• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2718-2721

Chương 2717: Không có khí phách

Điền Văn bị Ngạo Dương đánh bị thương nặng, đã mất sạch mặt mũi, những lời Khương Thiên Vũ nói càng mắng hắn không ra gì.

Mỗi một câu đều đâm trúng chỗ yếu của Điền Văn.

Quả thật đúng như Khương Thiên Vũ nói, thân là cậu chủ một nước, người kế vị tương lai phải giữ được khí khái, càng không thể tùy tiện cúi đầu chịu thua trước địch, đây là giới hạn cơ bản.

Dù sao mấy trăm ngàn người dân nước Tề và các thế lực đều vẫn đang nhìn, lúc này gương mặt Điền Văn cũng nóng bừng.

“Ông già chết tiệt, tôi thấy ông đang muốn chết thì có”.

Điền Văn nổi giận, hắn thừa nhận không phải là đối thủ của Ngạo Dương nhưng vẫn có thể đối phó với một Khương Thiên Vũ gần đất xa trời.

Đánh không lại địch nhưng có thể giết Khương Thiên Vũ chứ?

Thậm chí hắn chỉ cần giơ tay lên cũng có thể tiêu diệt cả nhà họ Khương.

“Cậu đúng là nực cười! Không đánh được với địch thì quay ngược lại đe dọa tôi ư? Cậu nghĩ tôi sẽ không còn giới hạn cuối cùng vì bảo vệ mạng sống giống cậu sao?”

“Nho giáo! Nho giáo! Nho giáo! Nước Tề từ khi lấy học giả lập ra nước nhà, khắp cả nước đều đánh mất khí khái, vua Tần thống nhất sáu nước, kẻ duy nhất lưỡi dao không nhuốm máu chỉ có nước Tề”.

“Chính những con cháu bất hiếu suốt ngày cứ gọi Khổng Thánh này kia các cậu làm mất giang sơn của tổ tiên, bây giờ các cậu còn đánh mất cả tôn nghiêm và liêm sỉ chỉ vì mạng sống sao?”

“Cuộc đời dù có chết cũng không ai có thể luôn giữ được quan hệ bền vững, nhưng con người sống một đời có vài thứ còn quan trọng hơn cả sống chết”.

“Cậu có hiểu cậu là cậu chủ nước Tề, một khi cúi đầu trước hắn tự nhận không bằng Chư Thiên Thần Giới thì sẽ mang đến tai họa cực lớn thế nào cho nước Tề không?”

Khương Thiên Vũ càng nói càng kích động, thậm chí khóe mắt còn ngân ngấn nước.

Nghĩ đến năm đó ngay cả các nước mạnh như Hàn, Triệu, Ngụy đều dám liều chết với Tần Thục, đánh đến khi còn một người cuối cùng, một tấc đất cuối cùng.

Nhưng nước Tề là đất nước lớn ở phương Đông mà lại chủ động ngoan ngoãn xin hàng trong lúc quân Tần còn chưa đánh đến biên giới, quốc vương nước Tề càng hèn hạ quỳ xuống nghênh đón, đầu hàng với nước Tần.

Mọi chuyện đều là vì nho giáo của Khổng Khưu khiến người nước Tề đánh mất chính trực, khiến quốc vương nước Tề mất đi cốt khí cố thủ xã tắc.

Bây giờ Điền Văn là cậu chủ nước Tề lại lần nữa hèn nhát cúi đầu trước Ngạo Dương, đây không chỉ làm nước Tề xấu mặt mà càng khiến cả ngoài lãnh thổ cảm thấy xấu hổ.

Đồng thời cũng làm giảm sút nghiêm trọng niềm tin vào việc chống lại kẻ thù của vùng ngoài lãnh thổ.

Thân là truyền nhân của nhà họ Khương, dù có chết Khương Thiên Vũ cũng không thể trơ mắt đứng nhìn.

Đây không chỉ là vấn đề thể diện mà còn là vấn đề khí phách.

Chỉ tiếc là ông ta đã già, tuổi thọ cũng không còn nhiều, cảnh giới cũng giảm sút liên tục.

Nhưng dù có chết, ông ta cũng sẽ không thỏa hiệp với kẻ thù, đây chính là ngạo khí đàn ông của nhà họ Khương.

Ông ta cũng biết rõ chỉ cần Điền Văn cúi đầu chịu thua Ngạo Dương thì sau này tinh thần binh sĩ của cả Đông Vực đều bị tổn thất, các thế lực khác của nước Tề có còn ai dám đứng ra chống lại Chư Thiên Thần Giới?

Thế nên dù có chết cũng không thể cúi đầu trước Ngạo Dương, đây là giới hạn cuối cùng của con dân nước Tề.

Thật ra Điền Văn cũng biết rõ đạo lý trong đó nhưng để được sống tiếp, giới hạn đã không còn quan trọng với hắn nữa.

“Người này đừng nói là đại diện cho Hoa Quốc, giờ cũng chẳng thể đại diện cho nước Tề nữa kìa. Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ ích kỷ, một con chó không biết liêm sỉ thôi”.

Lời này của Khương Thiên Vũ khiến Ngạo Dương cũng nhíu mày.

Ngạo Dương vốn dĩ chỉ cần một câu của Điền Văn thôi, chỉ cần hắn có thể đại diện Hoa Quốc cúi đầu chịu thua với mình thì tức là hắn đã chinh phục được cả Đông Vực, chinh phục được giới võ thuật của Hoa Quốc.

Tiếp theo Chư Thiên Thần Giới mới có thể tiếp tục tiếp nhận các thế lực ở Đông Vực, càng đạt đến mục đích khống chế cả Đông Vực, thậm chí là nuốt chửng cả vùng ngoài lãnh thổ.

“Ồ? Nói như thế tức là ông có thể đại diện nước Tề, đại diện Hoa Quốc ư?”, Ngạo Dương lạnh lùng nhìn Khương Thiên Vũ nói.

“Hừ, tôi chẳng qua chỉ là một ông già thôi, chỉ có thể đại diện cho bản thân. Mặc dù tôi tuổi đã cao nhưng cũng dám đánh với cậu đấy”.

“Nước Tề có hàng trăm ngàn đàn ông, ai muốn đồng lòng với ông già tôi?”

Khương Thiên Vũ cất cao giọng, khí thế cũng thay đổi, vẻ mặt lộ ra vẻ quyết đoán.

Ông ta vừa nói thế, cả hiện trường đều trở nên yên tĩnh.

Thật ra lúc này thế hệ lớn tuổi của nước Tề đều giữ thái độ chờ đợi, dù sao thực lực của Ngạo Dương là thế, ai cũng không muốn đâm đầu vào chỗ chết chỉ vì khí khái gì kia.

Nước Tề, nước Ngụy và nước Triệu không giống nhau, từ mấy ngàn năm trước, khi phổ biến nho giáo đến nay đã không còn nửa khí khái gì rồi, có thể nói cả nước Tề đã mất đi khí phách và khí khái ở thời kỳ nhà họ Khương.

“Haizz! Đáng thương làm sao! Nho giáo! Vẫn là nho giáo! Học giả không có cốt khí, không có khí phách”.
Chương 2718: Đất trời bị đánh thức

Khương Thiên Vũ quay đầu lại nhìn hàng trăm ngàn con dân của mình, thầm thở dài.

Lúc này tâm trạng của ông ta đã không thể miêu tả bằng từ thất vọng nữa.

Đúng là không biết năm đó tại sao nhà họ Điền lại bất chấp dư luận chấp nhận đệ tử của Khổng Khưu, lấy Nho giáo làm quốc học.

Nếu không hiện giờ người nước Tề sao lại chỉ biết lo cho thân mình, như một đống cát rời.

“Haizz! Các người nhớ đấy, mảnh đất dưới chân là do tổ tiên chúng ta liều mạng giành được, nước Tề chúng ta từng đứng trên vinh quang”.

“Bây giờ đối mặt với kẻ thù, các người thế mà lại không có can đảm chống lại, lẽ nào các người cam lòng làm tay sai cho địch sao? Khổng Khưu đã hại các người làm nô lệ một lần, lẽ nào các người vẫn còn muốn bị người khác giẫm đạp lần thứ hai?”

“Tiền bối Khương, bọn tôi…”

Không để hậu bối đằng sau nói hết câu, Khương Thiên Vũ xua tay nói: “Các ngươi có biết đời người ngoài việc sống chết còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn sống chết không?”

“Sở dĩ tôi vẫn luôn phản đối nho giáo không phải là không muốn lòng người hướng thiện, nhưng nho giáo lại làm con người mất đi khí khái và khí phách, cái gì là trung dung, thế nào là mang trọng trách với cả thiên hạ?”

“Chẳng qua chỉ là một cái cớ để con người tham sống sợ chết thôi”.

“Mọi người nên nhớ, không bao giờ có thể đánh mất suy nghĩ chống lại kẻ thù, nếu không ngay cả kẻ thù của mọi người đều sẽ xem thường mọi người, xem mọi người như trâu như ngựa”.

Nói đến đây Khương Thiên Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Ngạo Dương nói: “Khương Thiên Vũ tôi sẵn lòng thỉnh giáo thần thuật vô song của cậu”.

Ngạo Dương nhìn Khương Thiên Vũ, cười nhạo nói: “Ông già, tôi thấy cảnh giới của ông đã giảm sút đến bảy tám phần rồi, không phải tôi khoác lác đâu nhưng tôi chỉ vừa giơ tay lên là đã có thể lấy đầu ông rồi”.

“Ông phải nghĩ cho kỹ có phải muốn đối đầu với tôi hay không”.

Có câu nói giết một người răn đe trăm người, những người giống Khương Thiên Vũ thì cách duy nhất chỉ có thể là tiêu hủy xác thịt.

“Chết thôi mà có gì phải sợ”.

Nói rồi khí tức của Khương Thiên Vũ lại thay đổi, cả người như thể giảm đi mấy chục tuổi.

Nhưng đây cũng là lần cuối cùng Khương Thiên Vũ thiêu đốt mạng sống của mình, thật ra ông ta biết rõ mình không phải đối thủ của Ngạo Dương.

Chỉ cần khai chiến, hôm nay chắc chắn ông ta sẽ chết tại đây.

Dù biết rõ là thế nhưng Khương Thiên Vũ vẫn không thấy hề gì.

Nếu dùng một mạng sống của mình có thể thức tỉnh ý chí đối kháng của nước Tề thì ông ta cũng xem như chết không uổng.

Khương Thiên Vũ vứt Diễn Sinh Kinh trong tay lên trời, từng luồng sáng màu vàng bắn ra khắp nơi.

Mặc dù Diễn Sinh Kinh là Hoàng Đế để lại đã trải qua năm tháng vô tận, uy lực đã không còn mạnh như trước, nhưng dù sao đó cũng là chí bảo mà Hoàng Đế Hiên Viên để lại cho thế gian.

“Tôi là đấng tối cao, chín tầng mây tời đất nghe lệnh của tôi”.

Khương Thiên Vũ hét lên, sau đó bắt đầu kinh sách của Diễn Sinh Kinh.

Từng ánh sáng chói mắt chiếu xuống như ngân hà.

Cùng lúc đó đạo trời chấn động, thiên địa khôi phục, tựa như vào giờ phút này, toàn bộ thế giới đều quay về thời kỳ hăng hái mấy ngàn năm trước.

Cả đất trời đều bị đánh thức một lần nữa.

Ngạo Dương cười nhạo, vung tay lên, thanh kiếm dài lao ra chém thẳng vào sinh khí dồi dào vừa được đánh thức giữa đất trời.

Nhưng Khương Thiên Vũ lại không có ý lùi bước, ngược lại càng tăng nhanh tốc độ thiêu đốt sinh khí trong cơ thể mình.

Ngay cả trời đất cũng đang than khóc cho hành động của Khương Thiên Vũ khi vô số ánh sáng màu bạc chiếu xuống.

Mặc dù ánh mắt màu bạc này chưa làm tổn thương đến Ngạo Dương nhưng sinh khí vô tận đã lấp đầy các vết nứt trên kết giới vũ trụ.

Ngay cả Chư Thiên Thần Điện cũng bị kéo ra một khoảng khá xa.

Rầm!

Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên đều sửng sốt.

Khương Thiên Vũ thế mà lại không tiếc thân mình muốn ngăn Chư Thiên Thần Giới?

“Hoa Quốc và các thế lực khác đều khác nhau, từ xưa đến nay chưa từng có ai có thể chinh phục được nó, dù có chết họ cũng không chịu cúi đầu trước chúng ta”.

Hồng Ấn ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn về phía nước Tề.
Chương 2719: Rước họa vào thân

Mặc dù Khương Thiên Vũ đã gần cạn sức, nhưng đòn tấn công này của ông ta cũng gây ảnh hưởng lớn đến Chư Thiên Thần Giới, thiếu chút nữa đã đánh cho Chư Thiên Thần Giới – thế lực đã đặt chân vào vùng ngoài lãnh thổ phải gắng gượng cút về.

Vào thời khắc mấu chốt, một đạo kiếm khí chém chẳng lên bầu trời.

Trong chớp mắt, khí tức phát ra từ trong Diễn Sinh Kinh bị cắt cứt.

Ngạo Dương không khỏi kinh ngạc, kiếm khí đáng sợ kia rõ ràng là phát ra từ trong Chư Thiên Thần Giới, hơn nữa thực lực của người chém ra đạo kiếm này vượt xa Dạ Ma Thiên.

Hắn không ngờ đòn chí mạng cuối cùng của Khương Thiên Vũ lại chấn động cả nhân vật lớn đứng sau Chư Thiên Thần Giới.

Thật ra rất khó để giải thích rõ vấn đề này, không phải thuật pháp của vùng ngoài lãnh thổ hay Hoa Quốc có vấn đề, mà vấn đề thật sự nằm ở con người.

Sau khi chém đứt liên hệ giữa Diễn Sinh Kinh và Khương Thiên Vũ, đạo kiếm khí tia liền thay đổi góc độ, phóng về phía Khương Thiên Vũ.

Trong nháy mắt, trên người Khương Thiên Vũ đã bị chém mấy chục vết thương sâu vào xương, Khương Thiên Vũ vốn đã kiệt sức giờ đang hấp hối.

Ông ta đã quá già để có thể chịu được độ công kích mạnh thế này. Lúc này, Khương Thiên Vũ không chịu nổi nữa, phun ra một ngụm máu lớn.

Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, Khương Thiên Vũ vẫn nhìn Diễn Sinh Kinh trong tay, trong mắt tràn đầy oán hận!

Nếu ông ta còn trẻ, nếu cảnh giới của ông ta chưa bị sụt giảm…

Nhưng trên đời này không có nếu như, lúc này ông ta đã không còn chút sức lực nào nữa, nhưng lại huy động Diễn Sinh Kinh.

“Hiên Viên hoàng đế…”

Khương Thiên Vũ chưa kịp nói xong, lại phun thêm một ngụm máu lớn.

Thấy Khương Thiên Vũ chết thảm tại chỗ, tất cả mọi người đều cúi đầu, giống như đang thầm mặc niệm cho Khương Thiên Vũ, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một ngọn lửa hận.

Ngạo Dương lạnh lùng liếc nhìn thi thể của Khương Thiên Vũ, chế nhạo: “Còn ai không phục không?”

Xung quanh chợt chìm vào im lặng, mặc dù mọi người đều im lặng, nhưng trong mắt họ ánh lên ngọn lửa bùng cháy.

“Trận pháp của địa cầu các người không chịu nổi một đòn tấn công, thật pháp của các người lại càng vô dụng, còn ai muốn chết thì có thể bước lên đấu tiếp!”

Ngạo Dương lại liếc nhìn đám người xung quanh, chế nhạo.

Không gian trở nên im ắng, Khương Thiên Vũ là nhân vật lớn, còn lấy ra bảo vật Diễn Sinh Kinh.

Vậy mà cuối cùng vẫn bại dưới tay Ngạo Dương, đây đã là một đòn vô hình đối với mọi người nước Tề.

Ban đầu còn có một vài tông môn định đứng ra chiến đấu, nhưng sau khi nhìn thấy Khương Thiên Vũ còn không đấu lại nổi, bọn họ chỉ đành từ bỏ ý định kháng cự.

“Sao thế, các người không phục sao? Có thể bước lên khiêu chiến, không dám à? Ha ha ha!”

Ngạo Dương cười lớn, hắn liếc nhìn đấy đâu, không ai dám nhìn thẳng vào hắn nữa.

“Haiz, xem ra phía nước Tề cũng bị người này đánh phá rồi!” trong Ngụy Vương Cung, Ngụy Vinh Kỳ ngồi trên ngai vàng, trầm giọng thở dài.

“Tuy nước Tề đã bại trận, nhưng Đông Vực vẫn chưa bị đánh bại, Tiêu Chính Văn còn chưa ra tay, vì vậy, trong thời gian ngắn, lửa chiến sẽ không thể thiêu rụi đến nước Ngụy chúng ta!” Long Cổ thờ ơ nói.

Ngụy Vinh Kỳ nghe vậy, lắc đầu nói: “Không thể nào, bọn họ sẽ không bao giờ gây chuyện với Tiêu Chính Văn, càng không bao giờ khiêu khích điện Thần Long, ít nhất trong giờ gian ngắn, đắc tội với Tiêu Chính Văn không hề có lợi cho bọn họ!”

“Bây giờ bọn họ chỉ muốn nuốt trọn các tông môn và các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, nếu ngay cả nước Tề đã khuất phục dưới chân Chư Thiên Thần Giới rồi, vậy thì chẳng lẽ Tiêu Chính Văn còn chủ động tấn công để rước họa vào thân sao?” Ngụy Vinh Kỳ lắc đầu nói lại.

Nếu là hắn, hắn sẽ không hấp tấp tấn công Chư Thiên Thần Giới vào lúc này.

“Tôi thấy chưa chắc”, Long Cổ khá tin tưởng vào Tiêu Chính Văn.

“Khiêu chiến với Chư Thiên Thần Giới vào lúc này chẳng phải làm mướn không công cho Đông Vực sao? Loại người mưu mô như Tiêu Chính Văn sao có thể không nhìn ra được thế cục hiện tại?”

Ngụy Vinh Kỳ hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Đế Khư xa xôi.

Hắn hy vọng Chư Thiên Thần Giới và điện Thần Long đấu một trận lớn, như vậy thì nước Ngụy sẽ có thể thoát cảnh lầm than.
Chương 2720: Nguyện chết vì công lý

Nước Ngụy và nước Tề không giống nhau, lúc Điền Văn bị đánh bại, Ngụy Vinh Kỳ đã sẵn sàng chết vì đất nước.

Thân là cậu chủ nước Ngụy, hắn thà chết chứ không chịu cúi đầu trước Ngạo Dương.

Mà cả nước Ngụy cũng đã dàn trận chờ đợi, quyết tử đến cùng với Chư Thiên Thần Giới.

“Còn ai muốn chết nữa không?” Ngạo Dương hỏi lại lần nữa.

Hắn đứng kiêu hãnh trên không trung, vô cùng khí thế, toàn thân tỏa ra ánh sáng bạc như một vị tiên.

Nhìn thấy cảnh này, người nước Tề đều nản chí ngã lòng.

Ngạo Dương cũng chỉ là một tiểu bối trong Chư Thiên Thần Giới, nhưng một mình có thể thắng liên tiếp mấy trận, hơn nữa còn san bằng nước tề trong một ngày.

Đây mới chỉ là một mình hắn, nếu người của cả Chư Thiên Thần Giới tiến vào thì vùng ngoài lãnh thổ còn sức kháng cự sao?

Dạ Ma Thiên phía sau hắn lại càng không cần nói nhiều, ngay cả Elon cũng không chịu nổi một đòn của gã, vậy thì còn ai có thể chống lại Chư Thiên Thần Giới đây?

Người của nước Tề có bằng lòng thừa nhận hay không cũng không quan trọng nữa, ngay cả Điền Văn cũng đã bị đánh bại, Khương Thiên Vũ lại chết ngay tại chỗ, những người có mặt đều không dám thở mạnh.

Ngạo Dương chế nhạo, vô cùng hài lòng với phản ứng của người nước Tề, hắn mới giết một Khương Thiên Vũ mà đã có thể khiến cả nước Tề đầu hàng.

Đặc biệt là Điền Văn đã thể hiện rõ thái độ của mình trước mặt mọi người, thừa nhận sức mạnh của Chư Thiên Thần Giới, người như hắn chỉ cần mở miệng thì cả nước Tề đều sẽ đầu hàng mà không cần chiến đấu nữa.

Tiếp theo chỉ cần từng bước chinh phục những tông môn và thế gia kia, sau đó khống chế đệ tử của bọn họ, thì cả nước Tề sẽ do Chư Thiên Thần Giới điều khiển.

Trong đám người tuy rằng vẫn có không ít người, nắm chặt tay không chịu cúi đầu, nhưng cũng không có dũng khí đứng lên khiêu chiến Ngạo Dương.

Khương Thiên Vũ đã chứng minh cho họ thấy kết quả của việc kháng cự là như thế nào, ngay cả những thế lực lớn của nước Tề cũng lựa chọn cách im lặng vào lúc này.

Ngay cả bọn họ cũng im lặng thì làm sao những người khác dám đứng lên?

“Hừ! Thái Sơn tôi thà chết cũng không chịu thua!”

Lúc này, từ xa truyền đến một tiếng hét lớn, chỉ thấy một ông lão phong lưu bất phàm, bay tới.

Thiên Hà Đạo Quân?

Người này trước đây từng có duyên gặp Tiêu Chính Văn một lần. Lúc đó trong cung Epang, Tiêu Chính Văn cũng đích thân trả lại tuyệt học của nhánh chính Thái Sơn cho bọn họ.

Nhưng lúc đó, ông ta không thu hút được sự chú ý của Tiêu Chính Văn, dù sao ở trước mặt Hắc Bá, ông ta chỉ có thể cúi đầu khom lưng, Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến ông ta là phải.

Nhưng lúc này, Thiên Hà Đạo Quân lại xuất hiện.

Hơn nữa sau cái chết thảm thương của Khương Thiên Vũ, dù biết mình sẽ chết, ông ta vẫn ngoan cố đến.

Thực lực của Thiên Hà Đạo Quân thua xa Khương Thiên Vũ, cho tới bây giờ cũng chỉ là Đế Cảnh cấp năm.

Cho dù lấy lại được bí thuật của Thái Sơn thì thực lực của ông ta lúc này cũng không tiến bộ hơn là bao.

“Thiên Hà ở Thái Sơn, xin lĩnh giáo Chư Thiên Thần Giới!” Thiên Hà Đạo Quân nói.

“Đám lão già các ông chán sống rồi nhỉ?” Ngạo Dương nghiến răng nhìn Thiên Hà Đạo Quân.

Tu vi của Thiên Hà Đạo Quân không cao, một cái phất tay của hắn cũng có thể chém đứt Thiên Hà Đạo Quân dưới chân.

Nhưng sự xuất hiện của ông ta cũng có tác dụng ảnh hưởng nhất định.

Nếu tất cả đều dũng cảm như Thiên Hà Đạo Quân, lần lượt đứng lên thách thức Ngạo Dương thì đừng nói đến việc chinh phục cả vùng ngoài lãnh thổ, mà trăm năm cũng không thể chinh phục được nước Tề.

Đây mới là nguyên nhân khiến Ngạo Dương nổi giận. Điều duy nhất hiến hắn yên tâm là Thánh Giáo Đình rất thức thời, không hề phản kháng mà quy phục dưới chân Chư Thiên Thần Giới luôn.

“Hừ! Sao bọn lợn hai chân Âu Lục có thể so sánh với Hoa Quốc chúng tôi chứ? Người phải có chí khí, thà chết chứ không chịu đầu hàng! Bọn họ chỉ là một bầy súc sinh mà thôi, đừng hòng dùng đám súc sinh Âu Lục để so sánh với binh sĩ Hoa Quốc chúng tôi!”

Nghe Thiên Hà Đạo Quân nói vậy, mặt đám người nước Tề đỏ bừng, ngay cả sắc mặt của Điền Văn cũng thay đổi, lúc trắng lúc đỏ.

So sánh người nước tề với người Âu Lục đúng là một sự sỉ nhục lớn.

Thế lực mạnh hơn con người, dù sao bọn họ cũng đã nhận thua trước, cho nên không thể phản bác lại lời Thiên Hà Đạo Quân.

“Tôi thật sự không hiểu nổi, nước Tề các người cũng là con cháu Hoa Quốc, sao có thể sợ quyền lực mà khuất phục giống như đám súc sinh Âu Lục? Lễ nào các người thật sự bị học giả tiêm nhiễm, không còn cả chí khí rồi sao?”

“Nơi đây là nước Tề, tổ tiên các người đều ở đâu, lẽ nào các người muốn tổ tiên nhìn các người cúi đầu khom lưng để người khác giẫm nát sông núi nước Tề sao?”

Thiên Hà Đạo Quân vừa dứt lời, hàng vạn bóng người lần lượt xuất hiện sau lưng ông ta, tất cả đệ tử Thái Sơn đều đứng lên, nguyện chết vì công lý.
Chương 2721: Một trăm tuổi

Có những lúc cần có người đứng ra để làm gương cho mọi người!

Thế nhưng kết cục của những người như vậy luôn luôn vô cùng bi thảm!

Thiên Hà Đạo Quân càng hiểu rõ bản thân lần này đứng ra phản đối Chư Thiên Thần Giới chắc chắn sẽ đi tới kết cục đầu lìa khỏi cổ, thế nhưng thân là chưởng giáo của dòng dõi Thái Sơn, ông ta buộc phải thể hiện khí phách của dòng dõi Thái Sơn cho người đời thấy!

Nhìn thấy hàng chục nghìn đệ tử của Thái Sơn tiến lên trước một bước với vẻ không hề sợ chết, trong mắt Ngạo Dương đã bừng bừng lửa giận!

Những ánh hào quang màu bạc chiếu xuống đỉnh đầu của Ngạo Dương, sát khí cứ thế bộc phát, uy áp khủng bố áp chế xuống, lao thẳng về phía Thiên Hà Đạo Quân và đám đệ tử của Thái Sơn.

Một số đệ tử Thái Sơn có thực lực yếu bị sức ép trước nay chưa từng có này áp chế cho hoá thành bụi máu ngay tại chỗ!

Không ít đệ tử trung tầng cũng run lên lẩy bẩy!

Mặc dù bọn họ cũng sợ chết giống như những người khác, thế nhưng đối diện với Ngạo Dương, bọn họ vẫn đứng thẳng lưng!

“Nếu như mấy người đã chủ động nộp mạng, vậy thì tôi sẽ cho mấy người được toại nguyện!”, Ngạo Dương dường như phun ra mấy chữ này từ trong kẽ răng.

Ngay sau đó, chỉ thấy Ngạo Dương giơ một tay lên, giữa hư không lập tức xuất hiện vô số bảo kiếm ánh lên tia sáng sắc lạnh.

Lại là kiếm trận khi trước đã đánh bại Điền Văn và Khương Thiên Vũ, chỉ có điều lần này, Ngạo Dương đã thật sự nổi điên, kiếm trận còn chưa phát động đã có thể ngửi thấy khí tức tanh nồng vị máu!

“Ở trong mắt tôi, mấy người chẳng qua chỉ là một lũ kiến mà thôi! Nếu như không phải mấy người chủ động tới nộp mạng thì tôi thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn mấy người lấy một lần!”

Khí tức của Ngạo Dương lại nâng cao hơn, đạt tới độ cao trước nay chưa từng có, đột nhiên vung một nhát kiếm chém thẳng ra!

Nhát kiếm này giống như muốn chém đôi đất trời thành hai nửa!

Nhát kiếm này dường như muốn chém đứt cả thời không!

Trên bầu trời hiện tượng dị thường liên tiếp xuất hiện, thậm chí còn xuất hiện loạn lưu thời không, vô số ánh hào quang chiếu rọi xuống từ trên bầu trời, nháy mắt đã hoá thành thành sát khí vô tận!

Bản thân Ngạo Dương đã là cao thủ Thiên Cảnh cấp ba, đối với mấy người Thiên Hà Đạo Quân mà nói thì rõ ràng giống như một ngọn núi cao vĩnh viễn chẳng thể chạm tới!

Cho dù Thiên Hà Đạo Quân có thể hiện trận pháp thất truyền đã lâu của Thái Sơn thì căn bản cũng chẳng thấm vào đâu!

Ánh hào quang vô tận phá giải trận pháp của Thiên Hà Đạo Quân dễ như trở bàn tay, vô số kiếm ảnh bay thẳng vào trong đám người, máu tươi phun ra như mưa, mặt đất cũng lập tức nhuốm màu đỏ máu!

“Phập!”

Một tia kiếm ảnh đâm vào lồng ngực của Thiên Hà Đạo Quân, máu tươi cứ thế phun ra ngoài.

“Rầm!”

Thiên Hà Đạo Quân đã bị trọng thương, rớt thẳng xuống dưới từ trên hư không, nặng nề ngã trên mặt đất.

Ngạo Dương dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn Thiên Hà Đạo Quân, sau đó tiến lên trước một bước, giơ chân đạp lên trên lồng ngực của Thiên Hà Đạo Quân, “soạt” một tiếng, kiếm dài sắc lạnh kề ngay sát cổ Thiên Hà Đạo Quân.

“Nói, thuật pháp của Chư Thiên Thần Giới chúng tôi đỉnh cao hơn hay là trận pháp của địa cầu mấy người đỉnh cao hơn?”

“Hừ!”

Thiên Hà Đạo Quân không có chút ý nghĩ quy phục nào trước ánh mắt phẫn nộ của Ngạo Dương.

“Cho dù ông không muốn thừa nhận thì cũng có thể làm được gì? Ở trước thực lực tuyệt đối, ông chỉ nực cười như một tên hề đang làm trò mà thôi!”, Ngạo Dương nói rồi vung kiếm lên, chém đứt cánh tay trái của Thiên Hà Đạo Quân!

Thiên Hà Đạo Quân nghiến răng, kiên quyết không kêu lên dù chỉ một tiếng, mồ hôi lạnh men theo trán của Thiên Hà Đạo Quân chảy xuống dưới.

“Để tôi xem ông có thể kiên trì được bao lâu!”

Vừa nói dứt lời, Ngạo Dương lại vung kiếm lên chém xuống!

“Phập!”

Bên cánh tay còn lại của Thiên Hà Đạo Quân cũng bị chặt đứt!

Máu tươi phun ra như suối, đau đớn tới độ sắc mặt của Thiên Hà Đạo Quân trở nên trắng bệch, cả người run rẩy không thôi.

“Đây chính là trận pháp của địa cầu mấy người hả? Rõ ràng quá đỗi yếu ớt, ở trước mặt tôi, loại trận pháp này chỉ như đồ bỏ đi!”, Ngạo Dương bình thản cười, sau đó lại giơ tay lên, phá nát trận pháp của Thái Sơn!

“Trận pháp? Ha ha ha! Rõ ràng quá đỗi nực cười, loại trận pháp này e rằng còn chẳng doạ nổi đứa trẻ ba tuổi ý nhỉ? Lão già, tuổi tác đã cao rồi, lẽ nào không ngại mất mặt sao?”

“Hừ, cho dù vẻ bề ngoài trông cậu còn trẻ tuổi, khả năng cao cũng tới mấy nghìn năm tuổi rồi ý nhỉ!”, Thiên Hà Đạo Quân cố gắng chịu đựng cơn đau, lạnh lùng chất vấn.

“Tôi ư? Tới bây giờ cũng chỉ mới có trăm tuổi mà thôi!”, Ngạo Dương cười lạnh lùng nói.

“Cái gì? Lẽ nào hắn mới chỉ có một trăm tuổi thôi sao?”

“Mới có một trăm tuổi đã có tu vi như vậy, Chư Thiên Thần Giới quả nhiên quá khủng bố!”

“Nếu đổi lại ở vùng ngoài lãnh thổ, ở độ tuổi như hắn căn bản không thể có…”

Người đó vẫn còn chưa nói hết câu, một cái tên khác đã ngay lập tức xuất hiện trong đầu anh ta!

Ngoại trừ Ngạo Dương ra, vẫn còn một sự tồn tại quá đỗi quái dị - Tiêu Chính Văn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom