• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (2 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31: Ép bản thân phải mạnh mẽ

Không biết tại sao, nghe Thẩm Duệ nghiêm túc giải thích, trong đầu Tống Hân Nghiên bỗng nhiên xẹt qua cảnh người đàn ông cạn kiệt sức lực nằm bên cạnh người cô. Cô lập tức ngồi dậy, giơ chân đá thẳng vào bộ phận quan trọng nhất của người đàn ông.

Cô không nhịn được rùng mình, mạnh mẽ lắc đầu, không thể trùng hợp như vậy được. Nhìn thế nào Thẩm Duệ đều không giống tên đàn ông vô liêm sỉ kia, nhất định là cô suy nghĩ nhiều.

Một bữa cơm, Tống Hân Nghiên ăn vô cùng mất tập trung.

Trong quá trình ăn cơm, Thẩm Duệ nhận mấy cuộc điện thoại, đều có liên quan đến công việc. Cú điện thoại cuối cùng là của Tống Nhược Kỳ, lúc Tống Hân Nghiên nghe thấy anh dịu dàng gọi ‘Nhược Kỳ’, động tác ăn cơm hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Thẩm Duệ không nhìn cô, tầm mắt quay ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh đêm của thành phố, nơi đuôi lông mày và khóe mắt đều lây nhiễm vẻ dịu dàng: "Có việc gì không?”

“Thẩm Duệ, anh đi công tác à?” Tống Nhược Kỳ đang ngồi trong phòng vip của cửa hàng trang sức, trên ngón áp út tay phải đeo một chiếc nhẫn gắn một viên kim cương cỡ trứng bồ câu, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cô ta nhìn bộ trang sức, vô cùng động lòng nhưng thẻ tín dụng đã quẹt đến hạn mức.

Cô ta nghĩ, dù sao cũng sắp ly hôn với Thẩm Duệ rồi, không nhân dịp này bòn rút anh mấy khoản thì sau này có muốn cũng không làm được.

Thẩm Duệ “ừ” một tiếng, thu hồi ánh mắt, xuyên thấu qua lớp pha lê nhìn Tống Hân Nghiên đang sững sờ phía đối diện, bên môi nhiễm ý cười: "Làm sao vậy? Nhớ tôi à?”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

“Đương nhiên là nhớ rồi, anh là chồng em mà, khi nào anh trở về thế?”

“Mai sẽ về.”

“Vậy em ở nhà chờ anh.” Tống Nhược Kỳ không nghĩ tới anh lại trở về nhanh như vậy, thế thì cô ta không thể tiếp tục hú hí với Đường Diệp Thần rồi: “À, chồng ơi, vừa rồi em đi dạo phố nhìn thấy một chiếc nhẫn rất đẹp, chỉ là thẻ tín dụng của em tới hạn mức mất rồi.”

Thẩm Duệ nghe ra ngụ ý của cô ta, nói: “Đưa điện thoại cho giám đốc cửa hàng, tôi nói mấy câu.”

Tống Hân Nghiên nghe anh trò chuyện với giám đốc, trong lòng thấy sốt ruột cho anh, đồ vật Tống Nhược Kỳ kia xem trọng, nếu chỉ có mấy vạn đã mua được thì đã không gọi cho anh rồi. Nếu Tống Nhược Kỳ không ngoại tình với Đường Diệp Thần, cô ta xài tiền Thẩm Duệ như thế nào thì xài, cô sẽ không xen vào việc người khác.

Nhưng hiện tại cô ta bắt cá hai tay, ngủ với cháu trai của anh lại tiêu tiền anh, mẹ nó, thế mà tâm trạng vẫn thoải mái, đúng là vô sỉ tới cực điểm, cô thật sự không thể nhìn được.

Tống Hân Nghiên bất ngờ đứng dậy, lướt qua mặt bàn, duỗi tay cầm lấy di động của anh, ấn phím ngắt, sau đó trực tiếp tắt máy. Làm xong tất cả chuyện này, cô nghĩ đến sắc mặt tức giận của Tống Nhược Kỳ, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Cô trả điện thoại di động cho Thẩm Duệ, nhìn món ngon đầy bàn, bỗng có hứng ăn uống: "Đột nhiên cháu cảm thấy đói bụng quá, mình ăn cơm thôi.”

Thẩm Duệ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh hỏi: “Tại sao?”

Tống Hân Nghiên cầm đũa, ngẩng đầu lên, cười đặc biệt giả tạo: "Tại sao cái gì ạ? Cháu chỉ muốn thấy chị ta khó chịu thôi, có bản lĩnh thì tự mình kiếm tiền mà mua, xài tiền của đàn ông thì tài giỏi gì."

“Đây là nguyên nhân em kiên trì đi công tác với tôi?”

Tống Hân Nghiên thả đũa, nhìn cua lớn trước mặt, ánh mắt cô bỗng thoáng qua vài tia u buồn, nói: “Chú từng trải qua cảm giác bị người thân vứt bỏ khi bản thân đang cần nhất chưa? Cháu thử rồi, vừa tuyệt vọng vừa bất lực, có lẽ số cháu đã định trước không thân thiết với ba mẹ nên cháu không thể dựa vào bất cứ kẻ nào, chỉ có ép buộc bản thân trở nên mạnh mẽ.”

Thẩm Duệ lẳng lặng nhìn cô, giọng cô rất bình tĩnh, không hề có một chút dao động nào nhưng anh vẫn nghe ra nỗi đau xót ẩn giấu bên trong.
Chương 32: Vì sao không ai yêu cô?

Đây là một đề tài đau khổ, Tống Hân Nghiên sa sút tinh thần vài giây, đột nhiên giơ tay, gọi lớn: “Anh đẹp trai, có rượu không? Cho tôi một chai Mao Đài.”

Khóe miệng Thẩm Duệ khẽ co rút, anh cúi đầu kéo tay cô xuống, người phục vụ bên kia đã đi tới. Thẩm Duệ bình tĩnh nói: “Hân Nghiên, đừng quậy!”

“Cháu không quậy.” Tống Hân Nghiên thật sự không quậy, cô rất muốn say một trận. Trước kia mặc kệ có đau khổ như thế nào, cô đều không chịu mượn rượu giải sầu. Bởi vì cô biết, rượu vào người chỉ càng thêm đau khổ. Đêm nay, xem như cô và Thẩm Duệ đồng bệnh tương liên, tuy rằng anh chẳng biết gì nhưng cô vẫn muốn say một trận với anh.

Người cùng lưu lạc thiên nhai, hẳn nên thưởng thức lẫn nhau.

Thẩm Duệ nhìn cô chừng một phút, anh nhìn đến mức da đầu cô tê dại một trận mới bất ngờ hỏi: “Em nghiêm túc?”

Tống Hân Nghiên liếc xéo anh, nhướng đôi mắt ngọc nói: “Chú tư chồng, chú sẽ không keo kiệt đến mức mời cháu một chai rượu cũng tiếc chứ?”

Thẩm Duệ yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu, anh phất tay kêu người phục vụ đi lấy rượu. Mao Đài cất trong hầm năm mươi năm, tản ra hương rượu tinh khiết thơm ngát. Uống quá ba lượt, Tống Hân Nghiên đã hơi ngà ngà say, bắt đầu nói huyên thuyên như máy hát.

“Chú tư chồng, anh biết không? Tống Nhược Kỳ chính là công chúa bị chiều hư. Khi còn nhỏ, mặc kệ cô ta muốn cái gì, ba mẹ đều sẽ dâng lên tận tay cô ta, còn cháu thì luôn bị phớt lờ. Lên năm hai, trường học tổ chức đi du lịch, phụ huynh đi cùng. Kết quả gặp phải đất lở, biến cố tới quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã bị đất đá cuốn trôi. Ba mẹ ở ngay bên cạnh cháu, nhưng họ lại duỗi tay cứu Tống Nhược Kỳ cách xa hơn lên, trơ mắt nhìn cháu bị đất đá vùi lấp.” Nói đến chỗ thương tâm, Tống Hân Nghiên bưng chén rượu, ngửa đầu uống cạn sạch, rượu mạnh tràn vào cổ họng, sặc ra vài giọt nước mắt.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

“Sau đó thì sao, em thế nào?” Lòng Thẩm Duệ khẽ co rút, đau lòng cho cô.

“Tất nhiên cháu vẫn sống tốt, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, cháu nghe nói có một sinh viên không màng tất cả nhảy xuống cứu cháu, bản thân suýt nữa đã toi mạng. Sau này cháu mới biết, người đó tên là Đường Diệp Thần.” Tống Hân Nghiên nghiêng đầu, cười nói: “Anh ta là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh u ám của cháu, chiếu sáng cả cuộc đời cháu. Cháu yêu anh ta, chìm đắm sâu như thế, cống hiến hết những gì thuộc về cháu.”

Thẩm Duệ uống rượu, rượu vào hầu, đè nỗi chua xót dâng lên trong lòng xuống. Anh nhìn cô gái đang lâm vào hồi ức trước mặt, cảm giác ghen ghét sâu sắc không ngừng gặm nhấm máu thịt anh.

“Hai mươi năm qua, cháu chỉ làm một chuyện phản nghịch duy nhất, chính là trộm sổ hộ khẩu trong nhà, lén lút đi đăng ký kết hôn với anh ta. Cháu cho rằng, rốt cuộc cháu cũng chờ được thiên đường hạnh phúc, thế nhưng không ngờ, hiện thực lại một lần nữa đẩy cháu xuống vực sâu không đáy. Tình yêu của bọn cháu chưa bị hiện thực tàn phá đã lụi tàn. Không có người nào yêu cháu, cháu lại trở thành người cô đơn.”

Nước mắt lăn dài trên gò má, đáy lòng cô tràn ngập đau thương, nhấc chai rượu lên trút thẳng vào miệng. Uống đến giọt cuối cùng, cô ghé vào bàn khóc lớn, vừa khóc vừa đập bàn: "Tại sao không có ai yêu cháu?”

Cũng may lúc này đã qua giờ ăn cơm, nhà hàng không còn nhiều khách lắm, bọn họ rối rít liếc sang. Thẩm Duệ xấu hổ xin lỗi mọi người, tính tiền, đỡ cô gái nhỏ rời khỏi nhà hàng.

Trên đường về nhà, Tống Hân Nghiên cứ liên tục nỉ non bên tai anh: "Tại sao không có ai yêu cháu?”

Thẩm Duệ đỡ mông cô, xốc người lên ước lượng, thật lâu sau, anh khẽ thì thầm: “Hân Nghiên, nếu không có ai yêu em thì để tôi yêu em được không?”
Chương 33: Chỉ được ngoại tình với tôi

Hôm sau, khi Tống Hân Nghiên thức dậy thì bên ngoài trời cũng đã sáng. Ánh nắng mặt trời chiếu qua những khe hở trên rèm cửa, có vẻ như hôm nay lại là một ngày có thời tiết rất đẹp. Tống Hân Nghiên ngồi trên giường, trong lòng nghĩ ngợi lung tung, hóa ra dù cô có buồn và tuyệt vọng đến đâu thì mặt trời vẫn mọc đằng đông lặn đằng tây, cô chưa từng có một ngày để có thể lười biếng được.

Cô xốc chăn lên chuẩn bị rời khỏi giường, vài đoạn ký ức vụn vặt cô đã quên đột nhiên hiện lên trong đầu, cô sững sờ chết điếng nhìn chằm chằm vào ghế sô pha trong phòng khách, cô không tin được là mình còn có thể táo bạo như vậy.

Váy của người phụ nữ đang vén lên cao, áo sơ mi trắng vẫn chưa cài cúc, tay ôm lấy cổ người đàn ông, ngồi trên đùi anh ta không ngừng vặn vẹo, cô nói thì thầm: “Anh rể, chúng ta ngoại tình đi, đến lúc đó Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ đều phải gọi tôi là cô tư… Cái này không được thì tôi sẽ đi ngoại tình với bố chồng, đến lúc đó bọn họ sẽ gọi tôi là mẹ, lúc đó mới thích…”

Cô giật mình rồi rùng mình một cái, cô che mặt mình lại, ước gì có một cái lỗ để chui xuống, làm sao đây? Chết thật. Sau đó cô cố gắng nhớ lại mấy chuyện đã xảy ra, hình như… Hình như là Thẩm Duệ đã bịt miệng cô lại, mạnh bạo đè cô xuống ghế sô pha, anh nói: “Tống Hân Nghiên, em chỉ được ngoại tình với tôi thôi!”

Sau đó… Không có sau đó nữa, cô không nhớ gì nữa cả.

“Tách” một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người cao gầy bước vào, nhìn thấy cô đang ngồi ở trên giường, lông mày cau lại của anh giãn ra, anh cầm trên tay một bộ quần áo nữ bước tới: “Dậy rồi à? Đi rửa mặt chải đầu rồi chúng ta đi xuống ăn cơm.”

Tống Hân Nghiên ngơ ngác nhìn anh đến gần, toàn thân cô lập tức được bao bọc bởi hơi thở nam tính mát lạnh, cô cụp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc khóa thắt lưng kim loại của anh, đột nhiên thấy giữa hai chân nóng lên, hình như cô bị vật gì đó cứng chống vào.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú gần như trong tầm tay, cô hoảng sợ lắc đầu, không được, không thể nào, anh cũng nói là bị mèo con làm bị thương rồi mà, sao có thể? Chắc do uống rượu nên cô bị ảo giác thôi.

Thẩm Duệ cúi xuống nhìn cô, khỏe môi cong lên cho thấy anh đang có tâm trạng rất tốt, giọng nói trầm ấm mang theo sự cưng chiều: “Sao vậy? Uống rượu nên chóng mặt à?”

Hơi thở của Thẩm Duệ bao trùm lấy cô, khuôn mặt cô càng lúc càng đỏ lên, đột nhiên cô nhảy ra khỏi giường, dép lê còn chưa mang vào, cô lướt qua anh chạy đến phòng tắm.

Mới vừa đi được hai bước, anh đã vươn tay túm lấy cô, Thẩm Duệ từ phía sau áp vào người cô, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô run lên, sau đó anh nhét một cái túi giấy vào tay cô: “Cầm lấy quần áo đã, tôi ở bên ngoài đợi em.”

Phòng tắm được làm bằng kính trong suốt, không có rèm tắm ngăn cản, Thẩm Duệ chu đáo không để cô xấu hổ nên anh đã nhường lại căn phòng cho cô.

Tống Nghiên Hân đánh răng xong thì lơ đễnh, lần đầu bị phá hay chưa cũng không nhớ là đã xảy ra chuyện gì. Cô cởi quần áo ra đứng tắm dưới vòi hoa sen, trong lúc đó tâm trí cô cứ lang thang bay bổng, cho đến khi…

“A!” Cô hét lên một tiếng, cúi đầu nhìn lên năm dấu tay in trên ngực mình, đây là cái gì?

“Sao vậy?” Thẩm Duệ ở ngoài cửa nghe được tiếng hét chói tai của cô, không kịp suy nghĩ đẩy cửa xông vào, phòng tắm hơi nóng mờ mịt, thấp thoáng thân hình lả lướt hấp dẫn của người phụ nữ, anh cảm thấy máu trong cơ thể như đang chảy ngược xông thẳng lên đại não.

Tống Nghiên Hân không ngờ anh sẽ xong vào, cô sợ tới mức liên tục la hét, vừa hét vừa lấy khăn tắm quấn lại cơ thể đang lộ ra trước tầm nhìn của người đàn ông, xấu hổ đan xen với giận dữ nói: “Đi ra, chú đi ra ngay!”

Thẩm Duệ không nói lời nào xoay người bước ra khỏi phòng tắm, ngay lúc đóng cửa lại, anh hít một hơi thật sâu, suýt chút nữa là anh đã không kiềm chế được rồi…
Chương 34: Thích được người khác phục vụ

Nửa giờ sau, Tống Hân Nghiên mới mở cửa đi ra ngoài.

Cảm xúc của Thẩm Duệ nhìn cô vẫn bình thường, trông đôi mắt phượng cũng không nhìn ra có điểm gì khác thường, chỉ có điều chỉ có chính anh mới biết vừa rồi lòng mình biến động lớn đến nào. Tống Hân Nghiên có thân hình mảnh mai xinh đẹp nhỏ nhắn, chiếc váy chiết yêu màu hồng đào nhạt làm tôn lên dáng người vô cùng quyến rũ của cô.

Vừa rồi đứng trước quầy quần áo nữ, Thẩm Duệ mới liếc mắt một cái đã thấy thích thú với chiếc váy này, trong ấn tượng của anh, dường như cô ấy chưa bao giờ mặc quần áo màu sáng. Chẳng hiểu sao anh lại nghĩ màu hồng đào rất hợp với cô.

Tống Hân Nghiên trong lòng vẫn có chút xấu hổ, thấy anh nhìn mình chăm chăm, cô liền đưa tay ra quơ quơ trước mặt anh, tinh nghịch nói: “Cháu mặc cái váy này trông khó coi lắm à?”

Thẩm Duệ nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay, nhìn cô từ đầu đến chân, mỉm cười nói: “Đẹp, đẹp lắm!”

Tống Hân Nghiên bật cười như một đứa trẻ, không nhận ra tay cô vẫn nằm trong lòng bàn tay anh, cô nhẹ nhàng nói: “Còn dỗ dành người ta.”

Thẩm Duệ chỉ cười không nói, nắm tay cô đi về phía thang máy. Đi được mấy bước, lòng bàn tay bỗng trở nên trống rỗng, anh quay đầu lại thì thấy cô đang giấu hai tay ra sau lưng, anh mím môi, biểu cảm không được vui.

Tống Hân Nghiên nhìn trời nhìn đất mà không thèm nhìn khuôn mặt tuấn tú đã tối sầm lại của anh, đêm qua cô say đến phát điên, bây giờ đã tỉnh táo rồi, sao cô có thể lần nữa cùng anh mập mờ không rõ được?

Đối với cô, Thẩm Duệ là chú tư, và cũng là anh rể. Cho dù Tống Nhược Kỳ có làm điều gì có lỗi với cô, cô cũng không thể dây dưa mập mờ với anh được, nếu không thì cô chẳng khác gì Tống Nhược Kỳ cả.

Hơn nữa, làm sao cô có thể khiêu khích được một người như Thẩm Duệ? Chỉ cần cô còn có chút lý trí là mình cần phải tránh xa anh càng xa càng tốt.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Bầu không khí nặng nề cứ tiếp tục cho đến khi nhà ăn, Tống Hân Nghiên nghiêm túc cắt miếng bít tết trước mặt, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Duệ đang ngồi đối diện. Miếng bò bít tết vừa cắt xong đột nhiên biến mất, cô ngẩng đầu lên, đĩa thức ăn cô còn chưa động vào một miếng nào.

“Ơ, là của tôi mà.” Tống Hân Nghiên nói nhỏ, Thẩm Duệ không thèm quan tâm tới cô, cầm lấy nĩa lịch sự đưa lên miệng ăn.

Tống Hân Nghiên tức giận trừng mắt nhìn anh: “Chú tư à, chú không có tay để tự cắt hả?”

“Tôi thích được người khác phục vụ.” Thẩm Duệ liếc nhìn cô, nháy mắt bật chế độ ngang ngược.

“...” Tống Hân Nghiên cầm lấy nĩa chọc vào miếng bò bít tết trên dĩa, sao lại có kiểu người như vậy?

Người này nhìn trưởng thành chững chạc mà lại giống như một đứa trẻ con cứng đầu vậy.

Thẩm Duệ thấy cô không phản ứng thì hơi chán, anh ăn được hai miếng thì buông dao nĩa xuống, bưng ly rượu vang đỏ đưa lên môi nhấp một ngụm, vẫn nhìn chằm chằm cô đang cắt miếng bò bít tết đưa vào trong miệng, đột nhiên anh xấu xa nói: “Em còn nhớ đêm hôm qua em với tôi đã làm gì không?”

“Ư…” Tống Hân Nghiên bị mấy lời u oán của anh làm cho mắc nghẹn, miếng thịt bò mắc kẹt trong cổ họng cô, nuốt xuống không được phun ra cũng không xong, cô nghẹn đến mức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, hai mắt trợn trắng.

Thẩm Duệ vội vàng đứng dậy đi vòng qua đứng cạnh cô, anh dùng bàn tay to vỗ mạnh lên lưng cô vài cái, cô mới có thể nhổ được miếng thịt bò ra, đôi mắt rưng rưng, cô ứa nước mắt nhìn Thẩm Duệ, nghẹn ngào không nói nên lời.

Thẩm Duệ lấy ly nước đưa đến môi cô, nhẹ nhàng nói: “Uống nước đi, mắc nghẹn à? Ăn chậm một chút, không ai cướp mất của em đâu, không đủ thì mình gọi thêm.”

Suýt chút nữa là Tống Hân Nghiên bật khóc, nếu không phải do anh nói ra mấy câu đó thì sao cô mắc nghẹn được?

Thẩm Duệ cúi đầu nhìn bộ dạng đáng thương đang rưng rưng nước mắt của cô, trong lòng xúc động, theo bản năng cúi xuống…
Chương 35: Uống say thì có thể giở trò lưu manh à?

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú đang ngày càng gần cô hơn, hơi thở nóng rực hòa quyện với mùi rượu vang đỏ phả vào mặt cô. Cô biết anh muốn làm gì, cô bắt đầu quay đi, đôi môi mỏng của anh chạm lướt qua cánh môi hồng rối đáp xuống má cô, thật sự là cô không có chút hứng thú nào.

Tống Hân Nghiên đứng bật dậy, gò má bị anh hôn dần nóng lên, cô phồng má nhìn Thẩm Duệ đang ở cách đó một mét: “Chú…”

Thẩm Duệ không hề hối lỗi, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đen láy trầm tĩnh.

Tống Hân Nghiên đột nhiên không nói nên lời, anh biết mình đang làm gì mà vẫn không chịu xin lỗi cô, điều đó nghĩa là gì? Tống Hân Nghiên không phải là một cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời, ánh mắt của người đàn ông thể hiện sự chiếm hữu mạnh mẽ khiến cô ấy phải bối rối. Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Cô không hiểu, cũng không muốn hiểu, cô cầm lấy túi xách, xoay người rời đi. Khi cô đi ngang qua Thẩm Duệ, cổ tay của cô bị anh nắm lấy.

“Ăn cơm đi đã, chiều nay đến công trường với tôi.” Thẩm Duệ để ý đến sự hoảng sợ hiện lên trong mắt cô, tim anh thắt lại, vừa rồi anh hơi quá vội vàng.

Tống Hân Nghiên bĩu môi, giá mà cô có đủ lý trí, cô sẽ lập tức xoay người chạy đi, đặt vé máy bay trở về Đồng Thành, sau đó từ bỏ dự án này, từ bỏ vị trí giám đốc sáng tạo, tiếp tục làm một nhà thiết kế vô danh, không còn dây dưa mập mờ với Thẩm Duệ nữa.

Nhưng mà cô không thể, cô cần phải vượt lên, chỉ khi đứng ở một vị trí đủ cao, cô mới có thể xuất hiện trước mặt người đó, hỏi bà ấy vì sao năm đó lại bỏ rơi cô.

Tống Hân Nghiên nghiến răng, quay lại ghế ngồi xuống, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, cố tình nhấn mạnh lời nói: “Chú tư, tôi mong chuyện vừa rồi sẽ không xảy ra nữa, còn chuyện xảy ra tối hôm qua là tôi uống say, nếu có gì mạo phạm, mong chú tư bỏ qua cho tôi!”

Thẩm Duệ lắc lư chất lỏng màu đỏ tím trong ly, màu sắc làm nổi bật lên những ngón tay thon dài xinh đẹp của anh, anh nhướng mày nhìn về phía cô, giọng điệu có vài phần hăm dọa: “Ý em là, uống say thì có thể giở trò lưu manh?”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

“…” Tống Hân Nghiên bị anh làm cho nghẹn lại đến nỗi không nói nên lời, cái con người này!

Ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô lúc trắng lúc đỏ, anh nói tiếp: “Không có lần sau đâu.”

Nếu có lần sau, anh sẽ không buông tha cô dễ dàng như vậy.

Nghe được lời đảm bảo của anh, Tống Hân Nghiên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Vừa thả lỏng, cảm giác thèm ăn của cô tăng lên, lập tức ăn như hổ đói.

Thẩm Duệ vừa thưởng thức rượu vang Old Lafite*, vừa nhìn bộ dạng ăn uống không được lịch sự cho lắm của cô, cô gái này thật sự rất đơn thuần nên có thể tin anh một cách dễ dàng: “Nhiêu đây có đủ không, không đủ thì gọi thêm.”

*Một loại rượu vang của Pháp thuộc dòng rượu vang Bordeaux, nằm ở Pauillac, Pháp.

Tống Hân Nghiên không nói gì, cô lắc đầu nguầy nguậy. Trên bàn có hai phần salad hoa quả, hai phần đồ ngọt, còn có hai phần súp đặc đã bị cô cho hết vào bụng. Cho đến khi cảm thấy no thì cô mới ăn chậm lại.

Ăn cơm xong, công ty chi nhánh của tập đoàn Thẩm thị cho xe tới đưa họ đến công trường, nguyên mẫu của dinh thự thứ mười đã được tu sửa, với những dãy nhà theo phong cách kiến trúc Châu u, giống như bước vào một thị trấn nhỏ vậy. Đây là khu dân cư lớn nhất và sang trọng nhất của thành phố C, dự án này từ lúc quy hoạch đến lúc khởi công đã tốn hàng chục tỷ đồng để cho ra những căn biệt thự đẹp nhất.

Tống Hân Nghiên đội nón bảo hộ đi theo sau Thẩm Duệ, người phụ trách công trường dẫn đường cho họ, hai người vừa đi vừa thảo luận.

Thẩm Duệ lúc làm việc thật sự rất nghiêm túc, khi người phụ trách công trường báo cáo tiến độ, anh rất tập trung lắng nghe. Tống Hân Nghiên nhìn lướt qua, rồi liếc lại, không nhịn được bản tính mê trai nổi lên, thật sự lúc làm việc nghiêm túc, anh thật sự rất đẹp trai!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom