• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1919-1924

Chương 1919: Nực cười

“Tiêu Chính Văn, cậu to gan thật!”

Cuối cùng Triệu Khang không kiềm chế được nữa tức giận hét lên một tiếng chấn động về hướng Sơn Thành.

Không ít người đều lắc đầu cười khổ, xem ra tiếng hét cách không gian của Triệu Khang cũng bị Tiêu Chính Văn xem như không.

Thậm chí có thể nói Tiêu Chính Văn chưa từng quan tâm đến Triệu Khang.

“Tiêu Chính Văn, tôi cho cậu nửa tiếng phải chạy đến Long Kinh quỳ xuống xin lỗi chưởng giáo Triệu, nếu không nhà họ Tiêu sẽ không tồn tại nữa”.

Triệu Khang đe dọa.

“Ồ? Muốn diệt cả nhà tôi à, mạnh miệng đấy, đêm nay gió lớn cẩn thận đầu lưỡi nhé”.

Giọng Tiêu Chính Văn vang lên từ Sơn Thành, vọng ra khắp cả nước.

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, đám đông vốn dĩ đã dần bình tĩnh bỗng chốc lại xôn xao.

Xem ra hai bên đã giương cung bạt kiếm với nhau, lúc này cũng có thể xảy ra một trận chiến lớn.

“Được lắm, hay cho Tiêu Chính Văn cậu, nếu đã thế thì tôi sẽ cho cậu biết hai chữ hối hận viết thế nào”.

Lúc này một luồng khí tức mạnh mẽ bỗng dâng lên, luồng sáng chói xoẹt qua bầu trời đêm Long Kinh.

Đám người Triệu Kế Hồng cũng đuổi theo sau Triệu Khang, chân bước trên luồng sáng chói đó chạy thẳng về hướng Sơn Thành.

Lúc này hầu như tất cả người Hoa Quốc đều tập trung về hướng Sơn Thành, còn Âu Lục và Phi Lục cũng chú ý đến động tĩnh bên phía Hoa Quốc này.

“Đó là nhà họ Triệu ngoài lãnh thổ?”

“Ngay cả hoàng tộc Hoa Quốc cũng đã biết rồi?”

“Chỉ là không biết lần này là Tiêu Chính Văn thắng hay Đế Vương Các sẽ thắng”.

Ở nước ngoài cũng có không ít người bắt đầu suy đoán, nếu đổi thành người khác thì không nghi ngờ gì là Triệu Khang chắc chắn sẽ tiêu diệt hết cả nhà đối phương, nhưng đối phương lại là Tiêu Chính Văn, mọi chuyện đều phải đặt một dấu chấm hỏi.

Ngay khi mọi người còn đang suy đoán kết quả, một âm thanh cực lớn vang vọng khắp bầu trời.

Một ánh trăng nhàn nhạt bay thẳng về phía bầu trời Sơn Thành.

Vô số ánh sao cũng tụ lại trên bầu trời Sơn Thành, cả bầu trời đêm đều hiện lên một màu đỏ đậm đáng sợ.

Thoáng chốc mây gió cuồn cuộn nổi lên, sát khí lan tràn xung quanh.

Một thanh giáo dài lóe lên ánh sáng màu bạc xuất hiện trong sải bước trong không trung đi về phía Sơn Thành.

Phía sau ông ta còn có mấy người Triệu Kế Hồng và Độ Ách Chân Quân, mọi người đều đằng đằng sát khí muốn san bằng cả Sơn Thành.

Thấy mấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đều đồng loạt đánh đến Sơn Thành, rất nhiều người cũng đổ mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.

Nhất là nhà họ Trương ở Thiên Sơn.

Trương Lăng Phong nhìn về phía Sơn Thành ở đằng xa, cảm thấy lo lắng không thôi, Tiêu Chính Văn không chỉ giúp hắn một lần, cũng giúp đỡ cả nhà họ Trương, nhưng nhà họ Trương quả thật vẫn lực bất tòng tâm khi đối mặt với các cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng.

Chỉ thấy Triệu Khang cầm thanh kiếm dài trong tay kiêu ngạo đứng giữa bầu trời Sơn Thành nhìn chằm chằm về phía dinh thự Tiêu, mái tóc tung bay trong gió, oai phong lẫm liệt.

“Tiêu Chính Văn, chuyện đã đến mức này đều là do cậu tự chuốc lấy, vốn dĩ chỉ cần cậu quỳ xuống xin lỗi, lấy lại thể diện cho nhà họ Triệu thì nhà họ Triệu đã có thể tha thứ cho cậu rồi”.

“Nhưng cậu lại không thèm xem ai ra gì, cậu nghĩ trên thế giới này không ai có thể làm gì được cậu sao?”

Nói rồi thanh giáo dài trong dài Triệu Khang run lên, phát ra tiếng kêu.

Sau đó sóng âm lan ra bốn phía, ngay cả Sơn Thành cũng rung chuyển dữ dội theo tiếng kêu này.

“Tiêu Chính Văn không nên chọc giận nhà họ Triệu, theo tôi được biết, nhà họ Triệu giành được chân truyền của Triệu Vân, chắc chắn không dễ đối phó”.

“Năm đó Triệu Khuông Dận dùng gậy thay súng nhằm che giấu mối quan hệ với Triệu Vân, nhưng dù là thế cũng là cao thủ bất khả chiến bại”.

“Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi chứ, cậu ta có thể biết được cái gì, còn tưởng bản thân mình vô địch à? Đúng là nực cười”.

Mọi người anh một câu, tôi một câu bàn tán xôn xao.

Cùng lúc đó thanh giáo bạc trong tay Triệu Khang rung lên, một vầng sáng màu bạc lướt trên bầu trời đêm đánh thẳng về phía dinh thự Tiêu.

Đúng lúc này một thanh giáo dài màu đỏ bỗng bay ra từ trong dinh thự Tiêu.

“Keng!”

Tiếng va chạm kịch liệt vang lên, hai thanh giáo đều bay ngược về lại, mọi người vây xem đều không khỏi hít khí lạnh, họ biết rất rõ về thanh kiếm dài màu đỏ đó.

Lúc này sắc mặt Triệu Khang cũng thay đổi.
Chương 1920: Hoặc là chết

“Tiêu Chính Văn vậy mà chặn được một đòn của cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng?”

Gần như tất cả mọi người đều đồng thanh thốt lên kinh ngạc!

Ngay sau đó, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh!

Vào lúc này, dường như ngay cả không khí cũng đều ngưng đọng lại, yên tĩnh đến đáng sợ!

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi động thái tiếp theo của Triệu Khang và Tiêu Chính Văn, đặc biệt Triệu Khang uy nghiêm ngất trời tuyệt đối không thể chịu thua bây giờ!

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ hơn là theo như bọn họ thấy, sở dĩ Tiêu Chính Văn dám đối địch với những cường giả cảnh giới Nhân Hoàng của năm đại danh sơn, tám chín phần là vì có ba cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng bên cạnh!

Nhưng bây giờ xem ra, mặc dù Tiêu Chính Văn chỉ có cảnh giới Nhân Vương cấp năm, nhưng thực lực lại không thể lường được!

Rất lâu sau, một bóng người mới chậm rãi đi ra khỏi dinh thự, Triệu Khang lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, híp mắt nói: "Chả trách cậu có chỗ dựa nên không sợ, quả nhiên có chút thực lực!"

"Có điều, cậu cũng chỉ là cảnh giới Nhân Vương, thực lực chiến đấu giữa hai chúng ta chênh lệch quá lớn!"

"Hôm nay tôi tới đây, không phải chỉ vì nhà họ Triệu. Cho dù Tiêu Chính Văn cậu có vì lý do gì đi nữa thì khinh thường Đế Vương Các chính là tội chết!"

Trong khi nói, một luồng khí tức đáng sợ tỏa ra từ trong cơ thể Triệu Khang!

Cùng với sự lan rộng ra của luồng khí tức đó, nhiều ngôi nhà bên dưới gần như tan tành thành đống đổ nát trong nháy mắt!

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến!

"Phá Quân Thiên Uy!"

Vừa dứt lời, trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, hấp thụ toàn bộ sức mạnh của Triệu Khang, đồng thời, phong ấn chặt chẽ vùng hư không xung quanh Triệu Khang!

Ngay sau đó, dẫn đầu là Long Ngao, cùng với Long Hình và Long Nguyệt tiến lại gần Tiêu Chính Văn, chào hỏi anh: “Bái kiến Long Vương!"

Long Kinh có động tĩnh lớn như vậy, làm sao đám người Long Ngao có thể ngồi yên?

Bởi vậy, vừa lúc Triệu Khang đi đến bầu trời Sơn Thành, đám người Long Ngao cũng đi theo!

Triệu Khang cũng cảm nhận được vùng trời này dường như đều đang bài xích mình, hơn nữa còn phong ấn hoàn toàn khoảng không xung quanh ông ta, áp chế khí tức của ông ta!

Nhưng ông ta là ai chứ?

Khi ở ngoài vùng lãnh thổ, ông ta đã có tiếng tăm lừng lẫy, trải qua vô số trận sinh tử, trận chiến này sao ông ta thèm để tâm?

"Không tệ! Ba người các người chính là hung thủ giết chết Haig đúng không?"

"Xem ra những gì bọn họ nói đều là thật, cậu không chỉ bắt nạt chưởng giáo của Tung Sơn, bắt ông ta quỳ dưới chân cậu trước mặt mọi người, còn lừa gạt Hằng Sơn, đánh cắp trận pháp Phá Quân!"

"Đáng tiếc là thời gian quá ngắn, hơn nữa, ba người bọn họ cũng chỉ vừa mới đột phá, căn bản không có gì phải sợ!"

Triệu Khang không thèm để tâm, miệng cười nhạt, ánh mắt quét qua khuôn mặt đám người Long Ngao, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường!

Nếu người đứng trước mặt ông ta là Hận Thiên của huyết tộc, đương nhiên Triệu Khang sẽ không dám tự phụ như vậy, nhưng ba tên hậu bối này, có hợp sức lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta!

Huống hồ, ông ta còn đại diện cho Đế Vương Các!

Ba chữ này nặng như núi, bao la như biển và là thủ lĩnh của một thời đại!

Hơn nữa, bây giờ nhân lực mà Đế Vương Các có thể huy động không chỉ có một mình Triệu Khang, mà tất cả hoàng tộc trở về, cũng như các cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đang bảo vệ con cháu của hoàng tộc, đều có thể được gọi đến bất cứ lúc nào!

Vì vậy, cho dù đối mặt với Hận Thiên của huyết tộc, ông ta cũng có thể không gặp bất lợi gì!

“Lẽ nào ông chưa từng nghe câu sông Dương Tử sóng sau xô sóng trước sao?”, Tiêu Chính Văn thản nhiên cười, hoàn toàn không sợ hãi.

"Hừ! Tôi không rảnh phí lời với cậu, hôm nay cậu chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là quỳ xuống xin lỗi, để chưởng giáo Triệu tát cậu cho đến khi ông ta hài lòng!"

"Hoặc là chết!"

Triệu Khang nói đến đây, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, sát khí bộc phát khắp người, trong phút chốc phá vỡ xiềng xích của đất trời!

Trong nháy mắt, Long Ngao bị lực phản kích đánh trọng thương, phun ra một ngụm máu!

"Long Ngao!"

Long Hình vội vàng tiến lên đỡ lấy Long Ngao!

Tuy rằng uy lực của "Phá Thiên" là vô biên, nhưng dù sao Long Ngao cũng chỉ mới bắt đầu lĩnh hội, sự cách biệt với Triệu Khang là vô cùng lớn, căn bản không thể phong ấn được Triệu Khang!

Tiêu Chính Văn nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm, cứ như chuyện này không liên quan gì đến anh, thậm chí đến khi Long Ngao bị thương nặng, Tiêu Chính Văn vẫn luôn bình tĩnh nhìn Triệu Khang!

Ngay khi Triệu Khang lại cầm lấy chiếc thương dài và đi về phía Tiêu Chính Văn, một người thanh niên trẻ tuổi cũng bước ra khỏi dinh thự!

Chỉ thấy ánh mắt anh ta vô cùng lạnh lùng, sắc mặt trầm ngâm như nước, dường như có thể ép bã ra nước ngay lập tức!
Chương 1921: Làm xằng làm bậy

Võ Anh Hào đích thân đến thăm Tiêu Chính Văn từ cách xa hàng ngàn dặm, kết quả chưa kịp ngồi nóng mông đã có người chạy tới phá rối, thực sự nghĩ rằng nhà họ Võ anh ta dễ bắt nạt sao?

Thực ra, anh ta sớm đã nghe nói về ân oán giữa Tiêu Chính Văn và đám người Bạch Chiến Sinh, chỉ là không ngờ rằng, những người này lại ngày càng táo tợn, từng bước bức ép Tiêu Chính Văn!

Chuyện trước đây, Võ Anh Hào có thể coi như chưa từng xảy ra, nhưng lần này thì khác, nhà họ Triệu thậm chí còn công khai can thiệp, thậm chí còn tự xưng mình là Đế Vương Các, nhà họ Võ anh ta không thể cứ ngồi làm ngơ nữa!

"Ầm!"

Khí tức cuồn cuộn của Võ Anh Hào bốc lên và lao thẳng lên trời cao!

Triệu Khang thay đổi sắc mặt, bởi vì trong luồng khí tức này, có mang theo khí tức đế vương!

Ông ta cũng xuất thân từ hoàng tộc, chỉ có điều thân là con của vợ lẽ, căn bản không kế thừa được khí tức đế vương của nhà họ Triệu mà thôi!

Nhưng với khí tức này, ông ta cũng không xa lạ gì, điều này có nghĩa thanh niên trẻ tuổi trước mặt có lai lịch rất lớn!

Những người xung quanh cũng bị khí thế quân lâm thiên hạ của Võ Anh Hào làm cho khiếp sợ lùi lại một bước!

Vẻ mặt của Triệu Kế Hồng thay đổi, quay đầu lại nhìn về phía Võ Anh Hào!

Chẳng lẽ người thanh niên này cũng xuất thân từ hoàng tộc ngoài vùng lãnh thổ sao?

Nghĩ đến khả năng này, ngay cả Triệu Kế Hồng cũng hãi hùng khiếp vía!

Tiêu Chính Văn đã đủ khó nhằn rồi, nếu anh còn cấu kết với hoàng tộc ngoài vùng lãnh thổ nữa thì bọn họ đâu còn những ngày tháng êm đềm?

Cùng với ánh mắt của Võ Anh Hào nhìn về phía bọn họ, đám người Triệu Kế Hồng đột nhiên quay ngoắt, hai chân gần như mềm nhũn ra, quỳ xuống trước mặt Võ Anh Hào!

Ngay cả đám người Long Ngao cũng không khỏi kinh ngạc nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt!

“Cậu rốt cuộc là ai ?” Triệu Khang cầm cây thương dài trên tay chỉ vào Võ Anh Hào.

Tuy rằng ông ta rất tự cao tự đại, nhưng so với hoàng thất chân chính, địa vị của ông ta quả thật không đáng là gì!

Suy cho cùng, trong mỗi hoàng tộc, cuối cùng chỉ có một người có thể kế thừa khí tức đế vương, hơn nữa, hoàng tử kế thừa khí tức đế vương tất nhiên sẽ là người cầm lái sau này!

Mà với tư cách là con vợ lẽ của Triệu Khang, ông ta sẽ không bao giờ có được sự tôn vinh này!

Có thể tưởng tượng rằng việc đắc tội với con trưởng, đặc biệt là hoàng tử sẽ kế thừa huyết mạch gia tộc, rất có thể dẫn đến một cuộc chiến đẫm máu giữa các hoàng tộc!

Mà một người con vợ lẽ, có chết thì cũng là chết thôi!

Cũng giống như Chu Thụy Chân, tuy rằng ông ta cũng là người hoàng tộc, nhưng cũng chỉ là con của vợ lẽ, cho dù sống chết ra sao cũng không có ảnh hưởng gì đến nhà họ Chu!

"Triệu Khang, cái gan chó của ông lớn thật đấy! Dám dùng thương đao chỉ vào tôi!" Võ Anh Hào khoanh tay, vừa bước ra, không chờ cho Triệu Khang kịp hoàn hồn lại đã vung tay tát vào mặt Triệu Khang một cái.

Đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Triệu Khang, trong mắt tràn đầy sát khí!

"Cậu... Cậu rốt cuộc là ai? Ông Triệu chính là người Triệu Thị của Đế Vương Các..."

"Chẳng lẽ Đế Vương Các chỉ có một mình nhà họ Triệu sao? Hay là Đế Vương Các đã đổi tên thay dấu thành họ Triệu rồi?”, không chờ Bạch Chiến Sinh nói xong, Võ Anh Hào đã lạnh lùng ngắt lời.

Cái gì?

Cho dù Bạch Chiến Sinh có ngu ngốc đến đâu cũng có thể nghe ra giọng điệu của Võ Anh Hào không đúng lắm!

“Xin hỏi… Các hạ là ai?”, Bạch Chiến Sinh vội vàng thay đổi lời nói, chắp tay hỏi Võ Anh Hào một cách vô cùng tôn kính.

"Võ Thị, Võ Anh Hào! Nữ đế đích truyền, họ Võ chính thống!"

Nữ đế đích truyền, họ Võ chính thống?

Tám chữ này đã làm rung chuyển màng nhĩ của Bạch Chiến Sinh!

Nhà họ Võ là sự tồn tại đặc biệt, dưới cơ sở pháp luật hàng nghìn năm của Hoa Quốc, chỉ có một vị nữ hoàng đế!

Đích truyền của nữ hoàng đế, địa vị thậm chí còn không thua nhà họ Doanh!

Cho dù đứng trước người có vị trí cao của Đế Vương Các cũng có quyền nói lớn tiếng, sao có thể là người mà một nhân vật nhỏ bé như Triệu Khang có thể so sánh được?

"Quỳ xuống!"

Sau tiếng hét giận dữ của Võ Anh Hào, Triệu Khang bất giác khuỵu gối và quỳ bệt xuống đất!

Giờ phút này, Triệu Khang nào có còn uy phong ngang ngược như trước đây?

So với Võ Anh Hào, ông ta chỉ đơn giản là một bậc tôi tớ!

Thậm chí Võ Anh Hào chỉ cần nói một câu ở Đế Vương Các, cũng có thể đưa ông ta vào đường chết!

Đắc tội với Võ Anh Hào chẳng khác nào khai chiến với nhà họ Võ, ba nhà họ Triệu có gộp lại cũng không phải là đối thủ của nhà họ Võ!

Võ Tam Tư là nhân vật có sức chiến đấu kinh thiên động địa, là nhân vật toàn năng ở ngoài vùng lãnh thổ, chỉ một mình anh ta thôi cũng đủ để tạo ra mối đe dọa diệt tộc cho nhà họ Triệu!

"Chỉ dựa vào Triệu Khang ông mà cũng dám phao tin đồn đại, để anh Tiêu quỳ gối xin lỗi? Còn muốn khiến anh Tiêu bị lũ tiểu nhân của nhà họ Triệu các ông đánh đến khi hài lòng hả dạ? Ai cho ông cái gan dám nói lời ngông cuồng như vậy?"

"Ngay cả tôi cũng không dám ngông cuồng thất lễ như vậy! Ông là cái thá gì, chỉ là một con chó giữ nhà cho nhà họ Triệu! Một lời của tôi cũng có thể khiến ông chết không có chỗ chôn!"

"Nhà họ Triệu các ông có tư cách và năng lực gì mà dám đại diện cho Đế Vương Các làm xằng làm bậy trong thế giới tục!"

Tiếng gầm của Võ Anh Hào làm rung chuyển bầu trời, khiến Triệu Khang khiếp sợ ngã xuống đất, cả người không ngừng run lên.
Chương 1922: Giết đi

Võ Anh Hào lạnh lùng nhìn Triệu Khang, xoay người nói với Tiêu Chính Văn: "Anh Tiêu, người này tùy anh xử lý, sống hay chết chỉ do một câu nói của anh Tiêu thôi!"

Nói xong, Võ Anh Hào thẳng thừng ra đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, nhìn về phía mấy người Bạch Chiến Sinh với vẻ vô cùng uy nghiêm.

Chuyện hôm nay, anh ta nhất định phải tỏ rõ thái độ của nhà họ Võ, để tránh những kẻ chán sống này phá hỏng mưu đồ của nhà họ Võ!

Hơn nữa, trong giới thế tục, người có thể hỗ trợ nhà họ Võ lấy được Thánh Huyết Đông Hoàng, trừ Tiêu Chính Văn ra, không có người thứ hai nữa, vì vậy, dù là khai chiến với nhà họ Triệu, Võ Anh Hào cũng không tiếc!

Tiêu Chính Văn khá hứng thú cúi đầu nhìn Triệu Khang đang run lẩy bẩy, trên mặt cười nhạt, nói: "Bắt Tiêu Chính Văn tôi quỳ xuống nói lời xin lỗi ư?"

"Là người của nhà họ Triệu các người gây rắc rối trước, chứ không phải tính tình tôi vênh váo hung hăng! Còn về bạt tai lúc trước cũng chỉ là trừng phạt nho nhỏ mà thôi!"

Tiêu Chính Văn quay đầu, chỉ vào Triệu Kế Hồng, cười nhạt, nói tiếp: "Ông! Lại đây, quỳ xuống!"

Triệu Kế Hồng bị Tiêu Chính Văn chỉ tay, lập tức bị dọa sợ đến nỗi run bần bật, nhưng ngay trước mặt Võ Anh Hào, ông ta đâu dám không nghe theo?

Chỉ đành đi tới gần Tiêu Chính Văn rồi quỳ xuống với khuôn mặt đỏ bừng.

Lần trước, cảnh tượng ông ta quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn chỉ có mấy người của võ tông tận mắt nhìn thấy, còn lần này đang phát sóng trực tiếp nên tất cả mọi người đều thấy rõ mồn một.

Giờ phút này, ngay cả người dân bình thường đang xem tivi cũng rối rít vỗ tay tỏ vẻ hài lòng!

Tuy trong lòng Triệu Kế Hồng rất không muốn, nhưng ngay cả Triệu Khang cũng nhượng bộ, thì ông ta còn có tư cách gì bắt Tiêu Chính Văn phải nghe lời?

Cho dù mất hết thể diện, cũng tốt hơn so với bỏ mạng.

"Bộp!"

Không hề có dấu hiệu báo trước, Tiêu Chính Văn vung tay tát mạnh vào mặt Triệu Kế Hồng một bạt tai!

"Xin lỗi ông vì cái tát hôm đó ư?"

"Bộp bộp bộp!"

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn lại vung tay tát thêm ba bạt tai nữa.

"Ông tưởng rằng người nhà họ Triệu các ông, lấy cờ hiệu Đế Vương Các là có thể muốn làm gì thì làm à? Có thể cứu vãn cục diện sao?"

"Bộp!"

Không đợi Triệu Kế Hồng trả lời, Tiêu Chính Văn lại trở tay đánh thêm một cái, khiến Triệu Kế Hồng lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào xuống.

“Là tôi muốn đánh ông trước mặt mọi người, vả vào mặt nhà họ Triệu các ông, ông có ý kiến hả?”

Ngay sau đó, lại là ba bốn cái bạt tai giáng xuống mặt Triệu Kế Hồng, giờ phút này, mặt Triệu Kế Hồng đã bị đánh in hằn năm ngón tay, cả khuôn mặt sưng tấy.

Mặc dù trong lòng hết sức căm hận, nhưng ông ta đâu dám hé răng nói nửa lời?

"Còn ông nữa, qua đây, quỳ xuống bên cạnh ông ta!", Tiêu Chính Văn chỉ vào Độ Ách Chân Quân, rồi chỉ vào khoảng đất trống bên cạnh Triệu Kế Hồng.

Độ Ách Chân Quân thấy Tiêu Chính Văn chỉ vào mình, lập tức sợ đến nỗi tái mét, tuy trong lòng ấm ức phát khóc, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bước đến, quỳ xuống bên cạnh Triệu Kế Hồng.

"Bộp!"

Tiêu Chính Văn cũng không nương tay, thẳng thừng thưởng cho Độ Ách Chân Quân một bạt tai vang dội.

"Sao thế, tát ông, ông không phục sao?"

Vừa dứt lời, anh vung tay tát Độ Ách Chân Quân liên tiếp mấy cái như mưa!

Lúc này ông ta đã ấm ức đến nỗi sắp phát điên, vốn dĩ chuyện hôm nay không liên quan gì đến ông ta, hơn nữa, Triệu Khang cũng không sai người đến thông báo với ông ta!

Mà ông ta biết tin nên chủ động đuổi theo đến Long Kinh.

Kết quả không ngờ rằng, cuối cùng lại chạy vội từ xa đến Sơn Thành để đưa mặt cho Tiêu Chính Văn đánh!

"Tôi tát bọn họ trước mặt ông, ông có ý kiến à?"

Nói xong, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Triệu Khang đã xụi lơ trên mặt đất, trầm giọng hỏi.

"Tôi..."

"Bộp!"

"Bộp bộp bộp!"

Không đợi Triệu Khang mở miệng, chuỗi bạt tai vang dội không ngừng của Tiêu Chính Văn đã giáng xuống mặt Triệu Khang.

Giờ phút này, lồng ngực Triệu Khang không ngừng phập phồng lên xuống, hiển nhiên lửa giận đã ngút trời, nhưng khi ông ta thấy đôi mắt lạnh như băng của Võ Anh Hào thì không thể làm gì khác ngoài nhẫn nhịn và cúi đầu.

"Không phải ông nói muốn tiêu diệt cả nhà họ Tiêu của tôi sao?"

"Ông thử diệt cho tôi xem nào!"

Cứ một lát, lại thêm vô số bạt tai đánh trên mặt Triệu Khang, lúc này, thật sự trong lòng Triệu Khang đau như dao cắt!

Là ông ta ra lệnh cho người báo với các hãng truyền thông lớn trong cả nước, bắt Tiêu Chính Văn đầu hàng, nhưng ngược lại, ngay trước các máy quay của hãng truyền thông, ông ta lại bị Tiêu Chính Văn đánh liên tiếp mười mấy bạt tai!

"Nhà họ Triệu ghê gớm lắm à? Ông tưởng với thân phận người nhà họ Triệu các ông là có thể ép buộc Tiêu Chính Văn tôi à? Không phải ông muốn giết người sao? Giết một người tôi xem nào!"

"Giết đi”.

Tiêu Chính Văn cười nhạt, lớn tiếng chất vấn.
Chương 1923: Uy hiếp

Giờ phút này, Triệu Khang thật sự uất ức muốn tự sát, bị một thằng nhóc vả vào mặt thì đã đành, còn bị người ta lớn tiếng mắng mỏ ngay trước mọi người, mà ông ta lại chật vật giống như một con chó, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có!

Mọi người trong võ tông thấy cảnh này cũng cảm thấy lạnh buốt sống lưng.

Phải biết rằng, Tiêu Chính Văn đang đánh một cao thủ Nhân Hoàng đấy!

Bây giờ ngay cả Triệu Khang cũng bị bàn tay vô tình của Tiêu Chính Văn “chào hỏi”, Còn Tiêu Chính Văn thì sao? Anh chỉ là một thằng nhóc ở cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà thôi!

Điều khiến cho người ta dở khóc dở cười nhất là lần này khác với trước, mấy người Triệu Khang chủ động vượt ngàn dặm giơ mặt ra cho Tiêu Chính Văn đánh!

Nếu như là lúc trước, mấy người Triệu Kế Hồng chỉ làm mất mặt năm đại danh sơn thì bây giờ, bọn họ đã trở thành trò cười của võ tông và là đề tài câu chuyện bàn luận của mọi người.

Một lát sau, Tiêu Chính Văn mới chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: "Vốn dĩ tôi đang ở nhà thưởng thức trà, lại bị các ông quấy rầy mất hứng thú!"

“Có phải các ông cũng nên xin lỗi tôi không?”

Anh vừa dứt lời, gần như tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả người dân bình thường trước tivi cũng ngơ ngác.

Mấy người Triệu Khang vốn dĩ đánh tới tận cửa là muốn gây phiền toái cho Tiêu Chính Văn, hơn nữa còn tuyên bố, muốn để Triệu Kế Hồng vả vào mặt Tiêu Chính Văn, nhưng trái lại, bọn họ không chỉ bị Tiêu Chính Văn vả một trận ngược lại, mà còn phải xin lỗi anh ư?

Thế này quả thực là cực kỳ ngang ngược!

Nhưng bất kể trong lòng mấy người Triệu Kế Hồng có không muốn đến thế nào, bọn họ dám phản kháng sao? Không dám!

Nhất là Triệu Khang, đối mặt với Võ Anh Hào, ông ta chẳng qua chỉ là câu chuyện cười mà thôi!

Với thân phận và địa vị của ông ta, làm gì có tư cách ra oai trước mặt Võ Anh Hào?

Vốn dĩ tới đây để rửa nỗi nhục lần trước cho nhà họ Triệu, nhưng nào ngờ lại khiến nhà họ Triệu lần nữa chuốc lấy nhục nhã.

"Các người điếc sao?", Võ Anh Hào lạnh giọng chất vấn.

Cơ thể Triệu Khang không kiềm được mà run lên, vội vàng quỳ bò tới hai bước, nói với Tiêu Chính Văn: "Cậu Tiêu, đều do tôi có mắt như mù, mong cậu nương tay!"

"Cậu Tiêu, đều là lỗi của chúng tôi, thật lòng xin lỗi! Xin cậu hãy xem chúng tôi như một cái rắm, thả đi đi!"

Vẻ mặt mấy người Triệu Khang như đưa đám, rối rít mở miệng cầu xin tha thứ.

Giờ phút này, bọn họ chỉ muốn rời khỏi nơi đây ngay và luôn, dù thêm một giây nữa cũng rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

Võ Anh Hào bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người Triệu Khang, chuyện hôm nay, nếu như theo với tính cách của anh ta thì mấy người Triệu Khang đừng hòng sống sót.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại chỉ trừng phạt nho nhỏ, chỉ từ một điểm này, đã đủ thấy được lòng dạ Tiêu Chính Văn rộng lớn biết bao!

Dẫu sao Triệu Khang cũng đã định tiêu diệt cả gia tộc của Tiêu Chính Văn, cho dù đối phương không thành công, nhưng theo như quy tắc của vùng ngoài lãnh thổ, cũng tuyệt đối không thể để lại tai họa sau này!

Thấy Tiêu Chính Văn hoàn toàn không so đo với bọn họ, lúc này Võ Anh Hào mới lên tiếng nói: "Còn không mau cám ơn anh Tiêu ban ơn không giết!"

Cái gì?

Ánh mắt mấy người Triệu Kế Hồng đều ngây dại, bị Tiêu Chính Văn bạt tai một trận, còn phải cảm ơn nữa sao?

"Cảm... Cảm ơn cậu Tiêu ban ơn không giết!"

Triệu Khang là người đầu tiên mở miệng nói.

Triệu Kế Hồng và mấy người Độ Ách Chân Quân cũng chỉ đành làm theo, đồng thanh nói cám ơn Tiêu Chính Văn!

"Cậu chủ Võ, chúng tôi đã làm theo ý của cậu, cậu xem chúng tôi..."

Lúc này Triệu Khang không muốn ở nơi này thêm một giây nào nữa!

Nhà họ Triệu đã quá mất mặt rồi, lỡ như Võ Anh Hào lại vẽ thêm chuyện gì nữa thì ông ta phải giải thích thế nào với nhà họ Triệu đây?

"Hy vọng các người hãy coi đây là giới hạn, nếu còn có lần sau thì không phải chỉ đơn giản là bị bạt tai như vậy đâu! Cho dù anh Tiêu không giết các người thì Đế Vương Các chúng tôi cũng tuyệt đối không dung tha!"

Mấy người Triệu Khang thật sự uất ức tới cực điểm, đã bị đánh, cũng nói xin lỗi rồi, hơn nữa còn nói cám ơn Tiêu Chính Văn!

Quay đầu lại còn phải bị Võ Anh Hào lấy tính mạng ra uy hiếp, còn có chuyện nào vô lý hơn thế này sao?

"Vâng vâng vâng, chúng tôi ghi nhớ rồi, sau này tuyệt đối không dám làm khó cậu Tiêu nữa!"

"Không sai, sau này chúng tôi nhất định coi cậu Tiêu như người dẫn đầu, sai đâu đánh đó!"

Mấy người Triệu Khang rối rít cảm ơn Tiêu Chính Văn, giống như được Tiêu Chính Văn ban ngàn ơn huệ.

Thấy cảnh này, toàn bộ người Hoa Quốc đều ngơ ngác.

Ngay cả nhà họ Triệu cũng chấp nhận việc Triệu Khang cúi đầu trước Tiêu Chính Văn rồi ư?

Đó là một trong chín hoàng tộc lớn của Đế Vương Các đấy!
Chương 1924: Bạch Chiến Sinh hối hận

So với đám người trong thế tục, cường giả trở về từ vùng ngoài lãnh thổ càng khiến cho người ta kinh ngạc tột độ!

Mặc dù Đế Vương Các đã suy yếu rồi, thế nhưng dẫu sao thì Đế Vương Các vẫn có sức ảnh hưởng ở vùng ngoài lãnh thổ, mãi tới bây giờ cũng không có thế lực phương nào có thể thay thế được Đế Vương Các!

Dù là ông Bạch hay là Triệu Khang thì đều đại diện cho sự tồn tại của Đế Vương Các, bây giờ hai người họ lại cùng cúi đầu quy phục trước Tiêu Chính Văn, việc này nói lên điều gì?

Lẽ nào Tiêu Chính Văn thật sự có lai lịch đáng gờm gì sao?

“Nếu như ngay cả người của Đế Vương Các cũng ngoan ngoãn tuân theo Tiêu Chính Văn, ai còn có thể nhổ được cái đinh này lên cơ chứ?”

Lúc này, không ít thế gia trở về từ vùng ngoài lãnh thổ đều đồng loạt cảm thán.

Nếu như trước đây Tiêu Chính Văn mới chỉ xưng bá ở trong thế tục thì cục diện bây giờ đã nói lên rằng ngay cả những thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ cũng phải bó tay bất lực trước Tiêu Chính Văn!

Mối thù giữa vùng ngoài lãnh thổ và Tiêu Chính Văn đã có từ lâu, thế lực các phương đều ôm hy vọng, chỉ cần mấy thiên tài kia trở về Tiêu Chính Văn chắc chắn chỉ còn đường chết!

Thế nhưng bây giờ thì sao?

Ngay cả Đế Vương Các cũng lộ diện rồi, Tiêu Chính Văn không những chưa chết mà ngược lại người của Đế Vương Các còn phải chịu tổn thất rất lớn!

Lúc này, mấy người Triệu Kế Hồng sau khi thề thốt đủ điều mới được Tiêu Chính Văn thả đi.

Bạch Chiến Sinh nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt hết sức phức tạp, từ lúc ông ta trở về thế tục tới nay đã bị Tiêu Chính Văn chèn ép không ít, mà lần này ông ta mới bừng tỉnh ngộ, ông ta vĩnh viễn chẳng thể động được tới một nhân vật ở đẳng cấp như Tiêu Chính Văn!

Những lời Võ Anh Hào vừa nói đã có thể đại diện cho thái độ của nhà họ Võ, nếu đem ra so sánh, nhà họ Triệu của Triệu Kế Hồng và Triệu Khang có là cái gì đâu?

Thà đắc tội với nhà họ Triệu chứ tuyệt đối không thể đắc tội với Tiêu Chính Văn và nhà họ Võ đứng sau lưng anh.

Nghĩ tới đây, Bạch Chiến Sinh không kịp nghĩ gì nhiều đã đích thân chuẩn bị hai phần quà lớn, một phần tặng cho Thiên Tử để biểu thị tự tôn trọng của bản thân dành cho Thiên Tử.

Một phần khác, Bạch Chiến Sinh lại đích thân mang tới chỗ Tần Vũ.

Thấy Bạch Chiến Sinh ôm quà lớn tới, Tần Vũ ít nhiều cũng thấy hơi bất ngờ.

“Cậu Tần, trước đây giữa chúng ta từng xảy ra vài chuyện không vui là thật, có điều đó đều là hiểu nhầm, cậu tuyệt đối đừng để tâm tới, Đế Vương Các chúng tôi vẫn luôn đứng về phía Hoa Quốc!”

Vừa nói, Bạch Chiến Sinh vừa chắp tay vái lạy Tần Vũ!

Hành động này của ông ta càng khiến cho Tần Vũ không thể hiểu nổi, dù gì Bạch Chiến Sinh cũng là đại diện của Đế Vương Các, bây giờ lại hành lễ lớn như vậy với anh ta, hơn nữa còn đích thân tới nhận tội, đây là chuyện mà trước giờ ngay cả nghĩ Tần Vũ cũng không dám nghĩ tới!

Đừng nói là bảo một thế lực lớn nào đấy ở vùng ngoài lãnh thổ đền tội, dù là người trong võ tông thì cũng chưa từng cúi đầu trước người của giới chính trị.

Với con mắt của Tần Vũ thì vừa nhìn đã nhận ra được manh mối bên trong!

“Ông Bạch, thật ra trước đây tôi từng nói với ông cậu Tiêu không hề dễ đối phó, sớm biết có ngày hôm nay thì sao còn làm như thế?”

Mặc dù thông tin mấy người Triệu Khang quỳ gối cầu xin Tiêu Chính Văn vẫn chưa lan truyền ra bên ngoài, thế nhưng Tần Vũ thì đã đoán ra một số nội tình bên trong rồi!

Dù gì từ lúc Bạch Chiến Sinh tới thế tục cũng chưa từng coi giới chính trị ra gì, đừng nói là vái lạy Tần Vũ anh ta, ngay cả Thiên Tử cũng hoàn toàn chẳng buồn để vào mắt.

Hôm nay còn đặc biệt tới nhận tội với anh ta, điều này nói lên rằng đối phương nhất định đã chịu thua thiệt rất lớn trong tay Tiêu Chính Văn!

Tần Vũ cũng không hề đắc ý, dù gì đây cũng là nhân vật đại diện của Đế Vương Các, hơn nữa còn là người đại diện phát ngôn duy nhất mà Đế Vương Các cử tới thế tục!

Có địa vị rất cao bên trong cả võ tông!

“Cậu Tần, trước đây đều là do tôi có mắt như mù, không biết cách nhìn người”.

Mặt Bạch Chiến Sinh đỏ bừng lên tiếng.

Dù gì ông ta cũng sống gần nghìn năm, kết quả cuối cùng lại đúng như lời cảnh cáo khi trước của Tần Vũ, bị Tiêu Chính Văn giày vò cho gần chết, bây giờ ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu nhận sai!

“Ông Bạch, biết sai mà sửa là chuyện tốt, sau này tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm giống như vậy nữa, nếu không thì e rằng ngay cả cơ hội nhận sai cũng chẳng có nữa đâu!”

Tần Vũ cố nhịn cười, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Bạch Chiến Sinh nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Đương nhiên rồi đương nhiên rồi, sau này tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời chỉ bảo của cậu Tần!”

Chưa nói tới việc trước đây Bạch Chiến Sinh chịu tổn thất bao nhiêu ở chỗ Tiêu Chính Văn, chỉ riêng lần này cũng suýt thì mất mạng rồi, chỉ dựa vào điểm này, Bạch Chiến Sinh tuyệt đối không dám tuỳ tiện khiêu chiến với Tiêu Chính Văn nữa!

Huống hồ gì thế lực của nhà họ Võ cực lớn, xếp vào top 3 trong số những hoàng tộc ở vùng ngoài lãnh thổ, trong Đế Vương Các càng có tiếng nói hết sức quan trọng.

Thế gia như vậy, dù là Bạch Khởi cũng không dám tuỳ tiện đắc tội, huống hồ ông ta chỉ là một thành viên trong số rất nhiều người thân của Bạch Khởi mà thôi, nào có gan gây tai họa cho nhà họ Bạch?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom