• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô Vợ Nhặt Của Chu Tổng (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Tham gia bữa tiệc

Xe chạy thẳng về phía trước, đi khoảng một tiếng, cuối cùng rẽ vào một con đường vắng vẻ.

An Mạc Hạ ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai bên đường, các căn biệt thự được xây dựng san sát nhau theo phong cách đơn giản. Dù thiết kế rất tối giản, nhưng cũng không khó nhìn ra sự tinh xảo và tỉ mỉ trong những chi tiết nhỏ.

Hơn nữa, cả dãy biệt thự đều được rừng núi bao quanh, một vài chạc cây cổ thụ che khuất căn biệt thự ở trong, càng khiến người ta có cảm giác cách xa thành phố nhộn nhịp, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Nếu không phải là trong lòng chút vướng mắc, An Mạc Hạ thật sự muốn lái xe vòng quanh chỗ này một lát.

Cô hít một hơi sâu, siết chặt túi sách trong tay, ép mình bình tĩnh lại.

Xe rẽ qua một khúc cua rồi dừng lại trước cánh cửa sắt màu trắng.

An Mạc Hạ ngước lên nhìn, thấy ngoài cửa có ghi tấm biển màu vàng: Tòa 6 Phong Dương Nhã Cư.

Nơi này chính là địa điểm tổ chức tiệc mà lúc trước Xa Ngọc Lệ đã hẹn với cô.

“Nhị phu nhân, chúng ta đến rồi”, tài xế Tiểu Vương đậu xe xong, giúp An Mạc Hạ mở cửa xe sau, lại ga lăng đưa tay chắn cạnh cửa trên, tỏ ý An Mạc Hạ hãy xuống xe.

An Mạc Hạ nói một tiếng cảm ơn, đi trên đôi giày cao gót mười lăm phân màu bạc, bước xuống xe.

Bởi vì căn biệt thự nằm ở ngoại ô, nên nhiệt độ thấp hơn thành phố một ít. Lúc này một trận gió thổ qua, thổi mái tóc màu nâu sậm như rong biển của An Mạc Hạ bay bay, cũng thổi chiếc váy hồng của cô.

Nhưng trận gió này cũng không khiến mái tóc cô rối tung lên, trái lại khiến cô càng thêm xinh đẹp, khiến cô trở thành một cảnh đẹp động lòng người.

Mấy người đàn ông cách đó không xa không khỏi ngẩn người.

Người phụ nữ An Mạc Hạ này, từ sau khi cải tạo, đúng là quá đỗi xinh đẹp.

Chu Dịch Phong khẽ ho, đè nén cảm xúc khó hiểu trong lòng xuống, cúi đầu xem đồng hồ đeo tay.

Bây giờ là một giờ mười lăm phút chiều, đêm qua mình mới làm xong hạng mục bên Mỹ, đã lập tức lên máy bay về nước, thậm chí còn chưa kịp ăn sáng.

Tâm trạng của anh trước nay chưa từng bị ảnh hưởng bởi bất kỳ người nào, lần này lại thay đổi vì An Mạc Hạ.

Chu Dịch Phong phiền não nhíu mày lại, chửi thầm mình một tiếng, lại không nhịn được mà nhìn người phụ nữ ở xa xa.

Lúc này, An Mạc Hạ đã tới cửa biệt thự, chờ người bên trong ra mở cửa.

Một lúc sau, một người phụ nữ trung niên mặc đồ người giúp việc đi ra mở cửa.

Người giúp việc này nhìn An Mạc Hạ, hơi sửng sốt, có chút nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi cô là…”

Bà ấy còn chưa nói hết đã bị một tiếng nói quyến rũ cắt ngang: “Ối, tôi xem ai tới nào. Có phải cô dâu như hoa như ngọc mà chú hai nhà chúng ta mới cưới về không?”

Đi kèm với giọng nói này, tiếng bước chân truyền vào tai An Mạc Hạ, nghe giống như không chỉ có một người, mà có tới mấy người.

Không bao lâu sau, An Mạc Hạ nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Xa Ngọc Lệ. Dường như hôm nay cô ta cố ý trang điểm ăn mặc, nên xinh đẹp hơn nhiều so với lần trước gặp An Mạc Hạ. Bộ váy da body cao cấp bao bọc vóc dáng hoàn mỹ của cô ta, lộ ra khe ngực như ẩn như hiện khiến người ta mơ tưởng, vừa quyến rũ lại vừa xinh đẹp.

Trên mặt Xa Ngọc Lệ đang nụ cười mỉa mai, nhưng khi nhìn thấy rõ mặt An Mạc Hạ, nụ cười đó lập tức cứng lại.

“Cô là ai?”, Xa Ngọc Lệ nghi ngờ nhìn An Mạc Hạ từ trên xuống dưới, ánh mắt tỏ ra không tin tưởng.

Thấy Xa Ngọc Lệ như vậy, tâm trạng lo lắng của An Mạc Hạ tan mất. Cô tự tin bước lên hai bước, cười nói: “Chị dâu, sao ngay cả em dâu mà chị cũng không nhớ vậy?”, dứt lời, An Mạc Hạ cố tỏ ra đau lòng mà bĩu môi.

Nghe vậy, Xa Ngọc Lệ ngạc nhiên đến độ con mắt sắp rớt xuống, cô ta không tin được mà kêu lên: “Cô, cô, cô… Sao có thể chứ? Cô là An Mạc Hạ?”

Khóe miệng An Mạc Hạ cong lên, cô gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà cũng khó trách chị dâu không nhớ em, dù sao chúng ta cũng chỉ gặp một lần”.

Cô nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Xa Ngọc Lệ, lại liếc qua mấy tiểu thư nhà giàu khác, lễ phép nói: “Xin chào, tôi là An Mạc Hạ, vợ của Chu Dịch Phong, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn”.

Bầu không khí yên tĩnh mấy giây, sau đó truyền đến tiếng bàn tán của các cô gái.

“A, hóa ra cô chính là vợ của Chu Dịch Phong”.

“Không ngờ lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy”.

“Chu Dịch Phong đúng là có phúc”.

“Ôi, hình như không giống Ngọc Lệ nói cho lắm”.

“…”

Xa Ngọc Lệ ở bên cạnh, sắc mặt vô cùng u ám, ánh mắt nhìn An Mạc Hạ vẫn lộ ra vẻ không thể tin được, ngoài ra còn có chút ác độc.

Một lúc sau, Xa Ngọc Lệ mới miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Ấy, em dâu, có phải em đã tìm được thợ trang điểm lợi hại nào không? Lớp trang điểm khác hẳn với lần trước đấy. Người ta thường nói thợ trang điểm có thể thay đổi được khuôn mặt người phụ nữ, xem ra câu nói đó là đúng”.

Đương nhiên An Mạc Hạ có thể nghe ra ý của Xa Ngọc Lệ, đơn giản là nói gương mặt cô là giả, nhưng có phải giả hay không, chỉ có cô là rõ nhất, cô thờ ơ cười nói: “Nếu chị dâu có hứng thú, em có thể giới thiệu cho chị”.

Nghe An Mạc Hạ nói thản nhiên như vậy, Xa Ngọc Lệ càng đắc ý nhướng mày: “Không cần, gương mặt này của tôi không cần thợ trang điểm có kỹ thuật lợi hại, trang điểm qua loa là được rồi, cô để lại tự dùng đi”.

Xa Ngọc Lệ vừa dứt lời, cũng không biết ai cười một tiếng, ngay sau đó, tất cả mọi người đều bật cười khinh thường, mỉa mai nhìn mặt An Mạc Hạ.

An Mạc Hạ cũng không thèm để ý, theo mọi người đi vào biệt thự.

Trong biệt thự đã trang trí chuẩn bị cho bữa tiệc. Một cái bàn dài vân gỗ được bày ngay chính giữa phòng khách, bên trên đặt các loại điểm tâm và đồ uống bắt mắt. Một cái đèn pha lê rực rỡ treo ngay trên cái bàn, tỏa ra ánh sáng mê người.

Rất nhiều nam thanh nữ tú trẻ tuổi ngồi trên sofa, thấy An Mạc Hạ đi vào đều nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.

“Ôi, người đẹp này là ai vậy?”, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ thời thượng bước ra, tóc anh ta nhuộm màu hạt dẻ, nhìn vô cùng phong độ đào hoa.

Anh ta vừa nói vừa huýt sáo với An Mạc Hạ.

An Mạc Hạ nhíu mày lại, cô không ngờ ở nơi người giàu tụ tập lại có một người đàn ông giống lưu manh như thế này.

Xa Ngọc Lệ giả bộ tức giận đẩy người đàn ông kia, cười duyên nói: “Đi đi, An Kiệt, đừng có nhằm vào cô ta, cô ta là vợ mới cưới của cậu hai nhà chị đấy, mới kết hôn mấy tháng, còn là cô dâu mới đấy”.

“U là trời!”, Lý An Kiệt ra vẻ tiếc nuối vuốt tay: “Chị họ, một mỹ nhân như hoa như ngọc vậy sao có thể gả cho công tử bột Chu Dịch Phong cơ chứ? Thật là đáng tiếc! Tôi nghe nói gần đây Chu Dịch Phong có quan hệ thân thiết với Sở Mạn Doanh, truyền thông cũng thường xuyên chụp được ảnh bọn họ ra vào khách sạn. Ấy?”, đột nhiên Lý An Kiệt như nghĩ đến cái gì, cười gian ghé vào bên tai An Mạc Hạ trêu đùa: “Cô và Chu Dịch Phong không phải là vợ chồng trên danh nghĩa đó chứ?”
Chương 17: Thân phận tầm thường

Lý An Kiệt cố gắng nhấn mạnh mấy chữ “trên danh nghĩa”, trên mặt lộ ra vẻ dâm tà.

Vốn dĩ An Mạc Hạ không có ấn tượng tốt với người đàn ông tên Lý An Kiệt này, giờ nghe anh ta nói vậy, gương mặt trắng nõn của cô ửng đỏ, định đẩy người đàn ông đang bám lấy mình ra.

Nhưng Lý An Kiệt lại như đoán được An Mạc Hạ sẽ làm vậy, lúc cô giơ tay lên, anh ta bắt lấy tay cô, cười đùa: “Ôi, người đẹp nóng tính quá, sao thế? Bị tôi nói trúng rồi à?”

“Anh này? Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đúng không? Mong anh nói chuyện hãy chú ý một chút. Còn nữa…”, An Mạc Hạ liều mạng rút tay ra, tức giận nói: “Cũng mong anh hãy chú ý hành động của mình”.

An Mạc Hạ vừa nói xong, Lý An Kiệt đã cười phá lên: “Ôi, đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ dạy dỗ tôi thế này đấy, nhưng lại rất hợp khẩu vị của tôi, hoa hồng gai lại càng thú vị hơn mà”.

Dứt lời, anh ta lần nữa cúi người, đôi môi dán sát bên tai cô gái, nhỏ giọng nói: “Chu Dịch Phong không có hứng thú, nhưng bổn thiếu gia đây có”.

“Anh!”, An Mạc Hạ tức giận đến mức mặt đỏ ửng, nhưng cô ngại đang ở địa bàn của Xa Ngọc Lệ nên cũng không tiện phản kháng, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn. Những người khác trong phòng đều tỏ vẻ xem kịch hay, dường như đã quen với sự điên cuồng của Lý An Kiệt.

“Được rồi, An Kiệt, em đừng chọc mợ hai nhà họ Chu nữa. Em xem, mặt cô ấy đã bị em chọc tức đỏ lên rồi kìa, không chừng gương mặt mới sửa kia sẽ bị em làm cho hỏng luôn đó”, nói xong khóe miệng Xa Ngọc Lệ nở nụ cười chế giễu: “Tới đây nào em dâu, hay để chị giới thiệu cho em mấy tiểu thư danh giá đi, bọn họ đều có quan hệ tốt với nhà họ Chu chúng ta, nếu em đã gả vào nhà họ Chu rồi thì nên làm quen với họ”.

Nói xong, Xa Ngọc lệ kéo An Mạc Hạ đi đến chỗ mấy người phụ nữ ngồi ở ghế sofa phía trước.

Lý An Kiệt ở sau lưng tiếc nuối nhún vai, nhưng đôi mắt đen sẫm vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu kia rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười thú vị.

Vợ của Chu Dịch Phong thì đã sao chứ, chỉ cần là người phụ nữ mà bổn thiếu gia đây muốn thì nhất định sẽ có được!

Đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt Lý An Kiệt trở nên âm u. Anh ta đưa tay ra vẫy người hầu mà anh ta đưa tới, nhỏ giọng nói bên tai người đó mấy câu. Người đó gật đầu rồi xoay người rời đi.

Lúc này, An Mạc Hạ bước tới ghế sofa, Xa Ngọc Lệ giới thiệu thân phận của từng tiểu thư danh giá cho cô biết. Nhưng trong màn giới thiệu ấy dường như sự giễu cợt lại nhiều hơn.

Cô ta giới thiệu ai là thiên kim tiểu thư nhà nào, nhà có bao nhiêu tài sản, mạng giao thiệp rộng bao nhiêu, thế lực ở thành phố An Lâm lớn thế nào,... Nói tóm lại, cô ta chỉ muốn mượn danh bọn họ để chê bai An Mạc Hạ. Giới thiệu xong, Xa Ngọc Lệ còn không quên giả vờ nói: “Đúng rồi em dâu, em mới gả vào nhà họ Chu chưa lâu, chú hai làm đám cưới còn rất gấp, vẫn chưa hỏi được tình hình nhà em nữa. Không biết nhà em dâu làm gì?”

An Mạc Hạ cong khóe môi, quả nhiên đây mới là mục đích Xa Ngọc Lệ giới thiệu cô với những tiểu thư kia. Lần đầu tiên gặp Xa Ngọc Lệ, An Mạc Hạ mặc rất bình thường, chắc chắn cô ta đã nhìn ra được cô là cô gái có xuất thân bình thường.

“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết thân phận của cô. Không ngờ lần này tôi về nước lại nghe nói anh Phong đã kết hôn rồi. Nhớ ngày trước tôi còn chơi trò đóng giả vợ chồng với anh Phong nữa, khi đó còn ngây thơ cho rằng sau khi lớn lên tôi có thể gả cho anh ấy nữa. Thật không ngờ, anh ấy đã lấy vợ nhanh như vậy rồi”, người vừa lên tiếng là một cô gái trông có vẻ xinh đẹp, lúc mỉm cười, trên mặt còn có hai cái má lúm thật sâu. Cô ta cố làm ra vẻ tiếc rẻ, thở dài, giọng đầy đùa bỡn, nhưng ánh mắt nhìn An Mạc Hạ lại lộ ra vẻ chán ghét.

An Mạc Hạ nhìn cô ta, cô nhớ vừa rồi Xa Ngọc Lệ đã giới thiệu, cô gái này tên là Lâm Mạn Mạn, nhà làm kiến trúc, có thế lực hùng hậu ở thành phố An Lâm.

“Tôi sao?”, thật ra trước khi An Mạc Hạ tới dự tiệc của Xa Ngọc Lệ đã đoán được trước là sẽ có người lấy xuất thân của cô ra cười nhạo rồi, nên cô cũng đã chuẩn bị phải trả lời thế nào. Cô mỉm cười nhìn Lâm Mạn Mạn, nói: “Tôi đương nhiên không so được với các vị thiên kim tiểu thư và các vị phú bà ở đây rồi. Nhà tôi rất bình thường, bố là công chức, mẹ chỉ là nhân viên ngân hàng”.

Những người ở đây đều không ngờ tới An Mạc Hạ sẽ thành thật nói ra xuất thân của mình. Bọn họ đều ngẩn người, nhưng ngay sau đó, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ khinh bỉ, đặc biệt là Xa Ngọc Lệ và Lâm Mạn Mạn hỏi cô ban nãy, ngoài khinh bỉ ra thì còn có vẻ đắc ý.

“Ấy, xuất thân của em đâu đúng là khiến người ta bất ngờ. Xin lỗi nha, bên cạnh tôi chưa từng xuất hiện những cô gái có xuất thân như em dâu, nên nhất thời còn chưa biết phải tiếp lời thế nào cả, không biết là nên tán dương hay nên an ủi thì mới tốt đây”.

Xa Ngọc Lệ vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều cười ồ lên.

Lâm Mạn Mạn cũng nói: “Cô An, tôi thật tò mò, rốt cuộc tại sao anh Phong lại kết hôn với cô chứ? Theo lý mà nói, người có xuất thân như cô có lẽ hoàn toàn không với tới tầng lớp của chúng tôi mới đúng. Không biết có giống như những bộ phim ngôn tình cẩu huyết, cô cố ý đụng vào xe anh Phong, rồi làm bộ bị thương, tranh thủ sự thương hại của anh ấy hay không?”

Lúc nói chuyện, trong mắt Lâm Mạn Mạn toàn là sự giễu cợt độc ác, ban đầu còn có vẻ che giấu, nhưng sau khi biết thân phận của An Mạc Hạ, cô ta không thèm che giấu nữa, tất cả đều lộ ra, hoàn toàn khác với gương mặt vô hại của cô ta.

“Mạn Mạn, cô còn xem loại phim ngôn tình ấy nữa à? Nhưng tôi thấy, đúng là có khả năng ấy”, có người cũng cười theo.

Ngay sau đó, phòng khách vang lên tiếng cười không chút kiêng kị của các cô gái.

An Mạc Hạ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua mặt những người ấy. Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ xấu hổ tới mức không biết chui vào đâu thì cô lại thản nhiên nói: “Cũng không khác cô Lâm nói là bao, đúng là tôi với Dịch Phong gặp nhau khá giống phim ngôn tình, đụng xe thì chưa đến nỗi, nhưng lại thần xui quỷ khiến ngồi nhầm xe, vừa hay được Dịch Phong nhìn trúng, cái này gọi là… Ừm, nói thế nào đây?”, An Mạc Hạ cố ý dùng đầu ngón tay gõ vào cằm, trầm tư một lát mới cười nói: “Chắc là duyên phận”.

Không thể không thừa nhận, cô và Chu Dịch Phong thật sự rất có duyên, nếu không lúc ấy trên đường có biết bao phương tiện giao thông, nhưng sao cô lại chui lên xe Chu Dịch Phong cơ chứ?

Nhưng hai người họ có duyên mà không có phận, đây chỉ là một cuộc hôn nhân không có tình cảm, Chu Dịch Phong đã có người mình yêu, mà cô cũng chẳng thể trở thành bến đỗ của anh.

Nghĩ tới đây, trong lòng An Mạc Hạ có chút đau lòng.
Chương 18: Người phụ nữ của Chu Dịch Phong thì làm sao

“Nói hay lắm”, Lâm Mạn Mạn nghe vậy vẻ mặt lập tức cứng đờ, cô ta cười khẩy rồi đưa ánh mắt lạnh lùng chăm chú quan sát cơ thể An Mạc Hạ.

Mấy cô thiên kim tiểu thư và phú bà ở đây ban đầu đều tưởng An Mạc Hạ sẽ che dấu xuất thân của mình, bịa ra câu chuyện vớ vẩn gì đó, như vậy thì bọn họ mới có thể tìm sâu bới vết cười nhạo cô, nhưng An Mạc Hạ lại nói thẳng thắn như vậy khiến bọn họ nhất thời không biết nói gì.

Xa Ngọc Lệ lạnh lùng cất lời: “Em dâu nói nghe có vẻ lãng mạn nhỉ, nhưng mà tôi là người hiểu rất rõ chú hai, người phụ nữ từng nằm bên cạnh chú hai nhiều vô số kể, đếm cũng chẳng hết, tôi không tin cậu ấy lại cưới cô chỉ vì duyên phận, chắc chắn là có nguyên nhân gì khác. Hơn nữa em dâu cũng biết chọn xe để lên nhầm quá nhỉ, bao nhiêu chiếc xe mà cứ phải lên xe của chú hai, trùng hợp thật đấy nhỉ?”

Xa Ngọc Lệ nhìn An Mạc Hạ bằng ánh mắt mỉa mai giống như không chế nhạo cô một trận thì cô ta không thoải mái vậy.

An Mạc Hạ nhún vai một cái rồi nói: “Chị dâu, chị tin em đi, có chuyện trùng hợp đấy thật mà, nếu như mọi người cảm thấy tôi cố ý lên nhầm xe thì tùy mọi người thôi, tôi cũng chẳng quan trọng. Còn Chu Dịch Phong cưới tôi có phải vì lý do gì khác không thì tôi thật sự không biết, hay là chị dâu thử đi hỏi Dịch Phong đi!"

Xa Ngọc Lệ lập tức bị An Mạc Hạ làm cứng họng không trả lời được, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn cô.

Từ khi gặp được An Mạc Hạ sau công cuộc thay đổi, trong lòng Xa Ngọc Lệ đã có một dự cảm không lành, bây giờ tiếp xúc với cô lại càng cảm thấy ghét hơn, đặc biệt là nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô thực sự vô cùng hút mắt, khiến cô ta ghen tỵ.

Xa Ngọc Lệ nghiến răng nghiến lợi, hừ, dù gì sau này vẫn còn nhiều cơ hội để dạy dỗ người phụ nữ này mà, để rồi xem.

Nghĩ vậy khuôn mặt lộng lẫy của Xa Ngọc Lệ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, sau đó cô ta quay người lắc lư cơ thể nhỏ nhắn bước tới chỗ quầy bar.

Xa Ngọc Lệ cầm một ly rượu đỏ, khêu gợi đặt lên bờ môi đỏ nhấp một ngụm.

Đúng lúc này Lý An Kiệt bước tới trước mặt Xa Ngọc Lệ, bắt chước dáng vẻ của Xa Ngọc Lệ rót một ly rượu đỏ, nhưng anh ta không đưa ly rượu lên mà lắc lắc ly rượu đỏ trong tay đồng thời nhìn chằm chằm vào An Mạc Hạ đang đứng một mình giữa đám đông, khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười thú vị.

"Sao thế, cậu thật sự có hứng thú với người phụ nữ kia sao?", Xa Ngọc Lệ nhìn dáng vẻ của Lý An Kiệt hừ lạnh một cái: "Vừa rồi tôi đã nói với cậu rồi mà, cô ta là người phụ nữ của Chu Dịch Phong".

"Em biết", Lý An Kiệt không hề vì lời cảnh cáo của Xa Ngọc Lệ mà rời tầm mắt khỏi An Mạc Hạ, thậm chí còn càng cảm thấy thích thú hơn, ánh mắt tham lam nhìn về đôi chân dài trắng mịn nuột nà của cô: "Nhưng mà thì làm sao? Ai mà chẳng biết tên Chu Dịch Phong là một tên vô dụng, chẳng có quyền hành gì ở tập đoàn Chu Thị, chẳng qua chỉ là một tấm bình phong mà thôi, hơn nữa bên cạnh anh ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ, cũng chưa từng thấy anh ta thật lòng với người phụ nữ nào cả, cho dù em có động vào người phụ nữ của anh ta thì làm sao chứ?"

"Haiz, An Kiệt, tôi thật sự không biết rốt cuộc An Mạc Hạ có điểm gì thu hút cậu, nhìn thì cũng xinh đẹp đấy, nhưng mà…", Xa Ngọc Lệ híp mắt lại, mỉa mai: "Đa số phụ nữ đều quyến rũ đàn ông bằng lớp trang điểm đẹp đẽ, hừ, cô ta mà tẩy trang thì không biết thành con quỷ gì nữa, cậu không sợ sao?"

"Không sao, tắt đèn rồi thì như nhau hết mà", Lý An Kiệt nheo mắt lại, nói một câu nghe rất hời hợt.

Xa Ngọc Lệ cười lạnh lùng: "Đàn ông đúng là một đám khốn nạn", nói xong cô ta lườm Lý An Kiệt một cái rồi định rời đi.

Nhưng lại bị Lý An Kiệt kéo lại: "Chị họ, chị đừng vội đi như vậy chứ, em có chuyện muốn nói với chị".

Xa Ngọc Lệ nghi ngờ chau mày lại, nhưng cô ta chưa kịp lên tiếng hỏi thì Lý An Kiệt đã nói nhỏ bên tai cô điều gì đó.

"Cái gì?!", Xa Ngọc Lệ kinh ngạc nói: "An Kiệt, cái này thực sự quá…"

"Không sao đâu chị họ, Chu Dịch Phong là cái thá gì mà chúng ta phải sợ?", Lý An Kiệt khinh thường bĩu môi.

Xa Ngọc Lệ do dự một chút, một lúc sau khuôn mặt cô ta lại hiện lên một tia xảo quyệt, lạnh lùng nói: "Vậy thì làm theo ý cậu cũng được, nhưng đừng có làm lớn chuyện đấy".

Lúc này An Mạc Hạ đang ngồi một mình trên ghế, đám thiên kim tiểu thư nhà giàu kia vừa rồi thấy Xa Ngọc Lệ ôm cục rời đi, bọn họ cũng chẳng moi móc được gì ở cô nên cũng chẳng thèm đếm xỉa đến cô nữa, bọn họ tụm lại nói chuyện uống rượu với nhau, đề tài nói chuyện thì xoay quanh mấy nhân vật nổi tiếng và các món đồ xa xỉ.

An Mạc Hạ ngồi bên cạnh nghe phát chán nên tự mình đi dạo quanh ngôi biệt thự, mặc dù có chút cô đơn nhưng còn hơn bị đám cô chiêu cậu ấm kia mỉa mai soi mói.

Cô ngồi một lúc trên chiếc ghế dài rồi đứng dậy đi ra sau vườn hoa.

Trong vườn hoa, ánh sáng mặt trời rực rỡ, thảm cỏ xanh mướt tươi mát hiện lên trước mắt, ánh nắng len lỏi qua những tán cây chiếu xuống mặt đất mang theo chút sảng khoái dễ chịu.

An Mạc Hạ hít một hơi thật sâu rồi ngồi gần bãi cỏ.

Mọi người đều tụ tập trong biệt thự, còn ở đây thì chẳng có một ai, điều này khiến tâm trạng bực bội của cô cũng giảm đi nhiều.

Cô kéo khóe miệng lên nở một nụ cười rực rỡ, nói thật cô cảm thấy hôm nay bản thân đã thể hiện rất tốt, cô biết vừa rồi mình đã rất cẳng thẳng khi đối mặt với một đám phụ nữ xấu xa, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô một mình ở trong hoàn cảnh này, cô đã biểu hiện tốt hơn nhiều so với những gì mình nghĩ, lúc về phải khoe khoang lên mặt với Chu Dịch Phong mới được.

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện thì An Mạc Hạ đã lắc đầu, sao hôm nay mình lạ thế nhỉ, sao lại phải đi khoe khoang với Chu Dịch Phong làm gì.

Vừa nghĩ đến đây một ly nước màu sắc bắt mắt đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

"Cô Hạ, ly nước này được đặc biệt chuẩn bị cho cô", một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ phục vụ lên tiếng.

An Mạc Hạ ngạc nhiên chỉ vào mũi mình: "Đưa cho tôi sao?"

Xa Ngọc Lệ sao lại có lòng tốt giúp cô chuẩn bị trà chiều vậy chứ?

Nhân viên phục vụ gật đầu nói: "Vâng, hôm nay đầu bếp đã đặc biệt chuẩn bị cho những người đến tham dự, ai cũng có hết".

Ồ, thì ra là như vậy. truyen

An Mạc Hạ khẽ nhoẻn miệng cười, nếu người ta đã đích thân mang tới thì cô cũng chẳng có lý do gì mà từ chối, cho nên cô cảm ơn người đàn ông kia rồi nhận lấy ly nước.

Nhưng bây giờ cô đang không có tâm trạng nên cô để ly nước sang một bên.

Nhân viên tạp cụ thấy cô không uống liền nói: "Cô An, cô thử uống xem, rất ngon đấy".

An Mạc Hạ nhìn người đàn ông với ánh mắt kỳ lạ, như thế này có phải là nhiệt tình quá không?

Thấy ánh mắt nhiệt tình của người đàn ông kia, An Mạc Hạ chỉ đành bất đắc dĩ cầm ly nước lên uống một ngụm rồi khen: "Ừm, mùi vị rất ngon".

Người phục vụ thấy An Mạc Hạ uống rồi mới thỏa mãn mỉm cười rồi quay người rời khỏi vườn hoa.

Sau khi người đàn ông kia đi An Mạc Hạ mới lẩm bẩm nói: "Đúng là một người nhân viên phục vụ kỳ lạ".

Cùng lúc đó, người đàn ông ăn mặc giống nhân viên phục vụ bước tới phía cửa sổ trong căn phòng, cung kính nói với người đàn ông đứng trước cửa sổ: "Thiếu gia, tôi đã làm theo lời dặn dò của thiếu gia đưa cho cô ta uống rồi".

"Được, tốt lắm", người đàn ông mỉm cười, khóe miệng nở một nụ cười dâm tà.
Chương 19: Anh định làm gì?

An Mạc Hạ sau khi uống một ngụm nước thì cảm thấy có gì đó không ổn, cả người cô nóng lên một cách khó hiểu, đầu cũng bắt đầu quay cuồng, choáng váng.

Cô nghi ngờ liếc nhìn ly nước trên tay, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kì lạ, lẽ nào ly nước này có vấn đề? Nhưng cô lập tức phủ định suy nghĩ này, sao có thể chứ, chắc chắn là cô đã nghĩ nhiều rồi.

Có thể là do nhiệt độ trong phòng này hơi thấp, cộng thêm việc ban nãy bước xuống xe gió to nên bị cảm lạnh rồi.

An Mạc Hạ xoa cái đầu choáng váng của mình rồi đứng dậy khỏi bãi cỏ.

Dù sao ở đây cũng không còn việc của cô nữa, chi bằng tạm biệt rồi về nhà cho xong.

An Mạc Hạ nghĩ thế liền loạng choạng bước vào trong biệt thự, nhưng chưa đến cửa đã đụng trúng lồng ngực cường tráng của một người đàn ông.

Trong phút chốc, mùi thuốc lá xen lẫn mùi rượu xộc thẳng vào mũi cô.

Không biết vì sao, nhưng tựa vào ngực người đàn ông này mang lại cho cô một cảm giác dễ chịu và thoải mái bất ngờ, khiến cô nhất thời không muốn rời khỏi.

Đến khi một cơn gió thổi qua, mới khiến An Mạc Hạ bỗng chốc tỉnh táo lại, cô lập tức nhảy ra khỏi vòm ngực kia như đụng phải một củ khoai lang nóng.

"A, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đụng vào anh", An Mạc Hạ vội vàng xin lỗi, khi cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đôi mắt đang mỉm cười trêu chọc.

Người này không phải ai khác, chính là người trêu chọc An Mạc Hạ lúc trước Lý An Kiệt.

An Mạc Hạ nhìn thấy anh ta, đôi mắt xinh đẹp lập tức dựng lên vẻ phòng bị.

Sao lại là cái tên đàn ông đáng ghét này?

"Không sao, tôi không ngại việc cô đụng vào tôi thêm vài lần nữa đâu", Lý An Kiệt hờ hững nhún vai, trên môi nở nụ cười khó hiểu, nói rồi tiến lại gần An Mạc Hạ vài bước.

An Mạc Hạ vô thức lui lại phía sau, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, nhưng cơ thể uể oải nóng ran không cho phép cô nghĩ nhiều, chỉ muốn tránh xa tên đàn ông này theo bản năng.

"Xin lỗi, bây giờ tôi muốn về nhà, phiền anh tránh ra", An Mạc Hạ lắc lắc đầu, cuối cùng cũng khôi phục lại được chút ý chí, ngẩng đầu nhìn Lý An Kiệt bằng đôi mắt lạnh lùng.

"Ồ, đến lúc này rồi mà tính vẫn nóng như kem, nhưng mà tôi lại càng thích", Lý An Kiệt không hề có ý định tránh ra, ngược lại còn từng bước tiến lại gần An Mạc Hạ: "Ở đây đi ra không bắt được taxi đâu, hay là tôi đưa cô về nhé?"

Vừa nói, Lý An Kiệt vừa bước đến trước mặt An Mạc Hạ và nắm lấy tay cô, hơi ấm trên tay người đàn ông khiến cơ thể An Mạc Hạ trở nên kích động, rõ ràng cô rất ghét Lý An Kiệt, nhưng lúc này lại có cảm xúc kích động muốn vồ vập.

Sao lại như vậy!

"Tránh ra, tôi không cần anh đưa!"

An Mạc Hạ trầm giọng hét lên một tiếng, cô có ngu ngốc cỡ nào thì đến giây phút này cũng nhận ra được vấn đề, rằng có lẽ cô đã bị người ta chuốc thuốc rồi!

Nhưng rõ ràng khi đến biệt thự của Xa Ngọc Lệ, cô không hề ăn gì cả, ngoại trừ…

Ánh mắt An Mạc Hạ đột nhiên nhìn về phía ly nước cô đang đặt trên bãi cỏ, chắc chắn là ly nước đó có vấn đề! Chẳng trách khi đưa ly nước người phục vụ cứ nhất quyết muốn cô uống một ngụm mới chịu rời đi! Sau khi cô uống một ngụm liền cảm thấy có gì đó sai sai, toàn thân nóng ran một cách khó hiểu, đầu cũng bắt đầu choáng váng!

Hóa ra là một âm mưu!

Nghĩ đến đây, toàn thân An Mạc Hạ không khỏi run lên kịch liệt, không ngờ Lý An Kiệt lại dám ra tay với người phụ nữ của Chu Dịch Phong giữa ban ngày ban mặt!

"Rốt cuộc anh định làm gì! Chẳng lẽ anh không biết tôi là ai à?", An Mạc Hạ vừa giãy giụa thoát khỏi cánh tay Lý An Kiệt, vừa hét lên.

Nhưng không ngờ Lý An Kiệt không những không sợ, trên khuôn mặt còn lộ ra nụ cười khinh thường: "Cô là ai? Ha ha ha, chẳng phải chỉ là người phụ nữ của tên vô dụng Chu Dịch Phong thôi sao, thế nào, muốn lấy nó ra để dọa tôi à? Tôi không ngại nói cho cô biết, tên bất tài vô dụng Chu Dịch Phong kia, ông đây chẳng để vào mắt".

Nói rồi, cánh tay to dài của Lý An Kiệt trực tiếp ôm lấy vòng eo thon thả của An Mạc Hạ, khẽ kéo ôm chặt người phụ nữ vào trong lòng: "Thiếu gia tôi đây thích cô là vinh dự cho cô, hôm nay hãy ngoan ngoãn hầu hạ bốn thiếu gia đi".

"Lý An Kiệt, tên khốn nạn! Mau buông tôi ra!", An Mạc Hạ liều mạng vùng vẫy trong lòng anh ta, nhưng sức mạnh giữa phụ nữ và đàn ông chênh lệch quá lớn, cộng thêm bị hạ thuốc, cho dù cô có giãy giụa thế nào cũng không xi nhê gì với Lý An Kiệt.

Những đụng chạm vô tình trong lúc giằng co ngược lại còn khơi dậy dục vọng của đàn ông, ánh mắt Lý An Kiệt bỗng chốc trở nên u ám, anh ta trực tiếp ôm ngang An Mạc Hạ lên, bước nhanh về phía chiếc xe Maserati đang dừng trước cổng sân sau.

Khu biệt thự Phong Dương được bao phủ bởi núi rừng, lúc này từng cơn gió rét lạnh thổi trong không khí, vờn qua những chiếc lá cây tạo nên âm thanh "xào xạc", từng chiếc nhẹ rơi tà tà rơi xuống, vài chiếc vương lên nóc một chiếc xe BMW màu đen.

Ngồi trong xe, Chu Dịch Phong nhìn xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay khẽ nhíu mày.

An Mạc Hạ đã ở trong căn biệt thự kia gần bốn tiếng rồi, sao đến giờ vẫn chưa ra, chẳng lẽ còn định ở lại ăn cơm?

Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phong liền trở nên cáu kỉnh khó hiểu, anh vốn định đợi An Mạc Hạ ra rồi đón cô đi ăn tối, lúc trước bạn anh Cố Hi Dương có giới thiệu cho anh một nhà hàng Pháp không tồi, nghe nói được xây dựng giữa hồ, có thể vừa ăn vừa ngắm ánh sáng lộng lẫy trên mặt hồ, còn có thể tận hưởng ánh trăng mờ ảo, rất đẹp rất thích hợp cho các cặp đôi.

Chu Dịch Phong ban đầu không để ý lời Cố Hi Dương cho lắm, nhưng hôm nay, trong lúc rảnh rỗi đợi An Mạc Hạ, anh đột nhiên nghĩ đến nhà hàng này, rất muốn đưa cô đi thử xem.

Nhưng mặt trời mỗi lúc một khuất lặn, mà An Mạc Hạ vẫn chưa bước ra khỏi biệt thự Xa Ngọc Lệ.

Chu Dịch Phong bực bội gỡ lỏng cà vạt trên cổ, có chút khó chịu khi bản thân anh vội vội vàng vàng bay từ Mỹ về để rồi phải đợi ở đây mấy tiếng đồng hồ như tên ngốc.

Chẳng biết dây thần kinh nào trong anh có vấn đề nữa?

"Đáng chết", Chu Dịch Phong chửi thầm một câu, lúc vô tình liếc nhìn về phía biệt thự, đột nhiên nhìn thấy hai bóng người bước ra.

Người phụ nữ bị người đàn ông ôm chặt vào trong lòng, trông có vẻ như đang giãy giụa, còn cánh tay người đàn ông ôm lấy vòng eo thon thả của cô , không ngừng xoa nắn khắp nơi.

Cơ thể Chu Dịch Phong đột nhiên cứng lại, trong mắt xẹt qua vẻ lạnh giá.

Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy màu hồng, giống hệt chiếc An Mạc Hạ mặc hôm nay.

Chu Dịch Phong đẩy cửa xe ra, sải bước về phía đôi nam nữ kia không chút suy nghĩ…
Chương 20: Có một số người anh không nên mơ tưởng đến

Lúc này An Mạc Hạ bị Lý An Kiệt ôm trong lòng càng lúc càng yếu, cả người nóng ran đến mức muốn bốc cháy, lý trí nói với cô nên tránh xa người đàn ông đang ôm mình, nhưng cơ thể lại vô thức dựa sát vào anh ta tìm kiếm nơi mát mẻ.

Nhìn người phụ nữ như con mèo nhỏ cào loạn trong lòng mình, đôi lông mi vừa dài vừa rậm khẽ run rẩy, đôi má ửng hồng quyến rũ dưới tác dụng của thuốc, nó như đốt thêm lửa vào cơ thể vốn đã kích động của anh ta, khiến anh ta nóng lòng muốn đưa An Mạc Hạ vào trong xe.

Nhưng ngay khoảnh khắc anh ta sắp chạm vào nắm cửa, một giọng nói lạnh lùng u ám đột nhiên vang lên bên tai.

"Cậu Kiệt, nếu tôi không nhìn nhầm, thì hình như người anh đang ôm trong tay là vợ tôi thì phải?"

Nghe thế, cơ thể Lý An Kiệt bỗng chốc cứng đờ, hơi khó tin nhìn về phía giọng nói.

Sao Chu Dịch Phong lại ở đây?!

Rõ ràng vừa nãy anh đã cho cấp dưới nghe ngóng được Chu Dịch Phong đã đi Mễ chơi hai ngày trước, tạm thời sẽ không về nước, chẳng lẽ anh về trước kế hoạch?

Nhưng cho dù có trở về thì sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là vì…

Lý An Kiệt nghi ngờ liếc nhìn người phụ nữ trong lòng, chẳng lẽ Chu Dịch Phong nghiêm túc thích người phụ nữ này?

Nhưng mối nghi ngờ chỉ xuất hiện trong giây lát, Lý An Kiệt đã ngay lập tức bình tĩnh lại, nhìn thấy thì sao, đừng nói anh chưa làm gì An Mạc Hạ, cho dù có làm rồi thì Chu Dịch Phong cũng làm gì được anh ta?

Mặc dù vị thế nhà họ Chu ở thành phố An Lâm rất cao, nhưng Chu Dịch Phong chẳng có chút địa vị gì trong nhà họ Chu. Ai chẳng biết anh là một cậu chủ vô dụng, suốt ngày chỉ biết chơi hoa bắt bướm, bố anh là Chu Tấn Phong cũng cực kì không thích cậu con trai thứ hai này, chỉ cho anh một chức vị bù nhìn trong tập đoàn Chu Thị, còn người kế vị thực sự là anh rể của anh ta - Chu Dịch Thần.

Lý An Kiệt giả vờ ngạc nhiên nói: "Đây chẳng phải là cậu hai nhà họ Chu sao, đến đúng lúc quá, vợ của anh uống say tôi đang định đưa cô ấy về nhà đây".

Mặc dù Lý An Kiệt không để Chu Dịch Phong vào mắt, nhưng bị người ta bắt tại trận, anh ta không thể tỏ ra quá lộ liễu được, dù sao cũng phải nể mặt nhà họ Chu, vả lại Xa Ngọc Lệ trước đó cũng đã nhắc nhở anh ta không được làm lớn chuyện.

Vừa nói, tay của anh ta vừa không biết vô tình hay cố ý xoa nắn tay của An Mạc Hạ, trong mắt hiện rõ vẻ không cam lòng.

Chu Dịch Phong nhìn bàn tay không ngoan ngoãn của Lý An Kiệt, trong mắt toát ra vẻ lạnh lẽo đáng sợ.

Không biết tại sao, Lý An Kiệt hôm nay cảm thấy Chu Dịch Phong có gì đó khang khác, bình thường thấy anh đều đang trong dáng vẻ bỡn cợt đời, nhưng hôm nay lại mang đến cho anh ta một cảm giác đè nén khó thở.

Trong lúc Lý An Kiệt đang ngạc nhiên, anh ta chợt cảm thấy cánh tay trống không, trong nháy mắt An Mạc Hạ đã được Chu Dịch Phong ôm trong lòng.

An Mạc Hạ lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ màng do thuốc, không hề biết chuyện gì xảy ra, chỉ muốn cọ sát vào cơ thể mát lạnh.

Vẻ mặt Chu Dịch Phong hơi tối sầm lại, không ngờ tên Lý An Kiệt này lại dám bỏ thuốc An Mạc Hạ!

Nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh nói: "Thế thì cảm ơn cậu chủ Kiệt nhé, vợ tôi đã có tôi đưa về rồi, không cần nhọc công anh nữa".

Giọng nói của Chu Dịch Phong đã kéo Lý An Kiệt hoàn hồn lại, nhìn dáng vẻ cùng nụ cười cà lơ phất phơ giống như thường ngày, nào có khí thế ngất trời nào chứ, chắc chắn lúc nãy anh ta nhìn nhầm rồi.

Lý An Kiệt khó chịu khịt mũi, sau đó nói với giọng khiêu khích: "Ồ, được thôi, nếu chính chủ đã đến rồi thì trả vật về với chủ thôi, nhưng mà cũng phải nói cậu chủ Phong có phúc thật đấy, cảm giác sờ vợ của anh thích lắm", tên đàn ông vừa nói vừa nở nụ cười tục tĩu.

Chu Dịch Phong ôm chặt cánh tay của An Mạc Hạ, đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên tia lạnh lẽo, nhưng ngay lập tức trở lại dáng vẻ thờ ơ: "Thế sao? Nhưng cô ấy là vợ tôi, chỉ tôi mới được hưởng thụ, tôi khuyên cậu chủ Kiệt một câu, có một số người anh không nên có mơ tưởng viển vông!"

Nói rồi, không thèm nhìn Lý An Kiệt, quay người bước nhanh về phía xe mình.

Lý An Kiệt đứng phía sau tức tối chửi rủa: "Gì chứ! Chu Dịch Phong, mày cứ chờ đấy xem tao có dám hay không!", sau đó, vừa lẩm bẩm chửi vừa lên chiếc Maserati của mình dẫm mạnh chân ga chạy vút đi.

Còn Chu Dịch Phong sau khi lên xe, liền lập tức gọi điện thoại.

"Alo, lúc trước anh nói với tôi Lý An Kiệt hợp tác với người khác mở công ty đúng không? Nghe rõ đây, mặc kệ anh dùng cách gì, tôi muốn cái công ty đó phải biến mất trong một tháng!"

Người đàn ông tức giận nói một mạch rồi cúp máy, khuôn mặt u ám đến lúc này mới hòa hoãn trở lại.

Anh liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi ở ghế phụ, đôi lông mày nhíu chặt lại. An Mạc Hạ lúc này đang cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trông vô cùng đau đớn, cái tay không ngoan đang cố gắng lôi kéo quần áo của mình, có vẻ như rất nóng, đường cong kiêu hãnh cũng thấp thoáng theo từng chuyển động của cô.

Ánh mắt Chu Dịch Phong không kìm được nhìn vào làn da căng mịn của cô, nuốt nước miếng.

Người phụ nữ chết tiệt này, nếu hôm nay anh không đến thì hậu quả không dám tưởng tượng. Biết thế đã không tìm stylist gì gì đó cho cô, trở nên xinh đẹp cũng chưa chắc đã là chuyện tốt!

Đang mải miên man suy nghĩ, tiếng rên khe khẽ vang lên trong xe trêu chọc trái tim người khác.

Chu Dịch Phong cảm thấy càng thêm bực bội, cơ thể đột nhiên như có một ngọn lửa bùng lên, anh chửi thề một tiếng, nhẫn nhịn cơn kích động đạp chân ga chạy vút đi.

Trên đường đi, cơ thể mảnh mai của An Mạc Hạ không ngừng vặn vẹo, chiếc váy bị cô kéo xuống ngày càng sâu, không ngừng kêu nóng.

Chu Dịch Phong bất lực, chỉ đành xuống xe mua cho cô 2 chai nước, để cô giải tỏa tạm thời, sau đó mới đạp chân ga phong nhanh về nhà bọn họ.

Quãng đường vốn mất ít nhất một tiếng, mà Chu Dịch Phong chỉ phóng trong vòng nửa tiếng.

Khi anh ôm An Mạc Hạ xuống xe, cánh tay mảnh mai trắng như tuyết đột nhiên quấn lấy cổ anh, ngay giây sau, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp dán chặt lên môi Chu Dịch Phong.

Hương thơm mềm mại đến quá đột ngột khiến Chu Dịch Phong cứng đờ tại chỗ, giây phút sau đó, Chu Dịch Phong không thể kiềm chế được bản thân nữa, phản công ôm hôn mãnh liệt。

An Mạc Hạ cảm thấy hơi khó chịu, khẽ rên một tiếng, nhưng lại không kiềm chế được khát vọng tìm kiếm nguồn mát mẻ, hoàn toàn không ý thức được tình hình hiện tại giữa mình và Chu Dịch Phong.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom