• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 214

49214.
Nữ nhân này có chút lạ

Liễu Tâm Mi nghe xong một câu chuyện như vậy, không khỏi sửng sốt, ha hả, người cha tiện nghi của nàng kia vẫn rất có mị lực a, bên người có hai hài tử vị thành niên, cũng không đở nổi nữ nhân chủ động nhào tới.

An thị cũng bản lĩnh, rất biết chọn thời cơ, sớm không gả trễ không gả, lại ngay lúc Hầu gia ở thế tiến thối lưỡng nan mới cầu xin hôn sự này, hơn nữa còn là lấy chiếu cố nàng làm danh nghĩa. Liễu Nghị dù muốn cự tuyệt, sợ là cũng thân bất do dĩ.

Hài tử có đôi khi là lợi thế lớn nhất, Liễu Tâm Mi cũng coi như thấy qua nhân gian bách thái, những hào môn quý tộc, nhiều nhất chính là các trò khôi hài tái giá, một kế phụ kế mẫu cũng sẽ liều mạng lấy lòng con riêng, nếu đến cửa ải này đều không thông qua, như vậy ngươi còn là quay về thâm sơn tu luyện mấy trăm năm mới trở ra đi!

"Ma ma, Hàn Lâm Viện An học sĩ, cũng tùy ý nữ nhi mình làm chủ sao?" Liễu Tâm Mi hỏi.

Người đọc sách rất coi trọng mặt mũi, nữ nhi đang tốt lành, sẽ không dễ dàng cho đi làm thiếp của người ta. An thị tuy rằng là làm kế thất Hầu phủ, nhưng cách làm phấn đấu quên mình này, cũng sẽ bị người ngoài dị nghị. Bà ta là như thế nào thuyết phục được cha mẹ chứ?

"Vương phi, ngài là không biết, Hầu gia luôn luôn giữ mình trong sạch, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một vị phu nhân, bên người đến một thị thiếp cũng không có. Rất nhiều người chính là nhìn trúng điểm này, kế thất thì như thế nào, qua cửa rồi, trên không có cha mẹ chồng quản giáo, dưới không có thiếp thất phân tranh, nếu sinh nhất nam bán nữ, cũng là thân phận đích tử đích nữ, ngày sau muốn nương nhờ quý thích, cũng không cần phải dùng thủ đoạn." Phùng ma ma đã cách nhiều năm, đối với Hầu gia vẫn duy trì sự kính trọng vô cùng, đây chính là đại anh hùng trong mắt con dân Tây Sở, đại thiện nhân.

Ừ, nghe xong lời Phùng ma ma nói, Liễu Tâm Mi liên tục gật đầu, nói như thế, người cha kia của nàng vẫn là rất được hoan nghênh, thảo nào An thị trăm phương ngàn kế muốn gả vào Hầu phủ. Hàn Lâm Viện danh tiếng tại ngoại, Đại học sĩ nghe cũng rất có học vấn. Kỳ thực không phải, đây là người đọc sách tân tân khổ khổ nhịn mười năm, mới đạt được một chút thân phận và địa vị. Nếu là bằng năng lực của mình trúng cử, như vậy trong đám người này chưa chắc có phú hào, hơn nữa quan chức của bọn họ thì không cách nào truyền thừa, cái này cùng con cháu thế gia hoàn toàn không cách nào có thể đưa ngang bình luận. Thế nhưng nếu nữ nhi là ngồi trên bảo tọa Hầu gia phu nhân, coi như là một bước lên trời. Chỉ cần cùng Hầu phủ có quan hệ thông gia, tự nhiên như có một chỗ dựa vững chắc a!

"Ma ma, An phu nhân trước lúc xuất giá gặp qua cha ta sao?" Liễu Tâm Mi hỏi, người cổ đại tuy rằng bảo thủ, trong xương cũng cực kỳ lãng mạn, chuyện nhất kiến chung tình đều là phát sinh ở trên người của những khuê tú đó, không biết cha có phải có cái diễm phúc này hay không a?"

"Gặp qua, nhưng không hề có giao tình. Thế nhưng An phu nhân lại cũng Liễu phu nhân quen biết." Phùng ma ma thành thực trả lời.

"Cái gì? Bọn họ lại quen biết?" Liễu Tâm Mi cảm giác mình bị một vạn điểm đả kích. Mẫu thân vô luận thân phận địa vị và tuổi tác, đều là cùng An thị cách xa, nếu không có tận lực cố ý kết giao, hai người kia làm sao sẽ tiến tới quen biết với nhau?

"Đúng vậy, hình như là có một năm cung yến, phu nhân chỉ đạo An phu nhân vài câu thơ từ, hai người trò chuyện với nhau thật vui, từ đó về sau, An phu nhân, không, khi đó là An tiểu thư, sẽ thường xuyên đến Hầu phủ cùng phu nhân thơ từ phụ xướng." Phùng ma ma đối với chuyện này ký ức hãy còn mới mẻ, chủ tử cũng thường thường khen An phu nhân là một người thông minh lanh lợi.

Liễu Tâm Mi cười lạnh vài tiếng, nói lầm bầm, An phu nhân năm đó chỉ là một tiểu nha đầu, cho dù muốn học thơ từ, tùy tiện tìm một tiên sinh dạy cũng được, còn có a, An học sĩ lúc đó chẳng phải là môn đồ thánh nhân sao, chỉ điểm một chút nữ nhi cũng là chuyện bình thường, tội gì bỏ gần cầu xa chứ? Sự việc ra khác thường tất có lý do, Liễu Tâm Mi mới không tin tưởng An thị chỉ là đơn thuần hướng mẫu thân thỉnh giáo.

"Vương phi, có cái gì không đúng sao?" Phùng ma ma hỏi. Liễu Tâm Mi lắc đầu, lúc chưa có chứng cớ xác thực, không thể ăn nói lung tung, chỉ là có vài người, vài chuyện cần lưu ý, lòng hại người không thể có, nhưng lòng phòng người không thể không a!

"Ma ma, An phu nhân ở lúc mẫu thân vừa qua đời, có từng nhờ bà mối đến làm mai không?" Liễu Tâm Mi tiếp tục hỏi.

Phùng ma ma lắc đầu: "Cũng không có. Lúc Phu nhân mới vừa đi, An phu nhân khi đó chỉ là tới quý phủ tế bái qua, sau đó cũng không từng tới. Hầu gia tân tang, bà ta lại là cô nương chưa gả, tự nhiên phải tránh hiềm nghi."

"Thế nhưng sau này như thế nào lại chịu?" Liễu Tâm Mi kỳ quái hỏi.

"Hầu gia người vì trọng trách bảo vệ quốc gia, chỉ vì bị gia sự liên lụy, không biết làm sao an trí tiểu thư mới tốt. An tiểu thư nghe nói, lúc này mới nghĩa vô phản cố muốn thay Hầu gia bài ưu giải nạn." Phùng ma ma nói rằng.

Cái cớ tốt cỡ nào a! Bà ta vốn là vì quốc gia vì Hầu gia, lại duy chỉ không lo lắng danh dự của mình sẽ phải chịu tổn hại. Khi đó trong lòng bà ta cũng chứa đầy các loại ước mơ thiếu nữ, có từng hướng tới tương lai tốt đẹp, nhưng ở lúc Tĩnh Biên Hầu phủ khổ sở nhất, nghĩa vô phản cố đứng ra, gánh lên trách nhiệm vốn không thuộc về bà ta. Tận tay chăm sóc một tiểu nữ hài cả ngày ốm yếu, không ngừng tìm kiếm mẫu thân.

Trên cái thế giới này không có sự yêu thương nào là vô duyên vô cớ, không có cái hận nào vô duyên vô cớ, An phu nhân cũng là một đặc thù tồn tại, bà ta gả vào Hầu phủ không phải là vì hạnh phúc cá nhân, lại là vì có thể khiến cho Hầu gia không có buồn phiền chuyện nhà ra sức vì nước, đây là cống hiến lớn nhất bà ta có thể vì Tây Sở làm ra.

"Thế nhưng ma ma, sau này ta tựa hồ cũng không có nghe bà ta đề cập qua mẫu thân!" Liễu Tâm Mi trong lòng có thắc mắc.

Nàng quay về Tĩnh Biên Hầu phủ hai lần, ở đó tìm được ấn ký tuổi thơ, cái viện nho nhỏ kia, nha hoàn hầu hạ qua, còn có thư tịch và hết thảy vật dụng nàng đã từng đã dùng qua. Ca ca và phụ thân tuy rằng quanh năm chinh chiến tại ngoại, thế nhưng thư phòng và diễn võ trường vẫn là định kỳ có người quét dọn, trong phòng cũng vẫn duy trì làm sạch, lúc nào trở về, có thể tùy ý sử dụng.

Thế nhưng nàng cố ý tìm xem, Hầu phủ lớn như vậy lại tìm không ra một cái viện là vì Liễu phu nhân bảo lưu, hơn nữa tất cả mọi thứ của mẫu thân, dường như cũng đều xuất hiện ở trong đồ cưới phong phú của nàng, bị mang tới An vương phủ, từ đó về sau cùng nương gia không có một tia một quan hệ nào.

"Ai, Hầu gia và phu nhân cảm tình hết sức tốt, Hầu gia mỗi khi thấy vật nhớ người, chỉ biết mượn rượu giải sầu, ai cũng khuyên không được, tiếp tục như vậy, thân thể là chịu không nổi, Vì vậy An phu nhân liền làm chủ trương, đem đồ của phu nhân đặt ở một nơi vắng vẻ trong viện, đem một ổ khóa đồng khóa lại." trong khẩu khí của Phùng ma ma nói không ra là vui vẻ hay là tiếc nuối, Ninh gia đối đãi với bà không tệ, rất nhiều thứ của phu nhân đều không thấy, bà tự nhiên mong muốn mấy thứ này đều rơi vào trong tay của tiểu thư và thiếu gia.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom