• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] Yêu Quỷ Lục (2 Viewers)

  • Chương 4

16.

Kiếp trước, đêm trước lúc Dung Yên chết, ta đã gặp nàng ở nhà thủy tinh vỏ sò.

Là nàng sai nha hoàn đến truyền lời, nói muốn gặp ta.

Ta đến sau, nàng mở miệng khiêu khích ta, còn hết lời nói Kỳ Lỗi mê đắm thân thể nàng thế nào

Ta và nàng xảy ra xung đột lời qua tiếng lại.

Lúc ta rời khỏi nhà thủy tinh vỏ sò, ở ven hồ nhìn thấy người thợ sò mà ta vừa gặp.

Hắn quan sát thứ gì đó ở ven hồ, lúc nhìn thấy ta còn hành lễ với ta.

Sáng hôm sau, Dung Yên đã chết, một xác hai mạng, thai nhi trong bụng bị mổ ra, không cánh mà bay.

Kỳ Lỗi chỉ dựa vào việc ta và Dung Yên xảy ra tranh cãi ở nhà thủy tinh vỏ sò vào đêm hôm trước, liền tin chắc là ta đã giết Dung Yên.

Ta từng nghi ngờ người thợ sò đó, ta vẽ chân dung của hắn đưa cho Kỳ Lỗi, nói: "Người này có khả năng, ngươi đi điều tra hắn xem."

Kỳ Lỗi đi điều tra người thợ sò trong bức tranh, cuối cùng trả lời ta là: "Thẩm Yên Phi, ngươi vì muốn xóa bỏ nghi ngờ nên bắt đầu bịa đặt sao? Bản tướng quân đã điều tra, trong số tất cả những người thợ sò xây dựng hồ sen lần này, không có người thợ sò mà ngươi vẽ."

Chuyện này không giải quyết được gì.

Người thợ trong bức tranh như biến mất khỏi nhân gian, tìm không thấy.

Kỳ Lỗi hiểu lầm ta cũng không bao giờ giải thích rõ.

Gạt bỏ suy nghĩ, ta vội vàng ra khỏi phòng, đi tìm người thợ sò đó.

Ta dọc theo Kỳ phủ tìm một vòng, cuối cùng ở một góc tường khuất nào đó đã tìm thấy người thợ sò kia.

Hắn nhìn thấy ta sau đó cúi mắt xuống, hành lễ nói: "Bái kiến tướng quân phu nhân."

"Ta không còn là tướng quân phu nhân nữa, trở về lấy quần áo tùy thân thôi." Ta đánh giá người thợ sò.

Kiếp trước không để ý kỹ, lúc này nhìn kỹ lại, ta phát hiện một chút manh mối.

Ngũ quan hắn và thân thể thoạt nhìn không mấy hài hòa.

Thân hình hắn cao gầy hoàn mỹ, cho dù che giấu thế nào, khí chất cũng ẩn ẩn toát ra một chút cao quý.

Nhưng gương mặt kia lại vô cùng bình thường.

Một nam nhân có thân hình cực đẹp, khí chất tuyệt vời, lại có một khuôn mặt bình thường như vậy.

Khuôn mặt hắn không nên như thế.

Ta nhân lúc hắn không chú ý, duỗi tay xé toạc mặt nạ da người trên mặt hắn.

Ta mới xé được một nửa, hắn lập tức che chắn mặt lại.

"Người đâu!" Lời ta còn chưa nói ra, ánh mắt hắn sắc bén, bịt miệng ta lại, khống chế ta.

Có lẽ người thợ lò này không biết, trong bóng tối có hai thị vệ đang bảo vệ ta.

Bọn họ đang chuẩn bị đến cứu ta, ta đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, ý bảo bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ, đợi ta hỏi han hắn đã.

"Nếu muốn sống thì câm miệng!" Nam nhân một tay bịt miệng ta lại, một tay bóp chặt cổ ta.

Ta hơi nghiêng một bên đầu, liền nhìn thấy nửa mặt nạ da người của hắn rơi xuống.

Dưới mặt nạ da người nửa khuôn mặt kia, anh tuấn phi thường.

Đây mới là khuôn mặt thuộc về thân hình này.

Ta ý bảo hắn thả lỏng miệng ta, dù sao cổ ta bị hắn bóp chặt, ta không dám lại lên tiếng gọi người.

“Nếu ngươi dám kêu cứu, ta không ngại ngay lập tức đưa ngươi đi gặp Diêm Vương." Nói rồi hắn nới lỏng, vươn bàn tay gỡ chiếc trâm cài trên tóc ta, dùng trâm đâm vào cổ ta.

17.

Ta hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao lại ẩn nấp trong Kỳ phủ?"

Hắn không nói gì, chỉ ngẩng lên quan sát đường rút lui.

Ta thấy hắn không nói lời nào, tiếp tục: "Hiện tại ta đã không còn là tướng quân phu nhân, nói không chừng chúng ta không phải kẻ thù, ngược lại có thể trở thành bạn bè. Ngươi đến giết con cá kia phải không?"

Nam nhân khẽ nói: "Ngươi đã không còn là tướng quân phu nhân, vậy không cần phải dính vào chuyện này, biết nhiều quá cũng không phải là chuyện tốt."

Ta chợt nghe ra cái gì trong giọng nói của hắn: "Ngươi là người Hạ quốc?"

Hắn nắm chặt chiếc trâm trong lòng bàn tay, lộ ra vài phần sát ý: "Quá thông minh sẽ không sống lâu, thái tử phi, có lẽ ta có thể cân nhắc giết ngươi trước, rồi mới giết giao nhân kia."

Quả nhiên là người Hạ quốc.

Đi xa ngàn dặm hóa thân thành thợ thủ công đến Sở quốc, lại chỉ vì giết một con giao nhân, xem ra hắn đã nhắm vào Dung Yên từ lâu.

Ta trấn định tự nhiên nói: "Nếu ngươi dám giết ta, e rằng ngươi sẽ không thoát khỏi kinh thành. Hay là, chúng ta hợp tác, ngươi muốn giết giao nhân, ta cũng muốn giết giao nhân, ta giúp ngươi một tay, được không?"

Nam nhân rất cứng rắn: "Ta tự mình cũng có thể giết được nàng ta, không cần ngươi giúp đỡ."

"Ta thấy chưa chắc, hiện giờ thân phận của ngươi đã bại lộ, e rằng rất khó thành công." Ta lấy lui làm tiến, "Nếu ngươi muốn mạo hiểm, cứ thử xem."

"Giết một con giao nhân thôi, dù hôm nay không thành, thì vẫn có cơ hội khác." Giọng hắn tràn đầy khí thế quyết thắng.

Ngay sau đó, hắn chuyển hướng: "Thế nhưng, nếu ngươi có thể giúp ta một tay, thì cũng có thể giúp ta tiết kiệm không ít công sức."

Có lẽ nam nhân đã bị ta thuyết phục, cây trâm trong tay hắn nới lỏng, không còn giữ chặt ta, chỉ dùng làm vật phòng thân.

Ta tiếp tục thuyết phục: "Vậy thì thả ta ra rồi nói chuyện, nếu không đợi chút nữa có thợ thủ công khác đến đây, nhìn thấy ngươi khống chế ta, e rằng ngươi sẽ khó thoát thân."

Nam nhân suy nghĩ một lúc, vẫn giữ chặt ta lùi về phía tường: "Nếu ngươi thật lòng muốn hợp tác với ta, tối nay giờ Tý mang giao nhân đến hồ Tử Xuân, nếu chuyện thành công ta sẽ trọng thưởng cho ngươi."

"Được." Ta đồng ý, "Còn chưa biết gọi ngươi thế nào?"

"Giang Mặc." Nam nhân nói xong, thả ta ra, một bước nhảy lên tường, biến mất khỏi tầm mắt.

Giang Mặc đi rồi, ta tiếp tục trở về gian phòng thu dọn hành lý.

Thu dọn xong xuôi, Kỳ Lỗi tới:

"Yên Phi, nàng để hôn lễ hoãn lại bảy ngày, có phải vẫn còn cho ta cơ hội hay không?"

Ta cau mày, bớt gây khó chịu cho người khác được không?

Hắn vừa mới cùng Dung Yên mây mưa, bây giờ lại nói mấy lời này với ta.

Chỉ muốn nôn.

"Bây giờ nhìn thấy ngươi ta đều thấy buồn nôn." Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vốn chỉ muốn nhìn một cái, nhưng lại bị đôi mắt đỏ rực của hắn dọa cho giật mình.

Mắt hắn đỏ như máu.

Ta nhớ lại kiếp trước, lúc ta tự sát ở trước mặt hắn, hắn lại có hành động bất thường.

Kiếp trước trước khi ta chết, nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của hắn biến mất.

Sau khi ta tự sát, hắn ảo não vô cùng, dường như rất hối hận về những gì mình làm trong năm năm qua.

Ta đột nhiên có một suy đoán táo bạo.

18.

Kỳ Lỗi bị hoàng đế triệu tiến cung.

Hắn đi vội vàng, đến nỗi ta không kịp xác minh suy đoán của mình.

Thế nhưng, lúc này hoàng đế triệu hắn vào cung, đối với ta mà nói, là cơ hội ngàn năm có một.

Ta dời bước đến gian phòng Dung Yên ở, nàng cuộn tròn thân mình ngâm trong bồn tắm.

Lúc ta đẩy cửa bước vào, nàng giống như một con chim sợ hãi, cho rằng có người đến giết mình.

Nhìn thấy ta, ngược lại nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng đè nén hoảng loạn thất thố trước đó, khẽ cười nói: "Tỷ tỷ đến đây làm gì vậy? Vừa rồi gặp tướng quân chưa? Chàng vừa đi khỏi đây thôi."

Ta không kiên nhẫn mà nói: "Được rồi, biết ngươi vừa rồi làm chuyện xấu xa với tướng quân, đừng khoe khoang nữa."

Dung Yên phong tình vạn chủng nhìn ta: "Ai nha, tỷ tỷ đã sắp thành Thái tử phi rồi mà còn ganh tị với muội muội, muội chỉ muốn tướng quân thôi, chẳng thèm tranh giành thái tử đâu.”

"Đúng rồi, quên nói với tỷ, tướng quân vừa mới đồng ý với muội, lần này đi biên cương, hắn sẽ mang muội theo, không cần đào hồ sen, cũng không cần nước hồ ngự nữa."

Giọng nói Dung Yên đắc ý.

Lúc trước Kỳ Lỗi còn nói chắc nịch không mang theo nàng, sao ngủ một giấc lại đồng ý rồi?

Xem ra suy đoán của ta trước đây không sai.

Ta đột nhiên duỗi tay, bóp chặt cổ Dung Yên, buộc hỏi: "Dung Yên, ngươi có phải dùng tà thuật để khống chế Kỳ Lỗi hay không?"

"Khụ khụ, tỷ tỷ, tỷ làm đau muội rồi..." Dung Yên cố gắng bẻ tay ta ra, gương mặt tuyết trắng nghẹn đến mức đỏ bừng, "Tướng quân thật lòng thích muội, sao có thể coi là khống chế được?"

Ánh mắt ta phát lạnh, sát khí hiện rõ: "Không nói đúng không? Chờ chút nữa liền sẽ nấu ngươi thành canh đuôi cá!"

Lòng bàn tay ta liên tục dùng sức, Dung Yên bị ta bóp đến thở không nổi, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, muốn cắn vào lòng bàn tay ta.

Giao nhân khi tức giận đến cực độ, hàm răng có thể tiết ra chất độc, nếu bị nàng cắn một cái, ta chỉ sợ sẽ bị trúng độc.

Ta nào có ngu ngốc đến mức bị nàng cắn thương.

Ta từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc đinh dài, đâm mạnh vào đỉnh đầu nàng.

"Ngươi..." Đỉnh đầu là điểm yếu của giao nhân, nàng một câu không nói xong đã ngất đi.

Lần trước ta chải tóc cho Dung Yên, không chỉ làm như vậy, ta còn tìm đỉnh đầu của nàng.

Chỉ khi xác định được vị trí, ta mới có thể một chiêu chế ngự.

"Người đâu!" Ta lớn tiếng ra lệnh.

Ít phút sau, hai gã thị vệ do Sở Thiên phái cho ta từ trên xà nhà nhảy xuống.

Thị vệ chắp tay: "Thái tử phi, xin chỉ thị."

Còn chưa thành hôn đâu, thị vệ của Sở Thiên đã đổi cách xưng hô thành thái tử phi rồi.

Rất dễ nghe, vậy cứ để bọn họ gọi vậy đi.

Ta ra lệnh: "Trói nàng lại, bí mật vận chuyển ra khỏi Kỳ phủ."

"Vâng." Hai vị thị vệ lập tức hành động, đưa Dung Yên từ trong bồn tắm ra ngoài.

Ta liếc mắt thấy trong bồn tắm có một viên ngọc trắng sáng lấp lánh.

Ta duỗi tay vớt lấy, lòng bàn tay vớt ra một viên ngọc trai, vẫn còn ấm áp, giống như trứng gà mái vừa mới đẻ ra.

"Ra là vậy." Ta bừng tỉnh, chuyện kiếp trước không hiểu, cuối cùng giây phút này cũng hiểu.

Ha, chuyện càng lúc càng thú vị rồi.

Vừa rồi ta đàm phán hợp tác với Giang Mặc, chỉ là muốn moi thông tin, hiện tại ta đã có câu trả lời, không cần hợp tác rồi.

“Khoan đã." Ta gọi lại hai vị thị vệ, ra lệnh: "Đem cô ta vận chuyển thẳng đến Đông cung, đây là của hồi môn ta gả vào Đông cung, bảo thái tử điện hạ trông coi cẩn thận, không được phép sơ sẩy nửa phần."

"Hả?" Hai vị thị vệ sửng sốt, không hiểu ta tại sao lại làm vậy.

Nhưng bọn họ không dám nhiều lời, đáp ứng: "Vâng, thái tử phi."

19.

Kỳ Lỗi chắc không dự đoán được, khi hắn gặp mặt Sở Hạo xong, ra khỏi cung, lại đi ngang qua chiếc xe ngựa bí mật chở Dung Yên đến Đông Cung.

Kỳ Lỗi trở về phủ, phát hiện Dung Yên đã biến mất.

Bọn nha hoàn nói, ta từng vào gian phòng.

Kỳ Lỗi lập tức đến Thẩm phủ tìm ta đòi người.

Khí thế hắn hung hăng, thực lo lắng tung tích của Dung Yên: "Yên Phi, ngươi giấu Dung Yên đi đâu rồi? Mau giao nàng ra đây!"

"Sao? Dung Yên biến mất rồi?" Ta giả vờ ngạc nhiên, sau đó giải thích: "Trước khi ta rời khỏi Kỳ phủ đã gặp nàng một lần, nhưng ta không giấu nàng đi đâu cả, ngươi tìm nhầm người rồi."

Kỳ Lỗi nôn nóng: "Không thể nào! Ngoài ngươi ra, còn ai có thể giấu nàng đi?"

Ta điềm nhiên thưởng thức trà: "Lúc ta ra khỏi phủ, cũng chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ, không tin thì ngươi đi hỏi quản gia xem. Dung Yên to như vậy, ta có thể giấu nàng đi đâu? Nói không chừng là nàng tự giấu mình, ngươi vẫn nên quay về phủ tìm đi."

"Ngươi thật sự không giấu nàng đi?" Kỳ Lỗi vẫn không tin, tơ máu dưới đáy mắt hắn càng thêm rắc rối phức tạp.

"Không." Ta đặt tách trà xuống, tốt bụng nhắc nhở: "Kỳ Lỗi, ngươi bị Dung Yên dùng tà thuật mê hoặc rồi, ngươi vẫn nên tìm một pháp sư nhìn xem."

Kỳ Lỗi giật mình tại chỗ, hắn lắc đầu: "Ngươi đừng lái sang chuyện khác, ta chưa từng bị mê hoặc, hiện tại ta sẽ quay về phủ tìm Dung Yên, nếu không tìm được nàng, ta còn sẽ quay lại tìm ngươi đòi người."

Ta nhìn bóng lưng hắn vội vàng rời đi, chế giễu: "Ngu xuẩn, bị một con cá lừa cho vòng quanh."

Kỳ phủ có rất nhiều thợ thủ công đào hồ và vận chuyển bùn đất, hai thị vệ muốn vận chuyển Dung Yên ra khỏi phủ quả thực quá dễ dàng.

Sau khi Kỳ Lỗi trở về phủ, hắn tìm khắp mọi ngóc ngách trong phủ ba lần, nhưng vẫn không tìm được Dung Yên.

Chờ hắn quay lại Thẩm phủ tìm ta, quản gia nói với hắn, ta đã đi cùng Thái tử điện hạ ra ngoài.

Kỳ Lỗi bất lực trở về.

Ta và Sở Thiên đi xe ngựa ra khỏi thành, đến hồ Tử Xuân gặp nam nhân ban ngày đó, Giang Mặc.

Xem là giết hắn hay giữ lại có ích.

Lần này Sở Thiên mang theo rất nhiều thị vệ.

Giang Mặc đứng trên một chiếc thuyền rồng chờ chúng ta.

Hắn mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, đứng trong gió đêm mịt mù, dáng người có vẻ cô đơn mà cao quý.

Hắn nhìn thấy Sở Thiên cũng không kinh ngạc, dường như đã sớm đoán được ta sẽ cùng Sở Thiên đến đây.

Sau khi chào hỏi xong, Giang Mặc hỏi ta: "Con giao nhân kia đâu? Mang theo chưa?"

"Không." Ta thành thật trả lời, chúng ta người đông thế mạnh, hắn cũng chỉ có một mình, dù ta không mang theo giao nhân, hắn cũng không thể làm gì được chúng ta.

"Xem ra ngươi đã biết được bí mật của giao nhân." Phản ứng của Giang Mặc bình tĩnh hơn ta tưởng tượng, "Thẩm Yên Phi, hợp tác giữa chúng ta còn tính không? Nếu tính, ngọc trai giao nhân chia cho ngươi và Thái tử một nửa, coi như giao hảo bạn bè."

Sở Thiên lên tiếng: "Nếu không tính thì sao? Hạ Mặc, ngươi sẽ làm gì?"

Giang Mặc rõ ràng không ngờ Sở Thiên lại gọi thẳng tên thật của hắn.

Hắn khẽ giật mình, thành thật nói: "Nếu Thái tử đã biết được thân phận thật sự của ta, hà tất vì một nửa ngọc trai giao nhân mà từ chối một đồng minh là ta?"

Sở Thiên công phu sư tử ngoạm: "Giao châu và giao nhân ngươi đều đừng hòng có, ngươi mà tham lam quá, sợ là sẽ không đi được ra khỏi kinh thành."

Giang Mặc suy nghĩ cẩn thận, cắn răng nói: "Được, vậy nếu sau này ta có chỗ nào cần đến thái tử, còn xin chiếu cố nhiều hơn."

Sở Thiên cười nói: "Được, đến lúc đó xem xem thứ mà ngươi đưa ra có thể lay động cô được không."

Như thế xem ra, người này vẫn còn có ích.

Ta và Sở Thiên trước khi đi, Giang Mặc kể cho chúng ta nghe cách lấy giao châu.

Hắn nhìn theo bóng lưng của chúng ta: "Giao châu và giao nhân coi như là quà tân hôn cho hai người, hẹn gặp lại sau."

20.

Lúc trở về thành, Kỳ Lỗi đứng ở cửa thành chờ chúng ta.

Hắn hiện giờ đã xác định là ta hợp tác với Sở Thiên để giấu Dung Yên đi.

Hắn cho rằng ta sẽ giết Dung Yên, hiện giờ đã là trạng thái điên cuồng, giương kiếm chỉ vào ta: "Thẩm Yên Phi, giao Dung Yên ra đây, ta sẽ tha cho ngươi không chết!"

"Làm càn!" Sở Thiên quát chói tai ra tiếng, lạnh lùng nhìn Kỳ Lỗi, "Kỳ Lỗi, cô muốn giết ngươi từ lâu rồi, ngươi dám bước lên một bước thử xem?"

Sở Thiên vừa mới đi gặp Giang Mặc, để đề phòng hắn có mai phục, âm thầm mang theo rất nhiều hộ vệ, còn có cung thủ.

Giờ phút này, cung thủ ở nơi tối tăm kéo giương cung tên, nhắm vào Kỳ Lỗi.

Tơ máu trong mắt Kỳ Lỗi tràn ra, che mờ đôi mắt của hắn, cũng che mờ thần trí của hắn.

Hắn chấp mê bất ngộ: "Ta nói lại một lần nữa, Dung Yên ở nơi nào? Trả nàng ấy lại cho ta!"

Ánh mắt Sở Thiên lạnh lùng, cất tiếng: "Bắn!"

"Vút vút vút——"

Hàng loạt mũi tên bén nhọn từ nơi tối tăm bay ra, bắn vào thân thể Kỳ Lỗi.

Hắn bị vạn tiễn xuyên tâm, miệng phun máu tươi, quỳ rạp xuống đất.

Tơ máu trong mắt hắn dần dần tan biến, trở lại tỉnh táo.

Hắn đột nhiên tỉnh lại, gọi tên của ta, bò về phía ta: "Yên Phi..."

Ta trên cao nhìn xuống hắn: "Kỳ Lỗi, ngươi còn muốn nói gì nữa không?"

“Yên Phi, nàng nói đúng rồi, ta là bị giao nhân mê hoặc. Từ ngày ta rơi xuống Đông Hải, lúc nàng hôn ta dưới đáy biển, ta đã bị mê hoặc..." Đáy mắt Kỳ Lỗi tràn ngập không cam lòng.

“Vì sao chúng ta lại đi đến bước đường này? Vì sao chúng ta không thể ở bên nhau mãi mãi?" Máu tươi phun trào, Kỳ Lỗi dùng hết một tia sức lực cuối cùng nói, "Yên Phi, người mà ta yêu, từ đầu đến cuối chỉ có nàng."

Kỳ Lỗi đã chết, theo kế hoạch ban đầu của ta, sau khi cha ta từ biên cương trở về, Kỳ Lỗi sẽ bị phái đi biên cương, chết dưới mũi tên quân địch.

Là do hắn quá nóng vội, hay là hắn bị Dung Yên mê hoặc quá sâu.

Chỉ cần Dung Yên gặp nguy hiểm, hắn sẽ mất hết lý trí, cho dù biết rõ bước tiếp theo là chết, hắn cũng bất chấp xông lên phía trước.

Sau này ta mới biết được, nước bọt và thể dịch của giao nhân có tác dụng mê hoặc.

Lúc Kỳ Lỗi chinh chiến ở Đông Hải, hắn từng rơi xuống đáy biển.

Lúc hắn sắp hết hơi thở, Dung Yên xuất hiện, Dung Yên truyền khí cho hắn, kỳ thật là đang mê hoặc hắn.

Sau lại, Kỳ Lỗi nhiều lần giao hoan với Dung Yên, bị mê hoặc càng ngày càng sâu, không thể tự kiềm chế.

Chỉ có chết mới có thể hoàn toàn giải thoát.

Trừ cái này ra, dưới bị kích thích cực lớn, hắn sẽ tạm thời tỉnh táo một lát.

Kiếp trước, cho dù Dung Yên đã chết, hắn cũng không tỉnh táo lại.

Lúc ta chết, đối với hắn là đả kích rất lớn, hắn tỉnh lại trong chốc lát hắn tỉnh lại.

Cho nên mới ôm lấy thi thể của ta khóc lóc thảm thiết, ngẩng đầu lên trời hỏi: "Tại sao, tại sao..."

Kỳ thật, chỉ có nước bọt của giao nhân, mê hoặc cũng không sâu.

Nếu Kỳ Lỗi không cùng Dung Yên giao hoan nhiều lần như vậy, hắn sẽ không bị mê hoặc đến mức này.

Nói cho cùng, hắn thường xuyên ở bên ngoài hành quân đánh giặc, tự cảm thấy cô đơn, không giữ được ranh giới.

Hắn luôn miệng nói yêu ta, nhưng vẫn phản bội ta, mới có thể khiến Dung Yên có cơ hội thừa nước đục thả câu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom