• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2710: Thăm dò

“Tôi đã nghe người bên Hoa Quốc từng nhắc đến chúa tể gì đó đều là thánh nhân trong lịch sử của người ta, còn thánh mẫu kia càng nực cười hơn, giống hệt như Quan Âm Tiên Tử của Hoa Quốc”.

Chỉ trong thời gian ngắn mà đã có rất nhiều tín đồ Thánh Giáo Đình đều bàn luận về việc này, Thánh Giáo Đình cũng đang trên đà sụp đổ vì sự thất bại lần này.

Nhưng cho dù các tín đồ này nghĩ thế nào, hiện thực đã ở ngay trước mắt rồi.

Hơn nữa không chỉ bên phía Thánh Giáo Đình bị thương nặng mà ngay cả các cậu chủ Chiến Quốc khác cũng liên tục thất bại.

Hơn nữa mọi người đều bị nghiền ép một cách vô tình trong ánh mắt chăm chú của mọi người.

Còn những con cháu của gia tộc lớn thì không cần nói nhiều, thậm chí có vài chục người bị giết chết tại chỗ.

“Hừ, chỉ dựa vào các người mà cũng dám bảo mình là người thừa kế gì đó à?”

Lúc này Ngạo Dương cũng không cần phải khiêm tốn nữa, thậm chí sỉ nhục Caseus trước mặt mọi người.

“Cái gì mà thánh giá đẫm máu, tôi thấy bây giờ anh mới đẫm máu đấy, nhưng tiếc là đều dính máu của mình”.

“Lẽ nào tất cả cao thủ trên địa cầu của các người đều ở trình độ này thôi sao? Đúng là buồn cười thật”.

Lúc này Caseus vô cùng hổ thẹn nằm trên nền đất được lát đá cẩm thạch, sự thật hơn cả lời biện hộ, cho dù gã nói gì đi chăng nữa cũng không thể cãi lại lời của Ngạo Dương.

Thắng thua đã rõ, nói nhiều cũng vô ích.

Đối phương không chỉ có kinh nghiệm chiến đấu mạnh hơn gã, hơn nữa mấy thuật pháp càng được sử dụng rất tinh xảo, thậm chí Caseus còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh cho bị thương nặng.

Trong một ngày mấy thế tử của các gia tộc lớn đều bị giết, Caseus và Errdogan đều thất bại, có thể nói lòng người ở vùng ngoài lãnh thổ đã bị đánh một cú rất nặng nề.

Đây cũng chỉ mới bắt đầu, một lúc sau lại có vài con cháu của gia tộc lớn bị chém chết, ngay cả đầu cũng bị kiếm khí đánh cho tan tác.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, người ở cả vùng ngoài lãnh thổ đều khiếp sợ.

“Lẽ nào vùng ngoài lãnh thổ chúng ta không có ai có thể đánh với hắn sao?”

“Chúng đang sỉ nhục chúng ta đấy”.

“Haizz, ngay cả cậu chủ thời kỳ Chiến Quốc cũng không phải là đối thủ thì còn ai có thể đánh được với hắn?”

“Tôi nghĩ chưa chắc, chẳng phải bên Đông Vực vẫn còn một điện Thần Long đó sao? Tiêu Chính Văn là trường hợp ngoại lệ”.

Lúc này không ít người đều cùng lúc nghĩ đến Tiêu Chính Văn, từ giới thế tục đến vùng ngoài lãnh thổ, anh đã nghịch thiên tạo ra vô vàn kỳ tích.

Cũng có thể lần này Tiêu Chính Văn có khả năng khiến cả vùng ngoài lãnh thổ kinh hãi thêm một lần nữa.

Hơn nữa Đông Vực là một khu vực có thực lực nhất ở ngoài lãnh thổ, Hoa Quốc có lịch sử lâu đời, ngay cả Đế Tuấn thần vương cũng được sinh ra ở Hoa Quốc.

Còn đám người Đại Vũ và Hoàng Đế cũng là tổ tiên của Hoa Quốc, chọn bừa một người trong số những nhân vật tầm cỡ này cũng đủ để uy hiếp cả vùng ngoài lãnh thổ.

Dù Tiêu Chính Văn không muốn chiến đấu vì ân oán với vùng ngoài lãnh thổ trước đó, cũng sẽ có cao thủ khác đánh Ngạo Dương một cú thật đau.

Từ xưa đến nay, ai dám cạnh tranh với Hoa Quốc?

Âu Lục?

Trong mắt Hoa Quốc, Âu Lục chỉ là một đám súc vật mà thôi.

Vy Hào?

So với Hoa Quốc, Vy Hào chẳng qua chỉ là một vài loài vật có IQ cao hơn một chút thôi.

Không lâu sau, Ngạo Dương đi thẳng đến bầu trời của thành Trung Đô.

Mọi người ở thành Trung Đô, nước Tề đều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

“Điền Văn, ra đây chịu chết đi!”, Ngạo Dương chắp một tay sau lưng, không kiên nhẫn nói.

Giọng nói này vang vọng khắp ngoài lãnh thổ, Hồng Ấn nhíu mày, nói với Dạ Ma Thiên: “Ông bảo đệ tử của ông đi khiêu khích Điền Văn à?”

“Chẳng qua chỉ là thăm dò thực hư của chúng thôi, nghe đồn bốn cậu chủ Chiến Quốc có thực lực siêu phàm nên phải thăm dò trước mới có thể quyết định có khai chiến với họ hay không”.

Dạ Ma Thiên bình thản cười nói.

“Thật ra sức chiến đấu của bốn người họ chưa chắc là mạnh, nhưng nếu chọc giận những người đứng sau họ thì đừng nói đến những việc khác nữa”.

Hồng Ấn đã sống trăm năm ở vùng ngoài lãnh thổ nên nắm rõ tình hình ở đây.

Càng biết rõ đám người Điền Văn không đáng sợ, đáng sợ là mấy ông lão lánh đời đằng sau họ.

“Con dâu xấu thì cũng phải gặp nhà chồng thôi, chọn ngày không bằng trùng hợp, thăm dò giới hạn và thực lực của chúng cũng bớt phiền phức về sau”, Dạ Ma Thiên kiêu ngạo nói.

Ông ta không hề để tâm đến những lời Hồng Ấn vừa nói.

“Thật ra muốn thăm dò thì tôi có một người khá giỏi, chắc ông biết kiếm Kình Thiên của Vạn Kiếm Cốc nhỉ? Một cú đánh của người này đã đánh nổ tung nó đấy”, Hồng Ấn quay đầu nhìn Dạ Ma Thiên rồi nói đầy ẩn ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom