• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] Yêu Quỷ Lục (3 Viewers)

  • Chương 9

15.

Vì những chuyện xảy ra ở kiếp trước, tương lai ta chắc chắn sẽ rời xa Hạ Hân, rời xa hoàng cung.

Ta cũng không biết vận mệnh tương lai của mình sẽ đi về đâu, ta chuyển sang đề tài khác: "Giang Mặc, huynh đã lớn tuổi rồi, đã đến lúc nên tính đến chuyện cưới nương tử, đừng vì ta mà lỡ dở chung thân đại sự của huynh."

Giang Mặc lớn hơn ta ba tuổi, đã sớm đến tuổi kết hôn, ta đã lấy chồng, không nên vì ta mà lỡ dở chung thân đại sư.

Ánh mắt Giang Mặc âm u: "Ngoài muội ra, ai cũng không tính."

"Khụ khụ..." Ta ho nhẹ một tiếng, Giang Mặc quá cứng đầu, lần nào cũng nói mấy lý do như vậy, khuyên thế nào cũng không nghe.

Thời gian trôi qua, ta cũng lười khuyên nữa.

Có lẽ, đến một ngày nào đó hắn gặp được người phù hợp, liền sẽ thay đổi ý định thôi nhỉ?

Ở lại hàn huyên một lúc, ta đứng dậy: "Ta phải về rồi."

Hắn đứng dậy tiễn ta, dặn dò: "Nếu có việc thì tìm ta, phái người đến báo cho tiểu nhị trong quán là được, ta nhận được bồ câu đưa thư sẽ đến gặp muội ngay."

"Được." Ta rời khỏi phòng trà, đi tìm tiểu nhị.

Ta dặn dò tiểu nhị vài câu: "Ba ngày sau, sẽ có một vị bằng hữu đến Lan Tự phòng tìm ta, nếu ta không đến đúng hẹn thì sẽ phái người của Đông Cung đến mua ba phần bánh hoa lê, ngươi phải để vị bằng hữu đó cố gắng vào cung tìm ta."

"Được, ta nhớ rồi." Tiểu nhị ghi nhớ từng lời ta nói.

Sau khi rời khỏi Đông Li Cư, ta bước lên xe ngựa về cung.

Lại không biết giờ phút này, Hạ Hân đang đứng ở cửa sổ lầu hai của lầu trà đối diện nhìn ta.

Sắc mặt hắn ngưng kết thành băng, chén trà trong tay bị hắn bóp nát, máu tươi nhỏ giọt.

Đông Cung.

Thái tử trở về tẩm cung, hắn thay đổi thái độ dịu dàng ngày thường, đôi mắt đỏ ngầu hỏi ta: "Khinh Lan, nói cho cô biết, đêm qua nàng đi gặp ai?"

Ta bình tĩnh đáp: "Đi gặp cốc chủ của U Lan Cốc, sao, chàng theo dõi ta?"

Hạ Hân rõ ràng không tin: "Ngoài hắn ra, còn ai nữa?"

Ta im lặng một lúc, kiếp trước mỗi lần ta đến Đông Li Cư gặp Giang Mặc đều sẽ giấu Hạ Hân.

Hắn cũng không biết Giang Mặc tồn tại.

Sau khi cha ta nhận nuôi Giang Mặc, bảo vệ hắn rất tốt, bên ngoài cũng không ai biết hắn tồn tại.

Lúc Vân hoàng hậu mỗi năm phái người đi lấy giao châu, cha đều sẽ phái Giang Mặc đi nơi khác trước vài ngày, đợi giao châu được lấy đi rồi mới đón hắn về.

Cha ta đã dặn dò ta, đối với hoàng hậu thái tử, cũng như đối với bên ngoài, đều không được nhắc đến sự tồn tại của Giang Mặc.

Ta mơ hồ cảm thấy này có liên quan đến thân thế của Giang Mặc, ban đầu ta nghĩ là có kẻ thù của cha mẹ hắn đang truy sát hắn, càng ít người biết càng tốt. Cha ta không cho phép ta hỏi nhiều, ta cũng cứ giả vờ như không biết.

Nhưng mấy năm qua ta cũng tìm hiểu được không ít tin đồn trong cung.

Ta nghe một quý phi nào nói, hoàng đế không chỉ có một hoàng tử là Hạ Hân, ông còn có một hoàng tử lưu lạc trong dân gian, là lúc ông cải trang du ngoạn cùng với một nữ tử dân gian sinh ra.

Vì ngại hoàng hậu ghen ghét, nên mới không thừa nhận.

Nhưng ông lại để lại một chiếu chỉ, nếu chẳng may thái tử có chuyện gì xảy ra, nhị hoàng tử có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Ta suy đoán Giang Mặc chính là nhị hoàng tử lưu lạc trong dân gian của hoàng đế.

"Không có, chỉ gặp qua vị cốc chủ đó thôi." Ta dừng lại một chút, bổ sung thêm: "Lúc ta về cung có đi ngang qua một lầu trà nên vào uống một chén trà nhỏ, chỉ có vậy thôi."

"Chỉ uống trà thôi?" Giọng điệu Hạ Hân trở nên xa cách lạnh nhạt: "Đêm qua cô có mơ một giấc mơ, ngươi có muốn biết cô mơ thấy gì không?"

16.

"Mơ gì?" Ta có một loại dự cảm không tốt, chẳng lẽ, hắn cũng sống lại?

"Cô mơ thấy cô bị ngọn lửa rực cháy thiêu chết, ngôi vị hoàng đế vốn nên thuộc về cô bị người khác đoạt lấy.”

"Cô còn mơ thấy người nọ mặc long bào, ngồi trong ngự thư phòng, hàng đêm âu yếm bức họa của ngươi, cuồng si gọi tên ngươi"

Ánh mắt Hạ Hân sắc lẹm, lạnh giọng hỏi: "Mộ Khinh Lan, phải chăng là ngươi, sau lưng cô cấu kết với người ngoài, muốn đẩy cô vào chỗ chết?"

Kiếp trước ta chết sớm.

Không biết sau này Hạ Hân có đăng cơ không, giấc mơ hắn mơ phải chăng là chuyện xảy ra sau khi ta chết?

Hay là, hắn cũng sống lại?

Người đoạt lấy ngôi vị hoàng đế của hắn, âu yếm bức họa mà nhớ thương ta, là Giang Mặc phải không?

Xem ra, Giang Mặc quả nhiên là vị nhị hoàng tử Hạ Quốc lưu lạc trong dân gian kia, sau này hắn sẽ phát động chính biến, đoạt lấy ngôi vị hoàng đế của Hạ Hân.

Chỉ là kiếp trước, ta chưa từng nhìn thấy cảnh này.

"Ta không có." Ta lắc đầu, hỏi lại: "Giấc mơ làm sao có thể thành hiện thực chứ?"

"Nếu không phải là giấc mơ, mà là chuyện sắp xảy ra thì sao?", Hạ Hân tiến lại gần ta từng bước một.

"Cô vốn dĩ muốn bù đắp cho ngươi những gì cô thiếu nợ ngươi ở kiếp trước, nhưng cho đến lúc cô nhìn thấy ngươi gặp mặt người đã giết cô ở kiếp trước trong trà lâu, cô mới sâu sắc cảm thấy, cô mới là người chẳng hay biết gì.”

"Kiếp trước, cô giết ngươi cũng không có gì sai, là ngươi phản bội cô trước, thế nhưng cô đến bây giờ mới biết."

Cổ tay ta bị Hạ Hân nắm chặt đến đau đớn.

Đúng vậy, Hạ Hân cũng sống lại, kiếp trước hắn sống lâu hơn cả ta.

Ta giãy giụa, giải thích: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta chưa bao giờ phản bội ngươi."

"Hừ." Hạ Hân cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cần biện minh nữa, đời này, cô sẽ không bị người ta thiêu chết, cũng sẽ không bị người ta đoạt lấy ngôi vị hoàng đế.”

"Kiếp trước sau khi ngươi chết, cô đối với ngươi áy náy không thôi, hiện giờ cuối cùng cũng có thể không cần áy náy nữa.”

"Mộ Khinh Lan, ngươi không xứng để cô thương tiếc!"

Hạ Hân dứt lời, liền kéo ta vào trong lòng ngực, hung ác cắn lấy môi ta, mùi máu tanh trong khoang miệng chúng ta lan tỏa.

Đáy lòng Hạ Hân hẳn là rõ ràng, ta không cấu kết với Giang Mặc.

Giang Mặc đang âm mưu gì, ta ở kiếp trước đến chết cũng không biết.

Vừa rồi Hạ Hân nói mấy lời đó, chỉ là để tìm một cái cớ cho chuyện hắn tự mình giết ta ở kiếp trước, để giảm bớt cảm giác tội lỗi của hắn đối với ta.

Trước khi trở về cung, ta đã đem túi thơm mà Tiêu Huyền Dực tặng cho ta giấu kín trên người.

Chính là để đề phòng bị đánh mất, hoặc bị Lan Thù phái người cướp đi.

Ta cũng dự đoán được, ngàn phòng vạn phòng lại phòng không được cướp nhà.

Quả nhiên, lúc Hạ Hân cởi đi quần áo ta, phát hiện ra chiếc túi hương đó.

Hắn cướp lấy túi thơm, ánh mắt đỏ rực, ghen tuông dâng trào: "Đây là tín vật định tình mà hắn tặng cho ngươi? Đêm qua ngươi có phải đã ở sau lưng cô, cùng hắn có da thịt chi thân rồi không?"

"Ngươi có bệnh thì cứ để ngự y đến xem." Ta duỗi tay cướp lấy túi thơm, "Trả túi thơm lại cho ta!"

Ánh mắt Hạ Hân nhiễm đầy lửa giận, đè ta xuống gằn từng chữ: "Mộ Khinh Lan, ngươi đã chọc giận cô rồi!"

Hắn nói xong liền muốn trừng phạt ta.

"Đợi đã." Ta gọi Hạ Hân lại, "Hạ Hân, nói thật cho ngươi biết, cái túi thơm này là của cốc chủ U Lan Cốc cho ta để đối phó bị hoa lan yêu mê hoặc, không phải là tín vật định tình mà ngươi nói.”

“Ồ?" Ánh mắt Hạ Hân sâu lắng hơn, khóe môi nhếch lên ý cười nhợt nhạt, giống như đang ấp ủ âm mưu gì đó.

17.

Ta bị Hạ Hân giam lỏng.

Hắn giam lỏng ta trong tẩm cung, tuy vẫn cho nha hoàn hầu hạ ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại hạn chế tự do của ta, không cho ta bước ra khỏi tẩm cung nửa bước.

Ngày thứ hai bị giam lỏng, ta lại gặp được Lan Thù.

Nàng lúc này đây lấy thân phận thị thiếp của thái tử được Hạ Hân đón vào Đông Cung.

Nàng mặc chiếc váy cưới đỏ rực, bước tới trước mặt ta: "Tỷ tỷ, chúng ta lại gặp nhau rồi, tỷ đi mê hoặc chủ nhân của muội, muội mê hoặc thái tử của tỷ, vừa vặn ăn miếng trả miếng."

“Nhưng nói cho tỷ nghe thì tỷ có thể không tin, là Thái tử điện hạ chủ động đi tìm ta." Lan Thù thở dài, "Ai, giá như chủ nhân nhà muội cũng tham lam sắc đẹp của muội thì tốt biết mấy.”

Bởi vậy có thể xác minh, dù Hạ Hân không bị Lan Thù mê hoặc, hắn cũng vẫn sẽ bị sắc đẹp của nàng dụ hoặc.

Về phần Lan Thù, từ lời nói của nàng không khó nghe ra, nàng đối với chủ nhân có tình cảm không bình thường.

Vậy thì dễ rồi.

Ta câu môi cười, hỏi ngược lại: "Lan Thù, ngươi biết lần trước Huyền Dực đưa ta xuất cốc đã nói gì với ta không?"

“Ngươi không muốn sống nữa à? Gọi chủ nhân ta thân mật như thế?" Lan Thù nghiến răng nghiến lợi.

Hiếu kỳ trong lòng nàng bị ta khơi dậy, truy hỏi: "Rốt cuộc hắn đã nói gì với ngươi?"

"Hắn nói, hắn đối với ta vừa gặp đã yêu, hỏi ta có bằng lòng trở thành nữ chủ nhân của U Lan Cốc hay không."

Ta nói xong dừng lại, đắc ý dào dạt mà nhìn Lan Thù, khiêu khích: "Ngươi nói xem, nếu ta trở thành nương tử của hắn, chẳng phải cũng coi như là nửa chủ nhân của ngươi sao?"

Lan Thù nổi giận, nàng nắm lấy cằm ta: "Tiện nhân! Nếu ngươi dám đánh chủ ý lên chủ nhân ta, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!"

Thật là chỉ là một con yêu quái dễ bị kích động, rất tốt, ta chỉ sợ nàng không tức giận.

"Có thể ngươi đã hiểu lầm rồi, không phải ta đánh chủ ý lên hắn, mà là hắn đang rình rập ra. Ngươi không phát hiện, Huyền Dực hắn đối với ta rất đặc biệt sao?"

Lan Thù bị lời nói của ta hoàn toàn chọc giận, nàng bóp lấy cổ ta, chóp mũi khẽ khàng ghé sát lại, hít hà.

Lộ ra mê muội: "Máu của ngươi thơm quá, đã lâu ta không được uống máu người, ta sẽ không cho ngươi cơ hội gặp lại chủ nhân của ta đâu."

Ta trừng mắt nhìn nàng, thể hiện kiêu ngạo ương ngạnh hết sức chân thực: "Ngươi dám hút máu ta thử xem? Chờ ta làm nữ chủ nhân của ngươi rồi, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"

“Aaa.” Lan Thù cười lạnh một tiếng, gỡ cây trâm trên đầu ta xuống, hung tợn cắm vào xương quai xanh ta nửa tấc, máu tươi chảy xuống dưới, bị nàng cuốn vào trong miệng.

Nàng liếm môi, tà mị cười ra tiếng: "Cũng thật tươi ngon, thật muốn ăn no uống say một lần, nhưng ta muốn để lại chậm rãi hành hạ ngươi, ngày nào cũng uống một ít, cho đến khi máu của ngươi cạn kiệt mà chết đi."

Trước khi Lan Thù đi ném xuống một câu: "Ngươi không phải muốn làm nữ chủ nhân của ta sao? Nhiều nhất bảy ngày, ta sẽ cho ngươi xuống địa ngục tiếp tục thực hiện giấc mơ đẹp của ngươi!"

Ta nhìn theo bóng lưng nàng, đè xuống đường cong cong lên ở khóe môi.

Không cần bảy ngày, ba ngày ta sẽ khiến ngươi ở cõi đời này tan thành tro bụi!

Vết thương ở cổ rất đau, nhưng đau đớn lúc này, chắc chắn sẽ đau có giá trị.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom