• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2227: Dò hỏi

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Dựa theo ghi chép bên trong Sơn Kinh Chí, nơi có hạc trắng bay lượn, mây mù bao phủ, điềm lành sản sinh chắc chắn là đất lành!”

“Dựa theo tiêu chuẩn như vậy, nơi này dù không phải là thánh địa thì cũng chẳng thua kém bao nhiêu!”

Tần Lương Ngọc nghe vậy thì hài lòng gật đầu nói: “Nói không sai, nơi này quả thực là một động tiên, so với thánh địa thì động tiên còn có phần đặc biệt hơn!”

“Mặc dù nơi này không thể so với Đế Khư và Quy Khư, có điều, dù gì nơi này cũng ngập tràn khí lành, so ra thì sát khí của mấy thánh địa kia cũng quá nặng rồi!”

“Đối với người bình thường mà nói, điềm lành và sát khí không có điểm gì khác nhau, thế nhưng người giống như cậu nếu sống lâu ở nơi đất lành sẽ có thể gia tăng tuổi thọ!”

Tần Lương Ngọc tiện miệng giải thích.

“Nơi này quả thực có thể khiến cho người ta kéo dài tuổi thọ!”, Tiêu Chính Văn gật đầu lia lịa, biểu thị sự tán đồng.

“Thật ra nơi này vốn dĩ là núi tiên bồng lai, nghe nói trước thời Tiền Tần đã bị một vị cao thủ rời cả ngọn núi tiên tới vùng ngoài lãnh thổ!”

“Mãi tới hiện tại, bên trong thế tục chẳng thể tìm được ra thứ gọi là tiên cảnh bồng lai nữa chính là bởi vì nguyên nhân này!”

Tần Lương Ngọc nói.

Trước thời Tiên Tần, tiên cảnh giống như thế này không biết có bao nhiêu ở Hoa Quốc, thế nhưng sau khi những động tiên này lần lượt bị mấy cao thủ thượng cổ kia chuyển dời tới vùng ngoài lãnh thổ thì rất khó để tìm thấy bất cứ thánh địa cõi tiên nào ở thế tục!

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa đi theo Tần Lương Ngọc tới được đỉnh núi và dừng bước trước một khoảng sân.

“Anh đợi ở nơi này một lát, tôi đi ra đây chút rồi quay lại!”

Nói xong, Tần Lương Ngọc mở cổng sân ra rồi tiến vào bên trong.

Vào khoảnh khắc Tần Lương Ngọc đặt chân vào trong khoảng sân đó, Tiêu Chính Văn vô tình chú ý tới không gian xung quanh dường như có hơi gợn sóng một chút!

Quả nhiên, tiểu viện này nhìn thì chỉ có mấy căn phòng cỏ tranh, thế nhưng bên trong lại chứa cả đất trời!

Mà xung quanh Tiêu Chính Văn, khắp nơi đều là hoa cỏ kỳ lạ, thậm chí ở nơi không xa còn có một bãi hoa Tử Tiêu đã nở rộ!

Đếm sơ qua ít nhất cũng phải lên tới cả nghìn bông!

Mà ở một bên khác, Tần Lương Ngọc đi vào trong tiểu viện, trước mắt đột nhiên xuất hiện một toà nhà xa hoa, đi qua hành lang tới trước một cung điện cao lớn, Tần Lương Ngọc chắp tay nói với một người đàn ông trung niên: “Ông Lưu!”

Nếu như mấy người Lan Đình Ngọc nhìn thấy người đàn ông trung niên trước mắt này thì e rằng sẽ kinh ngạc tới rớt cả cằm!

Người này chính là Lưu Bá Ôn được người đời mệnh danh là thần tính toán của thời Đại Minh Hồng Vũ!

Lưu Bá Ôn khẽ cười nói với Tần Lương Ngọc: “Tướng quân Tần khách sáo rồi, mời vào!”

Tần Lương Ngọc cung kính lên tiếng: “Ông Lưu công lưu thiên thu, Tần Lương Ngọc bái kiến ông Lưu là lẽ thường tình!”

Lưu Bá Ôn khẽ cười nói: “Ngồi đi!”

Tần Lương Ngọc nhận được cái gật đầu đồng ý của Lưu Bá Ôn thì mới sải bước tiến vào bên trong cung điện, vô cùng cung kính ngồi xuống đối diện Lưu Bá Ôn, nói: “Thưa ông, không biết ông có cái nhìn thế nào về người thanh niên đang đứng bên ngoài cửa kia?”

Vừa nói, Tần Lương Ngọc vừa đưa ánh mắt hướng về phía Tiêu Chính Văn bên ngoài cửa.

“Hôm qua chính cậu ta đã giết chết Tô Đông Pha của Bát Hiền Từ đúng không?”, Lưu Bá Ôn liếc nhìn Tiêu Chính Văn rồi trầm giọng hỏi.

“Không sai! Chính là người này! Hơn nữa việc tôi có thể thoát ra khỏi núi Thái Thương cũng có liên quan rất lớn tới người này!”, Tần Lương Ngọc thành thực nói.

“Ừ! Người này tuyệt đối không đơn giản!”

Lưu Bá Ôn cũng gật đầu nói.

“Ông cũng nhìn cậu ta bằng con mắt khác sao?”, Tần Lương Ngọc hơi sững sờ, lên tiếng hỏi.

“Mặc dù tên này khác với số đông, thế nhưng hành sự lại có phần hơi kích động, cậu ta không nên giết chết Tô Đông Pha!”, Lưu Bá Ôn nhíu mày thở dài, nói.

“Thưa ông, không phải ông từng nói ai trong Bát Hiền Từ cũng đều đáng chết hay sao?”, Tần Lương Ngọc không hiểu hỏi.

“Đương nhiên!”

Lưu Bá Ôn mắt loé lên tia sáng sắc lạnh, gật đầu nói: “Chết thì đáng chết, thế nhưng không nên để cho cậu ta ra tay giết hại, dù phải ra tay thì cũng nên là cô đích thân tiễn hắn ta lên đường!”

“Bát Hiền Từ là thế lực do nhà họ Khổng gây dựng nên, điểm này cậu ta không nên không biết! Biết rõ Bát Hiền Từ có lai lịch không tầm thường mà vẫn dám giết chết Tô Đông Pha, người này hành sự quá lỗ mãng rồi!”

“Với tính cách của cậu ta thì khó mà tránh không rước hoạ vào thân!”

“Nói cách khác, cô đã nói ra thân phận của mình cho cậu ta biết nên cậu ta mới dám ra tay?”, Lưu Bá Ôn đột nhiên quay đầu về phía Tần Lương Ngọc hỏi.

“Tôi nghĩ có lẽ cậu ta vẫn chưa biết thân phận của tôi đâu, có điều có lẽ cũng đoán ra được đôi chút!”, Tần Lương Ngọc suy tư nói.

“Ừ, vậy thì không kỳ lạ nữa rồi!”, Lưu Bá Ôn khẽ lên tiếng.

“Theo ông thì người này thế nào?”, Tần Lương Ngọc nóng lòng dò hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom