• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô Vợ Nhặt Của Chu Tổng (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Gặp lại

Nắng hôm nay rất đẹp, tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất.

An Mạc Hạ cụp chiếc mũ lưỡi trai màu đen xuống, cố gắng đuổi theo chiếc xe sang màu đen chạy cách đó không xa.

Đó là xe của Chu Dịch Phong, còn Chu Dịch Phong lúc này đang ngồi trên ghế lái, khóe miệng khẽ nhếch lên, trên môi vẫn còn đọng lại dư vị của bữa sáng hôm nay.

Đột nhiên, anh rất mong đợi tối nay về nhà sẽ có những món ngon gì đón chờ anh.

Đúng lúc này, Chu Dịch Phong đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng đen nhỏ bé qua gương chiếu hậu.

Người đàn ông nhíu mày, nhưng không để ý lắm, anh đạp chân ga chiếc xe tăng tốc chạy vút đi.

Chắc chẳng có ai ngu mà đi đuổi theo xe anh cả.

An Mạc Hạ nhìn thấy xe cách mình càng lúc càng xa, thầm chửi thề một câu. Nếu không phải trước đây làm thêm nhiều luyện tập được sức khỏe như hiện giờ, thì e là cô lúc này cô đã mệt bò xuống đất rồi.

Vốn định tăng tốc đuổi theo, nhưng chiếc xe đen phía trước lại chạy nhanh hơn, “Rừn” một tiếng, chiếc xe hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của cô.

An Mạc Hạ thở hổn hển ngồi xuống ven đường, lau mồ hôi trên trán.

Bỏ đi, cô đã cố gắng hết sức rồi, chạy thêm nữa chắc cái mạng này của cô cũng đi luôn mất.

An Mạc Hạ nhìn điện thoại của Chu Dịch Phong trong tay mình, đang định bỏ vào túi quần thì màn hình lại sáng lên, không phải là Sở Mạn Doanh gọi đến, mà là một tin nhắn.

Cô không định đọc nội dung tin nhắn, nhưng nó lại hiển thị trực tiếp trên mục thông báo, những con chữ đập thẳng vào mắt cô.

“Dịch Phong, ngày mai có thể đi bệnh viện với em một chuyến không, có lẽ... em đã mang thai rồi”.

Chiếc tay cầm điện thoại của An Mạc Hạ khựng lại.

Nhìn dòng tin nhắn Sở Mạn Doanh gửi đến, chả trách mới sáng ra đã nôn nóng gọi tìm Chu Dịch Phong, thì ra là vậy…

An Mạc Hạ không khỏi lẩm bẩm: "Quả nhiên là công tử phong lưu, làm lớn bụng con gái nhà người ta, uổng công lúc trước mình còn nghĩ những tin đồn đó là giả".

Ban đầu, trước khi ký giấy kết hôn, cô và Chu Dịch Phong đã làm một bản thỏa thuận, trong thời hạn hôn nhân không được làm chuyện gì quá đáng, không biết chuyện làm con gái nhà người ta mang thai có được tính là chuyện quá đáng không nhỉ. An Mạc Hạ cảm thấy mình phải nói chuyện nghiêm túc với Chu Dịch Phong về việc này.

Nhưng một lúc sau, An Mạc Hạ lại mất đi tự tin, Chu Dịch Phong là người thế nào chứ? Mặc dù chuyện này rất nghiêm trọng đối với cô, nhưng đối với Chu Dịch Phong, không chừng chỉ là chuyện nhỏ không đáng để tâm, chỉ cần vung tay là có thể dễ dàng giải quyết ổn thỏa. Nếu cô đi chỉ trích Chu Dịch Phong, có thể anh sẽ hiểu nhầm rằng cô đang tự cho mình là mợ Chu thật.

An Mạc Hạ xoa xoa đầu mình, thôi bỏ đi, nếu cô đã ra ngoài rồi, thì làm người tốt đến cùng vậy, đến tập đoàn Chu Thị một chuyến cũng được.

Nếu cô nhớ không nhầm, thì tập đoàn Chu Thị là tòa nhà cao nhất ở trung tâm thành phố.

An Mạc Hạ thường ngày quen tiết kiệm không có thói quen gọi taxi, vì thế cô đi mấy chuyển tàu điện ngầm mới đến cổng tập đoàn Chu Thị.

Mặc dù trước đây thường xuyên đi qua tập đoàn Chu Thị, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn tòa kiến trúc nguy nga này một cách tỉ mỉ.

Bên ngoài được trang trí hoàn toàn bằng kính, thiết kế độc lạ, đường nét vừa mềm mại vừa rắn chắc, khí thế cao sang khiến người ta không dám lại gần.

An Mạc Hạ hít một hơi sâu, đang định đẩy cửa kính xoay bước vào thì một bóng dáng quen thuộc đột nhiên lướt qua người cô.

Người đàn ông cao to đó mặc một bộ vest sáng màu, tôn lên khí chất nho nhã dịu dàng của anh ta, da anh ta rất trắng trông như làm từ sữa vậy.

Ánh mắt An Mạc Hạ bất giác nhìn vào chiếc nhãn hiệu cao cấp như ẩn như hiện trên ống tay áo sơ mi của anh ta, cô nhớ rất rõ chiếc áo này cô đã phải chắt chiu tiết kiệm gần một năm mới đủ tiền mua tặng anh ta nhân ngày sinh nhật, mà đồng hồ cô dùng chỉ là chiếc mấy chục đồng mua ở ven đường.

Người đàn ông này chính là kẻ đã vứt bỏ cô ngay trong lễ cưới - Giang Doãn Hâm.

An Mạc Hạ cảm thấy máu nóng trong người mình đang tăng cao, đôi tay đang buông thõng bên hông cũng bất giác siết chặt nắm đấm.

Mấy tháng gặp lại, tình yêu cuồng nhiệt cô dành cho Giang Doãn Hâm đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự căm hận, không cam lòng, cùng một tia cảm xúc không thể gọi tên.

Giang Doãn Hâm đi qua sảnh tầng một, bước thẳng đến quầy tiếp tân, mỉm cười nói với nhân viên tiếp tân xinh đẹp: "Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn An Vân thuộc tập đoàn Tài Thị, hôm nay tôi đến đây để trao đổi với giám đốc Lý của bộ phận tài vụ về chuyện của tập đoàn An Vân.

Nhân viên tiếp tân xinh đẹp lạnh nhạt nhìn Giang Doãn Hâm, nở nụ cười tiêu chuẩn với anh ta, rồi gọi điện cho bộ phận tài vụ hỏi rõ tình tình, sau đó giơ tay ra hiệu "mời" Giang Doãn Hâm bước vào.

Nụ cười trên khuôn mặt Giang Doãn Hâm càng thêm tươi tắn, dáng đi cũng thẳng lưng hơn khi nãy, giống như có thể bước vào tập đoàn Chu Thị là một chuyện vô cùng ghê gớm.

Ánh mắt của An Mạc Hạ chưa từng rời khỏi người đang ông đang tự mãn kia, khóe miệng nhếc lên nụ cười giễu cợt.

Trước đây, sao cô không nhìn ra Giang Doãn Hâm giống tên cò mồi như vậy nhỉ?

Quả nhiên, tình yêu mù quáng dễ khiến người ta ngu đi.

"Tiểu thư, cô là ai, xin hỏi có hẹn trước không, nếu không thì mời cô ra ngoài", nhân viên bảo vệ ngoài cổng nhìn thấy một người phụ nữ đội mũ đeo khẩu, dáng vẻ kì lạ nên tiến lên hỏi.

Do giọng của nhân viên bảo vệ hơn lớn, khiến Giang Doãn Hâm đã đi đến chỗ thang máy cũng phải quay đầu lại nhìn về phía An Mạc Hạ.

An Mạc Hạ vội vàng kéo thấp mũ lưỡi chai xuống, không muốn để Giang Doãn Hâm phát hiện ra mình, cô vẫn chưa cải tạo xong, không thể để anh ta nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình thêm nữa.

Giang Doãn Hâm từ phía xa thấy bóng dáng ở trước cổng trông hơi quen thuộc, vốn định tiến lại gần xem có phải người quen hay không, nhưng đúng lúc này thang máy mở ra, anh ta liền theo đám người bước vào thang máy.

Thấy Giang Doãn Hâm bước vào thang máy, An Mạc Hạ thở phào nhẹ nhõm, do trong lòng quá căng thẳng, cộng thêm ánh mắt chèn ép của nhân viên bảo vệ, những lý do An Mạc Hạ đã nghĩ sẵn trên tàu điện ngầm bỗng chốc bay đi hết, cô lắm bắp nói: "Tôi, tôi có chuyện quan trọng muốn tìm tổng giám đốc Chu".

Vẻ mặt của nhân viên bảo vệ trở nên rất kì lạ, nheo mắt đánh giá An Mạc Hạ từ trên xuống dưới.

"Cô tìm tổng giám đốc Chu?"

"Đúng thế, à, ừ, tôi có công việc muốn tìm anh ấy…"

An Mạc Hạ còn chưa dứt lời, đã bị nhân viên bảo vệ đẩy ra khỏi cửa: "Cô đang đùa với tôi đấy à, cô muốn lẩn vào tập đoàn Chu Thị thì cũng nên nghe ngóng một chút, Chu Dịch Phong một tuần có thể đến đây hai ngày đã là tốt lắm rồi, lại còn bảo tìm anh ta bàn công việc nữa chứ?", biểu cảm của nhân viên bảo vệ giống như nghe được chuyện khôi hài: "Anh ta ở tập đoàn chẳng qua chỉ là một đại thiếu gia ăn không ngồi chơi thôi, chẳng làm gì cả, tìm anh ta chỉ toàn những phụ nữ xinh đẹp, dáng vẻ kì lạ của cô không đủ tiêu chuẩn đâu, muốn quyến rũ anh ta thì về trang điểm lại bản thân đi..."

Lúc này, An Mạc Hạ đã bị nhân viên bảo vệ đẩy ra khỏi cổng, chiếc áo khoác màu đen cũng bị kéo cho rớt khỏi vai, lộ ra làn da trắng như tuyết, căng bóng vắt ra nước dưới ánh nắng mặt trời.

An Mạc Hạ ngạc nhiên há to miệng, vừa rồi cô không nghe nhầm đấy chứ, Chu Dịch Phong mỗi tuần chỉ đến tập đoàn Chu Thị hai ngày, vậy mỗi ngày anh thức đêm dậy sớm đi đâu?

Không phải là đi hẹn hò với những người phụ nữ khác nhau đấy chứ?
Chương 7: Hoàn thành cải tạo

An Mạc Hạ nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lý do, cuối cùng quyết định từ bỏ.

Chu Dịch Phong đang làm gì thì có liên quan gì đến cô?

Cô chỉ cần lo tốt cho mình là được, hơn nữa còn con đường “phục thù” khó khăn dài đằng đẵng đang đợi cô nữa kìa.

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ lấy lại tinh thần, chiều nay cô còn hẹn Aaron đến nhà, bây giờ phải mau chóng quay về, nếu không Aaron biết cô lén chạy ra khỏi nhà, nhất định sẽ mắng cô một trận không ra gì, không chừng trong lúc tức giận còn không thèm quan tâm cô.

Nghĩ đến khuôn mặt sầm xì lúc nổi giận của Aaron, An Mạc Hạ cũng phải run lên.

Cô dứt khoát gọi xe taxi chứ không tiết kiệm mấy đồng chuyển mấy chuyến xe điện ngầm đi về.

Thực ra không phải cô không có tiền, ngày kết hôn với Chu Dịch Phong, anh đã đưa một tấm thẻ VIP không hạn mức của mình cho cô, anh nói tuy cô là vợ trên danh nghĩa của anh, nhưng đã gả cho anh, thì anh phải toàn quyền chịu trách nhiệm tất cả chi phí của cô, An Mạc Hạ vốn kiên quyết từ chối. Cô không có thói quen lấy tiền của người khác, như vậy sẽ khiến lòng cô bất an, nhưng Chu Dịch Phong lại kiên trì nên cô cũng miễn cưỡng nhận. Nhưng An Mạc Hạ vẫn luôn để thẻ VIP ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, cô nghĩ vào ngày cô và Chu Dịch Phong hủy giao ước thì sẽ trả lại cho anh.

An Mạc Hạ ngồi trong taxi, trong túi vẫn còn điện thoại của Chu Dịch Phong, lúc này điện thoại lại vang lên hai tiếng chuông báo tin nhắn, cô do dự, cuối cùng cũng bỏ qua suy nghĩ xem trộm tín nhắn của anh.

Về đến nhà đã gần mười hai giờ trưa, An Mạc Hạ hơi đói, bụng kêu ùng ục, tuy cô biết nấu ăn, nhưng nếu làm cho mình ăn thì rất qua loa, một bát mì cũng xong.

Đến gần hai giờ chiều, Aaron đến.

Aaron bảo An Mạc Hạ ngồi trên sofa, cẩn thận tháo khẩu trang trên mặt An Mạc Hạ xuống.

Nhìn đôi lông mày của người đàn ông trước mặt dần dần cau lại, An Mạc Hạ căng thẳng nuốt nước miếng, trong lòng hiện lên vô số ý nghĩ không hay.

“Đại thần Aaron, có phải mặt của tôi vẫn thảm hại lắm không?”

Aaron không nói gì, chỉ càng cau chặt mày.

“Đại thần, anh nói gì đi chứ, khoảng thời gian này anh không cho tôi soi gương, tôi làm theo lời anh rồi, bây giờ tôi thực sự rất muốn xem rốt cuộc mình biến thành thế nào”.

Aaron vẫn không nói gì.

An Mạc Hạ cảm thấy mình sắp bật khóc rồi, dứt khoát nhắm mắt, cắn răng nói: “Đại thần, anh nói sự thật với tôi đi, tôi có thể chấp nhận!”

“Cô tự nhìn đi”, cuối cùng Aaron cũng lên tiếng, cầm chiếc gương đưa đến trước mặt cô gái.

An Mạc Hạ không dám tin, cuối cùng Aaron cũng cho cô soi gương rồi!

Trái tim cô đang cực kỳ căng thẳng bất an, cô chậm rãi mở đôi mắt, vừa mở mắt đã nhìn thấy mình trong gương.

Vừa giống cô mà lại không giống cô.

Cô gái trong gương rất tươi tắn xinh đẹp, làn da trắng ngần, bóng sáng như ngọc, ngũ quan cân đối, đặc biệt là đôi mắt, trong veo sáng ngời, vô cùng có hồn, tổng thể cho người ta một cảm giác vô cùng dễ chịu.

An Mạc Hạ sững sờ ngắm một lúc lâu, mới định thần lại hỏi Aaron bên cạnh: “Đây, đây là tôi ư?”

Aaron gật đầu: “Nền tảng của cô rất tốt, chỉ là trước đây bị bản thân cô lãng phí, con gái mà có làn da đẹp là cả người cũng sẽ thay đổi ngay”.

An Mạc Hạ vẫn có chút không dám tin, ngó trái ngắm phải người trong gương. Mấy năm nay cô và Giang Doãn Hâm ở bên nhau, Bạch Tô Nghi cứ nói ra nói vào khiến cô rất tự ti, không dám tẩy trang, thậm chí ngủ cũng để nguyên lớp trang điểm, cho nên da mặt mới càng lúc càng xấu, cộng thêm gu thời trang kinh khủng, khiến cô trông thảm họa vô cùng.

“Đại thần, anh đúng là thần tượng của tôi đấy, anh điều trị khuôn mặt của tôi tốt như vậy sao vừa nãy anh còn làm vẻ mặt u sầu khổ sở?”

“Cô không nhìn thấy sao?”, Aaron không vui chỉ vào nốt mụn nhỏ không thể nhỏ hơn nữa bên má Mạc An Nhiên: “Trên mặt cô còn có hai nốt mụn đó”.

Mạc An Nhiên thở ra một hơi, Aaron là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, hiện giờ cô rất hài lòng với khuôn mặt của mình, không đúng, là vô cùng hài lòng, trước đây đúng là điên nên mới nghe theo Bạch Tô Nghi trang điểm lung tung trên mặt suốt ngày.

“Đại thần, sau này tôi không cần đeo khẩu trang cũng có thể ra ngoài bình thường phải không?”

“Được.” Aaron gật đầu, sau đó lấy ra mấy đồ dùng thường dùng hàng ngày trong hòm trang điểm của mình trang điểm đơn giản cho An Mạc Hạ: “Nhưng cô không thể ra ngoài với mặt mộc như này, chốc nữa tôi sẽ thiết kế vài kiểu trang điểm phù hợp với cô, cô học được rồi, sau này tự trang điểm”.

An Mạc Hạ lập tức gật đầu liên tục như đánh trống.

“Còn nữa, tôi mang cho cô mấy quyển tạp chí thời trang, tôi cũng đã dán nhãn đánh dấu những phong cách trang phục phù hợp với cô, sau này cô đi mua quần áo theo kiểu dáng đó là được, hôm nay tôi mang cho cô hai bộ quần áo, cô thử trước đi”.

“Đại thần, tôi yêu anh quá đi, anh đúng là cha mẹ tái sinh của tôi!”, An Mạc Hạ cảm động đến muốn khóc, tuy Aaron này trông nghiêm khắc lạnh lùng, thực chất vô cùng nhiệt tình, trong khoảng thời gian tiếp xúc, An Mạc Hạ càng lúc càng thích anh ta.

Aaron trừng mắt với cô gái trước mặt, khóe miệng lại khẽ cong lên, anh ta vẫn luôn lăn lộn trong giới minh tinh đấu đá lẫn nhau, cũng rất ít gặp được cô gái đơn thuần tốt bụng như An Mạc Hạ, không khỏi có mấy phần thiện cảm.

“Được rồi, cô mau thay quần áo cho tôi xem còn có gì cần điều chỉnh, sau đó chúng ta bắt đầu trang điểm”, Aaron thúc giục.

An Mạc Hạ giơ tay phải lên trán bày tư thế “tuân lệnh”, rồi lật đật chạy vào phòng.

Mười phút sau, cô mặc áo sơ mi lộ vai và váy ngắn thịnh hành nhất hiện nay từ trong phòng đi ra.

Vì cổ áo sơ mi hơi rộng, lại là thiết kế lộ vai, không chỉ lộ ra một phần da trắng tuyết ở cổ và bờ vai tròn đầy, mà cũng thấp thoáng lộ ra đường rãnh lúc ẩn lúc ẩn trước ngực, lại thêm độ dài của váy khá ngắn, đôi chân thon dài cũng lộ ra ngoài, giống như một đóa hoa trắng khiết thanh thuần, nhưng không quá hở hang, ngược lại còn kết hợp rất hoàn hảo với dáng người tinh tế gợi cảm của cô, trong nét quyến rũ còn có vẻ hoạt bát tươi mới.

Lúc này, An Mạc Hạ hơi đỏ mặt, trước nay cô chưa từng mặc quần áo “hở hang” như vậy, bình thường quần ngắn nhất chỉ là quần năm phân, quần áo đa số cũng là áo phông và áo hoodie rộng rãi, quần áo hở hang nhất từng mặc có lẽ là áo cưới, nhưng ít nhất áo cưới không lộ chân.

“Lại đây cho tôi xem”, Aaron thấy An Mạc Hạ đứng một chỗ không nhúc nhích, lên tiếng nói trước.

An Mạc Hạ vừa chậm rãi di chuyển về phía Aaron, vừa kéo váy của mình xuống, nghĩ rằng có thể kéo váy dài thêm một chút.

“Đại thần, bộ quần áo này thực sự hợp với tôi sao?”, đi đến trước mặt Aaron, An Mạc Hạ hơi không chắc chắn hỏi: “Có phải hở hang quá không?”

“Rất hợp, cô không cần kéo váy của mình xuống suốt như vậy đâu”, Aaron không khách sáo đánh vào cái tay kéo váy của An Mạc Hạ, giúp cô kéo váy lên trên, lập tức, cái chân trắng ngần lại lộ ra thêm một chút.

An Mạc Hạ càng đỏ mặt, lại muốn kéo xuống theo phản xạ có điều kiện, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Aaron trừng nhìn.

“Đại thần, có váy dài hơn chút không…”

Aaron phớt lờ thẳng thừng lời của An Mạc Hạ, kéo cô ngồi xuống sofa.

“Ngồi yên, bây giờ tôi trang điểm cho cô”.
Chương 8: Nụ hôn bất ngờ

An Mạc Hạ ngồi xuống, cô có cảm giác như mình chỉ mặc một cái quần lót thôi vậy.

Nhưng dưới áp lực của Aaron, cô chỉ có thể buông thõng hai tay, cũng may cô nhanh trí mặc một cái quần bảo hộ bên trong váy.

Lúc làm việc, Aaron vô cùng nghiêm túc, động tác tay cũng hết sức nhanh nhẹn, giống như một người họa sĩ tay chân linh hoạt, còn gương mặt An Mạc Hạ chính là kiệt tác mà anh ta chuyên tâm sáng tác.

Qua khoảng một tiếng, Aaron nhẹ nhàng phủ chút phấn hồng lên má An Mạc Hạ, sau đó anh ta dừng lại, lạnh nhạt nói: “Xong rồi”.

Dứt lời, anh ta kéo An Mạc Hạ đến một chiếc gương để cô tự ngắm mình.

Nhìn người phụ nữ trong gương, An Mạc Hạ cảm thấy đã bị thu hút bởi vẻ đẹp tuyệt trần của bản thân. Nếu như ban nãy cô nhìn thấy da mình phục hồi lại đã thấy đẹp lắm rồi, thì lúc này, chỉ có một từ để hình dung về người phụ nữ trong gương “mỹ nhân”.

Được bàn tay điêu luyện của Aaron trang điểm, An Mạc Hạ trở nên xinh đẹp động lòng người, nốt mụn trên mặt cũng được lớp makeup xinh đẹp che đi.

Vừa rồi An Mạc Hạ còn cảm thấy quần áo có chút “hở hang” bây giờ lại trở nên phù hợp với phong cách makeup đầy thời thượng này. Đúng là chỉ có thể dùng chữ “đẹp” để miêu tả.

“Đại, đại thần, tôi không soi nhầm gương đấy chứ?”

Aaron trừng mắt nhìn cô thay cho câu trả lời.

“Vừa hay hôm nay tôi rảnh, cô nghĩ xem nên mời tôi ăn gì đi. Bây giờ nhìn cô thế này, tôi tình nguyện mang cô đi ra ngoài”.

An Mạc Hạ còn đang ngắm mình trong gương, nghe Aaron nói như vậy, cô lập tức đồng ý, nhưng ngay sau đó lại nghi ngờ hỏi: “ Đại thần, trước kia mỗi lần tới anh đều rất vội vàng, hôm nay không cần trang điểm cho Sở Mạn Doanh sao?”

“Không cần, hôm nay cô ấy hoãn hết công việc rồi”.

An Mạc Hạ muốn hỏi nguyên nhân, nhưng chợt nhớ tới tin nhắn cô đã thấy trong điện thoại của Chu Dịch Phong, cô lập tức hiểu ra, cảm giác khó chịu lúc trước bị cô lờ đi lại xuất hiện.

Sở Mạn Doanh chắc chắn phiền não vì chuyện mang thai con của Chu Dịch Phong.

“Giờ đã năm giờ rồi, cũng sắp đến giờ ăn tối, chúng ta đi thôi, nhân tiện tôi chọn thêm cho cô mấy bộ quần áo”, Aaron ở bên cạnh nhìn đồng hồ đeo tay, rồi đeo hộp trang điểm lên vai.

An Mạc Hạ cũng không nghĩ linh tinh nữa, sải bước theo Aaron ra khỏi nhà.

Bữa cơm này ăn rất thoải mái, dù đã tốn của An Mạc Hạ không ít tiền.

Dọc đường đi, cảm nhận được những ánh nhìn chăm chú từ xung quanh, cô có cảm giác bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm. Đó là cảm giác trước nay chưa từng có. Hóa ra người đẹp đi ra ngoài đều như vậy. Điều này khiến cô lập tức trở nên tự tin hơn, cô gẩng cao đầu, bước chân cũng tự tin hơn nhiều.

Sau khi tạm biệt Aaron, An Mạc Hạ về nhà một mình.

Lúc này đã hơn chín giờ tối, trong nhà vẫn tối om, chắc chắn Chu Dịch Phong còn chưa về nhà.

Đột nhiên trong lòng An Mạc Hạ có cảm giác trống rỗng. Không biết tại sao, đột nhiên cô rất muốn để Chu Dịch Phong nhìn thấy dáng vẻ của mình hôm nay, không biết anh nhìn thấy xong sẽ có phản ứng gì.

Cô cố ý ngồi trong phòng đợi một lát, mãi đến mười giờ hơn mới từ bỏ ý định, đi vào phòng vệ sinh. Hôm nay Aaron đã dặn cô, mỗi ngày nhất định phải tẩy trang sạch sẽ mới được đi ngủ, làm sạch mặt là một bước quan trọng để bảo vệ da.

An Mạc Hạ làm theo cách mà Aaron dạy, tẩy sạch sẽ lớp trang điểm đẹp đẽ trên mặt mình, rồi cởi quần áo, nằm vào bồn tắm.

Lúc này không gian xung quanh yên tĩnh, suy nghĩ của An Mạc Hạ trở nên hỗn loạn. Trong đầu cô thoáng qua rất nhiều kỉ niệm với Giang Doãn Hâm. Trước giờ cô luôn cho đi tất cả những gì mình có, mà dường như người đàn ông đó chưa từng làm gì vì cô cả.

Còn Bạch Tô Nghi luôn ra vẻ thảo mai, đáng thương trước mặt cô lại là người tâm địa độc ác nhất.

Đúng là trước kia cô mù mắt rồi!

An Mạc Hạ càng nghĩ càng rối, quyết định không suy nghĩ nữa. Cô tự dìm đầu mình dưới bồn tắm. Cô lớn lên bên bờ biển, bơi rất giỏi, nên nín thở dưới nước lâu cũng không có vấn đề gì cả.

Đúng lúc đó cửa biệt thự mở ra, Chu Dịch Phong lê cơ thể mệt mỏi vào nhà. Hôm nay anh định về sớm, lại bị một chuyện khẩn cấp cản trở, còn bị ép uống thêm mấy ly rượu.

Lúc này đây, anh thấy hoa mắt chóng mặt.

Đi tới bên sofa, Chu Dịch Phong tiện tay cởi áo khoác đầy mùi rượu ra, rồi cởi đến nút áo sơ mi, cuối cùng đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm không khóa, vì đầu óc cũng không tỉnh táo, nên Chu Dịch Phong chưa xác định bên trong có người hay không đã cởi áo sơ mi ném xuống cạnh bồn tắm, lại cởi thắt lưng, rồi quần tây, lộ ra đôi chân thẳng tắp.

An Mạc Hạ nằm trong bồn tắm không nghe được động tĩnh bên ngoài, đến khi cô chuẩn bị nhô đầu ra khỏi bồn, có thứ gì đó đụng vào chân. Ngay sau đó, cô cảm thấy đột nhiên bị một vật nặng đè xuống.

Cô lập tức nhô đầu lên. Đến khi biết là chuyện gì xảy ra, cô sợ hãi kêu thất thanh.

Chu Dịch Phong đang ngồi trên cơ thể trần trụi của cô, hai người tiếp xúc nhau với tư thế cực kì mập mờ.

“A! Anh, anh, anh, lưu manh! Mau tránh ra!”, An Mạc Hạ vừa đẩy người đang đè trên người ra, lại vừa nóng mặt la hét.

Cô lớn như vậy nhưng chưa từng thân mật với đàn ông, kể cả Giang Doãn Hâm. Cô cố chấp cho rằng hai người kết hôn xong mới có thể phát sinh quan hệ, mà dường như Giang Doãn Hâm cũng không quá để ý chuyện đó, nên không làm khó cô.

Chu Dịch Phong đang choáng váng lại bị tiếng kêu oai oái của An Mạc Hạ làm cho tỉnh táo lại chút. Anh hơi giật mình nhìn người phụ nữ bị mình đè bên dưới: “An Mạc Hạ? Sao cô lại ở đây?”

“Tôi đang tắm ở đây chứ sao! Đồ lưu manh, mau tránh ra!”, An Mạc Hạ nghiến răng nghiến lợi, tay còn dán chặt trên ngực người đàn ông. Cảm giác từ ngón tay truyền tới khiến cô hốt hoảng.

Nói thật, vóc dáng của Chu Dịch Phong rất đẹp, khỏe khoắn mạnh mẽ, đường cong hoàn mỹ, còn có một đường nhân ngư mờ, không khỏi khiến cô đỏ mặt tim đập.

Nhưng cô đã nhanh chóng loại bỏ những suy nghĩ khó hiểu ấy, bắt đầu dùng sức đẩy người đàn ông trên người mình ra. Nhưng cô càng dùng sức thì chuyện lại càng không như mong muốn.

Chu Dịch Phong vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mà An Mạc Hạ đã bôi sữa tắm nên người rất trơn, cô đẩy anh chỉ khiến anh sát lại gần hơn.

Tư thế của hai người lúc này còn mập mờ hơn ban nãy nữa. Chu Dịch Phong xoay người, đối mặt với An Mạc Hạ đang dán sát mình. Hai cơ thể không có khe hở nào, hai gương mặt cũng gần trong gang tấc, hơi thở đan xen, dây dưa quấn quýt với nhau.

Sữa tắm trên người An Mạc Hạ tỏa ra mùi thơm tràn ngập bầu không khí đầy hơi nước, xông vào mũi Chu Dịch Phong, lập tức khiến tim anh đập rộn lên.

Cũng không biết là bản năng cơ thể của đàn ông hay do men rượu tác động, Chu Dịch Phong cảm thấy người phụ nữ đang đỏ mặt này vô cùng quyến rũ, nhìn có vẻ khác ngày trước, nhưng vẫn hoàn toàn giống. Đôi mắt sáng ngời khiến anh có ham muốn xâm chiếm.

Nghĩ như vậy, Chu Dịch Phong cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mê người của cô.
Chương 9: Buổi hẹn không lành

Hơi thở thuộc về Chu Dịch Phong bỗng chốc bao trùm khắp khoang miệng An Mạc Hạ.

An Mạc Hạ sững sờ ngay tại chỗ, nhất thời không biết phải đẩy người đàn ông trước mặt ra, chỉ đờ đẫn trợn tròn hai mắt, nhìn khuôn mặt điển trai của anh, ánh mắt hơi say đang khép lại, lông mi còn dài và đẹp hơn con gái.

Lúc này, An Mạc Hạ cảm thấy hơi mê đắm.

Cho đến khi chuông điện thoại bên ngoài vang lên, An Mạc Hạ mới hoàn hồn, dùng toàn bộ sức lực đẩy người đàn ông trên người mình ra.

Sau đó phi nhanh ra khỏi bồn tắm, quấn khăn quanh người chạy khỏi nhà vệ sinh.

Chuông điện thoại trong phòng khách vang lên không ngừng, là của Chu Dịch Phong, người lúc này gọi điện thoại cho anh là Sở Mạn Doanh.

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ nhanh chóng chạy về phòng, trong lòng cảm thấy hơi chua xót buồn bực.

Nụ hôn này giữa cô và Chu Dịch Phong là cái thá gì chứ!

Tối nay An Mạc Hạ mất ngủ, không chỉ vì nụ hôn trong phòng tắm, mà vì sau khi Chu Dịch Phong nhận được cuộc điện thoại kia, anh bỏ đi ngay trong đêm, đồng thời sáng ngày hôm sau vẫn không quay lại.

An Mạc Hạ tỉnh dậy như thường, làm một bàn đồ ăn sáng thịnh soạn, hôm nay cô làm bữa sáng kiểu Trung, có cháo, quẩy, trứng chiên, thêm hai chiếc bánh cà rốt khoai tây.

Có điều không có ai động đến bàn đồ ăn này, Chu Dịch Phong không ở đây, còn cô không có hứng ăn.

An Mạc Hạ nhìn bàn đồ ăn liền thở dài, sau đó cô ăn mặc trang điểm dựa theo cách Aaron dạy cô hôm qua, thực ra có mấy chỗ cô không nhớ kỹ, vậy nên cô liền gọi điện hỏi Aaron.

Hôm nay Aaron không bận, sau khi nhận điện thoại của An Mạc Hạ liền giải thích cho cô vô cùng cặn kẽ.

"Aaron đại thần, hôm nay anh bận không?", khi chuẩn bị cúp máy, An Mạc Hạ không kìm được hỏi.

"Cũng bình thường, chỉ nhận mấy việc vặt, có điều đều là minh tinh hạng ba, trễ tí cũng được".

"Hôm nay Sở Mạn Doanh tạm thời dừng tất cả công việc sao?"

"Đúng vậy, cô ấy cảm thấy không khỏe, nghe nói đêm qua đi viện, có thể một thời gian nữa mới làm việc tiếp được, vừa hay tôi cũng có mấy ngày rảnh rỗi, nếu như có gì cần hỏi cô có thể hỏi luôn, sau này khéo tôi không có thời gian bắt máy của cô".

"Được, cảm ơn đại thần".

An Mạc Hạ cúp máy, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, nếu như cô đoán không sai, tối qua Chu Dịch Phong ra ngoài tìm Sở Mạn Doanh.

Tối qua cô còn ôm chút hy vọng, hy vọng Chu Dịch Phong chỉ tạm thời có chuyện.

Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ tự cười chế giễu bản thân, sao dạo này cô cứ lo lắng cho Chu Dịch Phong vậy, anh vốn là một tay chơi, cô đâu phải bây giờ mới biết.

An Mạc Hạ lắc đầu, bước ra khỏi phòng.

Dựa theo sự hướng dẫn của Aaron, An Mạc Hạ từng bước thay đổi các khuyết điểm trên mặt mình, sau đó đổi sang bộ quần áo tự tay Aaron chọn cho cô.

Vừa thanh thuần lại xen lẫn chút gợi cảm, đôi chân dài trắng nõn nà của cô lộ ra.

An Mạc Hạ đứng trước gương, trang điểm xong mặc dù không được hoàn hảo như Aaron làm, nhưng cũng được bảy tám phần, dáng vẻ này đi ra ngoài có nói thế nào cũng là một người đẹp.

Cô gái mỉm cười trước gương sau đó mới cầm túi lên bước ra khỏi cửa.

Cô tính toán kỹ lưỡng rồi, mấy ngày nay, việc cô phải làm là đi ra ngoài lượn vài vòng, học từng cử chỉ hành động của mấy người đẹp khí chất.

Trên đường đến đây, ánh mắt của An Mạc Hạ thường nhìn về phía mấy cô gái xinh đẹp, nhưng cô không nhận ra trong mắt người ngoài, cô cũng là một mỹ nữ xinh đẹp.

Người qua đường dù là nam hay nữ đều không kìm được mà nhìn cô thêm mấy lần, đặc biệt là đôi chân dài mê người của cô.

Trong đó bao gồm một đôi nam nữ ở không xa.

Cô gái khoác tay anh chàng, cô ta như chim non e ấp trong lòng mẹ, cô ta nép người vào cánh tay anh ta, vốn đang vui vẻ nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của ánh chàng đang nhìn về phía An Mạc Hạ cách đó không xa.

Cô gái hơi mất hứng.

"Doãn Hâm, những gì em nói với anh, anh có nghe không?"

Giang Doãn Hâm lúc này mới hoàn hồn: "Tô Nghi, em vừa nói gì cơ?"

"Em vừa nói, hôm nay anh thành công tiếp nhận một vụ án lớn, chúng ta có nên đi đâu đó ăn mừng không?"

"Ừ, tùy em, em thấy thế nào cũng được".

"Tùy tiện thế, trước kia anh đâu có vậy, Giang Doãn Hâm anh còn thích em không thế?", Bạch Tô Nghi dừng bước, khó chịu trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

"Sao lại không, trong lòng anh chỉ có em thôi", Giang Doãn Hâm nói xong, liền đẩy cánh tay đang chắn trước mặt mình ra.

"Anh đừng lừa em, anh thích em còn đi nhìn người phụ nữ khác", Bạch Tô Nghi đang nói, bỗng vô tình nhìn thấy An Mạc Hạ đứng đằng xa: "Có phải đàn ông chỉ cần nhìn thấy phụ nữ đẹp đều vậy không?".

"Hơn nữa tại sao anh lại đeo đồng hồ An Mạc Hạ tặng, anh còn nhớ cô ta à?"

Giang Doãn Hâm liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nhức đầu nên lông mày nhíu lại: "Em nói cái này á, chiếc đồng hồ này bây giờ không còn được sản xuất nữa, anh chẳng qua chỉ thích nó thôi, sao có thể nhớ mãi không quên đồ xấu xí như An Mạc Hạ, em nghĩ nhiều quá đấy, nếu em không thích cái đồng hồ này, sau này anh không đeo nữa là được".

Bạch Tô Nghi quan sát cẩn thận Giang Doãn Hâm, phát hiện ra anh ta không giống như đang nói dối, vậy nên hài lòng gật đầu nói: "Nói thế còn được".

Vừa dứt lời, cô tai lại khoác tay Giang Doãn Hâm: "Vậy anh vứt hết đồ An Mạc Hạ tặng cho anh được không, ngoài ra, em không cho phép anh nhìn người phụ nữ khác".

"Được rồi, anh đồng ý là được chứ gì, em yêu", Giang Doãn Hâm thở dài, đúng là con gái có những lúc vô lý thật đó.

Lúc trước ở bên Bạch Tô Nghi, anh bị thu hút bởi vẻ dịu dàng ấm áp của cô ta, đàn ông ấy mà, ai lại không thích phụ nữ xinh đẹp dịu dàng chứ, vì cô ta, anh ta vứt bỏ cả An Mạc Hạ tốt đến thế, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy Bạch Tô Nghi như biến thành một người phụ nữ chanh chua, vẻ dịu dàng lúc trước biến mất, hơn nữa trông cô ta cũng chẳng xinh đẹp đến vậy, kém xa người đẹp ban nãy.

Có điều...

Người đẹp vừa đi qua đường ban nãy khiến anh ta cảm thấy quen thuộc đến lạ, liệu có gặp ở đâu rồi không?
Chương 10: Cô gái thời thượng đi chợ

Lúc này An Mạc Hạ không có tâm trang để đi dạo trên đường, cô định về nhà nhưng nhớ đến việc lúc trước từng đồng ý sẽ nấu cơm cho anh nên đi đến chợ.

Nhỡ may Chu Dịch Phong quay về ăn cơm tối thì sao, dù khả năng này cũng không cao.

Cô gái hợp mốt đi chợ lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, vô số ông chú bà dì đều nhìn qua đây.

An Mạc Hạ đứng trước một quầy bán thủy hải sản, vốn định dùng chiêu mặc cả, nhưng chủ tiệm thấy cô xinh đẹp liền xua tay bảo: "Người đẹp, chỗ tôm hùm đất này tôi bán rẻ cho cô, giảm nửa giá".

"Thật sao?", An Mạc Hạ mừng rỡ trợn tròn mắt, lúc trước cô thường đến đây mua tôm, nhưng ông chủ keo kiệt đâu có hào phóng như vậy, một đồng là một đồng, hai đồng là hai đồng, không bao giờ giảm giá.

"Đương nhiên, chẳng nhẽ nhìn thấy một người đẹp tề gia nội trợ thế này mà không bán rẻ được sao?", ông chủ nháy mắt với An Mạc Hạ.

An Mạc Hạ thầm chậc lưỡi, đãi ngộ của người đẹp quả nhiên rất khác biệt.

Cô nói cảm ơn ông chủ, sau đó vui vẻ cầm bịch tôm hùm đất đi ra cổng chợ, vừa đi vừa tính toán xem hôm nay đi chợ tiết kiệm được bao tiền.

Vừa đi đến trạm xe, ở bên có hai người đàn ông trẻ tuổi không ngừng nhìn An Mạc Hạ, một trong hai người còn cố tình đẩy người còn lại lên trước, để anh ta đứng trước mặt An Mạc Hạ.

An Mạc Hạ nhìn thấy anh chàng hơi xấu hổ, nghi ngờ nghiêng đầu.

Tình huống gì thế này, tên này muốn làm gì?

"À, xin chào, là thế này nè, tôi thấy cô cầm nhiều đồ như vậy, chắc là nặng lắm", anh chàng xoa gáy nói.

An Mạc Hạ nhìn mấy cái túi nilon trong tay mình, đúng là nặng, nhưng trước kia khi cô đi làm, cô từng phải xách những thứ nặng hơn thế này nhiều, vậy nên chỗ này đã là gì.

"Vẫn ổn, không nặng lắm, tôi vẫn xách được", An Mạc Hạ dù không rõ anh chàng trước mặt muốn làm gì, nhưng vẫn mỉm cười khách khí.

Nghe thấy vậy, vẻ mặt anh ta hơi cứng đờ, chẳng nhẽ cách bắt đầu câu chuyện không đúng sao, bình thường người đẹp thường thích tỏ ra yếu đuối mà? Sao cô gái này có vẻ không giống nhỉ...

"À, hay là tôi xách giúp cô, rồi đưa cô về nhà", anh chàng tiếp tục nói.

"Không cần, tôi...", An Mạc Hạ nói đến đây đột nhiên dừng lại, bây giờ cô mới hiểu ý anh ta, cô đang được người ta bắt chuyện sao?

Nghĩ đến đây An Mạc Hạ chợt cảm thấy hí hửng, nhưng cô có thói quen tự mình làm nên không thể chấp nhận yêu cầu của anh ta, đang định mở miệng từ chối, một chiếc xe Mercedes Benz G màu đen đột nhiên đỗ trước mặt cô.

Sau khi cửa sổ xe được kéo xuống, An Mạc Hạ nhìn thấy người ngồi trong xe.

Người ngồi trong xe là một người đàn ông mặc vest màu xám đậm, mặt mũi vô cùng anh tuấn, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý, đôi mắt như đá Obsidian đang nhìn An Mạc Hạ chăm chú, ánh sáng phản chiếu, trông như một cái hồ sâu không thấy đáy.

"An Mạc Hạ, ai bảo cô đứng đây chờ xe buýt vậy, còn không mau lên xe theo tôi về nhà", Chu Dịch Phong nhíu mày, có hơi khó chịu nói, đôi mắt sắc bén liếc qua anh chàng muốn bắt chuyện với cô.

Ban nãy anh đứng cách đó không xa, nhìn thấy ở trạm xe buýt có một cô gái vô cùng xinh đẹp, da thịt trắng nõn, ăn mặc hợp mốt, cặp chân dài trắng nuột nà vô cùng mê người, anh vốn không quá để ý, lái xe đến gần vô thức nhìn về phía trạm xe buýt, bỗng nhìn thấy gương mặt cô ấy, mặc dù An Mạc Hạ bây giờ không còn bộ dạng kinh khủng như xưa nữa, nhưng chỉ cần liếc qua anh liền nhận ra là cô, lúc ấy đôi tay cầm vô lăng của Chu Dịch Phong hơi run lên, suýt nữa đâm phải cái xe đằng trước, may mà anh kịp thời đạp thắng xe nên mới không xảy ra tai nạn.

Khi Chu Dịch Phong còn đang do dự không biết nên tiến lên không đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ tiến lên nói chuyện với cô, trong lòng bất giác cảm thấy khó chịu, liến đạp chân ga lái thẳng đến chỗ trạm xe buýt.

Anh chàng bắt chuyện với An Mạc Hạ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Chu Dịch Phong bất giác lùi về sau một bước, cũng lập tức hiểu ra người đẹp này có quan hệ với soái ca trên xe, anh ta đã bảo rồi, người đẹp thế này sao có thể sống sát mặt đất, đợi xe buýt ở trạm xe được chứ!

Nhìn thấy người đẹp là hoa đã có chủ, hơn nữa nhìn dáng vẻ của người đàn ông là biết người này có địa vị không hề tầm thường.

Anh chàng hậm hực lùi về sau đi đến cạnh bạn mình, không quên đấm cho bạn một cái.

An Mạc Hạ nhìn Chu Dịch Phong ở trong xe, lúc đầu còn ngạc nhiên bây giờ đã chuyển thành ngượng ngùng, trong đầu bất giác hiện ra cảnh hai người hôn nhau tối qua, mặt cô đỏ ửng lên.

Dáng vẻ sau khi thay đổi của mình, nếu trừ chuyện tối qua xảy ra trong phòng tắm thì đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không biết lúc này Chu Dịch Phong đang nghĩ gì, tại sao cô cảm thấy ánh mắt của Chu Dịch Phong khi nhìn cô không mấy vui vẻ nhỉ.

Thấy An Mạc Hạ còn đứng đấy bất động, Chu Dịch Phong liền nhấn còi, lạnh lùng nói: "Còn không mau lên xe".

An Mạc Hạ nhìn Chu Dịch Phong mặt mày khó chịu, hơn nữa đằng sau đã có người bấm còi rồi, cô không dám chần chừ nữa, liền ngồi xuống ghế phó lái.

Sau khi ngồi xuống, Chu Dịch Phong đạp chân ga lao về phía trước.

Bởi vì hôm nay An Mạc Hạ mặc váy rất ngắn nên khi ngồi xuống, váy kéo lên đến bắp đùi, lộ ra cảnh xuân phơi phới.

An Mạc Hạ không thể làm gì khác ngoài việc đặt đống thức ăn mình mua được lên đùi, cố gắng che lại đùi mình, bao gồm cả túi tôm hùm đất dính nước.

Chu Dịch Phong ở bên trông như đang nhìn thẳng để lái xe, nhưng khóe mắt không kìm được liếc qua người phụ nữ ngồi bên.

Vóc dáng của An Mạc Hạ rất đẹp, điểm này Chu Dịch Phong đương nhiên biết, nhưng sau khi cô mặc bộ đồ này vào, tất cả ưu điểm trên người cô đều được lộ ra, nó còn kết hợp cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đúng là làm người ta không rời mắt nổi.

Trên đường, Chu Dịch Phong liên tiếp phạm lỗi, mấy lần suýt nữa vượt đèn đỏ, nhưng An Mạc Hạ ngồi bên chỉ nghĩ cách che đùi mình, không phát hiện ra Chu Dịch Phong có gì khác thường.

Bên trong xe rất im lặng, hai người ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, cho đến khi túi tôm trong tay cô bị rách, khiến người cô ướt hết, tôm hùm đất rớt đầy ra xe.

An Mạc Hạ không để ý đến việc che đùi mình nữa, liên tục kêu lên: "Ái ôi, tôm hùm đất chạy ra ngoài rồi".

"Á á á, bọn chúng kẹp đùi tôi".

"Á, Chu Dịch Phong, có hai con tôm hùm đất leo lên chân anh rồi".

"..."

Chu Dịch Phong buộc phải dừng xe ven đường, mặt đen sì cùng An Mạc Hạ bắt tôm hùm đất.

Bởi vì có hai con tôm hùm đất kẹp chặt lấy đùi An Mạc Hạ, hơn nữa còn kẹp giữa bắp đùi, An Mạc Hạ không thể không vén chiếc váy ngắn của mình lên cao, bảo anh giúp cô kéo tôm hùm đất xuống.

Bây giờ cuối cùng cô cũng biết cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống, sớm biết vậy đã không che lại, nhìn thì nhìn, còn hơn bị tôm hùm đất kẹp chân.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom