• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Mười ngón tay đan vào nhau

Ánh mắt nhìn bài của Tống Hân Nghiên lơ đãng, lực chú ý hoàn toàn chuyển sang bàn tay đang bao bọc mu bàn tay của cô.

"Suy nghĩ cái gì, đến lượt em ra bài." Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Duệ gần như dán lên trên mặt cô, thấy cô không tập trung thì lên tiếng nhắc nhở.

Tất Vân Đào ngồi trên tay vịn ghế sô pha gần bọn họ, nhìn thấy rõ ràng anh tư đang ăn đậu hủ của chị tư. Quả nhiên anh tư ngoài lạnh trong nóng, chiếm tiện nghi của người ta còn đàng hoàng như thế.

Tống Hân Nghiên như ngồi trên đống lửa, mặt đỏ bừng sắp bốc cháy. Thậm chí cô căng thẳng đến nỗi không biết hít thở như thế nào, tùy tiện đánh đại một lá.

"Lá này quá nhỏ, đổi lá lớn hơn đi." Thẩm Duệ đè tay cô, rút lại lá kia, đánh ra một lá hai cơ: "Ra bài này, nếu trong tag bọn họ có vương thì sẽ ra vương, nếu vẫn luôn không ra thì em cầm đôi vương."

Tống Hân Nghiên không nghe lọt được một chữ nào, cô cảm thấy bản thân chưa có khi nào khát vọng tự do như lúc này, đánh bài cũng mất hồn mất vía.

Cứ như vậy đánh mấy lượt, Tống Hân Nghiên ngơ ngác toàn bộ hành trình, chỉ cảm thấy bị bàn tay bị anh nắm lấy vẫn luôn đổ mồ hôi.

Ván cuối cùng vẫn là Thẩm Duệ thắng, Bạc Mộ Niên đẩy thẻ đánh bạc trước mặt sang, nhìn mỹ nhân đang ngơ ngác trong ngực Thẩm Duệ, nói: "Thời gian không còn sớm, về thôi."

Tất Vân Đào đứng lên, anh ta bị này đôi tình nhân kích thích không nhẹ, liên tục xua tay: "Về thôi, về thôi, hôm nay anh tư thắng lớn cả tài lẫn sắc nha."

Nhạc Kinh duỗi tay tát anh ta một cái "Không biết lớn nhỏ." Tất Vân Đào vội vàng nhảy dựng lên kêu oa oa.

Thẩm Duệ nắm tay Tống Hân Nghiên đứng dậy, xem cô vẫn còn lơ đãng, khóe môi anh hơi cong lên. Bàn tay to bao bọc tay nhỏ mềm mại của cô, ngón tay giống như vô ý xuyên qua khe hở ngón tay, chậm rãi khép lại, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Tống Hân Nghiên rũ mí mắt, ngơ ngác mà nhìn bọn họ nắm tay. Tay anh rất lớn, ngón tay thon dài bao bọc hết tay cô trong lòng bàn tay, làm tay cô càng có vẻ nhỏ xinh. Cô ngẩng đầu nhìn anh, nơi đáy mắt sâu thẳm cất chứa những thứ cô không dám chạm vào.

Tống Hân Nghiên bỗng dùng sức, rút tay mình ra khỏi tay anh hoảng loạn nhét vào túi quần, lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Lòng cô rối bời, không dám nhìn thẳng vào anh, cất bước đi ra khỏi cửa.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Tiễn mấy người Bạc Mộ Niên xong, ngoài cửa câu lạc bộ chỉ còn lại hai người Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên.

Gió đêm thoảng qua, mang đi cảm giác oi bức của ban ngày, cũng dịu đi gương mặt nóng hổi của Tống Hân Nghiên. Cô không được tự nhiên dậm chân: "Chú tư, có thể trả túi cho cháu được chưa?"

"Túi ở trong xe, đã trễ thế này, tôi đưa em trở về." Thẩm Duệ nhìn cô, màu đen nơi đáy mắt càng trở nên sâu thẳm.

Tống Hân Nghiên không chịu nổi cái nhìn chăm chú của anh, thêm lần ở ngoài đồn cảnh sát tối hôm qua, tổng cộng bọn họ mới gặp nhau có ba lần thôi. Khi anh kết hôn với Tống Nhược Kỳ cũng không tổ chức lễ cưới, nghe nói vừa đi nhận giấy đăng ký xong, hôm sau Thẩm Duệ đã ra nước ngoài, mãi cho đến trước đó không lâu mới trở về.

Kết quả lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ lại bởi vì Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ chơi xe rung rớt sông, anh đúng lúc đi ngang qua nơi đó. Cô vẫn luôn rất muốn biết, Tống Nhược Kỳ và cháu trai ầm ĩ ra chuyện như vậy, anh thật sự không biết gì hay là giả vờ không biết?

"Không cần, cháu tự về được." Tống Hân Nghiên bình tĩnh từ chối, trải qua đêm nay, cô không muốn dính dáng đến Thẩm Duệ. Trực giác nói cho cô biết, tiếp tục dây dưa với người đàn ông này sẽ gây ra chuyện lớn.

Thẩm Duệ yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu, anh đồng ý: "Được, em nhớ chú ý an toàn."
Chương 22: Chẳng qua là ỷ vào việc tôi thích cô

Tống Hân Nghiên sửng sốt, nhìn sắc mặt lạnh nhạt của anh, không ngờ anh lại đồng ý sảng khoái như thế. Cô còn cho rằng ít nhất anh sẽ kiên trì một chút, dù sao vừa rồi… Ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì, Tống Hân Nghiên vội vàng lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ khác thường vừa nảy ra trong lòng kia.

Nhân viên phục vụ bãi đậu xe lái xe tới, Bentley màu trắng, dưới ánh đèn càng toát lên vẻ sang trọng cao quý. Thẩm Duệ mở cửa ghế, lấy túi xách đưa cho cô.

Tống Hân Nghiên vội vã nhận lấy, lúc nắm lấy túi xách không cẩn thận nắm cả ngón tay của Thẩm Duệ trong lòng bàn tay. Thẩm Duệ khẽ híp cặp mắt phượng sâu thẳm, yên lặng nhìn cô không nói lời nào, cũng không lập tức rút ngón tay của mình lại.

Tống Hân Nghiên ngơ ngác nhìn ngón tay thon dài bị mình nắm chặt trong lòng bàn tay, lúc lấy lại phản ứng, cô giống như phải củ khoai lang nóng phỏng tay vội vàng buông lỏng. Túi xách trong tay "bịch" một tiếng rơi xuống đất, cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì, không rảnh lo xấu hổ, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên, mở ra xem xét bên trong đồ vật có bị rớt hư không.

Thẩm Duệ nhíu mày, nhìn cô hoảng hốt mở túi xách, thấy cô thở phào nhẹ nhõm khi biết hộp nhung màu xanh vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, ngực anh giống bị một tảng đá đè, sắc mặt bỗng lạnh đi.

Tống Hân Nghiên đứng dậy, đang định cảm ơn anh thì chiếc Bentley màu trắng đã phóng vụt đi, phun đầy khói vào mặt cô. Cô sặc đến mức ho khan, lúc mở mắt ra thì chiếc xe đã biến mất không còn bóng dáng.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Xe taxi ngừng lại bên ngoài Lam Loan, Tống Hân Nghiên thanh toán tiền xe, mở cửa xuống xe, bước nhanh đi vào tiểu khu.

Phía sau cô, một chiếc Bentley màu trắng lặng yên không tiếng động dừng ở ven đường, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mắt tuấn tú góc cạnh. Thẩm Duệ yên tĩnh hút thuốc, sương khói lượn lờ quanh người, anh nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cửa tiểu khu, thật lâu sau vẫn không có động tĩnh.

Tống Hân Nghiên đi đến dưới nhà mình, mới vừa lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Trễ như vậy mới trở về, cô đi lêu lổng nơi nào thế?"

Tống Hân Nghiên quay đầu lại, phát hiện một bóng dáng cao ráo đang đứng bên cạnh cây cọ. Đường Diệp Thần chậm rãi tiến lại gần cô, từ tối đến sáng, giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống.

Tống Hân Nghiên nhìn anh ta, nhớ tới những lời nói lúc chạng vạng ở nhà họ Tống, trái tim bỗng nhiên run rẩy một trận. Cô xoay người sang chỗ khác, đút chìa khóa vào ổ khóa, mở cửa đi vào.

Một mùi hương gay gắt xộc thẳng vào mũi, bên trong trộn lẫn mùi son phấn của phụ nữ khiến cô vô thức nhăn chặt mày. Giây tiếp theo, cổ tay bị túm chặt, sau lưng đụng phải chốt cửa phòng trộm, đau đến mức mồ hôi lạnh thi nhau úa ra.

"Tôi đang hỏi cô đấy, tai điếc rồi hả?" Đường Diệp Thần âm u trừng mắt, một một tay chống bên sườn, tay kia vòng qua vòng eo có thể ôm trọn bằng một tay của cô.

Tống Hân Nghiên khó thở, dùng sức đẩy anh ta ra: "Đường Diệp Thần, tôi đi đâu cần anh lo hả? Anh quản chính mình đi. Còn nữa, anh làm ơn có ăn vụng thì cũng lau miệng cho sạch, đừng chọc tôi buồn ói."

Đường Diệp Thần tức giận đến phồng mũi, cô dám mắng anh ta ghê tởm cơ đấy: "Tống Hân Nghiên, cô muốn tìm chết đúng không? Tôi có bẩn cũng sạch sẽ hơn cô nhiều."

"Bốp", Tống Hân Nghiên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệp Thần nghiêng sang một bên, dưới ánh đèn, năm ngón tay từ từ hiện rõ trên mặt anh ta, cả người cô run rẩy không phải sợ hãi mà là bị chọc tức.

"Đường Diệp Thần, năm năm, rốt cuộc anh dựa vào cái gì mà năm lần bảy lượt sỉ nhục tôi, tổn thương tôi?" Vành mắt Tống Hân Nghiên đỏ ửng: "Nói đến cùng, chẳng qua anh ỷ vào việc tôi thích anh mà thôi. Nếu không còn điểm này, Đường Diệp Thần, anh chẳng là cái thá gì với tôi hết!"
Chương 23: Gặp nhau không bằng nhớ nhung

Dưới lầu bỗng nhiên lâm vào im lặng tĩnh mịch, gió thổi lá cây sàn sạt, khiến tâm trạng người ta rối bời.

Con ngươi Đường Diệp Thần co rụt, nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên bị mình đè lên cửa chống trộm, giây phút này, anh ta không kiềm được hoảng hốt. Năm năm qua, anh ta tùy ý làm bậy là vì ỷ vào tình yêu của cô dành cho bản thân, nếu cô thu hồi, anh ta thật sự chẳng là cái gì.

"Tống Hân Nghiên, cô dám!" Đường Diệp Thần giống như một đầu thú hoang bị chọc giận, trong lòng bỗng nhiên dâng lên tuyệt vọng thúc đẩy anh ta muốn làm cái gì đó để xác định cô vẫn còn ở bên cạnh, mặc kệ anh ta tổn thương như thế nào, cô đều sẽ không rời đi.

Có những tình yêu, ngay từ đầu đã là một sự tra tấn. Anh ta không thể buông bỏ cô, lại không thể thả tay để cô rời đi. Người phụ nữ này làm anh ta không thể yêu, không thể hận cũng không thể chạm hay buông tay, khiến anh ta trằn trọc suốt năm năm ở đáy vực sâu thống khổ. Cho dù đau đớn như vậy, anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện buông tay cô.

Đường Diệp Thần hôn, bá đạo, ngang ngược, mang sự cố chấp điên cuồng và tức giận, quét sạch tất cả hô hấp của cô.

Tống Hân Nghiên không kịp phản ứng, hơn nữa cô cũng không ngờ anh ta sẽ hôn mình. Con ngươi cô bỗng chốc phóng đại, cảm giác anh ta đang điên cuồng gặm cắn môi mình thì liều mạng giãy giụa: "Đủ rồi, Đường Diệp Thần, anh muốn phát tiết thì đi tìm mấy cô người tình bên ngoài của anh đi."

Đường Diệp Thần bất ngờ bị cô đẩy ra, lảo đảo lùi lại vài bước. Anh ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, biểu cảm thay đổi liên tục. Thật lâu sau, anh ta cười khổ một tiếng: "Tống Hân Nghiên, cô thắng, so về nhẫn tâm, không ai có thể hơn được cô!"

Tống Hân Nghiên tựa vào cửa chống trộm, nước mắt không kiềm được tuôn rơi, cô cắn môi không hé răng, hai chân run rẩy dữ dội.

Đường Diệp Thần vừa cười khổ vừa lùi về phía sau, anh ta hận Tống Hân Nghiên, không chỉ bởi vì cô có lỗi với anh ta mà là cô có lỗi nhưng chưa bao giờ cầu xin anh ta tha thứ. Năm năm qua, anh ta không ngừng dẫn phụ nữ về nhà, thậm chí còn làm trò hôn hít thân thiết với bọn họ trước mặt cô.

Anh ta muốn kích thích cô, chẳng qua từ đầu đến cuối cô đều tỏ vẻ rất hào phóng, thoải mái nhường chỗ cho bọn hắn rồi thong thả xoay người rời đi.

Ban đầu vốn chỉ là thử, sau lại từ diễn thành thật. Anh ta chỉ muốn chứng minh, không có Tống Hân Nghiên, Đường Diệp Thần anh ta vẫn có thể vui sướng. Nhưng mà mỗi khi đến đêm khuya tĩnh lặng, anh ta bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nhìn gương mặt xa lạ của người phụ nữ bên gối lại thấy ghét bỏ chính mình, sau đó càng thêm hận cô.

"Tống Hân Nghiên, người bức tôi thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ chính là cô. Tôi không hạnh phúc, cô cũng đừng hòng vui vẻ." Nói xong, Đường Diệp Thần xoay người rời đi không hề quay đầu.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Hai chân Tống Hân Nghiên mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất. Cô che mặt, khóc không thành tiếng. Có câu nói rất đúng, gặp nhau không bằng hoài niệm, rốt cuộc bọn họ phải tổn thương nhau đến mức nào mới chịu bỏ qua cho nhau?

Tống Hân Nghiên kéo lê thân thể mệt mỏi vào nhà, đèn phòng khách sáng lên, TV đang chiếu The Ring, âm thanh khủng bố làm người khác sởn tóc gáy. Tống Hân Nghiên cúi đầu đổi giày, nhìn giày cao gót và xăng đan phụ nữ để lung tung nơi huyền quan, khom lưng xếp lại gọn gàng.

Chờ cô ngồi dậy, suýt chút nữa bị người ngồi trên sô pha dọa thét chói tai, cô che lại trái tim đang đập thình thịch, lòng còn hoảng hốt: "Mỹ Hân, cậu trở về lúc nào thế?"

"Buổi tối vừa đến, mệt chết tớ." Trên mặt Hàn Mỹ Hân đang đắp mặt nạ bằng bùn đen, nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên không chớp mắt, thấy hốc mắt cô hồng hồng thì hỏi: "Cậu vừa khóc à?"
Chương 24: Tớ không cần tài sản

Tống Hân Nghiên vốn cảm thấy chua xót ủy khuất trong lòng, cô ấy vừa hỏi, mũi cô lập tức đau xót, có loại xúc động muốn khóc. Cô đi qua, ngồi xuống bên cạnh Hàn Mỹ Hân, tựa đầu trên vai cô ấy. Bộ phim trên TV chiếu đến tình tiết khủng bố, âm thanh cũng càng ngày càng quỷ dị làm người ta sợ hãi.

Nhưng mà khung cảnh trên sô pha lại hoàn toàn không bị tình tiết khủng bố trên TV ảnh hưởng, Hàn Mỹ Hân xoa đầu cô giống như đang vuốt ve thú cưng: "Hân Nghiên, xảy ra chuyện gì, có phải Đường Diệp Thần…"

"Tớ muốn ly hôn." Hai chữ ly hôn vừa ra khỏi miệng, nước mắt Tống Hân Nghiên lập tức ùa ra.

Hàn Mỹ Hân nhúc nhích ngón tay, mấy năm nay Hân Nghiên vô cùng gian nan, cô ấy vẫn không nghe thấy cô nói ly hôn. Rốt cuộc trong khoảng thời gian cô ấy đi công tác đã xảy ra chuyện gì, thế mà lại khiến cô nản lòng thoái chí không thể kiên trì nữa, chủ động đề nghị ly hôn.

"Được, ly hôn."

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Trong lòng Tống Hân Nghiên vô cùng đau đớn, ai cũng không biết Đường Diệp Thần có ý nghĩa như thế nào với cô. Cô ở nhà họ Tống, cha không thương mẹ không yêu, cô vẫn luôn khát vọng có một gia đình thuộc về mình, có một người chồng yêu thương bản thân, bọn họ sẽ vô cùng hạnh phúc.

Nhưng mà tất cả những khát khao này đều kết thúc ở một đêm trước khi bọn họ kết hôn, người đàn ông kia vô tình phá hủy một chút hạnh phúc cô gần như đã có được.

Năm năm, mỗi lần Đường Diệp Thần dùng lời nói độc ác sỉ nhục mình, tim cô đều đau thấu như bị dao cứa vào. Không thể dâng tấm thân trong sạch cho người mình yêu nhất, sao cô lại không đau khổ? Rõ ràng biết bản thân đã không còn xứng với anh, cô vẫn cố chấp kiên trì như cũ.

Cô tưởng, một ngày nào đó, anh ta sẽ hồi tâm chuyển ý, bọn họ sẽ hạnh phúc.

"Mỹ Hân, anh ta lên giường với Tống Nhược Kỳ, bọn tớ không bao giờ khả có khả năng." Tống Hân Nghiên khóc không thành tiếng.

"Mẹ nó!" Hàn Mỹ Hân thô tục chửi một câu, kích động nói: "Thỏ không ăn cỏ gần hang, Đường Diệp Thần này cũng không biết chọn. Hân Nghiên, ly hôn, nhất định phải ly hôn, tớ ủng hộ cậu!"

Tống Hân Nghiên muốn ly hôn, không chỉ là lời nói suông.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô đưa giấy tờ thỏa thuận ly hôn đã soạn tốt tối hôm qua cho Hàn Mỹ Hân đang ăn sáng. Thật không khéo, Hàn Mỹ Hân lại là luật sư chuyên nhận án kiện ly dị. Cô ấy nhận lấy giấy thỏa thuận ly hôn, nhìn mấy chữ "không cần chia tài sản" phía trên thì phun ngụm sữa bò ra khỏi miệng.

"Hân Nghiên, cậu không cần tài sản á?" Đôi mắt Hàn Mỹ Hân híp lại thành hình viên đạn.

Tống Hân Nghiên ngồi đối diện cô ấy, hai mắt đen thui như gấu trúc, giọng điệu đầy lạnh nhạt: "Đừng trừng tớ, trừng nữa là rớt luôn đấy."

"Cái chuyện cười này chẳng buồn cười chút nào." Hàn Mỹ Hân nheo mắt, thật sự sợ mắt mình rớt ra, nói: "Hân Nghiên, cậu nên suy xét lại một chút, tốt xấu gì cũng phải lấy một ít tiền bồi thường thiệt hại tinh thần chứ."

Tống Hân Nghiên cười khổ nói: "Mỹ Hân, tớ mang theo tình yêu gả cho anh ta, lúc rời đi cũng chỉ muốn mang theo tình yêu. Lúc trước khi tớ gả không phải nhìn trúng tiền mà xem trọng con người của anh ta, chẳng qua tớ nhìn nhầm nên tớ lựa chọn trắng tay rời đi, không muốn sỉ nhục đoạn cảm tình này. Chẳng sợ nó rẻ bèo, ở lòng tớ vẫn là vô giá."

"Hân Nghiên…" Hàn Mỹ Hân muốn nói cậu thật ngốc, nhưng là không nói nên lời. Trên đời này, người yêu thuần túy cố chấp như Hân Nghiên không nhiều lắm, Đường Diệp Thần không biết quý trọng, là anh ta không có phúc phận này.

Tống Hân Nghiên đứng dậy, cố mỉm cười nói: "Tớ đi rửa mặt đánh răng, từ hôm nay trở đi, tớ muốn nghiêm túc sinh hoạt, không có ai thương tớ thì tớ cố gắng yêu bản thân nhiều một chút."

Hàn Mỹ Hân chua xót nhìn theo bóng dáng của cô, không nhin được lắc đầu thở dài. Cô như vậy lại lợi cho đôi nam nữ chó má Đường Diệp Thần với Tống Nhược Kỳ, thật sự quá nghẹn khuất… Từ từ, Tống Nhược Kỳ không phải đã gả cho chú tư của Đường Diệp Thần, Thẩm Duệ à?

Mẹ nó, đây là tiết tấu muốn thiên hạ rối loạn à?
Chương 25: Tống Hân Nghiên ở lại

Để thực hiện lời hứa của mình, Tống Hân Nghiên cố ý phủ một lớp trang điểm tinh xảo để che giấu khuôn mặt tiều tụy của cô. Cô cầm túi xách đi ra khỏi phòng ngủ, Hàn Mỹ Hân ngồi trên ghế nhìn cô.

Tống Hân Nghiên rất ít khi trang điểm, thỉnh thoảng lại làm cho người ta sáng mắt, kinh ngạc không thôi. Đôi mắt phượng của cô nhướng lên, ánh mắt long lanh khẽ đảo, trông rất xinh đẹp, tất cả đều quyến rũ phong tình. Nếu người đàn ông nào đã sớm xông đến cô, sao có thể cam lòng để cho cô cô đơn sống một mình.

Hàn Mỹ Hân huýt sáo một tiếng, trêu ghẹo nói: “Người đẹp, hẹn hò à?”

Tống Hân Nghiên liếc xéo cô ấy, thay giày xong, trước khi ra khỏi cửa, bước chân cô dừng lại, quay đầu nói với Hàn Mỹ Hân: “Cậu giúp tớ gửi đơn ly hôn đi đi.”

Một số người có một vài ký ức nhất định chỉ có thể để lại trong quá khứ, bất luận đã từng tốt đẹp như thế nào, không giữ được thì mãi mãi không giữ được. Tống Hân Nghiên dùng năm năm lĩnh ngộ đạo lý này, nhưng đã bị tổn thương đến nỗi thương tích đầy mình. Nhưng cô lại không hối hận, không hối hận vì đã từng cố chấp.

Chạy tới công ty, Tống Hân Nghiên vừa bước vào văn phòng đã nhận lấy vô số ánh mắt kinh ngạc, trợ lý Vân Vân giống như một con chim sẻ nhỏ chạy tới: “Trời ạ, vị thần tiên tỷ tỷ này rơi từ đâu ra thế? Quả thực làm mù mắt chó bằng hợp kim titan của em rồi.”

Tống Hân Nghiên thấy mọi người nhìn cô, ánh mắt kia khiến trong lòng cô có chút không được tự nhiên, cô giả bộ muốn trừng phạt Vân Vân, Vân Vân đã cười bỏ chạy. Cô lúng túng mỉm cười với mọi người, xoay người đi về phía phòng làm việc của mình, chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp buổi sáng.

Trong phòng họp sáng sủa, lãnh đạo ngồi phía trên, phía dưới lần lượt là giám đốc các bộ phận và các nhà thiết kế cao cấp ngồi xuống, Tống Hân Nghiên ngồi ở cuối cùng, cô cầm bút xoay tròn trên đầu ngón tay, tâm trí có vẻ hơi mất tập trung, cho đến khi ba chữ “Thẩm Duệ” nhảy vào màng nhĩ của cô, cô mới hồi phục tinh thần lại.

“Mọi người đều phải làm việc cẩn thận, Thẩm Duệ đầu tư vào hạng mục lần này lợi nhuận cực cao, nếu chúng ta có thể bắt được hạng mục này, tương lai của công ty có thể tiến lên một tầm cao mới.”

Trước đây, Tống Hân Nghiên vẫn chủ yếu tập trung vào thiết kế trang trí nhà cửa, tiếp nhận việc trang trí văn phòng của Hạ Đông Thần là bước đầu tiên cô hướng tới thiết kế trang công nghiệp. Trong Tập đoàn Bác Dực không thiếu nhân tài thiết kế xuất sắc, Tống Hân Nghiên muốn trụ vững ở đây nhất định phải không ngừng bò lên trên, mãi đến khi ngồi lên vị trí nhà thiết kế cao cấp, mới có thể được công ty trọng dụng.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

“Tổng giám đốc Lý, để tôi đi, tôi có rất nhiều kinh nghiệm phong phú trong việc đàm phán đơn đặt hàng về mặt trang trí công nghiệp, hơn nữa tôi và Tổng giám đốc Thẩm đã có duyên gặp nhau vài lần, tôi biết rõ tất cả sở thích và hứng thú của anh ấy, tôi tin tưởng tôi nhất định có thể lấy được hợp đồng này.” Nhà thiết kế cao cấp Mộng Na cười cực kỳ tự tin.

Mấy nhà thiết kế cao cấp khác trong phòng họp nhao nhao nhìn về phía Mộng Na, trong công ty không ai không biết kinh nghiệm đàm phán của Mộng Na đơn giản chỉ là nằm lên giường của khách hàng, khách hàng hài lòng thì sẽ ký hợp đồng cho cô ta. Nhưng Thẩm Duệ không phải loại người này, nghe đồn anh không gần gái đẹp.

“Ông chủ, theo tôi được biết, hạng mục mà Thẩm Duệ đầu tư này đã đàm phán với mấy công ty trang trí rồi, anh ấy còn có một công ty trang trí cố định hợp tác lâu dài. Nghe nói hạng mục này, anh ấy đã điều động nội bộ công ty trang trí đó rồi, chúng ta muốn cướp được hạng mục này từ trong tay công ty kia, nếu để Mộng Na đi, ngộ nhỡ đàm phán thất bại, na năm rưỡi của Bác Dực cũng sẽ không gặp lại được hạng mục như vậy nữa, tổn thất này…” Một nhà thiết kế cao cấp khác không hề khách sáo công kích Mộng Na.

Mộng Na tức giận đến khuôn mặt xinh đẹp hơi nhăn nhó, nhìn về phía Tổng giám đốc Lý không vừa lòng nói: “Tổng giám đốc Lý!”

Tổng giám đốc Lý cười đến giống như phật Di Lạc, ánh mắt khôn khéo nhìn lướt qua mọi người và dừng ở trên người Tống Hân Nghiên cuối cùng, anh ta nói: “Những người khác giải tán trước đi, Tống Hân Nghiên ở lại.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom