• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2229: Lầm tưởng

Dân số càng không thể đếm được, nhiều hơn bảy tỷ người ở thế tục biết bao nhiêu lần, có một hai người trùng họ tên cũng là chuyện bình thường.

“Lẽ nào tiền bối Viên cũng chọn lầm sao?”, Tần Lương Ngọc không khói nhíu mày, đến giờ cũng không thể kết luận được Viên Thiên Canh và Lưu Bá Ôn ai cao ai thấp.

Dù sao hai người họ cũng đều là nhân vật truyền kỳ, ngoài Khương Tử Nha và Khổng Minh thì trong đạo thuật đã không còn ai có thể so sánh được với hai người họ nữa.

“Không chắc, thiên cơ thường chỉ là một dấu hiệu nhưng thế sự vô thường, chúng luôn thay đổi, có lẽ một chuyện nhỏ không bắt mắt cũng có thể thay đổi thiên cơ trước đó”.

“Như Nữ Đế năm đó vậy, chỉ vì bà ấy tiêu diệt gia tộc quyền quý mà ngược lại khiến giang sơn của bà ấy lung lay, thậm chí bà ấy vừa mất đã xuất hiện đại loạn”.

“Đây chính là thiên thuật của những việc không thể dự đoán trước, bầu trời có thuật, không ai có thể xác định được, chính là đạo lý này”, Lưu Bá Ôn nói.

Lúc này Tiêu Chính Văn đứng trước cửa đã vòng qua phía trước sân đi đến một sân thảo dược đằng sau.

Khắp nơi trong sân thảo dược này có thể nhìn thấy các loại hiếm thấy, hầu như là các loại lại, muốn gì có đó, thậm chí có vài thảo dược kỳ lạ mà trong Thiên Sơn Thư Lục không hề ghi chép.

Tiêu Chính Văn vô tình nhìn thấy một cây thảo dược khá lạ, đang định giơ tay ra hái xuống thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói: “Ông Lưu đã nói, đại đạo trời đất chỉ có tự nhiên”.

Tiêu Chính Văn nhìn xung quanh, chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ đoan chính đi đến.

Người phụ nữ mặc một bộ kiếm phục thời xưa, phong thái đĩnh đạc như tiên nữ trong tranh, còn người thanh niên cũng cao lớn, đẹp trai, đường nét đoan chính.

“Tự nhiên? Nếu không được chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận thì hoa thơm cỏ lạ nơi này sẽ nở rộ như vậy sao?”, Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.

“Có lẽ không ai chăm sóc, ngược lại sinh trưởng càng tốt?”, người phụ nữ lại nói.

“Tự nhiên là vô thường, ai có thể nói chuẩn xác được chuyện vô thường?”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Nghe thế người phụ nữ không khỏi cau mày, đôi mắt long lanh nhìn Tiêu Chính Văn.

“Sao thế?”, thấy người phụ nữ nhìn mình chằm chằm, Tiêu Chính văn vội vàng tự nhìn lại xem có gì không ổn.

“Cảnh giới của anh cao thế”, người phụ nữ khen ngợi.

“Quá khen rồi, chỉ một chút thôi”, Tiêu Chính Văn khiêm tốn cười.

Người đàn ông bên cạnh lướt nhìn Tiêu Chính Văn, khinh thường nói: “Cảnh giới cao thì có tác dụng gì? Căn cơ không vững chắc cũng chỉ thành tai họa thôi”.

Thật ra người đàn ông này cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng cấp bốn mà thôi, còn người phụ nữ trẻ thậm chí còn chưa đến Nhân Hoàng cấp ba.

So ra thì Tiêu Chính Văn không chỉ đơn giản là cảnh giới cao.

Chỉ là người đạt đến cấp bậc như họ, nhất là đạo thuật tu học, ngước mắt lên có thể nhìn ra căn cốt của người khác thế nào. Căn cốt của Tiêu Chính văn chưa đến ba mươi tuổi nhưng lại có tu vi đáng sợ là cảnh giới Nhân Hoàng cấp sáu, hệt như yêu quái.

Họ nghĩ Tiêu Chính Văn chắc là bình thuốc được các tông môn lớn đặc biệt đào tạo ra chỉ vì thể diện trong truyền thuyết.

Để nhanh chóng nâng cao cảnh giới bằng đan dược, bản thân vốn dĩ đang nảy mầm sinh trưởng, thời gian dài không chỉ không có lợi mà ngược lại còn có hại.

Họ đã gặp không biết bao nhiêu trường hợp giống thế này, đã thành thói quen rồi.

“Tôi cho rằng căn cơ sẽ không có vấn đề gì”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Cảnh giới của anh đều là liều chết bằng dao thật, giáo thật mang lại, hơn nữa có lần nào không phải là trận chiến có vô số hiểm nguy, có lần nào không phải lội ngược dòng chiến thắng với số đông quân địch?

“Người như anh…”

Người phụ nữ trẻ mới nói được một nửa, trong sân đã vang lên giọng nói trầm thấp: “Nguyệt Nhi, mời vị này vào trong một lúc”.

Lưu Bá Ôn ngắt lời của người phụ nữ tên Nguyệt Nhi đó nên cô ta cũng không tiện nói gì thêm.

Sau đó nhìn Tiêu Chính Văn mấy lần, làm động tác mời với Tiêu Chính Văn nói: “Mời anh vào trong”.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, cũng không dây dưa quá nhiều với đôi nam nữ trước cửa, sải bước đi thẳng vào trong.

Nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn, Nguyệt Nhi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “Thiên Dương, tôi nghĩ mặc dù cảnh giới của anh ta không cao, nhưng còn quá trẻ, nếu làm không ổn thì sau này sẽ khó có tiến bộ”.

Thiên Dương chắp hai tay sau lưng, khinh bỉ nói: “Chúng ta đã gặp quá nhiều người như anh ta rồi, có mấy người có kết cục tốt đẹp? Bình thuốc đều chẳng có tác dụng gì”.

“Chỉ là mỗi ngày ngồi trong tháp Tượng Nha, hình thành nên vài thói xấu không xem ai ra gì mà thôi. Tôi nghĩ đừng nhìn anh ta là Nhân Hoàng cấp sáu mà lầm tưởng, chưa chắc đã là đối thủ của hai chúng ta”, Thiên Dương cực kỳ kiêu ngạo đánh giá.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom