Full Hot Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 206-210

Thảo làm điệu bộ như muốn nôn rồi bước vội ra khỏi phòng, Long với tay gọi theo sau - Ơ này người chị xinh đẹp của em ơi!

Tối đến, Thảo giúp mẹ dọn mâm cơm, nghe thấy tiếng chuông cửa cô buông bát đũa xuống, đang định ra mở cửa thì bố lại bước nhanh ra trước. Tiếng cười nói của chú Tư và bố vọng vào cơ mặt Thảo mới giãn ra. Cô quay vào nói với mẹ

- Con cứ tưởng khách nào hóa ra là chú Tư, nghe bà nói dạo này bố thân với chú ấy lắm hả mẹ.

Advertisement
Mẹ Thảo chỉ cười đáp - Ừ, xong rồi lên nhà ăn cơm thôi con. Chắc bố có chuyện muốn nói đấy.

Thảo tự hỏi trong đầu "có chuyện gì thế nhỉ, sao mọi người cứ giấu diếm mình vậy”

Thảo ngồi vào mâm cơm, trong lòng vô cùng tò mò. Một lát sau Tùng xuất hiện, anh mang theo một giỏ trái cây và hai chai rượu ngoại. Thảo khá ngạc nhiên vì được biết anh cũng đã vào Sài Gòn làm việc, thời gian qua chẳng hề liên lạc với cô, nay sao lại xuất hiện ở đây thế này.

Advertisement
Mọi tác phong của Tùng đều rất lịch lãm, nhìn ánh mắt của bố mẹ dành cho anh là biết họ hài lòng thế nào. Anh chào bố mẹ Thảo rồi quay qua mỉm cười gật đầu với cô.

- Chào em, lâu quá không gặp nhỉ!

Thảo ngượng ngùng cười đáp lại - Dạ em chào anh

Mẹ sắp cho Tùng một chiếc ghế kế bên Thảo, mặc dù đã vạch rõ ranh giới giữa hai người nhưng Thảo vẫn cảm thấy không được thoải mái, lúc này cô chợt nhớ đến La Thái Mẫn, giá mà người ngồi cạnh cô là anh thì tốt biết bao.

- Thảo, rót rượu mời anh đi con!

Thảo trợn tròn mắt nhìn bố, ánh mắt như muốn nói "sao lại là con???" nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bố cô chỉ đành ngậm ngùi làm theo.

- Cám ơn em! - Tùng lịch sự đưa hai tay nhận lấy ly rượu.

- Lần này bố gọi con về, một là vì để thăm bà, hai là nhân tiện bố muốn hai nhà ta làm quen chính thức luôn. Bố và chú Tư đều muốn hai đứa tìm hiểu

nhau nếu được có thể tính đến chuyện kết hôn, dù sao thì hai đứa cũng đến tuổi rồi. Anh Tùng đang chuẩn bị mở công ty ở đây, con có thể chuyển về làm cho anh, sống gần cha mẹ vẫn hơn.

Những lời bố nói như sét đánh ngang tai, hóa ra linh cảm của cô là đúng, nhưng có nghĩ thế nào cũng không thể tin được bố lại sắp đặt chuyện hôn nhân đại sự này, từ trước nay Thảo luôn được bố cưng chiều, mọi lựa chọn của cô đều được bố ủng hộ, vậy mà lần này không hề hỏi qua trước một tiếng đã tự mình quyết định tương lai của cô.



Tuy rất khó chịu, vì nể mặt bố mẹ và chú Tư, Thảo vẫn gượng cười đáp.

- Cám ơn bố nhưng con chưa nghĩ đến chuyện kết hôn sớm thế đâu, với cả công việc của con đang rất tốt, con còn muốn học hỏi thêm nhiều thứ nữa.

Nghe câu trả lời của Thảo đôi mày ông Hùng khẽ nhăn lại, Tùng cảm nhận được sự không vui của Thảo, anh cũng không biết rằng bố gọi mình qua đây là vì chuyện này, Tùng lên tiếng để tránh không khí trở nên khó xử hơn.

- Thảo nói đúng đó ạ, mọi chuyện cứ để tự nhiên, mọi người vui vẻ với nhau là tốt rồi!

Chú Tư nói vào - Ừ đúng, ông cứ phải lo xa, giờ bọn trẻ nó còn lo làm ăn, chúng nó không có kết hôn sớm như ngày xưa mình đâu. Cứ để hai đứa nó tự quyết định, ông làm với tôi ly rượu đi.

Ông Hùng khẽ thở dài - Thảo nó ngây thơ, tôi không muốn nó chọn phải sai lầm thôi.

Gương mặt Thảo trở nên khó hiểu, bố nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ bố đã biết được gì chăng?

Tính tong... Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cả nhà đều dừng đũa, nhìn ra cửa rồi nhìn nhau, chỉ thấy những cái lắc đầu, có vẻ là một vị khách không được mời.

- Để con ra mở cửa ạ! - Long đứng lên, mọi người đều dõi mắt theo mỗi hành động của cậu, riêng Thảo vẫn cúi mặt nhìn vào bát cơm, giờ ai xuất hiện cũng không quan trọng bằng tình hình hiện tại của cô, nỗi bất an cứ dấy lên trong lòng.

Sau khi cánh cửa mở ra, đôi mắt Long liền sáng rực, cậu quay vào nhìn bố mẹ rồi lại nhìn người đàn ông trước mặt, một gương mặt đẹp trai hoàn hảo, toàn thân đều phát ra khí chất sang trọng, đi phía sau còn có một người mặc vest chỉnh tề, trông giống như vệ sĩ, trên tay đang cầm khá nhiều túi đồ. Long nghĩ rằng có thể anh đã nhầm nhà rồi. Cậu lên tiếng.
- Cho hỏi anh tìm ai ạ?
Chào em, đây là nhà Thảo đúng không. Chị em có nhà chứ?
- Chị Thảo, chị gái em á?
Long hỏi lại như không tin vào tai mình, sau khi thấy người đàn ông gật đầu, Long tiếp truy hỏi.
- Anh là?
- Lát nữa em sẽ biết thôi, anh có thể vào trong chứ?
Long chau mày khó hiểu nhưng vẫn gật đầu mở cửa cho hai người bước vào.
Thảo đang đắm chìm trong suy tư nên chả mấy quan tâm người nào đến, cô gắp lấy miếng rau bỏ vào miệng không ngờ miếng rau còn nóng, môi cô như muốn bỏng. Tùng lo lắng liền rót ly nước mát đưa cho cô.
- Ai đến vậy con?

Mẹ hỏi vọng ra khi thấy Long đang bước vào, cậu nhún vai đáp - Con không biết, tìm chị Thảo đấy.

Thảo nghe đến tên mình liền quay ngoắt lại, La Thái Mẫn đang chau mày nhìn cô, ánh mắt như bắt gian tại trận, ngụm nước vừa được ngậm vào liền phun ra ngoài "chẳng phải anh đang đi công tác sao???"

Mẹ Thảo cũng ngạc nhiên không kém, miệng như muốn rơi ra ngoài, bà đứng dậy lắp bắp - Cậu... cậu... cậu là... cậu sếp của Thảo đúng không, sao cậu lại đến đây?

Advertisement
Mẫn mỉm cười gật đầu, lễ phép cúi chào - Cháu cô chú, chào cả nhà. Nghe tin bà của Thảo bị bệnh nên cháu mạo muội đến thăm, cháu có chút quà nhỏ biểu ả nhà ạ. Thư kí Nam đặt những món đồ trên tay lên bàn khách.

- Hở? - Mẹ nhìn Thảo nói nhỏ - Công ty con chu đáo đến vậy sao?

Gương mặt cô lúc này đang lạnh ngắt, còn biết nói gì nữa, cô cười cười cho qua rồi đứng dậy kéo Mẫn ra ngoài - Mọi người tiếp tục dùng bữa đi ạ, để con qua xem bà ngủ chưa?

Hành động của cô làm mọi người càng thêm nghi hoặc, ai cũng nhìn ra mối quan hệ này không chỉ đơn thuần là sự quan tâm của cấp trên với cấp dưới được, dường như Tùng cũng ngộ ra, lý do Thảo luôn từ chối mình, anh ngồi yên lặng nhìn vào mâm cơm, đôi mắt hiện rõ vẻ u sầu.

Advertisement
Bố Thảo rót đầy một ly rượu, đưa lên nốc cạn rồi lại rót thêm một ly nữa, bữa cơm trở nên tĩnh lặng, không ai biết nên nói gì. Lần xuất hiện này của Mẫn, ông không mấy bất ngờ mà đau lòng nhiều hơn bởi vì cách đây hai ngày bố của anh đã tìm đến, nói ra những lời cay đắng như cửa nát trái tim ông. Ông không thể tin lại có mối nhân duyên nghiệt ngã này, tại sao giữa hàng vạn người mà hai con người ở hai thế giới khác nhau ấy lại có thể gặp được

nhau, ông đã cố sắp xếp cho Thảo một cuộc sống mới nhưng dù có tính thế nào ông cũng không thể thắng được sự sắp đặt của ông trời.

- Thôi cả nhà tiếp tục dùng bữa đi, mặc kệ cái Thảo, nào để tôi mời chú Tư một ly nhé. Tùng cũng cầm đũa đi con.

Mẹ Thảo lên tiếng muốn phá tan bầu không khí gượng gạo này. Chú Tư cũng mỉm cười đưa ly lên phối hợp, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, không thể thành thông gia thì vẫn là bạn bè, chuyện của con cái cứ tùy duyên vậy.

Thảo kéo Mẫn ra ngoài để lại thư kí Nam đứng bơ vơ giữa nhà, anh ngại ngùng không biết nên đi ra hay đứng lại, cứ xoay ra xoay vào, lúc này mẹ Thảo mới nhớ đến sự xuất hiện của Nam liền kéo cậu đến ngồi cạnh Long.

- Ây da cô quên mất, cháu ngồi đây nhé, Long lấy cho anh thêm cái bát đi con.

Nam cười cười gật đầu nhưng trong lòng đang khóc ròng, đáng lẽ anh không nên thông báo tin tức này cho Mẫn. Mẫn vì lo cho an toàn của Thảo nên lâu nay luôn cử người theo dõi hành động của bố, sau khi biết bố mình đến gặp bố Thảo, Mẫn đã dồn tất cả cuộc họp vào trong một ngày, 12 giờ làm việc không nghỉ ngơi. Khi buổi họp cuối cùng kết thúc lập tức bay về gặp Thảo. Đúng là sức mạnh của tình yêu, chỉ thương cho thân phận làm đày tớ này, giờ còn mắc kẹt giữa những người xa lạ này, anh cảm thấy thật là tủi thân.

-

Có thật là cháu và cậu sếp đó đến đây chỉ vì thăm người nhà của nhân viên không?

Nam vừa cầm đũa lên gắp được miếng thịt lên, chưa kịp đưa đến miệng đã phải thả xuống, cậu chỉ biết nhìn miếng thịt trong tiếc nuối. Nam không

dám nói bừa chỉ lắc lắc đầu trả lời.

-

- Dạ cháu chỉ làm theo lời sếp, cháu cũng không biết gì đâu ạ!

Mẹ Thảo nghĩ chắc Nam cũng không dám làm trái lệnh nên không làm khó cậu nữa, bà gắp liên tục mấy món liền vào bát Nam - Thôi vậy cháu ăn đi, cứ tự nhiên nhé!

Nam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, những món ăn đậm chất núi rừng chưa từng được thưởng thức làm cậu quên luôn ông chủ của mình ngoài kia, giờ có sao cũng mặc kệ phải lấp đầy chiếc bụng đói của mình đã.

Mẫn được Thảo kéo ra ngoài, cánh cửa vừa đóng lại anh đã ôm lấy Thảo, đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh bạo, Thảo lo sợ có người nhìn thấy liền đẩy Mẫn ra, mặc kệ sự kháng cự yếu ớt, Mẫn vẫn thỏa sức chiếm lấy đôi môi ấy đến khi mặt cô đỏ ửng vì thiếu oxy mới chịu buông ra, ánh mắt giận dỗi chất vấn.



- Anh vừa đi vắng, em liền gặp gõ người đàn ông khác ư?

- Hừm, anh nghĩ em như vậy sao, đó là hàng xóm của em, chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm thôi. Mà chẳng phải anh đang đi công tác à, sao anh lại về đây?

Thảo cũng không chịu thua, trừng mắt lại Mẫn. Anh đến mà không thông báo trước một tiếng để cô rơi vào thế bị động như này, giờ không biết phải nói sao với mọi người nữa.

Mẫn liền thay đổi thái độ, vuốt ve gương mặt đang phụng phịu - Anh rất nhớ em đấy.

- Anh có thể gọi điện cho em mà.

Mẫn lắc đầu - Anh lo bố mẹ sẽ làm khó em!

Thảo đưa ánh mắt hoài nghi nhìn Mẫn, cô nghĩ anh đang nói đến chuyện bố muốn cô về quê - Sao anh lại biết?

Mẫn xoa xoa đầu Thảo, ôm cô vào lòng - Em đừng lo, anh sẽ chứng minh cho bố mẹ thấy tình cảm chân thành của anh.

Thảo ngạc nhiên đẩy Mẫn ra - Vậy anh sẽ nói ra mối quan hệ của chúng mình?
Mẫn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Thảo, cảm thấy cô cũng không nên giấu bố mẹ mình nữa, nhân cơ hội này nói ra luôn cũng tốt, cô sẽ tìm cách tâm sự với bố về những hiểu lầm năm xưa sau. Thảo gật đầu, liền quay lưng muốn bước vào nhà, Mẫn kéo lấy tay cô - Em không đưa anh sang thăm bà sao?
- Bà em đã ngủ từ sớm rồi, em chỉ lấy cớ vậy thôi, bà chỉ bị cảm nhẹ để sáng mai mình sang cũng được.
- Vậy là... tối nay anh có thể ở lại?
- Tất nhiên rồi!
Đôi mắt của Mẫn trở nên sáng rực.
- Xung quanh đây có rất
1671979827746.png

Thảo đưa hai tay lên đẩy từ ngực xuống, hít vào một hơi thật sâu như vận khí công, miệng lẩm bẩm "phải tự tin, phải bình tĩnh, phải dũng cảm". Mẫn đứng sau bật cười, anh đặt tay lên vai Thảo an ủi.

- Đừng lo, có anh ở đây mà.

La Thái Mẫn bước vào trước, Thảo kép nép phía sau, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai con người đầy mờ ám. Mẫn đưa mắt qua bố Thảo, gương mặt không chút biểu cảm đang nhìn chằm chằm vào mình khiến Mẫn có chút lo sợ. Bao nhiêu năm luôn cao ngạo củi nhìn người khác giờ đối diện với bố của người yêu lại cảm thấy mình nhỏ bé đến lạ.

- Hai đứa ngồi xuống dùng bữa đi. - Mẹ Thảo thúc giục.

Advertisement
- Dạ vâng.

Đôi chân dài của Mẫn bước nhanh tới chỗ Nam, anh đang ăn uống say sưa hoàn toàn quên mất việc quan tâm ông chủ của mình, Mẫn hắng giọng.

- E hèm.

Advertisement
Nam một miệng ngậm đầy bún, ngước mặt lên, Mẫn đá mắt sang phía bên kia Nam liền hiểu ý bưng luôn bát đũa qua ngồi cạnh Tùng.

Mẫn kéo ghế của Nam cho Thảo, rồi ngồi xuống bên cạnh, với luôn cánh tay dài lấy bộ bát đũa của Thảo qua bên này. Hành động của anh làm mọi người đều bị đứng hình, không ngờ tính Mẫn lại bá đạo như vậy, chỉ có Nam là đã quen với tính cách này nên vẫn thản nhiên nhai một cách ngon lành.

- Thưa cô chú, hôm nay, ngoài việc đến đây ngoài thăm bà của Thảo, cháu còn một việc quan muốn nói với mọi người.

Mẫn bình tĩnh, chậm rãi trình bày, anh nắm lấy bàn tay của Thảo, tiếp tục nói - Cháu và Thảo đã có tình cảm với nhau, cháu xin phép cô chủ cho hai

đứa được qua lại. Lần gặp trước do quá bất ngờ nên cháu chưa thể nói ra sự thật mong cô chú thứ lỗi.

Mẹ Thảo dù đã đoán già đoán non được mối quan hệ mờ ám này nhưng khi nghe chính miệng Mẫn nói ra vẫn không khỏi bất ngờ, trong lòng có chút vui đan xen lo lắng, chàng trai này về ngoại hình thì quá ổn rồi nhưng còn gia cảnh và tính cách như nào vẫn hề chưa biết gì, vẫn phải quan sát thêm, bà liếc mắt qua thăm dò ý kiến ông Hùng, ông vẫn im lặng đưa ly rượu lên nốc cạn, phản ứng này là sao, như kiểu ông đã biết trước vậy.

Ông Hùng chợt đứng dậy, nhìn vào Mẫn - Cậu ra ngoài nói chuyện với tôi một lát.

Mẫn hơi giật mình song vẫn mỉm cười đồng ý, phản ứng của bố làm Thảo nghi hoặc, cô muốn đứng lên đi theo thì ông chặn lại - Con ngồi yên đấy!

Cảm giác không khí càng lúc càng căng thẳng rồi, biết đây không còn là chủ đề mình có thể tham gia được nên chú Tư và Tùng đứng dậy xin phép về trước, mẹ Thảo vô cùng áy náy cứ xin lỗi liên tục, đặc biệt là Tùng, anh như bị cướp dâu ngay trong đám cưới của mình vậy, vừa đau lòng vừa nhục nhã, nhưng không thể làm gì được, chỉ biết nói lời tạm biệt cuối cùng với người con gái mình thương "Chúc em hạnh phúc!”.

Sau khi hai người rời đi, Long mới lên tiếng châm chọc.

- Không ngờ đó nha chị hai, nhìn khờ khờ mà kiếm đâu ra anh chàng ngon nghẻ thế?

Thảo nguýt Long, miệng chửi thầm "mày bớt nói cho tao nhờ”, ánh mắt cô cứ hướng về phía ngoài cửa, lòng nóng như lửa đốt.

- Yên tâm đi, bố mày không ăn thịt nó đâu!

Mẹ Thảo khoanh tay nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn - Nói thật với mẹ, có rồi đúng không? - Vừa nói vừa đa nghi nhìn vào bụng cô.

Thảo trợn tròn mắt, xua xua tay - Không có, không có, con cũng đang tính tìm cơ hội nói chuyện với bố mẹ không ngờ anh ấy lại đến đây.

- Cậu ta theo dõi con à? không chọn ngày nào mà đúng ngày hôm nay!

Thảo lắc đầu - Con cũng không biết nữa, chắc tình cờ thôi mẹ. Mẹ đồng ý chứ?

- Còn phải xem cậu ta thế nào đã.

Nghe những lời của mẹ Thảo mới suy nghĩ lại, từ hành động kì lạ của bố đến sự xuất hiện bất ngờ của Mẫn và cả phản ứng của ông, mọi việc đều như có toan tính vậy, liệu có phải bố đã nhận ra anh rồi không. Càng nghĩ Thảo càng lo sợ, hai bàn tay cứ cấu xé vào nhau, thật sự không thể ngồi yên được nữa.

Ở phía ngoài, một màn đêm tĩnh lặng, dòng xe đã thưa thớt dần, ngọn đèn đường phía xa rọi đến in bóng hai người đàn ông lên mặt đất, ông Hùng đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi, không cần nói cũng biết trong lòng ông đang chất chứa một núi câu hỏi, nhưng ông lại chỉ nói một câu.

- Dù tôi có đồng ý đi nữa, cậu có chắc chắn bố cậu sẽ chấp nhận mối quan hệ này không?

Mẫn hiểu được nỗi lo lắng của ông, đó cũng là điều mà anh băn khoăn nhất. Mẫn vẫn tin rằng sẽ có ngày bố anh phải nhìn nhận thứ tình cảm mà ông kinh bỉ này.

- Cháu biết bố cháu đã đến gặp chú, có thể đã nói ra những lời không hay để ngăn cản bọn cháu, nhưng xin chú hãy nhìn nhận tình cảm của cháu, cháu ước chú có thể thấy cháu đang cố gắng từng ngày để chứng minh cho ông ấy biết Thảo là một cô gái tuyệt vời thế nào.

Ông Hùng khẽ lắc đầu - Cậu và con bé khác biệt quá lớn, quên nó đi rồi cậu sẽ tìm được người phù hợp với mình hơn.

Ông nói xong liền quay người vào nhà, Mẫn biết chắc chắn bố mẹ cô cũng không thể dễ dàng chấp nhận, dù vậy vẫn kiên định nói tiếp - Cháu biết điều đó, chính vì vậy cả hai mới cố gắng để có thể bước vào thế giới của đối phương, xin chú hãy cho cháu thêm thời gian, cháu hứa sẽ cho Thảo một cuộc sống hạnh phúc.
Nghe được những lời chân thành của Mẫn, ông có chút mủi lòng, ông biết Mẫn là con người sống rất tình cảm, nhớ lại cậu bé năm xưa từng ra sức bảo vệ mẹ mình như thế nay đã trưởng thành, đã biết đấu tranh vì tình yêu. Tuổi thơ không có mẹ chắc hẳn không dễ dàng gì, ông rất vui vì Mẫn có thể lớn lên khỏe mạnh và tài giỏi như vậy, chỉ là bức tường của bố anh quá lớn, nếu cứ cố vượt qua nó chắc chắn phải chịu thương tích đầy mình.
-
- Thảo là người đã mở cửa trái tim cháu, cũng là người giúp cháu có thể gọi lại tiếng mẹ một lần nữa, với cháu Thảo là duy nhất, không ai có thể thay thế. Xin chú hãy cho cháu một cơ hội.
Ông Hùng vẫn im lặng không nói gì, mở cửa bước vào nhà, ông không cho Mẫn câu trả lời nhưng anh cảm nhận được những lời nói từ trái tim mình đã lay động được ông, chả qua sự việc quá đỗi bất ngờ, trước mắt vẫn chưa biết nên đối diện như thế nào.
Ông Hùng vừa kéo cánh cửa ra Thảo và Long núp phía sau đã theo quán tính ngã nhào về trước, may mà Mẫn nhanh chân chạy lên đã kịp, bố chỉ nhìn hai người một cái kiểu không hài lòng rồi đi thẳng vào trong.
Thảo lo bố sẽ nói nặng lời với anh nên đứng sau nghe lén, tuy chỉ nghe được câu cuối Mẫn nói nhưng cũng đủ để giúp Thảo thêm mạnh mẽ đối diện với tình yêu này.
Em không sao chứ?
- Em không sao, bố nói gì với anh thế?
Mẫn mỉm cười, gõ lên trán cô một cái - Bố nói muốn có được gái rượu không dễ thế đâu.

Thảo chau mày - Anh này, đừng đùa nữa, bố đã biết thân phận của anh rồi đúng không?

Mẫn gật nhẹ đầu, Thảo là một cô gái thông minh, chắc hẳn đã nhìn ra được nguyên nhân của mọi việc, bàn tay cô nắm chặt cánh tay Mẫn, tâm trạng

rối bời. Cô không thể biết được bố mình đang suy nghĩ gì, nhưng tất cả những gì bố làm chỉ vì muốn cô không phải chịu đau khổ, có một cuộc sống an yên, vui vẻ như bao người khác. Thảo nhìn theo bóng lưng bố mà đôi mắt rưng rưng, thà bố đánh cô hay chửi mắng cô một trận còn hơn, bố im lặng như vậy mới khiến lòng cô càng day dứt.

Advertisement
- Không phải em hối hận rồi đó chứ?

Mẫn thấy gương mặt bí xị của Thảo liền trêu chọc, Thảo quay lại lườm Mẫn một cái.

- Phải, em hối hận rồi đây, anh đi về đi.

- Ơ, em nó lòng nào đối xử với anh như thế, cả ngày nay anh còn chưa có gì vào bụng đấy.

Advertisement
Thảo lại nhìn anh với ánh mắt đầy thương xót, anh không biết lòng cô cũng mong nhớ anh nhiều đến nhường nào.

- Vậy anh mau vào ăn rồi nghỉ ngơi đi, chắc anh đang mệt lắm.

Mẫn lắc đầu, anh xoa xoa tóc Thảo - Chỉ cần thấy em là bao nhiêu mệt mỏi như tan biến hết vậy.

Sau bữa ăn, màn chất vấn thật sự mới bắt đầu. Bố Thảo vì uống khá nhiều nên đã lên phòng nghỉ ngơi trước, Long cũng lên ôn bài. Tại phòng khách, chỉ còn lại ba người với một khoảng không tĩnh lặng, mẹ Thảo ngồi khoanh tay nhìn vào Mẫn và Thảo phía đối diện, ánh mắt đầy sát khí, Nam ngồi bên cạnh còn cảm thấy lạnh toát sống lưng, giá mà bây giờ có một cú điện thoại gọi tới để cậu ra thoát khỏi cuộc chiến tâm lý này thì tốt biết mấy. Nam cầm tách trà nóng hổi tiền bàn lên uống một ngụm vì không biết nên làm gì.

- Hai đứa quen nhau bao lâu rồi, đã tiến triển đến bước nào rồi?

Ngụm trà nóng vừa mới hớp vào chưa kịp nuốt xuống làm Nam suýt thì sặc, có thể hỏi một cách thẳng thừng như thế

sao,

Thảo gượng

đỏ mặt.

-

Mẹ này!

- Dạ chúng cháu quen được gần một năm rồi. Còn tiến triển thì như cô đã thấy. - Mẫn tự tin nắm lấy bàn tay Thảo.

- Nhà cậu ở đâu, bố mẹ làm gì? có anh chị em gì không?

Thảo cảm thấy mẹ mình cũng đã có hơi men trong người, cứ thế này chắc sẽ chất vấn anh đến sáng mất, cô phải lấy cớ để Mẫn có thể nghỉ ngơi.

- Mẹ à, con thấy mẹ khá mệt rồi, mẹ đi ngủ sớm đi mai còn đi bán nữa, mấy cái này con sẽ nói với mẹ sau, cũng muộn rồi anh ấy còn phải về nữa.

Mẫn nhìn Thảo một cách không bằng lòng, cô bắt anh đi về thật ư, đã 11h đêm rồi.

- Muộn rồi thì nghỉ ở đây đi còn đi đâu nữa.

Tuy bề ngoài tỏ ra khó tính thế thôi chứ bà nõ lòng nào để con rể của mình đi về giữa đêm hôm như này được, mất công đến thì ngủ lại một đêm cũng được. Thảo ngạc nhiên há hốc mồm, còn Mẫn thì mừng rõ lập tức cúi đầu cảm ơn.

- Dạ, được vậy thì tốt quá, cháu cám ơn cô.

"Thiệt là hết nói nổi mà, còn tưởng mẹ khó thế nào nữa chứ”, Thảo lẩm bẩm trong miệng nhìn theo bóng mẹ đi lên lầu, Mẫn nhìn Thảo cười một cách đắc ý khiến Thảo cũng phì cười theo. Thảo đưa Mẫn và Nam đến phòng ngủ dành cho khách, hồi cất nhà có dư một phòng để có dịp gì đông người thì có chỗ ngủ, nay mới được dùng đến, cô lau dọn qua một chút rồi chải nệm, chăn gối đầy đủ, Mẫn hài lòng gật gù liên tục, cuối cùng thì cũng được ngả lưng.

Sáng hôm sau bố mẹ Thảo đã dậy từ sớm để chuẩn bị ra chợ, gặp được con rể vừa ý chắc mẹ cô vui lắm, miệng cứ nhẩm theo bài hát phát ra từ chiếc radio, nhìn thấy tâm trạng của bà tốt như vậy ông Hùng cảm thấy thật áy náy, cả đoạn đường ngồi trên xe định mở lời lại thôi. Ông muốn nói cho bà biết thân phận của La Thái Mẫn, lại sợ bà sẽ nổi giận như năm xưa nên cứ chần chừ.

Bà ưng cậu ta đến vậy sao? - Bố Thảo vừa sắp lại những xấp vải vừa thăm dò.

- Ưng chứ, có con rể vừa đẹp trai vừa tài giỏi như vậy tôi cũng mát lòng mát dạ. Mà ông làm sao đấy, có vấn đề gì với cậu ta à? Hôm qua hai người lôi nhau ra ngoài ông có nói gì quá đáng không đấy?

Ông Hùng im lặng một lúc, sau bao đắn đo ông quyết định thành thật, đã hứa với nhau sẽ không giấu bất kì điều gì rồi, để đến lúc bà tự phát hiện sẽ còn tức giận hơn.

- Thật ra... Tôi có điều này muốn nói với bà. Cậu ấy... Chính là con trai của... Bà Hương.
- Hương nào? - Mẹ Thảo vừa hỏi lại xong thì chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mày chau lại, bà lắc đầu như không muốn tin vào điều vừa nghe, nhưng đáp lại bà là gương mặt vô cùng nghiêm túc của chồng mình.
Bà quăng sấp vải trên tay xuống, đi vào lục tung đống đồ treo trên móc "chìa khóa đâu, ông để chìa khóa nhà ở đâu?", cả cơ thể đang run lên, bắt đầu mất bình tĩnh, ông Hùng vội đến nắm lấy hai vai bà trấn an.
-
Nhung, bà bình tĩnh lại. Nghe tôi nói đã.
Bà hất tay ông ra, đôi mắt đã đỏ hoe vì tức giận, hai tay đấm liên tục vào người ông.
- Hóa ra đây là lý do ông có hành động như vậy từ hôm qua? Sao lại có chuyện hoang đường như vậy được, ông không nhớ ông đã hứa sao ông có thể nhắc đến cái tên ấy trước mặt tôi chứ?
Ông Hùng vội ôm lấy bà - Thôi được rồi, để tôi chở bà về, bà phải bình tĩnh đã.
Ông hiểu được tại sao bà lại có phản ứng mạnh đến như vậy, nó đã từng là một vết thương sâu trong tim, ai có thể không phát điên khi cầm trên tay những bức ảnh của chồng mình và người phụ nữ khác. Để giữ bà ở lại, ông đã phải từ bỏ luôn công việc điều chế nước hoa cùng lời hứa sẽ không bao giờ nhắc đến người phụ nữ ấy, trở thành một người đàn ông giản dị như bây giờ. Vậy mà vì cái duyên số không mong muốn, cuối cùng vẫn không làm tròn được lời đã hứa.
Ngồi trên xe trở về bà im lặng đến lạ, chỉ chống tay lên cửa kính, đăm chiêu nhìn ra ngoài. Qua bao nhiêu năm cứ tưởng những nỗi đau đấy đã nguôi ngoai, không ngờ khi nhắc lại nó vẫn khiến bà đau buồn đến thế. Có nghĩ thế nào cũng không tin được có thể gặp gõ trong tình huống trớ trêu này, bà ước giá như đây chỉ là một giấc mơ.

Bố mẹ Thảo rời đi được vài phút thì Mẫn cũng thức giấc, anh đi xung quanh thăm thú ngôi nhà, thì ra đây chính là nơi cô ấy lớn lên, căn nhà không rộng lắm nhưng bất kì ai bước vào đều cảm thấy vô cùng ấm cúng. Có một mùi hương hoa trà thoảng thoảng theo gió bay vào, Mẫn ngắm nhìn dàn hoa lan đung đưa theo gió bên ngoài cửa sổ, anh vươn vai hít thở một hơi thật sâu "haa... Tốt thật", cảm giác như được làm mới lại bản thân vậy.

- Hôm qua anh ngủ ngon chứ?

Advertisement
Thảo đi từ bếp ra, cầm theo một ly cà phê nóng hổi đưa Mẫn, mùi thơm từ hạt cà phê theo làn khói bay lên mũi cũng đủ làm những tế bào trong cơ thể anh bừng tỉnh, Mẫn mỉm cười nhận lấy. Anh cúi xuống hôn nhẹ một cái lên trán cô.

-

Chỉ cần nơi có em, anh ngủ đều ngon.

Advertisement
Nam đi từ trên cầu thang xuống, cậu đứng hình tại chỗ, không dám phát ra tiếng động, chỉ biết chép miệng than vãn "haiz... hai người này! Mới sáng đã cho mình ăn cơm chó rồi". Thảo nhận thấy sự xuất hiện của Nam nên ngại ngùng đẩy Mẫn ra, cô đi vào pha cho Nam một ly cà phê nữa. Lúc này Nam mới đi tới nói nhỏ với Mẫn.

- Chủ tịch đã biết việc anh về nước rồi, tránh mọi việc rắc rối hơn ta nên quay về sớm.

Mẫn gật đầu, đưa ly cà phê lên miệng nhấp, mùi vị này đúng là khác lạ so với những loại cà phê anh từng uống, cũng như cảm giác ở nơi này khiến anh lưu luyến không muốn rời đi.

"Tính tong" tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Thảo nói vọng ra từ trong bếp.

- Em đang dở tay, anh mở cửa giúp em với.

Mẫn nhanh chân ra mở cửa, hai mắt anh trợn tròn hết sức có thể khi thấy mẹ mình đứng trước mặt.

- Sao mẹ lại đến đây?

Mẹ Mẫn đánh vào vai anh một cái, trách móc.

-

Con nghĩ sao mà đến đây một mình vậy hả? Cũng không chịu nói cho mẹ biết, may mà hôm qua mẹ gọi cho thằng Nam.

Hai mẹ con còn chưa kịp chào hỏi nhau, chiếc xe của ông Hùng đã đỗ lại trước cổng, mẹ Thảo nhảy xuống một cách dứt khoát, từng bước chân in trên mặt đất cũng thể hiện rõ ràng sự phẫn nộ trong lòng.

Bà còn dám xuất hiện đây ư? hai mẹ con các người, cút khỏi nhà tôi ngay lập tức.

Thảo nghe tiếng quát lớn của mẹ liền chạy vội ra xem, cô cũng vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy mẹ của Mẫn. Ông Hùng không muốn hàng xóm bàn tán về chuyện gia đình mình liền kéo vợ vào trong.

- Bà bình tĩnh xem nào, có gì vào trong nói chuyện.

Nhìn thái độ thay đổi của mẹ Thảo, Mẫn hiểu ra là bà ấy đã biết được mọi chuyện, anh không nghĩ rằng sự việc này lại làm mẹ cô tức giận đến vậy. Còn mẹ anh thì đã lường trước mọi việc, bà biết mẹ Thảo sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện quá khứ được, bà vẫn phải gặp mặt để nói một lời xin lỗi trực tiếp, cho dù nó đã quá muộn.

Bà Hương tiến gần đến, cúi gập người trước mặt mẹ Thảo - Tôi biết bà rất ghét tôi, thời gian qua tôi luôn sống trong ân hận vì đã liên lụy đến gia đình bà, mọi tội lỗi tôi xin nhận hết, mọi sự trừng phạt tôi xin gánh hết. Tôi không đến đây để xin được bà tha thứ, tôi làm điều này vì đây là điều tôi luôn muốn làm trong 10 năm qua. Thằng Mẫn nó không có tội tình gì, nó chỉ yêu thương con bé bằng trái tim chân thành của một người đàn ông, xin bà đừng ghét bỏ nó.

Nhìn thấy mẹ mình cúi đầu như vậy, lòng Mẫn cảm thấy thật xót xa, anh không biết rõ năm xưa đã xảy ra chuyện gì, tồi tệ đến mức nào mà mẹ phải chịu hết bao nhiêu đau khổ, nhục nhã như vậy, lần đầu tiên Mẫn cảm thấy hổ thẹn với tình yêu này nhưng anh tôn trọng việc mẹ mình làm, có thể điều ấy sẽ khiến lòng bà thoải mái hơn.

Mẹ Thảo vì đang trong cơn tức giận, bà vẫn cố chấp không thể nhẹ lời.

-



- Hừ, giờ bà xin lỗi thì có ích gì. Mấy người đi về đi, đừng bao giờ tìm đến đây nữa. Còn con Thảo, ở nhà không đi đâu hết. Ở đây không tìm được việc thì ra chợ bán hàng với bố mẹ. mẹ.
Mẹ à! – Thảo bàng hoàng chạy lên nắm lấy tay mẹ, cô không thể từ bỏ công việc đang làm cũng như người con trai mình yêu được, Thảo cố an ủi Con biết chuyện năm xưa đã khiến mẹ chịu nhiều tổn thương nhưng dù sao tất cả cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà, cô ấy cũng vậy, cô ấy cũng phải chịu đau khổ chừng ấy năm. Vừa mất chồng lại không được gặp con, mẹ hãy hiểu và thông cảm cho cô ấy mẹ nhé.
Mẹ Thảo hất tay cô ra - Mày thì biết gì, giờ mày muốn mẹ sống những ngày tháng còn lại trong nhục nhã sao hả Thảo, mày có biết nghĩ cho mẹ không?
Thảo cảm thấy mẹ mình càng lúc càng vô lý, bà dùng những cảm xúc trong lòng mình đổ lên đầu người khác, mọi người đều muốn có một tương lai tốt hơn, còn mẹ cứ ôm chặt cái quá khứ tồi tệ đó. Thảo không thể chịu đựng được nữa, hai hàng nước mắt bất lực chảy xuống, những lời khó nghe cũng vì cảm xúc dồn nén mà bộc ra.
-
- Mẹ đúng là ích kỉ, mẹ chỉ nghĩ cho bản thân mình, còn bố thì sao? Bố vì mẹ mà đã phải từ bỏ những gì, mẹ có biết ông ấy yêu công việc của mình đến thế nào không? Còn con, con có lỗi gì chứ, mẹ muốn con nghĩ cho mẹ vậy mẹ đã bao giờ nghĩ cho người khác chưa? Mẹ nghĩ mẹ là người đau khổ nhất sao, dù xảy ra bất cứ chuyện gì mẹ vẫn có bố, có bọn con ở bên cạnh. Còn cô ấy, một mình cô độc suốt từng ấy năm, mẹ có thể hiểu được nỗi đau của cô ấy không?
- Thảo, không được
1671979870514.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mùi Hương Mê Hoặc [H+]
Mùi Hương Mê Hoặc [H+]
DỤ HOẶC MINH TINH: MÙI HƯƠNG CỦA EM
  • 5.00 star(s)
  • Yên Đan (Amber)
Chương 65...
Giang Hồ Tiểu Hương Phong
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 50...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom