• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cuộc Đời Nó Và Những Người Con Gái Đặc Biệt (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 39: BÁC MẤT

Trở về nhà sau hơn 2 ngày nằm viện, ông bà tôi cũng biết chuyện tôi bị đánh nên không hỏi nhiều chỉ nhắc là lớn rồi làm cái gì cũng phải suy nghĩ và tránh những chuyện không may .Trưa hôm đó , đang nằm trong phòng thì có tiếng

-Cộc cộc cộc

... Tôi nghĩ chắc là bà gọi xuống ăn cơm nhưng đang mệt nên:

-. cháu đang mệt lắm, ông bà cứ ăn đi ạ.

Cộc cộc cộc..

Bực mình , tôi lao ra mở , là tuyết , hơi bất ngờ một chút , tôi kéo em vào phòng ,đẩy em vào tường và hôn lấy hôn để , tôi nhớ em, nhớ rất nhiều từ lúc tôi vào viện , điện thoại thì mất , cũng chẳng thấy có động tĩnh gì của tuyết nên tôi rất lo, lo rằng hôm đấy em cũng bị đánh như tôi ...Được một hồi tuyết đẩy tôi ra ,

-Anh đỡ hơn rồi chứ ...

-Uk., còn em sao rồi .

- Sao là sao ..?

-Hôm đó , em có bị ...um bị..

-Bị đánh chứ gì , không em không sao cả , lẽ ra hôm đấy em không nên bắt anh đợi,tại sao lúc đó anh không chạy đi..

-Anh có thể tự lo được mà ...

-Nói dối , em biết người ngoài nói anh yêu em để dựa hơi em, để không ai đánh anh , anh tự ti về điều đó đúng không , anh còn nhớ em từng nói với anh gì không ..

- Anh nhớ , chỉ là anh...

-Tình cảm của bọn mình như thế nào người ngoài nói gì thì mặc kệ .ok. cứ như bình thường thôi,

-Sao em biết anh bị đánh...

-Hường bảo em biết, nhưng bố em bị ốm nên em không qua với anh ngay được ..

- ừ. không sao . Được gặp em là anh thấy vui rồi .... mà anh xin lỗi..

-Chuyện gì ...???

-Cái máy em tặng anh, anh làm mất rồi ....

Tuyết lập tức nghiêm sắc mặt lại, tôi cũng hơi run run ...

- Chỉ tại lúc đó anh bị ngất đi nên anh cũng không rõ là ai lấy nữa..

-Thôi không sao đâu, coi như của đi thay người.

-Em không giận à.

-Giận cái gì chứ , anh cứ nghĩ rằng nhờ cái máy đó mà anh không phải nằm viện lâu đi ,

-Ơ.

-Ơ a cái gì.?. giữ được cái máy xong nó đánh không thi được, thì anh tính sao, ngốc ạ, sắp thi rồi anh phải cố lên ..

-ừ ...

-Cố gắng khỏe lại nhé ,em yêu anh bông ạ . * tuyết vừa nói và cúi xuống hôn má tôi..

-Um em về cẩn thận .

-Anh cứ nằm nghỉ đi , không phải tiễn đâu, khi nào rảnh em qua nhé ..

Những ngày sau đó bình phục trở lại, tôi lao đầu vào ôn luyện, nói là ôn nhưng chả có chữ nào vào được đầu cả , riêng toán thì tôi cạch mặt thẳng thừng, căn bản tôi ghét nó vì chả hiểu cái gì cả , mọi chuyện cứ xảy ra đều đều như thế , còn về chị linh sau lần đưa tôi ra viện tôi cũng không gặp chị lần nào nữa , tôi hiểu chị vẫn còn suy nghĩ về chuyện của cả 2 đứa , ngay cả tôi bây giờ khi có tuyết bên cạnh rồi tôi vẫn nghĩ về chị, lời hứa mà tôi tự hứa với bản thân mình rằng sẽ đợi chị về , sẽ chung thủy với chị, không đổi thay cũng chỉ là lời hứa thoáng qua , một thằng như tôi từng rất ghét những người phản bội lời hứa , phản bội tình yêu mà bây giờ chính tôi cũng là một thành phần trong đó, tự an ủi bản thân rằng đó là một bài học nhưng rồi cái gì cũng có cái giá của nó ...



2 tuần sau .....

Đêm đang nằm ngủ, thì ông huy từ đâu đến lao vào phòng kéo tôi dậy ,

-Linh, d.m dậy, dậy nhanh

-Ơ anh ,có chuyện gì thế phải gõ cửa rồi mới vào chứ ..

-Gõ gõ cái cc, bác dương bị tai nạn rồi .

Tôi như không tin vào tai mình nữa , tôi hỏi lại:

-D.cm đéo phải đùa đâu, anh nói hơi gở đấy ,,

Anh huy đấm một phát vào mặt tôi..

-Đùa cái cc, bố đùa mày à , đi nhanh ..

Ông bà tôi thấy ồn ào cũng lao lên phòng :

Tôi: là sự thật sao ..

Anh huy chỉ gật đầu , tôi gần như bị sốc hay đúng hơn vẫn chưa tin vào tai mình

- Không thể , không thể có chuyện đấy được..

-Đéo nói nhiều ,lên xe qua viện....

Tôi vs anh huy tìm một hồi, chị linh đang ngồi ở ghế chờ, cạnh đó là hường và tuyết và một số bạn bè và họ hàng nhà chị ,nhìn thấy tôi chị ôm tôi khóc nức nở , mắt tôi bắt đầu nhòe dần đi mọi thứ quá bất ngờ, tôi ôm chặt chị, cảm giác của chị tôi có thể hiểu được ., lúc đó trong đầu tôi chỉ thầm nghĩ rằng bác sẽ không sao đâu,bác mạnh mẽ lắm...

Một chị y tá bước ra, chị linh lao đến vừa vừa khóc vừa nói :

-Sao rồi bác sĩ , bố em không sao chứ ạ..

-Gia đình cứ bình tĩnh , các bác sĩ đang rất cố gắng..

-Làm ơn, hãy cứu lấy bố em, xin chị ,xin chị đấy ..

Nhìn chị lúc đó không ai là không cầm được nước mắt , cuộc đời này quá nghiệt ngã đối với chị

Một lúc sau ...

Một vị bác sĩ cũng hơi già bước ra hỏi .:

-Ai là người nhà của bệnh nhân .

Chị linh: dạ là tôi đây ạ..

-Tôi rất tiếc , chấn thương quá nặng lại đưa vào bệnh viện chậm nên rất cố gắng nhưng chúng tôi không thể làm được gì hơn , chia buồn cùng gia đình ,

Nghe đến câu đó chị gục hẳn xuống và ngất đi , tôi chạy lại đỡ chị

- Gia đình nên thu xếp dần đi là vừa rồi ..

Một bác trai chắc họ hàng nhà chị quay sang tuyết và hường

-Hai cháu đưa cái linh về nhà dùm bác , mọi chuyện ở đây để bác và mọi người lo ..

Anh huy: mày cõng cái tuyết đi, anh ra lấy xe ..

Tôi cõng chị ra cổng viện , tuyết với hường thì về trước mở cửa , tôi với anh huy đèo chị về , đặt chị lên giường nhìn chị xơ xác hẳn đi , cũng đúng thôi , mất người thân trong gia đình lại còn là đấng sinh thành thì ai lại không như thế chứ , cái hường ra hiệu tôi ra ngoài phòng khách để nó thay đồ cho chị, anh huy thì đang ngồi phì phèo điếu thuốc, gương mặt thất thần hẳn đi , tuyết thì ngồi đó im lặng,

-Em biết chuyện lúc nào ...

-Cũng vừa biết không lâu, bố em gọi bảo bác đi uống rượu với khách, trên đường về thì trúng gió xong húc vào đuôi xe ô tô nên ..

(to be continued)


-
 
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom