• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Hành hung tiểu sư muội (1 Viewer)

  • Chương 5

20.

Sư tôn đã ra ngoài nhưng vẫn trốn tránh chúng ta.

Chưởng môn lại bế quan.

Không biết kết cục của tiểu sư muội thế nào.

Cả thế giới dường như đột nhiên yên tĩnh lại.

Nhưng ta luôn cảm thấy đây là sự bình yên trước cơn bão.

Gần đây Tu Tiên giới xảy ra mấy việc lớn.

Yêu Hoàng của Yêu giới bệnh nặng, dưới gối hắn không có con.

Mấy tướng lĩnh dưới trướng rục rịch.

Tình hình Ma tộc cũng không an ổn lắm.

Bọn họ không ngừng quanh quẩn ở giao giới hai tộc, dường như muốn gây chiến.

Nếu đúng là vậy.

Vậy không lâu nữa, Nhân tộc sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến khốc liệt.

Trước đó, ta muốn tìm nửa sau của cuốn mật quyển để giải quyết vấn đề huyết thống.

Ta nói với sư tôn muốn xuống núi tu luyện.

Sư tôn rất vui vẻ, dặn ta có thể ở bên ngoài chơi nhiều hơn.

Đại sư huynh nhất quyết phải đi cùng ta.

Không biết huynh ấy đang nghĩ gì.

Chúng ta đã đi rất nhiều nơi.

Hoàng cung Nhân tộc, hậu hoa viên của Yêu Hoàng, dưới gối đầu của Ma Hậu...

Không có gì cả.

Mặt khác, đại sư huynh đi theo ta suốt chặng đường lại kinh hôn bạt vía.

Chớp mắt nửa năm đã trôi qua.

Chúng ta tay trắng trở về.

Nhưng đại sư huynh hình như không muốn trở về, vẫn khuyên ta chơi thêm một lát.

Ừm... Huynh ấy ham chơi như vậy từ khi nào?

21.

Trong thành nhỏ gần tông môn, chúng ta nghe được tin tức từ một vài tu sĩ đang uống rượu nói chuyện phiếm.

Lục đại môn phái của Nhân tộc đang vây công tông môn ta, kêu gọi giao yêu nữ Nhã Tưởng ra!

Họ nói ta phát rồ tàn sát một môn phái nhỏ mà bọn họ đang chưởng quản, gà chó không để lại.

Sư tôn tức giận, đã giao thủ với bọn họ ba hiệp.

Ta kinh hãi.

Kéo đại sư huynh đi đường tắt chạy nhanh về tông môn.

Dọc đường đi, bầu không khí trong tông môn ngột ngạt đến khó thở, đệ tử nào cũng vội vàng.

Có một số người còn bị thương.

Tôi lo lắng vội lao thẳng vào đại điện.

Trên đại điện, sư tôn đang ngồi thiền điều tức.

Mấy trưởng lão vây quanh một chỗ, mặt ủ mày chau thương thảo cái gì đó.

Nhị sư đệ tinh mắt nhìn thấy ta trở về liền kinh hỉ chạy tới.

"Đại sư tỷ, tỷ về rồi!"

Ta gật đầu.

Nhị sư đệ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, hắn hoảng hốt đẩy ta ra ngoài: "Không, Đại sư tỷ tỷ không thể trở về, tỷ đi mau!"

Giọng nói của nhị sư đệ không nhỏ, ánh mắt mọi người đều bị thu hút.

Sư tôn cũng mở mắt, nhíu mày nhìn ta: "Sao con lại trở về?"

Nói xong lại chuyển ánh mắt sang trên người đại sư huynh, không vui nói: "Không phải ta đã truyền âm cho con bảo con dẫn theo sư muội trốn đi rồi sao?"

Đại sư huynh không có cách nào: "Con không có ngăn cản được."

Cuộc đối thoại của họ làm ta bỗng chốc sửng sốt.

Ta quay đầu nhìn về phía đại sư huynh: "Huynh đã biết từ lâu?"

Ta lại nhìn về phía những người trong đại điện: "Cho nên, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Nhị sư đệ siết chặt nắm đấm, lòng đầy căm phẫn hét lên: "Những người đó nói tỷ là yêu!"

"Bọn họ còn nói tỷ là gian tế Yêu tộc phái tới! Nói tỷ diệt cả tông phái Thanh Thành!"

"Sư tôn tiến lên lý luận lại bị bọn họ nói là bao che yêu nghiệt!"

Ta trầm mặc: "..."

Bên tai ta ù đi, chỉ còn lại có một câu - bọn họ nói tỷ là yêu!

Trái tim dường như bị siết chặt.

Cuối cùng cũng không thể giấu được nữa.

Ta bước từng bước nặng nề đến đại điện.

Hướng sư tôn quỳ xuống.

Phải rất lâu sau ta mới mở miệng.

"Sư tôn, là lỗi của con, là con giấu diếm mọi người."

"Con thật sự là yêu, bán yêu."

Lời vừa nói ra, trong điện liền xôn xao.

Nhị sư đệ không dám tin nhìn ta: "Đại sư tỷ?"

"Ta biết."

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của sư tôn xuyên qua đại điện ồn ào, nổ tung bên tai ta.

Ta mê mang: "Hả?"

Đại sư huynh đi tới vuốt ve đầu ta.

"Ta cũng biết."

Ta càng mê man hơn: "Hả?"

Nhị sư đệ: "Hả?"

Chúng trưởng lão: "Hả?"

Đại sư huynh chắn trước mặt ta lớn tiếng nói: "Các vị, sư muội của ta đúng là bán yêu, nhưng sư muội của ta không làm những tội ác kia! Chúng ta không thừa nhận!"

"Nửa năm qua, ta vẫn luôn ở cạnh sư muội, ta có thể làm chứng."

"Sư huynh."

Ta chưa bao giờ cảm thấy bóng lưng đại sư huynh lại vĩ đại như thế.

Đại trưởng lão vuốt râu mép: "Ta đã nói mà, sư điệt Nhã Tưởng tuy tàn bạo, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ác độc như diệt tông này!"

Mặt ta phức tạp.

Họ cứ như vậy… Tiếp nhận?

Nhưng ta là yêu! Là yêu đó!

22.

Khi ta nhìn thấy tiểu sư muội đã lâu không gặp đứng ở trong đội ngũ lục đại môn phái.

Ta đã biết chuyện này không đơn giản như vậy.

Một tháng trước có người tung tin nói ta là con của Yêu Hoàng!

Loại phát ngôn thái quá này thế mà lại có người thật sự tin.

Và càng lan truyền càng thật.

Vào thời điểm mấu chốt này.

Là con của Yêu Hoàng có ý nghĩa như thế nào?

Một miếng thịt mỡ có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên ngai vàng của Yêu Vương!

Nếu như miếng thịt mỡ này còn ở Tu Chân Giới, vậy có nghĩa như thế nào?

Có nghĩa là thịt này đang đút đến bên miệng đó!

Ai có thể không động lòng?

Nhưng nếu như miếng thịt mỡ này giấu ở Huyền Khê Tông chúng ta thì làm sao bây giờ?

Giao ra đây!

Ai nhìn thấy cũng phải có phần! Huyền Khê Tông không thể độc chiếm hết!

Nhưng làm sao mới có thể khiến Huyền Khê Tông nhổ miếng thịt đã ăn vào trong miệng ra đây?

Cái này à, cái chậu c** cắm vào đầu ta đã xuất hiện.

Diệt tông nè! Gian tế nè!

Giao ra! Nhất định phải giao ra!

Nếu ngươi không giao ra thì cũng đừng trách chúng ta đến cướp!

23.

"Lăng Tiêu Tôn Giả, ngươi thân là tu sĩ Nhân tộc lại che chở một gian tế Yêu tộc, ý ngươi muốn gì!"

"Hừ! Một đám vô liêm sỉ!"

Ta giơ lò luyện đan lên đem địch nhân trước mặt nện từng người từng người vào trong đất.

Ta lo lắng nhìn về phía chiến đấu trên bầu trời.

Sư tôn mặc dù đã đột phá Hóa Thần, nhưng song quyền khó địch tứ thủ.

Dưới sự hợp lực vây công của nhiều người, gần như không thể chiến đấu.

"Đại sư tỷ~ lúc tác chiến sao có thể phân tâm như thế?"

Thực lực của tiểu sư muội đã tăng lên rất nhiều, gần như ngang hàng với ta.

Nàng cười khanh khách công kích ta, thần sắc mơ hồ có vài phần điên cuồng, lộ ra bản chất tà ác.

Trạng thấy của nàng ta không bình thường.

Trong phút chốc, một tia sáng lóe lên trong đầu ta.

Nghĩ đến một khả năng nào đó, sắc mặt ta trở nên vô cùng khó coi.

"Là ngươi tàn sát toàn bộ phái Thanh Thành? Ngươi hấp thụ tu vi của bọn họ?"

Tiểu sư muội kinh ngạc nhìn ta.

"Đại sư tỷ, tỷ thật thông minh, nhưng không đúng, tỷ không nên nghĩ đến những thứ này nha, để cho ta đoán xem..."

Tiểu sư muội âm lãnh nói: "Đại sư tỷ, không phải tỷ sống lại đó chứ?"

Mí mắt ta run lên, không nói gì tấn công nàng ta.

Tiểu sư muội vừa tránh vừa cười: "Ai nha nha, xem ra ta đoán đúng rồi, đại sư tỷ, kiếp trước ta đã g/i/ế/t ngươi rồi sao?"

Ta tấn công càng dữ dội hơn.

24.

Với tu vi trộm được, tiểu sư muội cũng không đánh lại ta.

Nàng quỳ rạp trên mặt đất, miệng chảy m/á/u nhưng nàng vẫn đang cười.

Ta từng bước tới gần nàng ta, trong lòng sát ý dâng trào.

Nàng ta đột nhiên mở miệng, hỏi một câu không đâu vào đâu.

"Đại sư tỷ, ngươi còn nhớ đĩa bánh ngọt ta làm cho sư tôn không?"

Ta dừng bước, không hiểu cho lắm.

Tiểu sư muội nở nụ cười xinh đẹp, lấy từ trong ngực ra một cái chuông.

Chuông vang lên, sắc mặt ta bỗng dưng biến đổi.

Cơn đau như gặm thạch tín lại truyền khắp cơ thể.

Lần này còn dữ dội hơn.

Thân thể ta run lên vì đau, không khống chế được quỳ rạp xuống đất.

Đây là...

Trong nháy mắt, một vài chi tiết bị ta bỏ qua như ong vỡ tổ xông ra.

Xung đột m/á/u không bình thường.

Ánh mắt ý vị thâm trường của tiểu sư muội trước khi ta bế quan.

Hành vi khác thường của sư tôn khi bị nàng ta bổ đ/a/o ở kiếp trước.

Những hình ảnh này từng cái lướt qua trước mắt ta.

Thì ra, nàng ta đã lưu lại nhiều hậu chiêu như vậy.

Ta nghe thấy tiếng cười nhạo của tiểu sư muội.

"Cổ trùng trong bánh ngọt vốn là chuẩn bị cho sư tôn, không ngờ lại bị ngươi ăn."

"Nhưng không sao, tất cả đều như nhau."

Nàng ta lại lấy ra một quả cầu màu xanh mơn mởn.

Vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì.

"Sư tỷ, đây là diệt yêu châu, đối với người vô dụng, chuyên g/i/ế/t yêu, có điều ngươi là bán yêu không biết dùng đến trên người ngươi sẽ có hiệu quả gì."

Vẻ tàn nhẫn xuất hiên trên mặt nàng ta, nàng ta dùng sức ném quả cầu về phía ta: "Thử xem!"

Ta cảm nhận được cảm giá nghẹt thở trên quả cầu đó.

Nếu bị nó đập một cái, có thể mất nửa cái mạng.

Nhưng ta không thể di chuyển.

Ý thức của ta đang yếu đi, âm thanh trong tai dần dần trở nên yên tĩnh hơn.

Trong lúc hoảng hốt hình như ta nghe thấy có người đang gọi tên mình.

Lại mở mắt ra lần nữa, đại sư huynh đã ở trước người ta thay ta ngăn chặn công kích của quả cầu.

Huynh ấy thì thầm gọi tên ta, m/á/u trào ra từ khóe miệng anh ấy không kiểm soát được.

Ta luống cuống, tay run rẩy lau đi m/á/u trên khóe miệng hắn, nhưng làm thế nào cũng lau không hết.

M/á/u của hắn nóng hổi, nóng đến nỗi khiến ta sợ hãi.

Thế nhưng, không nên...

Đại sư huynh là người mà...

Vì sao?

Mãi cho đến khi mái tóc như mực của hắn dần dần biến thành màu bạc trong mắt ta.

Trên đỉnh đầu xuất hiện một đôi tai màu trắng lông xù.

Ta ngạc nhiên.

Sao lại như vậy?

Đại sư huynh, là yêu quái?

"Ai da, thật khó chịu~"

Tiểu sư muội đi tới, một cước đá vào vai đại sư huynh.

Huynh ấy rên rỉ một tiếng, vô lực trượt vào trong lòng ta.

"Đại sư tỷ, hắn thích ngươi thật nha."

"Nhưng một mình hắn thì có thể thay đổi được cái gì? Cũng giống như ngươi, đại sư tỷ, ngươi nhìn xung quanh đi."

"Nhã Tưởng!"

Sư tôn bị chúng ta bên này phân tâm, bị một tu sĩ đang trong kỳ Hóa Thần chém một đ/a/o từ phía sau, m/á/u tươi nhuộm đỏ áo trắng của người.

"Sư tôn."

Ta mờ mịt nhìn bốn phía, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy tràn ngập mùi m/á/u tanh.

Tất cả đệ tử đồng môn giống như đều g/i/ế/t đỏ cả mắt, mang theo phẫn nộ ngập trời.

Không ngừng có đệ tử ngã xuống, lại không ngừng có đệ tử cầm kiếm tiến về phía trước.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét, tiếng đ/a/o kiếm va chạm không dứt bên tai.

Tại sao lại như vậy?

Ta tự hỏi mình.

"Ngươi nhìn đi, đại sư tỷ, cho dù ngươi sống lại thì như thế nào? Cho dù không có ta thì như thế nào? Ngươi không cứu được bọn họ, bọn họ cuối cùng cũng sẽ c/h/ế/t, đây là mệnh!"

"Mệnh?"

Ta cứ lặp đi lặp lại từ đó không ngừng.

Ta ngẩng đầu, gằn từng chữ hỏi nàng ta: "Ai quyết định mệnh cho chúng ta?"

Ta đặt đại sư huynh xuống rồi cầm lấy lò luyện đan của mình dùng nó chống đỡ đứng dậy.

Tiểu sư muội trợn mắt, không khỏi lui về phía sau vài bước.

Ta cầm lò luyện đan đi từng bước về phía nàng ta.

Lò đan xẹt qua mặt đất, phát ra thanh âm chói tai.

Tiểu sư muội như bị hành vi của ta dọa sợ, điên cuồng lắc lắc chuông.

Ta có thể cảm nhận được cổ trùng trong cơ thể mình đang điên cuồng cuồn cuộn.

Giống như ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm m/á/u thịt của ta.

Ta dừng bước một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

"Đứng lại! Đứng lại!"

Tiểu sư muội điên cuồng gào thét.

Khóe miệng ta nhếch lên một tia cười, giơ lò đập xuống.

Tiểu sư muội bị đánh bay.

"Bất kể là ai quyết định số mệnh, trước khi ta c/h/ế/t nhất định phải đập nát ngươi trước!"

Tiểu sư muội vừa hộc m/á/u vừa gào thét với ta: "Vô dụng thôi, ngươi không thể g/i/ế/t c/h/ế/t ta, bọn họ đều sẽ c/h/ế/t, ngươi không ngăn cản được!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom