• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Hành hung tiểu sư muội (2 Viewers)

  • Chương 7

30.

Nghe nói sư tôn đã khôi phục hình người và chịu gặp mọi người.

Ta mừng rỡ, lôi kéo đại sư huynh đi thăm hỏi.

Khi đến cửa thì thấy cửa không đóng nên hai chúng ta liền đi vào.

Còn chưa nhìn thấy người đã nghe thấy giọng nói có phần biến thái của chưởng môn.

"Để ta sờ~ để ta sờ nào~"

"Ai da, để ta sờ xem thế nào~"

Chỉ thấy chưởng môn đang ngồi trên giường, điên cuồng vuốt ve hồ ly trắng trong ngực.

Ta ngớ ra.

Họ chơi rất vui nên không chú ý đến chúng ta.

Đại sư huynh mất tự nhiên ho khan một tiếng.

Sư tôn sợ tới mức lông dựng đứng.

Thoáng chốc trở về hình người ngồi nghiêm chỉnh, chỉ là trên mặt vẫn còn sót lại chút ửng hồng.

"Không biết gõ cửa hả?"

Đại sư huynh: "Là đệ tử suy nghĩ không chu toàn."

Sư tôn: "Ừm, các con có việc gì?"

Ta nghẹn cười: "Không có việc gì, chỉ là đến thăm sư tôn một chút cảm ơn ân cứu mạng của người."

Sư tôn nhìn ta một cái rồi phớt lờ ta.

Sau đó chỉ vào một đĩa điểm tâm trên bàn bên cạnh, nói với chưởng môn: "Sư tỷ~ ta muốn ăn cái kia."

Chưởng môn cực kỳ giống quân vương bị yêu phi mê hoặc tâm trí.

Vẻ mặt cưng chiều: "Được~ ta lấy cho đệ."

Sư tôn cắn một miếng bánh ngọt do chưởng môn đút, trong mắt mang vẻ đắc ý nhìn ta.

"Không sao, về sau đừng lấy đồ của vi sư là được."

Ta: "..."

Thật trẻ con.

31.

Chưởng môn hỏi ta vấn đề huyết mạch xung đột.

Ta thành thật nói vẫn chưa tìm thấy nửa cuốn sau của bí quyển.

Nàng nhíu mày và bảo ta cho nàng xem nửa cuộn kia.

Ta ngoan ngoãn lấy ra.

Nàng cùng sư tôn lại gần, đánh giá trên dưới trái phải một phen.

Chưởng môn như có điều suy nghĩ: "Sao ta cảm thấy hình như đã gặp ở đâu rồi."

Sư tôn: "Ta cũng vậy."

Ánh mắt của chưởng môn rời đi từng chút một, cuối cùng dừng lại ở chân bàn đá trong phòng.

Có thể thấy ở đó có lót vài quyển sách.

Trên mặt ta xuất hiện một vết nứt.

Ta không tin lại trùng hợp như vậy.

Nhưng hiện thực đã vả bốp bốp vào mặt ta.

Chưởng môn thở hổn hển dời bàn đi rồi lấy sách ra đưa cho ta.

"Nhìn thử xem có phải hay không."

Ta: "..."

Ta buồn bực, đúng là nó thật.

32.

Mặt trời lặn về tây.

Ta ỉu xìu theo đại sư huynh trở về.

Không thể tin được.

Ta lật khắp gối đầu của Ma Hậu cũng không tìm thấy bí quyển, thế mà nó lại bị chưởng môn lấy kê chân bàn.

"Nhã Tưởng."

Đại sư huynh lên tiếng gọi ta, kèm theo chút cảm xúc không tên.

"Hả?"

Ta ngẩng đầu nhìn huynh ấy, chợt nhận ra hôm nay đại sư huynh thật sự rất đẹp trai.

Ánh mặt trời chiều ấm áp bao phủ trên người huynh ấy, phát họa cho huynh ấy một đường viền màu vàng kim.

Vành tai có chút đỏ, đỏ như đám mây ráng đỏ nơi chân trời.

Lông mi dài mà dày nhấp nháy, ánh mắt lại đảo quanh đầy bối rối.

"Muội cảm thấy mỗi quan hệ giữa sư tôn và chưởng môn thế nào?"

Ta suy nghĩ một lát: "Rất tốt."

Khi sư tôn và chưởng môn ở bên nhau trông rất vui vẻ và phóng túng.

"Vậy... Vậy muội cũng muốn sờ đuôi ta sao?"

Ta thắc mắc, cái này thì có liên quan gì đến việc sờ đuôi.

"Bản thân muội cũng có một cái đuôi mà." Ta không phục trả lời.

Đại sư huynh đang khoe khoang đuôi của hắn lớn hơn ta sao?

Đại sư huynh giống như bị nghẹn, hắn u oán nhìn ta.

Thật lâu sau mới nghẹn ra một câu.

"Xúc cảm... không giống."

Huynh ấy tiếp tục cám dỗ ta, "Muội không muốn thử sao?"

Ta...

Được rồi, ta động lòng.

Chẳng qua do ta không muốn khiến đại sư huynh chịu thiệt.

"Chúng ta có thể chạm nhau," ta nói.

33.

Sao lại khác với tưởng tượng của ta vậy?

Cảm giác tê dại từ chóp đuôi truyền đến toàn thân.

Trong đầu thoáng chốc trống rỗng.

Ta vặn vẹo giãy dụa trong vòng tay đại sư huynh: "Ta không muốn sờ nữa!"

Đây là lần đầu tiên ta biết sức lực của đại sư huynh lại mạnh như vậy!

"Nhã Tưởng, sao có thể nói mà không giữ lời."

Đại sư huynh nheo mắt, một tiếng cười khẽ từ sâu trong cổ họng thoát ra.

Cái đuôi to quấn lấy cái đuôi nhỏ của ta.

Ta ôm đuôi hốt hoảng lùi lại.

"Haizz ~ "

Đại sư huynh bất đắc dĩ thở dài.

"Vậy thì Nhã Tưởng, nếu muội hôn ta một cái thì ta sẽ không sờ nữa, được không~"

Ta: "!"

Huynh ấy thật vô liêm sĩ!

Trong lòng ta giãy dụa mấy cái rồi cũng thỏa hiệp.

Nhanh chóng liếm một cái trên mặt huynh ấy.

Rồi nhanh chóng cách xa.

...

Ta đứng ở bên giường, khóe miệng co quắp nhìn chằm chằm người trên giường...

Tại sao?

Rõ ràng đại sư huynh là một con sói nhưng sao lại vặn vẹo như một con giòi.

Ta không dám nhìn thẳng liền tông cửa xông ra.

34.

Hít thở không khí trong lành bên ngoài, ta vẫy đuôi rồi thu nó lại.

Chưởng môn không biết từ đâu xuất hiện, bay qua trước mặt ta.

Ta nghe thấy nàng ấy lẩm bẩm: "Sóc và sói... Sói có đuôi sóc? Chậc chậc chậc..."

Ta: "?"

Sư phụ lập tức xuất hiện phía sau chưởng môn, nhưng trên mặt lại có hơi hoảng hốt.

Khi sư tôn nhìn thấy ta, mắt liền sáng ngời.

Không biết nhét thứ gì vào lòng ta rồi biến mất.

Ta nhìn xuống.

Trông rất quen.

Đây không phải là...... Gà của nhị sư đệ sao?

Đại sư huynh từ trong phòng đuổi ra, thấy gà trong lòng ta, kinh ngạc.

"Sư tôn lại đi trộm... Ừm, lấy gà của nhị sư đệ hả?"

Ta khó hiểu: "Sao huynh biết là sư tôn?"

Đại sư huynh cây ngay không sợ c/h/ế/t đứng, "Lần trước là ta thả gió cho người, người còn chia cho ta một con."

Ta: "!"

Cách đó không xa, nhị sư đệ cầm xẻng thở hồng hộc chạy tới.

Hắn trừng mắt nhìn ta, vừa buồn vừa tức nói: "Đại sư tỷ, quả nhiên là tỷ trộm gà của ta!"

Ta suýt nữa đã cắn gãy răng.

"Không! Phải! Ta!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom