• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (3 Viewers)

  • Chương 236-240

Chương 236: Say thì ngủ, rất ngoan(5)

Tống Hân Nghiên gật đầu, cô đã tỉnh hơn phân nửa, cho dù không muốn đối mặt với căn phòng tĩnh mịch kia thì cô vẫn phải trở về. Quay về Đồng Thành, cô phải học cách nhìn thẳng vào mối quan hệ của cô và Thẩm Duệ.

Khi đó, nói yêu đương bí mật là cô, bây giờ người không quen cũng là cô, đúng là chỉ giỏi giả vờ.

Về tới xe, cơ thể đã ấm hơn, tài xế khởi động xe đi về hướng Kim Vực Lam Loan, nửa tiếng sau xe dừng bên ngoài tiểu khu. Đại khái là chưa hoàn toàn tỉnh rượu nên Tống Hân Nghiên đã tựa vào ghế ngủ thiếp đi. Liên Mặc nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay ấn cửa sổ chỗ cô ngồi, đèn đường chiếu vào, gương mặt cô ngủ một cách bình thản, anh hơi nghiêng người tới gần cô, gương mặt đẹp trai cách cô chỉ có một tấc, anh thản nhiên nói: “Hân Nghiên, dậy thôi, tới nhà rồi.”

Tống Hân Nghiên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt anh gần trong gang tấc, cô giật cả mình, tim đập thình thịch, theo bản năng cô nghiêng đầu né tránh, Liên Mặc vội vàng lùi về phía sau, anh áy náy nói: “Xin lỗi, dọa em sợ rồi, anh gọi em mãi mà không thấy em phản ứng.”

Hai má Tống Hân Nghiên ửng đỏ, cô lắp bắp nói: “Không, không sao, cảm ơn anh đã đưa em về, tạm biệt!” Dứt lời, cô vươn tay đẩy cửa bước ra khỏi xe. Cô đứng ở ven đường, thấy vai mình vẫn đang khoác áo của anh, cô vội vàng cởi ra đưa cho anh: “Liên Mặc, áo khoác của anh.”

Liên Mặc cười dịu dàng: “Bên ngoài lạnh, em cầm lấy, lần sau đưa anh cũng được, em vào trong đi, tạm biệt!”

Nói xong anh phân phó tài xế, chiếc xe chậm rãi rời đi, anh nhìn bóng dáng cao lớn cách đó không xa đầy ẩn ý rồi mới nâng cửa sổ kính.



Tống Hân Nghiên nhìn theo chiếc xe, cô thở dài nhìn áo khoác trong tay, vừa xoay người cô đã chạm phải ánh mắt sắc như dao, đôi mắt phượng nhuộm đầy lửa giận, giống như muốn thiêu cháy cô: “Buổi tối em đi ăn với anh ta?”

Giọng điệu của Thẩm Duệ không hề khách khí, vừa rồi anh nhìn thoáng qua cửa sổ kính, hai người giống như đang hôn nhau. Anh vừa nhìn đã rời tầm mắt, nhưng không ngờ cô lại bước từ trên xe xuống.

Khoảnh khắc đó, anh tức tới sôi gan, anh ở đây chịu gió chịu lạnh đợi cô tới nửa đêm, cô lại đi hôn một người đàn ông khác trong xe, cơn giận trong lòng anh nháy mắt bùng nổ.

Tống Hân Nghiên bị anh dọa sợ tới mức lùi về sau một bước, cô mờ mịt nhìn anh như từ trên trời rơi xuống: “Anh về từ khi nào vậy? Không phải nói mấy ngày nữa mới về sao?”

Thẩm Duệ rất tức giận, nghe cô hỏi như vậy, anh không nhịn được mà xuyên tạc ý của cô, anh giận dữ nói: “Sao nào, anh về sớm chướng mắt em phải không?”

“Anh nói chuyện kiểu gì thế?” Tống Hân Nghiên không vui, thái độ của người này quá tệ, lời của anh như đang châm chọc khiến cô cực kỳ khó chịu: “Nếu anh nói là anh về sớm thì tối nay em sẽ không ra ngoài.”

“Không chịu được cô đơn thế cơ à? Anh không ở đây mấy ngày thôi mà em đã đi tìm đàn ông rồi?” Thẩm Duệ tức tới không thèm lựa lời, vừa rồi anh nhìn thấy bọn họ hôn nhau ở trong xe, đừng nói tới xuống xe rồi còn lưu luyến đưa mắt nhìn theo như vậy, bộ dáng kia đúng là ngứa mắt.

Lúc này, Tống Hân Nghiên đã bị anh chọc giận, cô không nói lời nào xoay người đi về phía ven đường đưa tay gọi taxi. Thẩm Duệ nhíu mày, anh túm lấy cổ tay cô, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, giống như chỉ vài giây nữa thì anh sẽ bóp chết cô: “Em muốn làm gì?”

“Không phải anh nói em không chịu được cô đơn hay sao, bây giờ em sẽ đi tìm đàn ông cho anh xem.” Nửa câu sau, Tống Hân Nghiên gần như là nghiến răng nghiến lợi nói. Ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất anh cũng không cho cô thì đoạn quan hệ này làm sao có thể duy trì được?

“Tống Hân Nghiên!” Thẩm Duệ cắn răng trừng mắt nhìn cô: “Anh ở bên ngoài nhà em đợi em suốt ba tiếng đồng hồ, trong lúc đó em lại đi đâu? Vừa rồi ở trong xe, em có dám nói là hai người không hôn nhau? Em thiếu đàn ông thì cứ việc nói, anh lập tức bay về thỏa mãn em !”

“Chát” một tiếng, bên ngoài tiểu khu bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, thời gian dường như dừng lại, Thẩm Duệ nghiêng đầu, trên gương mặt đẹp trai in hằn năm ngón tay, anh không thể ngờ được, Tống Hân Nghiên lại dám đánh anh.

Tống Hân Nghiên không tin nhìn bàn tay mình, vừa rồi cô đã đánh anh, cô ngẩng đầu nhìn anh. Trên mặt anh in rõ năm ngón tay, cô rất hối hận, đưa tay muốn chạm vào mặt anh nhưng lại bị anh dùng sức hất ra: “Thẩm Duệ, xin lỗi, em…”

Thẩm Duệ không nói lời nào, anh sải bước tới ven đường, chặn một chiếc taxi trống rồi ngồi vào. Tống Hân Nghiên ngẩn người, cô cảm thấy mình nên đuổi theo xin lỗi anh.

Mặc kệ lời của anh có ác độc thế nào nhưng cô đánh người là không đúng. Lúc cô chạy theo, xe đã rời đi, cô vừa chạy vừa đạp vào cửa sổ kính, nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, cô nôn nóng: “Thẩm Duệ, anh đừng đi, anh xuống xe trước đã, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”

Thẩm Duệ không thèm nhìn cô, anh dặn tài xế: “Đừng lái quá nhanh, để cô ấy đuổi theo kịp là được.”

Tài xế liếc mắt, người đàn ông này thật ấu trĩ, anh ta cho rằng công ty taxi là do nhà anh ta mở hay sao? Cho dù là cãi nhau với bạn gái thì cũng đừng chậm trễ anh kiếm tiền chứ: “Anh trai à, anh vẫn nên xuống xe nói chuyện với bạn gái đi, trông cô ấy có vẻ rất yêu anh đó, vẫn chạy đuổi theo xe.”

Từ đầu tới cuối Thẩm Duệ cũng không hề nhìn cô, anh nói: “Anh không cần quan tâm, tiền xe tôi trả gấp ba.”

Tài xế mắng thầm một câu, có tiền đúng là tùy hứng!

Tống Hân Nghiên đương nhiên là không nghe thấy cuộc trò chuyện ở trong xe, cô liều mạng đập cửa sổ, thở hổn hển nói: “Thẩm Duệ, là em sai, em không nên tát anh, anh tha thứ cho em đi, lời anh nói cũng rất khó nghe, cái gì mà thiếu đàn ông, cái gì mà không chịu được cô đơn, có người nào nói bạn gái mình như anh không?”

Thẩm Duệ nghe vậy, giận không chỗ phát tiết, rõ ràng là cô dây dưa với người đàn ông khác, bây giờ lại trách anh nói chuyện khó nghe đúng không?

“Thẩm Duệ, anh xuống trước đi đã, đừng ảnh hưởng người ta kiếm tiền, chúng ta nói chuyện tử tế.” Buổi tối Tống Hân Nghiên đã uống rượu, lúc này cả người cô như nhũn ra, chạy cả một đoạn đường dài như vậy, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi nhưng người đàn ông ấu trĩ này lại không có ý định dừng xe.

Tốc độ xe không nhanh không chậm đủ cho cô đuổi theo, cô biết mặc dù anh giận nhưng không có ý rời đi. Anh đang đợi cô dỗ anh, làm cho anh vui vẻ thì anh sẽ xuống xe.

Thẩm Duệ không để ý tới cô, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước. Xem ra là do anh đã cưng chiều cô tới coi trời bằng vung nên cô mới dám ra tay với anh. Anh sống ba mươi năm trên cuộc đời, chưa từng có một ai dám bạt tai anh, cô là người đầu tiên, được, được lắm! Nếu anh dễ dàng tha thứ cho cô như vậy, anh sẽ không mang họ Thẩm!
Chương 237: Say thì ngủ, rất ngoan(6)

“Thẩm Duệ, xin lỗi, anh muốn đánh hay muốn mắng em cũng được, xuống xe trước đã. Em mệt quá, không chạy nổi nữa. Em rất nhớ anh, muốn nhìn thấy anh, chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không? Vừa rồi em với Liên Mặc không hề xảy ra chuyện gì cả, anh ấy chỉ tựa gần em một chút thôi, không có những chuyện lộn xộn như anh nghĩ đâu, anh đừng giận nữa.” Tống Hân Nghiên vừa chạy vừa la, hô hấp ngày càng trở nên dồn dập, thậm chí còn có chút khó thở, cổ họng khô khốc, hai chân nặng trĩu, cô thật sự không chạy không nổi.

Thẩm Duệ nghe thấy câu ‘Em rất nhớ anh’ của cô, trái tim anh mềm nhũn, anh làm sao nỡ ngược đãi cô được nữa, anh hạ cửa kính xe, lạnh lùng nói: “Đuổi không được thì đừng đuổi nữa, về đi, chúng ta bình tĩnh một chút.”

Tống Hân Nghiên vốn không đuổi kịp, thấy anh hạ cửa xe cô lại có thêm động lực, cô nói: “Em thật sự biết sai rồi, em sẽ không bao giờ đánh anh nữa, anh xuống trước đã, muốn chém muốn giết gì thì tùy anh, nhưng đừng để em chạy nữa, em thật sự chạy không nổi, sau khi tốt nghiệp em cũng chưa từng chạy quãng đường xa như vậy.”

Cô vừa nói vừa thở không ra hơi, mồ hôi trên trán lăn xuống, mái tóc cột đuôi ngựa cũng trở nên lỏng lẻo, khiến cả người cô dường như có một rung cảm khác.

Trông cô thảm như vậy, tài xế không nhìn nổi nữa: “Tôi nói này anh trai, cô gái nhỏ đã van xin anh như vậy rồi, sao anh còn tâm địa sắt đá như vậy?”

“Không cho ông nói anh ấy là tâm địa sắt đá, ông cũng đâu phải tài xế riêng của anh ấy, thấy tôi chạy khổ sở như vậy cũng không dừng xe, ông mới sắt đá ấy!” Tống Hân Nghiên chỉ lo nói chuyện, không để ý vấp phải cục đá dưới chân. Đầu gối, cùi chỏ và bàn tay cô ma sát trên mặt đất, cơn đau đã xuyên thấu toàn bộ dây thần kinh của cô.

May mà bây giờ đã khuya, xung quanh đây không phải là đường chính, xe cũng không nhiều lắm, nếu không bọn họ đã trực tiếp nghiền qua cô rồi.

Phía trước vang lên tiếng phanh xe, mấy giây sau, cơ thể Tống Hân Nghiên hẫng lên, một hơi thở nam tính ập tới xen lẫn với mùi thuốc lá nồng đậm tươi mới, cô ngẩng đầu nhìn anh, môi mỏng mím chặt, có thể nhìn ra anh vẫn đang tức giận.

Hai tay cô chủ động ôm lấy cổ, tựa đầu trên vai anh, cô làm nũng nói: “Thẩm Duệ, em xin lỗi, vừa rồi em không có ý đó, anh tha thứ cho em nhé.”

Thẩm Duệ không nhìn cô, anh ôm cô tới cửa một hiệu thuốc, đặt cô trên ghế dài, không nói lời nào đi vào hiệu thuốc, một lát sau anh đã cầm trên tay một chai thuốc tím và tăm bông bước ra ngoài.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, vặn chai thuốc tím ra. Thấy quần dài của cô bị rách hai bên đầu gối, đầu gối rướm máu, anh nhíu mày tự trách.

Tống Hân Nghiên thấy mặt anh đen lại, cho là anh vẫn còn đang giận cô, cô nói: “Không đau, chỉ cọ trên đất có chút thôi, ngày mai là khỏi rồi.” Trong lúc nói chuyện, Thẩm Duệ đã ấn bông gòn lên đầu gối cô, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng lọ thuốc kích thích chỗ da bị rách, cô vẫn run lên vì đau.

Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút mơ hồ: “Anh đang bôi thuốc cho em mà em lại run rẩy như vậy?”

“...” Tống Hân Nghiên định quát anh, nhưng nhìn dấu năm ngón tay vẫn đang in trên má anh, cô lại nuốt ngược trở lại: “Đau, anh nhẹ chút.”

“Biết đau là tốt, lần sau nếu em còn dám ra tay với anh, anh sẽ ném em cho chó ăn, đúng là đồ không có lương tâm.” Thẩm Duệ một bụng oán hận, gọi điện cho cô thì tắt máy, cô lại lăn lộn với người đàn ông khác tới giờ này mới về còn dây dưa mập mờ trên xe, đã vậy cô còn tát anh một bạt tai, anh càng nghĩ càng tức.

Nếu đổi lại thành người phụ nữ khác thì sớm đã bị anh ném vào tận Thái Bình Dương rồi, sao còn để cho cô ở đây mắt to trừng mắt nhỏ?

Trong lòng Tống Hân Nghiên vẫn còn áy náy nên không tranh cãi với anh, đợi anh xử lý vết thương xong, tay chân của cô đã đau tới tê cứng. Thẩm Duệ đứng dậy, nhìn cô ngồi bất động, anh hờ hững nói: “Em còn định ngồi ở chỗ này đến bao giờ?”

“À.” Tống Hân Nghiên đứng lên, đi được vài bước thì phát hiện trên người mình thiếu thứ gì đó, nhìn áo khoác rơi xuống ven đường cách đó không xa, cô nói: “Thẩm Duệ, anh đợi em một lát, em đi nhặt cái áo.”

Giây sau, cổ tay cô đã bị anh giữ chặt, lửa giận trong lòng vừa bình ổn lại bắt đầu bốc cháy hừng hực, anh giận dữ nói: “Không được nhặt!”

“Thẩm Duệ, anh đừng ầm ĩ nữa.” Áo khoác là của Liên Mặc, cô còn phải trả lại cho anh.

“Anh nói không được nhặt là không được nhặt!” Gương mặt của Thẩm Duệ lạnh như băng, một cái áo thôi mà cũng để tâm như vậy, em nhất định phải chọc cho anh mất hứng hay sao?

“Anh nói chuyện kiểu gì thế, anh ấy là bạn của em!” Vẻ mặt của Tống Hân Nghiên cũng lạnh xuống, anh có bạn bè của anh, cô cũng có bạn của cô. Ở Đồng Thành, ngoại trừ Hàn Mỹ Hân, Liên Mặc cũng xem như là bạn có chút giao tình của cô.”

Thẩm Duệ nhìn bộ dáng kia của cô, giống như người đang không nói lý chính là anh, anh cười khẩy, ánh mắt đầy châm chọc: “Bạn bè? Bạn cái con mẹ gì mà hôn em, em nghĩ tôi là thằng ngốc sao, hay là cho rằng tôi dễ bị lừa gạt?”

Tống Hân Nghiên đã uống rượu, lúc này rượu xông lên đầu khiến cô hoa cả mắt, đây là lần đầu tiên Thẩm Duệ quát lớn trước mặt cô, cô vỗ vỗ trán: “Em đi nhặt áo, chúng ta về nhà rồi nói chuyện, được không?”

Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên anh dùng lực hất tay cô ta, xoay người sải bước tới ven đường vẫy một chiếc taxi rồi khom lưng ngồi vào.

Lần này, taxi rời đi, Tống Hân Nghiên cũng không đuổi theo nữa, cô không còn sức để chạy theo anh. Cô không thể hiểu nổi, chỉ vì một cái áo mà anh làm ầm lên như vậy?
Chương 237: Ngay cả chạm vào em cũng không thể sao? (1)

Tống Hân Nghiên lết cơ thể mệt mỏi về chung cư, cô quẳng mình lên sofa, trong căn phòng tối tăm, cô ngẩn ngơ nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Một lát sau cô mới nhớ tới điện thoại mình hết pin. Cô vội vàng xoay người lấy di động từ trong túi xách rồi bước vào phòng ngủ lấy sạc. Điện thoại lên nguồn, âm thanh báo cuộc gọi nhỡ liên tiếp vang lên. Cô mở lịch sử, tất cả đều đến từ một người. Từ sau khi cô cúp máy, hầu như vài phút đều có một cuộc gọi đến.

Cô vỗ trán tỉnh cả rượu. Nhớ tới bóng lưng tức giận rời đi của anh, cô rên rỉ một tiếng. Cô chần chừ rồi gọi điện lại cho anh, chuông vang lên hai tiếng thì tắt máy, Tống Hân Nghiên nhíu mày bấm gọi tiếp nhưng đầu dây bên kia đã khóa máy.

Cô trừng mắt nhìn điện thoại, xem ra lần này anh thật sự tức giận, ngay cả điện thoại của cô cũng không thèm nghe. Cô ném điện thoại lại trên tủ đầu giường, ngã xuống chăn bông, thôi bỏ đi, đợi cho cả hai bình tĩnh lại. Ngày mai cô sẽ tìm anh để xin lỗi.

Tống Hân Nghiên nằm trên giường ngủ say lúc nào không biết.

Thẩm Duệ không nghe điện thoại của Tống Hân Nghiên, còn tùy hứng tắt luôn máy. Anh cứ nghĩ làm như vậy mình sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng vài phút sau, trong lòng anh lại bắt đầu nôn nóng. Cô gọi điện làm anh bực mình, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại anh lại càng bực hơn.

Giữa tình cảm nam nữ, hai bên phải nỗ lực nhiều như nhau thì mới không mất cân bằng. Người nào bỏ ra nhiều hơn thì người ấy thua, anh thích cô trước. Thế nên trong mối quan hệ này anh bị vây ở thế bị động.

Thẩm Duệ mở nguồn, điện thoại không vang lên nữa, anh mở hộp Wechat, Wechat cũng rất im lặng, anh lại mở hộp thoại, ngay cả một tin nhắn cũng không có, anh cau mày, cô chỉ gọi cho anh một cuộc điện thoại đã mất kiên nhẫn rồi sao?

Anh trừng mắt nhìn điện thoại, càng nhìn càng tức, dứt khoát ném luôn di động lên ghế không thèm để ý tới nữa.

Về tới Như Uyển, phòng khách vang lên tiếng TV, có lẽ là nghe được bước chân đi vào, Liên Thanh Vũ chạy từ phòng khách ra, nhìn thấy anh phong trần mệt mỏi đứng trước cửa, cô ta vui vẻ nói: “Thẩm Duệ, anh về rồi.”

Thẩm Duệ thay giày rồi đi vào phòng khách, dưới ánh sáng của ngọn đèn, dấu in năm ngón tay trên mặt anh hiện lên cực kỳ rõ nét, Liên Thanh Vũ kinh sợ, nhón chân đưa tay sờ lên mặt anh: “Thẩm Duệ, mặt anh bị sao thế này, anh đánh anh vậy?”

Thẩm Duệ tránh tay cô, anh đi thẳng tới sofa ngồi xuống, TV đang chiếu chương trình tạp kỹ không có chút giá trị gì làm anh đau cả đầu. Anh cầm điều khiển từ xa đổi kênh, lạnh nhạt nói: “Bị một con mèo nhỏ đánh.”

Liên Thanh Vũ đứng cạnh sofa, nghe giọng điệu của anh khiến trái tim cô lạnh lẽo, Thẩm Duệ là loại đàn ông nào? Chỉ cần người khác đụng vào một sợi lông của anh thì anh sẽ có thù tất báo. Bây giờ bị người ta tá, anh lại không thèm để ý.

Không biết vì sao, trực giác mách bảo cô, vết trên mặt anh là do người phụ nữ rời khỏi biệt thự lần trước đánh. Cô khẽ nhíu mày rồi ngồi xổm bên cạnh, ngẩng mặt lên nhìn anh, hỏi dò: “Người nào mà dám đánh cả lên mặt anh vậy?”

Cuối cùng Thẩm Duệ cũng tìm được một kênh vừa mắt, anh đặt điều khiển lại bàn trà, liếc mắt nhìn Liên Thanh Vũ một cái, đổi đề tài: “Em ở chỗ này có quen không?”

“À, không tồi, ở đây hoàn cảnh tốt, có người giúp việc, còn có cả bảo vệ giám sát 24/24, em cảm thấy rất yên tâm. Thẩm Duệ, anh ngồi một lát, em đi lấy đá chườm cho anh.” Liên Thanh Vũ nói xong liền xoay người đi về phía phòng bếp.

Giờ này người giúp việc đã ngủ hết rồi, Liên Thanh Vũ lấy khăn mặt sạch bọc đá lại, sau đi ra ngoài.

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào TV đến ngẩn người, không biết đang suy nghĩ điều gì, cô đi đến mà anh cũng không phát hiện. Cô tới cạnh anh, nghiêng người áp khăn lên chỗ bị thương trên mặt, dường như anh bị cơn lạnh bừng tỉnh, Thẩm Duệ quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt xẹt qua một tia thất vọng.

Thẩm Duệ nhận lấy khăn ấn lên mặt, cảm giác lạnh như băng từ mặt tràn tới tận đáy lòng, Liên Thanh Vũ dè dặt ngồi xuống cạnh anh. Về chuyện của người phụ nữ hôm đó, cô vẫn không hỏi anh, nhưng lúc này cô thật sự không nhịn được: “Thẩm Duệ, vết thương trên mặt anh, có phải do người phụ nữ hôm đó đánh không?”

Bàn tay đang ấn khăn mặt của Thẩm Duệ cứng đờ, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Em hỏi cái này làm gì?”

“Em chỉ tò mò thôi, thái độ của anh đối với cô ấy không giống với những người khác, em nhìn thấy cô ấy bước ra từ phòng ngủ của nah, hai người...” Cổ họng của Liên Thanh Vũ giống như bị nghẹn, cô không hỏi tiếp được nữa.

Thẩm Duệ dời tầm mắt, anh nhìn màn hình TV không chớp mắt rồi nói: “Không lâu nữa, cô ấy sẽ trở thành vợ của anh.”

Nghe được lời hứa hẹn này, Liên Thanh Vũ giống như bị người ta đẩy một cái không kịp đề phòng. Cô ngồi ngẩn ngơ, bàn tay bên hông xuýt chút nữa đã cào rách sofa, một lúc lâu sau cô mới nói: “À.”

Đáp lại một cách hời hợt giống như không thèm để ý, thật ra trong lòng cô đang rỉ máu, cô nhìn gương mặt đẹp trai lạnh nhạt của anh, chua xót nói: “Vậy em chúc mừng hai người trước nhé.”

“Cảm ơn.” Thẩm Duệ thản nhiên đáp.

Trái tim Liên Thanh Vũ bị tiếng cảm ơn này của anh đâm thủng một lỗ, máu tươi tràn ra khiến cô đau đớn. Liên Thanh Vũ cắn chặt môi, hốt hoảng dời tầm mắt nhìn về phía màn hình TV: “À đúng rồi, anh ăn cơm chưa, dì Lan gói sủi cảo, em đi nấu cho anh nhé.”

Cô vừa xoay người, cổ tay đã bị anh nắm lấy, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh khiến trái tim thầm kín của cô trở nên run rẩy. Thẩm Duệ lắc đầu: “Không cần đâu, anh không muốn ăn, ngồi một lát sẽ về phòng.”

Liên Thanh Vũ nhìn anh không chớp mắt, dưới ánh đèn, ngũ quan trên gương mặt anh như được điêu khắc, mỗi một đường nét đều vô cùng đẹp đẽ, người phụ nữ nào được anh đối xử dịu dàng lại không động tâm đây.

Cô chậm rãi rút tay lại, bảo trì khoảng cách nhất định với anh, tránh cho bản thân sẽ làm ra hành động gì không thích hợp. Cô dịu dàng nói: “Người là sắt còn cơm chỉ là thép, cho dù không muốn thì cũng nên ăn một chút.”

“Không cần thật mà, thời gian cũng không còn sớm nữa, em về phòng nghỉ ngơi sớm đi.” Thẩm Duệ đặt khăn mặt lên bàn trà, nửa gương mặt kia đã bị đá lạnh tới đông cứng, không hề có chút cảm giác nào. Anh đứng dậy bước lên phòng.

Liên Thanh Vũ đứng dưới phòng khách, ánh mắt nhìn theo bóng dáng thẳng tắp đang dần biến mất ở cầu thang tầng hai của anh, cô thu hồi tầm mắt, nhìn khăn mặt trên bàn trà. Một lát sau, cô lấy khăn mặt áp lên gò má mình, trên khăn vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh, làm trái tim cô trở nên nóng bừng, cô híp hai mắt, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, một tiếng rên rỉ bật ra khỏi môi: “Thẩm Duệ, ưm...”
Chương 238: Ngay cả chạm vào em cũng không thể sao? (2)

Thẩm Duệ tắm xong, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm che đi bộ phận quan trọng, tóc ẩm ướt đang nhỏ từng giọt, bọt nước trong suốt đang trôi tuột theo cơ bụng rắn chắc dọc theo đường nhân ngư rồi ngấm vào khăn tắm, khơi gợi cho người ta trí tưởng tượng vô hạn.

Anh đi tới trước cửa sổ, trong phòng không hề bật đèn, cả người anh giống như đang hòa mình vào bóng đêm vô tận, anh liếc mắt nhìn điện thoại đang nằm yên lặng trên tủ đầu giường, trong lòng lại bắt đầu cáu kỉnh. Cô nhóc này đúng là ngốc, ỷ vào việc anh thích cô là có thể xem nhẹ anh như vậy?

Anh khom lưng cầm điện thoại, định gọi điện chất vấn cô nhưng lại cảm thấy mất mặt, anh nghiến răng nghiến lợi mở Wechat, nhìn thấy nickname ‘Đại nam thần nhà Nghiên Nghiên’, trước mắt anh lại hiện lên bộ dáng cô cầm điện thoại của anh, chăm chú viết nickname này, anh vò đầu, nhất thời xúc động, ấn ghi âm tin nhắn thoại, nghiêm mặt tức giận nói: “Sáng sớm mai nếu em còn không tới trước mặt anh thì đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

Thông báo gửi tin nhắn thành công, anh lại bắt đầu hối hận, ảo não nhìn chằm chằm vào di động, anh gửi tin nhắn cho cô trước, sao cứ có cảm giác như đang cầu hòa. Anh ném điện thoại lên giường, đi tới cạnh tủ đầu giường mở đèn.

Khóe mắt liếc tới vali để trước cửa, anh nhíu mày bước tới, anh mở vali lấy ra một chiếc đồng tâm kết lưu ly rồi xoay người đi tới phòng sách.

Phòng sách và phòng ngủ chính chỉ ngăn cách nhau bởi một cánh cửa, có thể trực tiếp từ bên ngoài hoặc phòng ngủ đi vào. Thẩm Duệ đi tới cạnh bàn, cầm chìa khóa mở ngăn kéo cuối cùng, lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.

Trong hộp đựng một chiếc đồng tâm kết lưu ly bị lửa thiêu rụi, lần trước anh đã mang nó về từ nhà họ Thẩm. Anh đưa tay cầm lên, đặt hai chiếc đồng tâm kết bên cạnh nhau, dưới ánh đèn, một chiếc màu sắc khá cũ kỹ vì trải qua năm tháng, cái kia thì vẫn còn rất mới.

Hai chuỗi đồng tâm này được kết giống hệt nhau, nhưng chất lượng lại không hề giống nhau. Anh ngắm nghía hai chuỗi lưu ly trong tay, là trùng hợp sao? Chu Vệ tìm Tiểu Lục, Tiểu Tình lại vừa khéo lấy đồng tâm ra cho Chu Vệ nhìn thấy.

Anh cẩn thận nghiên cứu hai chuỗi đồng tâm kết, sau đó anh phát hiện phía trên chuỗi lưu ly cũ có khắc tên của anh “Duệ”, mà chuỗi còn lại cũng khắc chữ, anh nhìn kỹ mới biết chữ viết đó là “SOS”.

SOS, đây là tín hiệu cầu cứu khẩn cấp quốc tế, Thẩm Duệ nhíu chặt mày, vì sao chuỗi lưu ly này lại khắc SOS?

Thẩm Duệ nghĩ mãi cũng không hiểu, là ngẫu nhiên hay là có người nào đó đang cầu cứu với anh, có phải là tín hiệu của Tiểu Lục không? Thẩm Duệ vội vàng lấy điện thoại cố định gọi vào số máy của Chu Vệ: “Chu Vệ, tạm thời cậu đừng rời khỏi thành phố Z, đi điều tra một chút, Tiểu Tinh nhặt được chuỗi đồng tâm này ở đâu? Tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Tiểu Lục.”

Cúp máy, anh nhìn chằm chằm vào chuỗi đồng tâm kết trong tay, chìm trong suy nghĩ.

Bên ngoài, Liên Thanh Vũ tình cờ đi ngang qua, nghe thấy trong phòng sách có tiếng nói chuyện, cô dán tai lên cửa theo bản năng, âm thanh có chút mơ hồ, cô chỉ nghe thấy mấy từ gì mà đồng tâm kết với Tiểu Lục chân chính.

Cô biết Thẩm Duệ có một đứa em gái bị thất lạc, nghe nói là lạc từ khi 3 tuổi, anh vẫn luôn tìm kiếm em gái mình, thấy anh nói như vậy hẳn là đã có manh mối. Cô đảo mắt, đứng một lúc rồi xoay người về phòng.

...

Tống Hân Nghiên tỉnh giấc, trời bên ngoài mới tờ mờ sáng, cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ, vừa đúng 6 giờ, trằn trọc trên giường mãi nhưng không ngủ thêm được nữa. Cô lấy điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn. Cô mở Wechat, hộp thư có một tin nhắn thoại, cô bấm mở, giọng nói đầy tức giận của Thẩm Duệ vang lên trong phòng ngủ: “Sáng sớm mai nếu em còn không tới trước mặt anh thì đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

Cô bĩu môi, đúng là ngang ngược, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Cô không ngủ được nữa, dứt khoát bò dậy, cảm giác sau khi say rượu không dễ chịu chút nào, cô ôm cái đầu đau như búa đổ đi vào phòng tắm.

Bước ra ngoài, cô đi tới phòng bếp để chuẩn bị bữa sáng. Nếu muốn đi xin lỗi thì cũng không thể đi tay không được, cô nên mang quà qua hay đóng gói mình tặng cho anh nhỉ.

Chuẩn bị xong đã gần 7 giờ, cô thay quần áo, buộc tóc lên, sau đó cầm hộp giữ nhiệt rồi đi ra ngoài.

Cô bắt xe đến bên ngoài Như Uyển, hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay bấm chuông. Chuông cửa vang lên hồi lâu mới có người ra, dì Lan mở cửa, thấy Tống Hân Nghiên đứng bên ngoài, vẻ mặt bà có chút không tự nhiên: “Cô Tống, mời vào, cô tới tìm cậu Thẩm sao? Cậu ấy còn đang ngủ.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười nói: “Cảm ơn dì Lan.”

Tống Hân Nghiên bước vào, theo sau dì Lan đi qua vườn hoa vào trong biệt thự. Đứng ngoài cửa cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy một đôi giày cao gót đặt cạnh giày của Thẩm Duệ, cô khẽ nhíu mày, dì Lan cầm một đôi dép lê đặt dưới chân cô, thuận tay nhận lấy hộp giữ nhiệt từ cô, dì nói: “Cô Tống, cô đừng hiểu nhầm, cô Liên và cậu Thẩm giống như anh em, cô ấy đang ở trong biệt thự, cô ấy và cậu Thẩm không có gì đâu.”

Dì Lan không giải thích thì thôi, vừa giải thích lại có cảm giác như đang che dấu. Tống Hân Nghiên bình tĩnh thay giày, cô nói: “Dì Lan, cháu lên tầng gọi anh ấy dậy.”

“Ừ.” Dì Lan đáp một tiếng rồi cầm bữa sáng yêu thương đi vào phòng bếp.

Tống Hân Nghiên đứng trước cửa, dọc theo lan can đi lên tầng hai. Cô đứng trước phòng ngủ chính, đang định đưa tay mở cửa thì cửa đã bị kéo ra từ bên trong, đập vào mắt cô là gương mặt nũng nhịu lười biếng của một người phụ nữ, tóc xõa tung sau gáy, trên người mặc một chiếc váy ngủ màu đen cổ V khoét sâu gợi cảm.

Chiếc váy ngủ này có chút quen mắt, là chiếc cô được tặng lúc mua đồ ngủ ở thành phố Giang Ninh, cô để chỗ anh mà không lấy về, bây giờ nó lại được mặc trên người Liên Thanh Vũ.

Giống như bị tạt một chậu nước đá, trái tim Tống Hân Nghiên bỗng chốc lạnh thấu, mới sáng sớm, Liên Thanh Vũ mặc váy ngủ gợi cảm bước ra từ phòng anh, vẻ mặt cô ta còn nũng nịu quyến rũ, cả người tản ra một loại cảm giác vừa được người ta yêu thương, đặc biệt là vết hôn cực kỳ chói mắt trên cổ.

Tống Hân Nghiên lướt qua cô nhìn vào trong phòng ngủ, trong phòng đang kéo rèm cửa, dưới ánh sáng lờ mờ, Thẩm Duệ đang nằm trên giường lớn, chăn mỏng đắp ngang hông. Nửa trên không một tấc vải.
Chương 239: Ngay cả chạm vào em cũng không thể sao? (3)

Thẩm Duệ tắm xong, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm che đi bộ phận quan trọng, tóc ẩm ướt đang nhỏ từng giọt, bọt nước trong suốt đang trôi tuột theo cơ bụng rắn chắc dọc theo đường nhân ngư rồi ngấm vào khăn tắm, khơi gợi cho người ta trí tưởng tượng vô hạn.

Anh đi tới trước cửa sổ, trong phòng không hề bật đèn, cả người anh giống như đang hòa mình vào bóng đêm vô tận, anh liếc mắt nhìn điện thoại đang nằm yên lặng trên tủ đầu giường, trong lòng lại bắt đầu cáu kỉnh. Cô nhóc này đúng là ngốc, ỷ vào việc anh thích cô là có thể xem nhẹ anh như vậy?

Anh khom lưng cầm điện thoại, định gọi điện chất vấn cô nhưng lại cảm thấy mất mặt, anh nghiến răng nghiến lợi mở Wechat, nhìn thấy nickname ‘Đại nam thần nhà Nghiên Nghiên’, trước mắt anh lại hiện lên bộ dáng cô cầm điện thoại của anh, chăm chú viết nickname này, anh vò đầu, nhất thời xúc động, ấn ghi âm tin nhắn thoại, nghiêm mặt tức giận nói: “Sáng sớm mai nếu em còn không tới trước mặt anh thì đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

Thông báo gửi tin nhắn thành công, anh lại bắt đầu hối hận, ảo não nhìn chằm chằm vào di động, anh gửi tin nhắn cho cô trước, sao cứ có cảm giác như đang cầu hòa. Anh ném điện thoại lên giường, đi tới cạnh tủ đầu giường mở đèn.

Khóe mắt liếc tới vali để trước cửa, anh nhíu mày bước tới, anh mở vali lấy ra một chiếc đồng tâm kết lưu ly rồi xoay người đi tới phòng sách.

Phòng sách và phòng ngủ chính chỉ ngăn cách nhau bởi một cánh cửa, có thể trực tiếp từ bên ngoài hoặc phòng ngủ đi vào. Thẩm Duệ đi tới cạnh bàn, cầm chìa khóa mở ngăn kéo cuối cùng, lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.

Trong hộp đựng một chiếc đồng tâm kết lưu ly bị lửa thiêu rụi, lần trước anh đã mang nó về từ nhà họ Thẩm. Anh đưa tay cầm lên, đặt hai chiếc đồng tâm kết bên cạnh nhau, dưới ánh đèn, một chiếc màu sắc khá cũ kỹ vì trải qua năm tháng, cái kia thì vẫn còn rất mới.

Hai chuỗi đồng tâm này được kết giống hệt nhau, nhưng chất lượng lại không hề giống nhau. Anh ngắm nghía hai chuỗi lưu ly trong tay, là trùng hợp sao? Chu Vệ tìm Tiểu Lục, Tiểu Tình lại vừa khéo lấy đồng tâm ra cho Chu Vệ nhìn thấy.

Anh cẩn thận nghiên cứu hai chuỗi đồng tâm kết, sau đó anh phát hiện phía trên chuỗi lưu ly cũ có khắc tên của anh “Duệ”, mà chuỗi còn lại cũng khắc chữ, anh nhìn kỹ mới biết chữ viết đó là “SOS”.

SOS, đây là tín hiệu cầu cứu khẩn cấp quốc tế, Thẩm Duệ nhíu chặt mày, vì sao chuỗi lưu ly này lại khắc SOS?

Thẩm Duệ nghĩ mãi cũng không hiểu, là ngẫu nhiên hay là có người nào đó đang cầu cứu với anh, có phải là tín hiệu của Tiểu Lục không? Thẩm Duệ vội vàng lấy điện thoại cố định gọi vào số máy của Chu Vệ: “Chu Vệ, tạm thời cậu đừng rời khỏi thành phố Z, đi điều tra một chút, Tiểu Tinh nhặt được chuỗi đồng tâm này ở đâu? Tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Tiểu Lục.”

Cúp máy, anh nhìn chằm chằm vào chuỗi đồng tâm kết trong tay, chìm trong suy nghĩ.

Bên ngoài, Liên Thanh Vũ tình cờ đi ngang qua, nghe thấy trong phòng sách có tiếng nói chuyện, cô dán tai lên cửa theo bản năng, âm thanh có chút mơ hồ, cô chỉ nghe thấy mấy từ gì mà đồng tâm kết với Tiểu Lục chân chính.

Cô biết Thẩm Duệ có một đứa em gái bị thất lạc, nghe nói là lạc từ khi 3 tuổi, anh vẫn luôn tìm kiếm em gái mình, thấy anh nói như vậy hẳn là đã có manh mối. Cô đảo mắt, đứng một lúc rồi xoay người về phòng.

...

Tống Hân Nghiên tỉnh giấc, trời bên ngoài mới tờ mờ sáng, cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ, vừa đúng 6 giờ, trằn trọc trên giường mãi nhưng không ngủ thêm được nữa. Cô lấy điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn. Cô mở Wechat, hộp thư có một tin nhắn thoại, cô bấm mở, giọng nói đầy tức giận của Thẩm Duệ vang lên trong phòng ngủ: “Sáng sớm mai nếu em còn không tới trước mặt anh thì đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

Cô bĩu môi, đúng là ngang ngược, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Cô không ngủ được nữa, dứt khoát bò dậy, cảm giác sau khi say rượu không dễ chịu chút nào, cô ôm cái đầu đau như búa đổ đi vào phòng tắm.

Bước ra ngoài, cô đi tới phòng bếp để chuẩn bị bữa sáng. Nếu muốn đi xin lỗi thì cũng không thể đi tay không được, cô nên mang quà qua hay đóng gói mình tặng cho anh nhỉ.

Chuẩn bị xong đã gần 7 giờ, cô thay quần áo, buộc tóc lên, sau đó cầm hộp giữ nhiệt rồi đi ra ngoài.

Cô bắt xe đến bên ngoài Như Uyển, hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay bấm chuông. Chuông cửa vang lên hồi lâu mới có người ra, dì Lan mở cửa, thấy Tống Hân Nghiên đứng bên ngoài, vẻ mặt bà có chút không tự nhiên: “Cô Tống, mời vào, cô tới tìm cậu Thẩm sao? Cậu ấy còn đang ngủ.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười nói: “Cảm ơn dì Lan.”

Tống Hân Nghiên bước vào, theo sau dì Lan đi qua vườn hoa vào trong biệt thự. Đứng ngoài cửa cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy một đôi giày cao gót đặt cạnh giày của Thẩm Duệ, cô khẽ nhíu mày, dì Lan cầm một đôi dép lê đặt dưới chân cô, thuận tay nhận lấy hộp giữ nhiệt từ cô, dì nói: “Cô Tống, cô đừng hiểu nhầm, cô Liên và cậu Thẩm giống như anh em, cô ấy đang ở trong biệt thự, cô ấy và cậu Thẩm không có gì đâu.”

Dì Lan không giải thích thì thôi, vừa giải thích lại có cảm giác như đang che dấu. Tống Hân Nghiên bình tĩnh thay giày, cô nói: “Dì Lan, cháu lên tầng gọi anh ấy dậy.”

“Ừ.” Dì Lan đáp một tiếng rồi cầm bữa sáng yêu thương đi vào phòng bếp.

Tống Hân Nghiên đứng trước cửa, dọc theo lan can đi lên tầng hai. Cô đứng trước phòng ngủ chính, đang định đưa tay mở cửa thì cửa đã bị kéo ra từ bên trong, đập vào mắt cô là gương mặt nũng nhịu lười biếng của một người phụ nữ, tóc xõa tung sau gáy, trên người mặc một chiếc váy ngủ màu đen cổ V khoét sâu gợi cảm.

Chiếc váy ngủ này có chút quen mắt, là chiếc cô được tặng lúc mua đồ ngủ ở thành phố Giang Ninh, cô để chỗ anh mà không lấy về, bây giờ nó lại được mặc trên người Liên Thanh Vũ.

Giống như bị tạt một chậu nước đá, trái tim Tống Hân Nghiên bỗng chốc lạnh thấu, mới sáng sớm, Liên Thanh Vũ mặc váy ngủ gợi cảm bước ra từ phòng anh, vẻ mặt cô ta còn nũng nịu quyến rũ, cả người tản ra một loại cảm giác vừa được người ta yêu thương, đặc biệt là vết hôn cực kỳ chói mắt trên cổ.

Tống Hân Nghiên lướt qua cô nhìn vào trong phòng ngủ, trong phòng đang kéo rèm cửa, dưới ánh sáng lờ mờ, Thẩm Duệ đang nằm trên giường lớn, chăn mỏng đắp ngang hông. Nửa trên không một tấc vải.

Thẩm Duệ lấy lại tinh thần, anh nhìn hai đĩa trước mặt, cầm đũa bắt đầu ăn. Liên Thanh Vũ chống cằm, làm thành hình bông hoa, cô nhìn anh đầy mong đợi: “Mùi vị thế nào?”

“Ừ, cũng được.” Thẩm Duệ nói xong, anh lại gắp một miếng dưa chuột ngâm bỏ vào miệng.

Liên Thanh Vũ cười rạng rỡ, cô nói: “Đây là công thức nấu ăn em tìm được ở trên mạng rồi nhờ dì Lan làm đó, em biết nhất định anh sẽ thích mà.” Giọng điệu tự hào kia như thể là cô ta tự làm vậy.

Thẩm Duệ không nói lời nào, anh bưng chén cháo lên ăn.

Dùng xong bữa sáng, xe đã đợi bên ngoài cửa, Thẩm Duệ thay giày bước ra bên ngoài, Liên Thanh Vũ vội vàng cầm túi chạy theo anh. Thẩm Duệ thấy cô nhắm mắt theo đuôi, anh cau mày nói: “Em muốn ra ngoài à?”

“Đúng thế, ở nhà mãi chán lắm, Thẩm Duệ, anh cho em đi làm cùng với.” Sáng sớm nay Liên Thanh Vũ đã làm ra chuyện kia, cô lo sợ Tống Hân Nghiên sẽ tìm tới công ty Thẩm Duệ, nếu như bọn họ cởi bỏ được hiểu lầm, vậy những gì cô làm không phải là uổng phí hay sao. Hơn nữa Thẩm Duệ cũng sẽ nghi ngờ, đuổi cô đi.
Chương 240: Ngay cả chạm vào em cũng không thể sao? (4)

Thẩm Duệ dừng bước, bình tĩnh nhìn cô: “Không được, anh phải đi làm, em đi theo anh thì ra bộ dáng gì nữa?”

“Hay là em là thư ký cho anh nhé?” Thấy anh nhíu mày, cô nhượng bộ, nắm lấy cánh tay anh làm nũng: “Nếu không thì trợ ký cũng được, bê trà rót nước làm việc vặt cũng không sao, anh đừng để em ở nhà rảnh rỗi là được, em ở nhà sắp mốc đến nơi rồi, anh cho em đi làm cùng đi, được không?”

Thẩm Duệ nhìn cô, anh không trả lời.

Liên Thanh Vũ chắp tay, mím môi nói: “Xin anh đó, em bảo đảm sẽ không làm phiền anh làm việc, làm ơn đi mà.”

Thẩm Duệ hết cách với cô, anh cũng lo lắng cô ở nhà nhiều sinh bệnh, càng không có lợi cho việc hồi phục chứng rối loạn hoang tưởng của cô, anh gật đầu nói: “Đi làm cùng anh thì có thể, nhưng em không thể dính lấy anh, không được ảnh hưởng tới anh.”

“Được, em bảo đảm!” Liên Thanh Vũ giơ một tay lên thề, thấy Thẩm Duệ nở nụ cười, cô cũng cười theo. Cô biết Thẩm Duệ quan tâm dung túng cho cô như vậy đều là vì quan hệ gửi gắm. Cô, rất dễ khiến anh nhớ tới em gái đã thất lạc của mình.

Mà lợi thế hiện tại của cô cũng chỉ có điều này. Thế nên cô không thể nóng vội, không được để cho anh phát hiện ra tình cảm của cô dành cho anh. Đợi cô đuổi hết phụ nữ vây quanh anh, bên cạnh chỉ còn lại một mình cô. Khi đó anh sẽ hiểu cô quan trọng với anh thế nào.

Hai người lên xe, tài xế chạy ra khỏi biệt thự.

Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thi thoảng lại cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng nó vẫn luôn im lặng nằm trong tay anh. Tối qua, anh uy hiếp đe dọa cô giống như đá chìm trong đáy biển, không hề có chút hồi âm. Không hiểu sao anh lại bắt đầu bực bội.

Liên Thanh Vũ thấy anh cứ nhìn điện thoại, cô biết rõ còn hỏi: “Thẩm Duệ, anh đang đợi ai gọi sao?”

Thẩm Duệ liếc cô một cái, anh gật đầu: “Ừ, đợi một cuộc điện thoại quan trọng.”

Phía trước là ngã ba, đường tới công ty là đi thẳng, đột nhiên Thẩm Duệ nói: “Lão Vương, rẽ phải.”

Lão Vương nhìn qua kính chiếu hậu, hôm nay tâm trạng ông chủ không tốt, anh nhíu mày cũng có thể kẹp chết mấy con ruồi. Tối qua ông lái xe đưa ông chủ tới Kim Vực Lam Loan, vốn tưởng sáng nay sẽ tới Kim Vực Lam Loan đón người, nhưng dì Lan lại gọi điện cho ông bảo ông lái xe tới Như Uyển.

Ông cảm giác được tâm trạng của ông chủ không tốt có liên quan tới vị kia. Bây giờ lại bảo ông rẽ phải, đây rõ ràng là đường tới Kim Vực Lam Loan.

Liên Thanh Vũ vừa về nước, cũng không quen thuộc đường ở Đồng Thành, mãi tới khi xe dừng trước một tiểu khu, cô mới cảm giác được người đàn ông bên cạnh có gì đó không đúng lắm, cô nhìn qua cửa sổ, tiểu khu này là Kim Vực Lam Loan.

Hình như cô đã từng nghe dì Lan nhắc qua, Tống Hân Nghiên cũng ở đây, Thẩm Duệ đặc biệt tới đây để tìm Tống Hân Nghiên sao?

Xe dừng bên ngoài Kim Vực Lam Loan mấy phút, Thẩm Duệ không nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc, anh xụ mặt nói: “Lão Vương, lái xe, tới công ty.”

Lão Vương khởi động xe, vừa mới rời đi, một chiếc taxi đậu bên ngoài tiểu khu, Tống Hân Nghiên trả tiền xe, ngay cả tiền thừa cũng không lấy, cô hồn bay phách lạc bước xuống xe. Tài xế gọi cô mấy tiếng nhưng cô không nghe thấy, anh vội vàng tắt máy xuống xe, ngăn Tống Hân Nghiên trước cửa tiểu khu: “Cô gái, trả cô tiền thừa, tôi gọi cô mấy lần, cô không nghe thấy sao?”

Tống Hân Nghiên nhận lấy tiền lẻ, cô cảm ơn tài xế rồi đi vào bên trong.

Về tới căn hộ, cô ngồi trượt xuống đất, hai tay ôm lấy vai, trước mắt cô liên tục hiện lên hình ảnh Liên Thanh Vũ mặc váy ngủ đi ra từ phòng của Thẩm Duệ, cô không ngừng lắc đầu, cố gắng gạt cảnh tượng đó ra khỏi đầu nhưng hình ảnh đó đã ăn sâu vào tâm trí cô, cô càng muốn trốn tránh thì nó lại càng rõ ràng.

Cô đỡ trán, vẻ mặt tiều tụy tái nhợt, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tối qua anh mắng cô không chịu được cô đơn, anh không ở đây mấy ngày cô đã không chịu được mà đi tìm đàn ông. Vậy anh thì sao? Bọn họ vừa cãi nhau xong, anh đã lăn giường với Liên Thanh Vũ, anh có nghĩ tới cảm nhận của cô không?

Cô càng nghĩ càng khó chịu, trái tim cô như thắt lại. Cô liều mạng tự nhủ, Thẩm Duệ không phải người như vậy, cô phải tin tưởng anh, nhất định là có hiểu lầm ở đâu? Nhưng chính mắt cô trông thấy, sao có thể nhầm lẫn được?

Tống Hân Nghiên không biết mình đã ngồi cạnh cửa bao lâu, lúc cô đứng dậy, hai chân tê dại, không cẩn thận quỳ rạp xuống dưới đất, đầu gối vỗ đã bị thương, lần quỳ này khiến vết thương càng đau hơn, đau tới mức run cả người. Nước mắt cô lại tuôn rơi.

Cô không dám tin, người đàn ông ngay thẳng như anh cũng sẽ phản bội cô, vậy làm sao cô tin trên thế giới này vẫn có tình yêu chân thành được?

Tống Hân Nghiên che mắt lại, nước mắt từ kẽ ngón tay rơi xuống, lồng ngực đau tới thấu xương, lục phủ ngũ tạng giống như bị cảnh tượng sáng nay đập nát, đau tới không thở nổi.

Cảnh tượng Đường Diệp Thần phản bội cô còn sờ sờ trước mắt, cô cứ nghĩ anh sẽ không, nhưng người nào mà chẳng như nhau chứ? Là do cô tin tưởng anh, đánh giá quá cao tình cảm giữa hai người, có lẽ đối với anh mà nói cô chỉ là đồ chơi để anh giết thời gian rảnh rỗi, cô phản kháng không chấp nhận anh nên mới khơi dậy dục vọng muốn chinh phục, hiện tại anh đã đạt được thì không cần quý trọng nữa.

Tống Hân Nghiên tựa vào bên cửa, trong đầu cô đã suy nghĩ rất nhiều, mỗi một đáp án đều khiến cô không thể chấp nhận, điều này làm cô càng trở nên tuyệt vọng.

Bỗng dưng điện thoại vang lên, cô rút điện thoại ra theo bản năng, thấy người gọi tới, cô vội vàng lau nước mắt, cố gắng giả vờ nói: “Alo?”

“Hân Nghiên, là mẹ đây, bây giờ con có rảnh không? Con tới công ty đợi mẹ, lát nữa mẹ con mình cùng nhau ăn cơm, buổi chiều đi dạo phố, con thấy thế nào?” Từ trước tới nay Đổng Nghi Tuyền chỉ biết ra lệnh, nhưng khi đối mặt với Tống Hân Nghiên bà lại luôn hỏi cô một cách dè dặt, chỉ sợ khiến cô không thoải mái.

“Được, con chuẩn bị một chút rồi qua.” Tống Hân Nghiên cúp máy, cô bò dậy từ trên mặt đất, có lẽ do đứng dậy đột ngột nên trước mắt tối dầm, cô vội vàng bám lấy tủ giày mới giữ vững được cơ thể. Đợi hết cơn choáng váng, cô bước vào phòng thay quần áo.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom