• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô Vợ Nhặt Của Chu Tổng (1 Viewer)

  • Chương 26-30

Chương 26: Cây sắt sắp nở hoa

Sáng ngày hôm sau, Chu Dịch Phong sắp xếp cho An Mạc Hạ tài liệu để phiên dịch, sau đó như bình thường, tám giờ ra ngoài.

Nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông, An Mạc Hạ rất muốn hỏi mỗi ngày Chu Dịch Phong đi đâu vậy, nhưng nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn nén nghi ngờ vào trong lòng.

Thôi đi, cô có tư cách gì để hỏi chứ, nhỡ may mọi chuyện lại xảy ra như tối qua...

Vừa nghĩ đến tối qua, An Mạc Hạ không kìm được đỏ mặt, khẽ xoa đôi môi đỏ mọng của mình, trên môi như vương vấn hơi ấm và hơi thở của Chu Dịch Phong, mãi mà không bay đi được.

Rốt cuộc tại sao Chu Dịch Phong lại hôn cô?

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ liên tục lắc đầu, trong lòng tự chế giễu bản thân, Chu Dịch Phong nổi tiếng là hoa hoa công tử, luôn giỏi trong việc trêu đùa phụ nữ, cô cũng không quên được chuyện này, nên bản thân cần gì để ý, sau này giữ khoảng cách với Chu Dịch Phong thì hơn.

An Mạc Hạ thầm hạ quyết tâm, sau đó liền ngồi xuống bàn trà, mở máy tính Chu Dịch Phong để lại cho cô.

Màn hình máy tính được sắp xếp rất gọn gàng, phía trên không có gì cả, chỉ có tài liệu tiếng Anh, là tài liệu Chu Dịch Phong yêu cầu cô dịch.

An Mạc Hạ di chuyển con chuột đến chỗ tài liệu kia, nhấn đúp chuột, mở văn bản ra.

Nội dung tài liệu kia khó hơn An Mạc Hạ tưởng tượng, mặc dù trước kia cô từng có kinh nghiệm dịch thuật mấy văn bản thế này nhưng để hoàn thành việc dịch văn bản này cũng mất một đống thời gian, cô còn chẳng có thời gian ăn cơm trưa.

An Mạc Hạ gửi mail tài liệu đã dịch xong cho Chu Dịch Phong, sau đó duỗi lưng, nằm trên ghế sofa.

Mẹ nó, tiền chẳng dễ kiếm gì cả.

Ở bên kia, Chu Dịch Phong nhìn thấy tài liệu liền mỉm cười xán lạn, An Mạc Hạ còn lợi hại hơn anh nghĩ nhiều, mặc dù phong cách bình thường của cô ấy hoàn toàn không thể hiện ra cô ấy là người có năng lực.

"Hey, Phong thiếu gia, tôi không nhìn nhầm chứ, ban nãy trông mắt cậu dâm đãng lắm đó, sao vậy, Chu đại thiếu gia của chúng ta yêu rồi sao?"

Một anh chàng đẹp trai cao to đột nhiên bước vào văn phòng của Chu Dịch Phong, người đàn ông này và Chu Dịch Phong có hai phong cách hoàn toàn khác nhau, người đàn ông này để tóc hơi dài, mà đằng sau buộc thành cái đuôi ngựa ngắn, nhưng không nữ tính, ngược lại còn đẹp trai dị thường, làn da ngăm đen, là màu da lúa mạch khỏe mạnh, cặp mắt đào hoa vô cùng hút hồn, dường như có hàng ngàn hàng vạn tia sáng đang ở trong đó, khiến cho người ta không thể nào quên.

Lúc này, người đàn ông chống hai tay lên bàn làm việc của Chu Dịch Phong, cười như không cười nhìn anh.

Chu Dịch Phong không ngẩng đầu lên, dường như không định quan tâm đến người đàn ông này.

"Ê ê, đừng lạnh lùng thế chứ Phong thiếu gia, à, tôi biết rồi, cô gái này nhất định là người hôm qua cậu nói sẽ đưa đi ăn phải không, nếu không người thanh tâm quả dục như cậu sao đột nhiên gọi điện hỏi tôi địa chỉ nhà hàng Hồ Bạc", người đàn ông vẫn không chịu bỏ qua: "Tôi thật sự tò mò không biết cô gái nào có thể khiến cậu động lòng".

"Cố Hi Dương, cậu rảnh lắm hả?", cuối cùng Chu Dịch Phong lạnh lùng nói.

Cố Hi Dương nhún vai: "Cũng bình thường, thời gian hóng hớt thì vẫn có, mau nói đi, rốt cuộc là ai?"

Chu Dịch Phong cạn lời ngẩng đầu nhìn Cố Hi Dương, sớm biết đã không hỏi tên này địa chỉ nhà hàng rồi, thế này thì phải cho tất cả những người phụ nữ mê đắm Cố Hi Dương chứng kiến người đàn ông họ ngưỡng mộ thực ra là một tên ngốc, để họ lập tức vỡ mộng.

"Xin lỗi nha, bây giờ tôi không rảnh nói chuyện với cậu, mời cậu đi ra".

"Phong thiếu gia, sao cậu lại làm thế, cậu khiến tôi tổn thương quá, tôi quen cô bạn gái nào đều kể cho cậu mà", Cố Hi Dương ra vẻ đau lòng.

"Cảm ơn, sau này phiền cậu đừng nói cho tôi biết nữa, cũng đừng để sau này không xử lý được bắt tôi đi dọn dẹp hậu họa, cái mác playboy này cũng nhờ cậu mà ra cả".

Cố Hi Dương nghe thấy vậy, cười gian: "Hi hi, đúng ý cậu mà, chẳng phải cậu thích hai chữ playboy sao, cái danh này chẳng bảo vệ cậu suốt còn gì".

"Nhưng bây giờ tôi không muốn", Chu Dịch Phong cầm tài liệu đứng dậy, đi về phía phòng họp.

Bây giờ anh thật sự không muốn, anh không muốn người ta cho rằng anh là dân chơi đổi bạn gái nhanh hơn thay đồ.

Mà Cố Hi Dương đứng đó vì lời nói của Chu Dịch Phong mà sững sờ mất mười giây, sau khi phản ứng lại Chu Dịch Phong đã biến mất rồi.

Mẹ nó, cây sắt Chu Dịch Phong nở hoa rồi sao?

Ở bên kia An Mạc Hạ ăn cơm sau đó gọi điện cho nhà tạo mẫu Aaron.

Lần này tham gia tiệc họp lớp là lần đầu cô chính thức xuất hiện trước mặt Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi sau khi cô kết hôn bị bỏ rơi, nhất định phải xuất hiện với tạo hình xinh đẹp tuyệt trần, đây chính là bước đầu tiên quan trọng nhất của kế hoạch báo thù.

Dưới sự hướng dẫn của Aaron, An Mạc Hạ đi mua một chiếc váy liền màu đỏ rượu vô cùng gợi cảm, phối cùng đôi giày cao gót màu đen, trang điểm theo kiểu Aaron gửi cho cô, An Mạc Hạ nhìn mình ở trước gương mà phải khen đẹp.

Khác với phong cách gần gũi ngọt ngào khi xưa, An Mạc Hạ bây giờ ăn mặc như này quyến rũ vô cùng, chiếc váy màu đỏ bó sát người để lộ cơ thể gợi cảm ngực tấn công mông phòng thủ của; lại thêm phần lưng được lộ ra để lộ ra bờ lưng trắng ngần, gợi cảm hút mắt, đôi giày cao gót cao màu đen tôn đôi chân dài thẳng của An Mạc Hạ lên, hai cánh tay dài thon thả như ngó sen, chẳng có chút thịt thừa nào, trông cô khá giống "nữ thần báo thù".

An Mạc Hạ hài lòng gật đầu, được lắm, ngày mai cô sẽ dùng kiểu trang điểm này để khiến đôi cẩu nam nữ Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi trố mắt.

Nghĩ đến đây An Mạc Hạ như được tiếp thêm sức lực, lúc này mới cởi đồ xuống, đổi sang bộ đồ thường ngày hay mặc.

Sau khi làm xong tất cả đã là bảy giờ tối rồi, Chu Dịch Phong vẫn chưa về, An Mạc Hạ do dự một lúc, vẫn soạn một dòng tin nhắn gửi cho Chu Dịch Phong.

"Tối nay có về ăn cơm không?"

Hai phút sau, liền nhận được tin nhắn trả lời của Chu Dịch Phong.

"Không cần đợi tôi, tối nay chắc tôi không về, cô nghỉ sớm, tôi chúc cô ngủ ngon trước".

Không biết tại sao, An Mạc Hạ nhìn dòng tin nhắn này mấy lần, trong lòng bất giác cảm thấy buồn bã, sau đó lại cảm thấy vui vẻ.
Chương 27: Họp lớp

Ngày họp lớp, An Mạc Hạ đã hẹn trước với Lâm San San ở cổng một quán cafe cách khách sạn Bích Ngọc Cư không xa.

Ở phía xa, An Mạc Hạ vừa nhìn đã nhận ra Lâm San San, hai năm không gặp, cô không còn là cô gái để tóc ngắn như trong trí nhớ của An Mạc Hạ, tóc đã dài đến vai, kiểu tóc đơn giản, hơi uốn cụp, được nhuộm màu hạt dẻ, trông hoạt bát đáng yêu.

An Mạc Hạ bước qua chỗ Lâm San San, khóe miệng mỉm cười.

Mà khi Lâm San San nhìn thấy An Mạc Hạ, ánh mắt lộ ra mấy phần ngưỡng mộ, nhưng cô nhanh chóng di chuyển ánh mắt, có vẻ cô như không nhận ra An Mạc Hạ.

Cho đến khi An Mạc Hạ đi đến trước mặt Lâm San San ho hai tiếng, Lâm San San mới nghi ngờ hỏi: "Người đẹp, cô muốn hỏi đường sao?"

An Mạc Hạ suýt nữa bật cười, cô cố nén cười, nói: "Xin hỏi cậu là Lâm San San phải không?"

Lâm San San càng nghi ngờ hơn, nhưng vẫn gật đầu theo phản xạ: "Đúng vậy, sao cô quen tôi?"

"Bởi vì...", An Mạc Hạ cố ý cao giọng, cười nói: "Bởi vì tớ là bạn đại học của cậu, An Mạc Hạ đây".

Vừa dứt lời An Mạc Hạ có thể thấy rõ sắc mặt Lâm San San thay đổi ngay tức khắc, cằm cô sắp rơi xuống đất đến nơi: "Cậu, cậu, cậu... An Mạc Hạ?"

An Mạc Hạ gật đầu, sau đó ưỡn ngực, tạo dáng quyến rũ, cười nói: "San San, đây là vẻ ngoài của tớ sau khi thay đổi đó, sao nào, được không?"

Lâm San San sững sờ mất một lúc, sau mới khen: "Trời ạ, đâu chỉ được thôi, đẹp mù mắt tớ rồi", giọng của cô ấy vẫn lộ ra vẻ không thể tin nổi.

"Mau nói cho tớ biết là thợ trang điểm nào đã giúp cậu thay đổi vậy, giới thiệu cho tớ đi".

"Không thành vấn đề, có điều tính cách của anh ấy có hơi kỳ quái, tí nữa tớ hỏi giúp cậu".

...

Hai người vừa nói vừa cười đi về phía khách sạn Bích Ngọc Cư.

Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes-Benz G đột nhiên đỗ trước cổng khách sạn Bích Ngọc Cư, một người đàn ông mặc bộ âu phục thẳng thớm ngồi ghế lái xuống xe, khuôn mặt anh ta trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, trên sống mũi còn có một cặp kính màu vàng, vừa nhìn đã thấy có khí chất thư sinh, lại mang theo vẻ giàu kinh nghiệm nơi thương trường.

Sau đó có một cô gái ăn mặc thời trang xuống từ ghế phó lái, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi caro lộ vai, lại thêm chiếc chân váy bò ngắn, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, trông vô cùng xinh đẹp.

Cô ta khoác tay anh chàng kia, mặt mày khó chịu nói: "Doãn Hâm, em nghe nói, hôm nay An Mạc Hạ cũng tham gia họp lớp đó, hừ, em muốn xem xem rốt cuộc mặt cô ta dày đến mức nào", vừa nói, Bạch Tô Nghi vừa nhìn mặt Giang Doãn Hâm, muốn xem Giang Doãn Hâm là bạn trai cũ An Mạc Hạ sẽ có phản ứng thế nào.

Giang Doãn Hâm chỉ lạnh lùng "ừ" một tiếng, dường như Bạch Tô Nghi đang nói với anh câu trời hôm nay đẹp nhỉ.

Nhìn thấy Giang Doãn Hâm thế này, Bạch Tô Nghi khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng bao lâu sau đã cảm thấy phép thử ban nãy của mình thật nực cười, cô ta đang lo cái quái gì chứ, đồ xấu xí An Mạc Hạ sao có thể thắng nổi cô ta chứ, cô ta đố kỵ An Mạc Hạ cái gì chứ!

Vậy nên Bạch Tô Nghi, lại tự tin ngẩng đầu, hôm nay cô ta đã dò la qua về mấy cô bạn học đến tham gia họp lớp rồi, về dung mạo không ai bằng cô, về bạn trai, Giang Doãn Hâm hơn bao nhiêu bạn học nam, Bạch Tô Nghi hôm nay chính là kẻ thắng trong buổi họp lớp này.

Nghĩ đến đây, Bạch Tô Nghi mỉm cười đắc ý, ôm cánh tay Giang Doãn Hâm ngày càng chặt hơn.

Phòng riêng 606 của khách sạn Bích Ngọc Cư là nơi tổ chức họp lớp, lúc này trong phòng riêng đã có kha khá người đến rồi, bọn họ tụ tập nói chuyện, cũng có người cúi đầu chơi điện thoại.

An Mạc Hạ vừa đi đến cửa, đột nhiên nhớ đến Aaron từng nhắc cô trang điểm lại, đặc biệt là trong thời khắc này, vậy nên cô bảo Lâm San San vào trước, còn cô đi đến nhà vệ sinh.

Ở bên này An Mạc Hạ vừa bước vào nhà vệ sinh, Bạch Tô Nghi liền kéo Giang Doãn Hâm bước vào phòng riêng,

Vừa bước vào Bạch Tô Nghi liền nhìn quanh phòng riêng, không nhìn thấy An Mạc Hạ cô ta bất giác cười khẩy.

Cuối cùng An Mạc Hạ vẫn không dám tới.

"Ái ôi? Đây chẳng phải Bạch Tô Nghi sao, nghe nói cậu ở bên Giang Doãn Hâm rồi à, không ngờ đó nha", có bạn học khá thân với Bạch Tô Nghi tiến lên hỏi, trong mắt ẩn chứa vẻ ngưỡng mộ: "Không ngờ cuối cùng cậu cũng theo đuổi được nam thần của trường đó".

Nghe thấy vậy, Bạch Tô Nghi mỉm cười, ra vẻ xấu hổ, nép sát vào vai Giang Doãn Hâm: "Tớ theo đuổi lúc nào, cũng đâu phải tớ theo đuổi anh ấy".

"Ý của cậu là Giang Doãn Hâm theo đuổi cậu sao?", lại có một cô bạn học hóng hớt hỏi, trong phòng riêng lập tức vang lên tiếng cười đùa.

Mọi người đều biết chuyện An Mạc Hạ và Giang Doãn Hâm, nhưng cố ý không nói, một là không muốn mọi người mất hứng; hai là bọn họ cũng biết dạo gần đây Giang Doãn Hâm làm ăn khá được, vẫn phải dựa dẫm vào anh ta để lên đời, vậy nên không hề nhắc đến cái tên An Mạc Hạ.

Nghe thấy bạn học hỏi vậy, Bạch Tô Nghi không nói gì, e thẹn nhìn Giang Doãn Hâm.

Giang Doãn Hâm mỉm cười, kéo vai Bạch Tô Nghi nói: "Tô Nghi xinh đẹp như thế này, đương nhiên là tớ theo đuổi cô ấy rồi".

Vừa dứt lời, trong phòng liền xôn xao.

"Òa, đang tỏ tình sao, Bạch Tô Nghi, tớ hâm mộ cậu quá".

"Đúng vậy, ước gì có ai đối xử với tớ tốt như vậy".

"Nếu các cậu xinh đẹp được như Bạch Tô Nghi thì cũng lấy được lòng nam thần đó".

"Má cậu chứ..."

",,,"

"Ái ôi, mấy năm nay kẻ thứ ba mà cũng phách lối vậy sao, không sợ bị đánh gãy chân à?", giữa mấy tiếng nịnh nọt a dua, một giọng nói châm chọc chợt vang lên.

Lâm San San không nghe nổi nữa, sải bước đi đến trước mặt Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm, khinh thường nhìn hai người.

Trong lòng cảm thấy không đáng thay cho An Mạc Hạ, mặc dù hai năm nay cô không ở trong nước, nhưng lúc trước cô cũng từng chứng kiến những gì An Mạc Hạ bỏ ra cho Giang Doãn Hâm, không những không nhận được báo đáp, còn đổi lấy sự vô ơn của Giang Doãn Hâm, hơn nữa tên khốn khiếp này còn đường hoàng ân ái với tuesday.

Thế giới này lớn thật, chuyện lạ gì cũng có.

Sắc mặt Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm đen sì, bọn họ lạnh lùng nhìn Lâm San San.

Lâm San San chẳng hề sợ hãi nhìn hai người, những người khác sợ Giang Doãn Hâm, cô thì không.

"Giang Doãn Hâm tôi không ngại nói với cậu, hôm nay An Mạc Hạ cũng đến, cậu cứ đợi mà hối hận đi".

Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên giọng nói lạnh lùng: "Chào mọi người, xin lỗi nhé, tớ đến muộn".
Chương 28: Xuất hiện lung linh

Nghe thấy tiếng động, căn phòng riêng lập tức yên lặng, mọi người đồng loạt nhìn qua, ngay cả Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm cũng thu lại lửa giận trên mặt, hiếu kỳ nhìn ra cửa.

Ngoài cửa có một cô gái mặc chiếc váy màu đỏ, kiểu váy vô cùng đơn giản, tuy đơn giản nhưng không hề làm mất đi khí chất của cô, ngược lại còn phơi bày đường cong cơ thể, chiếc váy bao trọn lấy vóc dáng gợi cảm của cô gái, mái tóc xoăn xinh đẹp xõa trên vai, chiếc cổ trắng ngần cuốn hút, quan trọng nhất là khuôn mặt diễm lệ, mặc dù chỉ trang điểm đơn giản, nhưng càng tôn lên ngũ quan của cô, phối cùng đôi môi nóng bỏng, không chỉ hút mắt người nhìn, mà còn như đang phát sáng.

Trong phòng riêng, mọi người sững sờ mất năm giây, một lúc sau có một anh chàng kêu lên: "Người đẹp, cô đi nhầm phòng sao, lớp chúng tôi không có ai xinh đẹp như cô đâu".

Cô gái mỉm cười, quan sát tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đặc biệt là ánh mắt bất ngờ của cặp tình nhân Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi, nhưng trong ánh mắt của Bạch Tô Nghi ngoài vẻ kinh ngạc ra, còn sự thù hận và bối rối.

"Tớ không đi nhầm phòng đâu, mọi người ơi, tớ là An Mạc Hạ nè".

Vừa dứt lời, bầu không khí như ngưng đọng, mấy giây sau nơi đây như bùng nổ.

"Á, sao có thể, cậu là An Mạc Hạ sao?"

"Tớ mù rồi sao, cậu sao có thể là An Mạc Hạ được, cô ấy và cậu cách biệt nhiều lắm".

"Chẳng nhẽ là An Mạc Hạ thật sao?"

"Thật đó, hình như hơi giống, ngũ quan giống, lúc trước An Mạc Hạ trang điểm xấu quá, giờ cô ấy tìm được kiểu trang điểm phù hợp, trông như biến thành người khác..."

"..."

Lâm San San kịp thời chạy qua, thân mật kéo tay An Mạc Hạ nói: "Đừng có đoán mò, tớ có thể làm chứng, người đẹp này là An Mạc Hạ, là An Mạc Hạ hàng thật giá thật!"

Cuối cùng tiếng bàn tán ngừng lại, mọi người chắc chắn người đẹp ở cửa là An Mạc Hạ, sau đó lại nhìn Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi.

Buổi họp lớp lần này, bọn họ đến đúng là không uổng, có kịch hay để xem.

Giang Doãn Hâm đứng bên, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, cho dù nhiều năm trên thương trường giúp anh ta luyện được bản lĩnh giấu tâm tình, nhưng nhìn thấy An Mạc Hạ thay đổi thế này, anh ta không khỏi há hốc mồm, trong mắt tràn đầy vẻ bối rối.

Ở bên An Mạc Hạ năm năm, anh ta sắp quên mất tại sao anh ta ở bên cô rồi, là cô âm thầm giúp đỡ anh ta khiến anh ta cảm động sao? Không, không hoàn toàn, mà là vì gương mặt mộc khi xưa của cô, tuy là mặt mộc nhưng vô cùng mê người, nhưng sau đó không biết tại sao, cô bắt đầu trang điểm xấu kỳ lạ, cách mặc đồ cũng vô cùng quê mùa, mỗi lần đưa An Mạc Hạ ra ngoài đều nghe thấy mấy câu nói không tốt, sau đó anh ta liền bắt đầu ghét An Mạc Hạ, khó chịu đến mức suýt nữa quên mất An Mạc Hạ lúc trước cũng là một cô gái xinh đẹp, lại thêm sự xuất hiện của Bạch Tô Nghi, và sự thay đổi rõ ràng của An Mạc Hạ, vậy nên anh ta do dự. Khi Bạch Tô Nghi khổ sở cầu xin, cuối cùng anh ta quyết định bỏ mặc An Mạc Hạ, lựa chọn Bạch Tô Nghi.

Nhưng màn thay đổi của An Mạc Hạ trước mặt khiến trái tim Giang Doãn Hâm loạn lên.

Mà Bạch Tô Nghi đứng bên Giang Doãn Hâm nhìn thấy dáng vẻ thất thần của bạn trai mình, trong lòng tức giận và hoảng loạn, hóa ra hôm đó người cô ta gặp trong cửa hàng quần áo là An Mạc Hạ! Chẳng trách giọng nói giống hệt, khiến người ta khó chịu như vậy.

Bạch Tô Nghi mím môi, giống như tuyên bố chủ quyền, dựa sát vào người Giang Doãn Hâm, khi nhìn An Mạc Hạ, ánh mắt thêm mấy phần hận thù: "An Mạc Hạ, là cô thật sao, suýt nữa tôi không nhận ra đó, chắc cô không phải đi phẫu thuật thẩm mỹ đâu nhỉ", giọng cô ta đầy vẻ chế giễu.

An Mạc Hạ đoán trước được cô ta sẽ nói vậy, nên chỉ nhún vai, chẳng thèm để ý đến cô ta, chỉ nhìn về phía Giang Doãn Hâm.

Lại có cơ hội đối mặt với Giang Doãn Hâm, nói không lo lắng cũng không đúng, cô ở bên anh ta năm năm tròn, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng dường như cũng chiếm một phần nhỏ trong cuộc đời An Mạc Hạ, người đàn ông này là người cô từng rất yêu, nhưng cũng là người tổn thương cô nhất.

An Mạc Hạ cuộn chặt nắm đấm, đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ phức tạp, cô lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt.

Giang Doãn Hâm lúc này cũng nhìn An Mạc Hạ, mắt hai người nhìn nhau, bầu không khí lập tức lóe lên vẻ kỳ lạ.

Những bạn học vây quanh nhìn thấy tình cảnh này liền im lặng, giống như xem trò hề, nhìn vẻ mặt hai người yêu cũ.

Một lúc sau, An Mạc Hạ mới bình tĩnh nói, tuy nhiên giọng cô vẫn hơi khàn khàn: "Giang Doãn Hâm, lâu rồi không gặp".

Giang Doãn Hâm hơi sững người, đáp: "Lâu rồi không gặp".

Bầu không khí trong căn phòng lập tức trở nên kỳ quái, Bạch Tô Nghi nhìn hai người, tức đến mức mặt tái mét, cô ta kéo tay Giang Doãn Hâm, cố mỉm cười: "Doãn Hâm, em hơi đói rồi, hay chúng ta ngồi xuống nói chuyện với bạn học đi".

Giang Doãn Hâm lúc này mới hoàn hồn, hoang mang nhìn Bạch Tô Nghi.

Những bạn học khác đang nhìn cũng vội vàng giảng hòa nói: “Đúng vậy đúng vậy, nếu mọi người đến đông đủ rồi, vậy chúng ta gọi thức ăn lên đi, vừa ăn vừa nói chuyện", vừa dứt lời liền bảo Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi ngồi xuống.

Không biết do vô tình hay cố ý, khi An Mạc Hạ và Lâm San San định ngồi xuống, chỉ còn sót lại hai vị trí bên cạnh Giang Doãn Hâm, Lâm San San xung phong ngồi cạnh Giang Doãn Hâm, tránh cho An Mạc Hạ ăn không ngon, nhưng An Mạc Hạ không quan tâm, bình tĩnh ngồi xuống cạnh Giang Doãn Hâm.

Lần này cô đến để báo thù Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi, không giả vờ thân mật với anh ta sao có thể chọc giận được Bạch Tô Nghi chứ.

Quả nhiên Bạch Tô Nghi nhìn thấy An Mạc Hạ ngồi cạnh Giang Doãn Hâm, trên mặt lóe lên lửa giận.

"Nào nào nào, mọi người lâu rồi không gặp, chúng ta cạn ly đã", một người đàn ông tên Khưu Tường đứng dậy giơ ly lên.

Những người khác nghe thấy vậy, đứng dậy giơ ly rượu trong tay lên, phòng riêng lập tức nhộn nhịp, bầu không khí kỳ quái ban nãy cũng tản đi bớt.

Sau khi bầu không khí hài hòa hơn, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, nhưng nói mãi chủ đề vẫn vây quanh Giang Doãn Hâm và An Mạc Hạ, mọi người bảo sự thay đổi về ngoại hình của An Mạc Hạ đã đánh cắp trái tim của cẩu độc thân bọn họ, nói Giang Doãn Hâm nổi tiếng nhất trong đám bạn học.

Đương nhiên An Mạc Hạ và Giang Doãn Hâm trở thành tiêu điểm thì mọi người sẽ quên mất Bạch Tô Nghi, cô ta tức giận đến mức mặt mày tái xanh.
Chương 29: Tớ nghi ngờ cậu được bao nuôi

Bạch Tô Nghi âm thầm bóp chặt chiếc ly thủy tinh trong tay.

Trước khi tham dự buổi tu họp hôm nay, cô ta vốn chắc chắn rằng mình sẽ tâm điểm của buổi họp lớp, nhưng không ngờ tự dưng lại bị An Mạc Hạ chiếm spotlight, mà Giang Doãn Hâm còn không ngừng liếc nhìn An Mạc Hạ, trong đôi mắt đó rõ ràng đã nhen nhóm lại sự hứng thú.

Phải chăng tất cả đàn ông trên đời này đều dễ dàng thay đổi, thích đứng núi này trông núi nọ như vậy sao!

Bạch Tô Nghi càng nghĩ càng tức, ngước nhìn dáng vẻ An Mạc Hạ được mọi người vây quanh khen ngợi thì hừ lạnh một tiếng: "Mạc Hạ, không ngờ người tớ gặp ở cửa hàng quần áo hôm trước là cậu thật, sao cậu không nói với tớ, nếu thế tớ đã nhường chiếc váy đó cho cậu rồi, đỡ phải mua với giá gấp mười".

Nghe thấy lời này, khóe miệng An Mạc Hạ nhếch lên nụ cười giễu cợt, xem ra Bạch Tô Nghi lại muốn gây chuyện rồi.

Các bạn học ngồi bên cạnh nghe Bạch Tô Nghi nói vậy thì đều nhìn sang An Mạc Hạ với ánh mắt tò mò.

Lâm San San là người đầu tiên lên tiếng hỏi: "Mạc Hạ, lúc trước cậu và Bạch Tô Nghi đã gặp nhau rồi à? Chuyện mua váy với giá gấp mười là sao vậy?"

An Mạc Hạ còn chưa mở lời đáp, Bạch Tô Nghi đã giành nói trước: "Mọi người không biết đâu, cách đây không lâu, tớ đã gặp Mạc Hạ một lần, lúc đó còn chưa nhận ra cậu ấy, tớ thích một chiếc váy giá mười nghìn tệ, An Mạc Hạ cũng thích chiếc váy đó, sau đó cậu ấy còn nói muốn mua chiếc váy của tớ với giá gấp mười cơ".

"Oa, cậu bá đạo thế", Lâm San San hoàn toàn không hiểu ý đồ của Bạch Tô Nghi, còn khen ngợi An Mạc Hạ.

Mấy cô bạn còn lại đều bất ngờ: "Gấp mười lần chẳng phải là một trăm nghìn tệ à? Mạc Hạ, hiện giờ cậu giàu thế, vung tay tiêu một đống tiền không chớp mắt luôn? Chiếc váy một trăm nghìn tệ, tớ nghĩ còn không dám nghĩ đến nữa".

"Đúng thế, lúc đó tớ cũng rất bất ngờ, nếu tớ nhớ không nhầm thì lúc trước An Mạc Hạ còn làm các công việc bán thời gian mà, lương tháng mấy nghìn sao có thể đùng phát lấy ra một trăm nghìn tệ? Chắc giờ tìm được công việc lương cao hơn rồi nhỉ, khéo phải mấy chục nghìn tệ đi, nếu không...", Bạch Tô Nghi cố tình dừng lại, chậm dãi uống một ngụm rượu vang mới nói tiếp: "Sẽ khiến người ta hiểu lầm cậu được đàn ông bao nuôi đấy".

Câu nói tưởng chừng như vô ý của Bạch Tô Nghi lại tràn đầy ác ý, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Giang Doãn Hâm đều không khỏi nhìn về phía An Mạc Hạ, trong mắt ai nấy đều hiện lên vẻ nghi ngờ.

Giang Doãn Hâm do dự một lát rồi mở miệng hỏi: "Đúng rồi, Mạc Hạ, giờ em làm việc ở đâu?"

Bạch Tô Nghi liếc nhìn sang Giang Doãn Hâm, từ đầu đến giờ đây là câu đầu tiên Giang Doãn Hâm chủ động nói với An Mạc Hạ, nhưng không biết vì sao, cô ta cảm thấy trong giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh của anh ta lại có chút lo lắng và căng thẳng, điều đó khiến cô ta càng thêm oán hận An Mạc Hạ hơn.

"Bạch Tô Nghi, cô muốn đàn ông bao nuôi là chuyện của cô, bớt nói linh tinh đi!", Lâm San San không chịu thua cãi lại, cô biết rõ mọi chuyện của An Mạc Hạ, bao gồm cả cuộc hôn nhân hợp đồng giữa cô và Chu Dịch Phong, và chuyện cô từ bỏ tất cả công việc để tiến hành cải tạo bản thân. Bọn họ đã thống nhất với nhau khoan hãy nói chuyện này ra, tìm cơ hội thích hợp trả thù tên tra nam cặn bã và tiểu tam trà xanh này, vì thế cô hiểu rất rõ An Mạc Hạ lấy tiền ở đâu: "An Mạc Hạ của chúng tôi không thể có tiền tiết kiệm à, phụ nữ tiêu chút tiền mua váy cho mình thì có làm sao?"

"Nói thì nói vậy, nhưng An Mạc Hạ khi đó gọi một cuộc điện thoại mới lấy tiền ra, khiến người ta không nghĩ nhiều không được…", Bạch Tô Nghi tiếp tục châm biếm.

"Bộp", Lâm San San tức giận vỗ bàn một cái thật mạnh: "Cái người phụ nữ này biết gây chuyện thật đấy, đầu óc cũng bẩn thỉu nữa, người ta ra ngoài gọi một cuộc điện thoại mà nghĩ người ta được bao nuôi? Vậy chút nữa tôi ra ngoài gọi điện rồi lấy ra một trăm nghìn tệ đập vào mặt cô thì cũng là được bao nuôi à?"

"Cô đợi đó", nói rồi, Lâm San San nhanh như chớp chộp lấy điện thoại trên bàn định đi ra ngoài, nhưng bị An Mạc Hạ kéo lại.

An Mạc Hạ lắc đầu bất lực, San San cũng thật là, tùy rằng hôm nay ăn mặc rất nữ tính, nhưng tính tình vẫn hung hăng như thường ngày.

Cô ấn Lâm San San ngồi lại ghế, sau đó bình tĩnh liếc nhìn một vòng những biểu cảm khác nhau của bạn học cũ, mỉm cười nói: "Mình vẫn chưa kịp nói với các bạn, hiện giờ mình đang làm việc trong tập đoàn Chu Thị".

Vừa rồi, An Mạc Hạ đã lén lút nhắn cho Chu Dịch Phong một cái tin với nội dung là: "Có thể mượn một chức vụ, giả mạo làm nhân viên trong tập đoàn Chu Thị nhà anh không?"

Sau đó ngay lập tức nhận được câu trả lời của Chu Dịch Phong.

"Tùy cô, ồ đúng rồi, cô vốn dĩ đang làm việc cho tôi, nên cũng không tính là giả mạo".

Vì thế An Mạc Hạ mới mạnh dạn nói như vậy, mặc dù trong lòng cô cũng có chút chột dạ.

"Tập đoàn Chu Thị!", sau một giây im lặng, Khưu Tường thốt lên: "Oa, là tập đoàn Chu Thị mà tôi nằm mơ cũng muốn vào!"

Cả cái thành phố An Lâm này, có ai không biết đến tập đoàn Chu Thị chứ, người có thể vào đây làm việc đều là nhân tài xuất sắc, đãi ngộ cũng vô cùng tốt, một nhân viên bình thường thôi đã có lương tháng trên mười nghìn rồi, nhưng cũng vì thế mà tiêu chuẩn tuyển nhân viên vô cùng khắc nghiệt, vào được đây còn khó hơn lên trời, cho dù là Giang Doãn Hâm - giám đốc tập đoàn An Vân thuộc tập đoàn Chu Thị cũng không thể chạm tới cánh cửa cao này.

Cả căn phòng bỗng chốc bàn tán rầm rộ, nhìn An Mạc Hạ với ánh mắt tôn trọng hơn.

Giang Doãn Hâm cũng nhìn An Mạc Hạ với ánh mắt phức tạp.

An Mạc Hạ bây giờ quả thật đã thay đổi rất nhiều, không chỉ xinh đẹp thời thượng, mà còn trở nên tự tin, phong thái xinh đẹp đầy quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt, càng bất ngờ hơn là cô còn vào được tập đoàn Chu Thị.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Doãn Hâm đột nhiên khó chịu, vô thức nhìn sang bạn gái chính thức Bạch Tô Nghi bên cạnh. So với An Mạc Hạ hiện tại, Bạch Tô Nghi nhạt như một cốc nước lã.

Còn Bạch Tô Nghi lúc này đang nhìn chằm chằm An Mạc Hạ, muốn tìm ra sơ hở chứng minh cô nói dối, nhưng An Mạc Hạ vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không thể tìm ra chút sơ hở nào, khiến cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi. Một lúc sau mới không phục nói: "Ồ, nói cứ như thật vậy, cậu nói mình là nhân viên Chu Thị thì là nhân viên Chu Thị à? Chẳng có chút bằng chứng gì, thế thì tớ cũng nói được, An Mạc Hạ, nghe nói trong điện thoại mỗi nhân viên Chu Thị sẽ có một thẻ nhân viên điện tử, nếu cậu đã là nhân viện tập đoàn Chu Thị thì chắc cũng có nhỉ?"
Chương 30: Có chơi có chịu

Vừa rồi, An Mạc Hạ quả thật không nghĩ đến điều này, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua vẻ căng thẳng, nhưng An Mạc Hạ đã nhanh chóng đè nén xuống, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên màn hình điện thoại.

Hiện giờ đã không còn kịp gọi cho Chu Dịch Phong đòi cái thẻ này nữa, nhưng nếu không lấy ra được, thì chắc chắn sẽ bị Bạch Tô Nghi vin vào cái cớ này buộc tội cô nói dối, nên làm thế nào đây?

Đúng lúc An Mạc Hạ đang đau đầu nghĩ cách ứng phó, thì điện thoại đột nhiên rung lên, liếc nhìn màn hình điện thoại, là Chu Dịch Phong gửi cho cô một bức ảnh.

An Mạc Hạ nghi ngờ mở điện thoại ra, không ngờ là một tấm thẻ nhân viên tập đoàn Chu Thị với thiết kế đơn giản mà sang trọng, bên dưới còn có một dòng tin nhắn: "Nhân viên tập đoàn Chu Thị không dễ dàng mạo danh như thế đâu, tôi bảo người làm cho cô một tấm thẻ nhân viên".

An Mạc Hạ cảm động suýt khóc khi nhìn thấy dòng tin nhắn này, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, mặc dù tên Chu Dịch Phong này trông có vẻ như bất cần, nhưng làm việc lại cẩn thận đến bất ngờ!

An Mạc Hạ bất giác nhoẻn miệng cười.

"An Mạc Hạ, lấy thẻ nhân viên ra nhanh đi, sao vậy, không có à?", Bạch Tô Nghi thấy An Mạc Hạ im lặng hồi lâu thì thúc giục với dáng vẻ đắc ý.

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, An Mạc Hạ có thể làm việc tại tập đoàn Chu Thị thật sao? Mặc dù thành tích học tập của cô không tồi, nhưng mà đó là tập đoàn Chu Thị đấy.

An Mạc Hạ ung dung mở miệng: "Bạch Tô Nghi, nếu tôi thật sự lấy ra được thẻ nhân viên thì thế nào đây?

Bạch Tô Nghi hừ lạnh một tiếng: “Cậu muốn làm gì cũng được, ngược lại nếu cậu không lấy ra được thì mau chóng về nhà đi, đừng có ở đây làm xấu mặt nữa”.

“Thật sao? Tôi muốn làm gì thì làm?”, An Mạc Hạ nhướng mày.

Bạch Tô Nghi mất kiên nhẫn xua tay, dù sao An Mạc Hạ cũng không lấy ra nổi, cô ta thờ ơ nói: “Đúng thế, tùy cậu”.

“Vậy tôi muốn cô và Giang Doãn Hâm chia tay”.

Vừa dứt lời, hai mắt Bạch Tô Nghi lập tức trợn trừng lên, mà Giang Doãn Hâm đứng bên cạnh cũng liếc nhìn sang An Mạc Hạ với ánh mắt đầy ẩn ý, trong lòng cũng thầm vui mừng, phải chăng An Mạc Hạ vẫn yêu anh ta?

“An Mạc Hạ, cô đừng có quá đáng!”, Bạch Tô Nghi định thần lại thì tức giận nói.

An Mạc Hạ mỉm cười nhún vai nói: “Đừng để ý, tôi đùa thôi”, nói rồi cô chỉ tay vào chai rượu vang chưa mở bên cạnh Bạch Tô Nghi nói: “Thua thì uống hết chai rượu vang này, ok không?”

Qua một lúc sau sắc mặt Bạch Tô Nghi mới hòa hoãn lại, nhưng ánh mắt vẫn hằn học như cũ: “Uống thì uống, ai sợ ai!”

Sau đó, An Mạc Hạ từ từ đứng dậy, mở bức ảnh Chu Dịch Phong mới gửi cho mình, đưa đến trước mặt mọi người, để bọn họ truyền tay nhau xem một lượt.

Khi truyền đến tay Bạch Tô Nghi, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch thấy rõ, bàn tay cầm điện thoại cũng tái mét, cứ như thể muốn ném điện thoại An Mạc Hạ đi bất cứ lúc nào.

“Đây đúng thật là thẻ nhân viên của tập đoàn Chu Thị, hơn nữa không ai dám làm giả thẻ này”, Giang Doãn Hâm cúi đầu sang nhìn với Bạch Tô Nghi, rồi nghiêm túc nói.

Đến lúc này, tất cả mọi người bao gồm cả Bạch Tô Nghi đều tin An Mạc Hạ là nhân viên của tập đoàn Chu Thị.

“Bạch Tô Nghi, có cần tôi mở rượu vang giúp không?”, Lâm San San đứng bên cạnh mở miệng trêu chọc Bạch Tô Nghi với vẻ mặt vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn.

“Không cần, tôi tự làm được”, mặt mũi Bạch Tô Nghi tối sầm lại, tự mở chai rượu vang rồi miễn cưỡng rót cho mình một ly và uống cạn.

Một người bên cạnh cười đùa: “Bạn gái chịu phạt, bạn trai có muốn uống đỡ một chút không?”

Giang Doãn Hâm lúng túng mỉm cười, cố ý liếc sang An Mạc Hạ rồi nói: “Có chơi có chịu, lần này quả thật là Tô Nghi sai trước, cô ấy không nên nghi ngờ Mạc Hạ, lần này tôi đứng về lẽ phải, hơn nữa uống chút rượu vang cũng không vấn đề gì”.

“Ha ha, người bạn trai này đúng là vì nghĩa quên thân nhỉ”.

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Tô Nghi càng tối đen hơn, không phải cô ta nghĩ nhiều, từ sau khi An Mạc Hạ xinh đẹp xuất hiện, Giang Doãn Hâm thật sự không còn quan tâm cô ta như trước nữa, nếu là trước đây thì chắc chắn anh sẽ giúp cô uống đỡ vài ly.

Chắc chắn là do người phụ nữ An Mạc Hạ này!

Nghĩ đến đây, Bạch Tô Nghi nhìn sang An Mạc Hạ với ánh mắt hung ác.

Nếu ánh mắt có thể đâm người thì An Mạc Hạ nghĩ mình đã bị ánh mắt của Bạch Tô Nghi đâm thủng cả trăm lỗ rồi, cô mỉm cười từ tốn gắp một miếng thức ăn cho vào miệng.

Nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của Bạch Tô Nghi, cô thấy cảm thấy cả người sảng khoái, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, so với những tổn thương trước đây cô phải chịu, thì một chút báo thù này đã là gì!

Sau một hồi Bạch Tô Nghi gây rối, chủ đề trên bàn ăn đã quay trở lại bình thường, nhưng lần này mọi người đều tập trung vào An Mạc Hạ, hỏi cô về tập đoàn Chu Thị, làm thế nào cô vào được tập đoàn Chu Thị, v.v.

Bởi vì có thẻ nhân viên, nên không một ai nghi ngờ những lời bịa đặt của cô, tất cả đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một lúc sau, Khưu Tường đã ngà say to gan hỏi: “Mạc Hạ, hiện giờ cậu vừa xinh đẹp vừa có sự nghiệp, thế đã có bạn trai chưa?”, thật ra câu hỏi này anh ta đã muốn hỏi từ lâu, tục ngữ có câu: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, An Mạc Hạ xinh đẹp như vậy, có người đàn ông độc thân nào không động lòng chứ.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn sang An Mạc Hạ.

An Mạc Hạ khẽ thở dài trong lòng, thu hút quá nhiều chú ý cũng là một chuyện phiền phức, hơi chút là bị mọi người nhìn chằm chằm.

Nghe thấy câu hỏi của Khưu Tường, trong đầu cô lập tức hiện lên khuôn mặt của Chu Dịch Phong, nhưng nhanh chóng xua ý nghĩ kì quái này đi, Chu Dịch Phong đâu phải bạn trai của cô, cô đang nghĩ gì vậy chứ.

Do đó, An Mạc Hạ lắc đầu đáp: “Chưa có”.

Cô thật sự không có bạn trai, chỉ có... chồng, mà còn là chồng hợp đồng.

“Thật không?”, Khưu Tường lập tức vui mừng thốt lên: “Vậy thì tốt quá!”

“Má, Khưu Tường, ý đồ của cậu tỏ ra lộ liễu quá đó”, một người đàn ông khác không phục chọc ghẹo một câu.

“Xùy, Xùy, ý đồ gì chứ, tớ chỉ đang quan tâm bạn học cũ mà thôi”.

“Chỉ quan tâm bạn cũ mà thôi? Thế sao cậu không quan tâm tớ”, một bạn gái khác xen vào.

An Mạc Hạ khẽ ho hai tiếng, cho dù phản ứng của cô có chậm đến đâu, cũng hiểu rõ ý của Khưu Tường, khuôn mặt cô khẽ ửng đỏ, đây là lần đầu tiên cô được tỏ tình công khai trá hình trước mặt mọi người như vậy.

Giang Doãn Hâm ngồi bên cạnh liếc nhìn Khưu Tường một cái, rồi lại liếc sang khuôn mặt ửng đỏ của An Mạc Hạ, trong lòng cảm thấy khó chịu, vì thế mở miệng nói: “Khưu Tường, cậu trưởng thành chút đi, Mạc Hạ dễ xấu hổ, không chịu được cách trêu đùa của cậu đâu”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom