• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 201-205

010786-tamlinh247.jpg
010787-tamlinh247.jpg
010788-tamlinh247.jpg
010789-tamlinh247.jpg
010790-tamlinh247.jpg



010791-tamlinh247.jpg
010792-tamlinh247.jpg

Lần gặp mặt bố mẹ Thảo vẫn cứ dằn vặn Mẫn, mọi việc diễn ra không theo mong đợi khiến anh khá buồn lòng, anh vốn muốn xuất hiện trước mặt họ một cách hoàn hảo nhất, tự tin mà giới thiệu mình chính là người yêu của Thảo. Mẫn nằm trên ghế sofa vắt tay lên trán trầm ngâm, nhớ lại hình dáng hiền lành của hai người họ Mẫn cảm thấy thật có lỗi, nếu lúc đó anh cứng rắn hơn mà nói ra sự thật thì kết quả liệu có tốt hơn? Trong tâm anh vẫn chưa đủ tự tin lắm, sợ rằng cái quá khứ chết tiệt ấy sẽ làm bố mẹ Thảo không chấp nhận mình, sợ rằng Thảo sẽ buông tay anh một lần nữa.

Advertisement
- Anh Mẫn, ăn tối nào! - Thư kí Nam lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của Mẫn, anh bưng lên bàn hai tô phở nóng hổi. Có lẽ vì Mẫn không nghe theo lời bố mình nữa nên ông đã tạo nhiều áp lực lên công việc của anh hơn, dự án phát triển sang thị trường mới gặp nhiều vấn đề khó khăn, Mẫn phải tự mình xử lý, đây cũng là lý do thư kí Nam thường xuyên phải tăng ca cùng anh.

Mẫn bật dậy, vừa cầm đôi đũa lên thì điện thoại đổ chuông, anh cầm lấy điện thoại khóe môi khẽ cong lên, thư kí Nam liền biết đầu dây bên kia là ai bèn lên tiếng trêu chọc.

Advertisement
- Haizz... Người ta còn có động lực thức đêm làm việc, còn tao chỉ có mỗi mày ở bên thôi phở à, tao đúng là số khổ mà!

Mẫn lườm nguýt Nam một cái rồi đưa máy lên tai, sau khi biết bố mẹ cô đã lên xe về quê rồi còn Nga lại đi công tác, Thảo phải ở nhà một mình, Mẫn khá lo lắng, anh nói "Hay em đến nhà anh nhé, em ở nhà một mình anh không yên tâm”.

Nam suýt thì bị sặc bởi câu nói của Mẫn, anh bày ra bộ mặt thống khổ "không phải chứ, vừa bắt tăng ca lại vừa phải ăn cơm chó sao".

Thảo từ chối vì ngày mai phải đi làm sớm, cô đã khóa cửa cẩn thật rồi, bố mẹ cũng không thắc mắc gì nhiều về sự xuất hiện của anh nên Mẫn không cần lo lắng. Sau khi tắt điện thoại, Mẫn nhìn Nam với ánh mắt hình viên đạn, có

vẻ không hài lòng với thái độ của Nam, anh nhếch mép mỉa mai.

- Người ế như cậu thì làm sao hiểu được, ăn nhanh rồi lo giải quyết cho xong phần anh giao đi!

Nam mếu mặt - Sao anh cứ xoáy vào nỗi đau của em thế, em mà được đẹp trai như anh chắc không phải khổ như bây giờ!

- Ý cậu là tôi ức hiếp cậu sao?

- Thôi thôi em không dám, em ăn xong rồi, anh ăn đi kẻo nguội mất ngon! - Nam đứng dậy bưng chiếc tô của mình vào phòng bếp, không muốn ở đây chịu trận thêm nữa.

[Một tuần sau]

Từ khi trở về Nga vẫn chưa có cơ hội tâm sự với Thảo về mối quan hệ của mình với Tuấn Anh, dạo này công việc của cả hai khá bận nên cả cơm tối cũng hiếm khi được ngồi ăn với nhau. Thảo sau khi tan làm lại ghé qua nhà Mẫn nấu cơm cho anh, cô còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt trong tủ lạnh đề phòng anh đói lúc làm việc, Thảo chăm sóc anh chu đáo đến mức người ngoài trông thấy còn tưởng rằng hai người mới kết hôn cũng nên. Cả hai đều có những áp lực riêng nhưng đối với đối phương luôn mỉm cười, tạo động lực cùng nhau vượt qua.
Sau khi ăn tối, Tuấn Anh đưa Nga về đến cổng chung cư, Nga không quên tặng cho anh một nụ hôn lên má trước khi xuống xe, Tuấn Anh lưu luyến không muốn buông tay, anh ngỏ lời.
- Anh không thể lên nhà cùng em sao?
Nga cũng không muốn rời xa anh, chỉ là cô vẫn còn bận lòng, vì từng chứng kiến đoạn tình cảm day dứt của anh với Thảo nên trong thâm tâm Nga vẫn có một chút tự ti, cái bóng của Thảo thật sự quá lớn, Nga biết mình không nên
như vậy nhưng những suy nghĩ ấy lại cứ dằn vặt trong lòng. Cô mỉm cười vỗ vỗ lên tay anh.
- Để lúc khác nhé, em còn chưa nói với Thảo về mối quan hệ của chúng mình!
Tuấn Anh dường như hiểu được những lo lắng trong Nga, anh kéo cô lại ôm vào lòng. - Đừng để anh đợi lâu quá nhé, anh không muốn phải giấu mọi người về tình yêu của mình.
Câu nói này như khẳng định cho Nga là anh đang nghiêm túc thế nào, mong cô sẽ tin tưởng vào tình yêu của anh, Nga khẽ gật gật đầu, cảm thấy hơi có lỗi, chỉ vì sự tự ti của bản thân mà làm cho anh phải buồn lòng, cô mỉm cười vỗ vỗ vai anh.
- Cám ơn anh, em vào nhà đây, anh về cẩn thận nhé!
Vừa vẫy tay chào tạm biệt Tuấn Anh, Nga đã bắt gặp bóng lưng của Minh ngay sảnh khiến cô bất ngờ chôn chân tại chỗ, cứ nghĩ rằng lần từ chối ấy đã khiến Minh hoàn toàn từ bỏ, không ngờ anh lại xuất hiện ở đây. Nga khá ngại

ngùng, có lẽ Minh cũng đã chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, nhưng nghĩ như vậy cũng tốt, cô không muốn anh phải lãng phí thời gian tìm kiếm hạnh phúc mới chỉ vì mình, Nga khẽ mỉm cười bước đến chào Minh.

- Anh đến đây có việc gì sao?

Advertisement
Gương mặt Minh thật gượng gạo, không biết vì đau lòng hay tức giận mà chỉ nhoẻn miệng đáp lại.

- Bởi vì có người không nghe điện thoại nên anh lo lắng không biết cô ấy có gặp chuyện gì không.

Advertisement
Nga giật mình lục vào túi sách tìm điện thoại, hoá ra lúc đang ăn tối cùng Tuấn Anh, Minh đã gọi đến, khi đó cô đã vào nhà vệ sinh nên có lẽ Tuấn Anh đã nghe thấy, vậy mà Nga lại không hề nghe Tuấn Anh nói lại, có lẽ anh ấy cũng không muốn làm cô khó xử. Nga có chút áy náy, cô ăn năn nhìn Minh.

- Em xin lỗi, chắc tại điện thoại bị cấn nên em không nghe thấy tiếng chuông.

Minh cũng không quan tâm đến sự biện hộ của cô nữa, anh nhìn về hướng chiếc xe vừa rời đi - Dù sao cũng không quan trọng nữa, gặp được em vậy mà tốt rồi... Anh đi trước nhé!

Minh mỉm cười nhìn cô lần cuối rồi quay lưng bước đi, không cần cô đáp lại, có lẽ anh đã có câu trả lời cho mình, nhìn bóng lưng Minh đang dần khuất Nga lại nặng lòng hơn, cô hiểu cảm giác của anh bởi cô cũng đã trải qua cảm

giác ấy, nhưng không thể làm gì hơn được, chỉ hi vọng cảm xúc trong Minh sẽ được thời gian xóa nhòa, anh sẽ tìm

được người con gái thuộc về anh, yêu anh bằng một trái tim chân thành.

Nga về nhà được một lúc thì Thảo cũng về đến, hôm nay có vẻ Thảo về sớm hơn mọi hôm, Nga cầm theo hai miếng mặt nạ qua phòng Thảo.

- Sao hôm nay về sớm thế? Không phải cãi nhau gì chứ? - Nga vừa đưa miếng mặt nạ cho Thảo vừa châm chọc.

Thảo nguýt Nga một cái - Rất tiếc không như mày mong đợi nhé, tối nay anh ấy bay sang Hàn nên tạo mới về sớm, mày lo cho con tim mong manh của mày đi kìa.

Nga tỏ ra tự tin, giọng nói trở nên nghiêm túc, đưa tay về hướng Thảo - Tạo chân trọng thông báo cho mày một tin tức nóng hổi, chuẩn bị tinh thần nha!

Thảo xé miếng mặt nạ đắt lên rồi nằm xuống bên cạnh Nga - Đừng nói là mày đồng ý hẹn hò với ông chú kia rồi

- Ông chú nào?

- Thì cái ông tỏ tình với mày hai tuần trước đấy.

Nga hừ lạnh – Hừm, vậy mà tao tưởng có ông chú nào xuất hiện trong cuộc đời tao mà tao không hay đấy, người ta chững chạc vậy thôi chứ vẫn còn trẻ.

Thảo cong mép nhìn Nga đầy nghi hoặc - Vậy là tao đoán đúng rồi chứ gì?

Nga nhìn biểu cảm đắc ý của Thảo chỉ sợ Thảo đã hiểu lầm, không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề - Tao và anh Tuấn Anh đã ở bên nhau rồi!

- Hả??? Thật sao??? - Thảo bật người dậy, xoa xoa hai tai như kiểu mình vừa nghe thấy chuyện không tưởng - Mày và anh Tuấn Anh?

Nga gật đầu, gương mặt vô cùng nghiêm túc.
- Thật sao, tốt quá rồi, tốt quá rồi, chúc mừng mày nhé!
Thảo có vẻ còn vui mừng hơn cả Nga cô nắm lấy vai Nga lắc lấy lắc để. Sau một hồi bị Thảo tra tấn, Nga nắm lấy hai tay của Thảo, nói ra nỗi lòng của mình.
- Mày sẽ không để tâm chứ?
Thảo nhướng mày không hiểu - Để tâm gì cơ?
- Thì dù sao mày và anh cũng từng yêu nhau, lúc trước tao chỉ có suy nghĩ muốn được ở bên anh ấy nhưng khi ở bên nhau rồi tao lại cảm thấy ngại với mày.
Thảo đã hiểu nỗi bận tâm của Nga, cô đánh vào vai Nga một cái - Hầy, làm tao tưởng chuyện gì, mày yên tâm đi,
chắc chắn giờ trong lòng Tuấn Anh chỉ có mày thôi. Mày phải tin vào tình cảm của anh ấy chứ, chuyện của bọn tao là chuyện thời ngây ngô mới lớn, nghĩ lại chỉ thấy mắc cười ấy.
Thảo nói đúng, quá khứ dù sao cũng chỉ là quá khứ, bất kì ai cũng có một quá khứ không thể chối bỏ nhưng hiện tại mới là cái chúng ta đang sống, đang cảm nhận, và tương lai là cái chúng ta nỗ lực hướng tới. Lòng Nga giờ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô không thể thay đổi được quá khứ nhưng sẻ trở thành bản hoàn hảo nhất của hiện tại, sống và yêu thương theo cách mà mọi người vẫn thường nói "cho đi để nhận lại nhiều hơn".
Mẫn đi công tác được một tuần thì Thảo nhận được điện thoại của bố, bà nội ở quê bị bệnh nên muốn con gái về thăm. Thảo rất thương bà, khi nghe tin liền tức tốc xin nghỉ phép để về quê, lựa chọn xa quê hương bám trụ thành phố lập nghiệp, điều ăn năn nhất trong lòng cô là không thể ở bên người thân. Bà tuổi đã cao, những ngày tháng ở bên con cháu không còn nhiều, nay nghe tin bà bệnh Thảo rất lo lắng, dẫu biết sinh lão bệnh tử là vòng sinh mệnh của một đời người nhưng cô chưa từng nghĩ đến một ngày bà sẽ biến mất khỏi thế gian, sẽ không còn nhìn thấy gương mặt gầy gò, không còn được nghe tiếng gọi "Thảo ơi”, không còn nhìn thấy bóng lưng còng đi qua đi lại trong xóm nữa. Cả đoạn đường về Thảo cứ liên tục gọi điện hỏi thăm tình hình, bố nói bà không sao, chỉ cảm cúm bình thường thôi nhưng lòng Thảo lại bất an vô cùng, nếu chỉ ốm bình thường với tính cách của bố chắc chắn sẽ không gọi cô về.

Qua một đêm dài trên xe, mặc dù không chợp mắt được mấy, Thảo lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Vừa xuống xe liền chạy ngay vào nhà bà, may mà nhà bà ngay bên cạnh nên có sao còn có người chăm sóc. Nhìn thấy bà đang ngồi ăn cháo Thảo mới thở phào nhẹ nhõm.

- Bà ơi cháu về rồi đây, bà còn mệt không?

Advertisement
Nghe tiếng Thảo, bà liền đặt ngay tô cháo xuống, lòng mừng rõ nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ trách móc.

- Ôi dồi sao phải về, tôi vẫn khỏe đây có sao đâu. Ở đây có thằng Long được rồi về làm gì cho mất công mất việc.

Advertisement
Vừa nói một tràng xong bà liền họ liên tục không ngừng. Thảo vội đến vỗ vỗ lưng, giả vờ giận dỗi.

này.

- Đấy, bà ốm như vậy còn mắng cháu nữa, cháu lo cho bà nên mới về mà.

- Thế về một mình hay sao?

Thảo mở to mắt ngạc nhiên - Ơ cháu không về một mình thì về cùng ai nữa ạ?

- Xì, chừng này tuổi vẫn chưa có thằng nào đưa về. Chắc tôi chẳng có cơ hội bế chắt rồi.

Long ngồi đối diện phì cười, thêm dầu vào lửa - Chị ấy làm giá lắm bà ạ, có khi thành gái già cũng nên haha.

Thảo lườm nguýt Long một cái rồi quay sang bà định mở lời thì bà lại nói tiếp.

- Tìm đâu xa làm gì, bà thấy thằng Tùng được đấy, dạo này thấy bố mày với ông Tư thân thiết lắm. Chắc chuẩn bị gả mày cho nhà chú ấy rồi.

Thảo ngơ ngác nhìn sang Long, Long chỉ biết nhún vai cười, Thảo không muốn bà gán ghép như vậy nên cô phải nhanh chóng dập tắt suy nghĩ

- Làm gì có hả bà, cháu có người yêu rồi. Bà phải cố gắng ăn thật nhiều, uống thuốc đầy đủ. Để lần sau cháu đưa anh ấy về thăm bà nhé!

Bà liền vui vẻ gật đầu, Long thì cười mỉa mai châm chọc.

- Chị ấy nói dối đấy bà, khó tính như ma ai mà thèm!

Thảo bị chọc tức, cầm tờ báo bên cạnh vo lại rồi ném thẳng về phía Long.

- Mày có thể im lặng chút được không, không có việc gì làm thì đi rửa bát đi.

Thảo không biết bố cô từ ngoài cửa đi vào đã nghe thấy cuộc nói chuyện, gương mặt ông có chút biến sắc nhưng lại im lặng không nói gì. Ông đến đưa thuốc cho bà uống rồi đó bà lên giường nghỉ.

Khi cả ba quay về nhà, bố liền nói Thảo đi chợ mua đồ nấu ăn vì tối nay có khách, Thảo ngạc nhiên hỏi lại.

- Ai tới thế hả bố?

- Hàng xóm thôi, con giúp mẹ làm món gì ngon ngon nhé!
Thảo cứ có cảm giác bố mình là lạ, từ lúc cô về bố chẳng nói năng gì nhiều, cũng không hỏi han cô này kia như trước, Thảo lên phòng chọc chọc vào vai Long.
Này, nay bố làm sao thế? từ lúc chị về chả hỏi thăm gì cả?
Long vừa đọc truyện vừa trả lời qua loa - Chắc bà ốm bố buồn ấy mà.
Thảo gật gù - Ừm, chắc vậy, bố vốn sống tình cảm mà. Nhưng mà tao cứ thấy khác thường sao ấy, mỗi lần bà ốm bố có bao giờ gọi tao về đâu nhỉ.
- Vậy chắc bố cũng nhớ chị đó!
Nghe cách trả lời cho có của em trai Thảo chẳng buồn nói nữa, nhìn thấy cuốn

1671979731801.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom