• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (6 Viewers)

  • Chương 2706-2709

Chương 2706: Nổi giận

Người ở vùng ngoài lãnh thổ đứng xem đều tỏ vẻ sợ hãi.

Hơn nữa không chỉ có họ cảm thấy kinh sợ mà ngay cả các quản lý cấp cao của vùng ngoài lãnh thổ cũng thầm chậc lưỡi.

Người đó là đại tướng Dạ Xoa của âm phủ đấy, từng tung hoành ở ngoài lãnh thổ, ngay cả Điền Kỵ cũng phải kiêng dè nhưng lại chịu thiệt trong tay một người trẻ tuổi?

Phải biết rằng mặc dù Dạ Ma Thiên kiêu ngạo, điên cuồng nhưng gã kém hơn đại tướng Dạ Xoa một cảnh giới nhỏ, đối phương nghịch thiên nhưng lại có thể đánh cho đại tướng Dạ Xoa không có sức đánh trả.

“Người ngoài vũ trụ quả nhiên có sức chiến đấu hơn người”.

Không ít người đều thốt lên tiếng kinh ngạc.

Thực lực này quả thật là thứ mà họ luôn mong đợi.

Dạ Ma Thiên đánh trả, thanh kiếm lớn thoát ra khỏi tay, ngay cả hư không cũng bị chém ra một vết nứt.

Nhát kiếm này từ trên trời rơi xuống, trên chém chín tầng mây, dưới chém hoàng tuyền, uy lực cực lớn.

Xiên sắt lại chạm vào một chỗ với thanh kiếm, âm thanh chói tai vang lên khiến người đứng cách đó hàng ngàn cây số cũng phải liên tục lùi về sau.

Thậm chí có vài người cảnh giới kém một chút bị âm thanh này làm cho chấn động đến mức tai mũi họng chảy máu, chết thảm.

“Cậu Tiêu, người ngoài vũ trụ lại có thực lực này? Chúng ta không cần…”, nói đến đây, Tần Lương Ngọc cũng đổi sắc, không dám nói thêm nữa.

Trước đây bà ta cứ nghĩ thực lực của người ngoài vũ trụ chưa chắc mạnh như trong truyền thuyết, có khả năng được đám ăn cây táo rào cây sung kia khoác lác.

Nhưng sự thật bày ra trước mặt, Tần Lương Ngọc cũng phải tin phục.

So ra thì nếu đổi lại là bà ta, tuyệt đối không thể nhẹ nhàng ứng chiến, còn ép được đại tướng Dạ Xoa lùi bước như Dạ Ma Thiên.

Nhất là đòn tấn công vừa rồi, suýt nữa khiến đại tướng Dạ Xoa bị trúng đòn.

“Thuật pháp của họ không cần có thực lực của bản thân hỗ trợ, mà là nhờ sức mạnh hư vô trong vũ trụ nên thuật pháp của họ càng dễ phát huy uy lực cực lớn”.

“So ra thì thuật pháp của chúng ta lại dựa vào bản thân mình hơn, từ góc độ nào đó giữa chúng ta và họ không cùng một điểm khởi đầu”.

“Thế nên dù thực lực của đại tướng Dạ Xoa có cao hơn người này cũng chỉ có thể rơi vào thế yếu”.

Tiêu Chính Văn nói thế đã mở ra huyền cơ trong đó.

“Nói cách khác chúng ta không có cơ hội thắng cao thủ ngoài vũ trụ ư?”, Tần Lương Ngọc hơi tuyệt vọng hỏi.

“Chưa chắc, rèn sắt cần sắt phải cứng, mặc dù họ có thể mượn sức mạnh của hư vô trong vũ trụ nhưng họ không bao giờ lĩnh hội được Quy Chân”.

“Chỉ cần hiểu rõ cảnh giới Quy Chân, những bản lĩnh của họ đều không đáng nhắc đến”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Cùng lúc đó Dạ Ma Thiên ra tay lần nữa, kiếm khí vô tận rơi xuống như bông tuyết, sát khí đáng sợ đó cũng khiến đại tướng Dạ Xoa cũng bị thương nặng.

Bỗng có máu văng ra từ cơ thể đen tuyền đó, trên người ông ta xuất hiện thêm mấy trăm vết thương sâu đến mức thấy cả xương.

Lúc này đại tướng Dạ Xoa đã nổi giận lắm rồi.

Rõ ràng đối phương có cảnh giới thấp hơn ông ta nhưng ông ta lại bị đối phương đánh tới tấp như thế.

Cho dù ông ta thi triển chiêu thức gì cũng không tìm được điểm lực như đánh vào bông vậy.

Xoẹt!

Một tiếng phá không khí vang lên, thanh kiếm đó biến thành một thanh kiếm nhỏ chỉ khoảng ba tấc, vô số kiếm nhỏ tụ lại thành một bức tường kiếm vững chắc, mang theo sức mạnh tấn công lao đến.
Chương 2707: Người mạnh nhất Đông Vực

Lúc này kiếm khí vô song xuyên ngang trời đất, không lọt khe hở.

Mang theo uy lực diệt thế chém một kiếm xuống.

“Đây là kiếm cảnh hay kiếm ý?”, Ngụy Vinh Kỳ nhìn Dạ Ma Thiên nhíu mày hỏi.

Long Cổ lắc đầu nói: “Không phải gì cả, thật ra trong thanh kiếm lớn đó có huyền cơ. Nếu tôi đoán không nhầm thì bản thân thanh kiếm đó có linh tính”.

“Người ngoài vũ trụ thường không thích nâng cao thực lực của mình mà là mượn sức mạnh hư vô trong vũ trụ để làm nguồn căn của sức mạnh, đây cũng tạo ra sự theo đuổi cực đoan của họ với đồ vật”.

“Nói cách khác, có thể bị cao thủ của họ mang theo bên người đều là vũ khí có linh tính”.

“Thế nên một nhát kiếm này vừa không phải là kiếm cảnh, cũng không phải là kiếm ý, mà là kiếm linh, cộng thêm có sự hỗ trợ của sức mạnh hư vô mới tạo ra được hiệu quả như vậy”.

So ra thì thuật pháp ngoài lãnh thổ quá phụ thuộc vào thực lực của bản thân nên phương thức tấn công cũng cực kỳ đơn giản.

So với sự biến hóa linh hoạt của ngoài vũ trụ, cao thủ ngoài lãnh thổ rất khó thắng khi so sánh ở cùng cảnh giới.

Long Cổ vừa dứt lời, vô số kiếm quang đang bao phủ đại tướng Dạ Xoa.

Lúc này đại tướng Dạ Xoa cũng cố gắng hết sức, phía sau ông ta xuất hiện một tòa cung điện đen tuyền, phía trên cung điện hiện lên hai chữ “Huyết Ngục”.

Dòng máu vô tận trào ra từ trong Huyết Ngục, trong khi đại tướng Dạ Xoa chữa trị vết thương cũng làm cho ông ta khôi phục một chút thể lực.

Chỉ như thế vẫn chưa thể địch lại cơn mưa kiếm như vũ bão.

“Phụt!”

Một mũi tên máu bay ra, trước ngực đại tướng Dạ Xoa bị đâm ra lỗ máu.

“Hả? Sao có chuyện này?”

Không ít người đều ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, phải biết là Huyết Ngục vừa xuất hiện, thực lực của đại tướng Dạ Xoa lại tăng lên hai cấp.

Dù là Điền Kỵ cùng ở cảnh giới Ngụy Tiên cũng rất khó làm ông ta bị thương.

Nhưng Dạ Ma Thiên vẫn chưa đạt đến cảnh giới Ngụy Tiên, chỉ mới là cảnh giới Thiên Cảnh cấp ba thôi mà đã có thể đánh hỏng cơ thể cường tráng của đại tướng Dạ Xoa?

“Hừ! Mối thù hôm nay, sau này chắc chắn sẽ trả”.

Đại tướng Dạ Xoa bị thương nặng tức giận hừ một tiếng, xoay người nhanh chóng lùi về sau, thoáng chốc đã biến mất trong màn sương máu.

Kết quả trận đấu này đã quá rõ ràng, là Dạ Ma Thiên thắng lớn.

Tin tức đại tướng Dạ Xoa của âm phủ thua trận bỏ chạy nhanh chóng lan truyền khắp vùng ngoài lãnh thổ, tất cả mọi người đều bị tin tức này làm cho kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

Ông ta là đại tướng Dạ Xoa đấy, người từng dẫn dắt một trăm ngàn âm binh đánh nhau với Chúc Dung Hỏa Thần dưới trướng của Đế Tuấn, hơn nữa còn đánh lui được người kia thế mà lại bị một thanh niên đánh bại.

Trận chiến này Dạ Ma Thiên thắng rất dứt khoát, không hề dây dưa nhiều.

Cả vùng ngoài lãnh thổ đều sục sôi.

“Lẽ nào đây mới là thực lực thật sự của người ngoài vũ trụ sao?”, không ít người lớn tuổi đều thở dài nói.

Cho dù từ phương diện nào, họ cũng không muốn thừa nhận sự tàn bạo của vùng ngoài vũ trụ.

Nhưng sự thật lại bày ra trước mắt.

“Haizz! Dù chúng ta không muốn thừa nhận thì có thể làm được gì? Người ta đúng là đã đánh bại đại tướng Dạ Xoa chỉ với vài chiêu”.

“Thuật pháp của người ngoài vũ trụ tuyệt đối mạnh hơn chúng ta, huống gì người ta còn có vũ khí linh khí giúp đỡ, haizz…”

“Lẽ nào chúng ta chỉ có thể cam lòng chịu thua sao?”

Mặc dù mọi người ngoài miệng thì không phục nhưng sâu trong lòng đã rất tuyệt vọng rồi.

Những nhân vật thuộc thời xa xưa không ra mặt thì ai có thể đánh được với gã?

Mà đây còn chỉ là một hậu bối ngoài lãnh thổ thôi.

“Tôi nghe nói có một nhân vật tầm cỡ thời xưa đã xuống núi rồi”.

Không biết ai đã thả tin tức động trời này.

Thoáng chốc cả vùng ngoài lãnh thổ đều đang đoán xem rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ nào xuất hiện.

“Thái Bá, không biết bên nhà họ Doanh có tin tức chính xác rốt cuộc vị tiền bối nào xuống núi không?”, Tần Lương Ngọc cũng nhíu chặt mày hỏi.

Hắc Bá cười khổ nói: “Là một Ngụy Tiên đỉnh cao Thiên Cảnh cấp sáu”.

“Ồ, Ngụy Tiên đỉnh cao? Nói như thế, Điền Kỵ không phải là người mạnh nhất ở Đông Vực à?”, Tần Lương Ngọc hơi ngạc nhiên hỏi.
Chương 2708: Quy hàng

Mấy ngàn năm nay, ai mà không biết Điền Kỵ chính là sự tồn tại cực cao ở cả Đông Vực, đồng thời cũng là người đứng trên đỉnh cao của ngoài lãnh thổ.

Bây giờ lại lòi ra thêm một Ngụy Tiên đỉnh cao?

“Ông ta đúng là người mạnh nhất Đông Vực nhưng so với mấy ông lão thời xa xưa đó thì ông ta không là gì cả. Từ sau khi Đế Tuấn chết, các đại tài thời xưa đều ẩn cư hết”.

“Người lần này xuống núi cũng là một trong các đại tài thời xa xưa, chỉ là vì thọ nguyên đã tận nên cảnh giới mới giảm xuống Ngụy Tiên, lần này sở dĩ xuống núi, chín mươi phần trăm là để bảo vệ Đông Vực”.

Hắc Bá giải thích.

Thật ra đại tài thời xa xưa xuống núi cũng là một ám hiệu, phòng tuyến bên chiến trường ngoài vũ trụ bị vỡ, trừ khi mấy đại tài đích thân ra tay, nếu không những người khác đã không còn sức chi phối tình hình nữa.

“Thọ nguyên đã tận? Vậy lần này ông ta xuống núi…”

“Theo tôi được biết, ông ta đã đến Chư Thiên Thần Điện, nếu tôi đoán không nhầm thì ông ta định cùng chết với người của Chư Thiên Thần Giới tấn công ngoài lãnh thổ”, nói đến đây, Hắc Bá cũng khẽ thở dài.

“Chư Thiên Thần Giới?”, Viên Thiên Canh cũng lộ ra vẻ lo lắng.

“Đúng thế, thế lực ngoài vũ trụ tự phong là Chư Thiên Thần Giới, mà người tấn công vào các mảnh lục địa của vùng ngoài lãnh thổ là Chư Thiên Thần Điện. Nhưng tôi nghe nói ngoài vị đại tài đó thì người nhà họ Trần cũng đến”.

Ông ta vừa nói thế, Tần Lương Ngọc nhíu mày nói: “Gì cơ? Người nhà họ Trần cũng chạy đến đó hả? Họ không sợ nhà họ Trần bị tiêu diệt sao?”

Dù sao ngay cả đại tướng Dạ Xoa ở âm phủ cũng bị một mình Dạ Ma Thiên đánh bại, với thực lực của nhà họ Trần không đủ để khiêu khích với Chư Thiên Cảnh Giới.

Dù có cử người sang cũng chỉ khiến nhà họ Trần gặp tai họa thôi.

“Tôi lại lo là rất có khả năng nhà họ Trần sẽ đầu hàng với người của Chư Thiên Thần Giới. Nếu là thế thì vùng ngoài lãnh thổ sẽ gặp nguy mất”, Hắc Bá híp mắt lạnh lùng nói.

Với sự hiểu biết của ông ta về cụ tổ nhà họ Trần, người này chắc chắn không thể khiến nhà họ Trần mạo hiểm vì sinh linh vùng ngoài lãnh thổ.

“Nếu ngay cả vùng ngoài lãnh thổ cũng không còn thì nhà họ Trần làm sao có thể đứng vững?”, Long Nguyệt khó hiểu hỏi.

Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết được đạo lý môi hở răng lạnh thì sao cụ tổ nhà họ Trần lại không biết cho được?

“Điều này thì bà sai rồi, thật ra nhà họ Trần vốn dĩ đến từ Chư Thiên Thần Giới, chẳng qua từ đời Trần Khánh, nhà họ Trần mới hòa nhập vào thế tục”.

“Nói cách khác, Chư Thiên Thần Giới tấn công cả vùng ngoài lãnh thổ cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến nhà họ Trần. Hơn nữa người ở vùng ngoài lãnh thổ định quy hàng không chỉ một mình nhà họ Trần, nhà họ Khổng đã cấu kết với Chư Thiên Thần Giới vào mấy trăm năm trước rồi”.

“Còn nước Ngụy, nước Tề, nước Triệu vẫn luôn có mối quan hệ tốt với thế lực phía Hồng Ấn nên chỉ cần họ không chủ động nhảy ra gây chuyện, Chư Thiên Thần Giới sẽ không ra tay với họ”.

“Còn các thế lực khác, thậm chí ngay cả mấy hoàng tộc e là cũng sẽ bị mấy người này tính sổ”, Hắc Bá lắc đầu nói.

Thật ra hiện giờ nhà họ Doanh đã đang chuẩn bị đường lui rồi, dù sao không ai hiểu rõ thực lực của Chư Thiên Thần Giới bằng Bạch Khởi.

Dù Bạch Khởi có quay về cũng không thể dẫn dắt nhà họ Doanh đánh thắng Chư Thiên Thần Giới.

“Nói cách khác, họ không phải đi chống lại Chư Thiên Thần Giới mà là đi quy hàng ư?”, Long Hình nghiến răng, lạnh lùng nói.

“Có thể nói như thế, có câu tan đàn xẻ nghé, ai sẽ hy sinh bản thân vì người khác đâu cơ chứ?”

Lời này của Hắc Bá không chỉ nói ra tâm tư của các thế lực mà đồng thời cũng ám chỉ Tiêu Chính Văn đừng xuất đầu lộ mặt vào lúc này.

Chỉ cần mấy ông lão lánh đời kia không xuất hiện thì Chư Thiên Thần Giới gần như vô địch.

“Lẽ nào cả vùng ngoài lãnh thổ không ai đứng ra bảo vệ sao?”, Long Ngao khó hiểu hỏi.

Vùng ngoài lãnh thổ rộng lớn biết bao?

Người sống ở đây cũng tầm hàng chục tỷ người, phồn hoa hơn cả thế tục.

Trong hàng chục tỷ người mà lại không có lấy một người có khí phách?

“E là sẽ không có! Đệ tử trướng trướng của Dạ Ma Thiên đã đi đến các thế lực lớn để móc nối mối quan hệ! Nói cách khác, Dạ Ma Thiên đã bắt đầu thu phục các thế lực ngoài lãnh thổ rồi”.

Hắc Bá bất lực lắc đầu nói.

“Thu phục? Tôi nghĩ chưa chắc, có lẽ là thám thính thực hư thôi”, Tiêu Chính Văn cười nói.
Chương 2709: Không hề tồn tại

“Họ muốn thu phục thế lực ngoài lãnh thổ sao?”, Long Nguyệt bước đến hỏi.

“Phải, hơn nữa đã đi đến gia tộc Zesis rồi”, Hắc Bá nhíu mày nói.

Đến nay nơi ở của gia tộc Zesis cũng là một nơi rất cổ kính nhưng lại bí ẩn, nói một cách nghiêm túc, nhánh gia tộc này của họ vốn dĩ cũng đến từ Chư Thiên Thần Giới.

Chẳng qua lúc gia tộc Zesis vừa chuyển vào địa cầu vẫn là thời xa xưa.

Những đại tài kia đều đã từng gặp, nhất là Đế thần vương đang ở thời kỳ hưng thịnh nên đến sau khi thủ lĩnh của gia tộc Zesis chết, gia tộc này mới dần dần phát triển vượt bậc.

Qua mấy ngàn năm phát triển, bây giờ gia tộc Zesis đã trở thành thế lực bản địa ở địa cầu, là một thể với các bên ở ngoài lãnh thổ.

Lúc này có một người đàn ông trẻ tuổi tay cầm thanh kiếm dài kiêu ngạo đứng trước tấm bia đá công trạng của gia tộc Zesis.

Xung quanh hắn là hàng ngàn thành viên trong gia tộc Zesis đều đang ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trẻ tuổi này.

Người này chính là đại đệ tử của Dạ Ma Thiên – Ngạo Dương!

Đúng như tên của hắn, vô cùng kiêu ngạo, phớt lờ mọi thứ.

Thậm chí hắn còn chưa từng xem trọng cả gia tộc Zesis.

Một ông lão tóc bạc cả người dính đầy máu ngã xuống trước tấm bia đá công trạng dưới chân hắn, lúc này đã tắt thở.

Vết thương của ông lão rất nghiêm trọng, thậm chí có vài chỗ đã sâu đến mức thấy được xương, không ít người trẻ tuổi của gia tộc Zesis đều nhìn Ngạo Dương bằng ánh mắt căm hận.

Nhưng trưởng lão trong gia tộc cũng bị Ngạo Dương chém một kiếm đến mức bị thương, họ cũng chỉ dám tức giận chứ không dám nói gì.

Cho dù đối phương ở trình độ thuật pháp hay trận pháp đều mạnh hơn họ rất nhiều, dù mấy ngàn người cùng xông lên cũng chưa chắc có thể làm được gì Ngạo Dương.

Ở một bên khác, khí huyết xung quanh Errdogan dâng trào, ông ta đang ngồi xếp bằng dưới đất chữa trị vết thương, vết thương của ông ta cũng khá nguy hiểm.

Máu liên tục chảy xuống theo vết thương trên người ông ta, tràn ra sàn đá cẩm thạch dưới cơ thể.

Ngạo Dương nhìn hai người bị thương rồi lại nhìn người bên dưới nói: “Được nhường rồi”.

Mặc dù câu này của hắn có vẻ rất khách sáo nhưng ra tay lại rất nặng.

Gương mặt hắn hiện lên vẻ ngạo mạn, rõ ràng là không xem Errdogan và trưởng lão gia tộc Zesis ra gì.

Thậm chí hắn đang nghi ngờ có phải Dạ Ma Thiên bảo hắn đến có phải hơi thái quá rồi không, đám người như thế này đâu xứng đáng để hắn tự mình ra tay?

Chọn bừa ra một người giúp việc cũng có thể khiến gia tộc Zesis chịu phục hoàn toàn.

Hắn nghĩ người địa phương trên địa cầu như gia tộc Zesis không có tư cách nói chuyện với hắn, thậm chí tất cả loài người trên địa cầu chỉ là một đám kiến nhỏ bé trong mắt hắn thôi.

“Haizz! Đúng là nực cười! Nếu không phải có kết giới vũ trụ ngăn cản thì địa cầu đã trở thành một đống gạch vụn từ lâu rồi. Một nơi như thế này có thể truyền thừa được cái gì vĩ đại chứ”.

“Đúng là không hiểu mấy người sư tôn đang nghĩ gì nữa, nơi này sao có thể có Long tộc gì đó được chứ?”

Ngạo Dương không hề né tránh lớn giọng nói thẳng những từ khinh miệt trong lòng mình với gia tộc Zesis.

Cuối cùng hắn chỉ bỏ lại một tiếng hừ rồi sải bước đi, lại bay về điểm đến khác.

Ngạo Dương vừa đi, tin tức gia tộc Zesis bị thương nặng lập tức được truyền ra ngoài.

Bên phía Thánh Giáo Đình càng gặp thất bại thảm hại chưa từng có, kiếm sĩ Hoàng Kim hàng đầu – Elon bị đánh gãy hai cánh tay, ngay cả thánh kiếm Hoàng Kim cũng bị chém gãy.

Chỉ trong thoáng chốc cả vùng ngoài lãnh thổ đều rơi vào trong nỗi sợ cực độ.

Nhất là Thánh Giáo Đình trước đó còn bị âm phủ đánh cho không còn sức đánh trả, bây giờ lại bị người của Chư Thiên Thần Giới đánh tan tác, càng khiến rất nhiều tín đồ bắt đầu nghi ngờ mấy giáo lý mà trước kia Thánh Giáo Đình đã ngợi ca.

Nếu thiên chủ, thánh mẫu gì đó có tồn tại thật, tại sao lại trơ mắt nhìn họ bị Chư Thiên Thần Giới và âm phủ bị lăng mạ như vậy mà không chịu ra tay giúp đỡ?

“Dù nói thế nào thì đó cũng là Thánh Giáo Đình, mấy đại thần trong kinh thánh đi đâu cả rồi? Lẽ nào các vị thần đã bỏ rơi những tín đồ như chúng ta rồi sao? Hay là họ không hề tồn tại?”

“Hừ, gì mà Thánh Linh, gì mà Thánh Tử, tôi nghĩ đều chẳng là cái quái gì! Chín mươi phần trăm Thánh Giáo Đình trước giờ luôn gạt chúng ta, thật ra chẳng có gì tồn tại cả, cũng chẳng có chúa tể gì cả, đều là mấy lời nói dối”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom