• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2711-2715

Chương 2711: Thiên tài hiếm có

Nghe thấy ba chữ Vạn Kiếm Tông, Dạ Ma Thiên cũng không khỏi sững sờ!

Nhắc tới Vạn Kiếm Tông, gần như tất cả mọi người đều nhớ tới sự cường thịnh của tông môn này ở trong Chư Thiên Thần Giới, thậm chí có thể hô mưa gọi gió, thống lĩnh một phương!

Hơn nữa, tông chủ của Vạn Kiếm Tông năm đó còn là một kỳ tài không ai bì nổi trong truyền thuyết, tuổi còn rất trẻ nhưng đã nổi danh khắp cả Chư Thiên Thần Giới!

Người đàn ông này có thể nói là một nhân vật truyền kỳ hiếm có suốt mấy chục nghìn năm của Chư Thiên Thần Giới, vả lại sau khi ông ta tiếp quản Vạn Kiếm Tông đã đẩy Vạn Kiếm Tông lên một độ cao trước nay chưa từng có!

Dù là hai người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên cũng chẳng thể so bì, càng không dám tuỳ tiện động tới Vạn Kiếm Tông!

Mà bây giờ, những con kiến trên địa cầu này lại dám công phá kiếm Kình Thiên của Vạn Kiếm Tông, tin tức này rõ ràng quá đỗi chấn động!

“Lại dám đánh nát cả kiếm Kình Thiên, đó là biểu tượng của Vạn Kiếm Tông, lần này dù chúng ta không chủ động tìm tới thì Vạn Kiếm Tông cũng sẽ không dễ dàng cho qua!”

Ngoài mặt Dạ Ma Thiên tỏ ra hết sức bình thản, thế nhưng chuyện này dẫu sao cũng có liên quan tới Vạn Kiếm Tông, ông ta cũng không muốn có bất cứ liên quan gì để tránh động tới Vạn Kiếm Tông, nếu như vậy thì hậu quả sẽ khó bề tưởng tượng!

Thậm chí Dạ Ma Thiên căn bản không cần phải tra hỏi rốt cuộc là ai đắc tội với Vạn Kiếm Tông, chỉ cần là đệ tử dưới trướng Vạn Kiếm Tông thì nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra được người không biết trời cao đất dày này!

Chuyện này đừng nói là Vạn Kiếm Tông, đổi lại là bất cứ tông môn nhỏ nào cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương!

Bên trong Chư Thiên Thần Giới, mỗi một tông môn đều có một pháp khí tượng trưng cho tông môn của mình, kiếm Kình Thiên chính là pháp khí có tính biểu tượng cho Vạn Kiếm Tông!

Mặc dù bản thân kiếm Kình Thiên không có bất cứ điểm đặc biệt gì, cũng không phải thần binh gì cả, thế nhưng bản thân nó chính là một biểu tượng, càng là thể diện của Vạn Kiếm Tông!

Lúc này, trên khoảng trời phía trên thành Trung Đô bên trong nước Tề vùng ngoài lãnh thổ, Điền Văn đã tiến một bước vào trong hư không!

Đối diện với lời khiêu chiến của Ngạo Dương, hắn đã không thể né tránh được nữa, đối phương đã trực tiếp đánh tới nước Tề, muốn phân cao thấp với hắn, nếu như Điền Văn né tránh không chịu chiến đấu, vậy thì sau này hắn làm sao mà còn chỗ đứng ở nước Tề cơ chứ?

Mặc dù hắn cũng là người nhà họ Khổng, thế nhưng lại chưa tiến vào hàng ngũ lãnh đạo cấp cao thật sự của nhà họ Khổng, ngay cả địa vị của mấy người Tử Cống cũng cao hơn hắn rất nhiều.

Vậy nên người của Chư Thiên Thần Giới tới khiêu chiến, nhà họ Khổng thậm chí còn chẳng tỏ thái độ với Chư Thiên Thần Giới, cứ ngầm cho phép đối phương làm như vậy.

Huống hồ cho dù Điền Văn có cầu cứu Tử Cống thì cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi, với thực lực của Tử Cống, căn bản không phải là đối thủ của Ngạo Dương!

Mà giao tình giữa hắn và Hồng Ấn cũng chỉ xuất phát từ quan hệ lợi ích mà thôi, còn chưa đến mức giao tình gì cả, Hồng Ấn cũng chẳng thể vì hắn mà khẩn cầu với Dạ Ma Thiên.

Lúc này, tay Điền Văn cầm kiếm dài, đứng thẳng giữa hư không, áo dài bị cơn cuồng phong thổi kêu lên phần phật.

Xung quanh là đám người đông nghịt tới xem trận đấu từ nước Tề và các phương khác ở Đông Vực.

Đặc biệt là không ít thế lực dưới trướng nhà họ Khổng đã cử ra rất nhiều đại diện tới quan sát trận chiến để trợ uy cho Điền Văn.

Khổng Tề Thiên cũng đứng từ xa quan sát trận chiến giữa Điền Văn và Ngạo Dương.

Mặc dù ông ta cũng có qua lại với Điền Văn, thế nhưng xét từ phương diện nào đó, Khổng Tề Thiên đã là người của Chư Thiên Thần Giới từ lâu, lần này tới cũng chẳng phải là vì Điền Văn mà là để trợ uy cho Ngạo Dương.

Trên khoảng không bên trong phạm vi trăm dặm chật kín toàn là bóng người, mà trong số những người này, ít nhất có một nửa tới để cười nhạo Điền Văn!

Trước lúc đó, bốn cậu chủ Chiến Quốc quả thực uy danh lừng lẫy, thế nhưng chính cường thế của bốn cậu chủ Chiến Quốc đã đắc tội với rất nhiều tông môn và thế gia!

Bây giờ, dù là người của Chư Thiên Thần Giới hay là người của vùng ngoài lãnh thổ, chỉ cần có thể ra oai phủ đầu với Điền Văn hoặc là khiến hắn mất mặt trước đám đông là mấy người này đều hết sức vui vẻ!

Mà vết thương của mấy người Tử Cống và Tử Dư vẫn chưa bình phục, cho dù có lòng tương trợ Điền Văn, thế nhưng cũng chỉ biết lực bất tòng tâm!

Dẫu sao mười mấy trận chiến đấu khi trước kia cũng đều kết thúc quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng trở lại, Ngạo Dương đã đánh bại đối thủ và quay người rời đi!

Lần này mười thì có tới chín phần cũng không ngoại lệ!

Khác với khi trước chính là lần này ngay cả tam đại Long Tôn của điện Thần Long và cả mấy người Từ Huy Tổ cũng tới nước Tề từ trước!

Bọn họ không tới để trợ uy cho Điền Văn, càng không tới để cười nhạo hắn mà tới để thăm dò thực lực của Ngạo Dương!

Thật ra trận chiến này không chỉ liên quan tới vinh nhục của cá nhân Điền Văn mà còn có liên quan tới mỗi người trong vùng ngoài lãnh thổ!

Giữa thuật pháp của Chư Thiên Thần Giới và trận pháp của vùng ngoài lãnh thổ, cái nào mạnh cái nào yếu quyết định hết ở trận chiến này!

Bản thân Ngạo Dương cũng tu kiếm đạo, giống với Dạ Ma Thiên, đều dùng kiếm nhập đạo, lấy kiếm thành đạo!

Mà bản thân Điền Văn chính là một trong số bốn cậu chủ lớn của Chiến Quốc, không chỉ có xuất thân cao quý mừ thiên phú cũng mang phong cách riêng, trong số mấy cậu chủ lớn của Chiến Quốc cũng chỉ xếp sau mỗi Nguỵ Vinh Kỳ.

Bản thân Điền Văn xét về trình độ trận pháp có thể nói là ngay tới Nguỵ Vinh Kỳ cũng không thể sánh bằng!

Có thể nói, hắn là một thiên tài hiếm có bên phía Hoa Quốc.
Chương 2713: Cảnh cáo

Ngạo Dương vừa ra tay, khí tức lập tức thay đổi, hoàn toàn khác so với trước đây.

Trong chớp mắt, vô số tia sáng ngưng tụ lại thành tia sáng chói mắt, chấn động cả bầu trời.

Ánh liến lóe lên, chân khí vô song tỏa ra như đại dương bao la.

Nhìn thấy cảnh tượng này, hầu như tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Mặc dù rất nhiều người có mặt đều đã đạt tới cảnh giới Đế Quân đỉnh cao, nhưng không thể ngưng tụ chân khí, chứ đừng nói nói đến việc ngưng tụ thành biển rộng bao la.

Ngạo Dương phất kiếm, thanh kiếm đó tỏa ra ánh sáng chói lọi, chiếu sáng cả bầu trời.

Chân khí xung quanh hình thành nên đại dương chảy cuồng nhiệt, gần như tạo thành một dải ngân hà trong hư không.

“Đây không phải ảo giác, mà là thực sự tồn tại!” Long Hình vừa nhìn đã biết chiêu thức của Ngạo Dương khác với những người khác.

Theo lý mà nói, những chiêu thức như vậy thường được tạo ra từ ảo ảnh, thật giả lẫn lộn.

Đây mới là trận pháp chính của địa cầu và vùng ngoài lãnh thổ.

Nhưng Chư Thiên Thần Giới thì hoàn toàn ngược lại, không có ảo ảnh, mọi thứ đều vô cùng chân thật.

Với tư cách là tam đại Long Tôn của Điện Thần Long, ba người bọn họ đã từng thấy vô số trận pháp và thuật pháp, nên hiểu rõ về ý nghĩa sâu xa của các trận pháp và thuật pháp.

Nhưng bọn họ vẫn kinh ngạc khi đối mặt với thuật pháp này của Ngạo Dương.

Lúc này trong Đế Khư, Hắc Bá lo lắng nói: “Cậu Tiêu, theo tôi thấy, ý của nhà họ Trần là tạm thời hòa giải với điện Thần Long, tránh để xảy ra chuyện lớn vào thời điểm nhạy cảm này!”

Thực lực của vùng ngoài lãnh thổ hiện nay so với Chư Thiên Thần Giới đã không cùng một đẳng cấp, từ việc Errdogan và Caseus thất bại thảm hại trong vòng ba chiêu, đã có thể nhìn ra thực lực của bọn họ.

Mà nhà họ Trần cũng muốn xoa dịu mối quan hệ với điện Thần Long bằng cách bày tỏ thiện chí với Tiêu Chính Văn.

Hơn nữa trong bữa tiệc, ý của cụ tổ nhà họ Trần cũng rất rõ ràng, bây giờ Chư Thiên Thần Giới đã tiến vào vùng ngoài lãnh thổ, vậy thì cách tốt nhất bây giờ là không nên để ý nữa.

Nói cách khác, người của Chư Thiên Thần Giới muốn làm gì thì cứ để bọn họ ra tay, không được ngăn cản.

Chỉ cần sáng suốt tự bảo vệ mình thì sẽ an toàn.

“Đương nhiên tôi đồng ý với đề nghị của nhà họ Trần, chỉ cần bọn họ không xâm phạm giới thế tục, hay nói cách khác, không xâm phạm Hoa Quốc thì mọi chuyện đều có thể thương lượng!”

Tiêu Chính Văn cũng nói thẳng ra điều kiện của mình.

Nghe vậy, Hắc Bá hơi sững sờ.

Tại sao Chư Thiên Thần Giới lại chiến đấu ác liệt với vùng ngoài lãnh thổ suốt hàng nghìn năm qua?

Chẳng phải là vì di tích của Long tộc trong giới thế tục sao?

Nếu đã vậy, sao bọn họ có thể không tấn công Hoa Quốc được cơ chứ?

“Nhà họ Trần chắc cũng biết người của Chư Thiên Thần Giới có lẽ sẽ tấn công vùng ngoài lãnh thổ trước, sau đó mới dùng lực của vùng ngoài lãnh thổ tấn công giới thế tục”.

Tiêu Chính Văn nói tiếp.

Thực ra từ hành động của Chư Thiên Thần Giới, Tiêu Chính Văn đã nhìn ra được ý đồ của bọn họ.

Nhưng bây giờ các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ đều đang theo dõi, mà sở dĩ Chư Thiên Thần Giới trước tiên muốn tấn công các thế lực lớn có uy tín là bởi vì muốn làm chấn động các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ.

Một khi Chư Thiên Thần Giới đạt được mục đích, vậy thì toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ sẽ quy phục dưới chân Chư Thiên Thần Giới, đến lúc đó, các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ trở thành con tốt để Chư Thiên Thần Giới tấn công giới thế tục.

Đây mới là chiến thắng mà không tốn một viên đạn nào!

Nhưng người nhìn ra được điểm này không chỉ có cụ tổ nhà họ Trần và Hắc Bá, mà Tiêu Chính Văn cũng nhìn ra được ý đồ của Chư Thiên Thần Giới.

Nếu không, người của Chư Thiên Thần Giới cũng sẽ không chủ động khiêu chiến ngay từ đầu, hơn nữa còn chỉ đích danh khiêu khích với người thừa kế của các gia tộc.

Điều này vốn đã làm rõ vấn đề.

Thật ra đây không chỉ là thăm dò thực lực của vùng ngoài lãnh thổ, mà còn là cảnh cáo các bên.
Chương 2714: Ăn tươi nuốt sống

“Như vậy còn tốt hơn là bọn họ thẳng thừng đánh giết vào vùng ngoài lãnh thổ phải không? Thật ra, Chư Thiên Thần Giới vẫn chưa biết rõ về giới thế tục, hơn nữa Hồng Ấn cũng chưa thể tiến vào giới thế tục!”

“Nếu biết giới thế tục yếu đuối như vậy thì e rằng bọn họ sẽ phát động tấn công giới thế tục ngay lập tức!”

Tiêu Chính Văn cũng đồng ý với lời này của Hắc Bá, dù sao vùng ngoài lãnh thổ cũng chỉ có vài cao thủ, chứ đừng nói đến giới thế tục.

Nhưng đám người ở vùng ngoài lãnh thổ chẳng là gì trước mặt Chư Thiên Thần Giới, chỉ riêng một mình Ngạo Dương đã có thể đánh bại kiếm sĩ Hoàng Kim số một như Elon.

Còn ông lão đã đi về phía thần điện Chư Thiên kia, vốn chẳng quan tâm gì đến sự sống chết của người khác, mà chỉ muốn bảo vệ chính mình mà thôi.

Cộng thêm thế lực các bên đều muốn giữ ý định của mình, nên càng không có ai đứng ra ngăn chặn Chư Thiên Thần Giới.

Nếu như vậy thật, cả vùng ngoài lãnh thổ sẽ trở thành trở thành cát bụi, không thể chịu nổi một đòn.

“Thật ra nhà họ Trần cũng biết rõ thế lực các bên ở vùng ngoài lãnh thổ hiện nay rất phức tạp, không thể có thực lực chống lại Chư Thiên Thần Giới”.

Nói đến đây, Hắc Bá cũng bất lực thở dài.

“Ông ta có thể trốn được trận kiếp thuật này sao? Sai rồi!”

“Chư Thiên Thần Giới đã chiếm được ưu thế, hơn nữa đã thăm dò thực lực của vùng ngoài lãnh thổ, vậy thì tiếp theo, tất cả mọi người ở vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ lầm tưởng rằng người của Chư Thiên Thần Giới mạnh hơn địa cầu rất nhiều, dù về thuật pháp hay trận pháp!”

“Sau đó, tông môn của bọn họ sẽ chuyển đến vùng ngoài lãnh thổ, lôi kéo nhân tài của vùng ngoài lãnh thổ một cách trắng trợn, những tông môn và thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ cũng sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống!”

“Đến lúc đó, cho dù các bên ở vùng ngoài lãnh thổ muốn kháng cự thì cũng đã bị bòn rút rỗng tuếch từ lâu rồi, còn có thể lấy cái gì ra chống cự nữa!”

Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, Hắc Bá hít sâu nói: “Lẽ nào bọn họ cứ trơ mắt nhìn mình bị ăn mòn sao?”

“Bọn họ cũng muốn phản kháng, nhưng vấn đề là đến lúc đó sức mạnh nòng cốt của các môn phái đều đã trở thành người của Chư Thiên Thần Giới, bọn họ còn gì để kháng cự đây?”

“Một mình chiến đấu? Muốn lấy lùi làm tiến sao? Bọn họ thật quá ngây thơ! Cả nhà họ Trần, nước Tề, nước Ngụy, nước Triệu hay nhà họ Khổng thì cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành đồ bỏ đi trong tay Chư Thiên Thần Giới mà thôi!”

“Chỉ cần bọn họ mất đi giá trị lợi dụng thì kết cục cuối cùng vẫn sẽ bị tiêu diệt mà thôi!”

Tiêu Chính Văn chế nhạo.

“Cái gì?”

Hắc Bá trở nên trầm mặc.

“Lẽ nào ông thật sự cho rằng sau khi Chư Thiên Thần Giới mở kết giới với vũ trụ, tất cả rời ra vùng ngoài lãnh thổ, thì những lão quái vật kia còn hữu dụng sao?”

“Ông phải biết rằng lúc Đế Tuấn còn sống cũng chỉ có thể ngang bằng với Chư Thiên Thần Giới, bây giờ Đế Tuấn không còn nữa, ai có thể đấu lại nổi Chư Thiên Thần Giới đây?”

“Nói trắng ra, những lão quái vật kia chỉ là vài con cá lọt lưới mà thôi!”

“Ở thời Đế Tuấn, có lẽ bọn họ chỉ ở cấp bậc trung hạ lưu, dựa vào bọn họ để bảo vệ địa cầu đúng là mơ mộng viển vông!”

Tiêu Chính Văn chế nhạo thêm: “Thật ra nước Tề, nước Ngụy hay nhà họ Khổng đều có những quân bài riêng chưa lộ diện, bọn họ vẫn đang nghĩ về việc đấu đá nội bộ, đúng là nực cười!”

Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng thầm thở dài, không phải vì anh quá bi quan, mà là bởi vì tình hình chắc chắn sẽ phát triển theo hướng anh nói.

“Ý của cậu Tiêu là gì?” Hắc Bá nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ nghiêm túc.

“Tôi không quan tâm người khác thế nào, nhưng chắc chắn tôi sẽ không để yên đâu!” Tiêu Chính Văn tỏ rõ thái độ của mình.
Chương 2715: Không thể phá giải

Nghe đến đây, Hắc Bá cau chặt mày nói: “Cậu Tiêu, nếu cậu xuất chiến thì chẳng phải những người trốn đằng sau này phải chịu thiệt sao?”

Tiêu Chính Văn cười nhạo nói: “Muốn lợi dụng tôi ư? Chúng đã tính sai rồi, chỉ cần tôi cảm thấy không thoải mái, ai trong số chúng cũng đừng hòng mơ đẹp”.

Lúc này bên phía Điền Văn, tuyệt học của hắn bị kiếm cảnh của đối phương khóa chặt, sát khí của đối phương toát ra ngút trời, tuyệt kỹ hai bên va chạm vào trên không trung, tuyệt học của Điền Văn bị đánh dội về sau.

Điền Văn không ngờ thực lực Thiên Cảnh của mình đánh một Đế Cảnh mà vẫn thua, chỉ trong thoáng chốc Điền Văn cũng ngơ ngác.

Thuật pháp của đối phương thay đổi đa dạng, thần quỷ gì cũng không đoán được, hắn đâu thể nhìn ra?

Lúc đầu hắn vẫn cho rằng hàng ngàn thanh kiếm đó là ảo ảnh theo thói quen, dù sao vùng ngoài lãnh thổ cũng có thuật pháp và trận pháp tương tự nhưng đa số đều là ảo ảnh.

Nhưng hàng ngàn thanh kiếm này của đối phương lại là thật?

Kiếm khí lao đến, kiếm khí như xé toạc không trung chém thẳng về phía hắn, Điền Văn chỉ biết sửng sốt đứng đó.

Hàng trăm ngàn kiếm ảnh, hàng chục ngàn kiếm khí gần như bao phủ khắp bầu trời, gần như không thể né tránh được, thậm chí không có chỗ để trốn.

Khi nghe thấy tiếng kiếm vang lên bên tai, Điền Văn mới hoàn hồn lại từ sự kinh ngạc nhưng mọi thứ đã muộn rồi.

Bản lĩnh này của đối phương quả thật có thể gọi là vượt qua tạo hóa của thiên nhiên, thậm chí còn đáng sợ hơn thế.

Khí thế, bản lĩnh này nào chỉ hơn Điền Văn một sao chứ?

Tần Lương Ngọc và mấy người Long Hình cũng lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.

“Hắn thế mà có thể biến ảo thành thật, biến vô số ảo ảnh trở thành bảo kiếm thật, lẽ nào người của Chư Thiên Thần Giới đều có khả năng tạo hóa thế này sao?”

Tần Lương Ngọc vừa dứt lời, giọng Tiêu Chính Văn vang lên từ đằng sau: “Làm gì có thần công tạo hóa gì”.

“Trong thanh kiếm của hắn vốn dĩ có mấy mươi thanh kiếm thật, cộng thêm hắn dùng trận pháp không gian lấy mấy ngàn thanh kiếm đã chuẩn bị trước ra cùng, trong mắt người khác là biến ảo thành thật, thật ra chỉ là một trò bịp thôi”.

“Muốn làm được biến ảo thành thật, hắn vẫn còn kém xa”.

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, mấy người Tần Lương Ngọc mới thầm thở phào.

“Cậu Tiêu, cho dù như thế, kiếm trận của hắn cũng không dễ phá giải, gần như không có sơ hở, hơn nữa góc độ rất hiểm hóc”.

Tần Lương Ngọc nhíu mày hỏi.

Dù biến ảo thành thật của Ngạo Dương là giả nhưng kiếm trận này lại rất thật.

“Chỉ là trình độ của Điền Văn không đủ, không thể phá giải được, hắn đã quen với cách đánh ở vùng ngoài lãnh thổ, gặp phải kiếm trận biến ảo thành thật như vậy, dĩ nhiên hắn sẽ hoảng loạn”.

“Thật ra muốn phá cũng không khó”.

Tiêu Chính Văn bình thản nhìn Ngạo Dương.

Quả nhiên như Tiêu Chính Văn nói, Điền Văn lập tức hoảng loạn.

Vì từ lúc bắt đầu hắn đã đánh giá sai đối phương, hơn nữa danh tiếng của người Chư Thiên Thần Giới quả thật quá nổi, từ lúc đánh nhau với Ngạo Dương, hắn có cảm giác sợ hãi theo bản năng.

Thế nên vẫn chưa đánh thì hắn đã thua một nửa rồi.

Cộng thêm khí thế bức người của đối phương, kiếm khí sắc bén, lại còn thêm biến ảo thành thật, tạo hóa hơn hẳn thiên nhiên, Điền Văn càng thêm không có tâm trạng đánh tiếp.

Trước kia Điền Văn cũng từng đánh với Tiêu Chính Văn, cũng là sự tồn tại nghiền ép hắn nhưng về cơ bản Ngạo Dương khác hẳn Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn chèn ép hắn với thực lực bá đạo, mỗi một cú đấm đều vô cùng mạnh mẽ cũng không có quá nhiều tiểu tiết.

Còn cách đánh của Ngạo Dương phức tạp hơn Tiêu Chính Văn nhiều, trong ảo có thật, trong thật có ảo, thay đổi khôn lường.

Thậm chí Điền Văn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, nên nào biết đối phó với đối phương thế nào.

Vô số kiếm dài vụt qua, trên người Điền Văn đã xuất hiện rất nhiều vết thương lớn, sâu đến mức có thể nhìn thấy xương nhưng thế tấn công của đối phương vẫn không hề giảm, ngược lại chỉ trong thoáng chốc với vô số kiếm ảnh đã bày bố được một kiếm trận.

Rất nhiều thanh kiếm dài bay đến như đạn, dày đặc như vũ bão bắn về phía Điền Văn.

Trên người và chân Điền Văn lại bị chém rất nhiều vết, máu văng ra, ngay cả những người đứng xem cũng không nỡ nhìn thẳng.

Đó là Điền Văn đấy, nếu ngay cả hắn cũng bỏ mạng thì đổi thành mình sẽ thế nào, không cần nghĩ cũng có thể đoán được.

Dù sao mọi người cũng là lần đầu nhìn thấy thuật pháp đáng sợ này, thế tấn công sắc bén tột cùng, hơn nữa không thể phá giải.

Rầm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom