• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo (1 Viewer)

  • Chương 18:Hai ngày hai đêm

La Thái Mẫn từ trên xe bước xuống, thần thái của anh ta sao lại có thể hoàn mỹ đến như vậy, dù chỉ là trang phục thường ngày với chiếc quần tây màu trắng và chiếc áo sơ mi màu xanh đơn giản, cũng có thể tỏa ra sức hút kì lạ, mái tóc không còn dùng keo chải chuốt, chỉ để sang hai bên một cách tự nhiên, nhìn anh có vẻ trẻ hơn nhiều so với những lúc tỏ vẻ nghiêm nghị trên công ty.Anh nhìn thấy Thảo liền mỉm cười, bước đến cầm hành lý của cô bỏ vào sau cốp, song quay lên mở cửa xe, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô bước vào.

- Sao lại là anh? - Thảo chau mày nhìn Mẫn

- Đối với em, tôi là sự lựa chọn tốt nhất không phải sao?

- Đương nhiên là không rồi, tôi có thể đi với Mai hoặc một đồng nghiệp khác.

La Thái Mẫn chỉ đưa tay xoa đầu Thảo và mỉm cười

- Em đúng là cô gái khó chiều!

Anh với lấy dây an toàn thắt cho Thảo, sau đó nổ máy di chuyển. Mẫn lại hành động một cách

khó hiểu, dù cho có là thần tiên đi chăng nữa cũng không thể biết được anh đang nghĩ gì.

Chuyến bay hạ cánh tại sân bay quốc tế Đà Nẵng lúc 21 giờ 30. Khi đến nơi ở, Thảo chỉ biết mắt chữ O mồm chữ A kinh ngạc không dám bước vào, "gì chứ, chỉ là đi công tác thôi mà có cần phải ở Resort không vậy?". Ban sáng trưởng phòng Hà còn bắt cô phải tự chịu chi phí di chuyển mà bây giờ lại được ở nơi cao cấp như này, giờ thì Thảo đã hiểu sự lựa chọn tốt nhất là gì rồi.

- Sao thế?Vào đi. - Mẫn thấy Thảo cứ đực người ra thì lên tiếng thúc giục.

Thảo mím môi lại, phồng má lên ra vẻ miễn cưỡng đi sau Mẫn, tới quầy lễ tân, cô đứng khép nép phía sau anh, đưa mắt ngắm nhìn không gian lung linh sang trọng một chút. Nhân viên lễ tân lên tiếng

- Dạ em chào anh chị, vui lòng cho em xin căn cước công dân để kiểm tra phòng cho mình ạ.

La Thái Mẫn từ chiếc ví rút ra chiếc thẻ của anh rồi đưa mắt nhìn Thảo ra ám hiệu cho cô lấy thẻ căn cước ra. Thảo cứ lúng túng chưa hiểu vì lần đầu đến nơi cao cấp như này, Mẫn liền đến gần mở túi xách của cô ra rồi lấy chiếc ví ra ngoài, cầm tấm thẻ căn cước của Thảo anh phì cười một cái, Thảo chợt nhớ ra bức ảnh thẻ ngáo kinh

khủng của mình trên đấy, xấu hộ muốn giật lại nhưng không kịp, anh đã đưa cho cô lễ tân rồi.

- Dạ, số thẻ của anh chị đã được đặt căn Villas Luxury khu B (Căn hộ cao cấp dành cho gia đình), thời gian là hai ngày hai đêm. Đây là chìa khóa phòng. Anh chị ngồi đợi một lát sẽ có nhân viên đến đưa anh chị về căn hộ.

Thảo mở to mắt nhìn qua phía Mẫn, nói nhỏ như sợ nhân viên lễ tân nghe thấy. - Sao lại chỉ có một chìa khóa?

La Thái Mẫn bật cười gõ lên trán cô một cái - đây là căn hộ có hai phòng ngủ, yên tâm.

Thảo vẫn trừng mắt nhìn Mẫn, nhìn thôi cũng đoán được ý nghĩ trong đầu cô "Yên tâm được mới lạ". Nhìn vẻ cau có của Thảo lúc này, La Thái Mẫn bày ra một nụ cười nguy hiểm, tiến tới cúi vào tai Thảo nói nhỏ.

- Đương nhiên em có thể ở cùng phòng với tôi nếu muốn"- Sau đó là một cái nháy mắt đầy ám muội..

- Anh đừng có nằm mơ - Thảo đẩy Mẫn ra, liếc anh một cái rồi quay ngoài sảnh ngồi đợi, cầm điện thoại nhắn tin báo bình an cho gia đình và Nga.
1644572964876.png

Tuy là buổi tối nhưng Resort vẫn còn khá đông khách đang đợi check in, đây là một trong những nơi cao cấp và đẹp nhất tại Đà Nẵng.

Thấy Thảo đang ngồi một mình thì có một anh chàng tiến tới bắt chuyện, có lẽ dáng vẻ xinh đẹp của Thảo đã thu hút được sự chú ý của anh ta.

- Chào em! Anh để quên điện thoại ở nhà, em có thể cho anh mượn tạm điện thoại một chút được không?


Nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt cũng tử tế, phong thái của anh ta không khác Mẫn là mấy, chỉ có vẻ điển trai là thua một chút, Thảo lịch sự đưa điện thoại cho anh ta mượn.

La Thái Mẫn nhìn một màn trước mặt thì có chút khó chịu, anh bước về phía Thảo, ôm lấy eo cô đưa mắt khiêu khích chàng thanh niên đối diện.

- Anh làm gì vậy? - Thảo bất ngờ quay lại gỡ tay Mẫn ra.

Những bàn tay anh đã nổi lên những hàng gần xanh đậm, ghì chặt nơi eo, sức lực của Thảo


không thể chống lại Mẫn được. Chàng thanh niên hiểu ra vấn đề, đưa lại điện thoại cho Thảo và nói

- Cám ơn em, anh gọi được rồi!

Song không quên nháy mắt với Thảo một cái trước khi rời đi, La Thái Mẫn hừ lạnh, ánh mặt lạnh bằng nhìn theo chàng thanh niên đó đến khi anh ta đi khuất. Biểu hiện lúc này của Mẫn làm Thảo nhìn anh với biểu cảm khó hiểu "không lẽ anh ta đang ghen sao?" cô khẽ cười mỉm một cái, thấy Mẫn quay lại nhìn mình, Thảo liền lên tiếng trêu chọc.

- anh là đang ghen sao?

La Thái Mẫn ghé sát vào tai Thảo, tiếng nói của anh làm cơ thể cô nhột mà co rúm lại.

- Tôi lo em lại bị lừa thôi!

Thảo hắng giọng "hừm", gương mặt xì khói nhìn Mẫn, anh vẫn cứ gợi cho cô phải nhớ lại cái đêm chết tiệt ấy sao.

Xe điện đã tới đón hai người, Thảo bước lên trước mà không thèm để tâm đến Mẫn. Đến căn hộ, Thảo lại kinh ngạc lần hai, đúng là căn hộ cao cấp có khác thật, bên trong có đầy đủ các tiện nghi sang trọng, còn có hai phòng ngủ hướng ra biển, Thảo đi vào phòng liền nằm trên chiếc giường to và mềm mịn, cảm giác thật thoải mái biết bao, giá mà không phải đi công tác, cô sẽ nằm

ngủ nguyên một ngày trên chiếc giường này. Nghĩ đến việc phải lấy được hợp đồng, cảm giác sung sướng lại biến mất, Thảo dùng hai tay ôm lên đầu vừa thở dài vừa lăn qua lăn lại.

La Thái Mẫn đứng dựa ở cửa, nhìn Thấy hành động của Thảo không nhịn được mà phì cười, Thảo nghe tiếng động liền bật dậy.

- Anh vào đây làm gì? - Thảo cau có nhìn Mẫn, rồi chạy vội về phía cửa, toan đóng lại.

Mẫn dùng tay chặn lại.

- Có vẻ như em không biết đói nhỉ - Mẫn châm chọc rồi nhìn xuống bụng cô.

Lúc này chiếc bụng xẹp lép của Thảo đã phản chủ, nó đã biểu tình, phát ra những âm thanh kêu cứu, Thảo xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ để chui ra khỏi không gian này.

Mẫn thấy vậy liền bật cười - Thay đồ đi, tối đưa em đi ăn, nếu không đêm nay em ngất ra đấy tôi sẽ không chịu trách nhiệm đầu.

Nghe thấy những lời nói đầy ám muội của anh, Thảo trừng mắt nhìn Mẫn đe doạ - Anh dám!

Thảo chỉ đành nghe theo tiếng gọi của dạ dày, cô đóng cửa lại thay một chiếc váy hoa màu hồng đơn giản, chải lại đầu tóc rồi thoa chút son, xịt một chút nước hoa lên người. Khi cô đi ra phòng khách, La Thái Mẫn đang ngồi đọc những tờ báo

được đặt sẵn trên bàn, thấy Thảo bước ra, anh buông tờ báo xuống, nhìn Thảo một cách say mê.

- Em như vậy là muốn quyết rũ tôi sao? - Ánh mắt Mẫn quét một lượt từ trên xuống dưới thân hình của Thảo.

Thảo cảm nhận được mùi của sự nguy hiểm, quay lại chạy vội vào phòng, Mẫn không khỏi bật cười đứng dậy bước theo sau.
1644572979538.png

Hai tay Thảo dùng sức đẩy Mẫn ra, nhưng có vẻ sức lực của cô phải được cộng mười lần lại mới có thể đẩy ngã được Mẫn, cô liền nghĩ ngay tới chiều ngày trước mình đã dùng với tên Nhã, nhưng La Thái Mẫn có vẻ rất chuyên nghiệp, anh không vồ vập như Nhã, lúc nhẹ nhàng kích thích lúc lại thô bạo chiếm đoạt, Thảo không hề có cơ hội phản kháng.

Sau khi hôn đủ, La Thái Mẫn đưa mặt vào gần. phía tai Thảo, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, hít lấy những mùi hương phát ra từ cơ thể.


- Mùi hương trên cơ thể em là từ đâu ra? - Mẫn nhắm mắt thưởng thức.

Thảo nằm bất động không dám lên tiếng, sợ bất kì hành động nào của cô sẽ làm cho anh phát tiết thêm. Mẫn thấy Thảo im lặng thì hôn lên tóc có một cái rồi ngồi dậy mỉm cười nói:

- Đi ăn thôi, tôi không muốn thấy em trở thành ma đói đầu.


Thảo không thể biết La Thái Mẫn đã phải kiềm chế như nào để không phát sinh quan hệ với cô, anh đi ra khỏi nhà, châm một điếu thuốc, đây là thói quen mỗi khi Mẫn cảm thấy căng thẳng, khói thuốc sẽ giúp anh tỉnh táo hơn.

Thảo vẫn chưa dám ra ngoài, cô không hiểu rốt cuộc ý đồ của Mẫn với cô là gì, là một chút ham muốn yêu thương hay chỉ là khát vọng xâm chiếm thể xác, giá mà có thể xuyên vào trong não anh để biết được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

Thấy khá lâu Thảo không ra ngoài, Mẫn vội vàng quay lại căn hộ, anh gõ cửa phòng Thảo, cô không lên tiếng.Anh ngày càng sốt ruột đập mạnh vào cửa như muốn phá nó ra. Sợ anh sẽ phá nát nơi này mất Thảo đành lên tiếng.

- Tôi muốn đi ngủ, tôi không muốn ăn!

Tiếng đập cửa không còn nữa, chỉ thấy Mẫn nhẹ giọng nói.

- Tôi gọi đồ ăn cho em, tôi sẽ để ở ngoài bàn, em hãy ra ăn một chút.

- Được rồi! Anh cứ để đó đi.

Nghe được giọng điệu khá bình ổn của Thảo, La Thái Mẫn mới yên tâm quay chở về phòng, vừa rồi anh thật sự lo lắng, anh lo sợ Thảo sẽ nghĩ quẩn làm điều gì đó tiêu cực, Mẫn nghĩ liệu mình có phải đã cưỡng ép cô một cách quá đáng hay không, mỗi lần ở cạnh Thảo, anh luôn cảm thấy có một khát khao được chạm vào cô, được hít thở mùi thơm trên cơ thể và cả cái cảm giác khoái cảm khi ở bên trong cô, làm anh không thể kiềm chế lại ham muốn của bản thân mình. Mẫn nhận ra trong lòng đã có chút gì đó sợ mất đi cô ấy, anh tự hỏi có phải đây là tình yêu?
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom