• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 148-150

Chương 148 Đền bù cho con bé

Có lẽ bởi vì lần trước đã làm cho Triều Triều và Mộ Mộ không vui nên mấy ngày nay Lệ Bạc Thâm không xuất hiện nữa, thỉnh thoảng chỉ gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình hiện tại của Tiểu Tinh Tinh.

Giang Nguyễn Nguyễn cũng vì việc đó mà cảnh giác với hắn hơn, thấy hắn không đến, trong lòng cô lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nhận được tin nhắn, thấy không liên quan gì đến Triều Triều và Mộ Mộ nên cô đã trả lời từng cái một.

Chẳng qua là, Lệ Bạc Thâm gửi tin nhắn rất thường xuyên, điều này cho thấy hắn rất quan tâm đến Tiểu Tinh Tinh.

Hắn rất quan tâm đến con gái mình nhưng mấy ngày nay hắn không đến thăm con bé lần nào cả, không biết rốt cục Lệ Bạc Thâm đang nghĩ gì nữa, hắn cứ yên tâm về cô như vậy sao?

Chuyện này làm Giang Nguyễn Nguyễn nhất thời có chút bối rối.

May mắn thay, Tiểu Tinh Tinh rất đáng yêu, tính cách cũng rất đặc biệt ngoan ngoãn dính người.

Mỗi lần cô bé làm nũng với cô, Giang Nguyễn Nguyễn lại kìm không được nghĩ đến đứa con gái đã mất của mình, nếu con bé có thể bình yên lớn lên thì bây giờ con bé cũng bằng tuổi với Tiểu Tinh Tinh.

Nghĩ như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn vô thức coi cô bé như thành viên trong gia đình mình, cô cảm thấy việc đối xử tốt với Tiểu Tinh Tinh cũng có thể coi là một cách khác để bù đắp cho đứa con gái đã chết non của mình.

Triều Triều và Mộ Mộ ngày đêm thân thiết với Tiểu Tinh Tinh, coi cô bé như em gái ruột của mình, bất kể là ở nhà hay ở trường mẫu giáo họ vẫn luôn bảo vệ Tiểu Tinh Tinh rất tốt.

Trong những ngày ở nhà Giang Nguyễn Nguyễn, hầu như ngày nào Tiểu Tinh Tinh cũng cười.

Nhìn thấy cô bé sống vui vẻ, Giang Nguyễn Nguyễn yên tâm nhưng cũng có chút không nỡ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tình trạng của cô bé rất nhanh sẽ ổn định lại, đồng nghĩa với việc cô bé sẽ sớm được về nhà.

Nghĩ tới đây, Giang Nguyễn Nguyễn vẫn có chút không nỡ buông tay.

Đến uối tuần, Giang Nguyễn Nguyễn đang tính toán dẫn bọn nhỏ đi đâu chơi một chút.

Tiểu Tinh Tinh sống ở đây lâu như vậy nhưng cô chưa dẫn cô bé đi chơi lần nào.

"Mẹ ơi!" Triều Triều và Mộ Mộ vô cùng vui vẻ đi tới: "Chúng ta đưa em gái đến Công viên Hải Dương chơi đi!"

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh và hỏi ý kiến của cô bé.

Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu.

Chỉ cần được ở bênh cạnh dì xinh đẹp và hai anh trai nhỏ, muốn đi đến đâu cô bé cũng chịu!

Thấy Tiểu Tinh Tinh cũng đồng ý, Giang Nguyễn Nguyễn liền đưa bọn nhỏ đi chuẩn bị một ít đồ đạc rồi lên đường đi nhanh đến công viên Hải Dương.

Lệ Bạc Thâm bận rộn với công việc nên rất hiếm khi đưa Tiểu Tinh Tinh ra ngoài chơi, đây là lần đầu tiên Triều Triều và Mộ Mộ được đến thủy cung trong nước.

Ba đứa nhỏ vừa tiến vào trong, ánh mắt đã bị các loại cá ở hai bên hấp dẫn, thỉnh thoảng chúng còn dừng lại giao lưu với đám cá bên trong.

Giang Nguyễn Nguyễn kiên nhẫn đợi bọn nhóc, giúp chúng chụp ảnh còn giới thiệu một số loài cá mà cô biết cho bọn nhóc nghe.

Ba đứa nhỏ chơi rất vui vẻ.

Giang Nguyễn Nguyễn đưa bọn họ đi chơi mấy trò dành cho trẻ em, còn mình thì ngồi sang một bên chờ.

Ngay lúc này điện thoại của cô đột nhiên reo lên.

Giang Nguyễn Nguyễn hơi cau mày khi nhìn thấy tên người gọi.

Lệ Bạc Thâm? Dạo này hắn chỉ liên lạc với cô bằng tin nhắn, hôm nay đột nhiên gọi điện như vậy là có chuyện gì à?

“Các người đang ở đâu?” Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói của Lệ Bạc Thâm lập tức vang lên.

Giang Nguyễn Nguyễn sửng sốt một chút: "Có chuyện gì vậy?"

Lệ Bạc Thâm trầm giọng nói: "Tôi đến đưa ít đồ cho Tinh Tinh nhưng thím Trương nói các cô đã đi ra ngoài. Giờ các cô đang ở đâu? Tôi đi tìm."

Từ sáng sớm hắn đã lên đường đến gặp Tiểu Tinh Tinh nhưng không thấy người đâu. Lúc Lộ Khiêm hỏi hắn có muốn về không, Lệ Bạc Thâm do dự suy nghĩ một lúc, sau đó đã gọi điện thoại cho Giang Nguyễn Nguyễn.

Giang Nguyễn Nguyễn thấy nói về Tiểu Tinh Tinh thì hơi chần chừ đáp: “Chúng tôi đang ở công viên Hải Dương.”

Đầu bên kia, giọng nói Lệ Bạc Thâm lập tức vang lên: “Tôi tới ngay.”
Chương 149 Tiểu Tinh Tinh nói chuyện

Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyễn Nguyễn nhìn ba đứa nhỏ đang vui vẻ, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút e ngại.

Vì chuyện xảy ra lần trước, cô sợ Lệ Bạc Thâm sẽ nhắc lại chuyện của Triều Triều và Mộ Mộ.

Đồng thời cô cũng không muốn Lệ Bạc Thâm nhìn thấy tình hình Tiểu Tinh Tinh đã ổn, sợ hắn sẽ mang con bé về.

Một lúc sau, Lệ Bạc Thâm lại gọi điện đến: "Tôi đến rồi, bây giờ các cô đang ở khu nào?"

Ba đứa trẻ đang đòi đi xem cá heo trắng biểu diễn.

Giang Nguyễn Nguyễn đồng ý, sau đó đáp: "Chúng tôi sẽ đợi anh ở khu cá voi trắng."

Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyễn Nguyễn bắt đầu dẫn ba đứa nhỏ tới đó, Lý Bạc Thâm nhờ Lộ Khiêm mua vé xong cũng nhanh chóng đi tới khu cá voi trắng.

Giang Nguyễn Nguyễn dẫn ba đứa nhỏ tới ngồi gần hàng ghế đầu, Lệ Bạc Thâm vừa đi vào đã nhìn thấy bọn họ, hắn lập tức bước tới ngồi xuống bên cạnh bọn họ.

Nhìn thấy cha đến, Tiểu Tinh Tinh mỉm cười chào hỏi rồi nhanh chóng tập trung vào màn trình diễn của cá heo trắng.

Triều Triều và Mộ Mộ chỉ khẽ gật đầu với hắn, cả hai đều ăn ý không lên tiếng chào hỏi.

Rõ ràng hai đứa nhỏ đang bày thái độ xa lánh hắn.

Lệ Bạc Thâm biết thái độ này là do chuyện tối hôm đó, trong mắt có chút bất lực.

Giang Nguyễn Nguyễn chỉ đơn giản chào hỏi hắn một tiếng rồi cũng đưa mắt xem biểu diễn.

Thấy vậy, Lệ Bạc Thâm không còn cách nào khác đành phải im lặng.

Trên sân khấu, các nhân viên huấn luyện đang ra lệnh cho cá heo trắng nhảy lên khỏi mặt nước, lúc sau lại ra lệnh cho chúng nối đuôi nhau thành vòng tròn.

Ba đứa nhỏ càng quan sát, ánh mắt càng sáng rực lên.

"Có khán giả nào muốn lên chơi trò chơi với cá heo trắng không?" Nhân viên huấn luyện quay lại nhìn khán đài.

Nghe vậy, ba đứa nhỏ lập tức nhảy dựng lên, dùng hết sức giơ bàn tay nhỏ bé lên cao.

Mộ Mộ vừa duỗi tay vừa hét lớn: "Con!"

Ánh mắt của nhân viên huấn luyện lập tức rơi vào vị trí của bọn họ: "Ba bạn nhỏ đằng kia có vẻ rất thích cá heo trắng nhỉ, nào, mời các bạn hãy lên chơi trò chơi với cá heo trắng!"

Nghe vậy ba đứa nhỏ hết sức vui mừng, nhưng vẫn không quên quay đầu lại xin Giang Nguyễn Nguyễn đồng ý.

Giang Nguyễn Nguyễn còn đang lo lắng vấn đề an toàn thì bất ngờ nghe thấy nhân viên huấn luyện kia lại lên tiếng nói: "Phụ huynh có thể tự mình dẫn các bạn nhỏ xuống!"

Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới dẫn ba đứa nhỏ đến bên mép hồ.

Trước tiên cô làm theo hướng dẫn của các nhân viên huấn luyện, đưa bọn nhỏ đến chơi với đàn cá heo trắng một lúc.

Chẳng mấy chốc đã đến lúc phải dừng lại nhưng bốn người bọn họ vẫn nán lại bên hồ, không rời đi.

Ba đứa trẻ rất đáng yêu nên các nhân viên đã đồng ý cho chúng đến tương tác trực tiếp với cá heo trắng.

Giang Nguyễn Nguyễn đứng sát bờ hồ quan sát.

Triều Triều đứng sát cạnh Mộ Mộ đang tinh nghịch cúi sát người xuống mép hồ rồi hất nước lên người cá heo: "Để mình giúp bạn tắm nhé!”

Có vẻ con cá heo đó cũng hiểu lời cậu bé nói, mỗi lần cậu hất nước tới, nó sẽ quơ đầu hất cho nước văng trở lại.

Một người một cá thi nhau té nước.

Hai bên cứ té nước qua lại làm Triều Triều đứng bên cạnh cũng dính không ít nước.

Triều Triều ghét bỏ né qua một bên.

Ở phía bên kia, Tiểu Tinh Tinh đang im lặng ngồi xổm bên hồ bơi, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào đầu cá heo trắng, trong đôi mắt chứa đầy vẻ yêu thương.

Chú cá heo trắng kia cũng ngoan ngoãn nổi trên mặt nước, yên lặng để cô bé chạm vào.

Một nhân viên đứng sau Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy cô bé đang thân mật với cá heo thì nhanh trí phát ra một mệnh lệnh với chú cá.

Ngay giây tiếp theo, cá heo trắng đang bơi trong hồ bỗng nhẹ nhàng nhảy lên khỏi mặt nước.

Tiểu Tinh Tinh thấy vậy lập tức giật mình muốn trốn đi nhưng cô bé bất ngờ cảm thấy trên má có hơi lạnh lạnh.

Chỉ trong chớp mắt, chú cá heo đó đã trở lại mặt nước, để lại trên bờ một vệt nước thật nhỏ.

"Ah, dì ơi, cá heo trắng nhỏ hôn con!"

Tiểu Tinh Tinh sững sờ vài giây, sau đó ngạc nhiên nhìn sang Giang Nguyễn Nguyễn ở bên cạnh, chia sẻ niềm vui với cô.
Chương 150 Lần nào nói chuyện cũng liên quan tới cô

Giữa tiếng nước bắn tung tóe, giọng nói non nớt của Tiểu Tinh Tinh vang lên vô cùng rõ ràng.

Nghe được tiếng cô bé nói Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sững sờ, thậm chí còn tự nghi ngờ lỗ tai của mình. Cô ngạc nhiên nhìn sang cô bé đang dùng đôi mắt lấp lánh nhìn mình.

Ngay cả Mộ Mộ cũng ngừng động tác lại, bị cá heo tạt nước ướt cả người cũng không thèm để ý.

Lúc này Tiểu Tinh Tinh đã quay lại chơi với cá heo trắng, cô bé cũng không chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của ba người họ.

Mãi đến khi phải biểu diễn tiếp, các nhân viên mới mời bọn họ trở về chỗ ngồi của mình.

Giang Nguyễn Nguyễn và hai đứa nhỏ còn chưa hoàn hồn lại, Tiểu Tinh Tinh đã thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn.

"Có chuyện gì vậy?" Nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của bọn họ, Lệ Bạc Thâm nhíu mày hỏi.

Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới tỉnh táo lại, liếc nhìn Tiểu Tinh Tinh rồi thấp giọng đáp: "Tiểu Tinh Tinh… hình như vừa rồi con bé vừa lên tiếng nói chuyện."

Hơn nữa, còn nói vô cùng trôi chảy.

Lệ Bạc Thâm ngạc nhiên nhìn sang con gái, hỏi: "Con bé nói cái gì?"

Giang Nguyễn Nguyễn sững sờ, vừa rồi cô mãi đắm chìm trong niềm vui cô bé nói chuyện được nên cũng không nhớ rõ cô bé nói gì.

Triều Triều nhỏ giọng nhắc lại: "Em ấy nói, cá heo nhỏ hôn em ấy."

Mộ Mộ bên cạnh không kìm được sự tò mò của mình: "Không phải em ấy bị câm sao?"

Trước giờ bọn họ vẫn luôn nghĩ cô bé là người câm, hơn nữa kể từ khi gặp nhau đến giờ, bọn họ vẫn chưa nghe cô bé nói chuyện bao giờ.

Lệ Bạc Thâm khẽ nhíu mày: "Chú nói Tinh Tinh bị câm lúc nào chứ?"

Hai đứa nhỏ nhìn nhau.

Giang Nguyễn Nguyễn do dự nói: "Nhưng mà bình thường Tinh Tinh không nói tiếng nào, còn anh thì đặc biệt chuẩn bị quyển sổ cho con bé viết chữ nữa."

Nói đến đây, Lệ Bạc Thâm có chút bất lực: "Bởi vì mắc chứng tự kỷ nên bình thường Tinh Tinh không muốn nói chuyện, ngay cả tôi cũng hiếm khi nghe được con bé nói một hai chữ, may là con bé còn nguyện ý giao tiếp bằng chữ với chúng ta đó."

Nghe được nguyên nhân vì sao cô bé không lên tiếng, sau đó lại nhớ đến bộ dáng cô bé phát bệnh, Giang Nguyễn Nguyễn lại cảm thấy đau lòng vô cùng.

Lúc này tâm trạng của Lệ Bạc Thâm cũng hết sức phức tạp.

Kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, hắn liền phát hiện con bé đã mắc chứng tự kỷ nặng, số lần con bé mở miệng nói chuyện cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lần trước, vì sợ Giang Nguyễn Nguyễn rời đi, con bé mới vội vàng mở miệng.

Nếu như những gì Giang Nguyễn Nguyễn với hai đứa nhỏ vừa nói là thật, thì lần này Tiểu Tinh Tinh lại mở miệng khi có Giang Nguyễn Nguyễn bên cạnh.

Cả hai lần con bé nói chuyện đều liên quan đến người phụ nữ này......

Chẳng lẽ đây là sức mạnh liên kết giữa mẹ và con?

Nghĩ đến đây đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm chợt tối lại, hắn nhìn Tiểu Tinh Tinh rồi khẽ nói: "Tinh Tinh, vừa rồi con chơi với cá heo có vui không?"

Tiểu Tinh Tinh cười lớn để lộ ra lúm đồng tiền nhưng chỉ ngoan ngoãn gật đầu mà không nói gì.

Thấy vậy, Lệ Bạc Thâm Thâm nhăn mày, lại tiếp tục kiên nhẫn hỏi tiếp: "Vừa rồi con chơi cái gì với cá heo vậy? Nói cho cha nghe một chút được không?"

Đây là lần đầu tiên Mộ Mộ nghe em gái nói nên cậu bé cũng tò mò muốn nghe lại lần nữa, cậu thúc giục cô bé: "Em cũng nói cho anh nghe một chút đi! Vừa rồi cá heo của anh không ngoan gì cả, anh tắm cho nó mà nó còn tạt nước anh nữa! Sao con của em lại ngoan ngoãn vậy hả?"

Tiểu Tinh Tinh nghe mấy câu hỏi liên tục ập tới, đôi mày nhỏ khẽ cau lại vì cảm thấy có chút phiền phức, thế nhưng cô bé vẫn xoay người lục lọi cái túi do Giang Nguyễn Nguyễn mang đến, định lấy giấy bút ra ghi cho bọn họ đọc.

Lệ Bạc Thâm nhìn ra ý đồ của Tiểu Tinh Tinh thì nhíu mày, không nói nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom