Hot Cô Vợ Nhặt Của Chu Tổng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 81-85

Chương 81: Giả vờ ngây thơ thì ai chẳng làm được

Cảm giác được tay mình trống không, sắc mặt Bạch Tô Nghi lập tức trở nên khó coi, ánh mắt khi nhìn An Mạc Hạ cũng tràn đầy lửa giận, cô ta không biết chuyện Giang Doãn Hâm bí mật đi tìm An Mạc Hạ, chứ đừng nói đến cảnh cáo An Mạc Hạ.

"An Mạc Hạ, con khốn này, cô đừng có chia rẽ chúng tôi, tôi chẳng hiểu cô đang nói cái gì cả, không ngờ cô lại ti tiện, không biết xấu hổ đến vậy, dám chia rẽ quan hệ của tôi và Giang Doãn Hâm!", nói xong Bạch Tô Nghi liền tiến lên, thử kéo tay Giang Doãn Hâm.

"Doãn Hâm, anh đừng nghe An Mạc Hạ nói vớ vẩn, mọi chuyện không như cô ta nói đâu, em không cảnh cáo cô ta, càng không gọi cô ta đến khách sạn".

Giang Doãn Hâm nghi ngờ nhìn Bạch Tô Nghi, nhưng cuối cùng lại nhìn về phía An Mạc Hạ, dường như anh ta rất để ý đến việc ngày hôm đó An Mạc Hạ không đến công viên tìm anh ta, sau đó lại hỏi: "Vậy nên ngày hôm đó em không đến, chẳng nhẽ không phải vì em không quan tâm đến tôi sao?"

An Mạc Hạ giả bộ tủi thân nhìn Bạch Tô Nghi, sau đó mới gật đầu nói: "Đúng vậy, Doãn Hâm, biết anh không vui, tôi thật sự muốn lập tức đến trước mặt anh, an ủi anh như xưa nhưng..."

Nghĩ đến đây, giọng An Mạc Hạ rõ ràng bé hơn, cô tự cười khẩy, buồn bã nói: "Tôi không phải bạn gái anh, vậy thì có tư cách gì đi tìm anh chứ".

Giang Doãn Hâm bị An Mạc Hạ nói mà sững sờ, sắc mặt lộ ra vẻ phức tạp, há miệng muốn nói gì đó nhưng nhìn Bạch Tô Nghi đứng bên lại do dự không nói ra.

Hành động nhỏ này của Giang Doãn Hâm bị An Mạc Hạ nhìn thấy hết, cô bất giác nhếch khóe miệng.

Bạch Tô Nghi đứng bên đã sớm tức đến mức mặt mày tái mét từ lâu rồi, chỉ muốn nghiến vỡ hàm răng, hơn nữa Giang Doãn Hâm cứ nhìn An Mạc Hạ bằng ánh mắt tràn ngập tình ý, càng khiến cô ta phát điên, lập tức hét vào mặt An Mạc Hạ: "An Mạc Hạ, tôi biết cô không biết xấu hổ, không ngờ cô lại không biết xấu hổ đến mức này, cô đừng có đứng đây hãm hại tôi, tôi bảo cô đến khách sạn để cô chết tâm lúc nào".

"Tô Nghi, nếu như không phải cô nói cho tôi, sao tôi có thể tình cờ xuất hiện ở chỗ này được", An Mạc Hạ lạnh lùng nói, vừa nói xong câu này, vẻ hoài nghi trên khuôn mặt Giang Doãn Hâm dần biến thành khẳng định, anh ta đã hoàn toàn tin cô.

An Mạc Hạ nói tiếp: "Xin lỗi, tôi biết mình không nên xuất hiện trước mặt hai người, tôi nên nhìn hai người bước ra khỏi khách sạn, sau đó làm theo những gì Tô Nghi mong chờ, chết tâm với Giang Doãn Hâm, nhưng tôi phát hiện ra cho dù như vậy tôi vẫn không thể bỏ cuộc", nói đến đây, An Mạc Hạ cười gượng một tiếng, khóe mắt khẽ nhỏ lệ: "Có điều có bỏ cuộc hay không là chuyện của tôi, tôi sẽ không phá hoại tình cảm của hai người, chỉ là không muốn Giang Doãn Hâm hiểu lầm tôi, tôi không..."

An Mạc Hạ còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy "bốp" một tiếng, cái tát của Bạch Tô Nghi giáng thẳng lên mặt cô, mặt cô bị tát lệch sang một bên, trên gò má trắng nõn của cô hiện lên dấu năm đầu ngón tay, trông rất đáng sợ.

An Mạc Hạ lạnh lùng hừ một tiếng, quả nhiên Bạch Tô Nghi hành động đúng như cô đoán, được lắm!

Khổ nhục kế bao giờ cũng khiến người ta động lòng, An Mạc Hạ nói nhiều như vậy mục đích là để Bạch Tô Nghi đánh cô, hơn nữa Giang Doãn Hâm mặc dù cặn bã, nhưng rất phản cảm với việc phụ nữ đánh nhau giữa nơi công cộng, vậy nên Bạch Tô Nghi ra tay thế này lập tức khiến Giang Doãn Hâm cảm thấy khó chịu, ánh mắt nhìn Bạch Tô Nghi thêm vài phần tức giận khó chịu.

"Bạch Tô Nghi, cô nổi điên cái gì vậy, Mạc Hạ chỉ muốn nói lời trong lòng ra, cô ấy đắc tội cô chỗ nào? Mà cô phải đánh cô ấy?", Giang Doãn Hâm lập tức đỡ lấy cơ thể lảo đảo của An Mạc Hạ, cuối cùng mặc kệ Bạch Tô Nghi, tức giận chỉ trích cô.

Nhưng Bạch Tô Nghi đang nổi giận nghe thấy lời Giang Doãn Hâm, không những không kiềm chế, ngược lại còn ép sát An Mạc Hạ, lại giơ tay lên, muốn tát vào má phải của cô, có điều lần này còn chưa đánh được đã bị Giang Doãn Hâm không khách khí đẩy ra.

"Bạch Tô Nghi, cô đừng có không biết xấu hổ, tôi và Mạc Hạ còn cần thể diện, đây là chỗ công cộng, không phải nơi để cô phát điên! Lúc trước sao tôi không nhận ra cô là dạng đàn bà chanh chua như vậy, vẻ hiền dịu thục nữ lúc trước đâu rồi!"

Bạch Tô Nghi bị Giang Doãn Hâm đẩy ra, loạng choạng ngồi phịch xuống đất, dùng vẻ mặt không thể hiện nổi nhìn người đàn ông trước mặt.

"Doãn Hâm, anh vì con khốn An Mạc Hạ mà đẩy em sao? Con khốn này đang chia rẽ chúng ta, em đánh cô ta là chuyện đương nhiên, anh dựa vào cái gì mà nói em?"

"Được rồi được rồi, đừng có mở miệng ra là con khốn này con khốn nọ, cô xem xung quanh kìa, bao người đang nhìn cô, tôi cứ tưởng cô là người có tri thức, không ngờ cô thô lỗ như vậy, hơn nữa mồm miệng toàn lời thô tục, chẳng giống phụ nữ, lần này cô quá đáng quá rồi đó, cô tỉnh táo lại cho tôi!", khi nói, Giang Doãn Hâm không nhìn Bạch Tô Nghi lấy một cái, cẩn thận đỡ An Mạc Hạ ra khỏi khách sạn.

Đằng sau lưng vang lên giọng nói tức giận của Bạch Tô Nghi: "Giang Doãn Hâm, anh vứt bạn gái của mình ở đây, ôm bồ nhí rời đi, con khốn An Mạc Hạ, rốt cuộc mày cho Giang Doãn Hâm ăn bùa mê thuốc lú gì vậy, anh đừng quên, anh được như ngày hôm nay, đều là nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Bạch em..."

Giọng nói của Bạch Tô Nghi ngày càng cao, nhưng sau đó lại bị cánh cửa lớn màu vàng đậm ngăn cản, truyền vào tai Giang Doãn Hâm và An Mạc Hạ chỉ có mấy từ không rõ.

An Mạc Hạ liếc nhìn người đàn ông đang đỡ mình, bất giác muốn rút tay ra khỏi người anh, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu lại, khóe miệng nở nụ cười.

Giả bộ ngây thơ ai chẳng làm được, An Mạc Hạ chưa từng làm thử, nhưng cũng từng nhìn thấy rồi, xem ngôn tình đấu đá nhiều, cũng học được mấy chiêu.

Hơn nữa cô không muốn làm mọi chuyện tanh bành ra, chẳng qua vì Bạch Tô Nghi gọi video khiêu khích cô.

Nghĩ đến đây, mắt An Mạc Hạ tối sầm xuống, ánh mắt khi nhìn Giang Doãn Hâm tràn ngập sự khó chịu, quả nhiên đàn ông không phải hạng gì tốt, làm gì có người đàn ông nào thuần khiết!

Có điều....

Đầu An Mạc Hạ đột nhiên hiện lên hình ảnh Chu Dịch Phong, cùng với dáng vẻ khi cô bị bỏ thuốc không tỉnh táo, anh vẫn luôn ở bên cô, trong lòng hiện vẻ phức tạp.

Chuyện đến mức này, dù cô không dám tin cũng có thể thấy được sự chân thành của Chu Dịch Phong, nhưng Sở Mạn Doanh là gì với anh? Chẳng nhẽ giữa Chu Dịch Phong và Sở Mạn Doanh không như cô tưởng? Nhưng chuyện đứa bé thì phải giải thích như nào?
Chương 82: Đổ tội cho Giang Doãn Hâm

An Mạc Hạ càng nghĩ càng loạn, lông mày nhíu lại, Giang Doãn Hâm đứng bên đỡ cô nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô liền cho rằng cô cảm thấy khó chịu, quan tâm hỏi cô: "Mạc Hạ, em cảm thấy thế nào rồi? Mặt đau sao?"

Nghe thấy giọng nói của Giang Doãn Hâm, An Mạc Hạ mới không nghĩ vớ vẩn nữa sau đó mỉm cười lắc đầu: "Tôi không sao, tí nữa sẽ đỡ thôi, anh đừng lo".

"Haizz, em vẫn thích ra vẻ kiên cường như vậy", Giang Doãn Hâm thở dài, nhìn An Mạc Hạ: "Mạc Hạ, là phụ nữ, em hoàn toàn có thể tỏ ra yếu đuối một chút, em làm như vậy khiến tôi rất đau lòng, lần này đúng là Bạch Tô Nghi quá đáng, ngay cả tôi cũng không chịu nổi, không ngờ cô ta có thể làm ra chuyện quá quắt với em như vậy".

"Chuyện này cũng không thể trách Bạch Tô Nghi hoàn toàn được, cô ta để ý việc hai chúng ta ở bên nhau cũng là chuyện bình thường, dù sao quan hệ của anh với tôi cũng khá nhạy cảm, là tôi không đúng, không nên nhất thời xúc động xuất hiện trước mặt hai người, nếu không vì tôi đến đây, hai người sẽ không...", nói đến đây An Mạc Hạ mím môi dưới ra vẻ chuẩn bị rơi lệ, kết hợp cùng khuôn mặt nhỏ nhắn in hằn năm đầu ngón tay, đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy đáng thương, kích thích ham muốn bảo vệ của đối phương.

Trái tim Giang Doãn Hâm run lên, ngay giây sau anh ta duỗi tay ra, ôm người phụ nữ yếu đuối vào lòng mình, An Mạc Hạ hoàn toàn không ngờ Giang Doãn Hâm đột ngột như vậy, kinh ngạc đến mức suýt nói ra, may mà lời vừa đến miệng liền nuốt vào, cố gắng khống chế bản thân không đạp Giang Doãn Hâm ra.

Hành động ôm ấp của Giang Doãn Hâm khiến An Mạc Hạ cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, trên người cô vẫn là mùi nước xả vải thoang thoảng, nhưng nó lại trộn với chút mùi chỉ thuộc về đàn ông.

Trước kia cô không muốn xa rời cái ôm này, thậm chí cảm thấy lồng ngực Giang Doãn Hâm là nơi cô có thể tránh mưa tránh gió, chỉ cần cô gặp chuyện gì không vui, Giang Doãn Hâm ôm cô một cái, mọi chuyện đều có thể được giải quyết, nhưng bây giờ khi thấy Giang Doãn Hâm, ngoại trừ tâm tình phức tạp, cô chỉ còn thấy chán ghét khó chịu với anh ta.

Trên thế giới này nhiều chuyện rất khó đoán, khi đó mình có nằm mơ cũng không ngờ rằng có một ngày Giang Doãn Hâm mà mình yêu lại khiến mình ghét cay đắng như hôm nay.

An Mạc Hạ nhắm mắt, sau đó khi mở mắt ra, trước mắt sáng lên, cô thực sự không chịu nổi sự ôm ấp của Giang Doãn Hâm, khi đang muốn giãy ra khỏi cái ôm của anh ta, đằng sau đột nhiên có một chiếc xe lao đến, chủ nhân chiếc xe có vẻ rất khó chịu với hành vi chắn đường của hai người, không ngừng ấn còi, tiếng còi điếc tai khiến bầu không khí ngọt ngào biến mất.

Giang Doãn Hâm khó chịu nhíu mày, nhưng đây vốn là lối xe ra vào khách sạn quốc tế Hoa Phẩm, anh ta không dám chê trách tài xế, chỉ có thể không nỡ buông cô ra, kéo cô đứng sang một bên.

Tiếng còi điếc tai cuối cùng cũng ngừng lại, không biết tài xế trên xe cố ý hay sao, khi đi qua Giang Doãn Hâm và An Mạc Hạ, lốp xe phóng qua vũng nước, dưới tác động của lực bánh xe, nước bắn lên, tạt thẳng về phía hai người, nhưng An Mạc Hạ khá may, nước bẩn hất không nhiều, nhưng Giang Doãn Hâm thì thảm rồi, cơ bản không bị hất hết nước bẩn lên người, khiến quần áo ướt sạch., khuôn mặt trắng nõn cũng bị tạt không ít nước bẩn, trông khá kinh khủng.

Giang Doãn Hâm không kìm được mắng chửi chiếc xe sang, mặt đầy lửa giận.

"Sao lại có loài tài xế khốn nạn như này, đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt!", Giang Doãn Hâm khó chịu lầm bầm nói: "Lái xe sang thì giỏi lắm sao?"

An Mạc Hạ nhìn thấy Giang Doãn Hâm khó chịu đến mức không giữ nổi hình tượng, la hét ngay chốn công cộng, cùng thêm vẻ mặt hung ác của anh ta, cô suýt nữa không kìm được bật cười thành tiếng, nếu như là lúc trước cô sẽ cùng Giang Doãn Hâm mắng chửi tên tài xế này, nhưng bây giờ, cô đột nhiên muốn tặng một like cho tài xế.

Ha ha, ban nãy cô vẫn còn đang buồn bực vì không biết phải thoát khỏi vòng tay của Giang Doãn Hâm thế nào, không ngờ ông trời lại phái đến "cơn mưa đúng lúc" cho cô, hơn nữa cơn mưa bất ngờ này thực sự khiến người ta vui mừng.

"Doãn Hâm, người anh ướt hết rồi, còn không mau đi thay đồ, đừng để mình bị cảm lạnh", An Mạc Hạ xác nhận mặt mình không cười, mới giả bộ lo lắng nói.

Giang Doãn Hâm sững sờ, khuôn mặt vốn dữ tợn cuối cùng cũng hòa hoãn hơn tí, nhưng giọng điệu có vẻ vẫn khó chịu không vui.

"Mạc Hạ, em có bị nước hắt vào không? Tên tài xế chết dẫm đó!”

An Mạc Hạ lắc đầu: "Tôi không sao, chỉ bị hắt một chút thôi, không đáng để ý".

"Vậy tôi phải về trước thay quần áo, nhà em ở đâu vậy, để tôi đưa em về".

"Không cần, tôi có thể tự về nhà, gọi xe cũng nhanh lắm, anh cứ lo cho mình trước đi, mặc quần áo ướt dễ sinh bệnh lắm", An Mạc Hạ nói.

Giang Doãn Hâm do dự một lúc, gật đầu: "Vậy cũng được, vậy tôi về trước, về đến nhà em gửi tin nhắn cho tôi nhé".

"Biết rồi", An Mạc Hạ mỉm cười nhìn Giang Doãn Hâm, sau đó vẫy tay chào tạm biệt anh ta.

Giang Doãn Hâm mặc quần áo ướt thực sự rất khó chịu, vậy nên không lằng nhằng, vẫy tay chào An Mạc Hạ sau đó đi thẳng về bãi đỗ xe.

Nhìn bóng người đàn ông ngày càng nhỏ, An Mạc Hạ mỉm cười, cuối cùng hóa thành vẻ phức tạp.

Cùng lúc đó, trên chiếc xe sang ở đằng xa, một người đàn ông anh tuấn da ngăm nhếch khóe miệng, sau đó gọi điện thoại, đầu dây bên kia nhấc máy, anh ấy liền bực dọc nói: "Tôi bảo này cậu Phong, cậu ác quá rồi đó, lần nào cũng bắt tôi đi làm mấy chuyện độc ác này!"

Đầu giây bên kia vang lên giọng nói khó chịu của Chu Dịch Phong: "Cố Hi Dương, ai bảo trong công ty tôi nhiều cổ phần hơn cậu ở chứ, cậu nghe tôi chẳng phải chuyện dĩ nhiên sao?"

"Mẹ nó, cậu đừng có sử dụng quyền hạn cho mục đích riêng chứ!", Cố Hi Dương bất mãn nói, sau đó như nghĩ ra chuyện gì đó, đáng thương hỏi: "Nói đi, cô gái đó rốt cuộc là ai mà phải khiến cậu Phong dùng thủ đoạn đê hèn như vậy, có vẻ như quan hệ của cô ấy với cậu cũng không đơn giản nhỉ, có điều đáng tiếc, ban nãy tôi phóng xe nhanh quá, không kịp nhìn mặt cô ấy, có điều dáng người đẹp lắm, chẳng nhẽ là vợ cậu mới cưới à?"

Đầu dây bên kia chợt ngừng lại một chút, một lúc sau mới vang lên giọng Chu Dịch Phong, nhưng giọng anh không bình tĩnh như trước nữa, đột nhiên có chút lạnh lẽo.

"Cố Hi Dương, cậu muốn biết nhiều thứ nhỉ, còn nữa, điều cậu quan tâm khiến tôi rất không vui".

Cố Hi Dương sững sờ, sau đó, tiếng cười đột nhiên vang lên: "Cậu Phong, không ngờ ngày thường cậu không có hứng với phụ nữ mà bây giờ lại có dục vọng chiếm hữu mạnh như vậy! Ha ha ha ha ha! Tôi chỉ khen cô ấy dáng đẹp, cậu đâu cần..."

Cố Hi Dương còn chưa nói xong, Chu Dịch Phong đã kịp thời cắt lời: "Cố Hi Dương, người bạn là phóng viên của tôi chụp được ảnh cậu đi ra khỏi khách sạn với nữ minh tinh, anh ta hỏi cậu có muốn đăng báo không, tôi vẫn chưa trả lời, nhưng có vẻ như ngày mai cậu muốn nó lên mục nhan đề báo rồi đúng không?"

"Á, đừng mà, cậu Phong, tôi sai rồi, tôi sai rồi, ban nãy tôi chưa thấy gì cả, cũng chưa nói gì cả, cậu đừng đăng ảnh tôi lên báo, cậu biết sức khỏe của bố tôi không tốt, không thích tôi yêu đương vớ vẩn, đừng để ông ấy biết, ông ấy nổi giận đến mức nhập viện mất, cậu Phong, xin cậu tha thứ cho tôi đi mà".

Lúc này Chu Dịch Phong mới hài lòng mỉm cười, sau đó không khách khí cúp máy.

Cố Hi Dương thở dài, trong lòng thầm mắng Chu Dịch Phong bụng dạ đen tối một trăm lần!
Chương 83: Tôi mời anh ăn cơm

Sau khi tạm biệt Giang Doãn Hâm, An Mạc Hạ không về nhà mà đến nhà vệ sinh ở gần đó, dùng kem che khuyết điểm che dấu tay đỏ hồng trên mặt, mặc dù vẫn cảm thấy hơi đau, nhưng vì xử lý Bạch Tô Nghi, An Mạc Hạ vẫn cảm thấy thoải mái.

An Mạc Hạ nhìn giờ, đã hơn năm giờ chiều rồi, cô không muốn về nhà nấu cơm nữa, nghĩ một lúc quyết định gọi điện bảo Chu Dịch Phong ra ngoài, cô sẽ mời anh bữa cơm.

Có điều An Mạc Hạ gọi cho anh mấy cuộc, đối phương vẫn không nghe máy, cô hơi không yên tâm, Chu Dịch Phong vừa hồi phục, chắc cơ thể không xảy ra vấn đề gì nhỉ?

Nghĩ đến đây, trái tim An Mạc Hạ đập mạnh lên, sau đó cô liên tục gọi điện cho Chu Dịch Phong, cuối cùng đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của anh.

"An Mạc Hạ, có chuyện gì sao?"

An Mạc Hạ bị giọng điệu của Chu Dịch Phong làm cho giật mình, đầu cô lập tức quay mòng mòng, không nhớ mình đã đắc tội người đàn ông này chỗ nào, chẳng nhẽ vì chuyện hôm qua nên anh giận cô?

Không thể nào, hôm qua bọn họ làm hòa rồi mà.

An Mạc Hạ bối rối nhíu mày, mất một lúc mới nói khẽ: "Chu Dịch Phong, à, tối nay tôi không về nhà nấu cơm, muốn mời anh ra ngoài ăn".

Đối mặt với Chu Dịch Phong, An Mạc Hạ chợt biến thành chú thỏ nhỏ mềm yếu ấm áp, không biết vì khí thế quanh người anh quá mạnh, hay là vì gan của An Mạc Hạ nhỏ nữa.

"Tại sao phải mời tôi ăn, em gặp chuyện gì vui sao?", An Mạc Hạ như đọc được suy nghĩ của cô, có điều không biết có phải An Mạc Hạ cảm giác nhầm không, cứ cảm thấy giọng điệu của anh ghen ghét buồn bực, khiến người nghe khó chịu.

"À, đúng là có chuyện vui", An Mạc Hạ thành thật nói, nhưng cô chưa kịp nói nguyên nhân khiến cô vui, giọng Chu Dịch Phong ở đầu dây bên kia lại trầm xuống, khiến An Mạc Hạ cảm thấy cách một đầu dây điện thoại cũng cảm nhận được vẻ lạnh lùng bao quanh người anh.

"Nhưng hôm nay tôi không vui lắm".

An Mạc Hạ vốn đang vui vẻ như bị tạt một gáo nước lạnh, nhất thời không biết phải nói gì, hai người rơi vào im lặng.

Cuối cùng vẫn là An Mạc Hạ phá vỡ bầu không khí im lặng này: "Ồ, vậy à, vậy thì thôi..."

Giọng điệu của cô rõ ràng khá buồn, An Mạc Hạ lập tức cảm nhận được, khuôn mặt vốn âm trầm chợt dịu dàng hơn mấy phần, thực ra cô không muốn trút cơn giận lên người An Mạc Hạ, nhưng chiều nay nhìn thấy cảnh này ở cổng khách sạn quốc tế Hoa Phẩm khiến anh nhức mắt.

Anh vốn đến khách sạn quốc tế Hoa Phẩm cùng Cố Hi Dương bàn chuyện làm ăn quan trọng, khi Cố Hi Dương lái xe đưa anh rời đi liền nhìn thấy một người đàn ông ôm lấy bóng người quen thuộc, chỉ một cái liếc mắt, anh lập tức nhận ra bóng người quen thuộc đó là An Mạc Hạ, cảm giác ghen tuông lập tức lan tràn.

Lúc trước Chu Dịch Phong không thể hiểu nổi việc ghen, nhưng bây giờ khi anh rơi vào tình cảnh này, anh mới hiểu được suy nghĩ của những người đó, hóa ra anh cũng chỉ là người bình thường, có thất tình lục dục như bao người khác, cũng vì một người phụ nữ mà ghen.

Vậy nên khi nhìn thấy An Mạc Hạ ôm ấp một người đàn ông khác, anh mới bảo Cố Hi Dương cố ý bấm còi phá An Mạc Hạ và Giang Doãn Hâm, rồi bảo Cố Hi Dương dùng kỹ thuật lái xe đỉnh cao hất nước bẩn lên người Giang Doãn Hâm.

Đương nhiên, càng khiến Chu Dịch Phong nổi giận là hôm nay An Mạc Hạ vô cùng cùng vui, lại còn mời anh đi ăn cơm!

Được ôm ấp bạn trai cũ khiến cô vui vậy sao?

Chu Dịch Phong khẽ thở dài, có điều nghe thấy giọng điệu thất vọng của An Mạc Hạ, cuối cùng vẫn không làm khó cô, anh khẽ ho, lạnh lùng hỏi: "Hôm nay tôi không vui không có nghĩa tôi không cần ăn cơm, nói đi, em muốn mời tôi ăn món gì?"

An Mạc Hạ bị lời Chu Dịch Phong nói làm cho sững sờ, người ta nói lòng dạ phụ nữ sâu như đáy biển, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này cũng khó hiểu như vậy, An Mạc Hạ nhất thời vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy khó chịu, Chu Dịch Phong có lúc thật khó nắm bắt.

"Anh muốn ăn gì?", An Mạc Hạ hỏi.

"Tôi không đặc biệt muốn ăn gì cả, em tự quyết định đi".

"Ừ, được rồi", An Mạc Hạ gật đầu, tròng mắt đảo qua, nhanh chóng nghĩ ra một ý: "Ăn ở nhà hàng trên nước lần trước chúng ta chưa có cơ hội ăn đi, anh thấy thế nào?". Mặc dù đắt thật, có điều hôm nay An Mạc Hạ thực sự rất vui, sẵn sàng bỏ tiền, cùng lắm đến lúc đó lại cố gắng kiếm tiền là được, dù sao bây giờ thu nhập của cô cũng khá ổn.

Chu Dịch Phong không có ý kiến gì với lời đề nghị của cô, vì bữa cơm này anh cũng không định để An Mạc Hạ trả tiền, vậy nên không khách khí đồng ý luôn: "Được, vậy tôi đi đón cô, bây giờ cô đang ở đâu?"

"Đường Xuân Nhất, bên cạnh là khách sạn quốc tế Hoa Phẩm".

"Đợi tôi hai phút", Chu Dịch Phong nói xong, liền nhanh chóng cúp máy.

An Mạc Hạ vốn cho rằng hai phút chỉ là từ ước chừng thôi, không ngờ hai phút sau anh thực sự xuất hiện trước mặt An Mạc Hạ, điều này khiến cô không kìm được nghi ngờ không biết Chu Dịch Phong ban nãy có đi sau lưng cô không?

"Chu Dịch Phong, sao anh đến nhanh vậy?", An Mạc Hạ không tin nổi hỏi.

"Tôi xử lý công chuyện ở gần đây", Chu Dịch Phong đáp, khi định nói tiếp chuyện gì đó, mắt chợt sáng lên, nhìn chằm chằm vào gò mái trái của cô: "An Mạc Hạ, mặt em bị sao vậy?"

Giọng Chu Dịch Phong cực kỳ lạnh lùng, nói xong liền bá đạo kéo lấy cằm cô, khiến mặt trái cô ép sát mình: "Nói cho tôi biết ai đánh?"

An Mạc Hạ bị hành động đột ngột của Chu Dịch Phong làm cho giật mình, cô chắc chắn mình đã dùng kem che khuyết điểm che dấu tay trên mặt rồi mà, không nhìn kỹ không thể nhận ra được, chỉ cho rằng mặt mình hơi sưng nhẹ lên, không ngờ khả năng quan sát của Chu Dịch Phong lại kinh người như vậy, nhưng An Mạc Hạ không muốn vì chuyện nhỏ này làm hỏng tâm trạng của Chu Dịch Phong, vội vàng nói: "Chu Dịch Phong, anh nhìn sai rồi, cái gì mà đánh không đánh, không có ai đánh tôi cả, mặt tôi bị sưng, chắc do bị trôi phấn thôi, ha ha".

Ánh mắt lạnh lùng của Chu Dịch Phong đã nói cho An Mạc Hạ biết, anh không tin lời của cô, khí thế lạnh lẽo bao quanh người vô cùng mạnh, anh nhìn An Mạc Hạ, lạnh lùng hỏi một câu: "Nói cho tôi biết là ai đánh?"
Chương 84: Tôi sẽ giúp em báo thù...

An Mạc Hạ bị khí thế lạnh lẽo của người đàn ông làm cho sợ giật mình, có thể cảm giác rõ được lửa giận của anh, anh dường như nổi giận rồi, hơn nữa còn cực kỳ giận.

"Chu Dịch Phong, tôi thật sự không sao...", An Mạc Hạ mất tự nhiên né tránh ánh mắt của anh, không muốn cho anh biết chân tướng sự việc, một là vì thực sự không muốn anh lo lắng, hai là vì thực ra cô không muốn để anh thấy được mặt đê hèn này của mình. Cô bị ăn cái tát này là do cô cố ý khiến Bạch Tô Nghi đánh cô, nói cách khác, chuyện này là do cô tự rước lấy.

Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ, mắt anh lóe sáng, anh cười khẩy, giọng điệu khó đoán: "Có phải có liên quan đến bạn trai cũ Giang Doãn Hâm của em không? Vậy thì có phải Bạch Tô Nghi đánh em không?"

Phỏng đoán của người đàn ông hoàn toàn đúng, An Mạc Hạ trợn tròn mắt, cảm thấy không thể tin nổi, cô suýt nữa còn tưởng Chu Dịch Phong lén gắn camera giám sát hoặc thiết bị nghe lén lên người cô.

"Sao anh biết...", An Mạc Hạ nhìn Chu Dịch Phong bằng ánh mắt nghi ngờ: "Chẳng nhẽ anh nhìn thấy sao?"

An Mạc Hạ càng nói càng cảm thấy phỏng đoán của mình không sai, chẳng trách Chu Dịch Phong có thể đến nhanh như vậy, hơn nữa "tài xế gây sự" ban nãy liệu có phải do anh phái đến không?

Quả nhiên Chu Dịch Phong mím môi, nói thật lòng: "Tôi nhìn thấy em và bạn trai cũ ôm ấp nhau, nhưng không nhìn thấy hết toàn bộ sự việc, bây giờ em có thể kể lại mọi việc được không?", nói xong, ánh mắt của anh lại không kìm được nhìn gò má trái được đánh kem che khuyết điểm, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.

"Mặt em rốt cuộc có phải bị Bạch Tô Nghi đánh không?"

Chu Dịch Phong đã nói đến đây rồi, An Mạc Hạ cũng không thể giấu nữa, đành thành thật kể lại mọi chuyện xảy ra ban nãy, cuối cùng, cô còn cẩn thận nhìn anh, mím môi hỏi: "Anh có cảm thấy tôi đê tiện quá không?"

Trước đây, An Mạc Hạ chưa từng lo lắng người ta sẽ nghĩ gì về mình, cho dù là Giang Doãn Hâm cô cũng chẳng hề quan tâm, nhưng với Chu Dịch Phong, cô thật sự không muốn để anh biết được chân tướng sự việc, rồi dùng ánh mắt khác nhìn cô.

Có điều Chu Dịch Phong nghe xong chân tướng, vẻ mặt hiện lên vẻ bất ngờ, trong mắt anh không hề có chút khó chịu ghét bỏ nào, ngược lại là nụ cười mỉm, khóe miệng khẽ nhếch lên, kèm theo chút hí hửng.

"An Mạc Hạ, tôi có thể nói cách làm của em ngu ngốc quá không? Khổ nhục kế? Thế mà em cũng nghĩ ra được!", anh trầm giọng nói, mặc dù giọng điệu hơi chỉ trích nhưng vẫn vô cùng dễ nghe: "Đối phó với loại người như thế cần gì phải làm bản thân bị thương, em không thấy đau à?"

An Mạc Hạ sững sờ trước lời Chu Dịch Phong nói, trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp, người đàn ông này không khinh thường cô, ngược lại cảm thấy đau lòng cho cô, phần nào đó trong tim cô dường như đã tan chảy.

Lúc này An Mạc Hạ mà còn không tin Chu Dịch Phong thật sự đối xử thật lòng với cô thì chắc cô mù rồi.

"Lúc đó tôi không nghĩ quá nhiều, sau khi chat video với Bạch Tô Nghi xong liền nổi giận", An Mạc Hạ không biết mình giải thích cách làm với Chu Dịch Phong làm gì, cứ bất giác nói ra thôi.

Chu Dịch Phong mỉm cười, không nói gì, nhưng dịu dàng nâng cằm cô lên, để nửa bên mặt bị ăn tát của cô hướng về phía mình, anh khẽ nói: "Mặt có đau không?"

An Mạc Hạ lắc đầu: "Vẫn ổn, lúc đó hơi nóng rát, bây giờ không có cảm giác gì nhiều", lúc đó đau nhất là khi cô đứng bên Giang Doãn Hâm, Giang Doãn Hâm mặc dù cảm thấy bất bình thay cho cô, nhưng không đem lại cảm giác quan tâm như Chu Dịch Phong.

An Mạc Hạ không kìm được cười gượng, tại sao cô lại so sánh như vậy?

"Yên tâm, tôi sẽ giúp em báo thù này", ánh mắt Chu Dịch Phong híp lại, lơ đễnh nói.

Có lẽ vì giọng điệu của anh quá tùy hứng, hoặc có thể vì giọng anh quá thấp, nói chung An Mạc Hạ cứ cảm thấy câu này nhẹ như gió thổi bên tai, khi cô hoàn hồn, Chu Dịch Phong đã kéo cô đến chiếc Porsche màu đen ở bãi đậu xe rồi.

"Mạc Hạ, tài xế lái xe qua rồi, bây giờ chúng ta đến nhà hàng trên nước đi".

...

Khi đến nhà hàng trên nước, sắc trời đã chuyển tối, nhà hàng vẫn giống như lần đầu An Mạc Hạ đến, nổi trên mặt hồ xanh thẳm.

Con thuyền trôi lênh đênh theo gió, sóng nước dập dìu, mỗi chiếc bàn đều được đặt những ngọn nến chập chờn, ánh lửa nhún nhảy khiến người ta mê đắm.

Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong ngồi trên chiếc thuyền nhỏ chuyên dụng đi vào trước bàn ăn ở giữa hồ, trùng hợp là, đây chính là chiếc bàn mà lần trước Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ ngồi với nhau, chẳng quan lần trước chưa ăn đã "chia tay trong bực bội” rồi.

"Chu Dịch Phong, anh muốn ăn gì thì cứ gọi đi, hôm nay không cần khách khí với tôi", vừa ngồi xuống, An Mạc Hạ liền cầm thực đơn lên, hào sảng nói.

Chu Dịch Phong ngẩng đầu nhìn An Mạc Hạ một cái, hôm nay cô ăn mặc quá đẹp, cô mặc một chiếc váy màu trắng hở vai quấn hút, tôn lên vóc người của cô, lớp trang điểm trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất tinh xảo, chẳng qua lớp phấn hơi dày, có lẽ để che đi năm đầu ngón tay trên mặt, có điều nó chẳng hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, hơn nữa ánh nến chập chờn càng làm nổi bật nụ cười rạng rỡ của cô, khiến cả người cô như bừng sáng lấp lánh.

Mắt Chu Dịch Phong sáng rực lên, trong lòng như bị ai đó khoét ra, anh khó khăn lắm mới đè trái tim rạo rực của mình xuống, mỉm cười nịnh nọt nói: "Hiếm lắm mới thấy em hào phòng một lần, thế nên tôi không khách khí nữa nhé", vừa nói anh vừa gọi nhân viên phục vụ đến, gọi mấy món đặc trưng của nhà hàng.

Nhưng An Mạc Hạ ngồi bên bị lời Chu Dịch Phong nói làm cho đỏ mặt, hiếm lắm mới thấy cô hào phóng một lần? Nói thế khác gì bình thường cô rất keo kiệt đâu!

An Mạc Hạ tỏ ra khó chịu, vậy nên khi Chu Dịch Phong gọi món, cô đã gọi thêm mấy món, để tỏ ra mình không phải người keo kiệt, hơn nữa món cô gọi còn là món đắt tiền nhất.

Chu Dịch Phong mỉm cười nhìn đôi môi nhỏ nhắn của cô hơi trề ra, lại nhìn mấy món cô gọi, lắc đầu một cái, xem ra hôm nay cô thực sự định chơi lớn, đột nhiên, anh chợt nổi hứng muốn trêu chọc cô.

"Nếu bà chủ An đã khách khí như vậy thì chắc không ngại khi tôi gọi một chai Lafite 1982 chứ?"

An Mạc Hạ bị lời Chu Dịch Phong làm cho run rẩy, má nó, Chu Dịch Phong có phải quá không khách khí với cô không vậy, dám gọi cả chai rượu mấy chục ngàn tệ sao?

Nhưng hôm nay cô đã to mồm nói vậy rồi, cũng không rút lại lời được, cô chỉ đành nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ha ha, thế nhà hàng có chai rượu này không?"

An Mạc Hạ vốn còn hy vọng nhà hàng không có, không ngờ Chu Dịch Phong đã hất một xô nước lên đầu cô.

"Có đó, ban nãy khi đi vào tôi nhìn thấy có bày chai rượu này".

An Mạc Hạ bất giác giật khóe miệng, hít sâu một hơi ra vẻ "không sao cả" rồi nói: "Được thôi, vậy anh gọi đi!"
Chương 85: Giang Doãn Hâm không xứng để so với anh

Chu Dịch Phong không khách khí với An Mạc Hạ, gọi Lafite 1982 thật.

An Mạc Hạ đau lòng nhìn nhân viên phục vụ gọi món, hạ quyết tâm tháng sau nhất định phải cắn răng ăn mì gói, hơn nữa lúc trước cô còn mượn Chu Dịch Phong một trăm ngàn, có vẻ muốn trả sạch khoản tiền này vẫn cần một khoảng thời gian dài nữa.

Vẻ mặt An Mạc Hạ không thoát được khỏi mắt Chu Dịch Phong, anh mỉm cười nhìn người phụ nữ ngồi đối diện với mình, thực sự không hiểu cô đang nghĩ gì.

Bảo An Mạc Hạ toan tính, anh thực sự không thấy đúng, nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, hơn nữa núi vàng đang đứng ngay cạnh mà chẳng hề tính đến, cả ngày cứ tiết kiệm, nếu như bạn anh mà biết vợ anh ngày nào cũng nghĩ cách giúp anh tiết kiệm tiền thì chắc cười anh thối mũi mất. Hôm nay khó lắm mới thay đổi, vậy mà vẫn chột dạ như thế, giống như làm chuyện gì sai trái vậy, đúng là khiến người ta vừa thấy tức vừa buồn cười.

"Mạc Hạ, sao vậy, trông em có vẻ không vui, có phải tiếc tiền không?", Chu Dịch Phong thấy vậy liền lơ đễnh hỏi, nhưng trong mắt hiện lên ý cười.

"Tôi, tôi đâu có!", An Mạc Hạ hét lớn cãi lại, nhưng càng nói to thì càng chứng minh cô chột dạ, nếu bảo cô không tiếc tiền thì là giả, cô sống đến từng này tuổi rồi, đây vẫn là lần đầu cô ăn một bữa hết mấy trăm nghìn, nghĩ thôi cũng đau hết cả lòng mề.

"Vậy thì tốt, nếu không tôi ăn cũng không yên lòng", Chu Dịch Phong giả bộ nói: "Nếu như em không đủ tiền, tôi không ngại để em dùng thẻ đen của tôi, dù sao thẻ đó cũng đâu để làm cảnh". Giọng điệu của anh nghe có vẻ khá bình thường nhưng khiến người nghe cảm thấy hơi khó chịu.

An Mạc Hạ lập tức cảm nhận được, cô thầm thè lưỡi, dù thế nào cô không cũng không muốn dùng tấm thẻ đó, đừng nói đến quan hệ giữa cô và Chu Dịch Phong chưa rõ ràng, cho dù họ thực sự ở bên nhau, cô cũng không muốn tùy tiện dùng tiền của anh.

Cô đã quen tự mình nỗ lực, hơn nữa phụ nữ dựa vào đàn ông để sống thường không có bản lĩnh.

Vậy nên An Mạc Hạ không tiếp lời, khẽ ho chuẩn bị chuyển chủ đề, vừa hay lúc này nhân viên phục vụ mang món họ gọi và chai rượu vang đến, cô mượn cớ này bảo phục vụ mở rượu, sau đó đích thân rót đầy ly cho Chu Dịch Phong, đưa cho người đàn ông ngồi đối diện rồi rót cho mình một ly, lúc này cô mới cười nói: "Chu Dịch Phong, chúng ta cạn một ly đi, lần trước anh cứu tôi, tôi còn chưa cảm ơn anh tử tế, ly này coi như tôi cảm ơn anh".

Chu Dịch Phong mỉm cười, sau đó nâng ly rượu lên, cụng ly với cô.

Chẳng bao lâu sau hai người đã uống cạn rượu trong ly của mình, mặt An Mạc Hạ ửng đỏ.

Cô vốn không giỏi uống rượu, ngày thường một ly là gục, nếu không vì hôm nay cô khá vui, lại thêm giá của chai rượu không hề rẻ, An Mạc Hạ mới nổi hứng nếm thử, nếu không sẽ không có chuyện cô uống một phát cạn ly đâu, đầu cô lúc này hơi quay cuồng, có điều cô vẫn khá tỉnh táo.

Chu Dịch Phong đương nhiên không biết điều này, anh từ từ rót thêm một ly cho cô, lần này anh mở miệng nói: "Bà chủ An, lần này đến lượt tôi kính rượu em, cảm ơn em đã mời tôi ăn cơm".

An Mạc Hạ nhìn thấy ly rượu bưng đến trước mặt mình, do dự một lát, sau đó nhìn khuôn mặt hào hứng của anh, cuối cùng không nỡ từ chối lòng tốt của anh, liền cụng với anh một ly.

Sau ly thứ hai, mắt An Mạc Hạ hơi hoa lên, đầu óc cũng mơ màng, cô vội vàng ăn mấy miếng steak trước mặt mới đỡ hơn chút.

Chu Dịch Phong phía đối diện cũng đang nho nhã cắt thịt bò, động tác của anh lưu loát, nho nhã như đang chế tạo một tác phẩm nghệ thuật, kết hợp cùng ánh nến lung linh trên bàn và bầu trời đầy sao, khiến cho Chu Dịch Phong trông như một bức tranh sơn dầu, làm người ta không thể rời mắt nổi.

Không biết có phải vì men rượu không, hay vì An Mạc Hạ đang chìm đắm trong cảnh đẹp, cô không kìm được khen một câu: "Chu Dịch Phong, có ai từng khen anh trông giống như một vị thần không?"

Chu Dịch Phong cắt xong thịt bò, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ với hai gò má ửng đỏ, mặc dù có không ít người khen anh, nhưng đây là lần đầu tiên An Mạc Hạ khen anh, khiến anh cảm thấy vui vẻ, anh không kìm được cười lớn.

"Em cảm thấy tôi đẹp lắm sao?", Chu Dịch Phong vui vẻ hỏi cô.

An Mạc Hạ không hề do dự gật đầu: "Ừ, anh là người đàn ông đẹp trai nhất tôi từng gặp".

"So với bạn trai cũ Giang Doãn Hâm của em thì sao?", Chu Dịch Phong bình tĩnh hỏi, bây giờ anh có thể thấy được An Mạc Hạ say rồi, người ta có câu rượu vào lời ra, anh đột nhiên rất hiếu kỳ không biết trong lòng cô, anh và Giang Doãn Hâm ai quan trọng hơn.

Nhưng điều khiến Chu Dịch Phong thất vọng là, An Mạc Hạ không hề trả lời anh ngay, mà nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

Chu Dịch Phong vốn cho rằng An Mạc Hạ sẽ uyển chuyển trả lời, không ngờ cô lại thẳng thắn nói: "À, tôi cảm thấy Giang Doãn Hâm không xứng để so sánh với anh, vậy nên tôi không so".

Tiếng cười vui vẻ không hề phòng bị phát ra từ miệng Chu Dịch Phong, ánh mắt khi nhìn cô sâu không thấy đáy, mắt anh sáng rực lên khiến người ta khiếp sợ, khiến An Mạc Hạ suýt nữa chìm đắm trong đó.

"Mạc Hạ, tôi rất thích nghe lời em nói", anh ngừng cười, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn violin vang lên trong không trung.

An Mạc Hạ mơ màng không nghĩ gì nhiều, nói luôn: "Tôi nói thật mà".

Bầu không khí lại lặng xuống, Chu Dịch Phong cười hi hi đưa đĩa thịt bò đã cắt thành từng miếng nhỏ đến trước mặt An Mạc Hạ, sau đó lại đổi lấy đĩa thịt bò chưa cắt của cô, rồi mới nói tiếp: "Tôi cắt xong đĩa này rồi, em ăn cũng tiện hơn".

An Mạc Hạ đã sớm chìm đắm trong men rượu rồi, không có khả năng nghĩ nhiều nữa nên cô chỉ đành gật đầu.

Hai người ăn khá vui vẻ, ít nhất là Chu Dịch Phong nghĩ vậy, mặc dù An Mạc Hạ không quá tỉnh táo, còn không ngừng nói vớ vẩn nhưng Chu Dịch Phong vẫn rất hài lòng với người phụ nữ đang say này, nếu như không say, chắc có chết cô cũng không khen anh, còn ... tỏ ra quan tâm đến anh.

Chẳng bao lâu sau, Chu Dịch Phong gọi phục vụ đến thanh toán, sau đó đỡ An Mạc Hạ ra khỏi nhà hàng, đi thẳng về phía bãi đậu xe.

Anh quyết định rồi, sau này không được để An Mạc Hạ uống rượu trước mặt bất kỳ ai trừ mình, tửu lượng của cô quá kém, hơn nữa...

Chu Dịch Phong cúi đầu liếc nhìn người phụ nữ mặt ửng hồng đang nằm trong lòng mình, mắt anh tối sầm xuống, An Mạc Hạ khi say quá mê người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom