• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 811-815

Chương 811: Thuyền sắt

Đội thuyền của thương hội Kim Xuyên ở Đông Hải bị cướp biển tấn công, thủy quân không thể chối bỏ trách nhiệm.

Hơn nữa bến tàu còn cách thủy quân không xa.

Cũng không cần người khác nói, bản thân Trịnh Trì Viễn mỗi lần nhớ tới chuyện này luôn cảm thấy xấu hổ.

Đối mặt với lời trách móc của Kim Phi, anh ta cũng không kiếm cớ, mà đỏ mặt thi lễ với Kim Phi: "Quốc sư đại nhân, chuyện này là do thủy quân chúng ta không hoàn thành trách nhiệm, quốc sư đại nhân xử phạt thế nào, Trịnh Trì Viễn ta cũng nhận!"

Nếu như thuyền chở hàng bị đánh cướp là của những thương nhân khác thì dễ rồi, Trịnh Trì Viễn chỉ cần tùy tiện giải quyết qua loa lấy lệ là xong.

Nhưng Kim Phi nổi tiếng là luôn bênh vực người phe mình, dạo này y lại đang thuận buồm xuôi gió, lỡ như y muốn gây khó dễ, thật sự sẽ vô cùng rắc rối.

Thế nên lúc biết được Kim Phi muốn đích thân tới, Trịnh Trì Viễn không có ý định đối phó qua loa lấy lệ với Kim Phi, mà đã chuẩn bị xong tinh thần để nhận phạt.

Anh ta chạy đến đón tiếp đầu tiên, cũng vì muốn tạo ấn tượng tốt với Kim Phi.

Không thể không nói, Trịnh Trì Viễn đã cược đúng.

Nếu Trịnh Trì Viễn kiếm cớ, nói các loại nguyên nhân khách quan như bão táp gì đó để chối bỏ trách nhiệm, Kim Phi chắc chắn không thể tha cho anh ta.

Bây giờ thái độ chủ động thừa nhận sai lầm của anh ta, ngược lại khiến trong lòng Kim Phi bớt giận không ít.

"Trịnh đại nhân, sau này ta không hy vọng lại xảy ra chuyện như vậy."

Kim Phi liếc Trịnh Trì Viễn.

Trịnh Trì Viễn nghe vậy, cuối cùng cũng bỏ được gánh nặng trong lòng.

Kim Phi nói vậy, ý là chuyện này coi như bỏ qua rồi.

Thấy Kim Phi không muốn đáp lại mình lắm, anh ta chỉ trò chuyện thêm mấy câu rồi cáo từ rời đi.

"Trịnh Trì Viễn này nhìn cao lớn thô kệch, nhưng cũng khá tử tế chu đáo."

Đường Tiểu Bắc cười nói.

"Toàn bộ Đại Khang chỉ có một đội thủy quân, anh ta nếu thật sự là một tên lỗ mãng, làm sao có thể ngồi vào vị trí này."

Kim Phi nói: "Nhưng vùng phụ cận Đông Hải vẫn còn cướp biển hoạt động, thủy quân đúng là nên được chỉnh đốn lại kỹ càng một chút."

"Không sai, lúc này mới giống khí phách của Nhất Tự Tịnh Kiên Vương thống soái binh mã thiên hạ!"

Đường Tiểu Bắc cười nói: "Không được thì đổi Trịnh Trì Viễn đi là được!"

Kim Phi lười đáp lại lời trêu chọc của Đường Tiểu Bắc, quay đầu nhìn về phía bên tay phải.

Nơi đó chính là bến tàu lúc ấy xảy ra chuyện.

"Từ nơi này đến xưởng đóng tàu cũng không bao xa, đội thuyền lúc ấy tại sao không đi thẳng đến xưởng đóng tàu chứ?" Đường Tiểu Bắc hỏi.

"Lúc ấy trên biển có gió bão, còn đổ mưa to, đội thuyền không thể không đậu vào bến tàu để tránh gió." Kim Phi giải thích.

Đường Tiểu Bắc nghe vậy, khẽ thở dài.

Đội thuyền xuôi theo Trường Giang tiếp tục đi xuống, Kim Phi cũng bình tĩnh lại, giơ kính viễn vọng lên nhìn về phía cửa biển.

Bên kia có một vài hòn đảo cát nhỏ khó thấy, nhưng Kim Phi biết, ngày sau nơi đó sẽ trở thành một thành phố.

Không biết là ảo giác hay là thật, Kim Phi cảm thấy đảo cát đã lớn hơn so với nửa năm trước.

Đảo cát lớn lên thành đảo Sùng Minh ở đời trước, cần tốn thời gian cả ngàn năm, Kim Phi lại nhìn một lúc nữa, rồi thu kính viễn vọng vào.

Đội thuyền xuôi theo dòng nước tiến vào biển lớn, sau đó các thủy thủ giương buồm, đi dọc theo vịnh về phía bắc.

Bọn họ thật may mắn, hôm nay đúng lúc có gió Đông Nam, trước khi trời tối đội thuyền đã tới trấn Ngư Khê.

"Đó chính là xưởng đóng tàu của Hồng Đào Bình sao?"

Bắc Thiên Tầm chỉ tòa nhà cao lớn ở phía xa mà hỏi

"Đúng vậy!" Kim Phi gật đầu.

Lần trước lúc y và Đường Tiểu Bắc đến, xưởng đóng tàu đổ nát đến mức thê thảm, hôm nay những lỗ thủng bên ngoài xưởng đóng tàu đều đã được sửa xong, còn sơn mới lại, nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Bên ngoài xưởng đóng tàu có một con kênh nước sâu, thuyền đi biển sau khi được đóng xong, cần đi theo con kênh này để ra biển.

Cho nên bản thân xưởng đóng tàu cũng có thể coi là một bến tàu, Kim Phi ngồi trên chiếc thuyền lái thẳng vào bên trong xưởng đóng tàu.

Đám người Hồng Đào Bình, Hàn Phong chờ đã lâu, thấy Kim Phi xuống thuyền, vội vàng đón tiếp.

"Kim tiên sinh, cuối cùng ngài cũng đến rồi!"

Hồng Đào Bình vừa gặp được Kim Phi đã kích động hỏi: "Cần cẩu đã được mang đến chưa?"

Nhận được nguồn vốn hỗ trợ của Kim Phi, hơn một tháng trước Hồng Đào Bình đã mua đủ nguyên liệu cần thiết để đóng thuyền đi biển, chỉ chờ cần cẩu vào vị trí là bắt đầu làm việc ngay.

"Đương nhiên mang đến rồi!" Kim Phi chỉ lâu thuyền sau lưng: "Chất đầy trên thuyền rồi."

Hồng Đào Bình xoay người chạy lên trên thuyền.

"Tiên sinh, Hồng công tử luôn có dáng vẻ thế này, dửng dưng với mấy chuyện khác, nhưng vừa nghe đến việc có liên quan đến đóng thuyền là đứng ngồi không yên."

Hàn Phong sợ Kim Phi tức giận, vội vàng giải thích thay cho Hồng Đào Bình.

Bản thân Kim Phi cũng là người biết lý lẽ, dĩ nhiên sẽ không tức giận vì chút chuyện nhỏ này, xua tay hỏi: "Tìm được đám cướp biển kia chưa?"

"Vẫn chưa." Hàn Phong lắc đầu: "Sau khi tấn công bến tàu, đám cướp biển kia đã mặc kệ gió bão mà tiến vào biển, sau đó thì biến mất.

Trịnh tướng quân gần đây gần như đã phái hết thuyền của thủy quân ra, tìm khắp xung quanh vùng biển, cũng không tìm được bóng dáng của bọn chúng. Đoán chừng là chúng sợ thủy quân và chúng ta trả thù, nên đã chạy đến Nam Hải hoặc Bắc Hải rồi."

"Tiếp tục tìm, cho dù tìm tới chân trời góc biển, cũng phải tìm được bọn chúng!"

Kim Phi lạnh giọng nói.

"Vâng!" Hàn Phong gật đầu.

Hồng Đào Bình đợi cần cẩu lâu lắm rồi, không muốn trì hoãn thêm một phút nào nữa, buổi tối hôm đó anh ta thắp mấy hàng đèn lồng ngay tại xưởng đóng tàu, sắp xếp công nhân dỡ hàng.

Cần cẩu là một ròng rọc kéo tay, các bộ phận máy móc đều đã được chế tạo xong ở xưởng chế luyện làng Tây Hà, đường ray của xưởng đóng tàu cũng đã thiết kế xong, chỉ cần ráp lại là được.

Dưới sự chỉ đạo của Kim Phi, tốn hết sáu ngày, cuối cùng cũng lắp ráp thành công.

Ròng rọc kéo tay ở kiếp trước khởi động bằng máy điện, Đại Khang không có máy điện, Kim Phi chỉ có thể chế tạo cò quay, dùng sức người thay cho máy điện.

Mặc dù tốc độ nâng và di chuyển không có cách nào so sánh với máy điện, nhưng cũng có thể sử dụng bình thường.

Sau đó Kim Phi bảo Hàn Phong tìm đến một chiếc thuyền ba tầng cũ nát để kiểm tra, ngay trước mặt công nhân ở xưởng đóng tàu của Hồng Đào Bình, ròng rọc kéo tay đã kéo thuyền lên dễ như trở bàn tay.

Mặc dù trước kia Kim Phi đã giảng giải cặn kẽ về nguyên lý của ròng rọc kéo tay cho Hồng Đào Bình, nhưng chưa thấy người thật việc thật, trong lòng anh ta vẫn luôn có chút hoài nghi.

Nhưng lúc này đã thấy tận mắt sức mạnh của ròng rọc kéo tay, tất cả nghi ngờ trong lòng anh ta đều tan biến!

"Có loại cần cẩu này, ta chắc chắn có thể làm ra chiếc thuyền đi biển có thể đi xa được cho tiên sinh!"

Hồng Đào Bình kinh ngạc xong, vỗ ngực bảo đảm

"Ta chờ ngày đó." Kim Phi cũng cười.

Đại Khang hôm nay yên bình cả trong lẫn ngoài, đợi sau vài năm giảm thuế, người dân sẽ phục hồi lại, đến lúc đó sẽ tiến vào giai đoạn tăng trưởng dân số, cần nhiều lương thực hơn.

Sau khi có thuyền đi biển có thể đi xa được, y cũng có thể đi xa tìm các loại cây trồng có năng suất cao như khoai tây, bắp ngô, bí ngô để nuôi được nhiều người dân hơn.

"Tiên sinh, cảnh tượng nâng thuyền lên lúc nãy, hẳn chưa phải là cực hạn của ròng rọc kéo tay đúng không?"

Hồng Đào Bình hỏi: "Ròng rọc kéo tay có thể kéo vật nặng nhất là bao nhiêu?"

"Thuyền giống như chiếc vừa rồi, cũng có thể kéo lên tầm ba hoặc bốn chiếc."

Kim Phi suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Dĩ nhiên, nếu như cần thiết, kéo năm chiếc lên cũng không phải vấn đề lớn, cơ mà nếu không phải lúc bất đắc dĩ thì tốt nhất không nên vượt quá cân nặng tối đa nó có thể chịu, nếu không sẽ ảnh hưởng tuổi thọ của nó."

"Có thể kéo năm chiếc thuyền lên hả?"

Hồng Đào Bình trợn mắt hỏi: "Tiên sinh, xưởng đóng tàu này căn bản không thể đóng được chiếc thuyền lớn như vậy, ngài chế tạo ròng rọc kéo tay lớn thế không phải sẽ lãng phí sao?"

"Không lãng phí, " Kim Phi lắc đầu nói: " Đợi đến lúc chúng ta đóng thuyền sắt, chiếc ròng rọc kéo tay này vẫn dùng được."

"Đóng thuyền sắt ư?" Hồng Đào Bình sửng sốt một lúc: "Sắt làm sao có thể đóng thuyền?"
Chương 812: Đại Cường

“Tại sao sắt không thể đóng thuyền được?”

Kim Phi cười nói: “Nồi sắt ném vào trong nước vẫn có thể nổi lên đó thôi?”

“Nồi sắt là nguyên một khối, nước không thấm qua được nên chắc chắn là sẽ nổi rồi, nhưng tiên sinh, ngài có thể làm ra cái nồi sắt to như cái thuyền sao?” Hồng Đào Bình hỏi lại: “Hoặc là, tiên sinh, ngài có thể làm ra một khối sắt to như con thuyền được sao?”

“Không thể, ít nhất trước mắt vẫn chưa thể.” Kim Phi lắc đầu: “Nhưng thuyền gỗ chẳng lẽ là một khối gỗ làm thành sao?”

“Cái đó...” Hồng Đào Bình ngây người.

Đúng là thế thật, thuyền gỗ cũng là được ghép lại những tấm ván gỗ.

Nếu ván gỗ có thể, tại sao ván sắt lại không?

Chẳng qua là sản lượng sắt của Đại Khang quá thấp, dao phay, cái cuốc cái cày trong nhà dân chúng cũng là đồ gia truyền, chẳng ai nghĩ tới chuyện dùng sắt đóng thuyền.

“Tiên sinh, dùng sắt để đóng thuyền, chắc là cần rất nhiều sắt nhỉ?”

“Hồng công tử đã quên mất ta làm nghề gì rồi sao?” Kim Phi cười nói: “Không giấu giếm gì ngươi, ta đã phái người đi tìm mỏ sắt ở vùng Huy Tô. Hàm lượng sắt ở đây rất phong phú, khai thác một ít ra là đã có thể đóng được vô số thuyền rồi!”

Sắt là một trong những nguyên liệu không thể thiếu để phát triển công nghiệp. Ban đầu Khánh Hâm Nghiêu đã đồng ý để Kim Phi tự do thăm dò khoáng sản ở Xuyên Thục, thế là Kim Phi bắt đầu sắp xếp người đi tìm các loại khoáng sản.

Kim Phi là sinh viên ngành khoa học tự nhiên, sự phân bố của tài nguyên là đề thi bắt buộc từ năm trung học cơ sở, nên y đã thuộc lòng từ lâu rồi.

Nhưng mà lúc ấy, Kim Phi lại không có quyền khai thác vàng, bạc, đồng, thiếc hay các loại khoáng sản, có tìm ra thì cũng phải báo lên triều đình.

Với địa vị của y lúc đó, chẳng khác gì đang làm không công cho người khác cả.

Cho nên dù biết rõ các vùng Phàn Chi Hoa ở Xuyên Thục và huyện Vũ Dương thái ấp của Cửu công chúa đều có các quặng sắt cỡ lớn, nhưng Kim Phi không nói, chỉ chuẩn bị đến khi thời cơ chín chín muồi rồi tính tiếp.

Bây giờ, y đã là quốc sư đương triều, lại là con rể và Nhất Tự Tịnh Kiên Vương của Hoàng đế, quyền lực của y ở Đại Khang này như mặt trời buổi ban trưa, sẽ không ai có thể ngăn y khai thác được nữa.

Trong kế hoạch của Kim Phi, lần này y về Xuyên Thục là để xử lý cho xong việc của đập Đô Giang, rồi bắt tay vào sắp xếp người đi khai thác khoáng sản, vừa hay lại có thể giải qua được vấn đề công việc của một số bộ phận dân chúng.

Nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện cướp biển, Kim Phi chỉ có thể lùi chuyện khai thác khoáng sản lại, tới Đông Hải để giải quyết chuyện xưởng đóng tàu.

Nhưng trước khi rời đi, y đã dặn dò Mãn Thương chế tạo công cụ khai thác trước, đồng thời cũng đã sắp xếp người mà Cửu công chúa chuẩn bị, đến khi Kim Phi trở lại là đã có thể bắt đầu khởi công luôn.

Vì tính cách của mình nên khi làm việc hay nói chuyện, Kim Phi vẫn rất luôn tùy hứng, điều này lại khiến cho Hồng Đào Bình hơi xem thường thân phận của Kim Phi, nghĩ rằng Kim Phi cũng như anh ta, chỉ là một người thợ thủ công say mê đóng thuyền.

Sau khi nghe Kim Phi giải thích, Hồng Đào Bình lúc này mới như sục tỉnh lại, Kim Phi không chỉ là một thợ thủ công cao siêu biết vẽ, mà y còn là một người có quyền thế ngập trời trong triều đình.

Hồng Đào Bình nghĩ tới đó, giọng điệu cũng nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn nói như trước: “Cho dù tiên sinh có đủ quặng sắt để đóng thuyền, việc bịt kín các tấm gỗ và tấm sắt sẽ rất khác nhau. Đóng loại thuyền khác nhau thì sẽ cần loại gỗ khác nhau, cách để chống thấm nước cũng khác nhau. Sắt cứng như vậy, ta không chắc cách làm với ván gỗ có thể cho ra một con thuyền sắt hay không.”

“Đây đúng là một vấn đề, bây giờ ta cũng đang nghĩ cách.”

Kim Phi gật đầu rồi tiếp tục nói: “Có cao nhân từng nói với ta, cách đất liền mấy chục dặm ngoài kia, có một loài cây tên là cao su, nhựa của nó sau khi đông đặc lại có thể dùng làm lớp lót. Lớp lót này có thể dùng để ghép các tấm sắt lại với nhau, giải quyết vấn đề thấm nước.”

“Vì vậy, ta cần ngươi chế tạo ra những con thuyền đi biển càng sớm càng tốt, đi ra ngoài kia, đưa hạt giống của loài cây đó về. Tới lúc đó, chúng ta sẽ có thể chế tạo ra những con thuyền to hơn nữa, chắc chắn hơn nữa, rồi đi ra ngoài đại dương xem nó có điểm tận cùng hay không!”

Thật ra có rất nhiều cách để chống những mối hàn của sắt bị rỉ, nhưng để khuyến khích Hồng Đào Bình, Kim Phi không chỉ ra những cách kia.

Đóng thuyền là việc mà Hồng Đào Bình yêu thích nhất, đi xa cũng là ước mơ của anh ta.

Nghe Kim Phi nói vậy, hơi thở của Hồng Đào Bình cũng nặng nề hơn, anh ta vỗ ngực cam đoan: “Tiên sinh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cố hết sức tạo ra một thuyền đi trên biển nhanh nhất có thể cho ngài!”

“Ta tin tưởng năng lực của Hồng công tử!”

Kim Phi vỗ vai anh ta rồi nói: “Ngươi cần gì thì cứ nói cho người của ta. Cần tiền có tiền, cần người có người, cần cái gì thì có cái đó!”

“Đa tạ tiên sinh!”

Hồng Đào Bình lại càng thêm phấn khích hơn.

Anh ta từ nhỏ đã rất thích đóng thuyền, cũng có tài năng, nhưng trước đây, khi cha anh ta còn sống, bao nhiêu ý tưởng của anh ta đều bị người cha này gạt bỏ.

Không phải vì những thiết kế của Hồng Đào Bình không tốt, mà là do cha của anh ta phải nuôi rất nhiều người trong nhà họ Hồng, lúc nào cũng phải tính toán chi phí và lợi nhuận.

Thiết kế của Hồng Đào Bình chú trọng vào tính thực dụng và vẻ bề ngoài, không chú trọng nhiều về chi phí, nên lần nào cũng bị từ chối.

Chuyện này đã khiến Hồng Đào Bình luôn có cảm giác tay chân lúc nào cũng bị trói lại.

Bây giờ đã tốt hơn rồi, sau khi nhà họ Hồng sa sút, những người kia đều đã tan đàn xẻ nghé, một số người thậm chí còn tránh mặt Hồng Đào Bình.

Với hành động này của họ, Hồng Đào Bình tất nhiên cũng sẽ không nhớ tới tình cũ nữa.

Sau khi anh ta đi theo Kim Phi, có rất nhiều người muốn nương tựa vào anh ta, muốn kiếm một chức quan trong bến tàu, nhưng tất cả đều bị Hồng Đào Bình đuổi đi.

Hiện tại anh ta chẳng cần quan tâm tới vấn đề về chi phí, cũng chẳng cần quan tâm tới đám người kia, chỉ cần tập trung vào đóng thuyền là được.

Những ngày thế này chính là mơ ước của Hồng Đào Bình trước đây.

“Tiên sinh yên tâm, ta chắc chắn cũng sẽ cố gắng hết sức hợp tác với Hồng công tử!”

Hàn Phong thấy Kim Phi rất quan tâm tới chuyện này nên cũng cam đoan theo.

“Lão Hàn, trước khi ta tới đây, tẩu tẩu còn cố ý tìm tới ta để phàn nàn, nói ta phải đưa ngươi về. Ta cũng không còn cách nào khác, đành phải đưa Đại Cường tới đây.”

Kim Phi nói: “Lát nữa ngươi bàn giao công việc với Đại Cường là có thể rời đi được rồi.”

Đường Tiểu Bắc đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì thầm bĩu môi.

Vợ của Hàn Phong là Thạch Lăng Vân đang đi cùng Trương Lương đến thành Du Quan, sao có thể tìm Kim Phi nói chuyện được chứ?

Đường Tiểu Bắc còn biết được Thạch Lăng Vân đang đi đâu, Hàn Phong chắc chắn càng biết rõ.

Nhưng Hàn Phong vẫn chưa ngốc tới nỗi vạch trần Kim Phi ngay tại đây, anh ta đáp lại bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Rõ! Ngày mai ta sẽ giao hết cho Đại Cường.”

Anh ta biết rằng Kim Phi làm vậy là có việc khác muốn giao cho mình.

“Đừng để ngày mai. Không phải bên này bây giờ không có việc gì sao? Đại Lưu, sai người đi tìm Đại Cường tới đây, chúng ta mở một cuộc họp nhỏ.”

Kim Phi lại quay sang Hồng Đào Bình rồi nói: “Hồng công tử, nếu không có việc gì nữa thì ta về trước nhé?”

“Tiên sinh cứ đi trước đi!” Hồng Đào Bình khoát tay nói: “Ròng rọc kéo tay đã treo lên rồi, xưởng đóng tàu không còn việc gì nữa đâu.”

Kim Phi gật đầu, rồi cùng Đường Tiểu Bắc và Hàn Phong trở lại chỗ của mình.

Lúc họ về tới nơi thì Đại Lưu đã gọi Đại Cường tới.

Khi Khánh Mộ Lam bị thổ phỉ bao vây ở núi Ngũ Lang, Đại Cường chính là thợ săn đã dẫn đường cho Kim Phi đi cứu viện.

Sau này tiêu cục Trấn Viễn chiêu mộ thêm người, Đại Cường cũng thuận lợi vượt qua bài kiểm tra, sau đó nhờ vào việc anh ta thể hiện tốt trong trận chiến tiêu diệt thổ phỉ và dốc Đại Mãng nên được Trương Lương thăng chức lên làm đại đội trưởng.

Bây giờ anh ta đã cưới một cô nương ở làng Tây Hà, đón mẹ và em trai em gái đến làng Tây Hà, coi như định cư ở đây luôn, anh ta cũng nhận được sự nhất trí và tin tưởng của Kim Phi và Trương Lương.
Chương 813: Đổi cận vệ

Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu, tốc độ phát triển của Kim Phi quá nhanh, dưới trướng luôn thiếu nhân tài.

Mặc dù Hàn Phong không biết chữ nhưng khả năng tư duy tỉ mỉ khiến anh ta trở thành một trong số ít trợ thủ đắc lực của Kim Phi.

Trước đây, tình hình ở Đông Hải không ổn định, cần một người đáng tin cậy để phụ trách, nhưng bây giờ xưởng đóng tàu đã được xây dựng, mọi thứ đang đi đúng hướng, nếu để Hàn Phong ở lại đây thì không cần thiết.

Cho nên trước khi Kim Phi đến đã điều chuyển anh ta về Xuyên Thục, để Đại Cường phụ trách Đông Hải.

Tuy nhiên, Kim Phi vẫn rất coi trọng việc đóng tàu, không chỉ để Đại Cường đưa một đại đội đến, mà còn trang bị cho đơn vị ba khinh khí cầu để đề phòng những tình huống bất trắc.

"Đại Cường, sau này xưởng đóng tàu sẽ giao cho ngươi."

Kim Phi nhìn Đại Cường: "Đừng lo những chuyện khác, trách nhiệm duy nhất của ngươi là bảo vệ xưởng đóng tàu và an toàn của Hồng công tử, ngươi có thể làm được không?"

"Tiên sinh yên tâm, chỉ cần trong đại đội 3 vẫn còn một người còn sống, bọn ta sẽ không để kẻ địch phá hủy xưởng đóng tàu!"

Đại Cường ưỡn ngực trả lời.

Phó đại đội trưởng cùng vài phó trung đội trưởng cũng vội vàng lên tiếng bảo đảm.

Đây cũng là lý do Kim Phi chọn Đại Cường đến Đông Hải.

Mặc dù đầu óc của Đại Cường không linh hoạt như đám Hàn Phong và Hầu Tử, nhưng anh ta rất trung thành và nghe lời.

Mọi mệnh lệnh mà Trương Lương đưa ra cho anh ta đều được thực hiện thành công mà không hề thất bại.

Khi còn là trung đội trưởng, Trương Lương đã nhờ anh ta dẫn người đi chặn một nhóm thổ phỉ trên đường núi.

Theo thông tin tình báo, nhóm thổ phỉ nhiều nhất chỉ có một trăm người, nhưng khi Đại Cường dẫn người đến lại phát hiện nhóm thổ phỉ này đã hợp nhất với một nhóm thổ phỉ khác, số lượng đã tăng gấp ba lần.

Khi đó, địa hình phục kích của Đại Cường không thuận lợi, nhưng anh ta không rút lui, cũng không buông tha bọn thổ phỉ. Thay vào đó, anh ta dẫn một đội lính chặn quân địch trên đường núi, trì hoãn chúng cho đến khi lực lượng chủ lực đến.

Khi hết tên hạng nặng, họ sử dụng nỏ tay, khi hết tên nỏ tay, họ liều mình chiến đấu tay đôi.

Dù chỉ còn lại một phần ba trung đội nhưng họ không bao giờ bỏ cuộc.

Bây giờ nếu muốn làm đại đội trưởng trong tiêu cục cũng phải biết ít nhất năm trăm chữ, Đại Cường chỉ biết 300 chữ, theo lý thuyết là anh ta không đủ tư cách làm đại đội trưởng, nhưng vì trận chiến đó, Trương Lương đã chú ý tới anh ta, được thăng chức đặc biệt, cho phép anh ta học năm trăm chữ trong một năm.

Tướng quân có thể ảnh hưởng đến toàn đội, dưới sự lãnh đạo của Đại Cường, Kim Phi tin rằng nếu kẻ thù thực sự đến, đại đội 3 có thể thực sự chiến đấu đến người cuối cùng mà không rút lui.

Tiếp theo, Hàn Phong dẫn Đại Cường đi bàn giao công tác bảo vệ, Kim Phi và Hồng Đào Bình cùng nhau thử nghiệm ròng rọc kéo tay, nhân tiện thảo luận ý tưởng đóng tàu mới.

Phải nói rằng Hồng Đào Bình quả thực có tài đóng tàu, nhanh chóng nắm bắt được nhiều khái niệm.

Vốn dĩ Kim Phi nghĩ rằng sẽ mất ít nhất một tháng để giải thích xong, nhưng Hồng Đào Bình chỉ mất chưa đầy mười ngày để học mọi thứ. Anh ta thậm chí còn có thể tạo ra một mô hình tàu trong thời gian rảnh rỗi.

Do hạn chế về thời gian, mô hình con tàu hơi thô, nhưng cấu trúc cơ bản khớp chính xác với những gì Kim Phi đã vẽ trên bản thiết kế.

Sau nhiều ngày thử nghiệm, ròng rọc kéo tay đã được xác nhận là hoạt động bình thường mà không gặp vấn đề gì.

Điều này có nghĩa là hai mục tiêu của Kim Phi khi đến Đông Hải về cơ bản đã hoàn thành, đã đến lúc y phải quay trở lại

Gần đây Đường Tiểu Bắc hoàn toàn bị ám ảnh bởi việc câu cá, trong khoảng thời gian này khi Kim Phi và Hồng Đào Bình bận rộn, mỗi ngày cô ấy đều dẫn theo một vài nữ nhân viên hộ tống ra biển đi câu cá.

Không biết là do may mắn hay do thật sự có kỹ thuật, thu hoạch gần đây của cô ấy khá đáng kể và chưa lần nào phải trở về tay không.

Biết Kim Phi sắp rời đi, cô ấy còn cảm thấy không nỡ rời xa.

Tuy nhiên, cô ấy cũng biết chuyện của Kim Phi rất quan trọng, vì vậy không làm ầm ĩ bảo muốn ở lại, mà chỉ phàn nàn trong bữa ăn: "Sớm biết Hồng công tử học nhanh như vậy thì đã không để Lão Hàn đi trước, trên đường cùng nhau trở về sẽ náo nhiệt hơn rồi."

Việc bàn giao giữa Hàn Phong và Đại Cường diễn ra rất thuận lợi, bọn họ đã trở về từ mười ngày trước.

"Muội muốn dẫn A Trúc đi câu cá đúng không?"

Kim Phi nhướng mày hỏi.

Trên đường đến Đông Hải, Đường Tiểu Bắc đã mấy lần gọi Kim Phi, mời y đi câu cá cùng. Tuy nhiên lúc ấy Kim Phi đang bận vẽ sơ đồ và biên soạn tài liệu giảng dạy nên mỗi lần y chỉ có thể ở bên cô ấy một lúc rồi rời đi.

Lúc ở trên thuyền thì cô ấy vẫn ổn do có Bắc Thiên Tầm bầu bạn cùng.

Nhưng khi đến Đông Hải, Bắc Thiên Tầm vì bảo vệ Kim Phi nên không muốn ra biển cùng cô ấy, cho nên Đường Tiểu Bắc đã nhờ Kim Phi tìm người đi cùng mình.

Lúc đó Kim Phi đang xây dựng mô hình với Hồng Đào Bình, sao có thể quan tâm mấy chuyện như thế được, vì vậy đã ném vấn đề này cho Hàn Phong.

A Trúc tình cờ thích câu cá, cho nên Hàn Phong giao cô ấy cho Đường Tiểu Bắc.

Mai, Lan, Trúc, Cúc lúc đầu là bốn cận vệ mạnh nhất của Khánh Mộ Lam, sau đó Kim Phi cần nhân lực nên đã giữ A Lan, A Trúc và A Cúc lại, để họ chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh cho những nhân sự quan trọng.

A Trúc hiện là đội trưởng đội cận vệ của Hàn Phong.

Sau khi theo Hàn Phong ở Đông Hải lâu như vậy, cô ấy cũng học câu cá, kỹ năng câu cá cũng không tệ.

Kể từ khi cô ấy gia nhập đội câu cá của Đường Tiểu Bắc, Đường Tiểu Bắc bắt được càng ngày càng nhiều cá.

Sau khi trở về, Đường Tiểu Bắc hết lời khen ngợi kỹ năng câu cá của A Trúc.

A Trúc đi theo Hàn Phong trở về, điều này làm cho Đường Tiểu Bắc vô cùng tiếc nuối.

Đường Tiểu Bắc bị nhìn thấu suy nghĩ, cũng không xấu hổ mà nháy mắt với Kim Phi: "Tướng công, hay chúng ta thương lượng chút đi?"

"Nói đi!" Kim Phi lập tức cảnh giác.

Một khi Đường Tiểu Bắc ném cho y ánh mắt nịnh nọt như này, chuyện cô ấy yêu cầu nhất định sẽ không đơn giản.

“Khi trở về hãy tìm một đội trưởng mới cho đội cận vệ của Lão Hàn và điều A Trúc qua cho ta nhé.”

Đường Tiểu Bắc khoác lấy cánh tay Kim Phi hỏi.

"A Trúc đi theo Lão Hàn rất ổn. Đột nhiên điều cô ấy qua cho muội , như vậy không phải là trái quy định sao?” Kim Phi cau mày hỏi: “Hơn nữa, A Trúc có bằng lòng không?"

“Cô ấy bằng lòng mà, ta đã hỏi rồi.” Đường Tiểu Bắc vội vàng gật đầu.

“Muội không nghiện đấy chứ?" Giọng điệu của Kim Phi trở nên nghiêm túc.

Câu cá là một hoạt động tuyệt vời để thư giãn, nhưng cái gì nhiều quá cũng không tốt, nghiện lại càng không.

Kiếp trước, y có một đồng nghiệp rất nghiện câu cá. Dù có tan làm muộn đến đâu, anh ta vẫn phải ra bờ sông câu cá một lát.

Sau đó chuyển sang câu cá suốt đêm rồi tiếp tục làm việc vào ban ngày. Anh ta mỗi ngày sẽ ngủ bù trong giờ nghỉ trưa.

Nếu một hoặc hai ngày không phải là vấn đề lớn, nhưng đồng nghiệp đó cứ vài ngày lại như vậy, công việc của anh ta bắt đầu thường xuyên bị lỗi.

Thương hội Kim Xuyên có rất ít trạm ở Đông Hải, Đường Tiểu Bắc đi cùng y, cũng không có nhiều việc, cho nên Kim Phi không phản đối việc câu cá của Đường Tiểu Bắc, nhưng nghiện thì khác.

"Trong lòng ta tự biết chừng mực mà, sau khi trở về ta sẽ không câu cá nữa."

Đường Tiểu Bắc nói: "Vả lại ta cũng phải cần cận vệ, tính tình của A Trúc lại hợp với ta, chàng cứ giao cô ấy cho ta, điều A Lan cho Lão Hàn là được?"

"A Lan sẽ nghĩ sao đây?" Kim Phi hỏi: “Chúng ta không thể vì chuyện này mà khiến cô ấy cảm thấy muội chê cô ấy, khiến người ta cảm thấy bị tổn thương được.”

"Ta làm việc mà tướng công còn lo lắng sao?" Đường Tiểu Bắc nói: "Bên A Lan đảm bảo không có vấn đề gì."

“Nếu muội đã suy nghĩ kĩ rồi thì sao còn hỏi ta làm gì?”

Kim Phi liếc nhìn Đường Tiểu Bắc: "Chờ đến khi quay về thì muội có thể tự mình bàn bạc với Lão Hàn, nếu anh ta đồng ý thì ta cũng không có ý kiến."

"Cảm ơn tướng công!"

Đường Tiểu Bắc vừa định hôn Kim Phi, tiếng Đại Lưu gõ cửa truyền đến.

"Tiên sinh, đã tìm thấy những tên cướp biển đó, chúng đã cấu kết với bọn quỷ tóc vàng!"
Chương 814: Ra khơi

“Quỷ tóc vàng sao?” Kim Phi khẽ cau mày: “Quỷ tóc vàng là gì vậy?”

“Chính là bọn cướp biển tóc vàng mắt xanh mà trước đó tiên sinh đã nói với Trịnh tướng quân.”

Đại Lưu nói: “Có ngư dân ở gần đảo Tiêu Lâm đã nhìn thấy bọn chúng.”

Đảo Tiêu Lâm là một hòn đảo nhỏ cách Đông Hải hơn trăm dặm. Vì trên đảo mọc rất nhiều chuối nên từ đó lấy tên là đảo Tiêu Lâm.

Lúc trước, khi cướp biển còn chưa có nhiều, đảo Tiêu Lâm chính là trạm trung chuyển của ngư dân khi ra biển.

Nhưng sau đó đảo Lâm Tiêu bị cướp biển chiếm mất, ngư dân cũng không dám đến đó nữa.”

“Có tin tức gì từ bên phía thủy quân không?” Kim Phi hỏi.

Truy bắt cướp biển là trách nhiệm cơ bản của thủy quân. Lúc trước y chỉ là một Nam tước, cho dù Trịnh Trì Viễn không chịu hợp tác, y cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Nhưng bây giờ y đã là một Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, thống lĩnh binh mã trong thiên hạ, tất nhiên cũng bao gồm cả hải quân.

Cho dù thế lực chống lưng cho Trịnh Trì Viễn có lớn đến đâu, nếu Kim Phi đã quyết tâm muốn loại bỏ anh ta, cũng không quá khó khăn.

“Mấy ngày trước tin tức này đã được truyền ra ở bến tàu. Sáng ngày hôm trước, Trịnh tướng quân cho một đội thuyền ra khơi đến đảo Tiêu Lâm. Nhưng không tìm được đối phương.”

Đại Lưu nói: “Hơn nữa dựa theo những gì ngư dân nói, đám quỷ tóc vàng này có loại thuyền chạy rất nhanh, cho dù thủy quân có gặp được bọn chúng, cũng hoàn toàn không đuổi kịp được.”

“Thuyền chạy rất nhanh sao?” Kim Phi cau mày hỏi: “Trông như thế nào?”

“Ngư dân nói rằng đó là một con thuyền vừa dài vừa hẹp, tốc độ cực kỳ nhanh.” Đại Lưu đáp: “Ngư dân lúc đó không dám đến quá gần, chỉ có thể nhìn thấy đại khái.”

“Vừa dài vừa hẹp, tốc độ lại cực kỳ nhanh sao?”

Kim Phi nhanh chóng động não, suy nghĩ xem trong lịch sự đóng thuyền của phương Tây, có con thuyền nào phù hợp với miêu tả này không.

Miêu tả của ngư dân thực sự quá mơ hồ, Kim Phi suy nghĩ mãi cũng không có manh mối gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, y quay đầu về phía Đại Lưu nói: “Đi bảo Hồng Đào Bình tìm hai chiếc thuyền tốc hành, bảo với các huynh đệ đêm nay tăng ca để trang bị một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta cũng sẽ đến đảo Tiêu Lâm!”

Đến bây giờ, Kim Phi cũng không biết phương Tây của thế giới này đã phát triển đến đâu rồi.

Nhưng cướp biển của đối phương có thể tàn phá bừa bãi Đông Hải của Đại Khang, ít nhất điều này cho thấy kỹ thuật đóng thuyền và giao thông trên biển của đối phương chắc chắn đã hơn Đại Khang rất nhiều.

Mặc dù Đại Khang thối nát, nhưng ít nhất cũng là một đất nước thống nhất.

Mà phương Tây lại có nhiều dân tộc, còn không ngừng xung đột lẫn nhau, rất nhiều người phương Tây kiếm sống bằng nghề cướp biển, trời sinh đã có bản tính cướp bóc.

Đời trước, khi Kim Phi học lịch sử cận đại ở trường cấp hai đã phát hiện ra rằng, lịch sử lớn mạnh của phương Tây, chính là một phần của lịch sử cướp bóc.

Bọn họ dựa vào kỹ thuật tiên tiến do cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất mang lại để tiến hành thực dân ở các nơi trên thế giới, tích lũy được số lượng lớn tài sản.

Tổ quốc đời trước của Kim Phi chính là nạn nhân của bọn thực dân phương Tây.

Đời này Kim Phi tuyệt đối không cho phép việc như vậy lại tiếp tục xảy ra nữa.

Vì vậy y cần phải biết được người phương Tây đã phát triển đến mức nào rồi.

Trước khi máy bay xuất hiện, ở một mức độ nhất định, thuyền là thứ có khả năng nhất để đại diện cho trình độ kỹ thật cao của một nền văn minh, Kim Phi chỉ cần nhìn thấy thuyền của đối phương là có thể đại khái đoán ra được rồi.

“Tiên sinh, Lão Hàn đi rồi, chúng ta lại hoàn toàn lạ lẫm với Đông Hải, tự ý ra khơi e là không được tốt lắm?”

Đại Lưu nói: “Hay là ngài đợi ở xưởng đóng tàu, ta dẫn người đi bắt bọn chúng về là được.”

“Nếu như thuyền của đối phương nhanh như lời của ngư dân nói, các ngươi không bắt được thì phải làm sao?”

Kim Phi đáp: “Ở Xuyên Thục còn rất nhiều việc, ta không có quá nhiều thời gian để lãng phí ở đây đâu.”

Thấy Đại Lưu vẫn còn hơi do dự, y nói tiếp: “Bảo Khôi Cáp Tử mang theo ba khinh khí cầu, lại mang thêm hai lựu đạn nữa, sẽ không sao đâu.”

Năm ngoái khi nói chuyện phiếm với Trịnh Trì Viễn, đối phương đã từng nói, mấy năm trước thủy quân còn bắt được cướp biển phương tây.

Từ quá trình chiến đấu mà Trịnh Trì Viễn mô tả. Thuyền cướp biển của phương Tây không tiên tiến hơn Đại Khang là bao.

Mặc dù đã qua mấy năm, nhưng dựa theo quá trình phát triển thông thường, cho dù kỹ thuật đóng thuyền của đối phương có tiến bộ hơn nữa, cũng sẽ cách biệt không quá lớn.

Bằng không với tính cách cướp bóc thành quen của người phương tây, thì đã sớm đến tấn công Đại Khang rồi, cũng không suy đồi đến mức phải cấu kết với cướp biển Đại Khang.

Vì vậy Kim Phi không hề lo lắng cho sự an toàn của mình.

Đại Lưu thấy Kim Phi kiên trì như vậy, bèn gật đầu nói: “Vậy được, ta đi tìm Hồng công tử.”

Thuyền mà bọn họ mang từ Xuyên Thục tới đều là những chiếc thuyền lớn thích hợp cho việc di chuyển trên sông, nhưng không thích hợp đi trên biển.

Hồng Đào Bình biết được Kim Phi sắp ra khơi, không nói hai lời lập tức đưa Đại Lưu đi tìm thuyền suốt đêm.

Mặc dù nhà họ Hồng không có thuyền, nhưng bọn họ đã mấy đời đóng thuyền thuyền, tìm mấy con thuyền biển không thành vấn đề gì.

Hồng Đào Bình dẫn Đại Lưu đến bến tàu ở cách đó không xa, thành công mượn được hai chiếc thuyền đánh cá để bắt cá trên biển.

“Hồng công tử, hai chiếc thuyền này nhìn hơi cũ, liệu có bị rò nước không?”

Đại Lưu nhìn hai chiếc thuyền lớn trước mặt, khẽ cau mày.

“Tráng sĩ cứ yên tâm, hai chiếc thuyền này là do cha ta đóng, tốc độ rất nhanh, cũng rất chắc chắn. Đã sử dụng mười mấy năm mà không hề có vấn đề gì.”

Hồng Đào Bình đáp: “Chèo thuyền giống như đi giày vậy, mới hơn không phải lúc nào cũng tốt hơn, mà chiếc thuyền cũ một nửa này mới là an toàn nhất, vì chúng đã trải qua những thử thách sóng to gió lớn, nếu là thuyền mới, ai biết nó có thể chịu nổi được hay không?”

“Có lý.”

Đại Lưu khẽ gật đầu: “Vậy ta muốn khoan ở trên boong thuyền, lắp thêm cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, không thành vấn đề chứ?”

“Chỉ cần đừng làm hỏng đáy thuyền là được, cùng lắm là sau này ta đổi lại sàn ở trên boong là được.”

Hồng Đào Bình không để tâm nói.

“Vậy xin đa tạ Hồng công tử!”

Đại Lưu sau khi cảm ơn Hồng Đào Bình xong, bèn ngay lập tức bố trí nhân viên hộ tống lên thuyền để kiểm tra tình trạng thân thuyền.

Mặc dù nhân viên hộ tống không giỏi chiến đấu trên mặt nước, nhưng vẫn có thể nhìn ra được thuyền có bị rò rỉ hay không.

Sau khi kiểm tra xác nhận hai chiếc thuyền đánh cá không có vấn đề gì, Đại Lưu mới sắp xếp nhân viên hộ tống lắp cung nỏ hạng nặng và xe ném đá lên boong thuyền.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai chiếc thuyền đánh cá đã được cải tạo xong, đang đậu ở ngoài xưởng đóng tàu.

“Tướng công, lần này rời khỏi Đông Hải, ta không biết cả đời này có còn được nhìn thấy biển nữa hay không, mà ta cũng chưa từng gặp bọn quỷ tóc vàng, hay chàng dẫn ta đi cùng đi.”

Đường Tiểu Bắc vừa giúp Kim Phi mặc đồ, vừa năn nỉ.

Thực ra cô ấy không hề hứng thú gì với bọn quỷ tóc vàng, nhưng nghe ngư dân địa phương kể rằng, càng đi sâu vào biển, cá câu được sẽ càng lớn.

Mấy ngày trước cô ấy muốn đi xa ra biển, nhưng A Lan không đồng ý, vì vậy cô ấy chỉ đành ngồi câu cá ở chỗ cách bờ biển không xa.

Biết Kim Phi sắp đi hơn trăm dặm ra ngoài biển, cô ấy lập tức có hứng thú.

Đối với người ở đất liền mà nói, nhìn thấy biển quả thực không phải là một chuyện dễ dàng, Kim Phi suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.

Ăn sáng xong, Kim Phi dẫn theo Đường Tiểu Bắc, đi lên thuyền đánh cá dưới sự bảo vệ của Đại Lưu và cận vệ, trong sương sớm tiến vào Đông Hải.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, một công nhân đóng thuyền mượn cớ đau bụng mà đã xin Hồng Đào Bình nghỉ một ngày.

Hồng Đào Bình thấy công nhân đau đến mức đổ cả mồ hôi hột, không suy nghĩ nhiều, bèn đồng ý cho nghỉ.

Người công nhân này sau khi rời khỏi xưởng, bèn lấy một một viên thuốc từ trong lòng ra nhét vào miệng, biểu cảm đau khổ trên mặt đã nhanh chóng biến mất.

Hắn quay đầu liếc nhìn qua xưởng đóng tàu rồi sau đó nhanh chóng chạy đi.

Người công nhân chạy một mạch đến một thôn nhỏ cách đấy hơn bốn dặm, đi sâu vào trong thôn đến một túp lều tranh thấp bé.

“Lục ca, Kim Phi đã lên thuyền ra khơi rồi!”
Chương 815: Tấm lưới khổng lồ

Trong căn nhà tranh, có một người đàn ông làn da sạm đen đang sửa lưới đánh cá.

Nghe thấy lời của người công nhân, ông ta ngẩng đầu lên hỏi: “Đã nhìn rõ chưa? Nếu như báo tin giả, vậy thì ngươi chết chắc!”

“Thấy rõ rồi, ván gỗ y đi lên thuyền là do ta trải ra đấy!”

Người công nhân nói một cách đầy chắc chắn.

Người đàn ông buông chỉ gai trong tay mình xuống hỏi: “Đi từ lúc nào?”

“Hai nén hương trước đó!”

Người công nhân nói: “Y vừa đi, ta lập tức đi tìm Hồng Đào Bình nói ta bị đau bụng, sau đó chạy thẳng đến chỗ huynh, không dám chậm trễ một chút.”

“Thưởng cho ngươi!”

Người đàn ông móc trong lòng ra một xâu tiền đồng rồi ném xuống đất.

“Đa tạ Lục ca! Đa tạ Lục ca!”

Người công nhân nhặt xâu tiền lên, liên tục cúi người chắp tay với người đàn ông.

“Đi đi!” Người đàn ông sốt ruột xua tay.

“Sau này Lục ca có chuyện gì nhớ tìm ta nhé!”

Người công nhân lại cảm ơn mấy câu, gói xâu tiền lại rồi chạy thẳng tới sòng bạc.

Đợi sau khi hắn đi, một người phụ nữ trung niên bước ra từ trong phòng ra: “Có cần trừ khử hắn không?”

“Không cần.” Người đàn ông lắc đầu.

“Nếu như hắn bị bắt, khai ra chúng ta thì phải làm sao?” Người phụ nữ cau mày hỏi.

“Mấy con bạc như hắn rất biết cách hưởng lợi tránh dữ, đợi khi Kim Phi xảy ra chuyện, hắn tự nhiên sẽ biết bản thân đã làm cái gì, nhất định sẽ không nói ra ngoài đâu.” Người đàn ông đáp: “Hơn nữa chúng ta đi rồi, cũng sẽ có người theo dõi hắn, sẽ không cho hắn có cơ hội nói đâu.”

“Tốn sức như vậy để làm gì, bây giờ khử hắn đi không phải bớt chuyện đi rồi sao?”

“Mặc dù Hàn Phong đi rồi, nhưng đội Chung Minh của Kim Phi vẫn chưa rút lui, khử hắn đi sẽ rút dây động rừng.” Người đàn ông giải thích.

“Cũng đúng.” Người phụ nữ gật đầu: “Xem như hắn may mắn.”

“Chỉ là một con bạc mà thôi, không cần phải để ý đến.” Người đàn ông nói: “Thả bồ câu đưa thư đi, thông báo cho Lưu lão gia, có thể bắt đầu hành động rồi!”

“Được!”

Người phụ nữ đáp lại, rồi đi vào phòng một lần nữa.

Một lúc sau, một con bồ câu đưa thư bay ra khỏi cửa sổ trong phòng.

“Ngươi nói xem lần này có thể trừ khử được Kim Phi không?”

Người phụ nữ từ trong phòng đi ra hỏi.

“Ai biết được, dù sao chúng ta đã làm xong việc, có thể rút lui được rồi. Còn việc có thể trừ khử Kim Phi được hay không, không có liên quan gì đến chúng ta.”

Người đàn ông ném lưới đánh cá đi: “Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta có thể trở về Trung Nguyên rồi.”

“Đã thu dọn xong từ lâu rồi.”

Người phụ nữ lấy hai cái bọc từ trong phòng ra: “Bị lưu đày ở đây mười mấy năm, cũng không biết Liên Nhi còn sống hay không, đã trưởng thành hay chưa…”

“Trở về là biết.”

Người đàn ông vứt lưới đánh cá đi, lại nhìn căn nhà tranh cũ nát một lần nữa, rồi dẫn người phụ nữ đi ra khỏi tiểu viện, đầu cũng không quay lại mà chạy thẳng tới đường chính.

Khi đi ngang qua một khu rừng, có hai mũi tên bất ngờ bay ra từ trong rừng, đâm trúng tim hai người.

Người phụ nữ ngã uỵch xuống đất, vùng vẫy mấy cái rồi tắt thở.

Người đàn ông che miệng vết thương, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào rừng cây.

Ông ta nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn che mặt lao ra khỏi rừng cây, lao thẳng về phía mình.

Người đàn ông đưa tay ra chạm vào bên hông, muốn rút đao ra phản kháng, nhưng toàn bộ sức lực trong cơ thể ông ta nhanh chóng biến mất cùng với cơn đau dữ dội ở tim, không đợi ông ta rút đao ra, ngay cả sức lực để đứng vững cũng không còn.

Trước khi người che mặt xông đến trước mặt, ý thức của người đàn ông đã hoàn toàn biến mất.

Đám người che mặt không nói một lời, chia mấy người ra nhấc hai vợ chồng này vào trong rừng, ném vào cái hố đã được đào sẵn, hai người khác lấy đất lấp đi vết máu ở trên đường…

Động tác của người che mặt vô cùng chuyên nghiệp, không chỉ xử lí mặt đường không còn bất kỳ sơ sót nào, mà ngay cả cái hố sâu để chôn người cũng được xử lí hoàn toàn giống hệt với xung quanh.

Sau khi làm xong việc, người che mặt ở trong rừng cây thay quần áo bình thường, rồi tản đi.

Từ đầu đến cuối, một đám người nhưng lại không ai nói câu nào.

Còn người công nhân cầm tiền đi đó tất nhiên cũng giống như đôi vợ chồng này, còn chưa đến sòng bài đã bị thủ tiêu.

Chỉ là thi thể của hắn bị chìm sâu trong biển.



Ở Đông Hải, Kim Phi hoàn toàn không biết một tấm lưới khổng lồ đã được giăng ra để nhắm vào mình, y đang giơ kính viễn vọng lên nhìn xung quanh.

Vì có cướp biển hoành hành, lúc đầu bọn họ còn có thể nhìn thấy một vài ngư dân, nhưng càng đi sâu vào biển, bọn họ càng gặp ít ngư dân hơn.

Khi ra khơi cách ven biển hơn mười dặm, thì không còn gặp được người ngư dân nào nữa.

Hướng gió hôm nay không tốt lắm, thủy thủ phải liên tục điều chỉnh cánh buồm, mới có thể tiến về phía trước theo phương hướng đã định.

Cho dù như vậy, một ngày trôi qua, bọn họ vẫn chưa đi được hai mươi dặm.

Suy nghĩ chế tạo máy hơi nước của Kim Phi lại càng thêm mãnh liệt.

Thời đại không có máy móc thực sự quá phiền phức, chèo thuyền trên biển hoàn toàn dựa vào ông trời, khi xuôi gió một ngày có thể đi được trăm dặm, nếu không xuôi gió, có lẽ còn không đi được mười dặm.

Đôi khi còn buộc phải neo thuyền lại, nếu không sẽ bị gió thổi lệch ra khỏi tuyến đường.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, chỉ có thể trách lần này Kim Phi ra khơi không được may mắn.

Mấy ngày trước Trịnh Trì Viễn phái thủy quân đến đảo Tiêu Lâm, chỉ hơn một ngày là đã đến nơi, nhưng Kim Phi phải tốn năm ngày trời cuối cùng mới có thể đến nơi.

Đảo Tiêu Lâm quả thực giống như lời đồn, khắp nơi toàn là chuối.

Bên ngoài rừng chuối là một bãi cát trắng.

Bãi cát vừa trắng vừa mịn óng ánh dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nước biển cũng là một màu xanh trong veo.

Nếu như bãi cát này không có mấy bộ hài cốt chồng chất lên, thì chắc chắn nơi này sẽ là một nơi tốt để nghỉ dưỡng.

Thủy thủ neo thuyền cách đảo Tiêu Lâm mấy trăm mét, sau đó Đại Lưu cho một đội nhân viên hộ tống ngồi trên thuyền nhỏ đi lên đảo.

Khôi Cáp Tử cũng cho hai khinh khí cầu bay lên, một chiếc theo các nhân viên hộ tống lên đảo, chiếc khác buộc vào thuyền đánh cá để canh gác.

Diện tích của đảo Tiêu Lâm không quá lớn, các nhân viên hộ tống chia nhau đi rà soát, chỉ nửa ngày đã rà soát xong một lượt hòn đảo nhỏ này.

“Báo cáo tiên sinh, không phát hiện cướp biển ở trên đảo, nhưng lại phát hiện dấu vết gần đây có người sinh sống, dựa theo tàn tro và phân đọng mà suy đoán, thời gian bọn họ rời khỏi đây chưa đầy nửa tháng.”

Nhân viên hộ tống lên đảo rà soát báo cáo: “Hơn nữa, chúng ta còn phát hiện hàng rào ở phía Tây có một ngôi mộ mới, người chôn ở trong mộ hình như là một người ngoại tộc, ta chưa từng thấy quỷ tóc vàng, nên không dám chắc chắn, vì vậy đã cho người mang thi thể về.”

Dứt lời, nhân viên hộ tống vẫy tay về phía sau, hai nhân viên hộ tống xách một túi vải để lên boong thuyền.

Cởi sợi dây buộc túi vải ra, một mùi hôi thối nồng nặc lập tức bao trùm cả boong thuyền.

Nhân viên hộ tống không sợ người chết, cho dù là Đường Tiểu Bắc cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều người dân bị chết đói ở ven đường.

Cô ấy lấy hai chiếc khăn tay ở trong lòng ra, một chiếc đưa cho Kim Phi, sau đó vươn đầu ra, tò mò nhìn túi vải.

Kim Phi nhận lấy khăn tay, bịt mũi giống Đường Tiểu Bắc, rồi dùng gậy mở túi.

Thi thể này có lẽ đã được chôn một khoảng thời gian rồi, thối rữa tương đối nghiêm trọng.

Nhưng Kim Phi vẫn đoán ra được thông qua mái tóc vàng, sống mũi khoằm và đôi mắt xanh lồi ra của đối phương, xác thực đối phương là người phương Tây.

“Là quỷ tóc vàng.” Kim Phi gật đầu: “Trói thi thể vào một tảng đá rồi ném xuống biển đi.”

Y không phải là pháp y, thi thể lại thối rữa quá nghiêm trọng, y không nhìn ra được gì nữa, để ở trên thuyền thực sự quá thối.

“Đúng rồi tiên sinh, chúng ta còn phát hiện cái này trong quan tài.”

Dứt lời, đội trưởng nhân viên hộ tống sai người cầm một thanh kiếm dài tới.

Kim Phi nhìn thanh kiếm dài đó, ánh mắt lập tức sáng lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom