• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2716: Khương Thiên Vũ

Thanh kiếm dài chém ra xa khiến Điền Văn rơi xuống từ trên không trung.

Lúc này cả người Điền Văn be bét máu, máu chảy không ngừng.

“Tôi thua rồi! Tôi…”

“Muốn nhận thua cũng được nhưng anh phải thừa nhận thuật pháp của địa cầu không bằng Chư Thiên Thần Giới trước mặt mọi người! Nếu không thì chết!”

Ngạo Dương lạnh lùng nói, ánh mắt hiện lên tia sát khí.

Điền Văn run rẩy, chỉ cần hắn không chịu cúi đầu thì chỉ còn một con đường chết.

Nhìn thấy thế, mấy người Tần Lương Ngọc liên tục lắc đầu, xoay người đi khỏi đó với Tiêu Chính Văn.

Với bản tính của Điền Văn, để được sống tiếp chắc chắn hắn sẽ đồng ý với mọi điều kiện của đối phương.

Không phải bản thân Điền Văn thế nào mà tất cả học giả đều có tật chung đó là họ có thể không màng liêm sỉ, không có tôn nghiêm và giới hạn chỉ vì lợi ích của bản thân.

Nếu không trong lịch sử Hoa Quốc cũng sẽ không có cách nói học giả nào tu vạn kiếp đều xin hàng.

Mấy người Long Hình cũng không muốn xem tiếp, kết quả đã quá rõ ràng, Điền Văn chắc chắn sẽ cúi đầu trước Ngạo Dương, thậm chí quỳ xuống xin tha.

Cùng là người Hoa Quốc với nhau, mấy người Long Hình thậm chí còn không muốn nhìn Điền Văn thêm một cái.

“Trận pháp và thuật pháp của địa… địa cầu, Hoa Quốc bọn tôi không đáng so với thần thuật của Chư Thiên Thần Giới”.

Điền Văn không do dự truyền chân âm, giọng nói truyền đi khắp Đông Vực.

“Ha ha ha!”

Ngạo Dương ngửa mặt lên bật cười, nhấc chân lên giẫm lên mặt Điền Văn, đạp mặt hắn vào trong bùn đất.

“Điền Văn! Cậu… cậu không xứng làm con cháu của Hoa Quốc”.

Tiếng hét vang lên, một ông lão tóc bạc bước đến.

Mặc dù râu tóc của ông lão đã bạc trắng, cơ thể già nua, hơi thở đã không còn mạnh nữa nhưng xương cốt vẫn còn cứng cáp.

Ông ta là truyền nhân nhánh chính nhà họ Khương ở nước Tề, là con cháu của Khương Tử Nha, trước kia nước Tề chính là thái ấp của Khương Tử Nha nhưng sau đó bị nhà họ Điền cướp lấy giang sơn.

Nhà họ Khương cũng từng vô cùng rạng danh, chỉ là đời sau suy tàn nhưng khí phách, khí khái vẫn còn đó.

Ông ta cầm “Diễn sinh kinh” được Hoàng Đế của Hoa Quốc để lại bước ra khỏi đám đông.

“Là tiền bối Khương Thiên Vũ”.

Lúc này không ít người nước Tề đã nhận ra ông lão.

Người đời sau của nhà họ Khương vẫn có danh tiếng ở nước Tề.

“Khương Thiên Vũ vẫn còn sống ư?”

Nhiều người nhìn về phía Khương Thiên Vũ và hàng trăm con cháu nhà họ Khương ở đằng sau ông ta.

Trước kia Khương Thiên Vũ cũng là một trong ba người mạnh nhất nước Tề, nhưng bây giờ cảnh giới của ông ta đã giảm đến khoảng Đế Cảnh cấp bảy, thậm chí sinh khí trong người đã không còn bao nhiêu.

Nhưng tiếng hét của ông ta lại thu hút sự chú ý của Ngạo Dương, đồng thời Điền Văn cũng vùng vẫy quay đầu lại nhìn Khương Thiên Vũ.

“Điền Văn, thân là cậu chủ nước Tề, sao cậu có thể cúi đầu trước kẻ địch chứ? Một mình cậu sao lại có thể đại diện cho nước Tề, càng không thể đại diện cho Hoa Quốc”.

Khương Thiên Vũ sải những bước nặng nề đi về phía Điền Văn.

“Ông già chết tiệt! Lẽ nào ông bị mù sao? Tôi không nói theo hắn thì chỉ có đường chết, lẽ nào ông không nhìn ra hả?”

Điền Văn ngoan ngoãn với Ngạo Dương nhưng lại tức giận nhìn Khương Thiên Vũ.

“Cậu không giống người khác, cậu là cậu chủ nước Tề, nếu là trước kia thì chính là người kế vị. Sao cậu có thể cúi đầu chịu thua trước địch? Dù có chết cũng phải có khí khái của một người đứng đầu một nước chứ”, Khương Thiên Vũ tức giận nói.

“Bà mẹ nó! Khổng Thánh có nói thân thể tóc da là thứ nhận được từ bố mẹ, sao có thể chết mà không được bố mẹ đồng ý chứ. Lẽ nào tôi phải làm như ông nói để mặt hắn giết tôi sao?”

Điền Văn nổi giận.

“Khổng Khưu mà là thánh nhân quái gì! Khuất phục hèn nhát, bán nước đi theo địch mà lại nói như vinh quang lắm, đúng là vô liêm sỉ”.

“Cậu là cậu chủ nước Tề nên biết khí khái quan trọng hơn mạng sống, càng phải biết quốc uy, tôn nghiêm hơn hẳn sống chết chứ?”

“Thảo nào cả nước Tề đều nói cậu không xứng so sánh với Tiêu Chính Văn”.

Khương Thiên Vũ tức giận cực kỳ, cây gậy trong tay đập mạnh xuống đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom