• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2717: Không có khí phách

Điền Văn bị Ngạo Dương đánh bị thương nặng, đã mất sạch mặt mũi, những lời Khương Thiên Vũ nói càng mắng hắn không ra gì.

Mỗi một câu đều đâm trúng chỗ yếu của Điền Văn.

Quả thật đúng như Khương Thiên Vũ nói, thân là cậu chủ một nước, người kế vị tương lai phải giữ được khí khái, càng không thể tùy tiện cúi đầu chịu thua trước địch, đây là giới hạn cơ bản.

Dù sao mấy trăm ngàn người dân nước Tề và các thế lực đều vẫn đang nhìn, lúc này gương mặt Điền Văn cũng nóng bừng.

“Ông già chết tiệt, tôi thấy ông đang muốn chết thì có”.

Điền Văn nổi giận, hắn thừa nhận không phải là đối thủ của Ngạo Dương nhưng vẫn có thể đối phó với một Khương Thiên Vũ gần đất xa trời.

Đánh không lại địch nhưng có thể giết Khương Thiên Vũ chứ?

Thậm chí hắn chỉ cần giơ tay lên cũng có thể tiêu diệt cả nhà họ Khương.

“Cậu đúng là nực cười! Không đánh được với địch thì quay ngược lại đe dọa tôi ư? Cậu nghĩ tôi sẽ không còn giới hạn cuối cùng vì bảo vệ mạng sống giống cậu sao?”

“Nho giáo! Nho giáo! Nho giáo! Nước Tề từ khi lấy học giả lập ra nước nhà, khắp cả nước đều đánh mất khí khái, vua Tần thống nhất sáu nước, kẻ duy nhất lưỡi dao không nhuốm máu chỉ có nước Tề”.

“Chính những con cháu bất hiếu suốt ngày cứ gọi Khổng Thánh này kia các cậu làm mất giang sơn của tổ tiên, bây giờ các cậu còn đánh mất cả tôn nghiêm và liêm sỉ chỉ vì mạng sống sao?”

“Cuộc đời dù có chết cũng không ai có thể luôn giữ được quan hệ bền vững, nhưng con người sống một đời có vài thứ còn quan trọng hơn cả sống chết”.

“Cậu có hiểu cậu là cậu chủ nước Tề, một khi cúi đầu trước hắn tự nhận không bằng Chư Thiên Thần Giới thì sẽ mang đến tai họa cực lớn thế nào cho nước Tề không?”

Khương Thiên Vũ càng nói càng kích động, thậm chí khóe mắt còn ngân ngấn nước.

Nghĩ đến năm đó ngay cả các nước mạnh như Hàn, Triệu, Ngụy đều dám liều chết với Tần Thục, đánh đến khi còn một người cuối cùng, một tấc đất cuối cùng.

Nhưng nước Tề là đất nước lớn ở phương Đông mà lại chủ động ngoan ngoãn xin hàng trong lúc quân Tần còn chưa đánh đến biên giới, quốc vương nước Tề càng hèn hạ quỳ xuống nghênh đón, đầu hàng với nước Tần.

Mọi chuyện đều là vì nho giáo của Khổng Khưu khiến người nước Tề đánh mất chính trực, khiến quốc vương nước Tề mất đi cốt khí cố thủ xã tắc.

Bây giờ Điền Văn là cậu chủ nước Tề lại lần nữa hèn nhát cúi đầu trước Ngạo Dương, đây không chỉ làm nước Tề xấu mặt mà càng khiến cả ngoài lãnh thổ cảm thấy xấu hổ.

Đồng thời cũng làm giảm sút nghiêm trọng niềm tin vào việc chống lại kẻ thù của vùng ngoài lãnh thổ.

Thân là truyền nhân của nhà họ Khương, dù có chết Khương Thiên Vũ cũng không thể trơ mắt đứng nhìn.

Đây không chỉ là vấn đề thể diện mà còn là vấn đề khí phách.

Chỉ tiếc là ông ta đã già, tuổi thọ cũng không còn nhiều, cảnh giới cũng giảm sút liên tục.

Nhưng dù có chết, ông ta cũng sẽ không thỏa hiệp với kẻ thù, đây chính là ngạo khí đàn ông của nhà họ Khương.

Ông ta cũng biết rõ chỉ cần Điền Văn cúi đầu chịu thua Ngạo Dương thì sau này tinh thần binh sĩ của cả Đông Vực đều bị tổn thất, các thế lực khác của nước Tề có còn ai dám đứng ra chống lại Chư Thiên Thần Giới?

Thế nên dù có chết cũng không thể cúi đầu trước Ngạo Dương, đây là giới hạn cuối cùng của con dân nước Tề.

Thật ra Điền Văn cũng biết rõ đạo lý trong đó nhưng để được sống tiếp, giới hạn đã không còn quan trọng với hắn nữa.

“Người này đừng nói là đại diện cho Hoa Quốc, giờ cũng chẳng thể đại diện cho nước Tề nữa kìa. Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ ích kỷ, một con chó không biết liêm sỉ thôi”.

Lời này của Khương Thiên Vũ khiến Ngạo Dương cũng nhíu mày.

Ngạo Dương vốn dĩ chỉ cần một câu của Điền Văn thôi, chỉ cần hắn có thể đại diện Hoa Quốc cúi đầu chịu thua với mình thì tức là hắn đã chinh phục được cả Đông Vực, chinh phục được giới võ thuật của Hoa Quốc.

Tiếp theo Chư Thiên Thần Giới mới có thể tiếp tục tiếp nhận các thế lực ở Đông Vực, càng đạt đến mục đích khống chế cả Đông Vực, thậm chí là nuốt chửng cả vùng ngoài lãnh thổ.

“Ồ? Nói như thế tức là ông có thể đại diện nước Tề, đại diện Hoa Quốc ư?”, Ngạo Dương lạnh lùng nhìn Khương Thiên Vũ nói.

“Hừ, tôi chẳng qua chỉ là một ông già thôi, chỉ có thể đại diện cho bản thân. Mặc dù tôi tuổi đã cao nhưng cũng dám đánh với cậu đấy”.

“Nước Tề có hàng trăm ngàn đàn ông, ai muốn đồng lòng với ông già tôi?”

Khương Thiên Vũ cất cao giọng, khí thế cũng thay đổi, vẻ mặt lộ ra vẻ quyết đoán.

Ông ta vừa nói thế, cả hiện trường đều trở nên yên tĩnh.

Thật ra lúc này thế hệ lớn tuổi của nước Tề đều giữ thái độ chờ đợi, dù sao thực lực của Ngạo Dương là thế, ai cũng không muốn đâm đầu vào chỗ chết chỉ vì khí khái gì kia.

Nước Tề, nước Ngụy và nước Triệu không giống nhau, từ mấy ngàn năm trước, khi phổ biến nho giáo đến nay đã không còn nửa khí khái gì rồi, có thể nói cả nước Tề đã mất đi khí phách và khí khái ở thời kỳ nhà họ Khương.

“Haizz! Đáng thương làm sao! Nho giáo! Vẫn là nho giáo! Học giả không có cốt khí, không có khí phách”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom