• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo (2 Viewers)

  • Chương 17:Sao lại là anh

Thảo tỉnh dậy thì đồng hồ đã điểm đúng 7 giờ sáng, hôm qua thật sự quá mệt mỏi, chợt nhận ra sắp muộn làm mất rồi, Thảo nhanh chân bật dậy chạy vào nhà tắm, Nga thì vẫn đang thảnh thơi ăn sáng ngoài bàn.

- Sao mày không gọi tao dậy? Tao sắp muộn rồi đây.

- Ở thế tối qua chả phải mày gào sống gào chết đói nghỉ việc à - Nga cười châm chọc - Mà mày còn có việc chưa nói với tao đầu nhá.


Thảo chỉ lườm nguýt Nga một cái rồi vội đi tắm rửa, cô hiểu Nga vẫn đang ghim chuyện hôm qua trong lòng, đúng là cô không nên nói với Nga chuyện ấy mới đúng, Nga quá là tinh ranh, không gì có thể qua mắt được cô ấy.

Vì sắp muộn giờ làm nên cô không có thời gian chọn quần áo, chỉ mặc đại một chiếc áo sơ mi kiểu và quần tây đen suông ống rộng cạp cao, thoa vội chút kem chống nắng và son môi rồi chạy ra. cửa, khi ra Nga vẫn ngồi ở bàn ăn xem điện thoại.

- Hôm nay mày không đi làm sao?

- Ừ nay chiều tao mới đi, nè cầm đi đường lót dạ chứ. - Nga nói rồi đưa miếng bánh mì kẹp thịt làm sẵn cho Thảo.

- Cảm ơn mày. - Thảo nhìn Nga với ánh mắt trìu mến, quả là một người mẹ tuyệt vời.


- Thôi tao đi đây sắp muộn rồi. - Ừ đi đường cẩn thận nhá.

Vì quá muộn nên Thảo đánh bắt taxi, vào đến công ty là vừa kịp giờ chấm công, đến bàn làm việc nhìn thấy hộp đồ trang điểm hôm qua đặt trên bàn, cô bất giác quay lại phía phòng giám đốc, cảm giác bực mình lại nổi lên, anh ta định dùng hộp trang điểm này để bù đắp cho cô sao, mặc dù đều là mỹ phẩm cao cấp có thích nhưng còn lâu nhé, cô sẽ không tha thứ cho anh đâu. Thấy trưởng phòng đang bước đến, Thảo vội vàng đưa xuống dưới gầm bàn cất giấu.

Trưởng phòng Hà đứng trước mặt Thảo, gương mặt lạnh lùng quăng xấp hợp đồng xuống và nói.

- Hôm nay còn đi muộn. Nên nhớ em chỉ có 3 ngày thôi đó!

Giọng nói nghiêm nghị của trưởng phòng Hà như đang cảnh cáo Thảo, cô nghĩ liệu có phải

mình đã làm gì phật lòng trưởng phòng hay không, bỗng nhớ lại hôm qua, lúc đi vào phòng giám đốc,

Trưởng phòng Hà có trông thấy cô, không lẽ... Thảo suy nghĩ xong liền quay ngoắt lại phòng giám đốc, ánh mắt trở nên tràn đầy căm hận "đều tại anh ta... đáng ghét thật". Sau khi trưởng phòng Hà rời đi, Mai đứng lên đi qua phía Thảo, mở tập hợp đồng ra xem.

- Mình sẽ liên hệ lại với quản lý bên đó xem. họ có yêu cầu gì khác không nhé.

- Thảo nghĩ là không nên liên lạc qua quản lý nữa, e là lại lấy lý do gì đó từ chối thôi, bọn mình nên tìm gặp thẳng Hà Anh xem sao.

- Ừm vậy để mình tìm hiểu lịch trình của cô ấy xem sao, cậu chuẩn bị tài liệu nhé!

Sau khi gọi điện thoại xong, Mai ủ rũ quay lại, mếu máo nói với Thảo

- Làm sao bây giờ Thảo ơi, bên đó nói Hà Anh hôm nay và ngày mai phải chụp quảng cáo ở Đà Nẵng, không thể nói chuyện bàn hợp đồng.

-Vậy mình có thể bay ra Đà Nẵng không? Đợi cô ấy về sợ không kịp mất.

- Ừm để mình vào xin ý kiến trưởng phòng xem sao. - Mai đứng dậy đi về phía phòng làm việc của trưởng phòng

Một lúc sau Mai quay lại, nhìn sắc mặt xám xịt của Mai là biết không được thuận lợi rồi.

- Trưởng phòng Hà nói công ty không cấp kinh phí cho việc này, nếu bọn mình đi thì phải tự bỏ tiền túi... huhu - Mai vừa nói vừa dựa vào vai Thảo than vãn.

- Sao lại vô lý vậy được, đây là vì lợi ích của công ty mà, để mình đi hỏi giám đốc.

Thảo biết chắc chắn trưởng phòng Hà đang làm khó mình, cô hậm hực đi tới phòng giám đốc.

*Cốc... Cốc... Cốc

-Vào đi.

Giọng nói quen thuộc ấy vang lên, mặc dù rất ghét anh nhưng không thể phủ nhận giọng nói không nhìn thấy mặt cũng đầy thu hút đến lạ, giá mà anh không trở nên biến thái, áp bức cô như vậy, chắc hẳn cô cũng sẽ giống như bao cô gái khác, có thể cảm mến anh cũng nên.
1644572926510.png

Thảo không thèm quan tâm đến lời trêu đùa của Mẫn, mạnh dạn bước tới ghế sofa và ngồi xuống, nhìn thấy chiếc ghế, bỗng Thảo lại nhớ đến cảnh tượng hôm qua, gương mặt dần dần đỏ lên, cô phải nói nhanh rồi thoát khỏi nơi ngột ngạt này mới được. .

Mẫn đứng dậy bước đến, chuẩn bị đặt mông xuống bên cạnh Thảo, cô có chút e ngại liền chỉ tay sang phía đối diện.


- anh ngồi đó đi!

La Thái Mẫn bật cười, cô muốn tránh xa đến vậy sao, càng muốn thế thì anh càng không cho cô toại nguyện, Mẫn ngồi xuống cái bịch ngay cạnh Thảo, tay theo thói quen mà đưa lên vuốt tóc cô. Thảo chau mày né tránh, đành đi qua ngồi phía đối diện.

- Anh ngồi yên đấy! Tôi muốn nói với anh về chuyện hợp đồng của siêu mẫu Hà Anh, giờ chúng tôi không thể gặp được cô ấy, vì cô ta đang quay quảng cáo ngoài Đà Nẵng, mà chỉ còn biện pháp đến gặp trực tiếp cô ta, tại sao công ty lại không cấp kinh phí? Tại sao lại bắt bọn tôi phải tự chi tiền? Đây là vì lợi ích của công ty mà, anh xem như vậy có vô lý quá không?

Mẫn nghe Thảo càu nhàu một tràng xong chỉ mỉm cười đáp


- Được, vậy để tôi sắp xếp người đưa em đi.

Thảo ngạc nhiên, như vậy là xong rồi sao, vừa nãy còn chuẩn bị tinh thần để bảo vệ quan điểm của mình tới cùng mà giờ anh lại phản ứng nhẹ nhàng đến vậy, tự nhiên cảm thấy bản thân mình vừa sồn sồn vì cái gì không biết, giờ thì xấu hổ mà hạ giọng

- Vậy tôi có cần thông qua trưởng phòng Hà

- Không cần. Em về chuẩn bị tài liệu, bàn giao công việc rồi tối nay sẽ có người đến đón em.

- Chắc không cần đâu, tôi đi với Mai là được rồi - Thảo lại thẳng thừng từ chối.

Mẫn bỗng nhìn Thảo một cách không vui, anh đứng lên đi ra phía sau Thảo, cúi xuống thì thầm vào tai cô

- Em vẫn muốn bị phạt sao?

Thảo sợ sệt quay lại đối mặt với cặp mắt đầy biến thái của Mẫn, cô đứng bật dậy chạy nhanh ra ngoài, miệng thì mạnh vậy thôi chứ chỉ cần nghe thấy ý đồ của Mẫn là lại lo sợ mà tìm chỗ tránh mau chứ sao dám đấu tay đôi với anh được.

- Vậy tôi đi làm việc đây!

Mẫn nhìn theo bộ dạng ngốc nghếch của cô mà bật cười, đúng là dễ đoán mà, chỉ cần doạ một chút là sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay, vậy mà lúc

nào cũng xù lông lên làm như cứng lắm.

- Sao rồi, sao rồi? - Mai thấy Thảo bước ra thì chạy tới hỏi..

- Giám đốc đồng ý rồi.

- Ô tốt quá rồi, mà sao cậu có vẻ không vui vậy?

- Đâu có đâu, mình đang lo làm sao để gặp được Hà Anh đây.

- Đừng lo lắng, để mình giúp cậu tìm hiểu lịch trình của cô ấy.

Rõ ràng đây là chuyện nên vui mừng nhưng vì sao lòng Thảo lại có chút bất an, thái độ của Mẫn thay đổi nhanh đáng sợ, lúc ân cần dịu dàng làm trái tim người khác tan chảy, lúc lại lạnh lùng tàn bạo khiến người khác phải khiếp sợ. Cô luôn không hiểu được hành động của Mẫn, không thể nào đoán được tâm ý của anh và không biết được lúc nào mình sẽ rơi vào nguy hiểm nữa. Mẫn cứ thần thần bí bí như một ván bài, không biết được mình sẽ bốc phải lá thăm may mắn hay là bị trừng phạt đây.

Tối đến khi Thảo đang sắp xếp quần áo và tài liệu vào vali, điện thoại chợt rung lên "ting ting", là tin nhắn từ Mai "Thảo cố gắng nhé, mình sẽ ở nhà CỖ vũ, có gì cần cứ liên lạc với mình", như vậy là sao, không phải Mai sẽ đi cùng cô ư? Thảo bấm số gọi lại, không đi có kinh khoe gọi lại cho Mai.

- Alo, Mai không đi cùng mình à?

- Thảo ơi mình xin lỗi nha, mình không thể đi với Thảo được, có người đi với Thảo rồi. Thảo CỐ gắng lấy được chữ kí nhé, có gì cần cứ gọi mình gửi cho.

- Mai có biết người đi với mình là ai không? - Thảo tò mò dò hỏi
- Mình không biết, mình chỉ nhận lệnh như vậy thôi. Thảo chuẩn bị đi nhé.

Nga vừa đi làm về thấy Thảo đang sắp xếp hành lý liền hỏi.

- Mày đi đâu đấy?


- Đi gặp đại minh tinh đây... haizz, lại còn phải đi một mình nữa chứ. - Thảo vừa kéo vali ra ngoài vừa than thở.

- Thôi cố gắng đi, như vậy cũng là một trải nghiệm tốt mà. Đi đường cẩn thận, tới nơi nhớ nhắn tin cho tao.

Đúng 7 giờ tối, Thảo sắp xếp hành lý đứng ngoài sảnh chung cư đợi xe tới đón, cô không biết người đưa cô đi có thể giúp đỡ được mình hay không, nếu đi với một người trong phòng thì cũng được, ít ra còn quen biết có thể nói chuyện. Thảo ngồi trên lan can của bậc thang, hai chân vừa đung

đưa, tay vừa lướt điện thoại, tầm mười phút sau có một chiếc xe tới đỗ trước cửa, Thảo quay lại, biểu cảm trở nên cứng đờ, khóc không được cười không xong


- Sao lại là anh?
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom