• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1914-1918

Chương 1913: Nữ đế

Nghe anh nói thế Long Ngao vui mừng không thôi.

Uy thế của đòn tấn công đó quả thật là kinh thiên động địa.

Hơn nữa khí thế vô song đó cũng khá phù hợp với phong cách của anh ta.

Vừa sắp xếp xong mọi thứ, Độ Thiên Chân Nhân gọi đến.

“Chủ thượng, có một thanh niên muốn gặp cậu, người này có lai lịch không nhỏ”.

Giọng điệu nói chuyện trong điện thoại của Độ Thiên Chân Nhân khá nghiêm trọng.

“Ồ? Người nào thế?”, Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày hỏi.

“Nữ Đế, người nhà họ Võ”.

Độ Thiên Chân Nhân đáp.

Ôi!

Võ Lan Anh?

Tiêu Chính Văn vô thức đáp: “Được rồi, tôi lập tức về Sơn Thành”.

Đặt điện thoại xuống, Tiêu Chính Văn đi đến phòng luyện võ của Khương Vy Nhan, sau khi chỉ dạy cô xong mới nói: “Người nhà họ Võ ở ngoài lãnh thổ bỗng tìm đến, thời gian này có thể anh phải đi khỏi Long Kinh một thời gian”.

“Nếu có việc gì em cứ bàn với Tần Vũ là được, nếu người của năm đại danh sơn đến gây rắc rối, anh có thể quay về bất cứ lúc nào”.

Nghe thế Khương Vy Nhan lo lắng nói: “Nhà họ Võ ngoài lãnh thổ? Sẽ không gây phiền phức gì chứ?”

“Không đâu, mặc dù hoàng đế Lan Anh có danh tiếng không tốt trong lịch sử, nhưng đó đều là do môn đồ nhà họ Khổng cố ý bôi nhọ, trong thời gian nữ đế tại vị, uy danh Hoa Quốc vang khắp bốn biển, phía Bắc đánh Cao Câu Ly, phía Tây chính chiến các nước ở Tây Vực, sức mạnh quốc gia được phô trương, cũng không phải là người ngốc”.

“Anh đi rồi sẽ về, đừng lo quá”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn hôn lên trán Khương Vy Nhan một cái, sau đó đi ra ngoài quay về Sơn Thành.

Lúc này một người trẻ tuổi khí chất cao ngạo đang ngồi khoanh chân thưởng thức trà trong sân dinh thự Tiêu, mặc dù người đàn ông trẻ tuổi này yên tĩnh ngồi đó nhưng quanh người hắn đều có khí chất vương giả chỉ có đế vương mới có lượn quanh.

Thấy Tiêu Chính Văn sải bước đi đến, thanh niên vội đứng lên chắp tay với Tiêu Chính Văn nói: “Võ Anh Hào của nhà họ Võ”.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu khi thấy Võ Anh Hào khá khiêm tốn, không hề tỏ ra kiêu ngạo: “Rất hân hạnh được gặp”.

Xem ra nhà họ Võ không giống với trong truyền thuyết, thậm chí có thể nói là trái ngược hoàn toàn.

So với các gia tộc lớn như nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy kia thì Võ Anh Hào khiêm tốn, lễ độ, hơn nữa khí chất cao ngạo hoàn toàn không phải là kiểu kiêu ngạo không xem ai ra gì như trong truyền thuyết.

“Tên của anh Tiêu đã truyền ra khắp ngoài lãnh thổ, hôm nay gặp được quả nhiên danh bất hư truyền”, Võ Anh Hào nhìn Tiêu Chính Văn tán thưởng nói.

“Nói quá rồi, nhà họ Võ chỉ phái một mình anh quay về thế tục sao?”

Dù sao nhà họ Võ cũng là hoàng tộc, tuyệt đối không thể chỉ bảo một mình Võ Anh Hào quay về thế tục được.

“Hiện tại nhà họ Võ vẫn không tiện lộ mặt công khai, hơn nữa chuyện lần này quay về thế tục để giải quyết cũng không nhiều người làm được nên chỉ có một mình tôi”.

Võ Anh Hào cười nói.

Trước khi anh ta xuất phát, các mưu sĩ nhà họ Võ đã lên hết mọi kế hoạch cho anh ta, bao gồm cả mỗi một chi tiết sau khi gặp Tiêu Chính Văn.

Trong thế tục chỉ cần được Tiêu Chính Văn giúp thì hơn hẳn việc Võ Anh Hào dẫn hàng ngàn người quay về từ ngoài lãnh thổ.

“Tôi nghĩ khí chất bất phàm của anh hẳn không chỉ đơn giản là một thế tử của nhà họ Võ đâu nhỉ?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

“Tôi là con trai của Võ Tam Tư, thiên hạ Đại Châu vốn dĩ sẽ truyền lại cho tôi, nhưng lại xảy ra biến cố, cuối cùng Lý Long Cơ lợi dụng binh biến giành đế vị, nói ra thì lại cảm thấy hổ thẹn”.

Võ Anh Hào khẽ thở dài nói.

“Lẽ nào năm đó nhà họ Võ muốn thay nhà họ Đường thật sao?”, Độ Thiên Chân Nhân hỏi.

Võ Anh Hào mỉm cười nói: “Lòng của nữ đế đã quá rõ, hoàng thất Lý Đường đều loạn lạc, nếu giao giang sơn cho đám người này chỉ khiến người dân gặp tai họa”.

“Thế nhưng sự thật đã chứng minh suy đoán này của nữ đế, không đến hai mươi năm ngắn ngủi Lý Long Cơ đã đánh mất giang sơn, khiến Hoa Quốc rơi vào loạn lạc”.

“Người dân Trung Nguyên bị ngoại tộc tàn sát, tiếc là lúc đó thiên hạ đã loạn, nhà họ Võ tôi cũng bị quan chức tẩy chay, bất lực không làm được gì”.

Nghe thế Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, nhà họ Võ đúng là rất giỏi, theo ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, năm đó người bình ổn lại loạn lạc chính là một tiểu tướng không có danh tiếng của nhà họ Võ.

“Mời ngồi, không biết nhà họ Võ tìm đến tôi có chuyện gì không?”, Tiêu Chính Văn mỉm cười hỏi.


Đang tải...
Chương 1915: Thánh Huyết Đông Hoàng

Lời nói của Võ Anh Hào lại khiến Tiêu Chính Văn rơi vào trầm tư, từ xưa đến nay Hoa Quốc là nơi rất bí ẩn, hơn nữa để lại rất nhiều chỗ không rõ.

Có lẽ ở trong đó có bí thân nào mà trước giờ Tiêu Chính Văn không hề biết.

“Đúng thế, cảnh giới Quy Chân này mặc dù không phải là cảnh giới về sức chiến đấu, nhưng người có thể lĩnh hội được Quy Chân lại cực kỳ ít không có mấy người, các đế quân thời xa xưa cũng có rất nhiều người chỉ được vẻ bề ngoài”.

“Ồ? Nói cách khác, chuyến đi đến thế tục lần này của anh Võ là định đột phá cảnh giới Nhân Hoàng ở thế tục vào thời khắc thích hợp?”

Tiêu Chính Văn cố ý nhấn mạnh hai chữ thời khắc.

“Đúng vậy, không phải chỉ có tôi đang đợi thời khắc này, mấy người như nhà họ Tư Mã – Tư Mã Thiên Hựu, Aisin Gioro, Hoằng Ấn cũng đang chờ đợi thời khắc này”.

“Hoặc anh Tiêu cũng có thể đợi cùng với tôi đột phá Nhân Hoàng càng lên một bậc”.

Võ Anh Hào hùng hồn nói ra một loạt cái tên hoàng tộc dài cực, hơn nữa còn nói với Tiêu Chính Văn, thật ra đám người này đã quay về thế tục từ trước, nhưng vẫn luôn giấu đi tên thật của mình, chỉ đợi thời khắc đột phá sắp đến.

“Thời cơ? Anh Võ có thể nói rõ hơn một chút không?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

“Anh Tiêu có từng nghe nói đến Đế Tuấn chưa?”, Võ Anh Hào cười hỏi.

Dĩ nhiên Tiêu Chính Văn không còn lạ gì cái tên này, tương truyền ông ta là cụ tổ của Hoàng Đế, Long tộc thời cổ đại xa xưa từng được gọi là Thái Nhất Đông Hoàng”.

Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, Võ Anh Hào mới nói tiếp: “Cái chết của Đế Tuấn vào năm đó có liên quan khá nhiều đến nhà họ Khương, mặc dù Đế Tuấn đã chết nhưng vẫn để lại Thánh Huyết Đông Hoàng, cứ một ngàn năm sẽ xuất hiện một lần”.

“Hơn nữa chỉ có Hoa Quốc mới có Thánh Huyết Đông Hoàng, người lấy được Thánh Huyết Đông Hoàng có thể thay da đổi thịt, huyết thống gần với Long tộc hơn”.

“Hơn nữa anh Tiêu đã có ba tim rồng, tôi nghĩ là sau này sẽ là người rất có khả năng mở được di tích Long tộc, nhưng nếu không có Thánh Huyết Đông Hoàng, dù tập hợp đủ năm quả tim rồng cũng không thể mở được di tích Long tộc”.

“Vì kích hoạt hai điều kiện tiên quyết lớn của di tích Long tộc, một là lấy năm tim rồng theo trình tự, lấy Xích Long làm đầu, Hắc Long làm đuôi”.

“Thứ hai nhưng là Thánh Huyết Đông Hoàng”.

“Nhưng anh Tiêu đã đáp ứng điều thứ nhất, ít nhất ba tim rồng trước không có vấn đề sai sót, đúng chứ?”

Ôi!

Tiêu Chính Văn không ngờ Võ Anh Hào thế mà lại nắm rõ về mình như thế, càng không ngờ thế gian này vẫn sẽ có một thứ tên là Thánh Huyết Đông Hoàng.

Đây là điều mà Thiên Sơn Thư Lục không hề có ghi chép.

Xem ra đây hẳn chỉ là bí mật ngàn năm được lưu truyền giữa các hoàng tộc.

“Vậy Thánh Huyết Đông Hoàng sẽ xuất hiện ở đâu của Hoa Quốc?”, Tiêu Chính Văn hỏi tiếp.

“Chuyện này sao, không giấu gì anh, nhà họ Võ chúng tôi cũng là lần đầu tiên có tư cách tham gia tranh giành, thế nên cũng chỉ biết có thế thôi, còn cụ thể Thánh Huyết Đông Hoàng sẽ xuất hiện ở nơi đâu khi nào thì không biết”.

Võ Anh Hào cũng bị Tiêu Chính Văn hỏi đến mức mặt mày tỏ vẻ khó xử.

Thật ra không chỉ có nhà họ Võ lần đầu tiên tranh giành một lần, từ sau Lý Đường tất cả hoàng thật đều tham gia lần đầu.

Những hoàng tộc lâu đời này như nhà họ Tư Mã, nhà họ Doanh, nhà họ Lưu vẫn phải hiểu biết nhiều hơn về Thánh Huyết Đông Hoàng.

Hơn nữa lần này không chỉ là người Hoa Quốc sẽ tham gia tranh đoạt, ngay cả vài thế lực ở Âu Lục cũng sẽ gia nhập vào trong đó.

Từ hàng ngàn năm trước Âu Lục vẫn luôn bị Hoa Quốc giẫm đạp lên đầu lên chính là vì huyết mạch.

Từ đế vương đến tướng lĩnh của của Hoa Quốc đều được Thánh Huyết Đông Hoàng bảo vệ, còn Âu Lục lại không thể giữ vững được Quốc Vận của mình.

“Tôi nghe nói anh Tiêu gần như đã biết rõ ý nghĩa của nguyên khí, sở dĩ đang áp chế cảnh giới, không đột phá Nhân Hoàng, tám mươi phần trăm là đã lĩnh hội đến Quy Chân rồi”.

“Thế nên, tôi mong anh Tiêu cũng đột phá, cùng nhau đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng”, Võ Anh Hào hừng hực khí thế đáp.
Chương 1916: Trở mặt

Tiêu Chính Văn nhìn về phía Võ Anh Hạo với ánh mắt sâu thẳm, chỉ riêng hoàng thất của Hoa Quốc, cũng đã rất phức tạp, bây giờ ngay cả người của Âu Lục cũng muốn nhúng tay vào, thế chẳng phải sẽ tạo nên một cuộc chiến hỗn loạn trên thế giới sao?

“Cung kính không bằng tuân lệnh, nhưng không biết có phải chỉ có hoàng tộc mới được sử dụng Thánh Huyết Đông Hoàng hay không?”, Tiêu Chính Văn khẽ cau mày hỏi.

Võ Anh Hào nghe vậy ngửa mặt cười nói: “Vậy thì không phải, cũng bởi vì không phải chỉ có hoàng tộc mới được sử dụng, nên mới cần phong tỏa tin tức!”

“Ban đầu, sao người có trình độ bình thường như Võ An Tuấn lại có thể càn quét thế giới chứ? Điều đó không thể không kể đến sức mạnh của Thánh Huyết Đông Hoàng!”

Nghe đến đây, mọi nghi vấn trong lòng Tiêu Chính Văn cuối cùng cũng được dỡ bỏ, đồng thời, cũng giải thích được trước khi Bạch Khởi lấy được Thánh Huyết Đông Hoàng cũng chỉ là một thành phần của vạn vật, còn Thánh Huyết Đông Hoàng lại giúp ông ta lột xác hẳn!

Vào giờ phút này, giới bên ngoài đã trở thành một mớ hỗn độn từ lâu!

Trong khi Bạch Chiến Sinh - người đang ở xa Long Kinh cũng đang ngồi nói chuyện uống trà với một người chàng trai trẻ đối diện.

Để thuận tiện cho công việc ở thế tục, Đế Vương Các đã ra vốn để mua lại một trang viên ngoại ô phía Tây của Long Kinh, đặc biệt cho Bạch Chiến Sinh sinh sống và sử dụng.

Mặc dù bề ngoài Bạch Chiến Sinh tỏ vẻ bình tĩnh như thường, nhưng quan sát kỹ sẽ phát hiện trên trán ông ta đã đầm đìa mồ hôi!

Bời vì người ngồi đối diện ông ta chính là thế tử của Triệu Thị, hơn nữa còn là huyết mạch hoàng tộc được Triệu Thị công nhận!

Địa vị cao hơn nhiều so với Triệu Kế Hồng, hơn nữa thực lực cũng tuyệt đối không thua kém gì Triệu Kế Hồng!

Hắn cũng có sức mạnh đủ để chiến đấu với Saga - người đã đánh đến Hoa Quốc!

Nếu nhắc đến người này, những cao thủ trở về từ vùng ngoài lãnh thổ gần như đều biết danh tiếng trăm trận trăm thắng của hắn, Triệu Khang!

Có thể thấy được địa vị và uy thế của người này trong gia tộc Triệu Thị.

Triệu Thị cũng thuộc một trong những lãnh đạo cấp cao của Đế Vương Các, đồng thời cũng là một thế lực lớn không thể xem thường trong chín hoàng tộc lớn, Bạch Chiến Sinh cũng rất kiêng dè trước Triệu Thị!

Vì vậy, khi Bạch Chiến Sinh đối diện với Triệu Khang cũng cảm thấy vô cùng áp lực!

“Hả? Tiêu Chính Văn lại dám tát vào mặt gia tộc Triệu Thị của tôi ư?” Triệu Khang vừa nói, một tia sắc lạnh lóe lên trong mắt hắn.

“Đúng vậy, mấy ngày trước, chưởng giáo Triệu đã bị tên họ Tiêu kia tát vào mặt, hơn nữa còn bắt phải quỳ xuống cầu xin tha thứ ở trước mặt mọi người nữa!”, Bạch Chiến Sinh vừa nói, vừa giậm chân đấm vào ngực mình, vẻ mặt thương tiếc thay cho Triệu Kế Hồng.

“Vậy sao ông không ra tay ngăn cản!” Triệu Khang không để ý tới Bạch Chiến Sinh, mà lạnh lùng hỏi lại một câu.

“Cái này…”

Bạch Chiến Sinh lau mồ hôi lạnh trên trán, đừng nói là ông ta, cho dù là đám người Thiên Hà Đạo Quân cũng không thể tiến lên ngăn cản, huống chi là ông ta?

“Ông đừng quên rằng, nhà họ Triệu cũng là một phần của Đế Vương Các, mà ông lại là người đại diện được Đế Vương Các phái trở về thế tục, sao có thể trơ mắt nhìn nhà họ Triệu chịu nỗi nhục lớn như vậy chứ!”

“Chẳng lẽ Bạch Chiến Sinh ông chỉ ăn không ngồi rồi thôi sao?”

Giọng nói của Triệu Khang càng lúc càng hung tợn, trong mắt hiện lên sát khí lạnh thấu xương!

“Tình hình lúc đó quá phức tạp, hơn nữa, không hiểu sao lại có thêm ba cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng ở bên Tiêu Chính Văn, còn chuyện liên quan đến anh Triệu bị bắt phải quỳ xuống, là bởi vì tên họ Tiêu, gây tai họa ở phía Đông, hết lần này đến lần khác đắc tội với đám người Saga!”

“Bản thân hắn biết rõ không thắng nổi, nên mới trốn trong Tung Sơn, để anh Triệu phải gánh…gánh tai họa!”

“Đồ vô dụng!”

Không đợi Bạch Chiến Sinh có cơ hội nói tiếp, Triệu Khang bỗng vỗ bàn một cái, cắt ngang lời nói của Bạch Chiến Sinh.

“Cậu Triệu, tôi…”

“Câm miệng!”

“Gọi Triệu Kế Hồng và Tiêu Chính Văn đến gặp tôi ngay lập tức, hắn đã đánh Triệu Kế Hồng như thế nào, thì bây giờ phải đánh lại cho tôi như thế đấy!”

Triệu Khang tức giận lớn tiếng trách mắng.

Nghe thấy những lời này, Bạch Chiến Sinh hơi sững sờ, nhưng lại không khỏi cười thầm trong lòng!

Mặc dù xưa nay, nhà họ Bạch và nhà họ Triệu luôn xảy ra mâu thuẫn, nhưng Tiêu Chính Văn cũng đáng ghét không kém!

Nhìn thấy nhà họ Triệu và Tiêu Chính Văn sắp trở mặt với nhau, ông ta đương nhiên vui mừng mong hai nhà họ có một trận chiến lớn, cả hả đánh đến thua thiệt mới vừa lòng ông ta!

Hơn nữa, bản thân ông ta cũng có thể nhân cơ hội này để hả giận!
Chương 1917: Mượn dao giết người

Đế Vương Các đứng ở vùng ngoài lãnh thổ hàng nghìn dặm, có ai dám làm nhục đặc phái viên của Đế Vương Các ở ngay trước mặt mọi người chứ?

Mà Tiêu Chính Văn thì giỏi rồi, từ khi ông ta trở về thế tục, Tiêu Chính Văn đã đào bao nhiêu cái hố cho ông ta?

Tát vào mặt ông ta hết bên trái tới bên phải, bây giờ cũng là lúc ông ta tính hết toàn bộ món nợ này!

Mà lần này, người tìm đến Tiêu Chính Văn là hậu duệ chính thống của nhà họ Triệu, hơn nữa là một nhân vật đã thành danh khắp vùng ngoài lãnh thổ!

Cho dù một mình Triệu Khang không thắng nổi đám người Long Nguyệt bên cạnh Tiêu Chính Văn, chẳng lẽ nhà họ Triệu cũng không thắng nổi sao?

Chỉ cần Triệu Khang có chút sơ xuất nào, nhà họ Triệu chắc chắn sẽ phái cao thủ vào thế tục với một số lượng lớn, đến lúc đó, toàn bộ Hoa Quốc cũng sẽ bị đảo lộn!

Tiêu Chính Văn có mạnh thì có thể làm gì? Tô Định Phương trong thời Lý Đường chính là một ví dụ!

Chính vì chiến công xuất sắc của mình, ông ta vô tình đã đắc tội với người làm của Đế Vương Các, cuối cùng, ngay cả nữ đế cũng không thể bảo vệ được ông ta, ở tuổi bốn mươi ông ta đã bị giết hại dã man!

Hơn nữa, dưới sự xúi giục của Khổng Thị, tất cả chiến tích của ông ta đều xóa bỏ, những chiến tích san bằng Goguryeo, chinh phục các nước phương Tây đều bị mang danh người khác.

Bản thân ông ta thì trở thành kẻ trộm bị mọi người hắt hủi qua nhiều thời đại!

Mà những trải nghiệm của trước đây của Tiêu Chính Văn và Tô Định Phương gần như cùng chung một nếp gấp, đều cống hiến hết mình vì Hoa Quốc, mở rộng lãnh thổ cho Hoa Quốc!

Nhưng khác biệt ở chỗ, Tiêu Chính Văn không chỉ đắc tội với Đế Vương Các, thậm chí còn sỉ nhục ông ta - một đặc phái viên của Đế Vương Các ở ngay trước công chúng thì càng đáng tội chết!

Nghĩ tới đây, Bạch Chiến Sinh vội ra lệnh cho mấy tên tay sai bên cạnh mình, lập tức thông báo cho Triệu Kế Hồng và Tiêu Chính Văn, mau chóng đến nghe phán quyết!

Tin tức vừa truyền đến Tung Sơn, Triệu Kế Hồng đã đắc ý ngửa mặt cười phá lên, ông ta và Triệu Khang vốn đã quen biết nhau, mà lần này, Triệu Khang lại đại diện cho nhà họ Triệu ở vùng ngoài lãnh thổ đến hỏi tội.

Lần này cuối cùng ông ta đã có thể trút cơn giận rồi!

“Chưởng giáo, ông đây là… ”

Một người hầu bên cạnh Triệu Kế Hồng buồn bực hỏi.

“Hừ, thằng Tiêu Chính Văn sắp chết đến nơi rồi, mối thù lớn của con trai tôi cuối cùng cũng được báo rồi!”

Triệu Kế Hồng hớn hở cười nói.

“Ý của ông là bây giờ sắp ra tay trừng trị Tiêu Chính Văn à? Nhưng bây giờ…”

Suy cho cùng Tiêu Chính Văn không phải chỉ có một mình, bên cạnh anh còn có ba cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, với thực lực hiện tại của Tung Sơn, vốn chẳng làm gì được Tiêu Chính Văn, nếu không thì Triệu Kế Hồng cũng không cần phải quỳ gối trước Tiêu Chính Văn rồi!

“Hừ, Triệu Thị của Đế Vương Các đã đích thân ra mặt rồi, e rằng lần này Tiêu Chính Văn không thể dễ dàng tránh khỏi kiếp này được, cũng nên tính sổ với cậu ta rồi!”

Triệu Kế Hồng nói với vẻ mặt đầy đắc ý.

Tên người hầu khẽ nhíu mày, Đế Vương Các?

Bạch Chiến Sinh chính là đặc phái viên của Đế Vương Các, kết quả cũng chẳng làm gì được Tiêu Chính Văn?

Hơn nữa, Tiêu Chính Văn còn tát Triệu Kế Hồng ở trước mặt ông ta, lại bắt Triệu Kế Hồng phải quỳ xuống xin tha thứ ở trước mặt mọi người, những chuyện này đều rõ rành rành trước mắt!

“Lỡ như Tiêu Chính Văn chịu nhượng bộ, rồi xin lỗi ông, sợ là Đế Vương Các cũng không thể làm gì được hắn!”, người hầu chau mày nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Xin lỗi ư?”

Trên mặt Triệu Kế Hồng lộ ra vẻ nham hiểm nói: “Sao Tiêu Chính Văn có thể xin lỗi tôi được chứ? Từ những gì tôi biết về cậu ta, cậu ta nhất định sẽ ra tay với Triệu Khang!”

“Chỉ cần cậu ta dám ra tay, thì thật đúng như mong muốn của tôi!”

Triệu Kế Hồng càng nói càng đắc ý, thậm chí ngay cả ly trà trên bàn cũng vô tình bị ông ta làm đổ.

“Ý ông là mong Tiêu Chính Văn ra tay?” người hầu càng không hiểu ý đồ của Triệu Kế Hồng.

Cho dù có thêm Triệu Khang, thì bên Triệu Kế Hồng vẫn không thể chiếm ưu thế, lấy hai chọi ba, thậm chí là lấy hai chọi bốn, thì làm sao có cơ hội thắng chứ?

“Hừ, không sai! Nếu cậu có thể giết Triệu Khang giống như giết Haig thì càng tốt! Nếu vậy, nhà họ Triệu chắc chắn sẽ tức giận, đến lúc đó…ha ha ha!”

Nghe thấy những lời này, người hầu bên cạnh cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Triệu Kế Hồng!

Thế lực của nhà họ Triệu, quả thật không thể nào so với Tiêu Chính Văn bây giờ, từ khi nhà họ Triệu làm chủ vùng ngoài lãnh thổ, đã gặp phải bao nhiêu đối thủ, có bao nhiêu người muốn tống khử nhà họ Triệu ra khỏi hoàng tộc!

Nhưng kết quả như thế nào?

Có ai không bị tiêu diệt bởi tay của nhà họ Triệu?

Đúng là bên cạnh Tiêu Chính Văn có cường giả cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng cũng chỉ có ba người mà thôi, nhà họ Triệu tùy ý chỉ tay một cái đã có thể kêu gọi không dưới mười cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng!

Sao Tiêu Chính Văn có thể so sánh được?

“Hay cho việc mượn dao giết người đấy! Vẫn là chưởng giáo thông minh”, người hầu nhe răng cười nói.
Chương 1918: Ngông cuồng

Hai giờ sau, các truyền thông lớn gần như phát đi tin tức cùng một lúc, Triệu Khang – nhà họ Triệu ở Đế Vương Các đích thân ra mặt, yêu cầu Tiêu Chính Văn lập tức đến trang viên ngoại thành phía Tây Long Kinh quỳ xuống xin lỗi Triệu Kế Hồng.

Hơn nữa còn phải quỳ trước mặt Triệu Kế Hồng để cho ông ta đánh cho đến khi Triệu Kế Hồng hài lòng mới thôi.

Đọc được tin tức này, dường như cả Hoa Quốc đều chấn động, Tiêu Chính Văn có thân phận gì, là vua Bắc Lương đấy, cũng chỉ cách vị trí Thiên Tử có vài bước mà thôi.

Với thanh danh của Tiêu Chính Văn ở Hoa Quốc, ai mà dám bảo anh quỳ xuống? Chứ đừng nói đến việc đánh Tiêu Chính Văn.

Không chỉ là người dân Hoa Quốc bàn luận về chuyện này mà ngay cả võ tông bỗng chốc cũng chia thành hai phe.

Trong đó một phe bảo vệ Tiêu Chính Văn, ai nấy cũng đều tức giận.

Họ đều biết rất rõ tại sao trước đó Tiêu Chính Văn lại đánh Triệu Kế Hồng, thay vì nói Tiêu Chính Văn bắt nạt người Đế Vương Các chi bằng nói Triệu Kế Hồng tự chuốc lấy.

Còn quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn thì là do Triệu Kế Hồng vốn dĩ muốn dùng bí cảnh Tung Sơn để hại chết Tiêu Chính Văn.

Nhưng không ngờ bị Tiêu Chính Văn hại ngược lại.

Mọi chuyện đều do Triệu Kế Hồng tự chuốc lấy, không thể trách Tiêu Chính Văn được.

Một phe khác thì lại cực kỳ vui mừng.

Từ khi Tiêu Chính Văn giết Haig, khống chế đám người Triệu Kế Hồng, thanh danh của Tiêu Chính Văn càng được nhiều người biết đến.

Bây giờ người võ tông bọn họ bị người dân ở thế tục xem thường, ngay cả đứa trẻ năm tuổi cũng dám cười nhạo họ.

Cũng may cuối cùng Đế Vương Các cũng cử cao thủ ra tính sổ với Tiêu Chính Văn, cuối cùng họ cũng có thể trút cơn giận này.

Từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Long Kinh, Thiên Hà Đạo Quân và Độ Ách Chân Quân thậm chí còn đến trang viên của Bạch Chiến Sinh trước để đợi xem trò cười của Tiêu Chính Văn.

Dù sao hai người họ cũng bị Tiêu Chính Văn đánh trong ngày hôm đó, Độ Ách Chân Quân còn phải tận tay dâng bí mật bất truyền của Hằng Sơn cho Tiêu Chính Văn, sao ông ta có thể nhẫn nhịn được cơn tức này chứ?

“Tôi nghĩ chín mươi phần trăm Tiêu Chính Văn không dám đến”.

Độ Ách Chân Quân vuốt râu như có điều suy nghĩ nói.

Dù Tiêu Chính Văn có mạnh thế nào đi chăng nữa cũng không dám công khai đối đầu với Đế Các Vương.

“Hừ, không đến? Ông nghĩ cậu ta có thể trốn được sao? Người tìm đến cậu ta lần này là người nhà họ Triệu đấy, không phải cậu ta cứ tránh mặt là có thể thoát đâu”.

“Đúng thế, Triệu Kế Hồng và Triệu Khang đều là người đời sau của nhà họ Triệu, tôi nghe nói con trai độc nhất của Triệu Kế Hồng còn bị Tiêu Chính Văn đánh gãy chân, bây giờ đã trở thành người tàn phế, nhà họ Triệu sao mà tha cho cậu ta được?”

“Tôi còn nghe nói lần này không chỉ có một người muốn gây chuyện với Tiêu Chính Văn, chiều hôm nay Tiêu Chính Văn vừa quay về Long Kinh chưa được mấy phút đã phải quay về Sơn Thành, tám mươi phần trăm là bên đó cũng xảy ra chuyện lớn rồi”.

Mọi người anh một câu tôi một câu bàn tán sôi nổi, nhưng đa số đều không ưa gì Tiêu Chính Văn.

Dù sao lần này cũng không giống trước đó, nhà họ Triệu đích thân tìm đến cửa, chuyện đã vô cùng nghiêm trọng rồi.

“Đến giờ này mà Tiêu Chính Văn vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn đang nghĩ cách mời người khác đến giúp nhỉ?”

“Mời người khác? Ngoài Thiên Tử có thể nói giúp cậu ta, cậu ta đều đã đắc tội với tất cả người võ tông, ai sẽ ra mặt thay cậu ta vào lúc này chứ?”

“Chưa chắc, gần đây nhà họ Trương có quan hệ rất gần gũi với Tiêu Chính Văn, chắc chắn cậu ta đang nghĩ cách kéo quan hệ với nhà họ Trương cứu cậu ta một mạng”.

“Xí, nhà họ Trương làm gì có bản lĩnh đó, nếu mà có năng lực lớn như thế thì Trương Lăng Phong sẽ bị hủy hôn sao?”

Không ít người võ tông cũng bắt đầu bàn luận chuyện này.

Thoáng chốc màn đêm đã kéo đến, tất cả mọi người đều ngước đầu lên chờ đợi Tiêu Chính Văn xuất hiện.

Ngay cả người dân cũng đã mở tivi ra đợi chương trình phát sóng trực tiếp của các phương tiện truyền thông lớn.

Lần trước cảnh tượng Tiêu Chính Văn bảo Triệu Kế Hồng quỳ xuống trước mặt mọi người vì không có truyền thông can thiệp, nên họ đã bỏ qua cảnh tượng đó, nhưng lần này tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cảnh tượng hay ho nào.

So với chương trình phát sóng trực tiếp trên mạng, trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và nhà họ Triệu càng khiến người dân hào hứng hơn.

Nhưng mãi đến lúc mặt trăng lên cao vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Chính Văn đâu, thậm chí không có cả người đến báo tin, lúc này mọi người mới nhận ra một khả năng.

Đó là Triệu Khang bị Tiêu Chính Văn xem thường, xem như không khí.

Triệu Khang liên tục uống tám bình nước bỗng siết chặt bóp nát tách trà, ánh mắt hiện lên sát khí.

Ai dám để ông ta đợi cả một buổi chiều?

Tiêu Chính Văn này quả thật ngông cuồng quá rồi đấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom