• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] Yêu Quỷ Lục (1 Viewer)

  • Chương 27

9.

Khương Thư Trần nhìn chằm chằm ta, thi thoảng bà sẽ trao đổi ánh mắt với Lê Tụng.

Như thể đang nói: "Vị Tuyền Nhi cô nương này càng nhìn càng có duyên, liệu nàng có thật sự là nữ nhi chúng ta bị Quỷ xe bắt cóc 18 năm trước không?"

Lê Tụng đáp lại bà bằng một ánh mắt hiểu ý, tỏ vẻ cứ quan sát thêm.

Khương Thư Trần tìm chủ đề để nói chuyện với ta: "Tuyền Nhi cô nương, ngươi có còn nhớ ngươi bị Quỷ xe bắt cóc lúc nào không?"

Ta nhẹ nhàng đáp: "Không nhớ."

Kiếp trước, cho dù ta giải thích ta là nữ nhi bọn họ như thế nào, bọn họ cũng không tin. Kiếp này ngược lại chủ động hỏi thăm thân thế của ta.

Đáng tiếc, trái tim ta đã nguội lạnh, không còn muốn tin tưởng tình thân.

Khương Thư Trần không cam lòng, tiếp tục hỏi: "Vậy có thể nói về chuyện ngươi ở Quỷ ngục không? Mấy năm qua, ngươi chắc hẳn ăn rất nhiều đau khổ?"

Ta không muốn nói nhiều, chỉ trả lời một câu: "Chẳng qua là cửu tử nhất sinh, may mắn là vẫn sống sót."

Khương hoàng hậu thấy tính tình ta lãnh đạm, không muốn dây dưa với bà, bèn không tự tìm phiền phức nữa.

Sau khi cung yến kết thúc, Lê Tụng và Khương Thư Trần mời chúng ta ở lại hoàng cung, nói là muốn tận tình tiếp đãi.

Đêm đó.

Lúc ta đang tắm trong phòng, Hoàng hậu Khương Thư Trần đến.

Ta biết mục đích của bà, bà hẳn là muốn xem vết bớt trên vai ta.

Lúc ta mới sinh ra, trên vai trái có một vết bớt màu đỏ. Năm tám tuổi, ta bị con quỷ thú ở Quỷ ngục cắn đứt một miếng thịt, vừa lúc chính là vai trái. Miếng bớt bị cắn, sau khi thịt mới mọc ra vết bớt cũ hoàn toàn không nhìn thấy được.

Nhiều năm trôi qua, thịt mới và da thịt gần như hòa làm một, chỉ để lại một vết mờ nhạt.

Kiếp trước, lúc ta trở về gặp Lê Tụng và Khương Thư Trần, Khương Thư Trần sai người cởi quần áo của ta ra.

Bà nhìn thấy trên vai ta không có vết bớt, mở miệng châm chọc: "Không có vết bớt mà cũng dám mạo danh công chúa?"

Cho dù ta giải thích thế nào bà cũng không nghe.

Lúc này, bà chăm chú nhìn bả vai ta, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào, sao lại không có vết bớt?"

Lưng ta đầy những vết sẹo chằng chịt, chắc hẳn rất chói mắt.

Ta lạnh lùng nói: "Hoàng hậu nương nương đã xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì xin mời rời đi."

Khương Thư Trần hỏi: "Ngươi là Tuyền Nhi của bổn cung phải không? Vết bớt trên vai ngươi đi đâu rồi? Mau nói cho mẫu hậu biết."

Giọng ta vẫn lãnh đạm như cũ: "Hoàng hậu nương nương nhận nhầm người rồi, trên vai ta không có vết bớt, dù trước đây có vết bớt, bây giờ cũng không còn nữa."

Khương Thư Trần khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

"Ta bị quỷ thú ở Quỷ ngục cắn xé vô số lần, bả vai bị cắn đứt một miếng thịt, không biết có vết bớt mà người nói hay không."

Ta nói xong bèn chuyển chủ đề: "Hoàng hậu không phải đã có Lê Ương rồi sao? Nếu thật sự vẫn còn nhớ thương nữ nhi ruột của mình, sao bao nhiêu năm qua không đi tìm nàng?"

Khương Thư Trần sửng sốt, sau đó giải thích: "Bổn cung cho rằng nàng bị Quỷ xe bắt đi, không sống nổi, cho nên mới chuyển tình mẫu tử sang trên người Ương Nhi."

"Nhưng giờ đây, Thái tử Mặc quốc bị Quỷ xe bắt đi cũng đã trở về, bổn cung lại nhen nhóm hy vọng, chắc chắn Tuyền Nhi của ta vẫn còn sống."

Bà nói xong, ánh mắt tha thiết nhìn ta, "Tuyền Nhi, ngươi chính là Tuyền Nhi của ta phải không? Tại sao ngươi không muốn nhận mẫu hậu?"

10.

Lê Tụng và Khương Thư Trần cho rằng sau khi ta bị Quỷ xe bắt đi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Cho nên căn bản không có đi tìm ta, bọn họ mặc kệ ta tự sinh tự diệt trong quỷ ngục.

Cách bọn họ tưởng nhớ ta là tìm một nữ nhi con nhà nông có tuổi tác tương đương với ta, nuôi nấng nàng thành công chúa.

Ta không muốn trả lời câu hỏi của bà: "Ta muốn ra ngoài, xin Hoàng hậu nương nương giúp đỡ."

"Tuyền Nhi, bổn cung biết ngươi để ý sự tồn tại của Ương Nhi. Nàng chỉ là dưỡng nữ, sao có thể so sánh với nữ nhi ruột của ta chứ?” Khương Thư Trần thở dài, quay người rời đi, "Ngươi thay quần áo trước, chuyện khác, ngày mai lại nói."

Hôm sau, sau khi dùng bữa sáng xong.

Cung nhân đến truyền lời, bảo ta đến Cảnh Ninh Điện bàn việc, nói Mặc Triệt đang chờ ta ở đó.

Ta mới vừa đi được nửa đường, bị Lê Ương chặn đường.

Nàng đánh giá ta, mở miệng trào phúng: "Các cung nhân nói, ngươi giống mẫu hậu ta ba phần, giống phụ hoàng ta bốn phần, mắt bọn họ mù sao? Bản công chúa nhìn không giống chút nào."

Hoá ra cung nhân đều có thể nhìn ra, nhưng kiếp trước Lê Tụng và Khương Thư Trần lại không nhìn ra.

Ta thuận theo lời nàng nói: "Là bọn họ mắt mù, đúng là không giống."

"Có chút thức thời đó." Lê Ương rất hài lòng với phản ứng của ta, cảnh cáo: "Ngươi đừng nghĩ đến chuyện mạo danh nữ nhi của phụ hoàng mẫu hậu ta 18 năm trước bị thất lạc, nếu không, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt."

Lê Ương nói xong hỏi ta, "Đúng rồi, ngươi muốn đi đâu? Nhìn hướng này thì là muốn đi Cảnh Ninh Cung hả?"

Vừa lúc gặp một cung nhân mang chậu vàng đựng nước đi qua.

Lê Ương chặn cung nhân lại, hỏi: "Ngươi mang chậu vàng đựng nước đi đâu?"

Cung nhân rụt rè đáp: "Hồi công chúa điện hạ, bệ hạ muốn... muốn ở Cảnh Ninh Điện lấy máu nghiệm thân."

"Cái gì?" Lê Ương bắn cho ta một ánh mắt hình viên đạn, "Phụ hoàng và mẫu hậu ta quả thực hoài nghi ngươi là nữ nhi ruột bọn họ, lại còn lén lút ta lấy máu nghiệm thân ngươi."

Lê Ương hừ lạnh ra tiếng: "Lần đầu tiên bản công chúa nhìn thấy ngươi đã không thích ngươi, hóa ra ngươi đến cướp phụ hoàng mẫu hậu của bản công chúa."

“Ngươi chết tâm đi, phụ hoàng mẫu hậu chỉ thương tiểu công chúa này thôi, nữ nhi ruột bọn họ đã sớm chết ở quỷ ngục rồi.”

“Đợi có kết quả lấy máu nghiệm thân, bản công chúa sẽ khiến cho phụ hoàng mẫu hậu ban chết cho ngươi!”

Lê Ương dứt lời, quay người đi về phía Cảnh Ninh điện.

Đến Cảnh Ninh điện, Lê Tụng vẫy tay với ta: "Tuyền Nhi, qua đây, chúng ta lấy máu nghiệm thân."

"Không cần." Ta nhìn xung quanh, hỏi, "Mặc Triệt đâu? Không phải cung nhân nói hắn đang ở chỗ này chờ ta sao?"

"Hắn sẽ đến ngay thôi." Khương Thư Trần đi tới nắm tay ta, nàng dẫn ta đến chiếc chậu vàng, khẽ giọng dỗ dành: "Tuyền Nhi, chỉ cần chứng minh ngươi là nữ nhi ruột của chúng ta, chúng ta sẽ nhận ngươi, khôi phục thân phận công chúa của ngươi, bù đắp những khổ cực ngươi đã chịu đựng trong mấy năm qua."

Lê Ương ngồi ở một bên thấy Lê Tụng và Khương Thư Trần đối với ta thay đổi thái độ, bắt đầu làm nũng.

Nàng tủi thân nói: "Phụ hoàng mẫu hậu, là Ương Nhi chọc giận hai người không vui sao? Hai người không cần Ương Nhi nữa sao?"

Lê Tụng an ủi: "Ương Nhi, phụ hoàng mẫu hậu không có ý đó. Cho dù phụ hoàng mẫu hậu nhận nữ nhi ruột, Ương Nhi vẫn là tiểu công chúa chúng ta sủng ái nhất."

Khương Thư Trần cũng tiếp lời: "Đúng vậy, Ương Nhi ngoan, phụ hoàng mẫu hậu yêu con nhất, sau này tỷ tỷ cũng sẽ yêu con."

Lê Ương lúc này mới thôi, nàng dương dương tự đắc nói: "Phụ hoàng mẫu hậu, phải nói rõ trước, nếu có kết quả lấy máu nghiệm thân, nàng không phải nữ nhi ruột của các người, vậy sẽ chém đầu thị chúng! Nếu bằng không, sau này ai cũng có thể mạo danh công chúa, chẳng phải loạn rồi sao?"

Lê Tụng gật đầu: "Theo ý con, nếu nàng không phải nữ nhi của chúng ta, thì giao cho con xử lý, con muốn chém đầu hay từ từ tra tấn nàng, đều tuỳ con."

Ta nhíu mày, gia đình này thật khiến người ta buồn nôn.

Lê Tụng dùng kim đâm ngón tay, vắt ra một giọt máu, nhỏ vào chậu vàng.

Ông thúc giục ta: "Tuyền Nhi, đến lượt ngươi rồi."

“Bệ hạ và nương nương đây không phải là làm khó người khác sao? Người nói muốn lấy máu nghiệm thân là các người, người nói nếu không phải nữ nhi ruột thì sẽ chém đầu thị chúng cũng là các người."

Ta bình tĩnh nói, "Bây giờ ta có thể nói cho các ngươi biết, ta không phải nữ nhi ruột của các ngươi, không cần thử nữa."

"Ngươi nói không thử thì không thử? Nơi này chính là hoàng cung Lê quốc, không phải nơi ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi."

Lê Ương đứng dậy đi tới bên cạnh ta, nàng nắm lấy một tay ta, cầm lấy kim, cười lạnh: "Không dám à? Vậy bản công chúa sẽ giúp ngươi."

"Không nhọc Ương công chúa lo lắng." Ta từ trong tay nàng nhận lấy kim bạc, châm vào ngón tay mình một cái.

Một giọt máu rơi vào chậu vàng.

Trong nước, hai giọt máu dần dần hòa vào nhau.

11.

Sắc mặt Lê Ương thay đổi, lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào..."

Lệ Tụng và Khương Thư Trần lại vô cùng kích động, lao tới ôm ta vào trong lòng ngực, khóc ròng: "Huhu, Tuyền nhi, nữ nhi ngoan của ta..."

Ta đẩy bọn họ ra, giọng lạnh nhạt: "Cho dù ta là nữ nhi ruột của các ngươi thì sao? Ta không có ý định nhận các ngươi, các ngươi cứ coi ta đã chết đi đi."

"Tuyền Nhi, con nói cái gì thế? Bây giờ con đang sống sờ sờ đứng trước mặt phụ hoàng mẫu hậu, chúng ta sao có thể coi như con đã chết được?"

"Tuyền Nhi, mấy năm qua là phụ hoàng mẫu hậu có lỗi với con, con nói đi, con muốn chúng ta bù đắp cho con thế nào?"

Lê Ương thấy tình hình không ổn, chen lời: "Phụ hoàng mẫu hậu, hai giọt máu có thể hòa tan cũng không nhất định chứng minh nàng chính là nữ nhi ruột của các ngươi."

"Ta nghe mẫu hậu nói, trên vai trái Lê Tuyền có một vết bớt, vậy thì kiểm tra vết bớt của nàng xem nào."

Khương Thư Trần khẽ quát: "Ương Nhi, không được vô lễ với tỷ tỷ."

"Mẫu hậu..." Ánh mắt Lê Ương ngấn lệ, dường như đã chịu đựng một nỗi oan ức vô cùng lớn.

Ta nói với Lệ Tụng và Khương Thư Trần: "Ta ở quỷ ngục cửu tử nhất sinh, Lê Ương lại thay thế ta hưởng hết vinh hoa phú quý, nếu không phải bởi vì ta mệnh lớn, ngày đầu tiên ta trở về Lê quốc, đã bị Lê Ương giết rồi."

Ta lạc giọng, cất tiếng nói: "Các ngươi vừa rồi nói muốn bù đắp cho ta, được rồi, nếu muốn bù đắp cho ta, vậy thì trước tiên phế truất chức công chúa của Lệ Ương đi, để nàng đến từ đâu thì trở về nơi đó."

Lê Ương trừng mắt nhìn ta: "Ngươi nói nhảm nhí cái gì? Phụ hoàng mẫu hậu đối với ta coi như con ruột, ơn nuôi dưỡng còn nặng hơn ơn sinh thành."

Nàng nói xong quay sang Lệ Tụng và Khương Thư Trần khóc lóc kể lể: "Huhu, phụ hoàng mẫu hậu, các ngươi sẽ không bỏ Ương Nhi, phải không?"

Lệ Tụng và Khương Thư Trần hai nữ nhi đều muốn.

Hai người liếc nhau, một người đến dỗ ta, một người đi dỗ Lê Ương.

Lệ Tụng và Khương Thư Trần bàn bạc xong, quyết định trước tiên sẽ đưa Lê Ương trở về nhà phụ mẫu ruột của nàng ở tạm.

Bọn họ an ủi nàng: "Ương Nhi, tỷ tỷ con mấy năm qua chịu nhiều khổ cực, ghi hận với con cũng là điều bình thường, con về nhà phụ mẫu ruột ở một thời gian, đợi tỷ tỷ con nguôi giận, chúng ta sẽ đón con trở về."

Lê Ương không muốn đi, hờn dỗi: "Con không đi đâu, con cũng không tin nàng còn dám đuổi con đi được không?"

Lệ Tụng và Khương Thư Trần vừa đấm vừa xoa, dùng một cỗ xe ngựa đưa Lê Ương ra khỏi thành.

Ngay sau đó, hoàng đế tuyên bố với thiên hạ, Tuyền công chúa mất tích 18 năm nay đã trở về.

Ta khôi phục thân phận công chúa, ngồi xe hoa dạo phố, để bá tánh được chiêm ngưỡng dung nhan công chúa.

Kiếp trước, ta cũng từng dạo phố, nhưng trên người mặc quần áo tù nhân, ngồi chính là xe tù. Giờ phút này ta mặc trên người trang phục lộng lẫy, hoàn toàn khác biệt với sự nhếch nhác của kiếp trước.

Ta vẫn chưa quên sự lạnh nhạt của Lệ Tụng và Khương Thư Trần ở kiếp trước, cũng như cảnh tượng mình chết thảm.

Gặp lại bọn họ, là bởi vì ta cần thân phận công chúa làm bàn đạp, lót đường ta lên ngôi.

Lệ Tụng và Khương Thư Trần không có nhi tử, chỉ có ta là nữ nhi ruột của họ.

Sau khi ta khôi phục thân phận công chúa, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta chắc chắn sẽ trở thành người kế thừa ngôi vị hoàng đế.

12.

Kiếp này, cung biến đến như dự kiến.

Thừa tướng liên hợp với đại thần trong triều mưu phản, muốn đưa Hiền Vương lên ngôi.

Bắt giặc trước bắt vua sau, kiếp trước là ta giam lỏng Hiền Vương, lại dịch dung thành hình dáng Hiền Vương để khống chế phản thần, dẹp yên cung biến.

Còn cứu phụ hoàng mẫu hậu khỏi ngọn lửa.

Một đời này, ta vẫn theo nhịp điệu của kiếp trước, giam lỏng Hiền Vương, khống chế phản thần, dẹp yên cuộc bạo loạn trong cung.

Điều duy nhất khác nhau là, ta không đi cứu phụ hoàng mẫu hậu, mà chỉ đứng nhìn bọn họ bị thiêu chết trong ngọn lửa.

Trước khi Lê Tụng và Khương Thư Trần chết, ở trong ngọn lửa vẫn mong ta đến cứu bọn họ.

"Tuyền Nhi nhất định sẽ đến cứu chúng ta."

"Cố gắng thêm chút nữa, nàng sắp đến rồi."

Ta đứng bên ngoài ngọn lửa, nhìn ngọn lửa hừng hực bùng cháy cắn nuốt bọn họ.

Bọn họ phát hiện tôi không hề quan tâm, không thể tin được mà hét lên với ta:"Tuyền Nhi, mau đến cứu phụ hoàng mẫu hậu!"

Ta lạnh nhạt nhìn bọn họ: "Phụ hoàng mẫu hậu, các người đi đường bình an."

Sau khi Lê Tụng và Khương Thư Trần chết, ta lên ngôi, trở thành nữ đế Lê quốc.

Lê Ương không chờ được Lê Tụng và Khương Thư Trần đón nàng trở về cung, mà lại nhận được tin tức ta lên ngôi.

Nàng tức giận đến mức đập vỡ hết bát đũa nồi niêu trong nhà phụ mẫu ruột, khoé mắt trợn trừng, thét to: "Lê Tuyền, ngươi tu hú chiếm chỗ, không được chết tử tế!"

Biết được Hiền Vương mưu phản thất bại, nàng vẫn muốn liên hợp với đại thần còn lại, đưa nàng lên ngôi. Đáng tiếc, ta sẽ không cho nàng cơ hội đó.

Chỉ sau nửa nén hương kể từ khi tin ta lên ngôi truyền đến tai nàng, liền phái người bao vây nhà nàng.

Lê Ương bị đưa trở về hoàng cung, ta nhốt nàng vào thiên lao.

Nàng phát điên trong thiên lao, yêu cầu phát điên ta gặp nàng.

Quỷ độc trên người ta lại sắp phát tác, lần này, Mặc Triệt nói muốn giới thiệu một vị cổ sư cho ta quen biết, vị cổ sư đó tên là Nam Tuý.

Mặc Triệt nói với ta, kiếp trước hắn biết được Lê quốc cung biến, vội vàng đến cứu ta, trên đường gặp được vị Nam Cương cổ sư này.

Trên đường đi, quỷ độc trên người Mặc Triệt phát tác, hắn ngã từ trên ngựa xuống. Hắn bò dậy đuổi theo tuấn mã đã chạy mất.

Phía sau truyền đến tiếng của Nam Tuý: "Chàng trai trẻ, trên người của ngươi có quỷ độc phát tác, nếu còn tiếp tục đi đường, quỷ độc sẽ nhanh chóng lan rộng, ngươi chỉ sống không quá 24 canh giờ."

Mặc Triệt nhảy lên ngựa, nói với Nam Tuý: "Không quan tâm được nhiều như vậy, ta phải đi Lê quốc cứu người ta yêu."

Nam Tuý khuyên nhủ: "Ngươi xuống ngựa trước, ta có cách giải quỷ độc cho ngươi, chỉ chậm trễ một ngày."

"Một ngày..." Mặc Triệt nhìn sắc trời, lắc đầu từ chối, "Không cần đâu, ta không dám dùng tính mạng nàng đi đánh cược."

Mặc Triệt thúc ngựa đi, Nam Tuý nhìn bóng lưng của Mặc Triệt thở dài: "Ngươi đang đánh cược mạng sống của mình, dù có cứu được nàng ngươi cũng không thể sống nổi."

Kiếp trước, trước khi ta bị chém đầu, nghe thấy tiếng Mặc Triệt: "Tuyền Nhi..."

Hắn từ trên lưng ngựa ngã xuống, ôm lấy đầu của ta lăn xuống đất khóc lóc.

"Thực xin lỗi, Tuyền Nhi, là ta đến muộn..."

Hắn liên tục cưỡi ngựa, quỷ độc lan tỏa khắp lục phủ ngũ tạng. Nếu không phải vì có niềm tin chống đỡ hắn, hắn đã sớm chết trên đường đến Lê quốc.

Mặc Triệt nhìn lên đài xử án trên cao nơi có Lê Tụng và Khương Thư Trần, cầm lấy một cây nỏ, nhắm ngay bọn họ.

"Các ngươi giết nữ nhi ruột Lê Tuyền của mình, các ngươi không xứng làm phụ mẫu, xuống dưới đi cùng nàng đi!"

Lê Tụng kinh hoàng kêu lên: "Người đâu! Hộ giá!"

Cung tiễn thủ nhắm ngay Mặc Triệt , Mặc Triệt bắn hai mũi tên, chính xác bắn trúng họng Lê Tụng và Khương Thư Trần.

"Xoẹt——" Muôn vạn mũi tên bắn về phía Mặc Triệt.

Mặc Triệt vạn tiễn xuyên tâm, miệng hắn phun máu tươi, bò về phía thi thể của ta.

Hắn nắm lấy tay ta, trước khi chết lộ ra nụ cười thấy chết không sờn: "Tuyền Nhi, chúng ta đã nói sẽ đồng sinh cộng tử, ta không nuốt lời, địa ngục hay nhân gian, ta đều cùng nàng đi..."

Hoá ra kiếp trước sau khi ta chết, Mặc Triệt cũng theo ta mà đi, cho nên hắn mới có thể cùng ta sống lại.

Kiếp trước, Lê Tụng và Khương Thư Trần chết dưới tay Mặc Triệt.

Kiếp này bọn họ không có ký ức trọn vẹn của kiếp trước, nhưng hối hận vì đã tự tay giết chết nữ nhi ruột của mình đã in sâu vào xương tủy, ảnh hưởng đến lựa chọn của bọn họ trong kiếp này.

Nhưng đây cũng không đủ để bù đắp cho lỗi lầm của bọn họ, cũng không đủ để khiến ta mềm lòng cứu bọn họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom