• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (11 Viewers)

  • Chương 1931-1936

Chương 1931: Đám nhát gan

Lần này, tay sai của Tư Mã Tư đi tới trước cửa nhà cổ của nhà họ Khổng cũng đủ để nói rõ, Tư Mã Tư đã trở lại thế tục.

80% là đặc biệt đến nhà họ Khổng để hỏi tội!

Dẫu sao từ lâu đã có tin đồn Khổng Tề Thiên tự tay chém giết Tư Mã Vũ, nhà họ Tư Mã là một trong những hoàng tộc, tuyệt đối không thể nào nhẫn nhịn được!

Nhưng giờ phút này Khổng Tề Thiên cũng chưa về nhà họ Khổng, một khi chiến đấu với đối phương, rất có thể nhà họ Khổng sẽ bị Tư Mã Tư tiêu diệt cả gia tộc!

"Ông Khổng, ông không cần phải căng thẳng, lần này chúng tôi tới đây, chỉ để thay cậu chủ nhà tôi truyền lời tới người anh em này!"

Tư Mã Thụy cười dửng dưng, ngay sau đó nhìn sang Hứa Văn Long, lạnh nhạt nói: "Chỉ cần hắn bằng lòng quy phục với nhà Tư Mã tôi, hoặc bằng lòng trở thành nô bộc dưới quyền cậu chủ Tư Mã, không chỉ hắn có thể một bước lên mây nhanh chóng, ngay cả nhà họ Khổng..."

"Ngay cả nhà họ Khổng cũng có thể leo lên cành cây cao của nhà họ Tư Mã!", cô gái trẻ tuổi đột nhiên cắt đứt lời Tư Mã Thụy.

"Chuyện này...", Khổng Hựu Bang nghe thấy vậy, mặt không khỏi lộ vẻ khó xử, nghiêng đầu nhìn qua Hứa Văn Long bên cạnh.

Cho dù nhà họ Khổng đuối lý trước, nhưng nhà họ Tư Mã công khai đến tận nơi cướp nhân tài, trong nháy mắt lửa giận của Khổng Hựu Bang bùng cháy.

Hứa Văn Long bên cạnh nghe nói như vậy, cũng ngây ngẩn.

So với nhà họ Khổng, thế lực của nhà họ Tư Mã ở vùng ngoài lãnh thổ còn lớn hơn, vả lại ở Đế Vương Các cũng có quyền phát biểu nhất định, tuy không so được với nhà họ Võ, nhà họ Doanh, nhà họ Lý, nhưng tuyệt đối được xem như một trong năm thế gia mạnh mẽ hàng đầu!

"À... Hai vị, nơi này gió lạnh, hay là trước hết cứ vào trong ngồi một lát đã!"

Khổng Hựu Bang cố nặn ra nụ cười gượng gạo, mời hai người trẻ tuổi đi vào trong.

Sau khi vào, Khổng Vạn Thắng vừa mới đứng dậy chào đón hai người Tư Mã Thụy thì Tư Mã Thụy và Tư Mã Nghê Thường đã thẳng thừng ngồi lên vị trí của chủ nhân!

Thậm chí ngay cả vị trí cao nhất bên trái, cũng không để lại cho Khổng Vạn Thắng.

"Thật ra, nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã đã có mấy trăm năm qua lại, thành thật mà nói, chuyện của Tư Mã Vũ, cậu chủ của chúng tôi không định truy cứu tiếp nữa, nhưng nhà họ Tư Mã không thể bị bẽ mặt được!"

"Nếu như ngay cả thế này mà nhà họ Khổng cũng không nể mặt, vậy thì căn cơ của nhà họ Khổng ở thế tục cũng sẽ bị nhổ tận gốc!"

Tư Mã Thụy ngồi ở ghế chủ nhân, mặt rất ngạo nghễ cao giọng nói.

Quả nhiên, nhà họ Tư Mã đã lấy được tin tức chính xác, đúng là Tư Mã Vũ đã chết trong tay Khổng Tề Thiên, lúc này mới sai người vẫn luôn bị che giấu là Tư Mã Tư tới!

Nhưng nhà họ Tư Mã cũng không phải ngốc, ở giờ phút quan trọng này, chủ quan ra tay với nhà họ Khổng, kết quả sẽ chỉ khiến cho người khác được lợi, như vậy, không bằng cứu vãn tình thế từ những phương diện khác!

Nhưng trong lòng mọi người ở nhà họ Khổng đều hiểu rõ, cậu chủ Tư này của nhà họ Tư Mã có thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nếu thật sự làm hắn mất mặt, Tư Mã Tư rất có thể sẽ đã làm thì làm cho trót, thẳng tay tiễn hết tất cả mọi người chôn theo Tư Mã Vũ!

Lúc này, sắc mặt khó coi nhất phải kể đến Khổng Hựu Bang, Hứa Văn Long là do ông ta tự mình mời vào nhà họ Khổng, hơn nữa, còn tiêu tốn rất nhiều tâm huyết để đào tạo Hứa Văn Long, nhưng còn chưa thu được chút lợi ích nào, đã bị nhà họ Tư Mã hớt tay trên!

"Đương nhiên, đó là chuyện đương nhiên! Đây không chỉ là vận may của Hứa Văn Long, cũng là vinh hạnh của nhà họ Khổng tôi!", Khổng Vạn Thắng không đợi Hứa Văn Long mở miệng, đã thẳng thừng cướp lời.

"Ừ, vẫn là tộc trưởng nhà họ Khổng hiểu được đại cục!", Tư Mã Thụy cười nhạt, trong con mắt lại là vẻ khinh bỉ!

Chuyện giống vậy, nếu như xảy ra ở nhà họ Tư Mã, chỉ sợ sớm đã ra tay không thèm để ý gì rồi, sao có thể để cho một người ngoài hoa chân múa tay ở nhà mình được chứ?

"À... Hai người đi đường mệt nhọc cả chặng đường dài, chi bằng ở trong phủ nhỏ mấy ngày, cũng tiện cho chúng tôi làm trọn vẹn lễ nghi của chủ nhà!", Khổng Hựu Bang tiến đến một bước, cố mang bộ mặt vui vẻ, níu kéo.

"Không cần đâu, cậu chủ nhà tôi còn đang chờ thư hồi đáp của chúng tôi, hơn nữa, giờ còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm, hôm khác chúng ta lại gặp nhau cũng không muộn!"

Nói xong, Tư Mã Thụy chậm rãi đứng dậy, nháy mắt với Tư Mã Nghê Thường bên cạnh.

"Không sai, cậu chủ nhà chúng tôi còn giao cho chúng tôi đi làm chuyện quan trọng hơn, nếu như mấy ngày này không có được hồi âm, sợ rằng không chỉ nhà họ Khổng gặp xui xẻo thôi đâu!"

Nói xong, Tư Mã Nghê Thường cũng đứng lên.

"Cung kính tiễn hai vị!", Khổng Vạn Thắng vừa nói, vừa vội vàng chắp tay với hai người Tư Mã Thụy, cười khanh khách tiễn hai người ra khỏi nhà tổ.

"Tộc trưởng! Bọn họ...", Khổng Hựu Bang nheo mắt lại, lộ ra vẻ hung tợn, nhìn chằm chằm bóng dáng hai người Tư Mã Thụy.

"Chuyện nhỏ không nhẫn nhịn, sẽ làm hỏng chuyện lớn, nhà họ Tư Mã? Hừ! Chờ Khổng Tề Thiên về đến nơi hãy nói!", Khổng Vạn Thắng lạnh lùng hừ một tiếng, phất ống tay áo, xoay người vào trong nhà.

Mãi đến đi rất xa rồi, Tư Mã Nghê Thường mới thận trọng nghiêng đầu nhìn về phía nhà tổ của nhà họ Khổng.

"Người nhà họ Khổng đúng là đám nhát gan!"

"Không, chuyện này chỉ có thể nói rõ rằng cậu chủ của chúng ta có con mắt nhìn người tinh tường! Đi thôi, kế tiếp nên đến lượt Tiêu Chính Văn rồi!"

Mặt Tư Mã Thụy đầy vẻ đắc ý, nói.
Chương 1932: Khiêm tốn

Nghe nói người tiếp theo sẽ là Tiêu Chính Văn, Tư Mã Nghê Thường khẽ cau mày nói: "Tôi nghe nói người này rất mạnh, rất nhiều gia tộc thế gia lớn ngoài vùng lãnh thổ đều chịu thiệt rất lớn dưới tay hắn!"

"Cách đây không lâu, nghe nói Bạch Chiến Sinh cũng bị hắn bày mưu tính kế. Chúng ta không phải nên thay đổi chiến lược sao, nếu không, ngộ nhỡ..."

Tư Mã Nghê Thường chưa kịp nói xong, Tư Mã Thụy đã bĩu môi, cười nhạt: "Ngộ nhỡ? Ngộ nhỡ gì chứ? Nhà họ Khổng thì sao?”

"Cậu chủ nói rồi, chúng ta càng tỏ ra điên cuồng ngang ngược, nhà họ Khổng sẽ càng ngoan ngoãn vâng lời! Vừa rồi không phải đã xác nhận với cô rồi sao?"

"Vừa rồi tôi ngồi lên vị trí chủ nhà của Khổng Vạn Thắng, người nhà họ Khổng nhiều như vậy, có ai dám hé răng nửa lời sao? Đến nhà họ Khổng cũng nằm trong sự tính toán của cậu chủ, một tên Tiêu Chính Văn cỏn con thì có là gì?"

"Tác dụng của bọn họ chẳng qua là giúp cậu chủ lấy được Thánh Huyết của Đế Tuấn, nếu không phải như vậy, cô nghĩ cậu chủ sẽ giữ bọn họ lại sao? Thật nực cười!"

Tư Mã Thụy cười tự đắc.

Cho dù trước đó ngoài vùng lãnh thổ đã có rất nhiều tin đồn liên quan đến Tiêu Chính Văn, nhưng kẻ chịu tổn thất trong tay Tiêu Chính Văn chỉ là tiểu nhân vô danh mà thôi!

Tư Mã Tư hoàn toàn khác với bọn họ, hơn nữa, thế lực nhà họ Tư Mã rất lớn, không chỉ có nhiều đệ tử ngoài vùng lãnh thổ, mà ở thế giới tục cũng có rất nhiều người chống lưng!

Cho dù là tiềm lực tài chính, tài nguyên hay vũ lực thì trong số những thế gia bị Tiêu Chính Văn trừng trị kia, thế gia nào có thể so sánh với nhà họ Tư Mã?

"Nghe anh nói như vậy, quả thật có lý, lúc nãy tôi có nhìn lén, biểu cảm của những người nhà họ Khổng kia rất đặc sắc!"

Tư Mã Nghê Thường vừa nói, vừa che mặt cười.

"Ngay cả nhà họ Khổng cũng như thế, cô cho rằng Tiêu Chính Văn còn có thể có bản lĩnh gì? Trước kia, hắn dám không thèm để ý đến những thế gia kia là vì hắn biết rõ, những người mà hắn đối mặt với chẳng qua chỉ là những kẻ vô dụng thôi”.

"Nhưng cậu chủ lại khác, từ trước đến nay, đều được nhà họ Tư Mã giấu kỹ, mà lần này trở về thế giới tục là để gánh vác trên vai một sứ mệnh quan trọng!"

"Chống lại cậu chủ chính là chống lại nhà họ Tư Mã. Hắn không có hậu thuẫn cũng không có lai lịch thì có tư cách gì để trở thành kẻ thù của nhà họ Tư Mã chúng ta? Trừ khi hắn điên rồi!"

Mà lúc này, trong tổng bộ của tập đoàn Vy Nhan ở Giang Trung, Tần Vũ đang dẫn hai người trẻ tuổi vào phòng họp, trò chuyện với Tiêu Chính Văn.

Hai người trẻ tuổi bên cạnh anh ta, một người là Thành Kế Hào - người thừa kế của nhà họ Thành có quan hệ gắn bó chặt chẽ với nhà họ Quý!

Người còn lại là Trương Lăng Phong của nhà họ Trương ở Thiên Sơn!

Chỉ là, so sánh một chút thì thần sắc của Trương Lăng Phong có phần mất tự nhiên hơn, dù sao trước đây, giữa nhà họ Trương và Tiêu Chính Văn cũng đã có quá nhiều ân oán!

Nhưng Tiêu Chính Văn lại không nói lời nào, liên tục ra tay giúp đỡ nhà họ Trương, mặc dù nhà họ Trương đã rất nhiều lần cảm ơn Tiêu Chính Văn, nhưng một lời cảm ơn qua loa lấy lệ sao có thể được?

Có điều Tiêu Chính Văn lại quá hoàn hảo, tặng quà thì hầu như không có thứ gì có thể lọt vào mắt Tiêu Chính Văn, đưa tiền thì người ta lại là vua Bắc Lương, thiếu tiền sao?

Đây mới là chỗ làm khó Trương Lăng Phong nhất!

Ngược lại, Thành Kế Hào lại bình tĩnh và điềm đạm, vui vẻ trò chuyện với Tiêu Chính Văn.

Thật ra, Thành Kế Hào cũng được coi là có xuất thân danh gia vọng tộc!

Hơn nữa, Thành Kế Hào từ nhỏ đã có tư chất hơn người, bảy tuổi đã có sức chiến đấu của cảnh giới Chiến Thần, mười tuổi đã đột phá cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao!

Hiện giờ anh ta mới hai mươi bảy tuổi, đã đạt tới thực lực Nhân Vương cấp ba!

Ngay cả ở ngoài vùng lãnh thổ, những tài năng trẻ như vậy cũng rất hiếm thấy!

Cho dù như vậy, sau khi gặp Tiêu Chính Văn, anh ta cũng rất kinh ngạc!

Bởi vì Tiêu Chính Văn không có được nhiều tài nguyên như anh ta, càng không có bối cảnh lớn mạnh, thế mà lại có thể đạt đến cảnh giới Nhân Vương cấp năm trước ba mươi tuổi!

Đây quả là một kỳ tích!

"Anh Tiêu, thành thật mà nói, trước khi gặp anh, tôi còn tưởng rằng mình có tư chất vượt bậc, nhưng so với anh Tiêu, tôi thật sự rất xấu hổ!"

"Nhà họ Thành đã cung cấp cho tôi rất nhiều tài nguyên, cũng trợ giúp tôi rất nhiều, mà hiện giờ, tôi chỉ mới đạt tới thực lực cảnh giới Nhân Vương cấp ba, còn anh Tiêu sớm đã bỏ xa tôi mười mấy con phố rồi!"

“Đâu có, đâu có, mọi chuyện chỉ là trùng hợp cơ duyên mà thôi!”, Tiêu Chính Văn cười đáp.

Ông cụ Quý và những người khác bên cạnh cũng lắc đầu cười khổ, tốc độ tiến bộ của Tiêu Chính Văn quả thật có thể miêu tả như một con quái vật, vấn đề là bản thân Tiêu Chính Văn lại cực kỳ khiêm tốn.

Nếu không phải là những thế gia ngoài vùng lãnh thổ kia gây chuyện, có lẽ cho tới bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa ai biết đến!
Chương 1933: Để bọn họ chờ đi

“Anh Tiêu, thành thật mà nói, chúng tôi lần này đến đây là có chuyện muốn nhờ anh!”, Thành Kế Hào chuyển sang chủ đề chính.

“Ồ?” Tiêu Chính Văn quay đầu lại và liếc nhìn ông cụ Quý.

Ông cụ Quý nhếch mép cười, chuyển sự chú ý về lại trên người Thành Kế Hào.

"Anh Tiêu, chắc rằng gần đây anh cũng đã nghe nói đến việc con em của các thế gia các nơi đều đã trở về thế giới tục, hơn nữa, Thánh Huyết của Đế Tuấn cũng sắp xuất thế rồi!"

"Mà lần này, người tham gia tranh đoạt không chỉ có những thế gia Hoa Quốc chúng ta mà rất nhiều thế gia Âu Lục cũng đăng ký tham gia!"

"Bất luận trên thực tế mọi người chiến đấu quyết liệt thế nào nhưng cũng không thể làm tổn hại đến hòa khí, bề ngoài vẫn phải nhường nhịn nhau một chút. Vì vậy, dưới sự dẫn dắt của Thiên Đạo Minh Ước, đã tổ chức ra một cuộc thi lớn giữa các thế gia!"

"Người thắng đương nhiên có thể tham gia tranh đoạt Thánh Huyết. Còn người thua, chỉ có thể đứng trông mong mỏi mòn thôi! Tôi tin rằng, không cần tôi nói ra, anh Tiêu cũng có thể hiểu rõ tại sao Thiên Đạo Minh Ước lại can thiệp vào chuyện này".

"Tuy nhiên, mấy thế gia lớn của Hoa Quốc chúng ta lại chia làm hai phe, lòng người khác nhau, đặc biệt là năm đại danh sơn còn chủ động rút lui rồi, vì thế, lần này chúng ta không thể chiêu mộ được nhiều người!"

Nói đến đây, Thành Kế Hào ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn.

Thực ra việc rút lui của năm đại danh sơn có liên quan rất lớn đến Tiêu Chính Văn.

Người của năm đại sanh sơn hiểu rõ hơn ai hết rằng cuộc tranh giành Thánh Huyết của Đế Tuấn lần này có liên quan trực tiếp đến tương lai của Hoa Quốc, đặc biệt là tương lai của thế giới tục Hoa Quốc!

Nếu mất đi Thánh Huyết Đế Tuấn, giới chính trị của Hoa Quốc sẽ xuất hiện hiện tượng mặt trời lặn núi Tây!

Vì vậy, năm đại danh sơn dường như tất cả đều đồng lòng rút khỏi cuộc tranh đấu!

Nói cách khác, năm đại danh sơn đang đồng thời gây áp lực cho Tiêu Chính Văn!

"Thực ra, đối với những thế gia ngoài vùng lãnh thổ mà nói, Thánh Huyết của Đế Tuấn có hay không cũng được, cho dù rơi vào tay người ngoài cũng không ảnh hưởng gì nhiều!"

"Nhưng đối với những người dân thường của Hoa Quốc, hoặc có thể nói là đối với vận mệnh quốc gia trong tương lai của Hoa Quốc thì đó là một chuyện khác!"

"Thiên Tử cũ đã đánh đổi mạng sống của mình để đổi lấy sự hưng thịnh của quốc vận Hoa Quốc, thế nhưng, quốc vận của Hoa Quốc nếu không có sự phù hộ từ Thánh Huyết của Đế Tuấn, chắc chắn sẽ suy tàn giữa chừng!"

"Có thể nói, đối với năm đại danh sơn, Thánh Huyết Đế Tuấn có thể có hoặc không, nhưng đối với chúng ta, phải nhất định có bằng được!"

Tần Vũ cau mày liếc nhìn Tiêu Chính Văn.

Tình hình hiện tại đã quá rõ ràng, năm đại danh sơn đang chờ xem trò cười của thế giới tục, hơn nữa, Đế Vương Các do ông Bạch đứng đầu cũng từ chối cuộc tranh đoạt Thánh Huyết Đế Tuấn!

Có thể nói, không có nhiều người có thể góp mặt trong cuộc thi này!

“Nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy không tham dự sao?”, Tiêu Chính Văn trịnh trọng hỏi.

"Tất nhiên là bọn họ tham gia, nhưng người ta đã tạo dựng được tên tuổi cho mình, chỉ tham gia dưới danh nghĩa chính mình chứ không can thiệp vào Hoa Quốc chúng ta. Nói trắng ra là muốn gạt chúng ta qua một bên!"

Tần Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cậu Tiêu, kỳ thực có hai người bọn họ tham gia thì có cơ hội thắng lợi, có điều, để đề phòng ngộ nhỡ, mong cậu đi cùng bọn họ một chuyến!” ông cụ Quý đứng bên cạnh thuyết phục.

Kỳ thực lần này ông cụ Quý dẫn theo Trương Lăng Phong và Thành Kế Hào đến đây, chủ yếu là để thuyết phục Tiêu Chính Văn bớt chút thời gian giúp Hoa Quốc giành lấy Thánh Huyết Đế Tuấn!

Dù gì đây cũng là đồ vật của riêng Hoa Quốc, không thể cứ nhìn Thánh Huyết thánh rơi vào tay người khác, để người của Âu Lục chớp được thời cơ.

Mà Tiêu Chính Văn chính là một con át chủ bài mà đám người ông cụ Quý âm thầm cất giấu, đến thời khắc mấu chốt, có thể đảm bảo rằng Thánh Huyết Đế Tuấn không rơi vào tay người khác!

Ngay khi đang nói đến đây, một vị thiếu tá của Hắc Băng Đài bước nhanh vào phòng họp, trước tiên là chào hỏi Tần Vũ, sau đó nói với Tiêu Chính Văn: "Vua Bắc Lương, bên ngoài có người muốn gặp, nghe nói bọn họ là người của gia tộc lớn ngoài vùng lãnh thổ, nói rằng muốn gặp mặt ngay lập tức!"

"Để bọn họ chờ đi!"

Tiêu Chính Văn thậm chí không thèm nhìn lại, chỉ xua tay nói.
Chương 1934: Mau cút ra đây cho ông

“Người ở vùng ngoài lãnh thổ? Không phải là người nhà họ Tư Mã đấy chứ?”, ông cụ Quý nhíu mày hỏi.

Mấy ngày gần đây, cụ ta đã nghe không ít tin đồn, Tư Mã Tư chẳng những đã quay lại mà còn mượn uy danh tộc Tư Mã để thu nạp không ít thế tử quyền thế vào dưới trướng mình!

Nói trắng ra là chuẩn bị để cướp Thánh Huyết của Đế Tuấn!

Trong những người này, bất kể là ai đoạt được Thánh Huyết của Đế Tuấn thì đều phải giao lại cho Tư Mã Tư, mà bọn họ thì đến một miếng canh cũng đừng hòng húp được!

Không thể không nói, chiêu này của gia tộc Tư Mã đúng là cao tay hơn mấy gia tộc lớn nhiều, dù sau này Thánh Huyết của Đế Tuấn có mấy công dụng thì thế lực của nhà Tư Mã cũng đã được khuếch trương đến mức tối đa!

Dù thắng hay bại, gia tộc Tư Mã luôn là người thắng đậm nhất.

“Đúng thì sao, là bọn họ muốn tới gặp tôi, không phải tôi phải đi gặp bọn họ!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Vốn dĩ Tiêu Chính Văn cũng chẳng có bao nhiêu ấn tượng tốt đối với thế tử của mấy thế gia này, lại thêm việc đối phương bày ra vẻ ta đây thì không cần gặp mặt cũng biết bên kia đến với mục đích chẳng tử tế gì!

Lúc này, Tư Mã Thụy đang chắp hai tay sau lưng, đứng trước cao ốc Vy Nhan, lạnh lùng cười nói: “Người thế tục đúng là tục, ở vùng ngoài lãnh thổ, chỉ có lũ hạ đẳng mới ở trong mấy thứ nhà nát này!”

“Nhưng tôi nghe nói, người thế tục dường như ngược lại với chúng ta, bọn họ càng thích ở loại nhà cao tầng thế này chứ không thích cảnh non nước như chúng ta!”

Tuy Tư Mã Nghê Thường nói vậy nhưng trên mặt cũng tràn đầy vẻ khinh bỉ.

Dù gì thì vùng ngoài lãnh thổ là nơi của hầu hết thế gia sinh sống, bọn họ theo đuổi cảnh giới người trời là một, vì vậy, hầu như ai ai cũng hướng về tự nhiên!

Giống như Ngọc Khuyết Cung, dù treo lơ lửng trên trời nhưng nếu phóng tầm mắt ra xung quanh thì đâu đâu cũng là non xanh nước biếc.

Mà cao ốc Vy Nhan lại vừa hay tọa lạc ở nơi phồn hoa nhất Giang Trung, chung quanh chỉ toàn là những tòa nhà chọc trời cao vút chứ nào gì có sông có núi?

“So với thế tục thì một căn nhà của dân chúng bình thường ở vùng ngoài lãnh thổ cũng cao quý gấp trăm ngàn lần!”

Tư Mã Thụy cười nói, khuôn mặt lạnh tanh.

“Ồ? Sư huynh, anh nói xem lát nữa Tiêu Chính Văn sẽ dùng loại lễ nghi nào để đón tiếp chúng ta, giống như nhà họ Khổng kia à? Nhưng hắn ta không có thế lực gì nên chắc sẽ không được như cách mà nhà họ Khổng làm đâu!”

Tư Mã Nghê Thường cũng chắp hai tay sau lưng, nhìn cao ốc Vy Nhan, nói.

Cô ta không phải kẻ dốt, đã từng nghe nói không ít về các tập đoàn và công ty ở thế tục, có rất nhiều nhân viên làm việc nhưng dù sao cũng chỉ là người bình thường, sao có thể so sánh với các cao thủ cảnh giới Thiên Vương, Thiên Thần, thậm chí là cảnh giới Nhân Vương!

Bị hơn mấy trăm ngàn cao thủ cảnh giới Thiên Vương, Thiên Thần vây quanh, đương nhiên cảm giác khác hẳn so với việc bị mấy chục người lởn vởn bên cạnh!

“Yên tâm đi, cho dù không có đội ngũ đón tiếp hùng hậu thì ít nhất hắn cũng phải trải thảm đỏ chào đón chúng ta!” Tư Mã Thụy rất tự tin.

“Hai vị, anh Tiêu bảo hai vị chờ một lát!”, người báo tin thông báo bằng giọng điệu hết sức khách khí.

Sở dĩ cậu ta không nói lại nguyên văn lời của Tiêu Chính Văn là vì không muốn sinh ra nhiều rắc rối.

Trước khi rời khỏi Long Kinh, Tần Vũ đã cảnh cáo đám đàn em, lần này đến mời Tiêu Chính Văn là vì có chuyện quan trọng cần thương lượng, trong tình huống không cần thiết thì tuyệt đối không thể gây rắc rối!

Nghe nói đến đây, trên mặt Tư Mã Thụy lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.

Xem ra đúng như dự đoán của hắn, nhất định Tiêu Chính Văn đang cẩn thận chuẩn bị!

“Tám chín mươi phần trăm là Tiêu Chính Văn đang chuẩn bị tiệc tối để đón tiếp chúng ta!” Tư Mã Thụy vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay.

Lúc này đã là xế chiều, theo đúng lộ trình thì sau khi tiếp đón long trọng xong, Tiêu Chính Văn đương nhiên phải mở tiệc chiêu đãi bọn họ một phen.

Để nhân cơ hội này mà nịnh hót hai người bọn họ.

Tư Mã Nghê Thường nghe thế cũng cười khẩy: “Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, ở vùng ngoài lãnh thổ cứ đồn nhau là Tiêu Chính Văn này là kẻ không ai bì nổi, giờ gặp rồi thì cũng chỉ có vậy!”

Dựa theo tin đồn mà bọn họ nghe được ở vùng ngoài lãnh thổ, Tiêu Chính Văn sẽ không bao giờ chào đón người cấp thấp hơn mình, nhưng không ngờ tất cả mọi chuyện đều đúng như những gì Tư Mã Tư đoán, chỉ cần báo tên gia tộc, đối phương nhất định sẽ tôn sùng bọn họ như khách quý!

“Điều đó là đương nhiên rồi, cậu chủ của chúng ta đã nói rồi mà, chỉ cần báo tên họ ra, trong thiên hạ này có ai là không ngưỡng mộ đâu! Tiêu Chính Văn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi!”

Tư Mã Thụy càng nói càng đắc ý, thậm chí còn định là lát nữa có nên dạy cho Tiêu Chính Văn một bài học nhớ đời hay không.

Thời gian gần đây, Tiêu Chính Văn cũng chiếm hời không ít, chỉ mỗi hoa Tử Tiêu đã không dưới hai trăm đóa, còn về kỳ trân dị bảo khác thì hẳn là càng nhiều đến mức đếm không xuể!

Nhưng hai giờ đã trôi qua trong nháy mắt mà một chút động tĩnh gì cũng không có, ngay cả Tư Mã Thụy cũng đứng ngồi không yên.

“Có chuyện gì thế? Sao Tiêu Chính Văn còn chưa ra nghênh tiếp!”

Cuối cùng, Tư Mã Thụy vẫn không kiềm chế nổi cơn nóng giận mà gầm lên.

“Thực sự xin lỗi, anh Tiêu đang tiếp khách, có chuyện quan trọng cần thương lượng nên ý của anh Tiêu là đợi anh ấy xong việc gấp sẽ giành chút thời gian để gặp mặt hai vị!”

Người báo tin của Hắc Băng Đài mỉm cười nói.

Cái gì?

Giành thời giờ để gặp mặt?

Nghe thấy mấy chữ này, Tư Mã Thụy lập tức đạp người đang đứng bên cạnh, trông hệt như chó bị giẫm phải đuôi!

Vốn hắn còn tưởng Tiêu Chính Văn đang chuẩn bị tiệc tối đón tiếp nên mới chịu nhẫn nhịn đợi hai giờ đồng hồ!

Thế mà tên Tiêu Chính Văn kia lại thẳng thừng coi bọn họ như không khí!

Đang xử lý chuyện quan trọng, vậy nói cách khác, trong mắt Tiêu Chính Văn, bọn họ vốn chả hề quan trọng!

Đúng là nhục nhã vô cùng!

“Tiêu Chính Văn! Anh thật to gan! Tôi lại muốn xem anh có thể ngông cuồng đến khi nào!”

Tư Mã Thụy vừa nói chuyện vừa đẩy cảnh vệ giữ cửa ra, đi thẳng về phía thang máy.

Dẫu sao trước khi tới đây, hắn đã nghe rất rõ ràng, chỉ cần Tiêu Chính Văn quay về cao ốc Vy Nhan thì nhất định sẽ tiếp khách ở phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần đi thẳng lên tầng cao nhất là có thể thấy Tiêu Chính Văn!

“Các người…”

Không chờ cảnh vệ nói hết lời, Tư Mã Thụy và Tư Mã Nghê Thường đã đi vào thang máy lên tầng cao nhất.

Nói gì thì nói, chuyện hôm nay kiểu gì cũng phải lấy lại mặt mũi, hơn nữa còn phải khiến Tiêu Chính Văn quỳ xuống dập đầu nhận sai trước mặt mọi người mới được!

Đến cả tộc trưởng nhà họ Khổng cũng phải đích thân nghênh đón, thế mà Tiêu Chính Văn thì ngược lại, lại quăng bọn họ qua một bên, không thèm nghe không thèm hỏi, đây không chỉ là sỉ nhục mà là đang coi khinh nhà họ Tư Mã!

“Tiêu Chính Văn! Anh thật to gan, dám coi khinh tộc Tư Mã chúng tôi! Còn không mau cút ra đây, quỳ đón bọn tôi!”

Chưa vào đến cửa, Tư Mã Thụy đã gầm lên, chạy thẳng tới cửa phòng họp.

Nhưng giọng hắn vừa dứt thì không gian chợt gợn lên một đợt rung động!

Một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước mắt hắn trong nháy mắt, không chờ hắn hoàn hồn lại, một bàn tay nõn nà ngọc ngà với năm ngón mảnh khảnh đã giáng một cái tát như trời giáng lên thẳng mặt Tư Mã Thụy!

“Chát!”

Bạt tai này khiến Tư Mã Thụy lăn một vòng, lăn thẳng đến cửa thang máy, đụng phải cửa mới dừng lại.

Tư Mã Nghê Thường bên cạnh cũng không khỏi lùi lại mấy bước, cô ta chưa kịp chất vấn thì đã thấy một gã đàn ông cao lớn vạm vỡ xuất hiện sau lưng mình.

“Hừ!”

Chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên tai, Tư Mã Nghê Thường chưa kịp lắc mình né tránh đã bị một cánh tay cứng như kìm sắt đè ngã nhào xuống đất!

Dùng sức vùng vẫy liên tiếp mà cả người Tư Mã Nghê Thường vẫn không thể nào nhúc nhích nổi!

Long Hình và Long Nguyệt nhìn nhau cười.

“Các người… Các người là ai? Gan chó to chừng nào mà dám đánh người của nhà họ Tư Mã! Các người chán sống phải không? Tiêu Chính Văn, mau cút ra đây cho ông!”

Tư Mã Thụy chẳng những không nhượng bộ mà còn gào to hơn.
Chương 1935: Ếch ngồi đáy giếng

“Dẫn họ vào đây”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói với về phía cửa.

Long Hình vươn tay túm lấy Tư Mã Thụy và Tư Mã Nghê Thường vào trong phòng họp như xách một con gà, sau đó tiện tay ném hai người xuống đất.

“Bịch! Bịch!”

Tư Mã Thụy và Tư Mã Nghê Thường ngã sõng soài dưới đất, răng cửa của Tư Mã Thụy bị văng ra hai cái.

Máu chảy dọc xuống khóe miệng Tư Mã Thụy, nhưng càng như thế, Tư Mã Thụy lại càng tỏ ra kiêu căng hơn.

“Tiêu Chính Văn, không lâu nữa anh phải trả giá lần mười lần, một trăm lần những gì hôm nay anh làm với tôi”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Tư Mã Thụy, trầm giọng nói: “Chẳng phải nhà họ Tư Mã rất giỏi sao? Đừng nói anh chỉ là một tay sai của nhà họ Tư Mã, dù có là Tư Mã Minh Húc thì thế nào”.

“Anh nghĩ tòa cao ốc Vy Nhan là nơi các anh có thể làm loạn sao?”, Tiêu Chính Văn lại nói.

“Hừ! Dù có là mấy gia tộc của Hoa Quốc, kể cả năm đại danh sơn ai dám vô lễ với người nhà họ Tư Mã, chứ đừng nói đến tập đoàn Vy Nhan của anh?”

“Tiêu Chính Văn, tôi khuyên anh tốt nhất nên biết điều một chút, mau cúi đầu xin lỗi tôi ngay, có lẽ tôi nhất thời vui vẻ mà tha cho anh, tiện thể thưởng cho anh một cơ hội trời ban, nếu không anh chắc chắn sẽ chết không chỗ dung thân”.

Tư Mã Thụy siết chặt nắm đấm lớn giọng đe dọa.

Nếu đổi lại là người khác nói mấy lời này thì có thể sẽ bị xem là một câu đùa cợt, nhưng Tư Mã Tư lại là một nhân vật tàn nhẫn, tính tình hung bạo, thậm chí có thể đánh người khác chỉ vì một con thú cưng của nhà họ Tư Mã.

Huống gì Tiêu Chính Văn đánh cấp dưới của hắn ngay trước mặt nhiều người như thế?

Dù là nhà họ Chu và nhà họ Võ cũng phải nể mặt Tư Mã Tư.

Nói thật thì dù Tư Mã Tư chỉ là một người vai vế dưới ở cả ngoài lãnh thổ, nhưng hắn lại là một trong những người được nhà họ Tư Mã xem trọng nhất.

Nếu đánh Tư Mã Tư bị thương hay đánh chết thật tức là giữa hai gia tộc đã khai chiến với nhau.

Không ai muốn gây ra mâu thuẫn dẫn đến đổ máu giữa hai gia tộc chỉ vì một vài chuyện nhỏ.

Cũng chính vì thế ngược lại càng khiến Tư Mã Tư kiêu căng hơn rất nhiều.

Thế nên từ đầu đến cuối Tư Mã Tư chưa từng xem Tiêu Chính Văn là gì, lúc này mới bảo người đến thu nạp Tiêu Chính Văn với danh nghĩa chiêu mộ nhân tài.

Mặc dù Tư Mã Tư ương bướng kỳ lạ nhưng đầu óc lại không ngốc.

Thay vì tranh đoạt ý chí trong thế tục với Tiêu Chính Văn thì hắn lại thu nhận Tiêu Chính Văn về phe mình, như thế cũng đồng nghĩa với việc đã chinh phục được cả Hoa Quốc, thậm chí ngay cả Thiên Tử cũng có thể do hắn kiểm soát.

Trong mắt Tư Mã Tư, Tiêu Chính Văn cũng chỉ xứng làm một tên tay sai của hắn mà thôi, không làm được gì cả.

Hơn nữa khi tin tức Tư Mã Tư quay về thế tục được truyền ra ngoài đã có không ít các môn chủ tông môn của võ tông chủ động đến yêu cầu quy thuận nhà họ Tư Mã, Tư Mã Tư lại lạnh nhạt thờ ơ gạt đám người này sang một bên.

Bây giờ còn có thể chủ động bảo người đến chiêu mộ Tiêu Chính Văn đã nể mặt Tiêu Chính Văn lắm rồi, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại dám đánh người của hắn.

“Chủ nhân của các anh chính là tên Tư Mã Tư đó à?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn hai người Tư Mã Thụy.

“Nếu anh đã biết thì còn không mau…”

“Đáng tiếc là tôi chưa từng nghe đến cái tên Tư Mã Tư này, cũng không có hứng thú với hắn, hơn nữa nhà họ Tư Mã sẽ không nhận được đối đãi tốt khi ở chỗ tôi”.

Tiêu Chính Văn ngắt lời Tư Mã Thụy.

“Hừ, một người thế tục như anh thì có thể biết cái rắm! Với tầm nhìn hạn hẹp của anh chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi, còn cậu chủ nhà tôi…”

“Bốp!”

Hắn vừa mới nói được một nửa, Long Hình đứng bên cạnh đã vung tay lên đánh vào mặt hắn một cái, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên anh khi nói chuyện với Long Vương nên tôn trọng một chút, nếu không lần sau không đơn giản chỉ là một cú đánh thôi đâu”.

Tư Mã Thụy bị đánh cho sửng sốt, sau đó quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Chính Văn, anh xem con chó anh nuôi thế mà lại…”

“Bốp!”

Long Nguyệt không nói nhiều để lại một dấu tay năm ngón thấy rõ trên mặt bên kia của hắn.

Chẳng qua so với Long Hình, cú tát này của cô ấy mạnh tay hơn một chút, khiến nửa mặt của Tư Mã Thụy bị lệch ra một bên, máu chảy xuống theo khóe môi.

Mấy người ông cụ Quý bên cạnh không khỏi nuốt nước bọt, đó là người nhà họ Tư Mã đấy, Tiêu Chính Văn nói đánh là đánh à?

Võ Anh Hào cũng hắng giọng mấy lần muốn lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn nhịn.

Thật ra anh ta cũng không có ấn tượng tốt với người nhà họ Tư Mã, nhưng dù sao Tiêu Chính Văn cũng không có chống lưng, nếu có mối thù quá sâu với nhà họ Tư Mã thì sau này quả thật không gánh nổi.

Nhưng vừa nghĩ lại, mục đích mình làm gì chỉ là muốn giao thiệp tốt với Tiêu Chính Văn, dù Tư Mã Tư tìm đến cùng lắm mình lấy thân phận con cháu nhà họ Võ để ra mặt, Tư Mã Tư cũng không đến nỗi công khai khiêu khích nhà họ Võ.

Võ Anh Hào nghĩ đến đó cũng ngậm miệng lại không nói gì.
Chương 1936: Hậu quả khó lường

“Tôi khuyên các cậu một câu, nói chuyện với cậu Tiêu thì nên khách sáo một chút, nếu không hậu quả khó lường”, ông cụ Quý biết khuyên Tiêu Chính Văn không có tác dụng gì nên mới nói với Tư Mã Thụy và Tư Mã Nghê Thường.

“Hậu quả khó lường?”

Tư Mã Nghê Thường nãy giờ không lên tiếng cuối cùng không kiềm được đáp: “E là các ông vẫn không biết cậu chủ nhà bọn tôi đang trên đường đến đây”.

“Cuối cùng ai sẽ gánh lấy hậu quả còn chưa biết đâu. Các ông dám đánh Tư Mã Thụy thành như vậy, các ông dám chọc vào người không nên chọc, cứ đợi cậu chủ đến tính toán với các ông đi”.

Nói rồi cô ta tiến đến trước một bước đỡ lấy Tư Mã Thụy bị đánh mặt mày be bét máu.

“Ồ? Chọc vào người không nên chọc à?”, Tiêu Chính Văn hứng thú nhìn hai người Tư Mã Thụy.

Vừa dứt lời, Long Nguyệt giơ tay lên một cái tát giáng xuống gương mặt Tư Mã Nghê Thường.

Dù sao cô ấy cũng là một cô gái, không đến mức bất đắc dĩ thì Long Hình sẽ không ra tay với cô ta, nhưng Long Nguyệt thì lại khác.

Dám không tôn trọng Long Vương, Long Nguyệt không quan tâm mấy thứ này, một cái tát đủ khiến Tư Mã Nghê Thường ngu người.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi đi theo Tư Mã Tư, cô ta bị người khác đánh trước mặt nhiều người.

Đừng nói là thế tục dù có là ngoài lãnh thổ có người nào nghe đến nhà họ Tư Mã là không run sợ đâu?

Hơn nữa từ khi họ quay về thế tục, cho dù đối phương có thân phận cao thế nào, có ai là gặp được họ lại không cung kính?

Nhưng đến chỗ Tiêu Chính Văn, mọi thứ lại đảo ngược, ngay cả cô ta cũng bị một tay sai của Tiêu Chính Văn đánh.

Trong mắt Tiêu Chính Văn, cho dù là võ tông thế tục hay gia tộc ngoài lãnh thổ, cho dù là ai cũng không thể lăng mạ người dân Hoa Quốc.

Càng không thể thích làm gì thì làm ở Hoa Quốc.

Dù có gia chủ nhà họ Tư Mã đến cũng sẽ đối đãi giống thế, huống gì Tư Mã Nghê Thường chỉ là một tay sai của Tư Mã Tư mà thôi?

“Tiêu Chính Văn, anh nghĩ…”

“Tôi không nghĩ!”

Tiêu Chính Văn lên tiếng ngắt lời Tư Mã Nghê Thường, nói với Long Nguyệt: “Giết đi! Để cảnh cáo”.

Gì cơ?

Ngay cả Võ Anh Hào cũng ngơ ngác chứ đừng nói là Tần Vũ và ông cụ Quý.

Khi ở ngoài lãnh thổ họ từng nghe nói đến sự hung tàn của Tiêu Chính Văn, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại ngang ngược đến mức này.

Tay sai của nhà họ Tư Mã đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng nhưng không thể giết được.

“Anh Tiêu, mời ngồi”, Võ Anh Hào vội ngăn cản.

“Anh Võ, có vài người không bao giờ đứng địa ở địa vị của mình, ngoài lãnh thổ hay thế tục đều thế căn bản không có vị trí cao thấp, tuân thủ quy tắc là nguyên tắc sinh tồn đầu tiên”.

“Nếu vài người đã không muốn tuân thủ quy tắc thì đừng trách Tiêu Chính Văn tôi không nể tình, cho dù là ai chỉ cần không làm loạn ở Hoa Quốc, tôi đều có thể làm như không nghe, không thấy”.

“Nhưng ở Hoa Quốc bắt buộc ở tuân thủ pháp luật Hoa Quốc, người nào vi phạm đều sẽ bị giết”.

“Tiêu Chính Văn, anh dám… anh dám giết tôi”.

Tư Mã Nghê Thường hoảng hốt nhìn Tiêu Chính Văn, thậm chí cô ta không dám tin mọi chuyện lại là thật.

Nhưng không để cô ta lên tiếng biện hộ Long Nguyệt đã giơ tay lên, không trung dâng lên một cơn gợn sóng, hải triều đầy trời.

“Phụt!”

Long Nguyệt đánh một cú vào lưng Tư Mã Nghê Thường, cô ta văng ra xa nôn ra máu rồi chết.

Thấy thi thể của Tư Mã Nghê Thường ngã xuống đất, Tư Mã Thụy cũng sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Hắn không ngờ Tiêu Chính Văn lại giết người dứt khoát như thế.

Lúc này cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra một chuyện, không thể nào đắc tội được với Tiêu Chính Văn, nếu không cho dù đối phương là ai, có thân phận gì, mọi thứ cũng đều bằng không khi ở chỗ ở Tiêu Chính Văn.

“Anh về nói với Tư Mã Tư, nơi này là Hoa Quốc chứ không phải ngoài lãnh thổ, không thực hiện quy định thì cô ta chính là kết cục.

Tiêu Chính Văn chỉ vào thi thế Tư Mã Nghê Thường lạnh lùng nói.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom