể mềm mại của cô, không muốn bỏ cái ôm say đắm nhưng dù sao ở đây cũng là gần đường, người ngoài đường đều đang quan sát.

An Chỉ Nguyệt cảm động, nước mắt lưng tròng, không muốn để Bộ Dực Thành nhìn thấy, liền vùi mặt trong lồng ngực của anh.

Hành động này trông rất tình cảm và đáng yêu.

Bộ Dực Thành thậm chí còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.Bộ Hướng Đình sắc mặt tối sầm, hai tay chống nạnh thở không ra hơi, nhìn chằm chằm hai người trước mặt mà bất lực.

An Chỉ Nguyệt lùi lại một bước, nắm lấy tay của Bộ Dực Thành, cô cố ý muốn cho Bộ Hướng Đình nhìn thấy và để anh ta chết tâm."

ngon-song-tinh-yeu-13.jpg


Trong lòng cô vui như nở hoa, đặc biệt thoáng mát và thoải mái.

Cô nhìn về phía Bộ Dực Thành.

Bộ Dực Thành thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, niềm vui được lan tỏa, bao trùm lấy cơ thể anh một cảm giác vô cùng thư thái.

Anh nghĩ rằng An Chỉ Nguyệt sẽ rất buồn vì rời khỏi Bộ Hướng Đình, nhưng bây giờ có vẻ như cô ấy không bị ảnh hưởng chút nào, mà ngược lại còn rất vui."

Chỉ Nguyệt."

Bộ Dực Thành gọi tên cô.

An Chỉ Nguyệt quay lại nhìn anh cười: "Có chuyện gì vậy?"

"Visa nhập cư của em sắp hết hạn.

Em còn việc gì chưa xong, còn luyến tiếc việc gì hay là người nào nữa không?"

An Chỉ Nguyệt cười nhẹ và lắc đầu."

Không, ba mẹ em đã bỏ mặc em khi em gặp chuyện.

Họ thậm chí còn không thèm nhìn mặt em.

Họ nói với rằng không nên sinh ra đứa con gái như em, em rất thất vọng."

Giọng điệu của An Chỉ Nguyệt trầm lắng, dường như bình tĩnh."

Những người khác thì sao?" Ủлg hộ chúng mình tại лhayhȯ.č0m I N h ảy h*ố ţȓuyëŋ full

"Em đã nói lời tạm biệt với bạn bè, bây giờ công nghệ tiên tiến, vẫn có thể trò chuyện video hoặc thậm chí có vé máy bay là đã có thể quay lại gặp họ."

Bộ Dực Thành cố tình đề cập đến Bộ Hướng Đình nhiều hơn.

Nhưng An Chỉ Nguyệt hoàn toàn không đưa anh ta vào chủ đề này.

Là cô ấy không hiểu ý của anh là gì? Hay cố tình không muốn nhắc đến? Bộ Dực Thành khẽ hỏi: “ Bộ Hướng Đình thì sao?"

An Chỉ Nguyệt biết anh sẽ nhắc đến người đàn ông này, mím môi cười nhạt, một lúc sau mới nói: “Em không liên quan gì đến Bộ Hướng Đình.

Đã từng thích anh ấy, nhưng kiểu thích đó là sự ngưỡng mộ và biết ơn."

"Nhưng bây giờ em biết rằng anh ấy không đáng để ngưỡng mộ, kính trọng.

Có lẽ là do em đã ngưỡng mộ nhầm người."

An Chỉ Nguyệt nói chuyện rõ ràng.Bởi vì ngay từ đầu cô đã coi Bộ Hướng Đình là vị cứu tinh, và thứ tình cảm biết ơn đó không phải là tình yêu, không hề có cảm giác gì cả.

Cô biết đó không phải là tình yêu.

Vì vậy, cô không đau, cũng không buồn, cho dù cô kết hôn với Bộ Dực Thành cũng là can tâm tình nguyện chứ không phải bị ép buộc."

Em buông bỏ anh ta sao?"

Dực Thành hỏi.

An Chỉ Nguyệt cười: "Em còn chưa từng cầm lấy sao có thể gọi là buông bỏ."

Bộ Dực Thành hài lòng, mím môi cười.

Cảm thấy vô cùng thoải mái.

Còn chưa nói gì thêm đã cảm thấy hạnh phúc không thể giải thích được.

Xe trở về biệt thự.Hai người không nói gì thêm, trở về phòng của mình.

An Chỉ Nguyệt đang thu dọn quần áo trong sự vui mừng khôn xiết.

Trong vài ngày sau đó, Bộ Dực Thành bận làm thủ tục cho cô xuất ngoại.

An Chỉ Nguyệt bận rộn với việc học bổ túc ngoại ngữ.

Sau khi Doãn Nhược Thi bị quy án, Bộ gia cũng không gây rắc rối thêm cho cô nữa, cha mẹ cũng đã gọi cho cô và nói những lời tử tế.

Vốn trong lòng đã có một sự ngắn cách, không còn quan hệ, dù vẫn còn thì cũng khó mà hàn gắn lại như xưa.

An Chỉ Nguyệt không hận cha mẹ mình, nhưng cô không còn yêu họ như trước nữa.

Một tháng sau. Theo dõi trang nhảy •hố •truyện -Ịnhayho.comỊ nhé

Tịch Quốc.An Chỉ Nguyệt vừa xuống máy bay trông rất mệt mỏi, cô cùng Bộ Dực Thành đến đất nước xa lạ này.

Lạc Thập Thất chịu trách nhiệm mang các túi hành lý lớn và nhỏ.

Chiếc xe hạng thương gia đã đưa cô đến ngôi nhà của Bộ Dực Thành.

An Chỉ Nguyệt cảm thấy rất ấm áp khi lần đầu tiên bước chân vào ngôi nhà này.

Biệt thự gỗ ba tầng có những khu vườn nhỏ độc lập, đặc biệt tinh tế.

Trang trí trong trong nhà không quá xa hoa nhưng sang trọng, ấm áp và độc đáo.

Có người giúp việc trong nhà vừa bước vào đã kính cẩn chào hỏi: “Chào cô chủ, cậu chủ."

An Chỉ Nguyệt cũng lễ phép cúi đầu chào lại cô.Lạc Thập Thất chuyển hành lý đến phòng khách, Bộ Dực Thành cũng giúp việc đó, khi thùng hành lý cuối cùng được mang vào, Bộ Dực Thành nói: “Chuyển tất cả những hành lý này đến phòng ngủ chính."

An Chỉ Nguyệt sửng sốt và lo lắng.

Nhìn lại anh, trong lòng vừa hoảng vừa phát cuống.



***
2-125.jpg

Chương 576: Yêu thương (51)​


An Chỉ Nguyệt ngồi trên ghế sô pha ôm quần áo của anh.

Cô có chút bất an nhìn xung quanh ngôi biệt thự xinh đẹp này, nhưng ngồi máy bay cả ngày cô cũng mệt rồi.

An Chỉ Nguyệt liếc nhìn lại cầu thang và thấy không có ai ở đó, cô lén đưa áo của Bộ Dực Thành lên môi.

Cô nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

Mùi hương tươi mát và thanh lịch tràn ngập khoang phổi, mùi hương nam tính và thanh mát dễ chịu chỉ thuộc về người đàn ông đó.

Cô đã ôm người đàn ông đó vài lần, và bây giờ cô đã nghiện mùi hương này.

Nhưng có một sự ngượng ngùng không thể giải thích được, trái tim cô như muốn nhảy lên, hai bên má nóng bừng, nhịp tim tăng nhanh khiến cô không thể kìm được mình.

Cô mặc quần áo vào người, lười biếng nằm trên sô pha, nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác như được anh ôm vào lòng.

Thật ấm áp và thoải mái. Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!

Cô lại thích cảm giác ngượng ngùng nhịp tim đập nhanh và mạnh như thế này.

Cô tưởng tượng những ngày hạnh phúc trong tương lai, không tự chủ từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sau giấc ngủ sâu này, cô đã có một giấc mơ rất ngọt ngào và đẹp đẽ.

Giấc ngủ này, cô liền ngủ một giấc đến tối.

Khi cô tỉnh dậy, cô thấy mình đã nằm trên giường.

Khi cô mở mắt ra, những đám mây đỏ phản chiếu và khúc xạ từ bên ngoài ban công, cả căn phòng là một màu đỏ sẫm.

Sự ấm áp và vẻ đẹp đặc biệt được chiếu sáng bởi những đám mây đỏ.

An Chỉ Nguyệt đứng dậy khỏi giường, vừa dùng tay vuốt vuốt tóc, vừa nhấc chăn ra khỏi giường.

Cô nhìn quanh và thấy rằng căn phòng chính rất rộng, vô cùng ấm áp.

Tất cả những thứ đều rất mới, và chúng đều là phong cách yêu thích của cô.

Cô đi đến trước tủ và mở nó ra.

Trong tủ quần áo của cô, một bên để quần áo của cô, và bên kia đặt quần áo của Bộ Dực Thành.

Cô dùng đầu ngón nhẹ nhàng chạm vào bộ quần áo thuộc về người đàn ông, trong lòng dấy lên một ngọn sóng vui vẻ.

Cảm giác thoải mái lan tỏa từ đầu ngón tay đến trái tim, mặc dù quần áo của anh ấy đơn điệu và màu sắc đơn giản, nhưng chúng rất gọn gàng và sạch sẽ.

Lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.

An Chỉ Nguyệt giật bắn mình khi nghe thấy tiếng đẩy cửa, vội vàng đóng cửa tủ quần áo lại.

Khi Bộ Dực Thành bước vào, phản ứng của cô đặc biệt chột dạ, giống như một tên trộm với lương tâm cắn rứt.

Bộ Dực Thành giật mình, sau khi nhìn chằm chằm cô vài giây, phát hiện má cô đang dần đỏ lên."

Em dậy rồi?"

Anh nhẹ nhàng đóng cửa bước vào."

Ừm."

"Em có đói không? Bữa tối đã sẵn sàng."

"Vâng."

An Chỉ Nguyệt ngọt ngào lẩm bẩm, cô cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào anh.

Bộ Dực Thành bước đến gần cô, nhìn xuống cô, hai tay không biết nên để đâu luống cuống đút vào túi quần.

Mắt anh dán chặt vào khuôn mặt cô, nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô mà tim đập rộn ràng.

Anh cũng có chút chột dạ, bởi vì cảm giác tim đập thình thịch, anh không bao giờ nghĩ có thể có được cô, nói nhỏ giọng: “Không có sự đồng ý của em, anh đã chuyển đồ đến đây, em có ý kiến không?"

An Chỉ Nguyệt cúi đầu và lắc.

Ngượng ngùng không thôi.

Bộ Dực Thành không nhìn thấy vẻ mặt của cô, chỉ thấy cô lắc đầu.

Không Biết cô ấy sẵn sàng hay không muốn."

Nếu em vẫn không thể chấp nhận, anh có thể ngủ trong phòng làm việc."

An chỉ Nguyệt trong lòng lo lắng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp sâu thẳm của anh, buột miệng nói: “Không cần, không, em có thể chấp nhận, anh không cần ngủ trong phòng làm việc."

Bộ Dực Thành nhìn vào đôi mắt trong suốt như pha lê của cô, đôi mắt to thông minh và quyến rũ, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, đẹp đến nao lòng.

Khuôn mặt ửng hồng, đôi môi đỏ mọng như anh đào giống như hoa anh túc quyến rũ chết người đã thu hút anh lại gần.

Anh miệng lưỡi khô khốc nuốt khan.

Nhìn nhau ánh mắt lưu chuyển, ấm áp mơ hồ, ánh mắt thiêu đốt nhìn chằm chằm đối phương.

Lúc này lòng bàn tay của An Chỉ Nguyệt lo lắng mà đổ mồ hôi, và hơi thở của cô trở nên hỗn loạn.

Bộ Dực Thành đột nhiên đi về phía cô, tiến lại gần cô hơn.

Tim cô đập dữ dội, nhưng cô không lùi bước.

Hai người chỉ cách nhau một thước.

Anh duỗi tay chậm rãi chạm vào mặt cô, An Chỉ Nguyệt khẽ run lên.

Đôi mắt của người đàn ông nóng rực, bàn tay to của anh từ từ di chuyển từ vành tai lên phía sau gáy cô, cô căng thẳng đến phát điên rồi đột ngột nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo.

Đầu cô bị kéo nhẹ nhàng, cảm nhận được khuôn mặt của người đàn ông trực tiếp bao phủ, anh hôn cô thật sâu.

Đầu lưỡi mềm mại và ẩm ướt của anh nhẹ nhàng cạy ra hàm răng trắng của cô, đi thẳng vào, khéo léo khơi dậy cảm giác nhạy cảm và xa lạ trong cơ thể.

Sự dịu dàng của anh trở nên điên cuồng.

Nó giống như nhấm nháp thức ăn, nhưng cũng giống như nuốt chửng con mồi."

Ưm."

cô không khổi phát ra âm thanh, cả người mềm nhũn dưới nụ hôn của anh, hai tay bám vào vai anh, không tự chủ kiễng chân lên, thân thể chủ động áp vào lồng ngực cường tráng của anh, cố gắng đáp lại nụ hôn sâu của anh.

Bàn tay của người đàn ông trên eo cô siết chặt.

Tựa như muốn nhập hai cơ thể làm một, hai trái tim cùng nhịp đập.

Bộ Dực Thành lúc mới đầu, chỉ muốn hôn cô.

Nhưng anh không ngờ cô lại ngọt ngào đến mức anh không thể ngừng lại được, và anh sẽ không sẵn lòng bỏ qua một khi cô chủ động đáp lại.

Tình yêu bị kìm nén suốt nửa đời này, tình yêu thầm kín đầy đau đớn nửa đời này, tình yêu và khát vọng sâu sắc này, đã hành hạ anh một cách tàn khốc.

Anh hôn cô, vòng tay qua eo cô thật chặt và xoay người nhẹ.

Anh ấn cô vào cánh cửa tủ." Ủлg hộ chúng mình tại лhayhȯ.č0m I N h ảy h*ố ţȓuyëŋ full

Ưm…” Cô lại cất giọng, giọng khe khẽ ngọt ngào và ngượng ngùng quyến rũ, mê hoặc trái tim anh.

Nụ hôn của anh càng lúc càng sâu, bàn tay đặt trên eo cô không tự chủ được từ từ luồn vào trong quần áo của cô.

Xúc động hoàn toàn không khống chế được, nhẹ nhàng xoa nắn cơ thể cô.An Chỉ Nguyệt tràn ngập cảm giác kỳ lạ, ngượng ngùng, không thể nói lên lời thậm chí cô xấu hổ đến phát điên nhắm chặt mắt lại, cô thực sự tận hưởng cảm giác chưa từng có này, thoải mái và hưng phấn đan xen.

Lưng của cô áp sát vào cánh cửa tủ, và cơ thể của cô ấy bị kẹp giữa cánh cửa và Bộ Dực Thành, giống như một kẻ bất lực.

Đôi bàn tay to lớn của anh ấy đang nhóm lửa ở khắp mọi nơi.

Cô hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.

Anh ngày càng trở nên điên cuồng và táo bạo hơn.

Nụ hôn của anh rời khỏi môi cô và từ từ đi xuống.

An Chỉ Nguyệt không biết quần áo của mình đã được cởi ra từ khi nào.Cô được ôm bởi cánh tay cường tráng của người đàn ông và chuyển lên giường.

Đắp nhẹ chăn bông.

Hai người thẳng thắn cởi mở với nhau dưới lớp chăn.

An Chỉ Nguyệt không dám mở mắt, hai má ửng đỏ, cả người nóng bừng, bất cứ nụ hôn nào của anh rơi xuống, cô đều có thể phát ra cảm giác ngứa ran, tế bào toàn thân sôi trào.

Bộ Dực Thành thở hổn hển thì thầm vào tai cô, giọng anh khàn đặc và có từ tính: “Chỉ Nguyệt, đừng căng thẳng."

Thực ra, khi nói ra điều này, anh còn căng thẳng hơn cả người phụ nữ dưới thân."

Ừm."

An Chỉ Nguyệt cắn môi dưới, nhắm mắt lại, lo lắng gật đầu.

Trong một giây tiếp theo, cơ thể cô khẽ run lên."

Á!"

Cơn đau đớn vì xé rách lập tức ập đến trong tích tắc.

Chỉ trong nháy mắt, anh chậm lại, thân thể cường tráng chậm rãi nhẹ nhàng...

“Chỉ Nguyệt …” Bộ Dực Thành thì thầm tên cô bên tai.

Khi cô giảm bớt cảm giác đau đớn, anh lại tiếp tục ham muốn cuồng nhiệt.

An Chỉ Nguyệt chịu đựng nỗi đau cảm nhận sự rung động kỳ lạ đang làm cho nhiệt huyết sôi trào.

***

Chương 577: Yêu thương (52)​


Sáng sớm.

Ánh mặt trời dịu nhẹ, không có tiếng ồn ào, gió ấm chậm rãi thổi qua mầm cỏ mảnh mai ngoài ban công.

Ngay cả khi rèm cửa được đóng lại vẫn có thể cảm nhận được độ sáng rực rỡ trong phòng.

An Chỉ Nguyệt thức dậy sau giấc ngủ dài.

Cơ thể cảm thấy nóng như thiêu đốt.

Cô ngước lên và nhìn thấy người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình.

Ngũ quan tinh xảo, rung động lòng người.

Lông mày rậm, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và khuôn mặt thanh tú khiến người ta muốn chạm vào.Điều khiến cô cảm thấy xấu hổ lúc này là hai người nằm trên giường mặt đối mặt, thân thể kề sát nhau.

Bất chợt cô nghĩ về chuyện xảy ra đêm qua, khuôn mặt nóng bừng và ửng hồng vì xấu hổ.

Lúc này, bàn tay của Bộ Dực Thành vẫn đang đặt trên vòng eo trần trụi của cô, ôm chặt lấy cô, như thể cô sẽ bay đi trong khoảnh khắc tiếp theo.

Toàn thân cô đau nhức.

Đó là lần đầu tiên của cô và của anh nên kỹ năng còn kém khiến cô lăn lộn suốt cả đêm.

Vừa giận vừa thẹn.

Cô thậm chí không dám nhúc nhích nhưng vô tình đánh thức anh.

Dường như vẫn chưa đủ, sức khỏe của anh quá mạnh, cô không thề chống đỡ được.Đột nhiên, Bộ Dực Thành khẽ nhúc nhích, khiến An Chỉ Nguyệt sợ hãi dữ dội.

Bộ Dực Thành trở mình, ôm cô vào trong lòng, thân thể An Chỉ Nguyệt mềm mại như không xương, hai tay khẩn trương đẩy trước ngực anh.

Hai mắt căng thẳng mở to nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cô còn không dám thở mạnh, vì sợ anh mở to mắt, cô không biết phải đối mặt như thế nào.

Thật xấu hổ. Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!

Tuy nhiên, ngay khi cô đang chăm chú nhìn, Bộ Dực Thành đột nhiên mở mắt ra, An Chỉ Nguyệt nhắm mắt ngay lập tức, dùng hết sức nhắm mắt lại.

Vì quá lo lắng, lông mày của cô ấy run lên.

Bộ Dực Thành mơ màng nhìn cô, vừa đáng yêu vừa thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể trở nên cứng ngắc khi bị anh ôm, cô khẽ run trong vòng tay anh.Bộ Dực Thành trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, anh ghé đầu, hôn lên trán cô, lông mày, mắt, mũi, cuối cùng là hôn lên môi.

Nhưng nụ hôn của anh nhẹ nhàng, mềm như nước.

An Chỉ Nguyệt lông mi khẽ run lên, rất căng thẳng.

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô.

Một giọng nói khàn khàn từ tính truyền đến: “Chào buổi sáng, em vẫn còn ngủ sao?"

An Chỉ Nguyệt không dám mở mắt, cô nhào vào vòng tay anh, nhẹ nhàng lắc đầu."

Cơ thể của em vẫn còn đau sao?"

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên.

Anh rất áy náy khi nghe cô kêu đau ngày hôm qua, nhưng mũi tên đã lên dây không thể không phóng, anh muốn dùng cũng không thể dừng lại.

An Chỉ Nguyệt lại gật đầu, hai má đỏ bừng và nóng hơn.

Bộ Dực Thành chân tình hôn lên má cô, khẽ nói nhỏ: “Anh xin lỗi, anh nên nhẹ nhàng hơn."

Anh cũng là lần đầu tiên, có một số chuyện không dễ kiểm soát."

Ồ."

An Chỉ Nguyệt ngượng ngùng đáp."

Đói bụng không? Anh dậy lấy đồ ăn cho em."

"Ừm."

Cô trả lời lại, chậm rãi xoay người thu mình trong chăn, không dám nhìn thân thể trần trụi của anh.

Bộ Dực Thành đứng dậy, tìm quần áo để mặc vào, lặng lẽ nhìn cô đáng yêu ngượng ngùng trên giường.Thứ cảm giác ngọt ngào đó khiến anh cảm giác lâng lâng như ở trên mây, bồng bềnh, hư ảo nhưng vẫn hiện hữu."

Em dậy tắm rửa, thay quần áo đi."

Bộ Dực Thành biết cô ngại ngùng, liền nhắc nhở cô mau đứng dậy tắm rửa, mặc quần áo vào.

Anh xoay người bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, An Chỉ Nguyệt lập tức vén chăn đứng dậy, tìm quần áo mặc vào.

Cô chạy vào phòng để tắm rửa.

Trong gương, cô nhìn thấy mình của bây giờ, khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua.

Đôi mắt đầy hạnh phúc xen lẫn sự e thẹn.

Dù đến một đất nước mới, một thành phố mới và một ngôi nhà mới, cô cũng không hề cảm thấy cô đơn, không có cảm giác xa lạ hay lo lắng.

Thực tế, đây là một ngôi nhà rất ấm áp mà Bộ Dực Thành đã dành cho cô.

Tắm rửa sạch sẽ và cột tóc lại.

Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Bộ Dực Thành đã mang đồ ăn lên."

Đến ăn chút gì đi."

Bộ Dực Thành đặt bữa sáng lên bàn và kéo ra hai chiếc ghế.

An Chỉ Nguyệt không dám nhìn vào mắt anh cô ngượng ngùng đi tới, nhìn bữa sáng trên bàn, “Là dì giúp việc nấu sao?"

"Ừ."

"Thật ra, em có thể đi xuống ăn, không cần thiết phải mang lên phòng."

"Không thành vấn đề.

Sau này em quen rồi, có thể ăn ở đâu cũng được."

An Chỉ Nguyệt ngồi ở bên cạnh Bộ Dực Thành, cô cầm thìa lên, ăn cháo dinh dưỡng.

Cô ăn hai miếng liền ngẩng đầu lên nhìn Bộ Dực Thành, đúng lúc thấy anh đang nhìn cô chăm chú như thiêu đốt.

Tim cô đập thình thịch.

Cảm thấy da thịt toàn thân nóng ran, ngại ngùng tránh đi ánh mắt, cô lẩm bẩm nói: ”Sao anh không ăn?"

"Em ăn đi, anh đi tắm đã."

Bộ Dực Thành nhẹ nhàng nói, đứng dậy, xoay người đi vào phòng tắm.

Vừa đi, An Chỉ Nguyệt thở dài một hơi, trong lòng căng thẳng.

Nhịp tim đập rất nhanh.

Cô đỏ mặt, nóng bừng cả người, không dám nhìn anh, nhưng cũng không nhịn được muốn nhìn trộm anh.

Có lẽ đây là cảm giác khi yêu.Cô cảm thấy gần như nghẹt thở, nhưng cô lại muốn tận hưởng sự ngột ngạt này thật nhiều.

An Chỉ Nguyệt ăn rất chậm, cô muốn đợi anh ra ngoài rồi cùng nhau ăn.

Bây giờ tâm trí cô chỉ toàn hình ảnh hoang dã của Bộ Dực Thành đêm qua.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng nhưng không thể không nghĩ tới.

Khi Bộ Dực Thành ra ngoài, cô lập tức cúi xuống tiếp tục ăn.

Bộ Dực Thành ngồi đối diện với cô, mang theo phần ăn của mình, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, mỉm cười, cầm thìa ăn. Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m

Bầu không khí trở nên yên tĩnh, khiến cả hai vô cùng căng thẳng, trong không khí có cảm giác bị áp bức thiêu đốt.

Thật khiến người ta không thể bình tĩnh được.Sau khi ăn xong, An Chỉ Nguyệt đặt thìa xuống, cầm lấy khăn lau miệng, nói: “Anh Dực Thành, em hỏi anh một câu được không?"

Bộ Dực Thành tiếp tục ăn sáng."

Có chuyện gì vậy?"

Anh nói khẽ.

An Chỉ Nguyệt ẩm ướt cổ họng, hơi căng thẳng: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào?"

Hành động ăn sáng của Bộ Dực Thành lập tức dừng lại, cầm thìa nhìn lên không trung, ánh mắt chìm xuống.

Cả người đơ ra bất động.

Tim anh đập nhanh vài nhịp.

Hô hấp rối loạn.

Câu hỏi của An Chỉ Nguyệt văng vẳng bên tai khiến anh rất căng thẳng, không ngờ An Chỉ Nguyệt lại hỏi như vậy.

Nhưng rõ ràng cô đã nhìn thấu trái tim anh.Anh đã từng phải lòng nhưng không dám thổ lộ.

Nhưng bây giờ đã là vợ chồng, anh cảm thấy không cần phải giấu diếm bất cứ chuyện gì.

Bộ Dực Thành đặt thìa xuống, ngước mắt lên nhìn cô: "Anh thích em từ lâu lắm rồi.

Anh không nhớ được là khi nào, mẫu giáo, tiểu học hay trung học cơ sở, đều đã quên mất rồi.

***

Chương 578: Yêu thương (53)​


An Chỉ Nguyệt xấu hổ cúi đầu, trong lòng vừa ngọt ngào lại có chút chua xót.

Những năm qua vậy mà cô không biết.

Cô không cảm thấy Bộ Dực Thành thích mình chút nào, thậm chí cô còn cho rằng anh rất đáng sợ, có lẽ vì anh đã bí mật theo dõi cô vài lần, nên cảm thấy anh có ý đồ xấu.

Bao năm qua che giấu thực sự rất tốt.

Cũng có thể vì Bộ Hướng Đình nói nhiều điều không hay về Bộ Dực Thành trước mặt cô, khiến cô có định kiến rằng tâm tư anh không trong sáng.

Trước kia cô thực sự quá mù quáng."

Anh Dực Thành, em thực sự không biết ..."

An Chỉ Nguyệt càng nghĩ càng thấy buồn.

Bởi vì trước đây cô đã đâm anh, loại lấy oán báo ân này, cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Bộ Dực Thành mím môi cười: “Ăn sáng đi, chuyện đã qua rồi, em đừng nhắc lại nữa."

"Em biết hết rồi." Ủлg hộ chúng mình tại лhayhȯ.č0m I Nh ảy h*ố ţȓuyëŋ full

An Chỉ Nguyệt hướng mắt nhìn anh.

Đôi mắt ngấn lệ, nét mặt xúc động buồn đến lạ thường.

Bộ Dực Thành hơi giật mình và im lặng.

Đôi mắt thâm trầm lặng lẽ nhìn cô.

Có một sự hoảng loạn trong lòng anh.

Anh không nghĩ rằng cô đã biết.An Chỉ Nguyệt mím môi, làm ẩm cổ họng, tiếp tục nói: "Em biết vết sẹo trên ngực anh vì em mà ra.

Em biết anh cố gắng cứu em năm lần bảy lượt, không màng tính mạng của bản thân, nhưng em lại coi anh như một người xấu ..."

"Chỉ Nguyệt, đừng nói nữa! " Bộ Dực Thành ngắt cô lời bằng giọng gay gắt."

..."

An Chỉ Nguyệt giật mình sợ hãi, nước mắt càng rơi nhiều, lăn dài trong suốt như pha lê.

Trái tim Bộ Dực Thành tan nát khi nhìn thấy cô rơi nước mắt, vì vậy anh lập tức ngồi bên cạnh và ôm cô vào lòng.

Anh không muốn cô cảm thấy có lỗi, anh không muốn cô buồn vì chuyện này, và cũng không muốn cô vì báo đáp lòng tốt của anh nên mới đồng ý kết hôn."

Chỉ Nguyệt, anh không phải hung dữ với em.

Anh không muốn em nhắc lại những điều tồi tệ này bởi nó đã trôi qua.

Anh chưa bao giờ phàn nàn hay hối hận,là anh can tâm tình nguyện.

Em không sai."

Tiếng an ủi khàn khàn dễ nghe.

Trong lòng An Chỉ Nguyệt nổi lên từng đợt sóng.

Trái tim mềm mại trong lồng ngực bị rung động, cô không biết phải đối mặt với quá khứ như thế nào.

Bộ Dực Thành càng ấm áp, càng tốt bao nhiêu thì cô càng cảm thấy buồn vì quá khứ bấy nhiêu.

Cô vùi mặt vào người anh, cảm nhận mùi hương trong trẻo dễ chịu của anh rất là an tâm, nước mắt không ngừng tuôn ra ướt đẫm áo anh.

Bàn tay to lớn của Bộ Dực Thành nhẹ nhàng chạm vào lưng cô.

Cô từ từ vươn tay ra, vòng qua eo săn chắc của anh, ôm chặt lấy anh.

Bộ Dực Thành cơ thể hơi cứng lại. N ỊhảyỊhố truyện online tại nhayho.com*

Chậm rãi cúi đầu xem động tác của cô lúc này.Trái tim đập thình thịch, và niềm vui bâng khuâng tràn ngập trong tim anh.

Cái ôm của An Chỉ Nguyệt càng lúc càng chặt hơn.

Vì chuyện vợ chồng của ngày hôm qua, cô dường như không còn xa lạ với anh, thậm chí không còn xa lánh, ghẻ lạnh nữa, ít nhất là về mặt thể xác, cô đã trở nên thân thiết, ỷ lại vào anh."

Chỉ Nguyệt, ăn sáng thôi."

An Chỉ Nguyệt khịt mũi, vùi mặt vào trong ngực anh không chịu ra, nghẹn ngào mà lẩm bẩm: “Anh Dực Thành, em có một yêu cầu nhỏ được không?"

"Yêu cầu gì?"

Bộ Dực Thành cười ôn nhu, hôn lên đỉnh đầu của cô, ngửi mái tóc thơm và quyến rũ của cô khiến anh vô cùng hạnh phúc."

Sau này anh không được giấu em điều gì.

Chỉ số IQ của em không cao và EQ cũng rất thấp.

Nếu anh không nói ra, cả đời này em mãi không biếtđược."

Chỉ Nguyệt dặn dò."

Ừm, anh hứa với em."

Bộ Dực Thành đồng ý đáp."

Còn một yêu cầu nhỏ nữa."

An Chỉ Nguyệt rất mắc cỡ, giọng nói càng lúc càng nhỏ."

Cho dù em đưa ra bao nhiêu yêu cầu, anh đều có thể hứa với em."

Bộ Dực Thành vuốt ve mái tóc của cô, một cách trìu mến, giọng điệu vô cùng dịu dàng."

Em không gọi anh là anh Dực Thành nữa, có được không?"

An Chỉ Nguyệt xấu hổ lẩm bẩm.

Bộ Dực Thành dường như không nghe rõ, cảm thấy hơi sốc, anh dùng hai tay ôm lấy vai cô đẩy ra, nhìn vào khuôn mặt của cô và muốn nghe một lần nữa.

Nhưng mặt An Chỉ Nguyệt đỏ bừng vì xấu hổ, mắt cô rũ xuống, cô bị đẩy ra và vùng vẫy một cách gượng gạo nên lại nhào vào trong ngực anh, vòng tay ôm chặt eo anh."

Chỉ Nguyệt, em vừa nói cái gì?"

"Không có gì đâu."

An Chỉ Nguyệt lẩm bẩm một cách xấu hổ, phồng má miễn cưỡng nói lần thứ hai.

Cô là phụ nữ đã có gia đình, cô không có gì xấu hổ khi nói với anh về những điều này.

Bộ Dực Thành khóe miệng mỉm cười, áp đầu vào tai cô, khàn giọng nói: “Bây giờ em không đói sao?"

An Chỉ Nguyệt lắc đầu không phát ra tiếng, má nóng áp trên ngực anh, né tránh phải đối diện.

Vì cô quá ngượng ngùng."

Nếu em không đói thì làm việc khác đi?"

"Việc gì vậy?" NỊh ảyỊhố truyện online tại nhayho.com*

Cô vừa hỏi xong, Bộ Dực Thành đã bế cô đi đến chiếc giường lớn."

A… anh Dực Thành, anh muốn làm gì?"

An Chỉ Nguyệt hoảng sợ, hai tay ôm chặt cổ anh.

Bộ Dực Thành sải bước đến mép giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, khuỷu tay chống đỡ sức nặng của thân trên rồi nhẹ nhàng áp cô xuống dưới ôm lấy cô.

Anh nheo mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt như vô tội của cô, yết hầu cuộn lên xuống, giọng khàn khàn thì thào: “Em vừa nói không muốn gọi anh là anh Dực Thành đúng không?"

An Chỉ Nguyệt mím môi, lập tức không dám nhìn, khuôn mặt nóng rực."

Vậy gọi là chồng đi… ” Anh nhếch khóe miệng cười, chủ động dẫn đường khiến cô không còn ngại ngùng nữa.Trái tim anh ngọt ngào tràn ngập mật ngọt bởi vì đây là quyền lợi mà An Chỉ Nguyệt chủ động đưa cho anh.

Anh chưa bao giờ biết rằng khi cô xấu hổ lại vô cùng dễ thương khiến anh không muốn dừng lại.

An Chỉ Nguyệt mím môi cười, hai má và vành tai đỏ bừng, người đàn ông trên người cô đã có phản ứng rồi, khiến cô càng thêm thẹn thùng không chịu nổi.

Bộ Dực Thành cúi đầu xuống, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ cô.

Cảm giác nhột nhột khiến cơ thể cô động đậy, cô cười xấu hổ vùng vẫy: “Đừng, đừng làm thế, em nhột quá"

"Bảo bối, gọi một tiếng chồng đi, anh sẽ thả em ra."

Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên cổ cô.

An Chỉ Nguyệt toàn thân rùng mình, cô rụt cổ ngại ngùng lẩm bẩm: “Chồng."

Giọng nói của cô giống như âm thanh của tự nhiên, vô cùng êm tai.

Một từ “chồng” này, Bộ Dực Thành nửa đời mong muốn cũng cảm thấy xa xỉ, nhưng bây giờ thật sự đã được nghe cô gọi một tiếng.

Hơn nưa còn vô cùng ngọt ngào, thật êm tai."

Anh buông em ra."

Thấy anh sững người, An Chỉ Nguyệt hai tay chống ngực nhìn anh.

Đột nhiên, trong giây tiếp theo, trước khi cô kịp phản ứng, Bộ Dực Thành bất ngờ hôn cô.

Nụ hôn cuồng nhiệt bá đạo và khẩn trương, anh dùng môi mút mạnh, như muốn ăn tươi nuốt sống cô."

Ưm.."

Cô không giãy dụa, chỉ là có chút kinh ngạc.Lúc này anh không muốn dừng lại nụ hôn cũng không muốn tiếp tục ăn bữa sáng.

Sau khi 'tập thể dục buổi sáng' xong đã khiến cô cảm thấy đói và trở lại ngồi lại ăn sáng.

***

Chương 579: Yêu thương (54)​


Tình yêu cứ như vậy nảy nở trong sự ngọt ngào không hề khô khan hay tủi hổ.

Đối với An Chỉ Nguyệt, điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này là Bộ Dực Thành chưa bao giờ từ bỏ việc yêu cô.

Cho dù đó là một tình yêu thầm kín, anh đã một mình vượt qua nỗi cô đơn và đau đớn.

Nhờ vậy, cô mới có cuộc sống như ngày hôm nay.

Không có đám cưới, không có nhẫn và chỉ có tấm lòng chân thành cần thời gian mới thấy rõ.

Sau khi đến Tịch Quốc.

An Chỉ Nguyệt không đi làm.Cô ở nhà tận tâm chăm sóc gia đình, và tận tâm làm người nội trợ phía sau của Dực Thành.

Bạn bè của cô cũng dần trở nên nhiều hơn, Bộ Dực Thành đưa cô đi gặp những người bạn tốt của anh ấy, Kiều Huyền Thạc, sau khi gặp được Bạch Nhược Hi, cô cũng có một người bạn tốt, có thể chia sẻ, có thể cùng nhau ra ngoài. Ủлg hộ chúng mình tại лhayhȯ.č0m I N h ảy h*ố ţȓuyëŋ full

Những người hàng xóm xung quanh cũng dần thân quen với cô, cô cũng không còn cảm thấy cô đơn.

Điều hạnh phúc nhất trong ngày của cô là đợi Bộ Dực Thành tan làm trở về, cùng anh ăn tối, cùng anh đọc sách, hoặc xem phim và nói về những điều thú vị đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Trong cuộc sống sau hôn nhân, hai người từ từ tìm hiểu nhau.Giữa họ, cái tên Bộ Hướng Đình không còn xuất hiện nữa.

Đêm yên tĩnh.

Bầu trời đầy sao đang tỏa sáng, ánh sáng trong phòng chiếu ra ngoài ban công, hai người lớn ngồi trên chiếc chiếu.

An Chỉ Nguyệt nằm trong vòng tay của Dực Thành, nép đầu vào cổ anh, anh nhắm mắt ngửi hương thơm từ cơ thể cô, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể cô, còn cô, nhìn lên những vì sao trên bầu trời, tâm trạng bình lặng lạ thường."

Ông xã, bạn của anh thật là may mắn."

"Ai?"

"Kiều Huyền Thạc."

"Ừm, anh nghĩ mình may mắn hơn khi cưới được em."

Dực Thành hít sâu một hơi, ôm chặt cô hơn."

Em đang nói về việc anh ấy có thể có ba đứa con cùng một lúc."

Dực Thành mím môi cười nhạt nói: "Em bây giờ thấy thì xem là may mắn, nhưng không rằng biết lúc đó tâm trạng của vợ chồng bọn họ, bởi vì cơ thể Nhược Hi yếu ớt, không thể mang thai ba, Huyền Thạc muốn bỏ bớt thai nhi, nhưng cô ấy không chịu, giữa họ lúc đó bởi vì việc này mà cũng không ít mâu thuẫn."

"Nhưng số phận vẫn ưu ái cho họ.

Họ sinh một lúc ba người con trai, và họ chỉ mất một năm để hoàn thành việc mà người khác cần tận sáu năm mới hoàn thành."

"Chúng ta cũng có thể."

Dực Thành thấp giọng, thổi khí nóng vào tai cô, giọng nói từ tính vô cùng quyến rũ.

Nghe thấy thế thân thể An Chỉ Nguyệt hơi ngưng lại, lo lắng co rụt đầu lại, ngượng ngùng thì thào: "Đừng làm rộn."

"Tôi không có làm rộn, chỉ cần em muốn, thì sinh bao nhiêu con cũng được.

Nếu sinh từng đứa một thì chúng ta hãy chăm chỉ trong vài năm.

Nhưng nếu như em không muốn có con, thì chúng ta liền không sinh nữa."

"Chúng ta thuận theo tự nhiên đi."

An Chỉ Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm, rũ mắt xuống, ngượng ngùng."

Nghe lời em."

Dực Thành ôm vai cô, dụi vào trong ngực.

Anh nhắm mắt lại và xoa cổ cô, dụi người vào nhau, rồi hôn cô một cách lưu luyến."

Ngứa."

An Chỉ Nguyệt thì thào, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của anh.

Bộ Dực Thành bế cô bước nhanh đến giường lớn."

A ..."

Bất ngờ bị nhấc bổng trên không trung khiến cô hoảng sợ, đặt hai tay lên vai anh, kinh ngạc nhìn anh."

Anh..." Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m

"Vợ à muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi."

"Mới mười giờ."

An Chỉ Nguyệt khó hiểu, cau mày nói: “Cũng không phải muộn."

Bộ Dực Thành cười xấu xa, đè cô lên giường, bắt đầu cởi cúc áo cho cô, lẩm bẩm: "Chúng ta làm việc chính xong, chờ em ngủ thì hẳn là rạng sáng."

"Anh ..."

An Chỉ Nguyệt đỏ mặt, còn chưa kịp nói gì đã bị Bộ Dực Thành hôn.

Động tác của anh rất khẩn trương và điên cuồng.

Như thể không bao giờ là đủ, luôn duy trì sự thích thú đối với cô.Thu 7 Trên giường, An Chỉ Nguyệt không thắng nổi người đàn ông này, nhu cầu của anh liên quan đến tuổi tác, có thể khiến cô đau eo, đau lưng, mất ngủ cả đêm, cả ngày hôm sau mệt mỏi không chịu được.

Đêm kéo dài triền miên và cực nóng bỏng.

Một tháng sau, An Chỉ Nguyệt phát hiện ra kinh nguyệt không đến.

Cô nghĩ rằng nó có thể bị trễ.

Cũng không có để ý quá.

Một người bạn ở nước ngoài của Dực Thành tên gọi Hách Nguyệt đã đưa vợ và con gái về Tịch Quốc để thăm bọn họ.

Bữa tiệc tổ chức tại nhà Kiều Huyền Thạc.

Trong khu vườn trống trải và xinh đẹp.Kiều Huyền Thạc sinh ba con trai, Hách Nguyệt sinh đôi, năm đứa con vui đùa trong vườn, tiếng cười ngập trời xanh.

Mây trắng khoe sắc, hửng nắng, làn gió hiu hiu từ từ.

Kiều Huyền Thạc, Bạch Nhược Hi.

Hách Nguyệt, Lam Tuyết.

Doãn Đạo, Lư Tiểu Nhã.

Bộ Dực Thành, An Chỉ Nguyệt.

Mọi người quây quần bên nhau, một bàn hình chữ nhật, đầy đồ ăn và rượu.

Trẻ em tụ tập chơi ở một nơi.

Người lớn nói chuyện và cười đùa cùng nhau, Nói đến hôn nhân, ba cặp ở đây là vợ chồng, mà Doãn Đạo và Lư Tiểu Nhã là tồn tại mối quan hệ gì ai cũng không đoán ra được.Nhưng lần này mời Doãn Đạo đến, anh lại còn mang theo cả Lư Tiểu Nhã, thật khiến người ta kinh ngạc.

Kiều Huyền Thạc cười hỏi Doãn Đạo: "Quan hệ của hai người bây giờ thế nào?"

"Người yêu."

"Bạn bè." Đ0.c truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Hai người đồng thanh đáp lại, Doãn Đạo trước, Lư Tiểu Nhã nói sau, hai người nhìn nhau, Doãn Đạo sắc mặt tối sầm lại, tỏ vẻ rất không hài lòng.

Lư Tiểu Nhã thè đầu lưỡi, dạ thưa cúi đầu xuống.

Những người khác mỉm cười, có thể thấy được sự mập mờ giữa hai người.

Cũng không đơn giản chỉ là bằng hữu, chỉ là Lữ Tiểu Nhã không chịu thừa nhận.Vả lại, bây giờ Lư Tiểu Nhã sống ở nhà Doãn Đạo, cho thấy quan hệ bạn bè không đơn giản như vậy.

Điều này có chút là quá thận trọng."

Em không ngại gọi chị là chị dâu đâu” Bạch Nhược Hi cười nhẹ nói.

Lư Tiểu Nhã lập tức đỏ mặt.

Bộ Dực Thành đưa nước ép cho An Chỉ Nguyệt, nói với mọi người: "Tốt hơn hết là nên tìm một thời gian thíċh hợp, một nơi đặc biệt đẹp, làm một hôn lễ tập thể đi."

Việc này được bốn người đồng ý, Doãn Đạo vui mừng nhất: “Được rồi, tôi đồng ý."

Bất quá anh cũng tiết kiệm được lời cầu hôn, liền trực tiếp kết hôn.

Bạch Nhược Hi đứng dậy, "Mọi người nói chuyện đi, tôi đi qua xem mấy đứa nhỏ."

Lam Tuyết cũng đứng lên, "Tôi đi giúp Nhược Hi, cô ấy không lo được."

Sau đó, cả hai quay người và rời đi.

Lư Tiểu Nhã lo lắng đứng lên, nói: "Tôi đi phòng vệ sinh phía trên, mọi ngươi nói chuyện."

"..."

An Chỉ Nguyệt cũng xấu hổ, chậm rãi đứng lên.

Bộ Dực Thành lập tức nắm lấy tay An Chỉ Nguyệt, cau mày nhìn cô: "Vợ, em còn không muốn sao?"

"Em chỉ đến xem và mang một ít trái cây cho những đứa trẻ thôi."

Nói xong, cô cầm đĩa hoa quả trên bàn quay đi với nụ cười trên môi."..."

Bốn người đàn ông nhìn nhau.

Vẻ mặt đầy nghi ngờ. n.h.ả.y*h.ố*truy ện tại nhayho.com

Chẳng phải phụ nữ mong chờ đám cưới nhất sao? Tại sao người phụ nữ của họ lại sợ phiền phức, luôn né tránh những điều này, ngại phiền phức, ngại vui, thậm chí là sợ hôn lễ? “Cậu có hiểu tâm lý của bọn họ không?"

Kiều Huyền Thạc nhìn Hách Nguyệt hỏi.

Hách Nguyệt lắc đầu.

Anh lại nhìn Doãn Đạo.

Doãn Đạo nói: "Có lẽ họ cảm thấy hạnh phúc đủ rồi, không cần tổ chức đám cưới."

– “Tôi nghĩ trong lòng họ chỉ có con, còn chồng không còn quan trọng nữa."

Bộ Dực Thành kết luận: “Tôi quyết định phải mất vài năm nữa mới có con.

Thế giới hai người với nhau còn chưa có đủ lại đã mất đi địa vị."

Bộ Dực Thành vừa nói xong, Bạch Nhược Hi vội vàng chạy tới, lo lắng nói: "Anh Dực Thành, vợ của anh nôn trong phòng tắm, nhanh đi xem một chút."

Bộ Dực Thành bước đi như một mũi tên chạy nhanh tới.

Những người khác lo lắng và hỏi liệu cô có ăn nhầm đồ ăn không.

Bạch Nhược Hi cười lẩm bẩm: "Chắc là có thai rồi."

Những người khác đều sững sờ, chỉ dừng lại ba giây rồi phá lên cười.

Cái vả mặt này đến nhanh quá phải không?– 4 (Truyện của 4 cặp đôi này đến đây kết thúc rồi các bạn, chương tiếp theo là của 25 năm sau đó, là một cậu truyện ngắn khác, nhóm edit truyện TSUNAMI xin phép dừng truyện này tại đây.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ và động viên chúng mình, trong quá trình edit không tránh khỏi những thiếu sót, mong các bạn thông cảm.

***
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom