• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (2 Viewers)

  • Chương 251-255

Chương 251: Cách trừng phạt duy nhất (6)

Ông cụ Thẩm nặng nề thở phào nhẹ nhõm, thấy anh ta xoay người, ông ta vội vàng nói: “Diệp Thần, từ bỏ Tống Hân Nghiên đi.”

“Chuyện này ông nội không cần quan tâm, năm năm trước nếu không phải ông và ba mẹ cháu hợp lại phản đối, có lẽ con cháu và Hân Nghiên đã có thể chơi thục xì dầu rồi. Thứ mà năm đó cháu làm mất, cháu nhất định sẽ tìm về.” Đường Diệp Thần nói xong thì bước nhanh rời đi.

Ông cụ Thẩm đứng ở giữa phòng sách, huyệt thái dương của ông ta đột nhiên nhảy dựng lên, luôn cảm giác có chuyện gì không tốt sắp đến.

Đường Diệp Thần rời khỏi phòng sách, anh ta bước nhanh xuống lầu, cho đến khi đi ra khỏi biệt thự, anh ta lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại: “Điều tra cho tôi năm năm trước ngày đầu tiên tôi kết hôn, chú Tư tôi đã đi qua những nơi nào, bất kỳ một nơi nào cũng không được bỏ sót, tôi muốn biết toàn bộ.”

Cúp điện thoại, ngực anh ta đau đến sắp nổ tung, năm năm trước, người hủy hoại hôn nhân của Hân Nghiên lại là Thẩm Duệ, ha ha, đây là trò đùa hài hước nhất mà anh ta từng nghe qua trên đời này.

Nhan Tư từ trong biệt thự đuổi theo, bà ta túm lấy Đường Diệp Thần, giận dữ nói: “Diệp Thần, con vừa trở về lại đi đâu? Con nói xem, gần đây con sống ở nhà được mấy lần?”

Vẻ mặt Đường Diệp Thần mệt mỏi, anh ta rũ mắt nhìn chằm chằm mẹ mình, bỗng nhiên hỏi: “Mẹ, chuyện năm năm trước Hân Nghiên bị người ta cưỡng hiếp, mẹ biết được bao nhiêu?”

“Cái gì mà cưỡng hiếp? Con đang nói cái quái gì vậy?” Nhan Tư nhíu mày.

Đường Diệp Thần lắc đầu, anh ta rút tay về: “Không có gì, con chỉ hỏi thử xem mẹ có biết hay không thôi, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, con còn có việc phải đi ra ngoài một chuyến, mẹ đi vào đi.”

Nhan Tư cảm thấy vô cùng kỳ quái, bà ta nhìn bóng lưng cô đơn của anh ta, luôn cảm thấy anh ta đã thay đổi, nhưng rốt cuộc đã thay đổi ở đâu thì bà ta lại không thể nói ra. Chính là cảm giác đứa con trai sáng suốt trước kia của bà đã không thể trở về nữa.

… …

Thẩm Duệ ngồi trên sô pha hồi lâu, nghe đi nghe lại đoạn ghi âm này, mấy câu ngắn ngủi này đẩy hy vọng xa vời trong lòng anh vào địa ngục vô tận. Bất luận anh có tẩy trắng thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật là anh là một kẻ hiếp dâm.

Anh thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu để cô biết chuyện xảy ra năm năm trước, cô sẽ đối xử với anh thế nào đây? Khi tình cảm trong mắt cô biến thành sự oán hận và khinh miệt kéo dài không dứt, bọn họ còn có thể ở bên cạnh nhau không?

Anh nghĩ đến đầu óc cũng muốn nổ tung, nhưng vẫn không nghĩ ra cách giải quyết. Trên thương trường, anh sát phạt quyết đoán cương mãnh hơn người, chưa bao giờ lo lắng hậu quả, bởi vì anh biết, chỉ cần anh dám xông về phía trước là có thể đạt được thứ anh muốn.

Nhưng những cách này lại không thể sử dụng trong tình cảm. Tình cảm có quá nhiều biến cố, anh không thể đánh cược được. Anh thừa nhận là anh vô cùng sợ hãi, nỗi sợ hãi này trở nên sâu sắc hơn khi cô trở nên phụ thuộc vào cảm xúc với anh.

Cô càng yêu anh, anh càng sợ mất cô, anh thậm chí còn không có dũng khí đối mặt với sự oán hận của cô đối với anh.

Trong phòng ngủ truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ, anh vội vàng đứng lên, ngay cả dép lê cũng không kịp đi vào, vội vàng vào phòng ngủ. Bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời mới mọc chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất vào phòng, tư thế ngủ của người phụ nữ trên giường rất không thành thật, hai chân đè chăn mỏng, cơ thể trần truồng nằm trên chăn.

Anh đi qua, khom lưng rút chăn mỏng ra khỏi hai chân cô, một lần nữa đắp lên người cô, không quá vài phút, cô lại đạp ra. Tư thế ngủ của cô không ngoan như vậy, đây là lần đầu tiên anh phát hiện, anh không phiền đắp lại cho cô một lần nữa.

Không lâu sau, cô lại muốn đạp ra, lần này Thẩm Duệ vững vàng đè chân cô, lạnh lùng uy hiếp nói: “Nếu dám đạp ra nữa, anh sẽ không khách sáo với em nữa đâu.”

Người phụ nữ đang ngủ vẫn rất thức thời, lập tức ngoan ngoãn.

Thẩm Duệ nằm bên cạnh cô, kéo cơ thể mềm mại của cô vào lòng, anh nhẹ nhàng vuốt tóc dính vào gò má cô, ấn xuống nụ hôn trên gương mặt trắng nớt đỏ bừng của cô, anh nhẹ giọng gọi cô: “Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên...”

Tống Hân Nghiên không chịu nổi phiền phức, cô buồn bực lui vào lòng anh, mang theo sự buồn ngủ “Ừ” một tiếng, sau đó bất mãn nói: “Buồn ngủ quá, anh đừng ồn ào.”

Thẩm Duệ ôm cô hồi lâu, cuối cùng anh cũng lấy hết dũng khí nói: “Nghiên Nghiên, nếu, ý anh là, nếu anh là người đàn ông đầu tiên chiếm hữu em năm năm trước, em có tha thứ cho anh không?”

Trong ngực hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, trái tim anh rơi vào tuyệt vọng vô tận, vài phút sau, trong ngực vang lên tiếng ngáy rất nhỏ. Anh ngẩn ra, bỗng nhiên nở nụ cười bi thương.

Anh biết, từ đó về sau, cho đến khi mọi chuyện bại lộ, vấn đề này anh sẽ không hỏi ra được nữa. Anh ôm chặt lấy cô, dường như muốn ghim cô vào trong xương máu: “Ngủ đi, anh ở đây cùng em.”

… …

Tống Hân Nghiên tỉnh lại lần nữa, cô đói đến ngực trước dán vào lưng, phía sau áp sát vào lồng ngực nóng rực, cô xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú hào sảng của Thẩm Duệ, cằm anh mọc ra rất nhiều râu con, xanh bừng, thêm vài phần dã tính và ương ngạnh.

Cô nhớ tới tình hình chiến đấu ngày hôm qua, là sự kịch liệt chưa từng có. Trước kia anh muốn cô đều sẽ kèm theo sự thương tiếc, đầu tiên thỏa mãn cô, mới có thể thỏa mãn chính mình. Nhưng ngày hôm qua, thái độ của anh từ đầu đến cuối chưa từng mềm mại, anh phải dùng phương pháp này để cô nhớ kỹ, không nên tùy tiện nói chia tay, cũng không được tùy tiện hiểu lầm anh.

Cơ thể giống như bị xe lửa nghiền nát, toàn thân đều giống như bị tháo rời cần phải gắn kết lại, cảm giác cũng không phải của cô. Cô cẩn thận bò ra khỏi ngực anh, thật sự đói đến không chịu nổi, cô phải ra ngoài tìm thức ăn.

Tống Hân Nghiên vừa mới rời giường không bao lâu, Thẩm Duệ liền tỉnh lại, anh không mở mắt mà theo bản năng mò sang bên cạnh, nhưng không mò được người, anh mở mắt ra, nhìn thấy bên kia giường trống rỗng, anh lập tức bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy, nhảy xuống giường và vọt thẳng ra ngoài.
Chương 252: Các báo chí thi nhau tung hình ảnh của cô lên tiêu đề

Tống Hân Nghiên đứng trước quầy ăn chuẩn bị nạp một tí năng lượng, trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi nam, vạt áo khó khăn lắm mới che khuất đùi. Giây phút này hai chân cô như muốn nhũn ra, cô chỉ đành dựa cả cơ thể vào quầy ăn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

“Nghiên Nghiên. Nghiên Nghiên...” Phía sau truyền đến giọng nói lo lắng của một người đàn ông. Cô vừa xoay người lại, liền đụng vào trong lồng ngực vững chắc của người đàn ông, mùi hormone nam tính xâm nhập thẳng vào tim, trái tim cô run lên kịch liệt, nghĩ đến sự điên cuồng đêm qua, cô vừa định đẩy anh ra, đôi môi mỏng của anh đã rơi xuống.

Trong nháy mắt, hơi thở của cô đã bị cướp đoạt, nụ hôn thật điên cuồng, thậm chí còn mang theo một loại khủng hoảng khó hiểu, trói chặt cô lại, làm cho cô lo lắng. Bàn tay của Tống Hân Nghiên đang buông xuống bên cạnh chậm rãi nâng lên. Ôm lấy cổ anh, giống như an ủi mà dịu dàng đáp lại nụ hôn của anh. Môi lưỡi điên cuồng quấn lấy nhau.

Người đàn ông không chịu nổi loại trêu chọc này, anh thở hổn hển, vừa hôn cô vừa ôm cô lên, đặt ở một bên sạch sẽ trên quầy ăn, muốn làm sâu sắc thêm cho nụ hôn này. Tống Hân Nghiên cảm giác được anh mất khống chế. Nhưng cô rất mệt mỏi, cô khó khăn né tránh nụ hôn nóng bỏng của anh, khàn giọng nói: “Em không muốn.”

Thẩm Duệ ngừng lại, trán anh chống lên người cô, hơi thở nóng bỏng phun lên môi và cánh mũi cô, anh thở hổn hển nói: “Nghiên Nghiên, đừng rời khỏi anh, đừng nói lời chia tay với anh một cách dễ dàng như vậy nữa. Nghe không?”

Tống Hân Nghiên cảm thấy ngứa ngáy trên mặt, cô cười muốn né tránh, lại bị anh bắt nhìn về, sự nghiêm túc và cố chấp ánh lên từ đôi mắt ấy vô cùng rõ ràng, dường như nếu cô không cho anh một đáp án, anh sẽ không bỏ qua.

Cô bị anh nhìn đến đỏ mặt run rẩy, ngón tay hung hăng chọc chọc vào cơ bắp cứng rắn của anh, kết quả không những không làm gì được anh mà ngược lại còn làm cho ngón tay mình đau đớn, cô nói với vẻ mặt chua xót: “Cứng quá.”

Trong phút chốc, ánh lửa trong mắt Thẩm Duệ lại được thắp lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, tựa như muốn cô hòa tan dưới ánh mắt nóng bỏng của anh. Anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm của cô, đưa đến bên môi, há miệng gặm một chút, giọng nói của anh vừa thấp vừa khàn khàn lại vừa gợi cảm: “Mới sáng sớm đã trêu chọc anh như vậy, có phải em đang tính có một ngày không xuống được giường luôn hả?”

Cuối cùng chữ này lộ ra ý lười biếng vô tận, sầu não đến triền miên.

Tống Hân Nghiên rụt mạnh tay lại, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng ửng đỏ cả lên, dường như máu sẽ tràn ra ngoài chỉ trong nháy mắt, cô liếc trái liếc phải, chính là không dám nhìn vào mắt anh.

Thẩm Duệ chống hai tay lên quầy bên cạnh cô, giam chặt cô vào lòng mình, anh nghiêng đầu đi tìm ánh mắt cô, bắt cô nhìn anh, anh nói: “Em còn chưa trả lời anh.”

“Cái gì?” Tống Hân Nghiên giả ngốc.

Thẩm Duệ tiến lại gần, vẻ mặt uy hiếp: “Có cần anh làm lại lần nữa để em nhớ ra không?”

Tống Hân Nghiên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng lắc đầu. Nhu cầu của anh ở phương diện đó đã đủ kinh người rồi, cả ngày hôm qua đã đánh động rất mạnh vào nhận thức của cô, nếu làm lại một lần nữa cô sẽ chết trên giường mất: “Ồ, em biết rồi.”

Phản ứng của cô có chút lạnh lùng, đương nhiên là chêch lệch quá xa so với lời hứa mà anh yêu cầu. Mắt phượng anh híp lại, bàn tay to vươn qua, đang muốn xốc áo sơ mi lên, cô vội vàng nắm lấy tay anh, đặt ở bên miệng hung hăng cắn một cái, cô không cam lòng nói: “Em đáp lại như vậy còn chưa được sao? Em mệt quá, anh đừng đến nữa.”

Cô cắn nhẹ một cái, đối với anh mà nói chỉ là gãi ngứa qua loa, căn bản không tính là cái gì, trong mắt anh tràn đầy ý cười, nhìn cô chuẩn bị bữa trưa, anh ôm cô lên, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.

Tống Hân Nghiên sợ tới mức vội vàng đạp chân, muốn nhảy từ trong ngực anh xuống: “Thẩm Duệ, anh làm gì vậy?”

“Bộp” một tiếng, mông cô bị đập mạnh vào một cái gì đó, cô nhất thời im lặng, Thẩm Duệ đặt cô lên sofa phòng khách, cúi đầu hôn lên trán cô, khàn khàn nói: “Ngoan, tự mình xem TV một lát. Vì hôm qua em đã tiếp đãi anh ăn tối nên bây giờ anh sẽ nấu cho em.”

Tống Hân Nghiên vuốt trán, nhìn anh xoay người đi vào phòng bếp, toàn thân anh mặc một chiếc quần lót, dáng người đẹp đến mức khiến người ta thét chói tai chảy nước miếng. Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, Tống Hân Nghiên vỗ vỗ trán, lười biếng cuộn mình trên sofa, bật TV xem chương trình tạp kỹ.

... ...

Đường Diệp Thần từ nhà đi ra, anh ta trực tiếp lái xe đi Kim Gia Lĩnh. Tống Nhược Kỳ nhận được điện thoại của anh ta tương đối vui vẻ, cô ta cố ý ăn mặc một chút mới xuống lầu. Thấy xe Đường Diệp Thần dừng ở ven đường, cô ta bước nhanh qua, mở cửa xe ngồi vào: “Diệp Thần, đã lâu lắm rồi anh không đến thăm em, em rất nhớ anh!”

Đường Diệp Thần quay đầu lại nhìn cô ta, ánh mắt kia làm cho Tống Nhược Kỳ cảm thấy xa lạ, trong lòng có sững lại một chút: “Diệp Thần, sao anh lại nhìn em như vậy? Anh không biết sao?”

Đường Diệp Thần thu hồi ánh mắt, anh ta nhìn thẳng về phía trước: “Nhược Kỳ, tôi nghe nói năm năm trước cô đã gặp người đàn ông cưỡng hiếp Tống Hân Nghiên, bây giờ cô còn nhớ rõ diện mạo của anh ta không?”

Tim Tống Nhược Kỳ đập thình thịch: “Diệp Thần, anh đang nói cái gì vậy? Làm sao em có thể gặp người đàn ông đó?”

“Thật không, nhưng có người nói thấy cô ra chạy ra khỏi khách sạn Khắc Tiệp, nếu cô nói dối tôi một lần nữa, đừng trách tôi không cho cô một cơ hội.” Giọng nói Đường Diệp Thần thờ ơ, nhưng ẩn một sự uy hiếp.

Hai bàn tay của Tống Nhược Kỳ đặt trên đầu gối nắm chặt lấy nhau, sau một lúc lâu, cô ta nói: “Em chưa từng thấy, lúc đó trong phòng tối đen, em vừa vào, người đàn ông kia đã nhào tới cởi quần áo của em, em sợ hãi, dùng sức đẩy anh ta ra, sau đó chạy trốn.”

Đường Diệp Thần nghiêng đầu nhìn vào mắt cô ta, anh ta nói: “Tại sao cô lại đến đó?”

“Em...” Tống Nhược Kỳ cắn môi, tại sao cô lại đến đó, đương nhiên không thể tránh khỏi có liên quan với ba cô ta. Đêm đó, ba đưa cô ta đến khách sạn Khắc Tiệp cách nhà không xa, bảo cô ta lên lầu đưa một tài liệu, cô ta không nghi ngờ gì, nhưng vừa bước vào đã bị một người đàn ông đè trên giường, trong phòng thật sự quá tối, cô ta hoàn toàn không thấy người đàn ông kia trông như thế nào, cô ta sợ hãi muốn chết, sau đó đẩy người đàn ông chạy trốn.

Chạy ra khỏi phòng, cả người cô ta run rẩy, tại sao cô ta lại gặp phải chuyện như vậy, trong khi Tống Hân Nghiên luôn bị cô ta giẫm dưới chân lại muốn cưới được vị vương giả cao quý đẹp trai đứng thứ năm toàn thành phố.

Cô ta càng nghĩ càng không cam lòng nên lập tức gọi cho Tống Hân Nghiên, nói với cô là cô ta đang chờ cô trong phòng 1101 của khách sạn Khắc Tiệp, cô ta có chuyện muốn nói với cô. Lúc đó, Tống Hân Nghiên không hề phòng bị chút nào, cô ta trốn ở cuối hành lang, thấy cô vui vẻ đi vào phòng, không quá vài phút đã truyền đến tiếng kêu rên tê tâm liệt phế của cô.

Lúc ấy cô ta cũng không biết đó là lần đầu tiên của Tống Hân Nghiên, dù sao cô và Đường Diệp Thần yêu đương ba năm, quý tử nhà giàu như Đường Diệp Thần làm sao có thể không chạm vào cô? Nghe cô liên tục khóc, trong lòng cô ta thật ra rất áy náy, nhưng vừa nghĩ đến cô sắp gả cho Đường Diệp Thần, chút áy náy trong lòng cô đều đã bị sự ghen tị thay thế.

Cô ta nghĩ, đây là do Tống Hân Nghiên tự gieo gió ắt gặt bão. Sau đó, cô ta gọi cho mẹ, yêu cầu mẹ đến đón cô ta, sau đó rời khỏi khách sạn Khắc Tiệp.

Đêm đó đến nửa đêm, Tống Hân Nghiên mới trở về, cô ta nằm trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không ngủ được, nghe thấy tiếng động dưới tầng, cô ta vội vàng đứng lên, lén mở cửa, xuyên qua khe cửa, cô ta nhìn thấy sắc mặt Tống Hân Nghiên trắng bệch, quần áo của cô chắc là đã bị người đàn ông kia xé nát, trên người cô mặc áo sơ mi của đàn ông, đi vào phòng mình.

Tống Nhược Kỳ cúi đầu, bịa đặt một lời nói dối: “Anh biết đấy, ngày hôm sau là đám cưới của anh và Hân Nghiên, họ hàng bên mẹ ruột của Hân Nghiên đến dự đám cưới, ba em lo lắng sắp xếp cho bọn họ ở nhà sẽ khiến mẹ không vui, nên bảo tôi đưa bọn họ đến khách sạn Khắc Tiệp ở.”

Đường Diệp Thần nhíu mày, lý do này coi như cũng được: “Cô thật sự không nhìn thấy người đàn ông kia trông như thế nào?”

“Em thực sự không thấy.” Tống Nhược Kỳ nghiêm túc nói.

“Vậy tại sao Hân Nghiên lại đến đó?”

“Họ hàng của Hân Nghiên sống ở đó, cô ấy xuất hiện ở đó cũng là chuyện bình thường mà.” Tống Nhược Kỳ không đề cập đến việc cô gọi điện thoại gọi Tống Hân Nghiên, nếu Đường Diệp Thần biết là cô ta hủy hoại Tống Hân Nghiên, hủy hoại hôn nhân của bọn họ, anh ta chắc chắn sẽ hận chết cô ta.

Năm đó lúc cô ta hãm hại Tống Hân Nghiên, chỉ vì ghen tỵ cô được cưới vào một gia đình tốt, còn có một người đàn ông yêu cô sâu đậm như thế, cô ta cũng không có ý muốn có được Đường Diệp Thần. Nhưng số phận lại kỳ diệu thật, cứ quanh đi quẩn lại, giữa cô ta và Đường Diệp Thần lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Đường Diệp Thần bình tĩnh nhìn cô ta, dường như muốn nhìn ra cô ta có dấu hiệu nói dối hay không, Tống Nhược Kỳ liều mạng làm cho mình bình tĩnh lại, cho đến khi anh ta dời tầm mắt, cô ta mới khẽ thở ra, anh ta hình như không có nghi ngờ.

“Tôi biết rồi, cô xuống xe đi.” Đường Diệp Thần khởi động xe, mặt không chút cảm xúc nào mà nói.

“Diệp Thần, chúng ta đã lâu không gặp nhau, anh...”

“Tôi bảo cô xuống xe, cô nghe không hiểu sao?” Đường Diệp Thần quay đầu trừng mắt nhìn cô ta, trong con ngươi đen có thêm vẻ mất kiên nhẫn.
Chương 253: Các báo chí thi nhau tung hình ảnh của cô lên tiêu đề

Tống Nhược Kỳ cảm giác được tâm trạng anh ta không tốt lắm, bây giờ anh ta lại truy cứu chuyện cũ, cô ta rất lo lắng anh ta sẽ tra ra chuyện cô ta hãm hại Tống Hân Nghiên nên không dám chọc giận anh ta nữa, đành phải mở cửa xuống xe, cửa xe sau vừa đóng lại, Lamborghini đã lao ra ngoài giống như mũi tên rời cung, ầm ầm chấn động, chớp mắt đã biến mất ở ngã rẽ phía trước.

Tống Nhược Kỳ vịn thắt lưng, nhìn ngã rẽ trống rỗng, trái tim cô ta cũng trống rỗng. Đã năm năm trôi qua và anh ta cũng đã ly hôn với Tống Hân Nghiên rồi, tại sao Đường Diệp Thần lại đột nhiên truy cứu chuyện cũ?

Đường Diệp Thần lái xe đến bên ngoài Kim Vực Lam Loan, anh ta nghiêng đầu nhìn tiểu khu đèn đuốc sáng trưng, ngực tràn ngập đau đớn dữ dội. Nghe được cuộc trò chuyện giữa ông nội và chú Uy, anh ta gần như đã khẳng định người đàn ông năm năm trước chính là Thẩm Duệ.

Làm sao điều này có thể xảy ra? Người dẫn đến sự chia cắt của anh ta và Hân Nghiên không ngờ lại là Thẩm Duệ.

Hân Nghiên, em biết gì không? Người đàn ông hiện tại đang ở bên cạnh đạo đức giả đến mức nào? Năm năm trước, anh ta đã hủy hoại cuộc hôn nhân của chúng ta, năm năm sau, anh ta lại giả vờ trìu mến để tiếp cận em, nếu em biết người đàn ông em yêu hèn hạ như thế nào, em có thể ở bên anh ta mà không có bất kỳ khúc mắc nào sao?

... ...

Ăn bữa trưa yêu thương do Thẩm Duệ tự tay chuẩn bị, Tống Hân Nghiên nằm trên sofa buồn ngủ, Thẩm Duệ dọn dẹp lại phòng bếp, anh đi vào phòng khách thì nhìn thấy một cảnh tượng lười biếng mệt mỏi như vậy của cô. Anh từ từ đi qua, nâng đầu cô lên, ngồi xuống ghế sofa, sau đó đặt đầu cô lên đầu gối: “Buồn ngủ lắm sao?”

Mí mắt Tống Hân Nghiên cụp xuống, lông mi dài mảnh mà cong vút ở mí mắt chiếu xuống một bóng cong nhàn nhạt, hốc mắt cô đen thui vì thiếu ngủ nghiêm trọng. Anh vuốt ve mái tóc của cô, hôm qua phần lớn là tức giận nên anh mới ra tay tàn nhẫn giày vò cô.

Nhưng anh phải thừa nhận, đây là lần ngập tràn vui vẻ nhất mà cả hai làm chuyện đó với nhau, không cố kỵ gì, rất hạnh phúc.

“Đừng làm phiền em, em muốn ngủ.” Tống Hân Nghiên không còn sức lực nói, vừa rồi cũng vì đói mới tỉnh giấc, nếu không cô sẽ ngủ thẳng một giấc dài thật dài.

Thẩm Duệ nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh ôm em về phòng ngủ, trời lạnh, ngủ trên sô pha dễ bị cảm lạnh.”

Tống Hân Nghiên xoay người, rụt đầu vào lòng anh, cô lắc đầu: “Không, em chỉ muốn ngủ ở đây, anh đừng ồn ào, để em ngủ một lát.”

“Được.” Thẩm Duệ không đành lòng làm phiền cô, để cô yên tâm nghỉ ngơi. Chỉ chốc lát sau, cô liền ngủ say, Thẩm Duệ không buồn ngủ, yên lặng ở cùng cô. Một lúc lâu sau, chuông cửa vang lên, anh nhíu mày, đặt Tống Hân Nghiên lên sofa nằm xuống, đắp chăn mỏng lên người cô, đứng dậy đi mở cửa.

Nghiêm Thành đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy BOSS đại nhân toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái quần lót mà ra mở cửa, dáng người giống như siêu mẫu kia đẹp đến mức khiến người khác phải hâm mộ ghen tỵ. Anh ta khó nhịn nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lại nhìn thấy nhân viên bán hàng đến đưa quần áo nhìn với vẻ mặt si mê, anh ta ho nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc Thẩm, đây là loại mới nhất...”

Anh ta còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Duệ cắt ngang: “Chờ đấy.”

“Không phải...” Nghiêm Thành còn muốn nói gì nữa, cửa chống trộm lại đóng lại ngay trước mắt anh ta, sau đó thật lâu cũng không có động tĩnh gì.

Thẩm Duệ đi trở lại bên cạnh sofa, ôm lấy cô công chúa đang nằm trên sô pha, sau đó đưa về phòng, anh tìm một bộ quần áo của mình trong tủ quần áo mặc vào, mở cửa lại, lạnh lùng trở về phòng khách.

Nghiêm Thành vội vàng sai người đưa quần áo vào, Thẩm Duệ luôn thích xé quần áo, đây không phải là lần đầu tiên bảo anh ta đi mua quần áo cho cô Tống, lần này đưa tới quần áo, không biết đến lúc nào cũng sẽ bị Tổng giám đốc Thẩm giày vò, ngẫm lại cũng cảm thấy Tổng giám đốc Thẩm có tiền nên thật sự quá tùy hứng.

Chờ nhân viên cửa hàng treo quần áo vào trong tủ quần áo của phòng ngủ thứ hai, Thẩm Duệ không hề khách sáo ra lệnh đuổi khách, nhân viên cửa hàng nhanh chóng rời đi, Nghiêm Thành đứng ở trong phòng khách, đang chuẩn bị báo cáo lịch trình hôm nay cho Thẩm Duệ, Thẩm Duệ vung tay lên, tùy hứng nói: “Hủy bỏ toàn bộ lịch trình hôm nay, đừng đến làm phiền tôi.”

Nghiêm Thành rơi nước mắt đầy mặt, hôm nay có vài cuộc họp quan trọng, anh ta đã rất hiểu ý dời cuộc họp buổi sáng sang buổi chiều, kết quả anh lại nói muốn hủy bỏ, ông chủ, ngài có thể không cần tùy hứng như vậy không?

“Tôi biết rồi, Tổng giám đốc Thẩm, chúc ngài một ngày tốt lành.”

Thẩm Duệ không kiên nhẫn nhìn chằm chằm anh ta, Nghiêm Thành lập tức hiểu được, anh ta vội vàng xoay người rời đi, đi đến bên cửa, anh ta bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Thẩm Duệ, nói: “Tổng giám đốc Thẩm, có một chuyện tôi cảm thấy mình nên nói cho anh biết, nghe nói cậu Đường đang điều tra chuyện năm năm trước, hình như cậu ta đã biết cái gì đó rồi.”

Thẩm Duệ theo bản năng nhìn lướt qua phòng ngủ chính, cửa phòng ngủ đóng chặt, Tống Hân Nghiên đã ngủ say, nhưng anh vẫn lo lắng cuộc đối thoại của bọn họ bị cô nghe thấy, anh cầm chìa khóa lên, nói: “Đi ra ngoài nói đi.”

Nghiêm Thành biết điều, dẫn đầu mở cửa ra ngoài.

Ở cầu thang, Thẩm Duệ dựa vào lan can, trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt anh như ngưng kết băng sương: “Cậu ta tra được gì?”

“Năm năm trước, tôi đã phá hủy camera giám sát của khách sạn Khắc Tiệp, những người lúc đó đã nhìn thấy ngài đều đã được xử lý sạch sẽ, cậu ta tạm thời không tìm thấy gì, nhưng tôi lo lắng rằng sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ tìm ra một số dấu vết, chuyện này không tốt cho ngài và cô Tống.”

Thẩm Duệ nheo mắt lại, anh chợt nhớ tới những lời Tống Hân Nghiên từng nói, hiện thực có rất nhiều chuyện mà chúng ta càng trốn tránh thì càng tổn thương, anh có nên thẳng thắn nói với cô không? Ngay cả khi cô từ chối tha thứ cho anh, ít nhất vẫn tốt hơn so với việc cô biết chuyện này từ miệng của người khác, đến lúc đó, có lẽ giữa họ thực sự không thể đến với nhau nữa.”

“Tôi hiểu rồi.”
Chương 254: Các báo chí thi nhau tung hình ảnh của cô lên tiêu đề

Nghiêm Thành nhìn Thẩm Duệ, từ trước đến nay anh luôn là một người dũng cảm tiến về phía trước, rất ít khi vì chuyện gì mà do dự, nhưng trong chuyện liên quan đến cô Tống này, anh dường như đã mất đi sự sáng suốt và quả quyết trước kia: “Tổng giám đốc Thẩm, ngài và cô Tống đã trải qua sóng to gió lớn, cô ấy nhất định có thể thấu hiểu sự bất đắc dĩ của ngài lúc đó.”

Thẩm Duệ day day huyệt thái dương đau nhức, nhẹ giọng nói: “Nghiêm Thành, để tôi yên tĩnh một mình đi.”

“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm.” Nghiêm Thành gật đầu, đẩy cửa lối thoát hiểm rời đi.

Thẩm Duệ dựa vào lan can, anh lấy một gói thuốc lá từ trong túi quần ra, rút ra một điếu ngậm bên miệng, ngọn lửa màu xanh lam làm nổi bật ngũ quan của anh càng thêm tuấn dật bất phàm. Anh hút một hơi, một làn khói từ trong miệng phả ra, ánh đỏ tươi trong ánh sáng mờ, anh vẫn luôn không hạ nổi quyết tâm để nói chuyện này cho cô biết.

Đợi lát nữa, lúc cảm xúc của một người ổn định hơn một chút, anh chắc chắn sẽ chính miệng nói cho cô biết.

Nhưng anh không biết, bởi vì sự yếu đuối nhất thời của mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để được sự tha thứ từ cô.

... ...

Lúc Tống Hân Nghiên ngủ mơ mơ màng màng, điện thoại di động của cô rung lên, cô mắt nhắm mắt mờ, đưa tay sờ loạn trên tủ đầu giường, sờ vào điện thoại di động, cô bật máy, đặt bên tai, vừa ngái ngủ vừa mơ màng nói: “Tôi là Tống Hân Nghiên, ai gọi đấy?”

“Hân Nghiên, là mẹ đây, hôm qua mẹ gọi điện nhưng không liên lạc được với con, con không sao chứ?” Đổng Nghi Tuyền đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống dòng xe cộ qua lại không dứt ở tầng dưới, thành phố phát triển rất nhanh, toàn bộ trung tâm thành phố đã không con nhìn thấy các tòa nhà cũ của hai mươi năm trước đây. Mỗi lần bà ta đứng đây, bà ta cảm thấy thành phố này rất xa lạ.

Tống Hân Nghiên buồn ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, cô xoay người ngồi dậy, tay chân đau nhức dữ dội, cả người đều không có sức lực, cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều. Trong năm năm qua, cô không bao giờ trải qua việc nằm trên giường lúc 4 giờ chiều, xem ra cô thực sự nên tìm một công việc thôi.

“Vâng, tôi không sao, ngài đừng lo lắng.” Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng nói.

“Con không sao là được rồi, đúng rồi, mẹ thấy con gửi sơ yếu lý lịch của công ty khác rồi, Hân Nghiên, tới Nghiệp Chi Phong giúp mẹ được không? Con làm việc bên cạnh mẹ, mẹ mới có thể yên tâm.”

Tống Hân Nghiên không trả lời ngay, khi Đổng Nghi Tuyền thúc giục một lần nữa, cô nói: “Tôi sẽ suy nghĩ lại.”

“Hân Nghiên, cảm ơn con đã bằng lòng suy nghĩ.” Đổng Nghi Tuyều kích động nói.

Tống Hân Nghiên cắn môi, không biết nên nói cái gì cho phải. Đổng Nghi Tuyền dường như biết suy nghĩ của cô, bà ta nói: “Hân Nghiên, con nghỉ ngơi thật tốt, mẹ chờ câu trả lời của con, mẹ cúp máy trước.”

“Được.” Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, đôi chân thon dài của Thẩm Duệ bước vào, anh đi vào. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen, rất áp bức đến gần cô ấy, đứng bên giường.

Anh cúi xuống, hai tay chống lên nệm, cúi người hôn môi cô, dịu dàng nói: “Tỉnh rồi sao?”

“Ừm.” Tống Hân Nghiên đỏ mặt, cô ngượng ngùng cúi đầu: “Anh không đi làm sao?”

Thẩm Duệ ngồi xuống bên giường, ôm cô vào lòng: “Ừm, đang chờ em tỉnh dậy.”

Tống Hân Nghiên ngồi trên đùi anh, mỗi lần anh bá đạo ôm cô vào lòng như vậy, cô lại cảm thấy mình không có một chút trọng lượng nào trước mặt anh, anh có thể tùy ý muốn ôm lấy cô. Cô khoanh tay quanh cổ anh, rõ ràng người đã làm việc chăm chỉ tối qua là anh, mà kết quả người sắp chết lại là cô, Đức Chúa Trời thực sự không công bằng với phụ nữ khi tạo ra con người.

Thẩm Duệ nhéo nhéo eo nhỏ không có mấy lượng thịt của cô, khẽ thở dài nói: “Em phải ăn thật nhiều cơm lên, gầy như vậy sao chịu nổi sự giày vò của anh?”

Mặt Tống Hân Nghiên lập tức đỏ bừng, cô giãy dụa muốn từ trong ngực anh đứng lên, Thẩm Duệ thuận thế buông tay, bàn tay vỗ nhẹ vào hông cô: “Đi rửa mặt thay quần áo, lát nữa chúng ta đi hẹn hò.”

Tống Hân Nghiên rửa mặt xong, Thẩm Duệ đã ăn mặc chỉnh tề, trong tay anh cầm một cái cà vạt, chờ cô thắt cho anh. Tống Hân Nghiên chậm rãi đi tới bên cạnh anh, cười nhận lấy cà vạt, kiễng mũi chân lên, Thẩm Duệ vô cùng phối hợp, hai tay vịn chặt vòng eo thon thả của cô, mặc cho cô thắt cà vạt cho anh.

“Biết tại sao em nhất định phải giúp anh thắt cà vạt không?” Thẩm Duệ rũ mắt xuống, nhìn cô nghiêm túc thắt cà vạt, khàn giọng hỏi.

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào trong đôi mắt phượng đặc biệt thâm sâu của anh, cô lắc đầu: “Muốn em làm nô lệ ư?”

Thẩm Duệ khẽ cười lắc đầu: “Em làm nô lệ ở trên giường là đủ rồi.”

Tống Hân Nghiên trợn trắng mắt, người này đùa giỡn cô, thật sự là không tức giận mặt vẫn đỏ. Thẩm Duệ nhìn dáng vẻ của cô, khẽ nhíu mày: “Lần sau em lại trợn trắng mắt nữa, coi chừng anh khiến em không xuống được giường được.”

“Ách?”

Cà vạt được thắt chặt, Thẩm Duệ cầm hai tay cô, dịu dàng nói: “Đi thôi, chúng ta đi hẹn hò.”

Xe chạy vào một câu lạc bộ phi hành gia ở ngoại ô, Thẩm Duệ xuống xe, nắm tay Tống Hân Nghiên đi đến sân bay. Nơi đây hội tụ máy bay riêng của các cậu ấm giàu có nhất Đồng Thành, Thẩm Duệ dắt Tống Hân Nghiên đến bên cạnh một chiếc trực thăng màu trắng toàn thân, trên cánh có một con báo săn đang chạy, thoạt nhìn sống động như thật.
Chương 255: Các báo chí thi nhau tung hình ảnh của cô lên tiêu đề

Tống Hân Nghiên ngạc nhiên: “Đây là...”

“Máy bay của chúng ta tên là Duệ Nghiên.” Mắt phượng của Thẩm Duệ sâu thẳm lại sáng rực, giống như sao lạnh lúc nửa đêm, muốn dìm chết người ở bên trong, Tống Hân Nghiên vòng quanh máy bay Duệ Nghiên, cực kỳ vui mừng: “Trực thăng đẹp quá đi.”

Hai tay Thẩm Duệ đút vào túi quần, nhìn đôi mắt rạng rỡ của cô, biết cô rất thích món quà này. Anh đi đến bên cạnh cô, dụ dỗ nói: “Em có muốn lên ngồi thử không?”

“Em có thể chứ?” Tống Hân Nghiên mong chờ nhìn anh, cô chưa bao giờ đi trực thăng.

“Đương nhiên.” Thẩm Duệ kéo cửa ghế lái phụ ra, nắm lấy tay cô, để cô ngồi lên. Tống Hân Nghiên lần đầu tiên lên trực thăng, cô rất phấn khích, sờ ở đây, chạm ở kia, giống như một đứa trẻ nhìn thấy cái gì cũng tò mò, cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đều mới lạ.

Thẩm Duệ ngồi vào buồng lái, anh nghiêng người qua, kéo dây an toàn qua cài lại cho cô, Tống Hân Nghiên thấy thế, cô khiếp sợ không thôi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ: “Thẩm Duệ, chúng ta...”

“Anh đưa em đi ngắm hoàng hôn.” Thẩm Duệ cúi đầu, cắn một cái trên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của cô, cảm giác được thân thể cô đang run rẩy, anh mỉm cười, cô bé này nhạy cảm đến kỳ lạ, luôn có thể mang lại cho anh những niềm vui bất ngờ. Anh cầm lấy ống nghe lên đeo cho cô, sau đó quay lại vị trí để thắt dây an toàn cho mình.

Tống Hân Nghiên ngơ ngác nhìn anh thắt dây an toàn, sau đó yêu cầu bay, cô khiếp sợ nói không nên lời, cho đến khi trực thăng vững vàng bay lên giữa không trung, cô mới có cảm giác chân thật, cô nghiêng đầu nhìn anh, anh đeo tai nghe, đẹp trai đến mức khiến cô muốn nhào tới gặm một ngụm, cô ngạc nhiên nói: “Thẩm Duệ, anh biết lái phi cơ luôn hả?”

Thẩm Duệ gật đầu, vừa điều khiển trực thăng, vừa nói: “Ừm, anh học ở Mỹ, có giấy phép bay nên em cứ yên tâm giao mình cho anh.”

Tâm trạng của Tống Hân Nghiên kích động không thôi, cô rũ mắt nhìn mặt đất dưới chân, cảm giác mình giống như đang nằm mơ, người đàn ông của cô quả thực không gì không làm được: “Thẩm Duệ, em rất sùng bái anh.”

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Duệ tự hào không thôi, anh điều khiển trực thăng bay về phía đường chân trời, Tống Hân Nghiên nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, trực thăng bay qua trung tâm thành phố, bọn họ giống như giẫm lên toàn bộ thành phố dưới chân, mặt đất bao phủ trong một tầng ánh sáng vàng.

Cô chưa bao giờ nhìn thành phố nơi cô sống trong hai mươi năm từ góc độ này, tâm trạng của cô giờ khắc này quả thực không thể dừng lời nói mà hình dung hết được, tất cả những cảm xúc này là những gì người đàn ông bên cạnh cô mang lại cho cô, làm cho trái tim cô phấn khích không thôi.

Máy bay trực thăng bay ra khỏi thành phố, bay đến cuối bầu trời, hoàng hôn chiếu sáng, ánh sáng nghiêng về phía núi, chân trời được nhuộm đỏ bởi hoàng hôn, mặt trời đỏ từ từ chìm xuống đường chân trời, ánh sáng mờ dần trong hoàng hôn phủ xuống dãy núi mênh mông, đỉnh núi ngưng tụ một ánh sáng rực rỡ, kéo dài bất diệt. Tống Hân Nghiên đã rất sốc, đó là hoàng hôn đẹp nhất mà cô từng thấy, cô ngạc nhiên và nói: “Đẹp quá!”

Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn cô, bóng dáng của cô ẩn trong một mảnh kim quang, trong con ngươi sáng rực của cô phản chiếu hai vầng hoàng hôn, đẹp đến chấn động lòng người, anh phụ họa nói: “Ừ, thật đẹp.”

Trực thăng vẫn đang bay về phía trước, cho đến khi ánh sáng vàng cuối cùng trên bầu trời biến mất, Thẩm Duệ mới quay trở lại.

Trực thăng dừng lại trong đường băng, hai người xuống trực thăng, Tống Hân Nghiên dường như vẫn còn say sưa trong cảnh đẹp vừa nhìn thấy, hơi thất thần. Việc trải qua ngày hôm nay quá mức huyền ảo, cô dụi mắt, sau đó lại dụi dụi mắt, nhưng cảnh tượng trước mắt không thay đổi, cuối cùng cô đã tin rằng đây không phải là một giấc mơ, mà tất cả mọi thứ thực sự xảy ra.

Thẩm Duệ ôm eo cô, khẽ cười nói: “Thích không?”

Tống Hân Nghiên gật đầu lia lịa: “Ừm, em rất thích.” Thẩm Duệ tuyệt đối là một người bạn trai dịu dàng lại lãng mạn, tất cả những gì anh dành cho cô đều độc nhất vô nhị, vượt ngoài sức tưởng tượng.

“Có cơ hội chúng ta lại đến.” Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp rực rỡ của cô, ngàn vàng khó mua được nụ cười của người đẹp, nhìn cô vui vẻ như vậy, anh làm cái gì cũng đáng giá.

“Vẫn có thể trở lại sao?” Tống Hân Nghiên dè dặt nhìn anh, cô cảm thấy biểu hiện của cô lúc này chắc chắn rất mất mặt, nhưng trước mặt người đàn ông mình yêu nhất, cô còn cần mặt mũi cái gì nữa. Thích là thích, muốn trở lại là muốn trở lại, không cần phải cố ý giả vờ đoan trang.

Thẩm Duệ cà sống mũi cô, cưng chiều nói: “Bất cứ lúc nào cũng được.”

Tống Hân Nghiên vui mừng nhào vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt eo anh: “Thẩm Duệ, em thật sự rất vui, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho em.”

Người đẹp chủ động ôm ấp, Thẩm Duệ sao có thể từ chối được, anh ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn môi cô, răng và môi đan vào nhau, hơi thở quấn quít, thật lâu cũng không buông cô ra.

… …

Ăn cơm tối xong, Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên về nhà trọ, xe dừng bên ngoài Kim Vực Lam Loan, Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Hân Nghiên, em về nhà trước đi, trong công ty anh còn có chút việc cần xử lý, tối nay anh lại tới.”

Tống Hân Nghiên cởi dây an toàn ra, trong lòng có cảm giác mất mát nói không nên lời, cô gật đầu: “Được, em chờ anh trở về!”

Thẩm Duệ nhìn tâm trạng cô sa sút, anh cởi dây an toàn ra, đưa tay giữ chặt cổ tay cô, kéo cô trở lại: “Không vui à?”

“Không, anh đi cùng em cả ngày rồi, em rất hạnh phúc, anh lái xe chậm thôi, chú ý an toàn nhé.” Tống Hân Nghiên dịu dàng dặn dò, mặc dù không muốn tách khỏi anh, nhưng anh có chuyện cần phải xử lý, không thể dính lấy cô mãi được.

Thẩm Duệ đưa tay nắm cằm cô, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh cất lên “Vậy... goodbye kiss?”

Tống Hân Nghiên đỏ mặt, đưa mặt về phía trước, đưa đôi môi đỏ mọng của mình ra, dán sát vào đôi môi mỏng của anh, dùng sức mút một chút, thừa dịp anh sững sờ, cô nhanh chóng xuống xe, đứng bên ngoài xe vẫy tay chào anh: “Chú ý an toàn.”

Thẩm Duệ cắn môi mỏng, mặt trên ngứa ngáy khó nhịn, anh nhìn cô xinh đẹp đứng ngoài cửa sổ, trong lòng không nỡ nhưng cuối cùng vẫn phải khởi động xe rời đi. Tống Hân Nghiên đứng ở ven đường, nhìn chiếc Bentley u Lục màu trắng biến mất ở ngã rẽ, cô vỗ vỗ hai má nóng bỏng, xoay người đi vào trong tiểu khu.

Vừa đi được vài bước, phía sau truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Tống Hân Nghiên.”

Cô dừng lại, quay đầu lại, thấy một chiếc Lamborghini đậu bên đường, cửa sổ xe hạ xuống, trong xe là khuôn mặt đầy uể oải của Đường Diệp Thần. Cô chợt nhớ tới chuyện vừa rồi cô và Thẩm Duệ hôn nhau trong xe, sắc mặt lập tức cứng ngắc.

Cô đứng tại chỗ, thấy Đường Diệp Thần đẩy cửa xe xuống xe, chậm rãi đi về phía cô, trong đôi mắt đen của anh ta mang theo vẻ u ám như trời sắp mưa, anh ta lạnh lùng cười, nói: “Ngày em ra tòa ly hôn, em nói em ngoại tình, chính là ở cùng với chú Tư đúng không?”

Có bài học lần trước được dạy dỗ ở bên ngoài biệt thự nhà họ Tống, Tống Hân Nghiên không dám đứng quá gần Đường Diệp Thần, cô không để lại dấu vết lui về phía sau một bước, lui ra khỏi phạm vi bao phủ hơi thở của anh ta, cô nói: “Không phải anh đã nhìn thấy rồi sao?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom