• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô Vợ Nhặt Của Chu Tổng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 61-64

Chương 61: Vợ tôi nên gọi theo tôi

An Mạc Hạ chưa từng gặp Trương Dĩnh Y, khi cô và Chu Dịch Phong kết hôn, Trương Dĩnh Y đang ở nước ngoài xử lý công việc nên không tham gia hôn lễ của họ, có điều dù nói vậy nhưng nguyên nhân thực chất không cần nói cũng biết, ai cũng biết Chu Dịch Phong là đứa con trai không được nhà họ Chu yêu quý, cho dù là bố ruột của anh Chu Tấn Phong cũng vậy, ngày họ kết hôn cũng chỉ đến liếc qua một cái, huống chi là bà mẹ kế này.

An Mạc Hạ mím môi, nhìn hai người bước từng bước lại gần cô, lúc này cô nhất thời không biết nên tiến lên hay lùi về sau, chỉ ngơ ngác đứng đó không biết phải làm sao.

"Á, đúng rồi, mẹ à, con quên mất không giới thiệu, người này là cô con dâu em hai cưới về, tên là gì ấy nhỉ, à, là An Mạc Hạ", sau khi hai người lại gần, giọng nói chế giễu của Xa Ngọc Lệ vang lên bên tai An Mạc Hạ.

Vừa dứt lời, An Mạc Hạ lập tức cảm giác được ánh mắt sắc bén đang nhìn về phía mình, như muốn nhìn thấu cô.

Ai cũng biết mẹ kế của Chu Dịch Phong là cô cả nhà họ Trương, hơn nữa là vợ cả của Chu Tấn Phong, có được đứa trẻ, thủ đoạn nhất định không bình thường, lòng dạ thế nào cũng có thể thấy được, bị người này soi sét, dù là ai cũng không bình tĩnh nổi, huống chi An Mạc Hạ và Trương Dĩnh Y có quan hệ khá vi diệu, càng khiến cho cô mất tự nhiên, chỉ muốn thoát khỏi nơi này.

Một lúc sau, Trương Dĩnh Y mới hé miệng, từ từ nói: "Con là vợ của thằng hai?", giọng nói này nghe có vẻ ôn hòa, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy mạnh mẽ đến dị thường.

An Mạc Hạ ngẩn người, lúc này mới căng thẳng gật đầu một cái, đáp: "Vâng".

Vừa dứt lời, Xa Ngọc Lệ đứng bên liền cười khẩy: "Quả nhiên không xuất thân trong gia tộc lớn nên chẳng biết lễ nghi căn bản, trông cô chẳng khác gì con ngu nhỉ, mẹ mình đứng đây mà không biết gọi một tiếng".

Nghe xong lời Xa Ngọc Lệ nói, cánh tay duỗi hai bên người cô bỗng chốc nắm chặt, ban nãy không phải là cô chưa từng có ý định gọi Trương Dĩnh Y là mẹ, chẳng qua tiếng "mẹ" này cứ kẹt trong cổ họng, không biết phải nói ra thế nào, bởi vì với cô, Trương Dĩnh Y chỉ là một người xa lạ mà thôi, hơn nữa quan hệ của bà ta với Chu Dịch Phong cũng khá khó nói, cô không biết mình có nên gọi bà ta là "mẹ” không?

Trương Dĩnh Y không để ý như Xa Ngọc Lệ, chỉ vỗ một cái vào tay Xa Ngọc Lệ, nhẹ nhàng cười nói: "Ngọc Lệ, con đừng có dùng mẹ để dọa vợ thằng hai, lần đầu con bé gặp mẹ, khó tránh bỡ ngỡ, không chào mẹ, mẹ cũng không trách nó".

"Mẹ, mẹ dễ tính quá rồi đó, lần đầu gặp không liên quan đến việc không biết lễ nghi, có những người, đã nói ra thân phận của mẹ rồi mà cô ta vẫn đứng đó, ngay cả con cũng cảm thấy sốt ruột thay cho cô ta", Xa Ngọc Lệ không chịu buông tha, cuối cùng không quên khiêu khích nhìn An Mạc Hạ.

"Con bé này, con cứ thích so đo thôi", Trương Dĩnh Y quở trách nhìn Xa Ngọc Lệ, có điều trong giọng nói vẫn mang đầy vẻ cưng chiều, nào có chút trách mắng.

Chỉ cần có mắt là có thể thấy được cặp mẹ chồng nàng dâu này, một người xướng một người họa, một người đóng vai ác, một kẻ đóng vai thiện, cố ý khiến cho An Mạc Hạ phải khó xử.

An Mạc Hạ cuộn chặt nắm đấm, họ đã nhấn mạnh thân phận của bản thân rồi, cho dù cô không thích, cũng phải lễ phép chào hỏi hai người đó, vậy nên cô chỉ đành mở miệng, có điều vừa định nói, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Dì Trương, xin lỗi dì, mong dì đừng chấp vợ tôi".

Người nói câu này chính là Chu Dịch Phong, không biết anh đi ra khỏi phòng bệnh từ lúc nào.

Trên người anh là bộ quần áo bệnh viện sọc xanh, tay phải băng bó vải trắng, sắc mặt tái mét nhưng vẫn rất đẹp trai, khóe miệng khẽ mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm, lúc này đang nhìn Trương Dĩnh Y đứng đó không xa.

Ánh mắt Trương Dĩnh Y chợt lóe lên vẻ u ám, nhưng bà ta nhanh chóng mỉm cười nói: "Sao dì có thể trách con bé chứ, Dịch Phong, con còn đang bị thương, sao lại đi ra ngoài, sao không về nghỉ đi, đâu thể vì bảo vệ vợ mình mà không quan tâm đến sức khỏe của bản thân được chứ", nói xong Trương Dĩnh Y liền dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn An Mạc Hạ.

Mà lúc này An Mạc Hạ không để ý đến ánh mắt của Trương Dĩnh Y, từ khi Chu Dịch Phong nói ra câu kia, ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi người anh, rõ ràng hai người không gặp nhau một buổi tối thôi, nhưng cô cảm thấy anh gầy đi, chiếc cằm nhẵn nhụi giờ mọc một lớp râu lún phún, mà dưới mắt anh cũng có quầng thâm nhạt, có vẻ không được ngủ ngon.

Nhìn Chu Dịch Phong như vậy, dù là An Mạc Hạ muốn vạch rõ ranh giới với anh cũng không kìm được cảm thấy đau đớn, hơn nữa lời nói bảo vệ cô của anh càng khiếp cô cảm thấy chua xót hơn.

Anh vẫn gọi cô là vợ của mình.

Anh không trách cô sao? Còn nữa... lời từ chối hôm qua của cô không quan trọng với anh sao?

An Mạc Hạ càng nghĩ càng đau đớn, muốn rời mắt khỏi anh, nhưng không làm nổi, cho đến khi anh từ từ quay đầu, hai đôi mắt bất ngờ giao nhau.

Không biết có phải ảo giác hay không, An Mạc Hạ thoáng nhìn thấy vẻ bi thương trong mắt Chu Dịch Phong, nhưng nó nhanh chóng bị ánh mắt sâu thẳm thay thế.

Chu Dịch Phong đi đến trước mặt An Mạc Hạ, tự nhiên nắm lấy bả vai cô, dịu dàng nói: "Mạc Hạ, nếu em đã gả cho anh thì nên gọi theo anh, không mau gọi một tiếng dì Trương đi".

An Mạc Hạ ngẩn người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, gọi theo Chu Dịch Phong: "Chào dì Trương ạ".

Sắc mặt Trương Dĩnh Y đứng đối diện bỗng chốc xanh lè, sau đó lại tái mét, một lúc sau mới kìm được cơn giận của mình, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

"Chú hai, tôi với mẹ đến thăm cậu, cũng đến được một lúc rồi, cậu cũng nên mời tôi và mẹ đến phòng bệnh ngồi chứ nhỉ", Xa Ngọc Lệ đứng bên thấy sắc mặt Trương Dĩnh Y, cuối cùng không nhịn được nói chen vào.

Chu Dịch Phong không nhìn Xa Ngọc Lệ, anh nắm lấy bả vai An Mạc Hạ, đi thẳng vào trong phòng bệnh, gần đi đến cửa mới làm bộ nói: "Ồ, chị dâu, dì Trương, ngại quá, gần đây bệnh viện Hồng m đông quá, chỉ sắp xếp cho tôi một phòng bệnh nhỏ, trong phòng còn có khách của tôi, lại thêm vợ tôi, có lẽ không đủ chỗ rồi, hay ngày khác hai người đến nhé".

Nghe thấy vậy, Xa Ngọc Lệ đứng đầu mất kiên nhẫn, nổi giận gầm lên: "Chu Dịch Phong, cậu đừng có mà quá đáng!"
Chương 62: Ba người ở cùng một phòng

Trương Dĩnh Y đứng bên cạnh cố nén lửa giận, miễn cưỡng mỉm cười: "Nếu không còn chỗ, vậy dì và Ngọc Lễ không vào nữa, dù sao lần này dì và con bé đến cũng chỉ muốn xem xem con có sao không, nếu con không sao thì dì yên tâm rồi".

"Mẹ, sao mẹ...", Xa Ngọc Lệ không cam lòng, còn muốn nói gì đó, nhưng bị Trương Dĩnh Y dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua, chỉ đành ngoan ngoãn im miệng.

"Vậy Dịch Phong, bọn dì về nhé".

"Tôi bị thương, không tiễn nhé", Chu Dịch Phong giả vờ vẫy tay chào Trương Dĩnh Y và Xa Ngọc Lệ, sau đó lại đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, cúi đầu nhìn sang An Mạc Hạ đứng bên: "Mạc Hạ, em chào tạm biệt dì Trương đi".

"Chào dì Trương ạ", An Mạc Hạ nghe thấy vậy liền vẫy tay chào Trương Dĩnh Y.

Trương Dĩnh Y vẫn bình tĩnh gật đầu, nhưng Xa Ngọc Lệ đã tức đến mức mặt tái xanh, Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ rõ ràng không coi cô ta ra gì, cố tình bỏ quên cô ta!

"Mẹ, mẹ là trưởng bối sao lại chịu để yên cho thằng nhãi Chu Dịch Phong chứ!", Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ vừa vào phòng, Xa Ngọc Lệ nghiến răng nghiến lợi oán trách.

Trương Dĩnh Y híp mắt, trong mắt lóe lên vẻ độc ác, đứa con trai thứ hai của nhà họ Chu - Chu Dịch Phong này không phải do bà ta sinh ra, bà ta rất ghét anh, không chỉ vì anh không khách khí với bà ta, mà còn vì anh là hòn đá ngáng đường con trai bà ta, có điều vì ngại Chu Tấn Phong nên bà ta không dám thể hiện rõ ra mặt, chỉ đành tạm thời nuốt cục tức xuống, nhưng...

Trương Dĩnh Y nhếch khóe miệng, mỉm cười đầy ẩn ý: "Ngọc Lệ, còn đừng lo, nếu Chu Dịch Phong đã quan tâm đến vợ mình như vậy, thì chúng ta sẽ dùng vợ nó dạy cho nó một bài học".

Nghe thấy vậy mắt Xa Ngọc Lệ sáng lên: "Thật sao? Mẹ, mẹ có kế hoạch gì?"

Trương Dĩnh Y vẫy tay với Xa Ngọc Lệ, ý bảo cô ta lại gần.

Vậy nên Xa Ngọc Lệ liền ghé tai vào gần miệng bà ta, sau khi nghe được lời bà ta nói, sắc mặt cô ta lúc đầu còn hoài nghi, sau đó dần dần biến thành vẻ hưng phấn.

Cùng lúc đó An Mạc Hạ theo Chu Dịch Phong đi vào phòng bệnh, cánh tay Chu Dịch Phong nắm tay cô là tay trái không bị băng bó, nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua lớp quần áo mỏng truyền đến bên người An Mạc Hạ, mang theo chút ấm áp và mập mờ, trái tim An Mạc Hạ không khỏi rung lên.

Cô chợt muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi, cứ đứng cạnh anh như vậy.

Có điều suy nghĩ này nhanh chóng chấm dứt khi cô nhìn thấy người phụ nữ trong phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Sở Mạn Doanh ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, mặc một chiếc váy hoa, tôn lên thân hình quyến rũ hoàn mỹ của cô ta, đôi chân dài vắt chéo thu hút ánh mắt của người nhìn, mái tóc vén lên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, khiến cho cô ta trông vừa tao nhã vừa quyến rũ, lại thêm ánh nắng chiếu qua cửa sổ, ánh sáng vàng kim chiếu lên người cô ta khiến cô ta trông như không đến từ nhân gian, mà như thiên thần lưu lạc xuống trốn trần gian.

Ngay cả An Mạc Hạ là phụ nữ còn động lòng với người phụ nữ ngồi trước cửa sổ này, cô thất thần mất mấy giây, sau đó mới nhanh chóng giãy khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong, đứng cách xa anh.

Vì hành động của An Mạc Hạ, bầu không khí lặng ngắt như tờ, cánh tay Chu Dịch Phong giơ giữa không trung, khuôn mặt bị thương hiện lên sự lạnh lẽo.

Sở Mạn Doanh ngồi bên cửa sổ sắc mặt cũng thoáng lên vẻ kinh ngạc, có điều cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười chào hỏi với An Mạc Hạ: "Mạc Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần trước chúng ta có gặp nhau một lần ở nhà hàng trên nước".

"Tôi vẫn nhớ cô, cô Sở", An Mạc Hạ cố gắng mỉm cười, coi như là chào hỏi với Sở Mạn Doanh.

"Sao em lại đến đây?", Chu Dịch Phong đã nằm lên giường rồi, dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn An Mạc Hạ.

An Mạc Hạ bị ánh mắt của Chu Dịch Phong làm cho giật mình, hoảng loạn đáp: "Tôi nghe tin anh bị thương, nên...", nghĩ một lúc, An Mạc Hạ quyết định nói dối: "Trưởng phòng Lục của chúng tôi bảo tôi đại diện phòng quan hệ công chúng đến thăm anh".

"Trưởng phòng Lục của em có lòng thật đó", Chu Dịch Phong lạnh lùng cười khẩy, cho dù đang nói chuyện vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo như băng, bên trong hiện lên vẻ phức tạp vô cùng.

Phòng bệnh lại im lặng, lần này là Sở Mạn Doanh phá vỡ sự im lặng: "Mạc Hạ, cô đến đúng lúc lắm, ban nãy tôi đút cho Chu Dịch Phong ăn, anh ấy không chịu, có vẻ như tôi không đủ sức hấp dẫn để thuyết phục anh ấy rồi, chỉ có thể dựa vào cô thôi", nói xong, Sở Mạn Doanh liền chỉ vào hộp giữ nhiệt trên tủ đầu giường, món ăn bên trong vẫn còn đầy ắp nóng hổi, vừa nhìn là biết chưa có ai động đũa.

Vậy nên ban nãy chắc cô nghe nhầm rồi, Sở Mạn Doanh nói cô ta không có đủ khả năng để thuyết phục Chu Dịch Phong ăn cơm.

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ chợt cảm thấy vui vẻ, có điều nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, cảm giác này lại biến mất,

Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy? Chu Dịch Phong không cho Sở Mạn Doanh đút cho mình ăn thì sao chứ?

"Cô Sở, cô đề cao tôi quá rồi, cô đút cho phó tổng giám đốc Chu anh ấy không ăn thì sao tôi làm được", An Mạc Hạ mỉm cười chế giễu.

"Phó tổng giám đốc Chu?", người đàn ông trên giường lạnh lẽo hừ một tiếng, ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ càng thâm sâu hơn.

Nghe thấy vậy, Sở Mạn Doanh nghi ngờ nhíu mày, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại trên người An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong, sau đó đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, cô ta vỗ đầu, lo lắng nói: "Ối dồi, à, tôi đột nhiên nhớ ra, tôi có việc phải đi, không ở đây được, xin lỗi nhé".

Chu Dịch Phong ngồi trên giường nhíu mày: "Ban nãy cô có nói gì đâu".

"Tôi quên mất mà, gần đây trí nhớ không tốt", Sở Mạn Doanh nhún vai, quay đầu nhìn An Mạc Hạ: "Mạc Hạ, Dịch Phong đành phiền cô nhé, tôi đi trước đây".

Chuyện này đột ngột quá, An Mạc Hạ nhất thời không kịp phản ứng, sau khi cô hoàn hồn chỉ kịp nhìn thấy góc váy của Sở Mạn Doanh đang vội vã rời đi biến mất ở cửa.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, bầu không khí vô cùng kỳ quái.

Khi An Mạc Hạ không biết nên làm thế nào, Chu Dịch Phong đột nhiên lạnh lùng nói: "Qua đây", khi nói Chu Dịch Phong không hề nhìn cô, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

An Mạc Hạ chột dạ nhìn Chu Dịch Phong, chậm chạp đi đến bên giường anh.

"Ngồi xuống", người đàn ông lại lạnh lùng ra lệnh.

An Mạc Hạ thực ra hoàn toàn có thể không nghe lệnh Chu Dịch Phong, nhưng đối mặt với Chu Dịch Phong lạnh lùng đến kỳ lạ, cô thật sự không dám làm phản, vậy nên chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên giường anh, có điều ánh mắt không dám nhìn về anh, chỉ có thể nhìn lòng bàn tay mình.

"Tôi đói rồi, cô đút tôi ăn đi!"
Chương 63: Muốn ăn canh gà em nấu

Giọng nói của Chu Dịch Phong vẫn lạnh lùng như đang ra lệnh.

An Mạc Hạ hơi do dự nhìn Chu Dịch Phong, cô vẫn không hiểu nổi anh, ban nãy bạn gái danh chính ngôn thuận Sở Mạn Doanh ở đây, anh lại không chịu để người ta đút cho ăn, rốt cuộc là sao vậy?

Chẳng nhẽ anh muốn báo thù cô vì đã từ chối anh?

An Mạc Hạ càng nghĩ càng cảm thấy khả năng cao là như vậy, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Nhưng thoải mái hay không thoải mái, khi đứng trước người đàn ông khí thế thế này, cô vẫn hơi đuối lý chột dạ, chỉ có thể chậm rãi cầm lấy hộp giữ nhiệt ở trên tủ đầu giường, mở nắp ra, sau đó xúc một thìa cơm, cẩn thận đưa đến bên miệng anh.

Chu Dịch Phong há miệng, thoải mái ăn thìa cơm An Mạc Hạ đút cho.

Tâm tình dường như vì thìa cơm này mà khá hơn nhiều.

Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang cẩn thận đút cơm cho anh, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc váy dài đến bắp chân, mái tóc được buộc đuôi ngựa đơn giản, trước trán có vài sợi tóc con rủ xuống, che đi cái trán đầy đặn của cô, dưới ánh sáng mặt trời, trông cô như phát sáng.

Rõ ràng cô đang mặc đồ công sở lịch sự nhưng vẫn mang lại cảm giác ngọt ngào ngây thơ khiến Chu Dịch Phong không kìm được cảm thấy rung động.

Chu Dịch Phong khẽ ho, cao ngạo chỉ vào chiếc hộp giữ nhiệt khác trên tủ đầu giường, nói: "Đây là canh gà, cơm khô quá, tôi muốn húp canh".

Mặc dù nhìn thấy An Mạc Hạ như vậy, Chu Dịch Phong không thể nào nặng lời với cô được, nhưng vẫn phải dạy cô một bài học.

Ai bảo cô ác độc thế, tối qua không chỉ từ chối anh mà còn vô tâm vô phế cùng bạn trai cũ đi ăn tối, càng quá đáng hơn là, hôm nay cô không chủ động đến bệnh viện thăm anh mà là công ty phái tới đại diện cho phòng quan hệ công chúng!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Chu Dịch Phong không khỏi tối sầm lại, anh nhìn An Mạc Hạ ngoan ngoãn múc một thìa canh, khi chuẩn bị đưa đến miệng anh, anh nói: "Canh này nóng quá, em thổi trước đã".

Vậy nên An Mạc Hạ chỉ đành cúi đầu, chu đôi môi đỏ hồng mê đắm thổi thìa canh, một lúc sau mới nói: "Chắc là được rồi, cũng không thể để canh nguội lạnh được", nói xong liền đưa thìa canh đến bên miệng Chu Dịch Phong.

Chu Dịch Phong mím môi uống một ngụm canh An Mạc Hạ đưa cho, xác nhận nhiệt độ đúng như những gì cô nói, có vẻ như An Mạc Hạ vẫn rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc người khác.

An Mạc Hạ nhìn Chu Dịch Phong ăn hết canh, lấy lại chiếc thìa, sau đó múc thêm một thìa trong hộp giữ nhiệt, lại cúi đầu thổi một lúc như ban nãy sau đó đưa đến bên môi Chu Dịch Phong.

Nhưng anh lại khó chịu bĩu môi: "Không ăn nữa, không ngon".

Cánh tay của An Mạc Hạ dừng lại giữa không trung, vốn cứ tưởng Chu Dịch Phong cố tình làm khó cô, nhưng nhìn dáng vẻ nhíu mày ghét bỏ của anh không giống như là giả, chỉ đành nhẫn nại nói: "Không ngon cũng phải ăn, anh bị thương, nhất định phải bồi bổ".

Không ngờ Chu Dịch Phong lại chơi bẩn nói: "Muốn bổ cũng phải ăn được món canh gà ngon, ví dụ như canh gà em nấu chẳng hạn".

Nhìn dáng vẻ vô lại của anh, cho dù vẫn mang vẻ quý tộc ngày thường, nhưng An Mạc Hạ không kìm được nhếch khóe miệng mỉm cười, lại thêm việc Chu Dịch Phong bảo muốn ăn canh gà cô nấu càng khiến đáy mắt cô lộ ra sự xấu hổ xen lẫn mừng rỡ.

Không ai được khen mà không vui cả, huống hồ còn là Chu Dịch Phong vốn được ăn nhiều của ngon vật lạ, có điều canh gà này chẳng phải của Sở Mạn Doanh mang đến sao? Không ngon nhưng vẫn là...

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ chợt cảm thấy chua chát, cô lắc đầu, không để bản thân nghĩ linh tinh nữa, sau đó đè nén vấn đề mình muốn hỏi xuống.

"À, tối này anh Claire sẽ rời khỏi tập đoàn Chu Thị, đến các công ty khác khảo sát, vừa hay tôi có thể về nhà, lúc đó tôi sẽ hầm gà rồi mang qua cho anh, bây giờ anh ăn tạm cái này đi", An Mạc Hạ hơi khó chịu đáp.

Ánh mắt Chu Dịch Phong lóe lên sự vui vẻ, nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng: "Ừm, nhưng đừng muộn quá, tối nay tôi muốn nghỉ ngơi sớm".

An Mạc Hạ gật đầu: "Tôi sẽ mang đến sớm nhất có thể".

Sau đó, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên lúng túng, nhưng rõ ràng đỡ hơn ban nãy nhiều, An Mạc Hạ thấy Chu Dịch Phong vẫn không chịu ăn đồ Sở Mạn Doanh mang đến, cố gắng khuyên nhủ mấy câu, anh mới chịu ăn một chút, chỗ còn lại kiên quyết không ăn, An Mạc Hạ chỉ đành đau lòng đem hộp giữ nhiệt đổ vào thùng rác.

Khi quay về phòng bệnh, Chu Dịch Phong đang nhắm mắt nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn tinh tế nay được chiếu một quầng sáng nhàn nhạt, lông mi dài dày chớp chớp, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mím, hơi nhếch lên, trông anh như một ảo giác, cảm giác chạm vào sẽ biến mất, khiến cho An Mạc Hạ đứng ở cửa không khỏi cảm thấy hoảng hốt.

Người đàn ông như này thật sự kết hôn với mình sao? Hơn nữa tối qua còn tỏ tình với cô?

Tất cả mọi thứ thật kỳ diệu, đến bây giờ An Mạc Hạ vẫn không dám tin.

"Em chưa đi sao? Chẳng phải em nên quay về phụng mệnh trưởng phòng đại nhân của em sao?", Chu Dịch Phong nằm trên giường không biết đã mở mắt tự lúc nào, đôi mắt đen láy, sâu như hồ nước nhìn thẳng về phía An Mạc Hạ, trong mắt thoáng lóe lên vẻ phức tạp.

Giống như một người bị bắt tại trận, khuôn mặt trắng nõn của An Mạc Hạ đỏ ửng lên, cô nhanh chóng quay đầu, khẽ ho hai tiếng: "Tôi, tôi chuẩn bị đi đây, anh không cần tôi giúp gì nữa đúng không?"

"Ừm", Chu Dịch Phong lạnh lùng nói.

"Nếu vậy, tôi đi đây", nói xong, An Mạc Hạ liền nhanh chóng đi đến bên giường bệnh cầm lấy túi của mình, chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng khi cô quay người rời đi, cô cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt, bên trên bị một cánh tay thon dài nắm lấy.

An Mạc Hạ ngẩn người, khó hiểu nhìn về phía Chu Dịch Phong.

Chu Dịch Phong há miệng, dường như muốn nói gì đó, đôi mắt lóe sáng, nhìn cô chằm chằm, nhưng một lúc lâu sau, anh vẫn không mở lời, khi An Mạc Hạ cảm thấy mất tự nhiên, lực trên tay chợt biến mất, Chu Dịch Phong bình tĩnh nằm lại xuống giường.

"Tối đừng quên đưa cơm cho tôi nhé", anh nói nhỏ, sau đó nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

An Mạc Hạ nhìn anh, đáp: "Biết rồi", sau đó đi ra khỏi cửa phòng bệnh.

Cô vừa đi, Chu Dịch Phong nằm trên giường bệnh liền trợn trừng mắt, khẽ thở dài.
Chương 64: Hôn trộm trong phòng bệnh.

An Mạc Hạ đi đến cổng bệnh viện, không nhịn được quay đầu nhìn, Chu Dịch Phong nằm ở phòng bệnh sát góc tầng hai, đứng từ chỗ của cô có thể nhìn thấy cửa kính lớn phòng bệnh của Chu Dịch Phong, mặc dù An Mạc Hạ không nhìn thấy gì qua cửa sổ, nhưng cô vẫn nhìn một lúc, cảm giác như người đàn ông điển trai kia đang đứng cạnh cửa sổ vậy.

Một lúc sau An Mạc Hạ mới hoàn hồn, thầm cảm thấy mình nực cười, lúc này mới cất bước đi ra ngoài bệnh viện.

An Mạc Hạ vốn định gọi xe về công ty, nhưng nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ chiều rồi, nếu như tối nay muốn đưa cơm cho Chu Dịch Phong, giờ mà lên công ty tí nữa sẽ không về kịp nấu cơm.

Vậy nên An Mạc Hạ liền gọi điện cho Lục Hiểu Như, xin nghỉ, Lục Hiểu Như mặc dù không hài lòng với việc cô xin nghỉ, nhưng cuối cùng vẫn phê chuẩn.

Vậy nên An Mạc Hạ liền đi thẳng đến khu chợ mình hay đi.

Bởi vì Chu Dịch Phong đặc biệt muốn ăn canh gà, cô đến nơi bán gia cầm, bảo ông chủ chọn cho mình một con gà mái béo mầm, sau đó mua thêm mấy loại rau phù hợp với người bệnh rồi mới đi ra khỏi chợ, xách túi lớn túi nhỏ đi về nhà.

Ba ngày không về, căn nhà vẫn chẳng khác gì so với trước khi đi, chỉ là mặt đất và trên mặt bàn có thêm một lớp bụi mỏng, An Mạc Hạ quét dọn qua, sau đó mới quấn tạp dề đi vào bếp, rửa rau, nấu cơm, hầm canh.

Sau khi làm xong mọi việc, cũng khoảng bốn giờ hơn rồi, An Mạc Hạ đổ canh thơm nức mũi vào trong hộp giữ nhiệt, sau đó lại xào mấy món rau dưa ăn kèm để vào một chiếc hộp khác. Xong xuôi mọi chuyện mới hài lòng thở dài.

Sau khi dọn dẹp qua, An Mạc Hạ đi đến bệnh viện.

Do mang theo hai hộp giữ nhiệt đầy ắp cơm, cộng thêm An Mạc Hạ đi khá gấp vậy nên khi cô đến bệnh viện, đầu cô lấm tấm mồ hôi, mùa hè vốn nóng nực, lưng áo cô ướt đẫm một mảng, dính vào da thịt, nói thật là khá khó chịu.

Nhưng An Mạc Hạ không để ý lắm, cô thấy nhiều người đứng chờ thang máy quá nên leo thang bộ lên thẳng tầng hai.

Hành lang tầng hai lặng như tờ, có lẽ do những người nằm ở đây có thân phận bất phàm nên động tác của y tá phải vô cùng cẩn thận, sợ mình gây tiếng động lớn sẽ ảnh hưởng đến người bệnh nghỉ ngơi.

An Mạc Hạ đi nhanh đến cửa phòng bệnh của Chu Dịch Phong, bước chân vốn gấp gáp chợt dừng lại trước cửa phòng, hai tay như nặng nghìn cân, do dự một lúc không biết nên gõ cửa không.

Không biết bao lâu trôi qua, An Mạc Hạ mới dồn hết dũng khí gõ cánh cửa lớn màu trắng trước mặt, nhưng sau mấy tiếng gõ, bên trong không có ai đáp lại.

An Mạc Hạ khó hiểu nghẹo đầu, nghĩ có thể Chu Dịch Phong đang nghỉ ngơi nên đẩy cửa phòng bệnh ra.

Quả nhiên Chu Dịch Phong đang nằm trên giường.

Anh nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh đèn trắng trong căn phòng khiến da anh như trong suốt, tạo ra vẻ huyền ảo.

An Mạc Hạ sững sờ nhìn Chu Dịch Phong mất một lúc, sau đó mới đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, rồi ngồi xuống bên giường Chu Dịch Phong.

Căn phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức An Mạc Hạ bắt đầu không khống chế nổi suy nghĩ của mình mà bắt đầu suy nghĩ lung tung, cô không kìm được nghĩ đến cảnh hôm qua Chu Dịch Phong tỏ tình với mình.

Người đàn ông kéo lấy eo cô từ sau, sau đó nói với cô, muốn trở thành vợ chồng đúng nghĩa với cô.

Nhiệt độ bên eo vẫn còn đó, hơi thở như vẫn quanh quẩn bên tai cô, thậm chí, An Mạc Hạ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Bây giờ nghĩ lại, cô rất vui khi được Chu Dịch Phong tỏ tình, chẳng qua có quá nhiều lý do khiến cô không thể tùy tiện đồng ý lời tỏ tình này, cũng không thể tự do làm theo tiếng lòng của mình.

Bởi vì cô chỉ là một người bình thường, không chịu nổi bất kỳ thất bại nào trong chuyện tình cảm nữa, cô chỉ muốn trả thù Giang Doãn Hâm, sau đó sống một cuộc đời bình yên.

Hơn nữa gia đình Chu Dịch Phong rất phức tạp, cô không có đủ tự tin đối mặt với đại gia đình hỗn loạn như này.

Quan trọng nhất là, Chu Dịch Phong chỉ có hứng thú nhất thời với cô thôi.

Nghĩ đến đây An Mạc Hạ cười gượng, nhưng tay không kìm được vươn tới mặt anh.

Chu Dịch Phong đang ngủ mặc dù hơi cau mày, nhưng ít nhất bớt đi vẻ mạnh mẽ ngày thường, thay vào đó là sự dịu dàng, giống như một đứa trẻ vô hại, khiến cho người ta không kìm được muốn quan tâm.

An Mạc Hạ cứ như vậy, dùng ngón tay thon dài vuốt ve lông mày anh, mắt anh, mũi anh... cuối cùng sờ lên bờ môi hơi tái nhợt của anh.

Môi Chu Dịch Phong rất mềm, mang theo độ ấm khiến người ta rung động.

Không biết cô làm vậy bao lâu, hành động chợt đi trước suy nghĩ, An Mạc Hạ không khống chế nổi hôn nhẹ lên môi anh.

Sau khi An Mạc Hạ ý thức được việc mình làm, cô như bị điện giật nhanh chóng rời khỏi môi anh, mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

May mà Chu Dịch Phong không vì vậy mà tỉnh lại, An Mạc Hạ mới yên tâm thở phào.

Rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy!

An Mạc Hạ ảo não vò đầu mình, sau đó đứng dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Cùng lúc đó Chu Dịch Phong đang nằm trên giường từ từ mở mắt, đôi mắt sáng ngời xen lẫn sự bối rối.

Mặc dù không biết ban nãy An Mạc Hạ nghĩ gì, cũng không biết tại sao cô từ chối lời tỏ tình của mình, nhưng ban nãy cô đột nhiên hôn anh khiến anh rất vui, sự khó chịu trong lòng anh từ tối qua đến giờ dần tan biến.

Mà lúc này An Mạc Hạ ở trong nhà vệ sinh đang dùng nước lạnh vỗ vào khuôn mặt đỏ ửng của mình, cho đến khi sắc đỏ biến mất cô mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh lúc trước, An Mạc Hạ lau nước trên mặt, quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Vừa bước ra ngoài, An Mạc Hạ chẳng may nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ của Chu Dịch Phong.

Lúc này bầu không khí như ngưng đọng lại, vẻ đỏ ửng trên mặt cô lại quay lại, một suy nghĩ vô cùng kinh dị lập tức hiện lên trong đầu cô.

Ban nãy khi cô hôn trộm anh, liệu anh đã tỉnh chưa? Liệu anh có biết không? Có cảm thấy mình ngu xuẩn lắm không?

Nghĩ đến đây An Mạc Hạ chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống nhưng anh đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Em đến lúc nào thế? Tôi không biết tập đoàn tài chính Chu Thị lại tan ca sớm thế đó".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom