• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2228: Trùng tên mà thôi

Dù sao thì Lưu Bá Ôn cũng xem là một trong các thánh hiền của Hoa Quốc từ trước đến nay, hơn nữa so với Viên Thiên Canh, Lưu Bá Ôn trình độ cao hơn về đạo thuật.

Thấy mình không còn sống được bao lâu, càng khó gặp được một người đáng để cho bà ta kính trọng như Tiêu Chính Văn trong khoảng thời gian cuối cùng này, thế nên bà ta cũng rất quan tâm đến tương lai của Tiêu Chính Văn.

Thậm chí có ý nghĩ muốn giúp Tiêu Chính Văn.

Dù sao mất đi Nguyệt Hoa Các của Tần Lương Ngọc, cũng khó bảo vệ được mình chứ đừng nói là chăm sóc cho Tiêu Chính Văn ở ngoài lãnh thổ.

Nếu Tiêu Chính Văn có thể được Lưu Bá Ôn khẳng định thì ít nhất sau này khi gặp chuyện gì gấp cũng có thể có chỗ dựa đáng tin cậy.

“Tâm khí người này quá cao, hơn nữa cậu ta mới có bao nhiêu tuổi chứ, nhìn căn cốt của cậu ta chắc chưa đến ba mươi tuổi, nhưng lại đạt đến tu vi Nhân Hoàng cấp sáu, mặc dù tốc độ tiến bộ là chuyện tốt, nhưng tốc độ quá nhanh khó bảo đảm là căn cơ không ổn định”.

Lưu Bá Ôn nhìn Tiêu Chính Văn như có điều suy nghĩ nói.

“Ông nói rất đúng, vì nghĩ vậy nên tôi mới mong có thể được ông chỉ dạy”, Tần Lương Ngọc thành khẩn nói.

“Nói thật, muốn bước vào một môn đạo thuật không phải là chuyện đơn giản, người học đạo có yêu cầu rất nghiêm khắc với sự lĩnh hội”.

“Nói khó nghe một chút thì dù là tướng quân Tần cũng chưa chắc có thể xây dựng nên một cây lớn trên con đường đạo thuật, thế nên chàng trai này muốn xây nên cây cổ thụ thì lại càng khó”.

Lưu Bá Ôn khẽ thở dài nói.

“Ông nghĩ với tình hình hiện giờ của cậu ta thì rất khó để đạt được thành tích à?”, Tần Lương Ngọc nhíu mày nói.

“Đúng thế, thật ra trong thế hệ trẻ có một người có thể trở thành thánh tôn đạo thuật, chỉ tiếc là… thôi vậy, không nhắc”.

Nói đến đây Lưu Bá Ôn xua tay.

Trong lòng ông ta người duy nhất có sự lĩnh hội này chỉ có Tiêu Chính Văn khoảng thời gian trước được người ta đồn đại mà thôi.

Nhưng Tiêu Chính Văn ở Đế Khư xa xôi, không thể nào chạy đến biên giới của thành Đại Phong, càng không thể có quan hệ với các chủ của Nguyệt Hoa Các.

Phải biết là Nguyệt Hoa Các và Ngọc Khuyết Cung đều bị thiệt hại trong tay Tiêu Chính Văn, Tần Lương Ngọc sao có thể hòa hợp được với Tiêu Chính Văn chứ?

Càng không thể ngày nào cũng dẫn theo Tiêu Chính Văn bên cạnh, còn chạy đến xin ông ta giúp đỡ.

Sau khi nghe Lưu Bá Ôn nói thế, Tần Lương Ngọc cũng hơi thất vọng, cả thành Đại Phong thậm chí là Đông Vực, hầu như ai cũng biết Lưu Bá Ôn mưu hay chước giỏi, thậm chí có thể biến hóa thiên cơ.

Bất kỳ ai chỉ cần lướt qua trước mặt Lưu Bá Ôn, ông ta đều có thể đoán được đời này kiếp trước của người này, nếu không phải là người Lưu Bá Ôn nhắm trúng thì thật sự không còn hy vọng gì nữa.

Thế nên lời nói của Lưu Bá Ôn cũng giống như phán quyết cuối cùng dành cho Tiêu Chính Văn.

“Thật ra sớm muộn gì cũng có một ngày thành Đại Phong có thể trở thành trung tâm của Đông Vực, ít nhất địa vị cao hơn hiện giờ rất nhiều, hơn nữa Nguyệt Hoa Các cũng sẽ có ngày tỏa sáng, yên tâm đi”.

Mặc dù Lưu Bá Ôn không thể nhìn thấy được tại sao Nguyệt Hoa Các sẽ có ngày tỏa sáng nhưng ông ta rất tự tin vào thay đổi lớn.

Nhưng ngay cả ông ta cũng cảm thấy rất khó hiểu là ông ta có thể nhìn thấy tương lai của thành Đại Phong và Nguyệt Hoa Các, nhưng ai có thể khiến thành Đại Phong và Nguyệt Hoa Các tỏa sáng, trở thành trung tâm và tiêu điểm của ngoài lãnh thổ thì ông ta lại không thể suy diễn được.

Nghe Lưu Bá Ôn nói thế, tâm trạng của Tần Lương Ngọc tốt hơn nhiều, với tính cách của Lưu Bá Ôn không thể cố ý nói dối cho bà ta vui chỉ vì muốn bà ta yên tâm.

Nếu ông ta đã nói thế thì chắc chắn đây chính là kết quả của thiên cơ.

Chỉ tiếc là từ sau khi Lưu Bá Ôn nghe nói đến đại danh của Tiêu Chính Văn thì vẫn cứ hy vọng có thể gặp được Tiêu Chính Văn.

Để tận mắt nhìn thấy diện mạo thật của người tài giỏi này, đồng thời cũng thầm đoán xem sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn sẽ khiến vùng ngoài lãnh thổ xảy ra thay đổi kinh thiên động địa như thế nào.

Lúc này Tiêu Chính Văn đứng ngoài cửa nhưng Lưu Bá Ôn lại không biết mặt anh nên cứ thế bỏ lỡ cơ hội.

“Theo ý ông thì sự hưng thịnh, suy tàn của thành Đại Phong có liên quan gì đến điện Thần Long không?”, Tần Lương Ngọc đột nhiên nhớ đến ân oán giữa Ngọc Khuyết Cung và điện Thần Long, ngẩng đầu lên hỏi.

“Danh tiếng dạo gần đây của điện Thần Long rất cao, ngay cả tiền bối Viên Thiên Canh cũng gia nhập vào điện Thần Long, nhưng điện Thần Long đã phạm phải đại kị, gây sự chú ý quá nhiều, thế nên tôi nghĩ không lạc quan lắm”.

Lưu Bá Ôn khẽ thở dài xua tay nói.

Còn Tiêu Chính Văn của điện Thần Long thì Lưu Bá Ôn lại chỉ nghĩ có thể trùng tên với Tiêu Chính Văn đang nổi tiếng mà thôi.

Dù sao ngoài lãnh thổ cũng rộng lớn biết bao nhiêu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom