• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cuộc Đời Nó Và Những Người Con Gái Đặc Biệt (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 2 : MỘT CHÚT TRẢI LÒNG CỦA CON

Một chút trải lòng của con ...
Ông mắc bệnh hiểm nghèo , đi mưa nắng nhiều , lúc ốm vẫn đi làm , vẫn lo cho tôi, vẫn muốn tôi có được 1 cuộc sống ổn định dù lắm lúc ông mắng ,đánh tôi sau mỗi lần như thế ông đều ôm tôi vào lòng và nói rằng con hư bố đánh nhưng bố cũng xót lắm tôi thì bé nhỏ nghịch ngợm nên không hiểu được hết cho đến mãi về sau , ông mất nhưng cuối cùng trước khi nhắm mắt người ông muốn ôm, muốn nói chuyện là tôi, tôi không được nói những lời cuối với ông, biết rằng tuy mọi thứ đã qá muộn rồi cho đến bây giờ mỗi khi xuống nghĩa trang thăm ông , tôi vẫn thầm nói rằng con yêu bố lắm, con đang trưởng thành dần dần ,người mà sau này con yêu sẽ không như mẹ đâu, sẽ ở bên cạnh con và sau này con sẽ rất tự hào khi nói với cô ấy rằng, bố anh mạnh mẽ và hoàn hảo lắm .
Lần đầu tiên trong đời khi nhìn thấy ông bà mình, cô chú các bác mặt đỏ hoe rưng rưng nước mắt , tôi mới nhận ra rằng bố quan trọng với

tôi đến mức nào , tôi rơi nước mắt trên đường đi, khóc và khóc rất nhiều cho đến khi vào phòng nhìn thấy bố mình nằm trên chiếc giường

sắt lạnh, mặt không còn 1 tí sức sống, tôi ôm bố và khóc , chỉ biết khóc , trong đầu tôi hiện về 1 ý nghĩ chưa bao giờ được nhìn thấy mặt mẹ

mình một lần , giờ bố cũng quyết định thế sao. cũng quyết định rời bỏ con sao... tại sao, những điều bố hứa rằng sau này con lớn bố con mình sẽ tìm được mẹ ,sẽ tìm mà .
Tôi khóc, tôi lao vào ôm lấy ông , kêu gào khản rằng với một chút niềm tin nhỏ nhoi ông sẽ nghe thấy lời tôi, sẽ nghe thấy lời của đứa con này sẽ mở mắt kéo tôi vào lòng nhưng không ... tôi không bao giờ còn được nghe ông mắng nói những lời yêu thương và ôm tôi nữa.

Cho đến bây giờ khi 18 tuổi đầu rồi, tôi vẫn nghĩ rằng cuộc đời này, mọi thứ thật tàn nhẫn
mọi thứ cứ rời xa mình, từng chút , từng chút một, không thể kéo lại, ngay cả những thứ quan trọng nhất , người quan trọng nhất rồi cũng ra đi
Tôi nghỉ học hơn 1 tuần liền, nằm li bì trên giường, họ hàng, các cô đến thăm động viên , tôi chỉ biết quay mặt lại nhìn 1 cái, gật đầu cho có lệ rồi lại thu lu góc giường , ông mất , khiến tôi ảnh hưởng rất nhiều ,.. .. cho đến khi
 
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom