• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (2 Viewers)

  • Chương 261-265

Chương 261: Năm năm trước, người đàn ông đó là anh (5)

Ảnh chụp là năm năm trước, Tống Hân Nghiên hai mươi tuổi, ngũ quan ngây ngô non nớt, giữ lại Tề Lưu Hải, so với bộ dáng hiện tại chênh lệch rất lớn, nếu không phải là người rất quen thuộc với cô thì rất khó nhận ra cô.

“Không đúng, Bạc Mộ Niên, sao anh lại có ảnh của Hân Nghiên?”

Bạc Mộ niên chỉ vào logo trên trang web, nói: “Đây là Sina Weibo, có người đem ảnh giường chiếu của chị em tốt của em lộ ra ngoài.”

“Mẹ kiếp, tên khốn nào thiếu đạo đức như vậy?” Hàn Mỹ Hân vừa nói vừa lướt xuống, ba tấm ảnh, bộ phận quan trọng trên cơ thể đều được làm mờ, nhất là người đàn ông trên người Hân Nghiên, hoàn toàn không nhìn thấy rõ hình dáng, đây là ảnh giường chiếu trần trụi: “Bạc Mộ Niên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi không rõ lắm, nhưng đại khái đoán được, mục đích để đối phương phơi bày ảnh giường chiếu là muốn đả kích lão Tứ.” Bạc Mộ Niên lấy ipad đi, tối hôm qua anh ta nhận được cuộc điện thoại, nói tập thể các tòa soạn báo chí chuẩn bị phơi bày ảnh khiếm nhã của Tống Hân Nghiên, anh ta lập tức thông báo cho Thẩm Duệ đi xử lý.

Nhưng điều anh ta không ngờ tới chính là, trang bìa báo chí chẳng qua chỉ là một phát súng ảo, mục đích thật sự của đối phương là công khai trên mạng, như vậy vừa có thể che giấu kỹ thân phận của mình vừa ảnh hưởng sâu rộng.

“Không được, tôi phải gọi điện thoại cho Hân Nghiên.” Hàn Mỹ Hân vội vàng cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường gọi điện cho Tống Hân Nghiên, điện thoại rất nhanh kết nối, Hàn Mỹ Hân nói: “Hân Nghiên, cậu mau lên mạng, đi lục soát tên cậu đi.”

Tống Hân Nghiên đứng lên, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, cô đứng dậy xuống giường, đi tới bên cạnh bàn làm việc, mở máy tính ra. Cô vào trang web, tìm kiếm tên của mình, trên trang xuất hiện rất nhiều hot search về cô, ảnh giường chiếu của Tống Hân Nghiên, ảnh khiếm nhã của Tống Hân Nghiên v.v...

Trước mắt cô tối sầm lại, mở liên kết, ảnh chụp đã bị xóa, nhưng có rất nhiều người xin ảnh chụp, cũng có rất nhiều người mắng cô không biết liêm sỉ, trong đầu cô ong ong rung động, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Hàn Mỹ Hân: “Hân Nghiên, cậu thấy chưa? Ảnh chụp này là chuyện gì vậy?”

Qua hồi lâu, Tống Hân Nghiên mới tìm lại được giọng nói của mình, cô nói: “Mỹ Hân, tớ cúp máy trước, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

Ngón tay Tống Hân Nghiên run rẩy cúp điện thoại, cô nhanh chóng nhấp vào liên kết trên trang web, cuối cùng tìm được ba tấm ảnh giường chiếu kia, không khác mấy tấm ảnh mà ông cụ Thẩm cho cô xem, bây giờ đã được đăng lên mạng, tuy rằng ánh sáng rất mờ nhạt nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên người cô không có một thứ gì, đang áp sát với người đàn ông đè lên người cô.

Cả người cô đứng ngồi không yên, ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt lăn dài rơi xuống. Tuy rằng cô đã sớm biết hậu quả của việc cô không nghe lời sẽ rất nghiêm trọng, nhưng cô vẫn như cũ đánh cược là ông cụ Thẩm sẽ không làm như vậy, là cô đánh giá quá cao lòng dạ của ông cụ Thẩm, vì ép cô rời khỏi bên cạnh Thẩm Duệ, ông ta thật sự là cái gì cũng làm được.

Tại sao ông ta lại làm thế với cô? Cô chẳng qua cũng chỉ muốn đạt được hạnh phúc mà thôi, tại sao lại khó khăn như vậy?

Thẩm Duệ trở lại phòng ngủ, liếc mắt một cái thấy Tống Hân Nghiên ngã ngồi trên mặt đất, anh bước nhanh vào, khom lưng ôm cô lên. Toàn thân Tống Hân Nghiên run lên, cô nhanh chóng nhảy ra khỏi ngực anh, đưa tay khép máy tính lại. Cô lau nước mắt, kinh hoàng nhìn anh: “Anh, sao anh vào được?”

Vừa rồi lúc Thẩm Duệ tiến vào cũng đã nhìn thấy ảnh chụp, giờ phút này thấy cô vẫn muốn che giấu, thậm chí còn cố gắng cười với anh, trong lòng anh như bị đánh đổ một chai ngũ vị hương, không còn tư vị gì nữa.

Anh đi đến trước mặt cô, thấy cô bước chân trần trên sàn nhà, anh khom lưng bế cô lên. Cô hơi kháng cự, toàn thân đều cứng ngắc, toàn thân đều kháng cự anh tới gần, trong lòng anh đau lòng đến khó chịu.

Anh đặt cô trên giường, ông nói: “Nghiên Nghiên, anh xin lỗi.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên chấn động, cô hốt hoảng ngẩng đầu nhìn anh, anh có biết chuyện chụp ảnh giường chiếu không? Anh sẽ nghĩ gì về cô đây? Anh có nghĩ cô rất bẩn thỉu không? Cô cắn môi, kìm lòng không được mà rơi nước mắt, cô chua chát nói: “Tại sao anh lại nói xin lỗi với em? Những bức ảnh đó... Anh đã thấy rồi phải không?”

“Nghiên Nghiên...” Thẩm Duệ ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn cô, nếu như có thể, anh không muốn thẳng thắn với cô vào lúc này. Nhưng nếu bây giờ anh vẫn muốn trốn tránh thì anh không phải là đàn ông!

“Thẩm Duệ, anh đừng nói trước, nghe em nói đã.” Tống Hân Nghiên cúi đầu, mười ngón tay đang đặt trên mặt chăn quấn chặt lấy nhau, cô cắn môi, một lúc lâu sau, cô mới hạ quyết tâm, cô nói: “Tối hôm qua anh hỏi em, có chuyện gì giấu anh không, em có.”

Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô, lại thấy vẻ mặt cô rất dứt khoát.

“Năm năm trước, ngày đầu tiên trước đám cưới của em và Diệp Thần, em đã bị cưỡng bức.” Tống Hân Nghiên nói ra miệng, tảng đá lớn đè nặng trong lòng đột nhiên biến mất, cô không nhìn ánh mắt Thẩm Duệ, cho nên cũng không biết giờ phút này anh có bao nhiêu kinh ngạc: “Bởi vì chuyện này, đêm em và Diệp Thần cử hành hôn lễ xong đã cãi nhau một trận, anh ấy chê em bẩn thỉu, không thèm chạm vào em dù chỉ một lần. Sau khi ở bên anh, em đã nghĩ đến việc nói chuyện này với anh, nhưng em sợ, sợ anh sẽ ghét bỏ em như Đường Diệp Thần. Em cho rằng em có thể giấu diếm anh, nhưng mà...”

“Nghiên Nghiên!” Thẩm Duệ bỗng nhiên đưa tay dùng sức ôm cô vào lòng, làm sao anh có thể tha thứ cho mình, mang đến cho cô tổn thương lớn như vậy, anh còn cố gắng che dấu tất cả.

“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, năm năm trước người đàn ông kia là anh, là anh đã cưỡng đoạt em, thật xin lỗi, Nghiên Nghiên.” Thẩm Duệ khàn giọng nói, anh biết ngay từ đầu cô kháng cự chuyện giường chiếu là vì bóng ma lúc đó anh để lại cho cô, nhưng lại không biết hành động lúc trước của mình thật sự hủy hoại cô.

Tống Hân Nghiên ngẩn người, sợi dây căng thẳng trong đầu cô giống như bị người ta hung hăng kéo lên, trong đầu ong ong vang lên, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh, gằn từng chữ nói: “Anh nói cái gì vậy?”

“Người mạnh mẽ chiếm hữu em đêm đó là anh, thật xin lỗi, Nghiên Nghiên, anh luôn muốn nói cho em biết, lại không biết nên mở miệng thế nào.” Thẩm Duệ hy vọng nhìn cô, thấy ánh sáng trong mắt cô dần dần ảm đạm xuống, anh đưa tay muốn ôm cô vào trong ngực, cô lại liên tục bò lui sang bên kia giường, trái tim anh thắt lại, đau đến không thở nổi.

Tống Hân Nghiên không ngừng lắc đầu, không thể tin mình nghe được cái gì, cô rưng rưng nước mắt: “Không phải, anh lừa em đúng không, đây không phải là sự thật, bởi vì chuyện chụp ảnh giường chiếu, anh sợ em đau lòng cho nên bịa chuyện nói dối để lừa dối em đúng không?”

Thẩm Duệ siết chặt nắm tay, cô không muốn tin lời anh, điều này còn khiến anh lo lắng hơn bất cứ lời chỉ trích, mắng chửi nào. Có lẽ trong lòng cô, cô tình nguyện chấp nhận ảnh giường chiếu phơi bày ra ánh sáng, anh sẽ ghét bỏ cô mắng chửi cô, cô cũng không muốn tin chuyện người khiến cô bi thảm suốt thời gian qua lại là anh.

Anh nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, anh khàn giọng nói: “Hân Nghiên, em còn nhớ rõ lúc chúng ta mới quen, em hỏi anh tại sao lại bị thương, anh nói là bị một con mèo nhỏ cào trúng, em hẳn là còn nhớ rõ chuyện sau đêm đó, em đã đạp anh một cái suýt chút nữa khiến anh đoạn tử tuyệt tôn.”

Tống Hân Nghiên bỗng dưng mở to hai mắt, ánh sáng trong mắt càng ngày càng tối, cho đến khi rơi vào bóng tối mênh mông, cô chợt nhớ tới những lời Đường Diệp Thần nói tối hôm qua, nước mắt như vỡ đê trào ra, cô dời tầm mắt, bi thương mà tuyệt vọng nói: “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh.”
Chương 262: Nếu anh không đi, tôi thật sự sẽ hận anh

Trái tim Thẩm Duệ rơi vào vực sâu vô tận, cho dù anh đã sớm đoán trước được tình huống lú cô biết sự thật, cô sẽ kháng cự anh tới gần. Nhưng thật sự đến lúc đối mặt, nhìn thấy bộ dáng cô bài xích anh, anh mới phát hiện so với tưởng tượng của anh càng thêm đau đớn thấu tâm can.

“Nghiên Nghiên. Đừng làm thế.” Thẩm Duệ hy vọng nhìn cô, cô rụt vào một góc yên lặng rơi nước mắt. Giống như một con thú nhỏ bị thương một mình liếm láp vết thương. Mỗi tế bào trên toàn thân cô đều bài xích anh, cô thậm chí không muốn liếc mắt nhìn anh một lần nữa.

Tống Hân Nghiên ôm đầu, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật khóc lóc của cô, cổ họng cô khàn khàn, liên tiếp bị đả kích khiến cô không chịu nổi, ảnh giường chiếu bị phơi bày, người đàn ông cô yêu sâu đậm bỗng nhiên biến thành người cô căm hận nhất, cô hoàn toàn không chấp nhận được sự thật này: “Anh đi đi, em cầu xin anh, để em yên tĩnh một mình.”

“Nghiên Nghiên, bộ dáng này của em, anh làm sao có thể yên tâm rời đi?” Thẩm Duệ miệng đắng tim đau, anh đá giày lên giường, không để ý phản kháng của cô, đưa tay ôm chặt cô vào lòng.

Tống Hân Nghiên kịch liệt giãy dụa, hai tay cô không ngừng đẩy lồng ngực rắn chắc của anh. Nhưng anh lại không nhúc nhích, cô tuyệt vọng gầm nhẹ: “Buông tôi ra, cầu xin anh đừng chạm vào tôi.”

Chuyện xảy ra vào đêm năm năm trước và bây giờ trùng lặp, Tống Hân Nghiên không phân biệt được đây là hiện thực hay là hồi ức, cô thật không ngờ, đi lòng vòng, cô lại yêu người đàn ông lúc trước cưỡng hiếp cô. Số phận sao có thể trêu chọc người khác như vậy chứ?

“Hân Nghiên, em đừng kích động, đừng làm mình bị thương.” Thẩm Duệ không muốn rời đi, cô bị kích thích lớn như vậy, anh lo lắng mình vừa đi, cô sẽ nghĩ không thông. Giờ phút này nhìn bộ dáng suy sụp của cô, anh vừa tự trách vừa đau khổ. Nếu có thể, anh hy vọng cả đời cô cũng sẽ không biết chuyện này.

Tống Hân Nghiên giãy giụa không thoát ra được, cô càng thêm kích động, vừa đẩy vừa táng, vẻ mặt đều là nước mắt và oán hận, cô gấp đến độ toàn thân đều phát run: “Thẩm Duệ, anh buông tôi ra, đừng ép tôi nói những lời tàn nhẫn, anh buông tôi ra, hu hu hu...”

Cho dù là lúc tâm trạng cay nghiệt nhất, cô cũng cắn chặt răng không chịu nói nửa chữ làm tổn thương anh. Nhưng cô lại không biết, anh tình nguyện bị cô đánh bị cô mắng, cũng tốt hơn là cô từ chối anh tới gần.

Thẩm Duệ ôm chặt lấy cô, anh nói: “Nghiên Nghiên. Anh biết bây giờ anh có nói gì em cũng không muốn nghe, anh sẽ đợi em bình tĩnh lại, chúng ta hãy nói chuyện, được chứ?”

“Không cần không cần, tôi không cần nói chuyện với anh, anh đi đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, một chút cũng không muốn.” Tống Hân Nghiên liều mạng lắc đầu, không muốn nhìn thấy anh, không muốn nghe anh nói chuyện, cô chỉ muốn một mình yên lặng tiêu hóa tin tức này.

“Nghiên Nghiên...” Thẩm Duệ đau lòng nhìn cô, trong mắt phượng tràn đầy bi thương.

Tống Hân Nghiên ngừng giãy dụa, cô ngước mắt lên, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn anh. Dù sao cô cũng không thể chấp nhận được chuyện anh là người đã cưỡng hiếp cô năm đó. Người đàn ông đã cưỡng đoạt cô, nước mắt rơi xuống từ mí mắt của cô, cô nói: “Nếu anh không đi, tôi thực sự sẽ hận anh.”

Cả người Thẩm Duệ cứng ngắc, đau đến tê tâm liệt phế, anh rũ mắt nhìn ánh mắt cô, anh từ từ buông cô ra. Tống Hân Nghiên nhanh chóng nhảy ra khỏi giường, chạy ra khỏi phòng ngủ chính, chạy vào phòng ngủ thứ hai, đóng mạnh cửa gây ra tiếng vang thật lớn.

Thẩm Duệ ngơ ngác ngồi bên giường, không thể nào hình dung rõ tâm trạng giờ phút này, cô nói cô sẽ hận anh, cô dùng sự oán hận để ép anh tránh xa. Anh che mắt lại, lòng bàn tay lập tức ẩm ướt, anh làm sao có thể chấp nhận chuyện người phụ nữ anh yêu nhất lại hận anh?

Hân Nghiên, em biết gì không? Anh cũng chưa bao giờ hối hận vì đêm đó năm năm trước đã mạnh mẽ chiếm đoạt em, bởi vì không có đêm đó sẽ không có tình yêu và tuyệt vọng của chúng ta như bây giờ. Em cần không gian, anh sẽ cho em không gian, nhưng em không được ảo tưởng rằng anh sẽ từ bỏ em.

Kể từ giây phút anh trở thành người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời của em, chúng tôi đã được vận mệnh định sẵn là sẽ không bao giờ chia cách.

Hạ quyết tâm, anh đứng dậy đi đến tủ quần áo, lấy một bộ quần áo để thay ra. Anh đi ra khỏi phòng ngủ, đứng bên cửa phòng ngủ thứ hai, bên trong truyền đến tiếng khóc khàn khàn của cô. Anh nhắm mắt lại, đau lòng vô cùng, anh gõ cửa, tiếng khóc bên trong lập tức biến mất, anh nói: “Hân Nghiên, em không muốn nhìn thấy anh, vậy anh tạm thời sẽ không đến làm phiền em, anh không ở bên cạnh em, em phải nhớ ăn cơm ngon ngủ ngon, đừng suy nghĩ lung tung, nghĩ đến anh thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em.”

Tống Hân Nghiên ngồi trên giường, cô quay đầu trừng mắt nhìn cánh cửa, đau lòng muốn chết.

Thẩm Duệ chờ một hồi, không đợi được cô trả lời, anh khẽ thở dài và nói: “Vậy anh đi đây?”

Một lát sau, phòng ngủ vẫn không có tiếng đông gì, anh nói lại một lần nữa: “Anh đi thật đấy?”

Lúc này đáp lại anh là tiếng có thứ gì đó đập vào cửa, mặc dù không nhìn thấy cô, anh cũng biết hiện tại cô đang nổi giận. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, dịu dàng nói: “Nghiên Nghiên, anh đi đây.”

Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, sau đó truyền đến tiếng cửa chống trộm bị đóng lại, hai tay Tống Hân Nghiên ôm đầu gối, đặt cằm lên đầu gối, nước mắt như nước lũ vỡ đê, tùy ý cuộn trào mãnh liệt.

Ảnh giường chiếu, còn có Thẩm Duệ, cô phải làm sao bây giờ?

... ...

Thẩm Duệ rời khỏi phòng trọ, anh ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn về phía tòa nhà chung cư, trong lòng anh rất không yên tâm. Anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Bạc Mộ Niên, Bạc Mộ Niên nhìn lướt qua Hàn Mỹ Hân đang ngồi bên cạnh lo sợ bất an, anh nhận điện thoại: “Tôi đang trên đường đưa Mỹ Hân về Kim Vực Lam Loan, cậu không cần lo lắng Tống Hân Nghiên, nên làm cái gì thì làm đi.”

Hốc mắt Thẩm Duệ nóng lên, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm áp, cũng chỉ có Bạc Mộ Niên mới hiểu anh như thế, anh nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

Bạc Mộ Niên nhướng mày: “Là đàn ông thì đừng lề mề, mấy ngày nay tôi sẽ để Mỹ Hân ở bên cô ấy, cô ấy sẽ không có việc gì đâu, cứ vậy đi, cúp máy đây.”

Thẩm Duệ ném điện thoại di động vào hộc tủ xe, anh khởi động xe chạy về phía công ty.

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, áp suất thấp vẫn bao phủ, Nghiêm Thành nơm nớp lo sợ đứng ở trước bàn làm việc, nhìn người đàn ông sắc mặt u ám phía sau bàn làm việc, anh ta nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tất cả ảnh chụp trên mạng đều đã được xóa sạch, kể cả những hình ảnh được chuyển tiếp trên Weibo đều đã bị che đậy. Tôi đã sai người của bộ phận mạng truy tìm địa chỉ IP, địa chỉ IP được tải lên mạng thành phố là trong một tiệm net, chúng tôi đã tìm thấy quán Internet này, trong tiệm net lắp camera, đúng lúc đã chụp lại hình ảnh vào thời gian này.”

Nghiêm Thành đưa một tấm ảnh qua, Thẩm Duệ mặt không chút cảm xúc nhận lấy, người đàn ông trong ảnh mặc một áo khoác đen rộng thùng thình, trên đầu đội mũ lưỡi trai, che hết toàn bộ khuôn mặt: “Thông qua thời gian so sánh với địa chỉ IP, chúng tôi xác định là do người đàn ông này tải lên.”

Hai tròng mắt Thẩm Duệ híp lại: “Không nhìn thấy mặt?”

“Vâng, rất hiển nhiên là mưu tính gây án.” Nghiêm Thành gật đầu, tìm không được người, càng không tìm được người sai khiến phía sau màn.

Thẩm Duệ đứng lên, xoay người đi đến cửa sổ sát đất, Tống Hân Nghiên là điểm yếu của anh, người này muốn phơi bày những bức ảnh giường chiếu của Tống Hân Nghiên ra ngoài ánh sáng, chỉ có một mục đích, chính là dời đi sự chú ý của anh, tiếp theo đối phương phải làm, nhất định là tập kích, người sai khiến phía sau màn này muốn có được cái gì?

Chỉ có biết anh ta muốn đạt được cái gì, anh mới có thể tương kế tựu kế mà phản kích.

Nghiêm Thành không biết Thẩm Duệ đang suy nghĩ cái gì, anh nói: “Tổng giám đốc Thẩm, ngài ổn không?”

Hai tay Thẩm Duệ chống lên cửa sổ sát đất, anh nhìn đồi núi phía xa xa, trước mắt hiện lên khuôn mặt nước mắt rơi đầy mặt của cô. Nghĩ đến bây giờ cô đang đau lòng khổ sở, anh lại không yên lòng làm bất cứ chuyện gì.

Là anh quá mức tự tin, mới có thể cho rằng mình có thể bảo vệ cô khỏi bị tổn thương, nhưng mà lúc tổn thương thật sự giáng xuống, anh lại bất lực như thế. “Nghiêm Thành, nếu là cậu, cậu tính toán tất cả như vậy là muốn có được cái gì?”

Nghiêm Thành nhíu mày trầm tư, một lát sau, anh ta nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi cảm giác tất cả những gì người này làm bây giờ, đều là đang thăm dò thực lực của ngài, hoặc là đổi lại cách nói khác, anh ta đang khiêu khích ngài.”

“Mục đích của anh ta là gì?” Thẩm Duệ không cho rằng người này đã trăm phương nghìn kế tính toán tất cả chỉ đơn thuần là khiêu khích anh, anh ta hẳn là vẫn còn mục đích sâu xa hơn, nhưng mục đích của anh ta là gì?

Nghiêm Thành lắc đầu: “Thực xin lỗi, Tổng giám đốc Thẩm, tôi cũng không rõ lắm.”

Thẩm Duệ day day mi tâm, anh nói: “Báo cáo lịch trình hôm nay đi.”

“Vâng.” Nghiêm Thành mở IPAD ra, bắt đầu báo cáo lịch trình hôm nay. Thẩm Duệ vừa nghe vừa suy nghĩ, một lát sau, anh đột nhiên cắt ngang báo cáo của Nghiêm Thành, nói: “Chờ đã, cậu vừa mới nói cái gì nhỉ?”

“Bốn giờ chiều, gặp chủ tịch tập đoàn XX.” Nghiêm Thành vội vàng nói.

“Không phải, trước đó.” Thẩm Duệ lắc đầu.

Nghiêm Thành mở trang trước, anh ta nói: “Hai giờ chiều, gặp gỡ các chính trị gia, đàm luận về việc quy hoạch của thành phố.”

“Quy hoạch trong thành phố...” Thẩm Duệ trầm ngâm, lần trước scandal chuyện formaldehyde vượt quá mức quy định dẫn đến lòng tin của chính phủ đối với Thẩm thị giảm đi rất nhiều, kế hoạch khởi động quy hoạch trong thành phố vẫn bị gác lại, lợi ích mà hạng mục này có thể mang lại cũng không phải nhất thời. Nếu như đối phương dùng chiến thuật đánh lạc hướng, là nhìn trúng hạng mục này trong thành phố, hình như nói cũng đúng.

“Tổng giám đốc Thẩm, có vấn đề sao?”

Thẩm Duệ xoay người lại, anh nhìn Nghiêm Thành nói: “Nghiêm Thành, lập tức đi điều tra xem, gần đây có công ty bất động sản nào tiếp xúc với chính phủ không, đặc biệt là liên quan tới hạng mục trong thành phố này, đừng bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.”

“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm, tôi lập tức đi làm ngay.”

Thẩm Duệ xoa huyệt thái dương đau nhức, chỉ cần biết đối phương muốn cái gì, anh sẽ biết nên làm cái gì bây giờ. Chỉ là lúc này đây, cái giá anh phải trả quá lớn, lớn đến mức có lẽ sẽ mất đi tình yêu của cô.

… …

Tống Hân Nghiên trốn trong phòng ngủ thứ hai khóc đến trời đất tăm tối, Hàn Mỹ Hân đứng ở ngoài cửa, trong lòng cô ấy cũng nóng như lửa đốt, lấy chìa khóa dự phòng mở cửa. Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, cảnh giác trừng mắt nhìn người tới, thấy là Hàn Mỹ Hân, sự đề phòng trong lòng cô mới được buông xuống.

“Mỹ Hân, sao cậu lại tới đây?” Tống Hân Nghiên vội vàng lau nước mắt, giọng khàn khàn nói.

Hàn Mỹ Hân đi đến bên giường, nhìn hai mắt cô sưng lên như quả hạch đào, cô ấy khẽ thở dài và nói: “Cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, tớ không yên lòng, cho nên lại đây chăm sóc cậu, Hân Nghiên, đừng khóc nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”

Tống Hân Nghiên cúi đầu, hốc mắt ẩm nóng, cô khàn giọng nói: “Mỹ Hân, lần này qua không được.”

“Cậu đừng quá bi quan, những bức ảnh kia nếu không phải là người quen thuộc với cậu sẽ hoàn toàn không nhận ra. Hơn nữa cậu không phải là minh tinh, qua vài ngày mọi người sẽ quên mất thoi, hơn nữa Bạc Mộ Niên đã đồng ý với tới sẽ giúp Thẩm Duệ tìm ra người đăng tải ảnh chụp, đến lúc đó muốn chém giết hay róc thịt thì chỉ cần cậu nói một câu thôi.” Hàn Mỹ Hân an ủi.

Tống Hân Nghiên rũ mắt xuống, cô lắc đầu, nói: “Mỹ Hân, chuyện chụp ảnh giường chiếu chỉ là một phần nguyên nhân, một phần nguyên nhân khác là tớ và Thẩm Duệ không thể ở bên nhau.”

“Tại sao?” Hàn Mỹ Hân mở to hai mắt, bỗng nhiên ý thức được gì đó, cô ấy nói: “Mẹ kiếp, cậu đừng nói với tớ, Thẩm Duệ cũng giống như tên cặn bã kia, biết cậu bị người khác hãm hại lại không cần cậu chứ?”
264: Anh có thể đưa em rời khỏi đây

Chương 119: Anh có thể đưa em rời khỏi đây

Tống Hân Nghiên nghe vậy thì càng đau lòng hơn, cô không biết nên giải thích cho Hàn Mỹ Hân nghe mớ hỗn độn này thế nào, chỉ biết nằm sấp trên giường khóc lớn.

Hàn Mỹ Hân cực kỳ đau lòng, nhìn cô khóc lạc cả giọng. Cô gần như đoán được, bởi vì bức ảnh giường chiếu nên bạn mình đã cãi nhau với Thẩm Duệ. Cô tức giận bò lên giường, vỗ nhẹ vào lưng Tống Hân Nghiên, nghẹn ngào nói: “Hân Nghiên, cậu đừng khóc nữa, cậu mà khóc là tớ cũng khóc theo đấy.”

Trong lòng cô đang rất khó chịu, chỉ muốn tìm một người để cãi nhau một trận, cô biết bức ảnh kia bị lộ ra ngoài đã ảnh hưởng thế nào tới Hân Nghiên, cậu ấy chỉ là một người bình thường, những tấm hình đó sẽ hủy hoại nửa đời sau của bạn thân mình.

Tống Hân Nghiên cắn môi, tiếng khóc dần nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn nghẹn ngào. Có lẽ là do khóc mệt rồi nên không lâu sau đã ngủ thiếp đi. Hàn Mỹ Hân ngồi bên cạnh, nhìn gò mắt tái nhợt không lấy chút hồng hào của Hân Nghiên, cô đưa tay vén mái tóc ướt đẫm nước mắt ra sau tai, hai mắt đỏ hoe, cô vội vàng ngẩng đầu lên, vừa nháy mắt, nước mắt đã rơi xuống, cô vươn tay nhẹ nhàng lau đi, Hàn Mỹ Hân nhẹ giọng nói: “Hân Nghiên, ngủ đi, đợi khi cậu tỉnh dậy, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”

Hàn Mỹ Hân ngồi một lúc, đột nhiên nhớ tới điều gì, cô cầm túi xách đi ra khỏi phòng ngủ rồi khẽ đóng cửa lại. Bước tới phòng khách, cô gọi điện cho Thẩm Duệ. Lúc này, Thẩm Duệ đang họp, điện thoại rung lên, anh giơ tay ra hiệu tạm ngừng rồi bấm nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy tức giận của Hàn Mỹ Hân: “Thẩm Duệ, cái đồ cặn bã nhà anh, tôi không nên giao Hân Nghiên cho anh, anh nhìn xem, anh đã làm tổn thương cậu ấy thành cái dạng gì rồi?”

Vẻ mặt Thẩm Duệ thoáng chút buồn bã, anh thấp giọng nói: “Mấy ngày tới làm phiền cô Hân ở cạnh cô ấy nhiều hơn.”

“Anh có ý gì? Bởi vì mấy tấm ảnh giường chiếu kia mà anh ghét bỏ cậu ấy có đúng không? Tôi còn cho rằng anh khác với tên cặn bã Đường Diệp Thần, hóa ra đều là cá mè một lứa, đúng là người một nhà thì sao không giống cho được. Anh yên tâm, Hân Nghiên nhà tôi sẽ không làm phiền tới anh đâu, tạm biệt!” Hàn Mỹ Hân hung dữ cúp máy, không những không trút được giận mà còn tức nghẹn tới phát điên.

Cô biết Tống Hân Nghiên thật lòng với Thẩm Duệ, tình cảm của cô đối với anh sợ là không thua kém gì so với Đường Diệp Thần năm đó. Rốt cuộc là ai thất đức lại phát tán của Hân Nghiên lên mạng như vậy?

Cô nghĩ ngợi một lúc, sau đó đứng dậy đi tới phòng ngủ chính, cô mở máy tính của Hân Nghiên tìm ảnh chụp. Nhưng trên mạng không hề có tấm ảnh nào, tất cả đã bị người ta xóa hết, giống như là chưa từng xuất hiện. Cô thở dài nhẹ nhõm, may mà không còn ảnh nữa, nếu không thì cô sẽ càng khó chịu hơn.

Đang chuẩn bị tắt máy tính, ngón tay cô không cẩn thận chạm vào con chuột, click vào một diễn đàn có tiêu đề là: Tôi đã đoán ra được nữ chính tấm ảnh giường chiếu sáng nay là ai rồi, hãy gọi tôi là Lôi Phong!

Hàn Mỹ Hân vừa nhìn thấy tiêu đề liền tức giận, con mẹ nó chứ, ai ăn no rảnh mỡ không có việc gì làm mới đi làm chuyện thất đức như vậy? Cô kéo chuột, thấy có người tung tên tuổi, tiểu sử, ngay cả địa chỉ nơi ở hiện tại của cô cũng bị bọn họ đăng lên mạng, phía dưới còn xuất hiện rất nhiều thủy quân, mắng cực kỳ khó nghe. Bọn họ mắng người còn vượt cả trình độ hai mươi mấy năm trong nghề của cô.

Hàn Mỹ Hân càng xem càng tức, giận đến run cả người, có người tiết lộ đời sống cá nhân của nữ chính không đứng đắn, quyến rũ chú của chồng mình, còn bị chồng bắt gian trên giường, tấm ảnh bùng nổ lúc sáng chính là do chồng cô ta chụp, sau đó mới phải ly hôn tay trắng. Người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ mới đi làm tình nhân của chú mình.

Hàn Mỹ Hân tức giận đập bàn, cô đăng ký một nick clone rồi mắng trả lại bọn họ: “Ở đâu ra bọn điếm xấu xa thích bỏ đá xuống giếng vậy? Đến từ đâu thì cút ngay về chỗ đấy cho bà!”

Cô vừa bình luận bài viết đã có một đống thủy quân vây lại vừa mắng vừa khinh thường cô, bọn họ còn ám chỉ cô là nữ chính không biết xấu hổ kia, Hàn Mỹ Hân tức tới phun ra máu. Dân mạng bây giờ đúng là không biết phân biệt đúng sai, nếu để Hân Nghiên nhìn thấy được những bình luận này, không biết cậu ấy sẽ tức giận thế nào nữa?

Suốt cả buổi sáng, Hàn Mỹ Hân ngồi chửi nhau với đám thủy quân, cô là luật sư, ngôn từ sắc bén, bọn họ mắng cái gì cô liền mắng trả lại cái đó. Nhưng yếu làm sao địch được mạnh, cô mắng không lại bọn họ. Có điều cô cũng phát hiện ra được một vấn đề, thủy quân có một chủ lực, chỉ cần người đó nói một câu thì những người khác cũng sẽ hùa theo. Cô để ý, tài khoản người này tên là @Người yêu Duệ Duệ.

Có lẽ là bị cô phát hiện nên rất nhanh người này đã biến mất, cô ta vừa biến mất thì thủy quân cũng không nói thêm gì nữa. Hàn Mỹ Hân nhíu mày, cô cầm di động, đang định gọi thì điện thoại đã rung lên, cô bấm nghe: “Anh Liên Mặc, sao anh lại gọi điện cho em thế?”

“Mỹ Hân, anh thấy ảnh chụp trên mạng rồi, cô ấy…cô ấy bây giờ thế nào rồi?” Liên Mặc ngồi trong xe nhìn hàng chục người có hành vi khả nghi quanh đang quan sát quanh tiểu khu, thi thoảng lại nói chuyện thì thầm với nhau, nhìn bộ dáng này có lẽ là tới đây vì bức ảnh giường chiếu.

“Tâm trạng không tốt lắm, sáng nay cậu ấy khóc rất lâu, khóc mệt nên vừa mới ngủ rồi.’ Hàn Mỹ Hân xoay bả vai, ngồi máy tính cả sáng để chửi nhau với đám dân mạng, ngay cả WC cô còn chưa đi, chửi nhau đúng là một việc hao tổn thể lực.

“Anh lên thăm cô ấy được không? Liên Mặc do dự hỏi.

“Vậy anh lên đây đi.” Hàn Mỹ Hân nghĩ, hiện tại Hân Nghiên đau khổ như vậy, có thêm một người bên cạnh cậu ấy cũng sẽ tốt hơn.

Hàn Mỹ Hân cúp máy, cô nhìn trên diễn đàn không có ai trả lời nữa mới thở phào nhẹ nhõm, đợi lát nữa anh Liên Mặc lên đây, cô sẽ nhờ anh ấy điều tra địa chỉ IP của tài khoản Yêu Duệ Duệ, cô có trực giác người này quen biết với Hân Nghiên, nói không chừng còn là kẻ thù của cậu ấy mới nhân thời cơ để bỏ đá xuống giếng thế này.

Mười phút sau tiếng chuông vang lên, Hàn Mỹ Hân đứng dậy đi mở cửa, bởi vì địa chỉ nhà đã bị lộ nên cô đã cố ý mở mắt mèo, nhìn thấy người bên ngoài chắc chắn là Liên Mặc thì mới mở cửa.

“Anh Liên Mặc, anh nhanh vào đi, không có ai bám đuôi anh đó chứ?” Hàn Mỹ Hân lo lắng kéo anh vào trong rồi đóng cửa lại.

Liên Mặc lắc đầu: “Sao thế?”

“Có người ác ý đăng địa chỉ ở đây lên mạng , em sợ đám điên cuồng kia sẽ tới tìm Hân Nghiên.” Ngoài ra Hàn Mỹ Hân để Liên Mặc lên đây còn có một lý do khác, cô sợ bọn họ tìm tới cửa, một mình cô không đối phó được.

“Chẳng trách.” Liên Mặc nhíu mày.

“Sao vậy?” Hàn Mỹ Hân đi vào phòng khách, cô nghi ngờ hỏi.

“Vừa nãy anh lái xe vào tiểu khu, nhìn thấy bên ngoài có người lén lén lút lút, chắc là đám cuồng loạn đó. Nhưng mà, hình như cửa tiểu khu đã được tăng thêm bảo vệ, bọn họ hỏi rất lâu mới cho anh lên.” Liên Mặc nói.

“Hân Nghiên cũng đáng thương thật, hết chuyện này tới chuyện khác ập tới.” Hàn Mỹ Hân đau lòng nói: “À đúng rồi, anh Liên Mặc, em nhớ anh từng học mạng máy tính, anh giúp em địa chỉ IP của một tài khoản được không? Tên khốn đó mới sáng sớm đã xúi giục thủy quyên mắng chửi Hân Nghiên, tức chết đi được.”

“Máy tính ở đâu?”

“Trong phòng ngủ của Hân Nghiên, em đi lấy cho anh.” Hàn Mỹ Hân xoay người đi vào phòng ngủ, ôm macbook ra đưa cho Liên Mặc, nhanh chóng nhập lệnh chương trình, ngay sau đó đã tìm được địa chỉ IP. Anh sao chép địa chỉ IP vào web để tìm ra đường truyền mạng.

Liên Mặc nhíu mày: “Đối phương sử dụng mạng không dây công cộng nên không tìm được người.”
Chương 265: Chương 119: Anh có thể đưa em rời khỏi đây(2)

“Mẹ nó, xem ra đúng là kẻ thù của Hân Nghiên rồi.” Hàn Mỹ Hân chửi bậy một câu, không bắt được người làm cô rất khó chịu, nghĩ tới những oan ức mà Hân Nghiên phải chịu, cô lại càng bực bội hơn.

Ngón tay Liên Mặc không ngừng múa trên bàn phím, một lúc sau anh đặt máy tính lên bàn trà: “Anh đã hack diễn đàn rồi, sẽ không tìm được bài đăng nữa đâu.”

“Tốt quá, cuối cùng cũng không phải thấy những bình luận đau lòng ấy nữa.” Hàn Mỹ Hân vui vẻ nói.

Liên Mặc gật đầu: “Địa chỉ ở đây đã bị người ta phát tán lên mạng rồi, hai người ở đây cũng không an toàn.”

“Em biết, em định đợi Hân Nghiên tỉnh lại, hỏi xem cậu ấy tính thế nào. Chuyện này đã ảnh hưởng rất nhiều tới cậu ấy. Em sợ trong thời gian ngắn cậu ấy cũng không thoát ra được. Em muốn đưa cậu ấy về quê em vài ngày, ở đó không ai quen biết cậu ấy cả. Đợi tới khi Hân Nghiên bình tĩnh lại thì bọn em sẽ quay về.” Hàn Mỹ Hân nói.

“Ừ, tạm thời rời khỏi đây một thời gian cũng không phải là chuyện xấu, đến lúc đấy anh đưa hai người đi.”

Liên Mặc gật đầu, anh ngước mắt nhìn về phía phòng ngủ, ánh mắt đầy lo lắng.

Cậu ấy rất mạnh mẽ, nhất định sẽ vượt qua được chuyện này.

Hai người ngồi một lát, Hàn Mỹ Hân nhìn lên đồng hồ treo tường, cô đứng dậy nói: “Anh Liên Mặc, anh ngồi đây một lát nhé, em đi nấu cơm.”

Liên Mặc gật đầu, Hàn Mỹ Hân đi vào phòng bếp, anh ngồi ở phòng khách một lát rồi xoay người đi về phía phòng ngủ, cửa phòng không khóa, trên giường cũng không có ai. Đối diện với cánh cửa đóng chặt cửa phòng ngủ phụ, anh do dự một lát rồi đưa tay xoay chốt cửa.

Anh đẩy vào, đèn trong phòng ngủ sáng choang, chiếc giường lớn ở chính giữa phồng lên một chút, không để ý kỹ sẽ không phát hiện có người đang nằm trên giường. Anh chậm rãi đi tới cạnh giường, nhìn người con gái đang nằm nghiêng sang một bên.

Liên Mặc nhíu chặt mày, dường như đang bị thứ gì vây lấy. Anh khom lưng ngồi xổm xuống, nhìn vành mắt sưng húp và gương mặt tái nhợt của cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy đau lòng, Liên Mặc đưa tay lên, khi sắp chạm vào mặt cô, ngón tay anh khẽ rụt lại. Hồi lâu anh mới thu tay về, khẽ giọng nói: “Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, đợi tới khi em tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ qua thôi.”

Tống Hân Nghiên đột nhiên mở to mắt giống như bị dọa sợ, cô nhìn chằm chằm về phía Liên Mặc, làm anh giật cả mình. Anh đưa tay quơ quơ trước mắt cô: “Hân Nghiên, em tỉnh rồi?”

Tống Hân Nghiên dần lấy lại tinh thần, cô nhìn Liên Mặc, ý thức được mình vẫn còn đang nằm, cô vội vàng ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Liên Mặc, sao anh lại tới đây?”

“Anh rất lo cho em, Hân Nghiên, em không sao chứ?” Liên Mặc đứng dậy ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt sáng rực nhìn cô. Trạng thái tinh thần của Hân Nghiên rất không ổn, xảy ra chuyện lớn như vậy, sợ là rất khó để cô khôi phục lại như cũ.

Tống Hân Nghiên cụp mắt, cô cười chua chát, tự giễu nói: “Ngay cả anh cũng biết thì Đồng Thành còn có mấy người chưa biết? Lần này em mất hết thể diện rồi, nói không chừng sau này ra ngoài còn bị người ta mắng thẳng mặt là ‘Loại đàn bà lẳng lơ’.

Liên Mặc cụp mắt, nhìn cánh tay đang siết chặt chăn bông của cô, anh đặt tay lên mu bàn tay cô: “Hân Nghiên, đừng nói bản thân mình như vậy, đây không phải lỗi của em.”

Tống Hân Nghiên co rúm lại, cô thu tay về. Gương mặt không che giấu được vẻ tiều tụy, cô nói: “Liên Mặc, anh không cần an ủi em đâu, em không sao, anh yên tâm, em sẽ vượt qua được thôi. Hiện thực càng tàn khốc với em thì em càng phải thẳng lưng để không bị đánh ngã.”

Bàn tay Liên Mặc rơi vào khoảng không, anh lặng lẽ siết chặt tay, nhìn cô không chớp mắt: “Hân Nghiên…”

“Anh đừng nhìn em như vậy, em thật sự không sao mà, em chính là Tiểu Cường không thể đánh bại.” Tống Hân Nghiên gượng cười, đối với cô mà nói, ảnh giường chiếu bị lộ không đáng sợ bằng việc Thẩm Duệ là nam chính trong bức ảnh đó.

Liên Mặc cực kỳ đau lòng, anh nghiêng người kéo cô vào lòng, bàn tay ấn đầu cô lên vai anh, khàn giọng nói: “Hân Nghiên, đừng cười với anh như vậy, khó chịu thì khóc đi, chỉ là em đừng cười như thế, anh sẽ lo lắng cho em.”

Tống Hân Nghiên yên lặng một lúc, sau đó đẩy anh ra, vành mắt ấm nóng, cô cụp mắt nhìn màu sắc trên chăn bông: “Em khóc cả buổi sáng, khóc cạn cả nước mắt đời này rồi, em không muốn khóc nữa, Liên Mặc, nếu anh thật sự lo lắng cho em thì đừng bảo em khóc, chọc cho em cười đi, có được không?”

Liên Mặc nhìn cô không chớp mắt, anh không rõ cảm giác hiện tại của mình là như thế nào. Nhìn cô gượng cười, còn khó chịu hơn cả khi cô khóc, anh nói: “Em đừng cười nữa, em càng cười, thì anh càng sợ em sẽ làm ra chuyện dại dột, Hân Nghiên, chúng ta là bạn bè, ở trước mặt anh em không cần phải che giấu bản thân.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô nói: “Em sẽ không làm chuyện dại dột đâu, nếu như em thật sự không chịu nổi chuyện này, thì em đã chết từ ngay đêm hôm đó rồi. Em đã từng nói, trên thực tế có rất nhiều chuyện, em càng trốn tránh thì sẽ càng tổn thương, em không muốn. Thế nên em chấp nhận hiện thực, em tin ông trời sẽ công bằng, khi em chịu đủ đắng cay ngọt bùi thì ông trời sẽ bù đắp lại cho em.”

“Hân Nghiên, em làm anh cảm thấy rất xấu hổ.” Vẻ mặt Liên Mặc thoáng qua chút bối rối, khi mới quen cô, anh phát hiện trên người cô có một loại kiên trì khác không giống với những người khác, có lẽ là do cứng rắn như vậy anh mới không nhịn được mà tới gần cô, muốn hiểu rõ cô.

Càng hiểu cô anh lại càng khó chống cự lại được sự quyến rũ của cô. Anh cứ nghĩ, cả đời này mình sẽ không thích một người con gái nào cả, nhưng lúc này, anh lại vì những lời này của cô mà động tâm.

Anh muốn có được cô, không phải với tư cách là bạn bè mà là người yêu.

“Liên Mặc, anh đừng nói như vậy, em mới là người phải xấu hổ.” Tống Hân Nghiên vừa nghĩ tới tấm ảnh giường chiếu của mình, cô lại nhục nhã vô cùng.

Liên Mặc lắc đầu, cô sẽ không hiểu được suy nghĩ của anh lúc này, nếu như có thể, anh hy vọng Hân Nghiên vĩnh viễn không biết mặt tối tăm của anh.

Hàn Mỹ Hân nấu cơm xong, không thấy Liên Mặc trong phòng khách, cô đi tới hành lang tìm, nhìn bộ dạng ngồi cạnh nhau không nói gì của hai người. Cô đứng ngoài cửa điều chỉnh tại tâm trạng một lúc rồi mới gõ cửa, trêu ghẹo nói: “Em không làm phiền hai người nói chuyện đó chứ?”

Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn, thấy Hàn Mỹ Hân xinh đẹp đang đứng trước cửa, cô lắc đầu: “Mỹ Hân, cảm ơn cậu, có hai người ở bên cạnh, tâm trạng của tớ đã tốt hơn nhiều rồi.”

Hàn Mỹ Hân bước tới, nhìn bộ dạng sa sút tinh thần của bạn mình, cô nói: “Khách sáo với tớ làm gì, cậu đừng quên, tớ được xưng là có thể chữa mọi loại bệnh à, cậu nhanh dậy rửa mặt chải đầu đi, sắp tới giờ ăn trưa rồi.”

“Ừ.” Tống Hân Nghiên vén chăn lên, lúc đựng dậy, cơ thể cô hơi loạng choạng. Liên Mặc vội vàng giữ lấy bả vai cô, đợi cô đứng vững anh mới buông tay ra, ân cần nói: “Cẩn thận chút.”

“Cảm ơn anh!” Tống Hân Nghiên nói lời cảm ơn sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.

Tống Hân Nghiên tắm sơ xong rồi đi ra phòng khách, Hàn Mỹ Hân làm một bàn thức ăn ngon, cô vẫy bạn mình ngồi xuống. Tống Hân Nghiên không có khẩu vị gì, ăn một chút là không nuốt nổi nữa, Hàn Mỹ Hân thấy vậy cũng đặt đũa xuống: “Hân Nghiên, không hợp khẩu vị à?”

“Không phải, tớ không muốn ăn, hai người ăn đi.” Tống Hân Nghiên lắc đầu, có lẽ là khóc mệt quá nên cô không có hứng thú gì cả, không muốn ăn, chỉ muốn ngủ.

Hàn Mỹ Hân đang định khuyên thì bị Liên Mặc nawg lại, người đau buồn quá càng bị ép ăn thì sẽ phản tác dụng: “Em không muốn ăn thì thôi, ngồi đây cùng bọn anh cũng được.”

“Vâng.”

Đợi xong bữa, Tống Hân Nghiên mới về phòng, cô trùm đầu ngủ tiếp, Hàn Mỹ Hân và Liên Mặc đưa mắt nhìn nhau. Sợ cô buồn bực sinh bệnh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom