• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (7 Viewers)

  • Chương 41-44

Chương 41: Sao tôi phát hiện bóng dáng này rất giống cô nhỉ?

Thẩm Duệ liếc cô ta, giống như không chú ý sắc mặt cứng đờ kia, cầm tờ báo lên đọc. Tống Nhược Kỳ bị hành động này của anh hù dọa toát mồ hôi lạnh, duỗi tay muốn cướp lấy tờ báo nhưng lại cảm thấy bản thân như vậy chẳng khác gì chưa đánh đã khai.

Bức hình chỉ chụp được bóng dáng, cô ta lại mặc áo khoác có mũ màu đen, còn đội mũ lưỡi trai, bóng lưng rất giống Tống Hân Nghiên. Trừ khi là chính chủ, nếu không hiếm khi có người liên tưởng người trong bức ảnh này với cô ta.

Rõ ràng cô ta đã sợ tới mức chết khiếp, lại cố tình giả vờ như không có việc gì, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Ủa, đây không phải là Hân Nghiên với Diệp Thần à? Em ấy mang thai rồi? Đây là chuyện vui đó! Bụng em ấy chẳng có động tĩnh gì suốt năm năm, mấy hôm trước chị cả cứ nhắc mãi, chắc lần này chị ấy vui lắm.”

Sắc mặt Thẩm Duệ lạnh nhạt, không có gì biểu cảm gì, ánh mắt dừng trên người cô ta vừa trầm tĩnh vừa sâu xa khó đoán. Da đầu Tống Nhược Kỳ tê dại, trong lòng chột dạ, lúc cô ta suýt không giả vờ nổi thì anh thản nhiên rời mắt, bỏ tờ báo sang một bên, cầm tập tài liệu, nói: “Nhược Kỳ, anh chuẩn bị đi công tác.”

“Vậy anh đi công tác đi, em ở nhà chờ anh.” Tống Nhược Kỳ lập tức thốt lên, thậm chí cô ta còn quên mất mục đích tới nơi này, hoảng sợ cầm lấy túi xách vứt trên sô pha, vội vàng xoay người bước ra ngoài phòng làm việc.

Tay cô ta vừa mới nắm lấy chốt cửa, giọng nói trầm thấp của Thẩm Duệ đã vang lên bên tai: “Nhược Kỳ, sao anh phát hiện bóng dáng này lại rất giống em nhỉ?”

Tống Nhược Kỳ không nhớ rõ bản thân bước ra khỏi phòng làm việc như thế nào, chỉ cảm thấy mỗi một bước chân đều giống như giẫm lên bông, cả người mềm nhũn không có sức lực. Thẩm Duệ nói xong câu đó thì vùi đầu vào công việc, không cho cô ta bất cứ cơ hội giải thích nào.

Giờ khắc này, cô ta bỗng nhiên phát hiện bản thân không hề hiểu biết Thẩm Duệ. Anh nhìn thì đơn giản nhưng thật ra lại thâm sâu khó đoán, hệt như một đầu dã thú đang ẩn núp, không biết khi nào sẽ lộ ra răng nanh bén nhọn.

Phòng làm việc vang lên tiếng khép cửa rất nhỏ, tầm mắt của Thẩm Duệ rời khỏi đống tài liệu, dừng lại phía trên tờ báo, ánh mắt trở nên ngày càng sâu thẳm.

Lúc Tống Nhược Kỳ ngồi vào trong xe thì như bị rút hết sức lực, cả người ướt đẫm hệt như mới được vớt ra từ trong nước. Cô ta run rẩy cầm điện thoại di động, quẹt vài lần mới mở khóa thành công. Điện thoại được kết nổi, cô ta run run gọi một tiếng “Diệp Thần”, bên kia đã cúp máy, cô ta gọi lại, anh ta đã tắt máy.

Tống Nhược Kỳ vừa tức vừa vội, hiện tại đang thời điểm then chốt, Diệp Thần lại muốn ầm ĩ với cô ta?

Cô ta không gọi được cho Đường Diệp Thần, chỉ có thể gọi cho bà Tống, lúc này chỉ có mẹ có thể giúp cô ta. Điện thoại còn chưa mở khóa thì âm thanh thông báo đã vang lên, cô ta nhìn thoáng qua tin nhắn phía trên, vội vàng bấm mở, bật khóc nức nở.

Sáng nay bà Tống hẹn người đi làm đẹp, buổi chiều về đến nhà nhìn thấy báo thì sợ tới mức suýt nữa lên cơn nhồi máu cơ tim. Bà ta vội vàng gọi điện cho Tống Nhược Kỳ, vốn dĩ định răn dạy cô một trận, kết quả nghe thấy cô ta khóc nức nở thì cũng hoảng sợ.

“Khóc cái gì mà khóc? Sao hai đứa lại không cẩn thận như thế, để phóng viên chụp được ảnh. Cũng may chỉ là cái bóng ưng, nếu chụp được chính diện, Như Lai Phật Tổ cũng không cứu được mấy người.” Cuối cùng bà Tống vẫn không nhịn được trách móc nói.

Tống Nhược Kỳ vô cùng hoang mang lo sợ, đặc biệt là câu nói kia của Thẩm Duệ, thật sự khiến cô ta đứng ngồi không yên: “Mẹ, Thẩm Duệ anh ấy… Hình như anh ấy đã nghi ngờ con rồi, anh ấy nói bóng dáng kia giống con. Mẹ, mẹ, làm sao bây giờ?”

Bà Tống nhíu chặt mày, bản thân bà ta cũng hoảng sợ, quở trách con gái: “Con hoảng cái gì mà hoảng? Hiện tại con đang ở nơi nào, lập tức quay về, chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tống Nhược Kỳ giống như tìm được người có thể tin cậy, dần dần bình tĩnh lại: “Con đang ở dưới bãi đỗ xe tập đoàn Thẩm thị, lập tức lái xe trở về đây.”

“Đừng lái xe, không an toàn, con ngồi xe taxi trở về đi.” Bà Tống dặn dò.

Rõ ràng trạng thái hiện tại của Tống Nhược Kỳ không thích hợp lái xe, cô ta cúp điện thoại, cầm túi xách xuống xe, chạy ra ven đường bắt một chiếc taxi, hoang mang rối loạn chạy về nhà.

Bà Tống ngắt điện thoại, trái lo phải nghĩ đều cảm thấy không ổn. Thẩm Duệ là người nào chứ, mười lăm tuổi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm, hai mươi tuổi bộc lộ tài năng ở phố Wall, hai mươi lăm tuổi về nước thành lập công ty, giành lại Thẩm thị, biến tập đoàn chỉ còn lại cái vỏ rỗng phát triển vượt bậc, hai tám tuổi vinh dự nằm trong danh sách tỷ phú của Forbes.

Một người đàn ông như vậy, nếu không tàn nhẫn độc ác, sao có thể đi đến vị trí ngày hôm nay. Hiện giờ anh ba mươi tuổi, trưởng thành phong độ, lòng dạ sắc bén thâm sâu. Múa rìu qua mắt thợ trước mặt anh chẳng khác gì vung đao trước mặt Quan Công, thật là buồn cườilà.

Nhà họ Tống không đắc tội nổi người như vậy.

Bà ta suy nghĩ một lát, gọi điện cho Tống Hân Nghiên, mới vừa kết nối đã không hề khách khí nói: “Mày lập tức cút về đây cho tao, ngay lập tức!!!”

Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, nhìn tờ báo trên bàn làm việc, lạnh lùng cười. Bà Tống kêu cô trở về, muốn làm cái gì, cô dùng ngón chân đầu cũng đoán được. Nếu bọn họ biết hai ngày này cô đều ở bên cạnh Thẩm Duệ, không biết sắc mặt sẽ đặc sắc như thế nào.

Tống Hân Nghiên không nhịn được ác độc tưởng tượng, Tống Nhược Kỳ, chị cũng có ngày hôm nay? Không phải chị rất kiêu ngạo, muốn thỏa mãn Đường Diệp Thần à, không phải chị còn muốn sinh con nối dõi tông đường cho anh ta hả, vậy chị sợ cái gì?
Chương 42: Mày thì tính là cái thá gì?

Tống Hân Nghiên trở lại nhà họ Tống, mới vừa xuống xe thì bắt gặp Tống Nhược Kỳ cũng ngồi taxi trở lại. Cô đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta. Tống Nhược Kỳ đã khóc, lớp trang điểm trên mặt đã trôi gần hết, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, tăng thêm vài phần hài hước.

Đúng là khó đoán, trước nay Tống Nhược Kỳ luôn bày ra dáng vẻ vênh váo tự đắc, có khi nào cô ta nhếch nhác thảm hại giống như hôm nay?

Nhìn thấy Tống Hân Nghiên đứng ở đó, cô ta lập tức giống một con gà trống hiếu chiến, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang trừng mắt: “Tống Hân Nghiên, tại sao mày lại ở chỗ này?”

“Nơi này là nhà của tôi, tôi ở đây thì lạ lắm à?” Tống Hân Nghiên liếc cô ta, xoay người đi đến cổng lớn.

Mới vừa đi được hai bước, cổ tay đã bị người ta túm chặt, cô quay đầu lại, đối diện một đôi mắt sắp phun ra lửa. Gương mặt xinh đẹp của Tống Nhược Kỳ trở nên vô cùng dữ tợn: “Là mày làm đúng không? Là mày kêu phóng viên ngồi canh ở bệnh viện chụp ảnh đúng không? Tống Hân Nghiên, mày đúng là âm hiểm.”

Tống Hân Nghiên ngạc nhiên, không ngờ cô ta vừa ăn cướp vừa la làng, cô bị chọc tức đến bật cười: “Nếu là tôi sai phóng viên đi chụp ảnh, vậy tại sao không dứt khoát chụp ngay mặt chị luôn? Chẳng phải như vậy càng kích thích hơn nhiều à?”

“Làm sao tao biết mày đang nghĩ cái gì, có thể mày chỉ muốn khiến Diệp Thần quay lại bên cạnh mà thôi. Tống Hân Nghiên, mày tỉnh lại đi, Diệp Thần sẽ không chạm vào mày, anh ấy chê mày ghê tởm. Hà cớ gì phải vậy chứ, năm năm qua mày vẫn nhận không hiểu rõ thực tế à? Cho dù mày có không từ thủ đoạn thế nào, Diệp Thần cũng sẽ không trở lại bên cạnh mày, bởi vì người anh ấy yêu là tao.” Tống Nhược Kỳ đắc ý nhìn cô, hoàn toàn quên vừa rồi bản thân bị dọa đến suýt tè ra quần.

“Nếu tôi là chị, quỳ xuống đất xin tha còn không đủ, sao còn dám ra vẻ đúng lý hợp tình thế này được nhỉ?” Tống Hân Nghiên mỉa mai.

“Quỳ xuống đất xin tha?” Tống Nhược Kỳ tức giận đến phồng mũi: “Mày là cái thá gì, dựa vào đâu tao phải quỳ xuống đất xin mày tha thứ?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tống Hân Nghiên lười nói lời vô nghĩa với cô ta, mới vừa xoay người đã thấy bà Tống đứng cạnh cửa, không biết đã đợi ở nơi đó bao lâu. Cô nhíu mi, không nói lời nào, lướt qua bà Tống đi về phía phòng khách.

“Đồ kỹ nữ, cái thứ vô ơn lòng lang dạ sói nuôi chỉ tổ tốn cơm tốn gạo.”

Chân trước Tống Hân Nghiên bỗng cứng đờ, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót sâu sắc. Rõ ràng đã biết từ lâu, vì cớ gì lòng vẫn đau đớn như thế?

Trong phòng khách, bà Tống và Tống Nhược Kỳ ngồi cạnh nhau, trừng mắt nhìn Tống Hân Nghiên ngồi đối diện như hổ rình mồi. Dáng dấp hai người và cả vẻ thù địch đúng là không khác gì mẹ con. Tống Hân Nghiên mặc kệ bọn họ, cầm di động nhàm chán lướt web.

Hai mẹ con nhìn nhau, bà Tống mở miệng trước: “Hân Nghiên, mày cũng thấy báo viết rồi, nếu nhà họ Thẩm bên kia hỏi tới, mày phải nói mày là người ở bên Diệp Thần.”

Ngón tay lướt web của Tống Hân Nghiên dừng lại, trên đời này còn có chuyện nào nực cười hơn chuyện này không? Chị gái cướp chồng cô, cô không giận thì thôi, thế mà lúc chị gái mang thai con chồng mình còn bắt cô giúp đỡ giấu diếm. Nếu không phải đầu óc cô bị úng nước thì chính là có bệnh: “Dựa vào cái gì?”

“Cái gì dựa vào cái gì?” Bà Tống phản ứng không kịp.

Tống Hân Nghiên thả di động xuống, nhìn chằm chằm Tống Nhược Kỳ bằng ánh mắt sắc bén: “Chị có gan làm, vì sao lại không có can đảm chịu trách nhiệm? Hay là mấy người cho rằng, làm sai chuyện là có thể che giấu trời đất?”

“Tống Hân Nghiên!” Tống Nhược Kỳ bật dậy, duỗi tay chỉ thẳng vào mặt cô, lạnh lùng nói: “Mày đừng có không biết tốt xấu, nếu không phải nhà họ Tống nuôi mày ăn uống, mày có thể sống tới ngày nay hả? Tao nói cho mày biết, tao ngủ với Diệp Thần thì thế nào, chỉ có đồ vật tao thừa mứa không cần dùng tới mới đến lượt mày, kể cả đàn ông.”

Tống Hân Nghiên cho rằng tim cô đã luyện thành tường đồng vách sắt từ lâu, mặc kệ bọn họ tổn thương như thế nào, cô đều có thể thờ ơ được. Nhưng đến giờ phút này, cô không thể nhẫn nhịn được nữa, đứng dậy, nhìn Tống Nhược Kỳ bằng ánh mắt sắc bén, cười khẩy: “Ai ngủ chồng ai còn chưa chắc, không tin chúng ta cứ chờ xem!”
Chương 43: Người phụ nữ xuất sắc

Nhìn bóng lưng nghênh ngang bước đi của Tống Hân Nghiên, Tống Nhược Kỳ tức giận đến mức dậm chân: “Mẹ, mẹ thấy nó chưa? Mẹ nói không sai mà, đúng là thứ vô ơn nuôi chỉ tổ tốn cơm. Vừa rồi nó nói cái gì đấy? Ai ngủ chồng ai còn chưa chắc? Mày có ngon thì ngủ đi, để tao chống mắt lên xem Thẩm Duệ có cứng được không.”

“Nói năng không biết lựa lời.” Bà Tống quở trách một câu, bà ta đã đoán được phản ứng của Tống Hân Nghiên từ lâu rồi, kêu cô trở về cũng không trông cậy vào việc cô sẽ đồng ý. Xem ra bà ta phải suy nghĩ một biện pháp, bịt miệng con nhỏ này.

Tống Nhược Kỳ hậm hực ngồi xuống, nhớ tới ảnh chụp trên tờ báo và ánh mắt sởn tóc gáy của Thẩm Duệ thì hãi hùng khiếp vía một hồi. Cô ta kéo cánh tay bà Tống, hoảng sợ nói: “Mẹ, hình như Thẩm Duệ đã nghi ngờ con rồi, chúng ta không thể đợi nữa, con muốn ly hôn với anh ta.”

“Đồ ngốc, cứ như vậy ly hôn, con có thể lấy được thứ gì? Hơn nữa gần đây công ty ba con đang thiếu tài chính nghiêm trọng, còn đang trông cậy vào Thẩm thị bên kia kéo một phen đây này. Con tùy tiện nhắc tới chuyện ly hôn như vậy, đến lúc đó phá hư việc tốt của ba con thì đừng mơ có trái ngọt để ăn." Bà Tống đen mặt nói.

“Vậy làm sao bây giờ? Mẹ, con sắp chịu không nổi nữa rồi.” Tống Nhược Kỳ vò đầu, vẻ mặt như chuẩn bị nổi điên.

Bà Tống hận sắt không thành thép, duỗi tay chọc trán cô ta: "Nhìn tiền đồ của con này, thế mà cũng dám ngoại tình hả? Lúc con bò lên giường Đường Diệp Thần phải nghĩ đến việc nó là cháu trai của Thẩm Duệ chứ.”

“Mẹ!” Tống Nhược Kỳ bất mãn nói lớn.

“Kêu tổ tông cũng vô dụng, tạm thời hai ngày này con đừng gặp mặt Diệp Thần. Về phần đứa em gái của con, con không đi kích thích nó, mẹ sẽ nghĩ cách khiến nó phải đồng ý.” Bà Tống nói.

Ánh mắt Tống Nhược Kỳ sáng ngời: “Mẹ, có phải mẹ lại nghĩ ra cách nào hay không? Kể cho con một chút đi.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Bà Tống liếc cô ta, đứng dậy khỏi sô pha: “Con cứ thành thật ở nhà dưỡng thai, không còn chỗ dựa Thẩm Duệ, có chết con cũng phải bắt cho được Đường Diệp Thần, nếu không đến cuối cùng lại như dã tràng xe cát.”

“Mẹ, mẹ yên tâm, Diệp Thần bị con dạy dỗ đến ngoan ngoãn, chắc chắn anh ấy sẽ cưới con.” Tống Nhược Kỳ đắc ý dào dạt nói.

Bà Tống nhìn dáng vẻ không biết trời cao đất dày của cô ta, không nhịn được lo lắng. Vợ của cậu ruột tái hôn với cháu trai, ở xã hội hiện tại này, người đời có thể chấp nhận ư? Đến lúc đó, cùng lắm Đường Diệp Thần chỉ bị người ta chê cười tác phong, nhưng Nhược Kỳ thì sao? Cô ta sẽ bị nước miếng của người đời dìm chết!

…………

Rời khỏi nhà họ Tống, Tống Hân Nghiên không lãng phí thời gian để oán trách, cô còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Vừa rồi cô quay về công ty, tổng giám đốc Lý gọi cô tới văn phòng, hỏi về dự án.

Cô không dám từ chối thẳng, đành phải ám chỉ Mộng Na và Tư Thần càng có thực lực hơn cô. Tổng giám đốc Lý chỉ cười không nói gì, dáng vẻ hệt như cáo già, sau một lúc lâu, anh ta nói: “Cô biết lai lịch của đối tác dự án Thẩm Duệ bí mật chỉ định trong nội bộ công ty là ai không?”

Đây là bí mật thương nghiệp, tất nhiên Tống Hân Nghiên không biết.

Tổng giám đốc Lý tiếp tục nói: “Công ty thiết kế nổi tiếng quốc tế Nghiệp Chi Phong.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên đầy rung động, ba chữ “Nghiệp Chi Phong” như sấm bên tai, cô ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc Lý, chỉ thấy anh ta cười tủm tỉm nói: “Bác Dực cạnh tranh với Nghiệp Chi Phong không khác gì lấy trứng chọi đá, thế nhưng tôi tin tưởng, bên trong Bác Dực, trừ cô ra, không ai có thể làm được."

“Tổng giám đốc Lý, ngay cả tôi còn chưa tin tưởng, không biết anh lấy niềm tin từ đâu thế?” Tống Hân Nghiên cười khẽ, không cho là đúng.

“Cô Tống, cô chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ tập san nào của Nghiệp Chi Phong, chỉ dựa cái này, tôi đã có lý do tin tưởng cô có thể đánh bại Nghiệp Chi Phong.” Trong mắt tổng giám đốc Lý lấp lánh ánh sáng.

Bí mật bản thân che giấu bị người khác nhìn thấu, sắc mặt Tống Hân Nghiên hơi chật vật. Cô không thể không thừa nhận, phát súng này của tổng giám đốc Lý đến khá đúng lúc. Vốn dĩ trong lòng cô đang lùi bước vì thái độ mập mờ không rõ của Thẩm Duệ, lúc này lại bởi vì ba chữ “Nghiệp Chi Phong” mà sục sôi ý chí chiến đấu.

Tống Hân Nghiên sờ thư mời thếp vàng trong tay, đây là tiệc rượu Nghiệp Chi Phong kết hợp với Thẩm thị tổ chức. Lúc tổng giám đốc Lý đưa thư mời cho cô, ánh mắt thoáng qua tia sâu xa: “Nghe nói CEO của Nghiệp Chi Phong cũng sẽ xuất hiện ở tiệc rượu, đó là một người phụ nữ vô cùng xuất sắc, cô nhớ học tập người ta cho tốt.”

Nghe vậy, Tống Hân Nghiên đã hiểu, cho dù cô biết rõ nơi đó là chốn nước sôi lửa bỏng, cô cũng phải xông vào một lần, chỉ vì gặp người phụ nữ chưa từng gặp mặt bao giờ kia.
Chương 44: Nếu tôi thật sự nghiêm túc thì sao?

Tống Hân Nghiên trở lại biệt thự Lam Loan, mới vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng gọi. Cô xoay người sang chỗ khác, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ven đường, bên cạnh thân xe có một người đàn ông mặc vest xanh đang đứng, nhìn dáng vẻ khá quen mắt. Thấy cô nhìn về hướng này, anh ta kéo cửa xe, cung kính nói: “Cô Tống, mời lên xe!”

Từ góc độ của Tống Hân Nghiên có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang ngồi trong xe, cô nhíu mày hỏi: “Anh là?”

“Ông chủ của tôi đang chờ cô ở trong xe.” Người đàn ông làm dấu tay "xin mời".

Lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, xuyên qua ánh sáng lờ mờ, Tống Hân Nghiên nhìn thấy ống quần thẳng tắp và đôi giày da màu đen bóng lưỡng khá quen thuộc, cô đến gần mới thấy rõ đối phương là Thẩm Duệ.

“Chú tư chồng? Hôm nay chú chơi trò bí ẩn à?” Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh cửa xe, khó trách cô lại cảm thấy người đàn ông gọi mình quen mắt, còn không phải là trợ lý đi theo bên cạnh anh hôm trước à.

Thẩm Duệ hơi cong khóe môi, nói: “Lên xe, chúng ta đi chỗ này.”

Trong âm thanh trầm thấp của anh còn xen lẫn một tia dịu dàng, không còn mạnh mẽ như lúc trước. Tống Hân Nghiên cũng không biết bản thân bước lên như thế nào, mãi đến khi xe lăn bánh, cô mới phản ứng lại. Người đàn ông bên cạnh cô không còn là bậc cha chú trong nhà, mà là một người đàn ông có ý đồ với cô.

Thẩm Duệ híp mắt nhìn cô không được tự nhiên nhích tới nhích lui, lơ đãng nhắc tới: “Chuyện tôi nói hồi chiều khiến em căng thẳng à?"

Tống Hân Nghiên bỗng nhìn về phía anh, rõ ràng nơi đáy mắt sâu thẳm của anh có hiện lên bóng ngược của cô. Trong lòng cô khẽ động, vội vã rời tầm mắt, trái tim cứ nhảy lên thình thịch: “Không có, chú tư chỉ nói giỡn với cháu tôi, sao có thể là thật được?”

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô, mắt phượng dần dần trở nên sâu thẳm, vốn dĩ anh định an ủi cô, lúc này lại thay đổi chủ ý. Anh bất ngờ cúi người tới gần cô, hơi thở đàn ông mát lạnh nháy mắt đã vây quanh cô: “Nếu như tôi nghiêm túc thì sao?”

Đột nhiên tới gần cơ thể của đàn ông khiến Tống Hân Nghiên cảm nhận được áp lực gấp đôi, cô bối rối lùi về phía cửa xe mãi đến mức không thể lùi được nữa, trong khi đó người đàn ông trước mặt vẫn đang từng bước ép sát. Má cô nóng đến đỏ bừng, giơ tay chống lên lồng ngực nóng bỏng của anh: "Chú tư chồng…"

“Hân Nghiên, nếu tôi nghiêm túc, em phải làm sao đây?” Giọng nói đầy từ tính vang lên bên tai, bên trong thoáng qua vẻ trêu chọc.

Tống Hân Nghiên nghe ra anh đang đùa giỡn cô, mệt nỗi sự xấu hổ và buồn bực đã chiếm cứ toàn bộ lý trí của cô mất rồi. Mỗi lần ở cạnh Thẩm Duệ, cô luôn vào thế bị động, cả người như muốn tan thành mây. Một sự dũng cảm không biết tên bỗng thôi thúc cô duỗi tay nâng cằm anh, ngước đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào chỗ sâu dưới đáy mắt anh, mở miệng khiêu khích: “Thế còn không đơn giản à, cháu không ngại bắt được dự án lẫn một anh trai bao đâu, tổng giám đốc Thẩm nhỉ?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Là đàn ông đều không thể chịu đựng được hành động nhục nhã như vậy, huống chi còn là người đàn ông cao quý một tay che trời như Thẩm Duệ.

Bầu không khí trong xe bỗng trở nên kỳ lạ, tài xế Lão Vương và trợ lý Nghiêm Thành ngồi ở hàng trước chỉ ước gì có thể đào được một cái lỗ chôn bản thân xuống. Sau một trận chiến thành danh ở phố Wall, không ai dám khiêu khích Thẩm Duệ. Cô Tống, sự can đảm của cô thật đáng khen, bảo trọng nhé!

Ngay lúc Tống Hân Nghiên cho rằng Thẩm Duệ sẽ tức giận hất tay cô ra thì anh bỗng nhiên áp xuống, môi mỏng lạnh tanh vững chắc đè lên môi cô. Lúc đầu là ngang ngược công thành đoạt đất, môi và môi cọ xát với nhau phát ra âm thanh đầy mờ ám. Nhịp tim Tống Hân Nghiên đập nhanh dữ dội, thế nào cũng không tưởng được hậu quả của việc chọc giận anh là bị cưỡng hôn.

Mùi thuốc lá mới mẻ giữa môi răng của người đàn ông đi vào trong miệng cô, không hề làm người khác cảm thấy ghê tởm, trái lại còn khiến cả người cô run rẩy.

Lúc này, anh giống như dã thú đã nhẫn nại quá lâu, mạnh mẽ cắn mút bờ môi của cô, so với tác phong nhẹ nhàng điềm tĩnh thường ngày của anh như hai người khác biệt.

Bàn tay lớn của người đàn ông siết chặt cổ tay nhỏ bé trắng nõn, giơ lên cao đè xuống. Tống Hân Nghiên nắm chặt bàn tay, sức lực mỏng manh gần như không thể lay động được một người đàn ông trưởng thành.

Cô nghiến răng, cắn mạnh lên môi Thẩm Duệ một ngụm, mãi đến khi mùi máu tươi tràn ngập giữa môi hai người, cuối cùng anh mới chịu buông tha cho cô.

Đôi mắt đen láy của anh nhiễm đầy tình dục, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cánh môi sưng đỏ của cô, nơi đó nở rộ một vệt máu tươi đầy quyến rũ. Anh liếm chỗ trầy da, sâu thẳm nhìn cô, cố tình nói: “Hương vị không tệ.”

Lực khống chế hơi buông lỏng, Tống Hân Nghiên không hề nghĩ ngợi, quăng một bạt tai.

"Chát" một tiếng, gương mặt Thẩm Duệ nghiêng sang một bên, trong xe lập tức yên tĩnh. Lão Vương và Nghiêm Thành chỉ ước gì bản thân có thuật ẩn thân hoặc ông chủ tự động nâng lớp ngăn cách lên, đừng có kiểm tra khả năng thừa nhận của bọn họ nữa.

Lòng bàn tay Tống Hân Nghiên nóng rát, cô siết chặt nắm tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn môi quật cường không chịu xin lỗi. Là anh xúc phạm cô trước, đánh anh một bạt tai xem như huề nhau.

Trong xe truyền đến tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, hai người ngồi ghế sau ai cũng không chịu thua ai, mãi đến khi xe dừng lại trước cửa vào một câu lạc bộ tư nhân sáng trưng.

Thẩm Duệ dẫn đầu bước xuống xe, sầm mặt bước vào trong câu lạc bộ.

Nghiêm Thành nhìn ông chủ nhà mình, anh ta kéo cửa ghế sau, nói với Tống Hân Nghiên: “Cô Tống, tính tình ông chủ tôi không được tốt lắm, tôi đi theo bên cạnh nhiều năm như vậy, đây lần đầu tiên nhìn thấy có người đánh ngài ấy xong vẫn có thể bình yên vô sự ngồi ở chỗ này.”

Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng Thẩm Duệ, cắn môi, tức giận nói: “Là anh ấy trước…”

“Cô Tống, người đàn ông nào cũng xem trọng mặt mũi, cô vào trong xin lỗi ông chủ, ngài ấy sẽ tha thứ cho cô.”

“Tại sao tôi phải xin lỗi, rõ ràng là anh ấy…” Tống Hân Nghiên không thể nói ra được từ "hôn" kia, đành tức giận xuống xe, cho dù trong lòng có không muốn như thế nào cô vẫn bước vào câu lạc bộ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom