• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-269

Chương 247: Ban Đêm ở núi sâu




Chương 247: Ban Đêm ở núi sâu
“Đây là…” Tôi có chút không hiểu, cái tên Thần Nông Giá này nghe rất quen, giống như tôi đã gặp ở đâu nhưng lại nhớ không nổi.
“Đây là một khu bảo tồn thiên nhiên vô cùng lớn của Hồ Bắc, bên trong quan cảnh rất đẹp, sinh thái cũng được bảo vệ đặc biệt tốt, nghe nói cũng có không ít động vật hoang dã vẫn sinh sống ở đó.” Đường Dũng nói.
“Anh dẫn tôi đi xa như vậy không phải tới để săn trộm chứ?” Tôi nghe vậy trong nháy mắt liền lo lắng. Dẫu sao trước khi đi anh ta có nói tìm một món đồ để chữa trị cho Tô Mộc, lúc này còn nói nơi đây có động vật hoang dã, vậy không phải tới bắt trộm thì tới làm gì?
Bắt trộm động vật hoang dã là phạm pháp đó, hơn nữa chúng tôi lại không mang gì cả.
Tôi lo lắng nhìn Đường Dũng, Đường Dũng nhìn tôi đầy gian manh, cũng không giải thích mà chỉ cười mỉm, hỏi lại tôi: “Em nhát gan như vậy mà còn đi theo Tô Mộc bắt quỷ khắp nơi, không sợ mất hồn mất vía sao? Cho dù anh có săn trộm thì có thể để người khác phát hiện sao?”
“Anh thật đúng đi săn trộm?” Tôi nuốt nước miếng một cái, có chút lo lắng.
“Sao có thể, từ trước đến giờ anh đều là thành viên của hiệp hội bảo vệ động, Tô Mộc ở trong lòng anh cùng lắm chỉ có giá trị bằng một con vật. Đừng nói động vật hoang dã, cho dù là chuột chui dưới cống hay chim sẻ bay trên trời anh cũng sẽ không vì Tô Mộc mà làm tổn thương bọn chúng, mạng nào mà không phải mạng?”
Nói xong Đường Dũng rốt cuộc không thừa nước đục thả câu, từ trong điện thoại lấy ra quẹt vài cái, tìm ảnh một cái cây đưa cho tôi: “Lần này chúng ta tới đây mục đích chủ yếu là tìm cái này. Vật này là bổ khí nhất, không riêng gì bổ khí huyết cho người sống mà còn có thể bổ âm khí trên người quỷ, là dược liệu an ủi các loại hồn. Chỉ cần tìm được nó thì lão quỷ tỉnh lại chỉ tính bằng phút.”
“Thật? Thần kỳ như vậy sao!” Tôi liền kêu lên kinh ngạc, nhìn Đường Dũng bán tín bán nghi. Anh ta khoác lác quá sức tưởng tượng, ai biết lời của anh ta lúc này có bao nhiêu phần là thật.
“Đương nhiên là thật, em có biết đây là gì không? Nói ra sợ hù chết em.” Đường Dũng thấy vẻ bán tín bán nghi của tôi liền mất hứng, nói.
“Cái gì?” Tôi nghe Đường Dũng nói liền tò mò, hỏi.
“Nhân sâm, trên trăm năm.” Đường Dũng liếc nhìn tôi một cái, nói mấy tiếng.
Nói xong mặt anh ta vênh lên giống như anh ta vừa mới nói bí mật kinh thiên động địa, chờ tôi khen ngợi.
Tôi có chút thất vọng, giống như khí cầu bị xì hơi: “Èo, tôi còn tưởng là bảo vật gì, hóa ra là nhân sâm. Trên trăm năm chắc không khó tìm như vậy, anh không nói sớm cần loại dược liệu này để tôi bảo Tô Đoàn mua không phải tốt hơn sao. Nhà họ Tô bọn họ danh vọng như vậy không biết chừng trong nhà cũng có, đâu đến nỗi phải chạy xa như vậy.”
“Dương Dương, cái này thì em không biết rồi.” Đường Dũng khẽ nhếch môi, nói: “Em cho là nhân sâm trăm năm nơi rừng nguyên sinh có ở khắp nơi sao mà đòi đi mua, cho dù em có mua được thì đó cũng là giả. Chưa cần nói có đúng trăm năm hay không, chỉ cần xét tới sống hoang dại trong rừng nguyên sinh thì đã tới chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm là không phải rồi. Hơn nữa cho dù em có thật sự mua được nhân sâm trăm năm từ rừng nguyên sinh cũng là vô dụng. Nhân sâm từ xưa tới nay được coi là dược liệu bổ khí, không ai biết nhân sâm cũng có tính khí của mình, sau khi rút ra khỏi đất thì linh khí của nó liền biến mất, ăn nó với ăn củ cải cũng không có gì khác nhau nhiều.”
“Thật hay giả? Nếu như nhân sâm lấy ra khỏi đất không khác gì củ cải thì tại sao Hoàng đế ngày xưa lại quý như vậy, trực tiếp ăn củ cải không phải cũng tốt sao?” Tôi hỏi.
“Đương nhiên là thật. Em không biết củ cải với nhân sâm là gần giống nhau sao? Bọn chúng không chỉ có bề ngoài giống nhau mà ngay cả công hiệu cũng không khác nhau nhiều. Củ cải cũng có công hiệu bổ khí thuận khí rất lớn, trong dân gian mọi người không có được nhân sâm thì bình thường đều ăn củ cải thay thế. Cũng bởi vì củ cải có công hiệu thuận khí cho nên sau khi ăn xong mới dễ dàng xì hơi.”
“Có điều nhân sâm dù sao cũng là nhân sâm, chỉ cần linh khí của nhân sâm có thể bảo tồn thì nhân sâm kia với củ cải chính là một cái trên trời một cái dưới đất. Dị sĩ tài giỏi thời cổ đại của Trung Hoa đã sớm nghiên cứu ra phương pháp phong bế linh khí cho nhân sâm, chỉ là bây giờ người biết không nhiều lắm mà thôi. Cho nên chúng ta chỉ có thể tự mình đào, mua trong thành phố thì không có tác dụng gì.”
Đường Dũng vừa nói thì xe đã lái đến phía trước một siêu thị. Anh ta dừng xe lại, nói là đi mua vài món đồ để chuẩn bị một chút.
Tôi rất tò mò liền đi theo anh ta vào siêu thị. Anh ta vào siêu thị liền tìm một nhân viên bán hàng hỏi có len màu đỏ không, càng đỏ càng tốt.
Nhân viên bán hàng có lẽ thấy dáng dấp đẹp trai của Đường Dũng liền rất nhiệt tình, cầm lấy cổ tay anh ta kéo đi, tự mình đưa tới khu bán len.
Tôi không biết Đường Dũng cần len làm gì nhưng có lẽ có liên quan tới việc tìm nhân sâm liền giúp anh ta lấy tất cả các cuộn len màu đỏ bỏ vào giỏ. Sau khi anh ta mua len đỏ lại đưa tôi thẳng tới khu sữa tươi, cũng không để ý là sữa chua hay sữa tươi, loại nào cũng lấy một hộp để vào trong giỏ, chẳng mấy chốc xe đẩy mua hàng đã chất đầy các loại sữa khiến ai cũng nhìn chúng tôi.
Nhân viên bán hàng kia cũng không nói gì, thấy chúng tôi mua đồ như vậy liền mở một quầy tính tiền khác, không để chúng tôi xếp hàng. Sau khi tính tiền xong cô ấy lại nhiệt tình giúp chúng tôi mang đồ ra xe, nhưng khi thấy biển số xe trên mặt cô ấy liền lộ vẻ thất vọng, cho dù vậy cô nàng vẫn như cũ nhiệt tình vẫy tay tạm biệt Đường Dũng, còn dặn dò anh ta lái xe chậm một chút, khi nào cần mua gì lại tới.
Nhìn dáng vẻ kia không khác gì tạm biệt bạn trai vậy, vô cùng thân mật.
Đường Dũng bị sự nhiệt tình của nhân viên bán hàng khiến cho lúng túng, vừa lên xe liền một đạp khiến xe phóng nhanh đi như bỏ chạy. Sau khi đi rất xa tôi mới không nhịn được cười, trêu ghẹo nói: “Hóa ra anh cũng thật đào hoa. Tôi thấy ánh mắt cô gái vừa rồi rất thích anh, dáng dấp của cô ấy cũng không tệ, nếu như hai người thử hẹn hò không biết chừng sẽ thật sự thành đôi…”
“Em im đi. Em biết anh chỉ muốn thành đôi với em, nếu em thật sự cảm thấy cô gái vừa rồi không tệ thì để hôm khác anh sẽ giới thiệu cho lão quỷ kia, anh thấy bọn họ rất đẹp đôi.”
“Anh cũng im đi.”
Tôi cùng Đường Dũng dọc đường sỉ vả lẫn nhau, đánh chửi lẫn nhau, không để ý từ lúc nào xe đã đi vào nơi núi non trùng trùng điệp điệp, núi xanh nước biếc xung quanh, cảnh sắc quả thật không tệ.
Khi chúng tôi dừng lại đã là hơn ba tiếng lái xe, lúc này đã là buổi trưa, Đường Dũng tìm một tiệm cơm dân dã không tệ dừng xe lại, đi vào gọi cho tôi một phần cháo trắng còn anh ta gọi cho mình gà rừng cùng rao rừng một đống lớn. Tôi nghe đã chảy cả nước miếng, chỉ biết nuốt vào bụng.
Trong lúc đợi đồ ăn đưa lên, Đường Dũng trò chuyện cùng ông chủ tiệm cơm. Lúc này tôi mới biết chúng tôi đã tiến vào phạm vi của Thần Nông Giá, chỉ là mới qua cửa rừng một chút.
Đường Dũng giả bộ chỉ là du khách dạo chơi, hỏi ông chủ toàn bộ Thần Nông Giá thì nơi nào có cảnh đẹp nhất, nguyên thủy nhất, chúng tôi không thích đi những thắng cảnh đã được khai thác, chỗ đó toàn là người, đi ngắm cảnh không còn thấy đẹp.
Nghe Đường Dũng hỏi ông chủ tiệm cơm liền vỗ đùi, vui vẻ nói Đường Dũng đã hỏi đúng người rồi. Ông ta là người bản xứ, đối với Thần Nông Giá không thể quen thuộc hơn, chúng ta nếu muốn ngắm phong cảnh người bình thường không thấy được thì phải đi sâu vào trong núi. Phần rừng bên ngoài đã được khai thác này cơ bản phong cảnh quả thực đã bị phá hư, không có gì là đẹp, chỉ có sâu trong núi ở khu vực bảo vệ thì rừng tự nhiên còn duy trì dạng nguyên sinh, có thể vào ngắm một chút. Chỉ là muốn đi vào trong đó thì nguy hiểm không ít, đèn pin cùng dụng cụ cứu hộ nhất định phải mang, ngoài ra cũng phải mang theo dao tốt phòng thân, trong núi có không ít động vật hoang dã, mặc dù không có thú dữ nhưng có thể bọn chúng sẽ phát điên mà gây thương tích.
Vừa nói ông chủ còn quay lại phòng bếp, từ bên trong cầm ra hai con dao làm bếp sắc bén đưa cho Đường Dũng, nói chúng tôi không chê thì mang theo phòng thân.
Đường Dũng cũng không khách khí, nhận lấy dao đặt ở trong túi xách, sau đó lại mặt dày mượn ông chủ đèn pin cùng các loại dụng cụ đi rừng, chuẩn bị đồ xong thì cơm cũng làm xong.
Lần này Đường Dũng cũng coi như có chút lương tâm, sau khi cho tôi ăn cháo liền lấy cho tôi rau cùng thịt gà, để cho cái bụng đói meo suốt nhiều ngày của tôi cuối cùng cũng được nếm mùi thịt.
Sau khi cơm nước no nê, chúng tôi liền để xe lại ở tiệm cơm, sau đó không biết Đường Dũng mượn ở đâu được một chiếc xe cút kít, giống như là thứ người dân bản xứ dùng để làm ruộng, trên đó còn có không ít đất.
Đường Dũng cũng không ngại, đem đống sữa chất đầy xe cút kít, cũng đem những cuộn len đỏ đặt lên trên, sau đó đưa tôi theo lối nhỏ của ông chủ tiệm cơm chỉ đi vào trong núi.
Nơi này hầu như đều là đường mòn, chưa trải qua bất kỳ việc xây dựng nào, đường mòn cũng là lối người dân các thôn bên trong đi lại mà thành. Chúng tôi không đi qua khu khai thác thắng cảnh nên không cần mua vé, trực tiếp đi vòng qua vào trong rừng sâu.
Vì mục đích của chuyến đi khiến tôi leo núi cũng không thấy mệt mỏi, tâm tư tập trung nhớ hình dáng của cây nhân sâm Đường Dũng cho tôi xem, vừa đi vừa nhìn chằm chằm lên cỏ dại xung quanh, dùng cành cây gạt ra nhìn, rất sợ bỏ qua cây nhân sâm nào đó.
Bất tri bất giác chúng tôi đã đi được hơn ba giờ, trong núi trời tối sớm, hơn nữa rừng cây rậm rạp chặn ánh sáng lại khiến cho hơn bốn giờ chiều trong rừng đã âm u một mảnh, hoàn toàn mất hết ánh sáng tươi đẹp của ban ngày.
Tôi không dám đi xa tìm kiếm nữa mà lui lại gần Đường Dũng.
Anh ta ngược lại không hề có dáng vẻ lo lắng, đi một đoạn lại dừng một đoạn, xé một hộp sữa chua cùng một hộp sữa tươi đặt cẩn thận dưới đất, giống như đang đặt mồi vậy. Sau đó lấy sữa làm trung tâm, trong bán kính hai mét lấy len quấn một vòng quanh các cây chung quanh thành một vòng tròn, cuối cùng lại dùng đất phủ lên dây đỏ xóa dấu vết.
Cứ cách khoảng một dặm anh ta lại làm một lần như vậy. Rốt cuộc tôi đã hiểu vì sao anh ta phải mua nhiều cuộn len đỏ cùng sữa như vậy, cũng là vì để làm cái bẫy này.
Chẳng qua tôi vẫn không hiểu. Không phải chúng tôi đến đây tìm nhân sâm sao, sao nhìn Đường Dũng làm giống như đang đặt bẫy động vật vậy, tôi liền tò mò liền há miệng hỏi anh ta.
Nhưng tôi vừa mới gọi hai tiếng Đường Dũng thì anh ta đã suỵt một tiếng, sau đó nói nhỏ bên tai tôi, bảo có gì không hiểu một lát rồi hỏi, bây giờ không phải lúc nói
Tôi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục im lặng, đi theo giúp Đường Dũng đặt bẫy. Cứ mải miết như vậy không biết từ khi nào trời đã tối hẳn, đến khi sữa trong xe đã dùng xong thì bốn phía xung quanh đã tối đen không thấy được bàn tay trước mặt nữa.
Tôi cực kỳ sợ hãi, không khỏi đi tới bên cạnh Đường Đũng bám vào tay anh ta, hỏi khi nào chúng ta xuống núi, tôi có chút sợ nơi này.
“Có anh ở bên cạnh em còn sợ cái gì. Nếu có yêu ma quỷ quái nào đám ra đây gây chuyện thìchúng ta đốt lửa đem nó nướng ăn.” Đường Đũng cười nói.
Anh ta giống như đang thích thú cảm giác này. Anh lục lọi trong đám đồ mang theo, lấy ra một cái lều, là lều dành cho hai người.
Sau khi bung lều ra trên mặt đất, Đường Dũng liền bảo nếu tôi thấy mệt thì vào trong lều ngủ.
“Đêm nay chúng ta ngủ trong núi sao?" Tôi cả kinh nói. Mặc dùtrước kia cũng từng ở trong núi nhưng không biết tại sao hôm nay ở cùng Đường Đũng tôi lại thấy lo lắng, lúc nào cũng phải đề phòng Đường Dũng. Gã này háo sắc như vậy, bây giờ còn mang theo lều đôi chứng tỏ đã sớm chuẩn bị, chẳng lẽ anh ta có ý đồ mờ ám gì với tôi
“Phải, nếu muốn có thu hoạch thì buổi tối phải tới kiểm tra. Anh cũng là bất đắc dĩ, nếu không anh đã không để em theo lên núi thế này… Dương Dương, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, anh không có tâm tư gì khác.” Đường Dũng nói.
Anh ta bị tôi nhìn có chút không được từ nhiên, thở dài trong bóng tối, sau đó lại lục lọi một trận. Lúc lôi ra trên tay anh ta là hai chiếc túi ngủ.
Lúc này tôi mới nhoẻn miệng cười, Đường Dũng thúi này còn nói không có tâm tư khác. Nếu như vừa rồi tôi không trừng mắt nhìn anh ta thì chắc gì anh ta đã chịu lấy túi ngủ ra. Trong núi lạnh như vậy hai người chỉ có thể ôm nhau ngủ để sưởi ấm cho nhau…
Ha ha, đều là trò bịp cũ rích mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom