Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1909-1913

Chương 1909: Đưa ra điều kiện

Tishen tức đến mức sắp nổi điên, liên tục vung cây gậy trong tay đánh vào trận pháp của Hằng Sơn.

“Ầm ầm!”

Âm thanh cực lớn liên tục vang lên chứng tỏ Tishen đã mất hết kiên nhẫn, kết hợp với đám người Saga tấn công mạnh mẽ vào trận pháp của Hằng Sơn.

Thấy trận pháp đã lung lay, trong lúc bất đắc dĩ Độ Ách Chân Quân chỉ đành nói với các đệ tử tiếp tục kiên trì chống đỡ giữ vững trận pháp này.

Chỉ cần trận pháp bị phá vỡ, ai dám đảm bảo đám người Saga sẽ không trút giận lên Hằng Sơn?

Huống gì Tishen hiện giờ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, sát khí trong mắt ông ta quả thật như có thực thể, đôi mắt đó hiện lên ánh sáng màu máu, Độ Ách Chân Quân càng không dám phá hủy trận pháp bừa bãi trong tình huống này.

Chỉ thấy Tishen lấy quyền trượng Pharaoh chỉ trên trời, lập tức biến thành một luồng sấm sét đánh thẳng xuống trận pháp của Hằng Sơn.

Rắc! Chỉ sóng lực còn sót lại cũng khiến một ngọn núi nhỏ bên cạnh đỉnh núi chính Hằng Sơn nổ tung.

Một cường giả cảnh giới Nhân Hoàng khác cứ lẩm bẩm trong miệng, sau đó một tượng mặt người thân sư tử khổng lồ xuất hiện, bức tượng cao chót vót đó giơ móng vuốt lên đập vào đỉnh núi chính của Hằng Sơn.

“Ông Bạch, anh Triệu, cứu tôi”.

Lúc này Độ Ách Chân Quân cũng không quan tâm mặt mũi thể diện gì nữa lớn giọng hét lên về hướng Hoa Sơn.

“Ầm!”

Một đòn của tượng mặt người thân sư tử đó khiến Độ Ách Chân Quân hoa mắt, suýt nữa nôn ra máu tại chỗ.

Mấy mươi cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cùng hợp sức bao vây tấn công, ông ta có thể chống đỡ đến lúc này đã là kỳ tích rồi, nếu không phải nhờ các đệ tử Hằng Sơn này đều là các cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương ông ta dẫn về từ ngoài lãnh thổ thì chắc Hằng Sơn đã không còn nữa.

Lúc này Độ Ách Chân Quân sợ thật rồi, nếu tượng mặt người thân sư tử đó lại đánh thêm một đòn nữa chắc ông ta không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.

“Cậu Tiêu, Hằng Sơn tôi không thù không oán với cậu, rốt cuộc cậu muốn thế nào mới chịu buông tha cho Hằng Sơn?”

Mặt mày Độ Ách Chân Quân trắng bệch khóc lóc cầu xin.

“Chưởng giáo Độ Ách nặng lời rồi, tôi nhớ chẳng phải ông Bạch từng nói mấy người các ông không muốn nhìn thấy Hoa Quốc bị các cao thủ ngoài lãnh thổ của các nước ức hiếp, thế nên mới cố ý đến bảo vệ Hoa Quốc sao?”

“Hơn nữa Hằng Sơn thời xưa khí phách thế nào cơ chứ? Hiện giờ kẻ địch bên ngoài tấn công chính là thời cơ tốt nhất để Hằng Sơn bộc bạch cõi lòng với người dân Hoa Quốc đấy”.

Tiêu Chính Văn vừa thưởng thức trà vừa từ tốn nói.

“Tôi… mẹ kiếp!”

Một người giữ thể diện như Độ Ách Chân Quân suýt nữa chửi thề ở nơi công cộng.

Bây giờ ông ta bị mấy chục cường giả cảnh giới Nhân Hoàng chặn ở trước cửa Hằng Sơn, bất cứ lúc nào cũng lo lắng cho tính mạng của mình, Tiêu Chính Văn còn ở đó nói bóng gió?

“Cậu Tiêu, tôi cầu xin cậu, xin cậu Tiêu rộng lượng, Hằng Sơn tôi chắc chắn sẽ ghi tạc công ơn của cậu Tiêu, không bao giờ quên”.

Hiện giờ Độ Ách Chân Quân nào còn suy nghĩ khác nữa, chỉ muốn lập tức tiễn tên ôn thần này đi, cho dù phải trả cái giá thế nào ông ta cũng không tiếc.

Ông ta biết rõ hơn ai hết, một khi trận pháp bảo vệ của Hằng Sơn bị phá, mấy người Tiêu Chính Văn sẽ xoay người rời đi, ai có thể cản được?

Đến lúc đó, đám người Tishen cũng sẽ tàn sát mấy ngàn đệ tử Hằng Sơn để trút giận.

Mấy ngàn đệ tử này đều là những nhân tài xuất sắc của Hằng Sơn, nhỡ bị giết sạch thì truyền thừa của Hằng Sơn sẽ bị đứt đoạn thật sự.

Một chưởng giáo đại diện nhỏ bé là ông ta làm sao có thể gánh nổi trách nhiệm lịch sử này?

Đến lúc đó thậm chí có chết mấy ngàn lần cũng không đủ để rửa sạch tội đồ của ông ta.

Lúc này Triệu Kế Hồng ở Tung Sơn xa xôi cũng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ gần Hằng Sơn, ngơ ngác nhìn đứa nhỏ đến cầu cứu thì chỉ cười khổ.

Cũng may lúc nãy mình kịp thời chịu thua, dùng hai đầu gối để đổi lại yên bình cho Tung Sơn, nếu không với sự tấn công của hai thế lực này chắc chắn Tung Sơn sẽ gặp đại nạn.

Đây là tai họa hoàn toàn do người tự gây ra.

“Cậu Tiêu, cho dù là điều kiện gì, chỉ cần Hằng Sơn tôi có thể làm được thì cậu Tiêu cứ nói, tôi tuyệt đối không nói nửa chữ không”, Độ Ách Chân Quân quỳ xuống đất với Tiêu Chính Văn, dập đầu ba cái khóc lóc cầu xin.
Chương 1910: Cút

“Tôi nghe nói dòng chính Hằng Sơn có liên quan đến nhà họ Tư Mã ở ngoài lãnh thổ, năm đó lúc Tư Mã Chiêu lâm chung từng để lại một bộ trận pháp thời Tần, tên là “Phá Quân!””

“Cả đời tôi hiếu học, nếu chưởng giáo Độ Ách có thể từ bỏ những thứ đó của mình, tôi sẽ đi ngay”.

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Độ Ách Chân Quân suýt nữa tức đến ngất.

Phá Quân!

Đó là trận pháp tấn công thời xưa để lại, có thể một mình địch lại đội quân hàng ngàn người.

Đó là trận pháp bí mật thời Vương Tiễn Diệt Sở sử dụng, sau này nhà họ Tư Mã tiếp quản nhà họ Tào rồi lấy hết “Phá Quân” cho là của mình, hơn nữa lấy đó mà thống nhất thiên hạ.

Cụ tổ đời thứ sáu của Hằng Sơn chính là hoàng tộc của nhà họ Tư Mã, thế nên trong lầu Tàng Kinh của Hằng Sơn cũng cất giấu bộ trận pháp bí mật này, chẳng qua đây là bí mật của Hằng Sơn, chỉ có những quản lý cấp cao như chưởng giáo và môn chủ mới biết.

Đến bây giờ Độ Ách Chân Quân cũng chưa dám lật ra đọc một trang, thế mà Tiêu Chính Văn vừa mở miệng đã ra cái giá này, đây chẳng phải là muốn mạng của Độ Ách Chân Quân sao?

“Cậu… cậu Tiêu, đây… đây là bí mật bất truyền của Hằng Sơn, nếu tôi đưa trận đồ này cho cậu, tôi phải giải thích thế nào với cụ tổ của Hằng Sơn đây…”

“Đó là việc của ông, tôi chỉ nói điều kiện của tôi thôi”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn chuyển chủ đề cười nói: “Theo ý kiến có vẻ khiêm tốn của tôi, Hằng Sơn còn có thể chống đỡ được, theo tính toán của tôi, chống đỡ thêm năm phút nữa chắc không có vấn đề gì, tôi tin chắc đến lúc đó chưởng giáo Triệu cũng đã đến cứu viện rồi”.

“Tuy nhiên ít đánh nhiều cũng không biết mấy người này có đáng tin không nữa, ngộ nhỡ họ không dám đến thì cực khổ cho chưởng giáo Độ Ách phải đánh một trận rồi”.

“Nhưng chưởng giáo Độ Ách yên tâm, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ít nhất sẽ hết sức hỗ trợ ông về mặt tinh thần”.

Tiêu Chính Văn nói thế, Độ Ách Chân Quân tức đến mức hộc máu.

Lần này ông ta nôn ra máu thật, Tiêu Chính Văn chính là kẻ đầu sỏ của mọi chuyện, chuyện đã phát triển đến nước này cậu ta còn nhàn nhã ở đó nói mấy lời không có trách nhiệm này.

Cái gì mà ủng hộ về mặt tinh thần chứ? Nói thẳng ra thì là khoanh tay đứng nhìn Hằng Sơn liều mạng đến giọt máu cuối cùng.

Độ Ách Chân Quân nghiến răng nghiến lợi, liếc nhìn đồng hồ, nếu Triệu Kế Hồng đến chi viện cho ông ta thật thì đã đến nãy giờ rồi.

Nhưng bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng của mấy người kia, ngay cả Bạch Chiến Sinh cũng mất tích không thấy đâu chứ đừng nói là Triệu Kế Hồng.

Giữa các đại danh sơn vốn dĩ chỉ là mối quan hệ ngầm tranh đấu với nhau, vì Tiêu Chính Văn quá mạnh mới tạm thời đứng cùng thuyền.

Nếu chỉ có một mình Saga hoặc một mình Tishen, có lẽ năm đại danh sơn sẽ giơ tay ra giúp đỡ, nhưng hai người họ đã tự mình dẫn theo hai thế lực, mấy mươi cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đánh đến tận cửa, các đại danh sơn khác nào dám liều chết như thế?

“Haizz…”

Độ Ách Chân Quân thầm thở dài, nhắm chặt hai mắt nói: “Được rồi, tôi sẽ đưa cho cậu”.

Nói rồi Độ Ách Chân Quân vẫy tay với một đệ tử bên cạnh nói: “Đến lầu Tàng Kinh đem món đồ cậu ta muốn đến đây”.

“Chưởng giáo Độ Ách, nếu quả thật làm khó ông thì thôi vậy, tôi trước giờ không thích ép buộc người khác”, Tiêu Chính Văn đặt tách trà xuống thờ ơ nói.

Nghe anh nói thế, Độ Ách Chân Quân siết chặt nắm đấm, rõ ràng Tiêu Chính Văn đang dọa nạt ông ta.

Hơn nữa còn để phải làm cho ông ta mỉm cười hai tay dâng bảo vật của Hằng Sơn cho cậu ta, đúng là bắt nạt người khác quá đáng.

“Không… không hề miễn cưỡng, với năng lực lĩnh hội của chúng tôi, dù có giữ lại cũng không có tác dụng, chi bằng đưa cho cậu Tiêu, xem như quà… quà gặp mặt của Hằng Sơn với giới chính trị và cậu Tiêu”.

Độ Ách Chân Quân cả người run rẩy, hai hàng nước mắt chảy dài xuống dọc theo đôi gò má ông ta.

Ông ta sống mấy trăm năm nhưng lại bị một tên nhóc miệng còn hôi sữa bày trò như thế.

Không lâu sau, đệ tử đó đưa bộ trận pháp “Phá Quân” cho Độ Ách Chân Quân.

“Chưởng giáo… đây…”

“Cút!”

Không để tên đó nói hết câu, Độ Ách Chân Quân tức giận quát khiến tên đệ tử đó chấn động lùi ra xa mấy chục mét, máu me be bét.

Có thể thấy cơn giận của Độ Ách Chân Quân đã lên đến đỉnh điểm, nỗi thống hận với Tiêu Chính Văn như khắc sâu vào cốt tủy.

Miễn cưỡng đè nén cơn giận, Độ Ách Chân Quân lảo đảo đi vào đại điện.

Lúc này cả người ông ta run lẩy bẩy, thậm chí đi đường cũng không vững.

Dĩ nhiên không phải Độ Ách Chân Quân đang sợ mà là đang tức đến mức suýt nữa phát điên.
Chương 1911: Đáng sợ

“Mời… mời cậu Tiêu nhận lấy”.

Thấy hai tay Độ Ách Chân Quân đưa bộ trận pháp “Phá Quân” cho mình, vẻ mặt cực kỳ cung kính, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu rồi tiện tay nhận lấy bộ trận pháp rồi chuyển qua cho Long Ngao.

“Nếu chưởng giáo Độ Ách đã có ý cần giao “Phá Quân” cho tôi giữ thì tôi cũng chỉ đành cung kính không bằng nghe theo, nếu không chẳng phải làm chưởng giáo chạnh lòng sao?”

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, từng đám mây trên bầu trời đột nhiên thay đổi, chỉ thấy một thanh kiếm dài hàng ngàn mét từ trên trời chém xuống.

Một kiếm này sát khí cuồn cuộn, khí tức vô song, đừng nói là Tishen toát cả mồ hôi lạnh, ngay cả Saga cũng sợ hãi đến mức đổi sắc.

Thanh kiếm dài như kiếm trời đó xoẹt qua trước mặc tượng đầu người thân sư tử đó, tượng đầu người thân sư tử cao lớn đó lập tức vỡ thành từng mảnh.

Cường giả cảnh giới Nhân Hoàng đó thậm chí không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết đã bị chém thành hai nửa.

“Nhà họ Tư Mã, Tư Mã Lôi”.

Saga vừa liếc mắt đã nhận ra chủ nhân của thanh kiếm đó chính là đại tài của nhà họ Tư Mã ngoài lãnh thổ.

Sau khi chém trúng một cường giả cảnh giới Nhân Hoàng, thanh kiếm dài đó quét qua cả hiện trường.

Rất nhiều đầu người của cường giả cảnh giới Nhân Hoàng rơi xuống, từng thi thể rơi từ trên cao xuống.

“Keng!”

Tishen vừa định giơ cây gậy trong tay lên đỡ nhưng vẫn chưa chạm đến thanh kiếm dài đó thì cây gậy Pharaoh trong tay ông ta đã nứt gãy biến thành vô số ánh sáng lấp lánh.

Ngay sau đó cơ thể Tishen bỗng tan rã vỡ tan thành vô số mảnh tinh thạch, biến thành trận mưa máu từ trên trời rơi xuống.

“Một kiếm phá quân!”

Saga hoảng sợ lông tóc dựng thẳng, xoay người muốn chạy trốn nhưng thiên kiếm đó đuổi theo.

“Phụt!”

Một tiếng trầm đục vang lên, đầu Saga bay trong không trung, dòng máu ấm nóng lập tức bắn ra.

“Là đại tài nhà họ Tư Mã ra tay sao?”

Triệu Kế Hồng cũng cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ này, mặc dù ông ta không biết rốt cuộc cảnh giới của đối phương mạnh thế nào, nhưng với thực lực của ông ta thì cũng chỉ như hạt cát nhỏ bé ở trước mặt đối phương thôi.

Chỉ trong tích tắc, các cao thủ của Phi Lục và Mỹ Lục đánh vào Hoa Quốc đều thiệt mạng.

Càng đáng sợ hơn là đối phương chỉ dùng một kiếm đã có thể giết bốn năm mươi cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng.

Thực lực cực kỳ đáng sợ.

Mấy chục thi thể lần lượt rơi xuống, thanh kiếm dài đó cũng lập tức biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Độ Ách Chân Quân hít sâu một hơi, mặc dù ông ta biết rõ đòn tấn công này là Tư Mã Lôi cứu Hằng Sơn nhưng vẫn chậm một bước.

Hơn nữa Tư Mã Lôi chỉ thực hiện một chiêu thức trận pháp đã vượt qua con đường thông giữa thế tục và ngoài lãnh thổ để chém chết đám người Tishen.

Uy lực này không hổ là sức chiến đấu đỉnh cấp của hoàng tộc.

Chỉ tiếc là vì thi triển sức mạnh để vượt qua con đường giữa thế tục và ngoài lãnh thổ nên sức mạnh của đòn tấn công đó cũng không nhiều, nếu không ngay cả mấy người Tiêu Chính Văn cũng sẽ chết dưới kiếm này.

Lúc này uy danh của nhà họ Tư Mã mới được các thế lực ngoài lãnh thổ ghi nhớ một lần nữa, năm đó thống nhất ba nước loạn lạc, nhà họ Tư Mã cũng từng rất có tiếng.

Chỉ là thời kỳ lịch sử này đã qua quá lâu rồi, người đời đã phần nào quên đi vương triều đoản mệnh này, càng quên đi uy danh trước kia của nhà họ Tư Mã.

“Thế tử, đây là…”

Chu Chấn Long cũng khá ngạc nhiên, có thể nhìn ra đối phương chắc chắn là một đại tài ở ngoài lãnh thổ từ uy thế của đòn tấn công này.

Nhưng trong trí nhớ của ông ta, chưa có ai có thể vượt qua chướng ngại vung một kiếm ở ngoài lãnh thổ mà có thể chém chết cường giả cảnh giới Nhân Hoàng ở thế tục cả.

Lý Chính Đạo lộ ra vẻ nghiêm túc, thở dài: “Đây là một trong các cao thủ đỉnh cấp của nhà họ Tư Mã, nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là Tư Mã Lôi. Nếu là Tư Mã Viêm ra tay e là ngay cả Tiêu Chính Văn cũng đầu thân một nơi rồi”.

Với sự hiểu biết của Lý Chính Đạo về nhà họ Tư Mã, chút chuyện nhỏ xảy ra ở Hằng Sơn không đáng để Tư Mã Viêm ra tay, hơn nữa ra tay với một tiểu bối cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, dù bị đòn tất chết cũng sẽ tổn hại đến thanh danh của Tư Mã Viêm.

“Tư Mã Lôi? Người này quả thật là một thiên tài ngàn năm có một, nhưng không biết ông ta và Tiêu Chính Văn ai mạnh hơn”, Chu Chấn Long vẫn còn đang trong trạng thái ngạc nhiên, cũng không khỏi so sánh hai người với nhau.

“Không so bì được, cảnh giới của Tư Mã Lôi cao, thực lực lại mạnh, chẳng qua Tiêu Chính Văn có thể so bì được, dù là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp chín cũng chỉ rất bé nhỏ khi ở trước mặt ông ta thôi”, Lý Chính Đạo lắc đầu thở dài nói.
Chương 1912: Dĩ hòa vi quý

“Tư Mã Lôi có thể nhân cơ hội này cùng công kích Tiêu Chính Văn, tại sao ông ta lại nương tay thế chứ?”

Chu Chấn Long khó hiểu hỏi.

“Nào có đơn giản như thế, dù sao nhà họ Tư Mã cũng là hoàng tộc, giết chết cường giả cảnh giới Nhân Hoàng ngoài Hoa Quốc dĩ nhiên có thể thích làm gì thì làm rồi”.

“Nhưng giết Tiêu Chính Văn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, hoàng đế Thiên Văn cũng luôn để ý đến Tiêu Chính Văn, nhà họ Võ đã lánh đời nhiều năm trông có vẻ đã suy tàn nhưng thật ra lại đang giấu tài năng”.

“Nhà họ Tư Mã cực kỳ kiêng dè nhà họ Võ, nếu cùng cảnh giới đánh nhau, Tiêu Chính Văn bị giết, nhà họ Võ cũng không có gì để nói, nhưng cao thủ ở cảnh giới này Tư Mã Lôi càng ra tay can thiệp vào, cho rằng Võ Tam Tư và Võ Tận Trung đang bày mưu”.

Lý Chính Đạo cười mỉa khinh thường nói.

Có thể nói nhà họ Tư Mã là số ít các phán đồ trong rất nhiều hoàng tộc, nhà họ Chu, nhà họ Võ, nhà họ Lý, nhà họ Triệu trong tối ngoài sáng gì cũng luôn chú ý đến từng hành động của nhà họ Tư Mã.

Thậm chí ngay cả nhà họ Tần Doanh cũng có thái độ lạnh nhạt với nhà họ Tư Mã, chỉ là vẫn không công khai công kích nhà họ Tư Mã mà thôi.

Trong tình hình này với thực lực chiến đấu hàng đầu của nhà họ Tư Mã, dĩ nhiên không dám can thiệp vào chuyện lớn bé ở thế tục.

Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn đã đi đến dưới chân núi Hằng Sơn, Độ Ách Chân Quân nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Chính Văn, ông ta cũng rất muốn đòi lại “Phá Quân”.

Nhưng cuộc nói chuyện lúc nãy của ông ta và Tiêu Chính Văn đã truyền đi khắp cả nước, bây giờ làm gì có lý do để lấy lại?

Nếu công khai giành lại thì ông ta lại không phải là đối thủ của mấy người Long Nguyệt nên chỉ đành trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn đem “Phá Quân” đi khỏi Hằng Sơn.

“Cậu Tiêu, có lời này tôi không biết có nên nói không?”, cuối cùng Độ Ách Chân Quân cũng không kiềm được lên tiếng ngăn cản.

“Cứ nói không sao cả, dù sao chưởng giáo Độ Ách đã hào phóng như thế, tôi đây cũng sẵn lòng nghe”, Tiêu Chính Văn lại không để tâm lắm, quay đầu lại cười híp mắt nhìn Độ Ách Chân Quân.

“Cậu Tiêu, có phải lần mạo hiểm này của cậu quá lớn rồi không? Không chỉ giết thế tử Mỹ Lục và Phi Lục mà còn giương đông kích tây suýt nữa hại Tung Sơn và Hằng Sơn rồi”.

“Tôi nghĩ chắc lúc nãy cậu Tiêu cũng đã nhìn thấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nhỏ bé thế nào ở trước mặt đại tài thật sự, sau này đại tài của Hằng Sơn tôi chắc chắn sẽ tự tay đòi lại vật đã mất về”.

“Thế nên mong cậu Tiêu phải giữ cẩn thận bảo vật của Hằng Sơn, tránh sau này lại hối hận không kịp”.

Ý uy hiếp trong lời nói của Độ Ách Chân Quân đã quá rõ ràng, bề ngoài thì mong Tiêu Chính Văn biết tiến biết lùi, trả “Phá Quân” lại cho Hằng Sơn.

Nếu không sau này chắc chắn sẽ trở thành mồi nhóm lửa cho việc Hằng Sơn trở mặt với Tiêu Chính Văn.

“Nếu không tránh được trận chiến này, tôi cũng chỉ có thể cung kính chờ, mong rằng đến lúc đó Hằng Sơn đừng khiến tôi thất vọng. Nếu Hằng Sơn giống chưởng giáo Độ Ách thì chẳng thú vị nữa”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn dẫn ba người Long Nguyệt thong dong rời đi.

Dù một kiếm này của Tư Mã Lôi kinh động trời đất, nhưng dù sao nước xa cũng không cứu được lửa gần, đợi đến này ông ta quay lại, Tiêu Chính Văn đã là cảnh giới gì cũng rất khó nói.

Hơn nữa mối quan hệ giữa Tiêu Chính Văn và năm đại danh sơn hết sức vi diệu, dù không có chuyện “Phá Quân” này thì Hằng Sơn cũng không buông tha cho anh.

Tính cách của Long Ngao rất cứng rắn, Tiêu Chính Văn nhất thời không tìm được trận pháp thích hợp cho anh ta để anh ta tập luyện, vừa lúc anh đọc được ghi chép về “Phá Quân” trong Thiên Sơn Thư Lục nên mới cố ý chạy đến Hằng Sơn một chuyến.

Thế nên cho dù Độ Ách Chân Quân có đe dọa thế nào, Tiêu Chính Văn tuyệt đối không nhường lại.

Độ Ách Chân Quân hung hăng nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn, lúc này ông ta hoàn toàn bất lực không thể làm gì Tiêu Chính Văn ngoài việc nói mấy lời đe dọa.

“Cậu Tiêu thật ra bất kể là chuyện gì vẫn nên dĩ hòa vi quý, nếu không sẽ có một ngày đại nạn ập đến”, mặt mày Độ Ách Chân Quân méo xẹo lớn giọng nói.

“Phá Quân” đã bị Tiêu Chính Văn bày trò lấy mất, đó không chỉ đơn giản mà mất đi thể diện mà còn có nghĩa là đã giao mạng của Hằng Sơn vào trong tay Tiêu Chính Văn.

So ra thì hành động quỳ xuống của Triệu Kế Hồng không là gì cả, người thiệt chịu nhiều nhất ngược lại là Hằng Sơn.

“Chẳng phải lúc nãy ông đã nói rồi sao, đại tài của Hằng Sơn sẽ đến tìm tôi đòi lại, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện này vẫn không muộn”.

Nói rồi mấy người Tiêu Chính Văn biến thành một luồng sáng rồi biến mất không thấy đâu.

Sau khi quay về Long Kinh, Tiêu Chính Văn lại bảo Long Ngao nhất định phải chuyên tâm nghiên cứu, nhanh chóng thành thạo “Phá Quân”, còn nói với Long Ngao đòn tấn công lúc nãy có nguồn gốc từ “Phá Quân”.
Chương 1913: Nữ đế

Nghe anh nói thế Long Ngao vui mừng không thôi.

Uy thế của đòn tấn công đó quả thật là kinh thiên động địa.

Hơn nữa khí thế vô song đó cũng khá phù hợp với phong cách của anh ta.

Vừa sắp xếp xong mọi thứ, Độ Thiên Chân Nhân gọi đến.

“Chủ thượng, có một thanh niên muốn gặp cậu, người này có lai lịch không nhỏ”.

Giọng điệu nói chuyện trong điện thoại của Độ Thiên Chân Nhân khá nghiêm trọng.

“Ồ? Người nào thế?”, Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày hỏi.

“Nữ Đế, người nhà họ Võ”.

Độ Thiên Chân Nhân đáp.

Ôi!

Võ Lan Anh?

Tiêu Chính Văn vô thức đáp: “Được rồi, tôi lập tức về Sơn Thành”.

Đặt điện thoại xuống, Tiêu Chính Văn đi đến phòng luyện võ của Khương Vy Nhan, sau khi chỉ dạy cô xong mới nói: “Người nhà họ Võ ở ngoài lãnh thổ bỗng tìm đến, thời gian này có thể anh phải đi khỏi Long Kinh một thời gian”.

“Nếu có việc gì em cứ bàn với Tần Vũ là được, nếu người của năm đại danh sơn đến gây rắc rối, anh có thể quay về bất cứ lúc nào”.

Nghe thế Khương Vy Nhan lo lắng nói: “Nhà họ Võ ngoài lãnh thổ? Sẽ không gây phiền phức gì chứ?”

“Không đâu, mặc dù hoàng đế Lan Anh có danh tiếng không tốt trong lịch sử, nhưng đó đều là do môn đồ nhà họ Khổng cố ý bôi nhọ, trong thời gian nữ đế tại vị, uy danh Hoa Quốc vang khắp bốn biển, phía Bắc đánh Cao Câu Ly, phía Tây chính chiến các nước ở Tây Vực, sức mạnh quốc gia được phô trương, cũng không phải là người ngốc”.

“Anh đi rồi sẽ về, đừng lo quá”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn hôn lên trán Khương Vy Nhan một cái, sau đó đi ra ngoài quay về Sơn Thành.

Lúc này một người trẻ tuổi khí chất cao ngạo đang ngồi khoanh chân thưởng thức trà trong sân dinh thự Tiêu, mặc dù người đàn ông trẻ tuổi này yên tĩnh ngồi đó nhưng quanh người hắn đều có khí chất vương giả chỉ có đế vương mới có lượn quanh.

Thấy Tiêu Chính Văn sải bước đi đến, thanh niên vội đứng lên chắp tay với Tiêu Chính Văn nói: “Võ Anh Hào của nhà họ Võ”.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu khi thấy Võ Anh Hào khá khiêm tốn, không hề tỏ ra kiêu ngạo: “Rất hân hạnh được gặp”.

Xem ra nhà họ Võ không giống với trong truyền thuyết, thậm chí có thể nói là trái ngược hoàn toàn.

So với các gia tộc lớn như nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy kia thì Võ Anh Hào khiêm tốn, lễ độ, hơn nữa khí chất cao ngạo hoàn toàn không phải là kiểu kiêu ngạo không xem ai ra gì như trong truyền thuyết.

“Tên của anh Tiêu đã truyền ra khắp ngoài lãnh thổ, hôm nay gặp được quả nhiên danh bất hư truyền”, Võ Anh Hào nhìn Tiêu Chính Văn tán thưởng nói.

“Nói quá rồi, nhà họ Võ chỉ phái một mình anh quay về thế tục sao?”

Dù sao nhà họ Võ cũng là hoàng tộc, tuyệt đối không thể chỉ bảo một mình Võ Anh Hào quay về thế tục được.

“Hiện tại nhà họ Võ vẫn không tiện lộ mặt công khai, hơn nữa chuyện lần này quay về thế tục để giải quyết cũng không nhiều người làm được nên chỉ có một mình tôi”.

Võ Anh Hào cười nói.

Trước khi anh ta xuất phát, các mưu sĩ nhà họ Võ đã lên hết mọi kế hoạch cho anh ta, bao gồm cả mỗi một chi tiết sau khi gặp Tiêu Chính Văn.

Trong thế tục chỉ cần được Tiêu Chính Văn giúp thì hơn hẳn việc Võ Anh Hào dẫn hàng ngàn người quay về từ ngoài lãnh thổ.

“Tôi nghĩ khí chất bất phàm của anh hẳn không chỉ đơn giản là một thế tử của nhà họ Võ đâu nhỉ?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói.

“Tôi là con trai của Võ Tam Tư, thiên hạ Đại Châu vốn dĩ sẽ truyền lại cho tôi, nhưng lại xảy ra biến cố, cuối cùng Lý Long Cơ lợi dụng binh biến giành đế vị, nói ra thì lại cảm thấy hổ thẹn”.

Võ Anh Hào khẽ thở dài nói.

“Lẽ nào năm đó nhà họ Võ muốn thay nhà họ Đường thật sao?”, Độ Thiên Chân Nhân hỏi.

Võ Anh Hào mỉm cười nói: “Lòng của nữ đế đã quá rõ, hoàng thất Lý Đường đều loạn lạc, nếu giao giang sơn cho đám người này chỉ khiến người dân gặp tai họa”.

“Thế nhưng sự thật đã chứng minh suy đoán này của nữ đế, không đến hai mươi năm ngắn ngủi Lý Long Cơ đã đánh mất giang sơn, khiến Hoa Quốc rơi vào loạn lạc”.

“Người dân Trung Nguyên bị ngoại tộc tàn sát, tiếc là lúc đó thiên hạ đã loạn, nhà họ Võ tôi cũng bị quan chức tẩy chay, bất lực không làm được gì”.

Nghe thế Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, nhà họ Võ đúng là rất giỏi, theo ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, năm đó người bình ổn lại loạn lạc chính là một tiểu tướng không có danh tiếng của nhà họ Võ.

“Mời ngồi, không biết nhà họ Võ tìm đến tôi có chuyện gì không?”, Tiêu Chính Văn mỉm cười hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom