• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 211-215

Nhìn bóng lưng đầy mệt mỏi của mẹ, Thảo nhận ra có lẽ mình đã quá lời, cảm giác vừa giận vừa thương làm Thảo không kìm được mà ngồi sụp xuống ôm mặt khóc nức nở. Mẫn nhẹ nhàng hạ người, ôm cô vào lòng, vỗ vỗ tấm lưng gầy an ủi, anh không thể nói gì, chỉ có thể khắc cốt ghi tâm dành cả đời còn lại để báo đáp tấm chân tình này.

Đôi mắt ai nấy đều hoen đỏ vì mối nhân duyên đầy nghiệt ngã, liệu lựa chọn nào mới có thể chạm tới một kết cục tốt đẹp, để không ai chịu tổn thương đây.

Chủ tịch sau khi biết Mẫn tự ý sắp xếp lại lịch trình để bay về gặp Thảo lại không hề tức giận, đó cũng nằm trong kế hoạch của ông, ông muốn cho Mẫn thấy không chỉ mình ông phản đối mối nhân duyên này, việc hai người ở bên nhau vốn là điều không thể. Nếu Thảo còn tỉnh táo, sẽ biết đâu là lựa chọn tốt nhất dành cho cô.

Advertisement
Mẫn đứng trong phòng của bố, anh chất vấn ông một cách uất hận, tại sao ông cứ muốn phá hủy hạnh phúc của anh, chẳng lẽ những gì anh đang cố gắng không đủ để tự chọn cho mình một người bên cạnh hay sao.

- Con đừng quấy nữa, đó là hiện thực, quay về vị trí của mình đi.

Advertisement
Lời nhắc nhở nghe tưởng chừng như rất nhẹ nhàng lại như một cú tát thẳng vào mặt Mẫn, bàn tay anh nắm chặt như muốn bóp nát tất cả sự bất lực, trong thâm tâm anh hiểu, dù thế nào cũng không thể ép buộc cô ấy vì mình mà bỏ mặc gia đình. Cả tình yêu và sự nghiệp Mẫn đều không muốn buông tay, anh tự hỏi bản thân đã cố gắng đến vậy tại sao vẫn không thể có được một cuộc sống như mình mong, là anh quá tham vọng hay sự nỗ lực này vẫn chưa đů.

Thảo nhìn Mẫn rời đi trong im lặng, cô không thể hứa hẹn với Mẫn điều gì, anh biết cả hai cần cho nhau thời gian để nhìn nhận lại mọi chuyện. Bây giờ việc Mẫn có thể làm là chờ đợi, anh sẽ chờ cho đến khi gia đình Thảo có thể chấp nhận mình, với tư cách là một người đàn ông thật lòng yêu cô chứ không phải là con trai của người nào đó. Anh sẽ không ngừng cố gắng để chứng minh cho mọi người thấy, anh hoàn toàn có thể đứng một mình, là một chỗ dựa vững chắc cho người thân, hy vọng Thảo cũng vậy, cô vẫn sẽ đặt niềm tin vào tình yêu này, cùng anh chờ đợi một ngày tình yêu này được cả thế giới công nhận.

"Hãy đợi anh".

Tin nhắn cuối cùng Mẫn nhắn cho Thảo trước khi rời đi, nhưng cô lại không thể nhắn lại, cô không biết anh đang nói cô đợi anh sắp xếp lại cảm xúc

của mình hay đợi anh quay về thuyết phục bố mẹ cô một lần nữa, Thảo sợ những lời nói của mẹ đã làm anh tổn thương và hổ thẹn. Cứ nghĩ đến đây lồng ngực lại như bị bóp nghẹn, liệu tình cảm của anh có đủ mạnh mẽ để tiếp tục chịu đựng không.

Sau một đêm khóc sưng cả mắt, mẹ vẫn không nhìn mặt cô, cũng không thèm nói năng câu nào, mẹ như đã mặc kệ đứa con gái bất hiếu này. Bố ở giữa cũng thật khó xử, ông cứ động viên Thảo xin lỗi mẹ, nhưng câu nói tưởng chừng đơn giản này cô lại không cách nào nói ra.

Thảo đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cô còn quá nhỏ, chưa thể hiểu được nỗi khổ tâm của cha mẹ, mọi thứ không hề đơn giản như cô mong muốn, có những sự việc không phải muốn quên liền quên, muốn tha thứ liền tha thứ, cô không thể bỏ mặc nỗi đau khổ của mẹ mà sống hạnh phúc được, cuộc đời còn dài, cô buộc phải học cách chấp nhận, chấp nhận sự thật dù không muốn, chấp nhận buông bỏ những thứ không thuộc về.

Ngày hôm sau Thảo và Mẫn không hề liên lạc, cả hai đều sợ đối phương sẽ vì những phút giây yếu lòng, mệt mỏi mà nói ra lời chia tay, đều chờ đợi đối phương sẽ lên tiếng trước, cứ thế hình thành một khoảng lặng, dù trong lòng rất nhớ nhưng không thể bất chấp mà lao vào nhau như trước nữa, hai người trở lại thế giới riêng của mình, dồn nén nỗi nhớ vào trong mà tiếp tục sống, tiếp tục hoàn thành trách nhiệm của bản thân.

Tối đến, Thảo chuẩn bị hành lý để trở lại Sài Gòn làm việc, mẹ vẫn không ra chào tạm biệt cô. Chỉ có bố chở ra bến xe, trên đường đi cả hai bố con đều im lặng, bố không ép buộc Thảo phải từ bỏ niềm đam mê của mình nữa, qua sự việc này ông thấy con gái mình đã trưởng thành và biết suy nghĩ rồi, ông chỉ mong cô có thể sống vui vẻ, nỗ lực phát triển bản thân. Nhìn bộ dạng ủ rũ của Thảo ông cảm thấy thật có lỗi, nếu không vì sự việc năm đó, Thảo và Mẫn có thể có được một cuộc sống hạnh phúc hơn bây giờ chăng.

Đưa Thảo lên xe, ông cố gắng mỉm cười, cỗ vũ tinh thần con gái cho phấn chấn hơn - Con nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm chỉ làm việc, bố ở nhà sẽ động viên mẹ, không cần lo

Những lời nói ấy lại làm đôi mắt Thảo ngấn nước, sự bao dung của bố khiến cô cảm thấy mình thật sự là một đứa con tồi, người ích kỉ chính là cô chứ không ai khác, cố chấp vì tình cảm của bản thân khiến bố mẹ phải đau lòng. Thảo nhìn bóng lưng bố quay đi cô cảm thấy không nó, mọi chuyện tại sao lại ra nông nỗi này chứ. Thảo không muốn mình mang theo sự hối hận mà rời đi, cô chạy thật nhanh xuống trước khi chiếc xe lăn bánh, ôm lấy bố từ phía sau.

-

Con xin lỗi, con xin lỗi bố, con sai rồi, con sẽ chăm chỉ làm việc, kiếm thật nhiều tiền để bố mẹ sống sung sướng. Bố đừng lo nhé.

Bố Thảo bất ngờ đứng yên tại chỗ, lặng lẽ gật đầu phía trước, không giấu nổi đôi mắt đang hoen đỏ của mình, ông quay lại vỗ vỗ vào vai cô vài cái Con nhớ gọi điện xin lỗi mẹ nhé!

Thảo gật đầu đáp lại, cô biết bản thân còn nợ mẹ một lời xin lỗi, tự nhiên lúc này đôi chân lại chẳng muốn đi nữa, cô cúi đầu lí nhí trong miệng - Hay con ở lại với bố mẹ!

- Con như vậy là trốn tránh nhiệm đấy, lúc nào mệt mỏi quá thì quay về, bây giờ con còn nhiều việc phải làm mà.

Ông Hùng đẩy Thảo quay lại xe kẻo lõ chuyến. Chiếc xe dần rời đi, hai bố con cứ dõi theo nhau cho đến khi khuất bóng.
Tờ mờ sáng Nga mở cửa đón Thảo, trông thấy bộ dạng thất thần của bạn mình, Nga lo lắng hỏi han - Sao thế, bà không khỏe à?
Thảo chỉ lắc đầu đáp lại - Bà vẫn khỏe.
- Ơ thể sao trông mày ủ rũ thế kia, có chuyện gì à?
- Tao hơi mệt thôi, vào trong nghỉ ngơi đã, lát nói chuyện sau.
Từ đôi mắt vô hồn ấy, Nga biết Thảo đã gặp chuyện không vui ở quê, nhưng chắc cũng khó mà nói ra ngay được, Nga không hỏi gì thêm nữa, chắc lúc này Thảo cần im lặng để suy nghĩ. Nga dự định nói với Thảo chuyện cô sẽ chuyển đến sống cùng với Tuấn Anh nhưng với tình hình này Nga không thể rời đi được, cô hiểu những lúc thế này cần nhất là một người ở bên.
"Tính tong, tiếng chuông cửa vang lên, Thảo nửa tỉnh nửa mơ đi ra mở cửa, miệng thì càm ràm nhưng chân vẫn bước đi trong vô thức, cánh cửa vừa mở ra, đứng trước mặt cô là một người đàn ông với cơ thể nhuộm đầy máu, anh đổ gục xuống trước mặt cô, mặt Thảo xanh

1671979900670.png

- Trông mày mệt mỏi quá, hay là hôm nay xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi đi.

Thảo nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã sắp trễ giờ làm, báo thức đã tắt từ bao giờ cô cũng không hay, Thảo không muốn làm Nga lo lắng, gượng cười đáp.

Advertisement
- Tại hôm qua tao mất ngủ thôi, mày đi làm đi kẻo muộn, tao cũng chuẩn bị đi làm đây.

- Ổn không đấy? Hay để tao đưa mày đi, tao đến muộn tí cũng được.

Advertisement
Thảo bĩu môi trêu chọc - Gớm, sắp thành bà chủ rồi nên thoải mái quá ha!

Nga gõ lên trán Thảo đáp lại - Chẳng phải ai đó cũng sắp thành bà chủ sao!

Ánh mắt Thảo chợt trở nên gượng gạo - Thôi mày đi nhanh đi kìa.

Thảo không biết mở lời với Nga như nào, thật sự bây giờ cô không muốn nói điều gì về chuyện tình cảm của mình nữa, cứ mặc kệ nó xuôi theo tự nhiên vậy, cứ nói cho nhiều kết quả lại chẳng đến đâu chỉ sợ làm người khác thêm chê cười.

Nga chắc chắn khi Thảo về quê đã gặp phải chuyện gì, cô lo lắng không thể chờ đợi Thảo tự mình nói ra nên gọi điện cho Long để hỏi thăm, sau khi nghe Long thuật lại mọi chuyện, lòng Nga không khỏi xót xa, cô gái yếu đuối này rốt cuộc phải chịu thêm bao nhiêu đau thương nữa đây, Nga không chắc việc mình ủng hộ tình cảm của Thảo là đúng đắn không nữa, cô chỉ ước Thảo chưa từng gặp Mẫn, có lẽ vẫn sẽ là cô gái vui vẻ hồn nhiên như ngày nào.

Ngồi làm việc mà Thảo không thể nào tập trung được, nhớ lại giấc mơ đáng sợ đó, Thảo cứ bất an trong lòng mà quyết định gọi điện cho Mẫn, nhưng anh lại không nhấc máy, Thảo cố gắng điện lại nhưng vẫn chỉ là những âm thanh được cài đặt sẵn vang lên, Thảo khẽ thở dài trong thất vọng "chẳng lẽ cứ thế mà chia tay trong im lặng sao?".

Mẫn đang trên đường đến công ty, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là người mẹ kế gọi đến, vầng trán Mẫn khẽ nhăn lại, vì bà rất ít khi gọi điện cho anh nên linh cảm có điều chẳng lành. Mẫn đưa máy lên tai, tiếng người phụ nữ vừa khóc vừa nói.

Mẫn ơi... con đến đây đi, bố con... bố con... đang trong phòng cấp cứu!

Chiếc điện thoại được ném qua một bên, mọi cuộc gọi đến đều bị phớt lờ. Mẫn quay xe lại không chút do dự, dù cố trấn an bản thân phải bình tĩnh nhưng bàn tay đặt trên vô lăng lại không ngừng run lên, mới hôm qua còn lạnh lùng dồn ép anh như vậy, tại sao lại bất ngờ xảy ra chuyện này.

Bố của Mẫn đột nhiên ngất xỉu, căn bệnh tim của ông càng ngày càng trở nặng, đó là lý do ông không muốn Mẫn vì thứ cảm xúc nhất thời mà ảnh hưởng đến tương lai thừa kế của mình, Mẫn đối với ông là niềm hi vọng duy nhất để đưa gia tộc phát triển ngày càng vững mạnh, để bảo vệ người thân trong gia đình, ông sợ khi ông không còn trên đời nữa, Mẫn sẽ không thể chống lại những con người xấu xa đang nhăm nhe khối tài sản này vì vậy ông trở nên hà khắc với anh hơn. Ông không phải là con người sắt đá, ông biết việc mình làm đã sai nhưng cái tôi trong ông quá lớn, nó không cho phép ông nói ra lời xin lỗi với người mình đã tổn thương, ông nghĩ có lẽ đây là cái giá phải trả cho những lỗi lầm mà mình đã gây ra.

Việc bố đổ bệnh lại đưa Mẫn vào một ngõ cụt, mặc dù ông đã làm sai nhiều việc nhưng ông vẫn là bố của anh, là người đã cho anh gương mặt này, cuộc sống này, anh không thể chối bỏ dòng máu đang chảy trong người mình. Một sự ăn năn nổi lên trong lòng Mẫn, thời gian qua anh chỉ chìm đắm trong cảm xúc của mình, anh đã luôn nhìn ông bằng ánh mắt đầy trách móc, căm hận mà không hề biết tình trạng sức khỏe ngày càng tồi tệ có thể khiến ông ra đi bất cứ lúc nào.

Nhìn gương mặt nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, chẳng thể mắng chửi anh như mọi ngày, lần đầu tiên Mẫn trông thấy bộ dạng yếu đuối này, cũng giống như bao người khác, đều không thể tránh được quy luật của cuộc đời.

Chú thư kí đưa đến cho Mẫn toàn bộ tài liệu quan trọng của công ty, cả những danh sách đen mà bố lưu ý. Giờ Mẫn mới hiểu vì sao bố lại gấp gáp muốn anh đi theo con đường ông sắp đặt như vậy, là ông sợ sẽ không thể đợi được đến ngày Mẫn tự mình đứng lên vị trí cao hơn, sợ Mẫn sẽ không chống chọi lại với đám người đang nhắm đến vị trí này. Mẫn dần ý thức được trách nhiệm của mình to lớn đến thế nào, anh không thể lựa chọn được nữa, không, là không có sự lựa chọn, anh buộc phải chấp nhận tuân theo số mệnh đã định.

- Việc bố cháu nằm đây sớm muộn gì bọn họ cũng biết, rồi sẽ chuyển hướng nhắm vào cháu, cháu nên cẩn thận với mọi hành động của mình.

Hơn ai hết Mẫn hiểu tình hình hiện tại, nhìn vào bộ hồ sơ cầm trên tay, anh tự hứa với bản thân sẽ bảo vệ những thứ của mình đến cùng.
Tối muộn Thảo trở về nhà, vừa ra khỏi thang máy đã bắt gặp bóng lưng người mình mong nhớ, La Thái Mẫn đứng dựa vào tường, hai tay khoanh lại trước ngực, gương mặt không dấu nổi vẻ mệt mỏi, không biết anh đã đợi từ khi nào lại chẳng gọi điện cho cô, trái tim Thảo chợt nhói đau, cô muốn lao đến chui vào cơ thể ấm áp ấy nhưng lí trí lại giữ chặt đôi chân, chẳng thể nhấc nổi. Thảo không biết phải tiếp tục đối diện với tình cảm này như thế nào, đã từng hứa sẽ không bao giờ buông tay nhưng hiện tại không cách nào nắm chặt, Thảo sợ những lời mẹ cô nói đã làm anh tổn thương, sợ mình không còn xứng với tình yêu của anh nữa, cô không muốn anh phải vì mình mà chịu đựng sự dằn vặt trong lòng. Giấc mộng ban sáng như nhắc nhỏ cô về kết cục cho việc cố chấp bên nhau, những vết thương trên người Mẫn sẽ ngày càng nhiều thêm mà thôi.
Mẫn quay người lại khi nghe thấy tiếng bước chân, trông thấy Thảo đang mỉm cười với mình, nụ cười gượng gạo đến đau lòng. Mẫn bước đến thật nhanh, không một động tác thừa ôm lấy cô vào lòng, sự thân thuộc của Mẫn làm Thảo võ òa, cô đưa tay lên ôm chặt tấm lưng to lớn. Cả hai không cần nói gì cũng hiểu bản thân đang mong nhớ đối phương đến nhường nào.
Mẫn đưa tay ôm lấy gương mặt Thảo, ngón tay cái chạm nhẹ lên môi cô, sau vài giây lưỡng lự, vẫn không kiềm chế được mà cúi xuống hôn lên một cách mạnh bạo, lí trí của Thảo cũng không thể chống cự nữa, cứ mặc cho cơ thể đang khao khát dục vọng này chiếm hữu. Cánh cửa nhà vừa mở ra, những lớp áo quần liên tục được cởi bỏ, hai cơ thể trần trụi đan xen vào nhau, cả không gian tĩnh lặng chỉ nghe được âm thanh da thịt chạm vào cùng những tiếng thở dồn dập. Mẫn để lại trên khắp cơ thể Thảo những vết hôn sâu, không một chỗ bỏ xót, như muốn in dấu ngày hôm nay khiến Thảo không thể nào quên.
- Em có thể đợi anh không?
Thảo nằm trong lòng Mẫn, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, cô hiểu ý của anh, lần gặp mặt này có thể là cuối trước khi chia ly, anh phải trở lại thế giới của mình, là một La Thái Mẫn tài giỏi đầy kiêu hãnh của gia tộc. Thảo gật nhẹ đầu, dù không biết phải chờ đợi đến khi nào nhưng cô vẫn tin vào anh, hi vọng cái gật đầu này có thể giúp anh an lòng mà chiến đấu với cuộc sống đầy khắc nghiệt. Thảo biết khi Mẫn rời đi cô sẽ rất đau lòng, nhưng nghĩ đến gia đình hai bên, có lẽ đây là lựa chọn đúng đắn nhất, Thảo sẽ vì câu nói này của anh mà chờ đợi, chờ đợi những cố gắng của cả hai sẽ xoa dịu những vết thương đã cũ.
Thảo không biết đưa lựa chọn này Mẫn còn đau đớn nhiều hơn, nhưng vì sự an toàn của Thảo anh buộc phải đẩy cô ra xa mình, anh không biết những con người tàn nhẫn đó sẽ có thể làm được những gì, anh không muốn liên lụy đến cô, càng không muốn cô vì mình mà lo lắng.
Mẫn đứng dậy, lấy từ túi áo thứ gì đó, rồi vòng tay qua cổ cô đeo vào, ánh sáng từ ban công rọi vào sợ dây chuyền phản chiếu lên mặt Thảo. Mẫn hôn lên trán cô.
- Nó sẽ thay anh ở bên cạnh em, hãy sống thật khỏe mạnh nhé!
Sợi dây chuyền như vật chứng cho tình yêu của hai người, nó cùng Thảo đi qua bao nhiêu thăng trầm của lần đầu tiên, tỏa sáng lấp lánh giống như niềm hi vọng của cả hai vào một tương lai tươi sáng. Dù lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng Thảo lại chẳng thể thốt nên lời, cô sợ mình sẽ yếu đuối mà khóc nức nở khiến Mẫn không thể rời đi, Thảo lựa chọn im lặng hôn lên môi anh nụ hôn chào tạm biệt, cô sẽ ở đây đợi anh quay lại.

Sau hôm đó Mẫn đã bay sang Singapore tiếp nhận những dự án còn dang dở, khoảng thời gian này Thảo tự dặn lòng phải thật mạnh mẽ. Cô vẫn kiên trì gọi điện thoại cho mẹ mỗi ngày để xin lỗi, dù bề ngoài vẫn tỏ ra giận dỗi nhưng trong tâm bà đã có một chút lay động, thời gian qua bà cũng đã suy nghĩ rất nhiều, bà không chấp nhận việc Thảo ở bên Mẫn, một phần vì biết gia đình của Mẫn cũng không đón nhận con gái mình, cứ cố chấp ở bên nhau như vậy rồi cô sẽ chịu nhiều tổn thương. Cuộc đời của Thảo từ nhỏ đến lớn đều rất bình lặng, mẹ lo Thảo sẽ không chống đỡ nổi những cơn bão bất ngờ ập tới, trong tâm mẹ, Thảo vẫn là đứa con bé bỏng cần được bảo vệ nên bà thà là người mẹ tồi để con mình không phải chịu đau khổ vẫn tốt hơn.

Dạo này Nga thường hay vắng nhà, Thảo biết Nga đang tận hưởng niềm hạng phúc riêng của mình, đôi khi Thảo cũng cảm thấy ghen tị với những người có thể yêu nhau một cách tự do, không vướng bận bất cứ điều, gia đình của Tuấn Anh cũng rất thoải mái, chắc chắn hai người sẽ có được một hạnh phúc viên mãn.

Advertisement
Hôm nay là cuối tuần Nga chọn ở bên cạnh Thảo, cô muốn giúp Thảo giải toả căng thẳng và mệt mỏi. Nga rủ Thảo đi siêu thị mua đồ ăn ngon, lại ghé qua cửa hàng thời trang sắm thêm vài bộ quần áo mới, hai người vui vẻ cười đùa như trước đây, tâm trạng Thảo có vẻ đã tốt lên rất nhiều, vài lần đau khổ sẽ làm con người ta trở nên cứng rắn hơn, có thể đón nhận hiện thực một cách tích cực nhất, Nga cũng cảm thấy nhẹ lòng.

"Tách”, âm thanh chụp hình của điện thoại vang lên, Thảo quay phắt lại, trên miệng còn dính chút kem, Nga lại không ngần ngại mà đưa máy lên chụp thêm một tấm nữa.

- Này, mày có cần hâm mộ tao đến vậy không, đưa đây xem nào.

Advertisement
Nga vội giấu điện thoại ra sau lưng, mặt giả ngốc như chẳng có chuyện gì, thản nhiên đưa cây kem lên tiếp tục thưởng thức. Thảo nguýt Nga một cái - Đừng có mà đăng ảnh xấu đấy!

Thật ra Nga vẫn lén chụp ảnh của Thảo gửi cho Mẫn, anh đã nhờ cô quan tâm chăm sóc Thảo trong thời gian xa cách, Nga hi vọng những bức ảnh này sẽ giúp Mẫn có thêm sức mạnh để hoàn thành nhiệm vụ của mình, sớm trở về bên Thảo.

- Lâu rồi mình không đi bar, hay tối nay rủ mọi người gặp mặt đi, gọi thằng Phúc nữa. - Thảo hào hứng quay sang hỏi Nga.

Nga chợt trở nên ấp úng, nhìn thấy Thảo hào hứng như vậy cô cũng không nó từ chối, nhưng vì tối nay đã có hẹn với người yêu, chỉ đành hẹn Thảo vào một ngày khác.

-

Tối nay tao có hẹn rồi, để cuối tuần sau nhé!

Thảo liền xị mặt - Sao tao có cảm giác mày chuẩn bị rời bỏ tao thế nhỉ!

Lời nói của Thảo khiến Nga chột dạ, cô im lặng suy nghĩ xem phải nói với Thảo như nào về dự định của mình, nghĩ đến những gì Mẫn đã nhờ cô vẫn luôn lưỡng lự, liệu Thảo có thể sống tốt một mình không.

Thấy Nga im lặng Thảo cũng không làm khó bạn nữa, huých vào vai Nga một cái - Có hẹn rồi thì để khi khác, làm gì mà thần người ra vậy.

Nga mỉm cười gật đầu đáp lại, có lẽ nên đợi thêm một thời gian nữa.

Buổi tối Tuấn Anh chở Nga đến một nhà hàng sang trọng, theo chỉ dẫn đến bàn ăn đã đặt sẵn, Nga khá bất ngờ vì thường ngày gặp nhau đều chỉ tìm một quán nào đó ngon để vào ăn, hôm nay anh lại đặt bàn riêng rồi còn trang trí đủ thứ, cô thầm nghĩ "chắc là anh muốn tỏ ra lãng mạn một chút đây mà".

Chưa kịp ngồi xuống Tuấn Anh đưa đưa đến trước mặt Nga một bó hoa lớn.

- Tặng cho em!

Bên trong có đầy đủ các loại hoa, Nga không giấu nổi ngạc nhiên mà cảm thán.

- Wow đẹp quá, cám ơn anh!

Cô cúi xuống ngắm nhìn bó hoa thêm lần nữa, một thứ lấp lánh va vào mắt cô, tim Nga như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, là nhẫn, chiếc nhẫn được gắn vào bông hồng nằm chính giữa. Tuấn Anh không thể chờ đợi thêm phút giây nào anh cầm lấy chiếc nhẫn, một tay nắm lấy tay Nga, một tay cầm chiếc nhẫn lên, khụy một bên đầu gối xuống.

- Lấy anh nhé!

Lời cầu hôn đầy bất ngờ của Tuấn Anh khiến Nga ngạc nhiên đến đơ người, cô không biết đây là thật hay là đang mơ, mà là gì thì cũng mặc kệ, đây là điều luôn mong ước bấy lâu thì cần gì phải suy nghĩ nữa. Nga gật gật đầu lia lịa, đưa bàn tay của mình ra cho anh đeo chiếc nhẫn vào.

Nga hạnh phúc nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, ôm chầm lấy anh, cả hai trao nhau nụ hôn nồng nhiệt. Mọi người trong căn phòng đều bị niềm hạnh phúc này lan toả, họ mừng cho hai người, những tiếng hò reo và vỗ tay liên tục vang lên.
Trên đường về nhà Nga cứ mân mê chiếc nhẫn mà cười tủm tỉm, nhìn sang người đàn ông bên cạnh vẫn chưa thể tin đây là sự thật, không nghĩ rằng anh sẽ muốn kết hôn sớm như vậy. Nga nổi hứng trêu chọc.
- Anh đã suy nghĩ kĩ chưa đấy?
Tuấn Anh nắm lấy tay Nga đưa lên miệng hôn một cái - Đương nhiên rồi!
Nga gật gật đầu hài lòng, sau lại có chút lo lắng - Nhưng mà nếu bố mẹ anh không thích em thì sao?
Tuấn Anh nhìn Nga một cách tự tin - Anh sẽ làm họ phải thích em!
Nga chưa hiểu ý của anh - Bằng cách nào chứ?
Tuấn Anh không đáp lại, anh chở Nga về thằng nhà mình, mở cửa xe ra trực tiếp bế cô vào trong. Tuấn Anh đặt Nga xuống chiếc ghế sofa nơi lần đầu tiên của hai người, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, chiếc dây áo được kéo xuống, Tuấn Anh khẽ đặt lên ngực cô một nụ hôn, anh thì thầm vào tai Nga.
- Anh yêu em!
Hơi nóng phả vào tai khiến Nga bị nhột mà co rúm lại, cô ôm lấy gương mặt anh rồi nhìn thẳng vào mắt đáp lại.

- Em cũng yêu anh!

Không gì có thể diễn tả được niềm hạnh phúc trong lòng cả hai, cho dù ngoài kia có là tận thế đi nữa cũng không ngăn được họ dành cho nhau một đêm cuồng nhiệt. Quần áo được ném ra khắp nhà, Tuấn Anh mạnh mẽ mà chiếm lấy cơ thể nuột nà của Nga, khắp nơi đều là những vết hôn chưa mờ. Không gian mờ ảo lúc này chỉ có tiếng móng tay cào lên mặt ghế, tiếng va chạm của hai thân thể, cả hai trao cho nhau những khoái cảm đến tận trời xanh. Sau một tiếng gầm Tuấn Anh mạnh mẽ phun trào bên trong, không cho một giọt tinh tuý nào rơi ra ngoài.

Advertisement
Anh sẽ không nói cho Nga biết đây chính là cách mà anh làm, anh muốn cô mang trong mình giọt máu của anh, như vậy sẽ không ai có thể ngăn cản việc kết hôn của hai người, vì khát khao giữ cô ở bên mình Tuấn Anh không thể chần chừ thêm được nữa.

Hôm sau Thảo đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Nga, cô không kìm được xúc động mà ôm lấy người bạn thân bật khóc, cuối cùng trải qua bao nhiêu con đường Nga cũng đã tìm được bến đỗ, đúng ra nên mừng cho Nga nhưng sao cảm giác sắp phải chia xa này Thảo không nó chút nào, cô biết mình không thể giữ Nga ở lại nữa.

=

Advertisement
Mày chuyển đến nhà anh Tuấn Anh đi, hôm nào cũng mất công đi đi về về rõ khổ!

Nga chợt xị mặt xuống - Nhưng mà mày ở một mình ổn chứ? Tao lo cho mày lắm!

- Gớm, mày lại như bố mẹ tao đấy à, mày chuyển đi rồi tao sẽ tìm bạn cùng phòng khác, yên tâm đi.

Nga nhìn Thảo với ánh mắt biết ơn - Tao sẽ thường xuyên về thăm mày, đừng buồn nhé!

-

Buồn chứ nhưng biết làm sao được, ai rồi cũng phải lấy chồng mà, thế dự định bao giờ tổ chức lễ cưới?

Nga khẽ thở dài - Tao còn chưa gặp bố mẹ anh ấy nữa, không biết họ có chấp nhận không?

Thảo nắm lấy tay Nga thương cảm, cô hiểu được cảm giác lo lắng này - Không sao đâu, Tuấn Anh đã quyết định cầu hôn mày chứng tỏ anh ấy biết bố mẹ mình sẽ đồng ý, tự tin lên.

Trái ngược với lo lắng của Nga, bố mẹ của Tuấn Anh vô cùng mong chờ ngày được gặp cô, bé Thư đã kể cho họ nghe về lần gặp gõ Nga, còn gửi cho

mẹ anh bức ảnh Tuấn Anh nắm tay Nga qua đường, dù chỉ là từ phía sau thôi cũng có thể thấy được ánh mắt ngập tràn tình yêu của con trai mình, mẹ anh vui mừng đến độ đặt ngay tấm ảnh đấy làm hình nền cuộc gọi của anh, mỗi lần nhìn tấm ảnh bà đều phải thốt lên trong lòng "hai đứa đẹp đôi thật".

Bố mẹ Tuấn Anh đều là người làm kinh doanh, lại rất chú trọng tình cảm, nhìn con trai cứ lao đầu vào công việc như vậy khiến mẹ anh lo lắng, rất nhiều lần sắp xếp cho anh xem mắt nhưng anh đều từ chối. Khi biết con trai có bạn gái bà vui mừng thúc giục anh dẫn về ra mắt thì Tuấn Anh lại luôn lấy lý do trì hoãn. Hôm nay khi nghe anh báo tin đã cầu hôn cô gái ấy, bố mẹ lập tức dời lại toàn bộ công việc để bay về Việt Nam gặp mặt con dâu tương lai

của mình.

Thời gian này La Thái Mẫn thay bố điều hành công ty, mở rộng thị trường ra thế giới, bệnh tình của ông nhờ được phẫu thuật kịp thời đã có nhiều tiến triển tốt. Mỗi tháng Mẫn lại phải bay đến một đất nước khác để xử lý công việc, những bức ảnh Nga gửi đến như liều thuốc giúp anh kiên trì mỗi ngày, biến nỗi nhớ trong tim thành sức mạnh, thôi thúc bản thân không được nản lòng.

Không biết vì sao ông Hùng lại nhận được lời mời làm cố vẫn chế tác cho một công ty nước hoa mới thành lập tại quê nhà, nghĩ chắc một đồng nghiệp nào đó đã giới thiệu, lời mời này như một ngọn nến thắp sáng niềm hi vọng quay trở lại thời huy hoàng trước đây, thời gian qua ông luôn phải lén lút với vài ba dụng cụ đơn giản chế tạo nước hoa cho con gái, tuy rất khổ cực nhưng nó giúp ông giải tỏa cảm giác bứt rứt trong lòng.

Sau nhiều ngày thuyết phục cuối cùng vợ ông cũng đồng ý cho ông quay lại với đam mê của mình, bà biết ông vẫn không từ bỏ, bà đã phát hiện ra những dụng cụ điều chế được giấu ở sau khu trữ đồ, kể cả những lọ nước hoa mà Thảo dùng hàng ngày, bà biết đều do ông lén lút làm ra. Lời trách móc hôm ấy của Thảo đã khiến bà nghĩ cho chồng mình nhiều hơn, bà nhận ra không nên cố chấp vì những sai lầm trong quá khứ nữa, cũng đã đi qua hết nửa đời người, còn bên nhau được ngày nào thì nên trân trọng, biết đâu mai này chỉ còn lại những tiếc nuối không thể quay lại.

Thảo nhận được điện thoại của bổ, biết tin ông sắp quay trở lại với công việc yêu thích thì vô cùng vui mừng, cô cứ hỏi đi hỏi lại không dám tin đây là sự thật, mẹ đã lựa chọn mở lòng với bố chắc hẳn cũng sẽ sớm đón nhận tình cảm của cô, Thảo như được tiếp thêm động lực, thời gian trôi qua rất nhanh, sẽ có ngày những cố gắng của cả hai được đền đáp, Thảo tin là vậy.

Hôm nay khi đang làm việc Thảo nhận được một bức thư, là mẹ của Mẫn gửi đến, bà đã ra nước ngoài định cư, bà xin lỗi Thảo rất nhiều vì khiến cô phải chứng kiến cảnh tượng đau lòng và cũng cảm ơn Thảo rất nhiều vì đã bao dung cho những việc đã qua, bây giờ không còn vướng bận điều gì nữa bà muốn đi tìm một cuộc sống mới hoặc có thể là một hạnh phúc mới. Bà động viên Thảo chăm sóc bản thân mình thật tốt, hãy cố gắng chờ đợi, ông trời chắc chắn sẽ không phụ lòng một ai, đặc biệt là với cô gái có trái tim nhân nhậu như Thảo.

Chiều muộn sau khi tan làm, Thảo ghé qua một cửa hàng hoa, cô chọn mua một bó hoa cúc dại rồi mang đến bệnh viện, vì không thể vào trong nên chỉ nhờ cô y tá chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt.

Tiếng trẻ con ồn ào khiến người đàn ông nằm trên giường tỉnh giấc, thì ra là tiếng chơi đùa của cậu con trai bé bỏng, người vợ trẻ bước đến nhẹ nhàng đó ông ngồi dậy.

- Anh dậy ăn tối rồi đi dạo chút nhé, đừng ngủ nhiều quá không tốt đâu.
Bố Mẫn gật nhẹ đầu, người vợ bày đồ ăn ra bàn, nhìn thấy bình hoa vừa mới thay liền thắc mắc.
- Ai vừa đến thăm anh à?
Bố Mẫn khẽ liếc mắt qua bình hoa, ông không thích hoa cũng không quan tâm đến những thứ như này, lắc đầu đáp.
- Chắc bệnh viện mới thay.
- Nhìn xinh nhỉ, em cũng thích hoa này, nó tượng trưng cho niềm hi vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn đấy.
Cô y tá vừa đi vào để phát thuốc, thấy hai vợ chồng thắc mắc liền lên tiếng giải thích - Có một cô bé đã mang đến và nhờ cháu cắm đấy ạ, chắc cô ấy rất mong chú mau khỏe lại nên chú cố gắng ăn uống đầy đủ nhé!
Sự trầm lặng xuất hiện trên khuôn mặt, ông biết cô bé mà y tá nhắc đến không ai khác ngoài Thảo, những người khác đều bị vẻ ngoài nghiêm túc của ông dọa sợ, họ muốn né tránh ông còn không hết làm gì có ai dám mang hoa đến đây như này. Chỉ có cô bé gan dạ không vì quyền lực của ông mà khiếp sợ, dù ông có đe dọa bao nhiêu lần đi nữa vẫn nhất quyết không buông tay. Thảo giống như những bông hoa nhỏ không sắc không hương này, tuy bề ngoài không có gì đặc biệt nhưng lại mang trong mình một sức sống mãnh liệt, giờ ông đã hiểu vì sao Mẫn lại trân quý cô gái này đến vậy. Ông đã nhìn cô ấy bằng một cái nhìn khác, có lẽ nên buông bỏ định kiến trong lòng, để lũ nhỏ có thể sống theo cách mà chúng đã lựa chọn, dù kết quả có thế nào thì chúng cũng phải tự mình chấp nhận.
Thời gian tổ chức hôn lễ của Nga đã được ấn định, và đương nhiên người phù dâu quan trọng nhất không thể thiếu Thảo, Nga dẫn Thảo đến một vài cửa hàng áo cưới nổi tiếng để xem trước, nhìn Nga khoác lên những bộ váy cưới lộng lẫy lòng Thảo cũng xốn xang lây, Nga sắp trải qua khoảnh khắc mà người con gái mong đợi nhất trong đời, còn Thảo lại không biết bản thân sẽ đi về đâu, nỗi nhớ Mẫn hiện lên khiến khóe mắt cay cay, cô mở điện thoại ra ngắm nhìn những bức ảnh đã chụp, tự hỏi anh có chăm sóc bản thân mình tốt không, có nhớ đến cô nhiều không, khi nào mới có thể gặp lại nhau. Bàn tay Thảo chạm vào chiếc váy cưới đặt bên cạnh, liệu cô có thể mặc nó khoác tay Mẫn đi vào lễ đường chứ.
Trùng hợp lúc đang đợi Nga thử váy cưới, khi tấm rèm gần đấy được kéo ra, Thảo vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bạn Mai ở công ty cũ, Mai cũng kinh ngạc khi vô tình gặp Thảo, cô mặc kệ bộ váy cưới nặng nề bước đến gần cầm lấy tay Thảo. Từ khi Thảo chuyển sang công ty mới, cả hai rất ít có cơ hội gặp nhau.

- Thảo cũng chuẩn bị kết hôn ư? - Mai là người đã chứng kiến một phần cuộc tình đầy sóng gió nhưng mãnh liệt của Thảo và giám đốc, giờ nếu Thảo chuẩn bị kết hôn với một người khác thì thật là đáng tiếc,hai người đã từng yêu nhau đến thế mà.

Thảo vội xua xua tay - Không, mình đến đây cùng bạn thôi, Mai sắp kết hôn rồi à, có phải anh chàng quản lý hồi đó không? - Thảo buột miệng hỏi xong mới nhận ra mình đã lõ lời, nếu không đúng anh chàng đó chẳng phải đã chọc quê Mai sao.

Mai khẽ mỉm cười gật đầu, nhìn về phía xa nơi người đàn ông đang chọn váy cưới. Thảo thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay Mai chúc mừng.

Advertisement
- Chúc mừng Mai nhé, phải thật hạnh phúc đấy!

- Cám ơn Thảo, Mai sẽ gửi thiệp sau, nhớ đến chơi đấy!

Advertisement
- Chắc chắn rồi! Mà... dạo này, công việc vẫn ổn chứ?

- Vẫn ổn, công ty mở rộng ra nhiều thị trường hơn nên việc cũng nhiều hơn chút, còn Thảo thì sao, công việc bên đấy thế nào?

- Công việc của Thảo cũng đang rất tốt.

- À...

Mai đang tính nói gì đó, đang không biết phải mở lời thế nào thì tiếng gọi của chồng vọng đến, Mai đành quay lại - Vậy gặp lại Thảo sau nhé.

Thảo nhìn Mai rời đi trong tiếc nuối, vốn muốn hỏi thăm thêm nhiều nữa nhưng lại sợ Mai biết chuyện tình cảm không mấy suôn sẻ của mình lại thôi. Vậy là cô gái ấy cũng đã tìm được người để nương tựa suốt quãng đường còn lại. Thảo mừng vì những người cô yêu quý đều tìm được hạnh phúc của cuộc đời mình, dù biết phía sau cánh cửa hôn nhân sẽ còn phải gặp nhiều thử thách, không phải lúc nào cũng là một màu hồng như mình mong đợi nhưng cả hai đã dũng cảm chấp nhận ở bên nhau thì sẽ cùng nhau vượt qua những khó khăn về sau.

Hôm nay là một ngày tuyệt đẹp, một bãi biển xanh ngát, một bãi cát trắng mịn, những bông hoa hồng lung linh đua sắc theo làn gió, đây chính là nơi Tuấn Anh nắm tay Nga bước vào, cùng nhau đọc lời thề nguyện, cùng trao nhau chiếc nhẫn tình yêu, mọi người đều bị lời nói chân thành của cô dâu chú rể làm cảm động, bố mẹ Nga ngồi dưới cũng phải che mặt lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc. Thảo vô cùng tự hào khi có những người bạn sống tích cực như vậy, luôn không ngại cho đi tình yêu thương quý giá của mình, không sợ chê cười, không sợ tổn thương. Thảo thầm cầu nguyện cho họ sẽ luôn nhận được những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời về sau.

Trước hôn lễ một ngày, dù ở nơi xa Mẫn vẫn chúc phúc Nga bằng một phong bì lớn, cảm ơn cô đã ở bên động viên Thảo và hi vọng cô vẫn sẽ không "vì tình mà bỏ bạn”. Lời chúc dằn mặt này khi Nga đọc được đã phải thốt lên chửi rủa Mẫn một trận.

Sau lễ cưới đầy ngọt ngào là màn tung hoa, những cô gái đang mong ngóng một đám cưới lung linh đều tranh nhau xếp hàng, mong có thể bắt lấy đóa hoa thiêng liêng này. Riêng Thảo chỉ đứng khép nép sang một bên, nhìn họ trong ngưỡng mộ, bản thân cũng ao ước có được một kết cục viên mãn như vậy chứ nhưng cô biết mình vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi.

Nga ngó nghiêng xung quanh một lúc để tìm kiếm gì đó, sau lại không ném hoa lên nữa mà chạy thẳng đến chỗ phù dâu nơi Thảo đang đứng, nhét đoá hoa vào tay Thảo.

- Đoá hoa này là của mày đó!

Rồi đặt vào tay kia một chiếc chìa khoá, bên trên có số phòng 202.

Thảo đơ ra trong vài giây vì không hiểu chuyện gì, nhìn con số trong lòng bàn tay, Thảo chợt nhớ ra, đây chẳng phải là số phòng lần đầu tiên cô gặp Mẫn sao.

Cô nhìn Nga với ánh mắt nghi hoặc, Nga khẽ gật nhẹ đầu, Thảo vẫn không tin vào suy đoán của mình, cứ nhìn Nga một cách khó hiểu.

- Đi đi còn đợi gì nữa! - Nga quay người Thảo lại, hướng về con đướng trước mặt đẩy cô bước đi.

Thảo không còn suy nghĩ được gì nữa, trong đầu chỉ còn có hình bóng của anh, cô cởi luôn đôi giày cao gót đang mang để chạy thật nhanh trên nền cát lún, những cánh hoa trên tay bị làn gió thổi bay như đang nhảy múa trong không trung, một cảnh tượng đẹp như trong phim vậy.

Mọi người xung quanh không hiểu vì sao Thảo lại làm vậy, trầm trồ nhìn nhau thắc mắc, Tuấn Anh cũng nhướng mày nhìn Nga muốn biết lý do, Nga khẽ mỉm cười, chỉ có cô hiểu cảm giác mong chờ trong lòng Thảo lúc này, hi vọng Thảo sẽ nắm lấy hạnh phúc của mình.

Đứng trước căn phòng 202, nhịp tim Thảo tăng nhanh, hồi hộp như lần đầu tiên gặp Mẫn, cô đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, mùi nước hoa quen thuộc bay tới, những cánh hồng đỏ được dải từ ngoài cửa dẫn lối vào trong, Thảo không khỏi ngạc nhiên, xung quanh phòng đều là những bức ảnh mà Nga đã chụp trộm, cô không biết thời gian qua anh vẫn luôn dõi theo mình, đôi mắt dần hoen đỏ. Thảo bước theo những cánh hồng, đến khi gặp bóng lưng thương nhớ, La Thái Mẫn từ từ quay người lại, với ánh mắt si mê dành cho Thảo chẳng hề thay đổi, trên tay là đóa hoa cúc dại bước đến gần.

-

- Xin lỗi đã để em đợi lâu rồi!

Thảo không kìm được xúc động, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, dồn nén bấy lâu giờ thì có thể thoải mái mà tuôn ra rồi, Mẫn ôm cô vào lòng, cứ mặc những giọt lệ tuôn rơi cho đến khi cô bình tâm lại, anh vuốt ve mái tóc đã dài từ lúc nào.

-
Mẫn nhìn xuống đôi chân trần của Thảo, đôi mày anh chau lại, anh bế cô ngồi lên giường rồi lấy khăn lau đi những hạt cát, đau lòng trách móc.
Giày của em đâu, tại sao lại đi chân không như vậy, nhõ bị thương thì sao?
Thảo đã bình tĩnh lại, cô xịt xịt, lau đi khóe mắt đọng nước - Em chỉ muốn chạy đến thật nhanh thôi!
Mẫn hôn lên trán cô, không ngờ cô đã mong ngóng anh đến thế - Ngốc ạ, anh vẫn luôn ở đây mà!
Mẫn lấy trong áo khoác ra một chiếc hộp rồi mở ra trước mặt Thảo, đây chính là chiếc nhẫn duy nhất, chính anh đã tự tay thiết kế dành cho ngày đặc biệt này.
- Hãy ở bên anh nhé!
Những giọt nước mắt mới vừa lau đi lại tìm đến, nếu có những tia nắng xuyên qua e là cũng thấy được màu hồng rực rõ bên trong, cuối cùng thì sau bao nhiêu khó khăn và thử thách, cả hai đều có thể nắm lấy tay nhau đi tiếp phần đời còn lại.
Thảo gật đầu đưa tay ra, Mẫn đeo lên chiếc nhẫn đánh dấu người con gái thuộc về mình, cả hai dành cho nhau nụ hôn thắm thiết, hai thế giới hòa vào làm một, từ nay về nhau sẽ luôn có một người đi bên cạnh, dù vui sướng hay khổ đau, nhớ đến những gì đã trải qua mà giữ chặt tay bước tiếp trên đoạn đường dài đang chờ đợi phía trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom