• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Hành hung tiểu sư muội (1 Viewer)

  • Chương 2

7.

Hôm nay là ngày các sư đệ cùng nhau luyện kiếm.

Sư tôn không có ở đây, ta thân là đại sư tỷ đương nhiên phải giám sát.

Chỉ là ta chưa đi được hai bước thì đột nhiên bụng quặn đau.

Ngay sau đó giống như ăn hai cân t/h/ạ/c/h t/í/n, máu toàn thân gần như ngưng tụ.

Tiểu sư muội bỏ thuốc?

Khá mạnh.

Mồ hôi lạnh toát ra từ trán.

Ta cắn răng, khoanh chân ngồi xuống.

À...... Phải rồi, ta quên mất.

Không phải bánh ngọt mà là vấn đề của ta.

Ta không phải là người.

Nghĩa trên mặt chữ, ta là một bán yêu.

Cha mẹ không rõ và đã lang thang từ nhỏ.

Từ trước đến nay Nhân tộc và Yêu tộc luôn bất hòa, cho nên cái thân phận này của ta có hơi lúng túng.

Đó là lý do tại sao ta vẫn luôn giấu diếm.

Không ai biết ngoài ta.

Huyết mạch Yêu tộc khiến ta có khí lực mạnh hơn người thường.

Tất nhiên sẽ có khuyết điểm nhưng không nghiêm trọng.

Đó là rất dễ c/h/ế/t.

Giống như bây giờ, khi hai huyết mạch va chạm, toàn thân ta sẽ xuất hiện đau đớn tê liệt.

Nhưng ta đã quen rồi.

Loại đau đớn này mỗi tháng sẽ xảy ra một lần.

Có khi sớm, có khi trễ, dù sao cũng chưa từng đúng lúc.

Nói chung, bán yêu không sống quá mười tám tuổi.

Ta rất may mắn, được sư tôn nhặt về.

Sau đó ta ở Tàng Thư các của tông môn tìm được bí pháp có thể áp chế.

Chỉ có nửa cuộn thôi.

Một canh giờ sau, cảm giác đau đớn dần dần bị ta đè xuống.

Bí pháp rất tốt chỉ là có chút di chứng.

Có lẽ vì chỉ có một nửa.

Di chứng không tính là nghiêm trọng, sau khi đau xong dễ nóng nảy mà thôi.

Luôn muốn phá hoại điều gì đó.

Nói đơn giản thì ta muốn đánh người.

8.

Ta đi vào sân luyện võ nhìn thấy nguyên một đám bao cát nhỏ nhảy nhót sống động cách đó không xa.

Trong lòng ta xẹt qua một tia vui mừng.

Ta đến hơi muộn.

Thường ngày lúc này các sư đệ bao cát của ta hẳn là đã sắp hàng ngay ngắn, hăng hái luyện kiếm.

Nhưng hôm nay, trong đám người có thêm một bóng dáng mỹ lệ.

Là tiểu sư muội.

Ta không ngạc nhiên.

Tính toán ngày tháng, tiểu sư muội tìm sư tôn không có kết quả nên đương nhiên sẽ phải chuyển mục tiêu công lược.

Lúc này tiểu sư muội đang ân cần đưa cam lộ linh tuyền cho đám bao cát với nụ cười tươi đẹp sáng rỡ.

Nàng nhẹ nhàng kiễng chân, lau mồ hôi cho họ.

Trước kia trên đỉnh núi này chỉ có ta là nữ tu sĩ, đám nhóc choai choai này nào có được loại đãi ngộ này.

Cả đám mặt đỏ như mông đám khỉ nhị sư đệ nuôi ở sau núi, còn nhe răng cười quang quác.

Ta cười lạnh.

Một đám ngu ngốc, các ngươi coi người ta là sư muội, nhưng sư muội lại coi các ngươi là chất dinh dưỡng.

Ta nhanh chân đi tới.

Còn chưa tới gần đã có tiếng líu ríu truyền đến.

"Hôm nay nóng quá, may mà có linh tuyền của sư muội."

"Sư muội thật dịu dàng nha, ây ui, thì ra nữ tu sĩ đều là như vậy sao, vậy kiếp trước đại sư tỷ nhất định là nam nhi."

"A~ thật muốn theo đuổi sư muội làm đạo lữ nha."

"Hừ, hôm qua ta còn thấy ngươi ôm kiếm của người nói-- ngươi là thê tử duy nhất của ta~"

"Cút!"

Trong đám người ồn ào, một thiếu niên ngượng ngùng nhìn tiểu sư muội.

"Sư muội, thân thể muội không khỏe lại còn có lòng tới chăm sóc chúng ta, thật sự khiến chúng ta cảm động."

"Không có gì~" Tiểu sư muội như làm nũng vặn vẹo thân thể.

Uốn éo một lát, trên mặt chợt lộ ra vẻ phẫn nộ.

"Sư tỷ cũng thật là, thật không công bằng, bản thân không đến lại bỏ mọi người huấn luyện ở đây."

"Hừ~ Ngược lại ta hy vọng tỷ ấy tốt nhất đừng tới."

Thiếu niên này tên là Tiếu Sinh Sinh, nhị sư đệ của ta.

Khuôn mặt trẻ con, trắng trẻo mập mạp nhưng lại không lộ vẻ mập mạp, ngược lại có vài phần đáng yêu.

Cả ngọn núi, ta là người che chở hắn nhất.

Nhưng hắn lại không thích ta nhất.

Hắn luôn nghĩ ta có ý đồ bất chính...... với con gà của hắn.

Mặc dù đúng là vậy.

Gần đây hắn mất mấy con gà.

Hắn nghi ngờ ta trộm chúng, đề phòng ta như đề phòng một con chồn.

Quá đáng!

Ta không có trộm!

Mấy con gà con kia! Nhỏ như vậy, thịt còn ít, số lượng cũng không nhiều.

Vậy nên, ta vẫn chưa sẵn sàng ra tay.

Ta đang chờ, chờ chúng đẻ trứng, ấp trứng.

Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh một đám!

Dù sao thì giữa việc ăn một bữa gà và mỗi bữa đều ăn thịt gà, ta vẫn phân biệt được.

9.

"Đại sư tỷ rất nhàm chán, còn hung dữ như vậy làm sao có thể được coi là nữ tu sĩ, nếu cần ta nói thì tỷ ấy căn bản chính là..."

Nhị sư đệ đang nói hưng phấn thì chợt phát hiện mấy sư huynh đệ đang thảo luận sôi nổi với hắn đều không nói lời nào.

Đồng loạt lui về phía sau vài bước và kéo dài khoảng cách với hắn.

Hắn như đoán được điều gì, thanh âm đột nhiên dừng lại.

Máy móc quay đầu, sau đó bốn mắt nhìn nhau với ta.

Ta sâu kín mở miệng: "Chính là cái gì?"

Hắn như là bị nghẹn, mặt đỏ bừng lên.

Một lúc lâu sau mới hít một hơi thật mạnh và run rẩy nói.

"Thì, chính là đệ nhất nữ tu sĩ của tam giới!"

Khóe miệng tiểu sư muội giật giật, dường như không thể tin được hắn lại hèn nhát như vậy.

Ta khẽ nhướng mày, quét mắt một vòng bình tĩnh hỏi:

"Ta rất nhàm chán?"

Một đám sư đệ cúi đầu, lắc đầu như trống bỏi.

"Ta rất hung dữ sao?"

Mấy người lắc mạnh hơn.

"Ồ, hiện tại chê ta nhàm chán nói ta hung dữ, lúc trước suốt ngày đuổi theo ta muốn ta chế đan dược thành vị ô mai sao không nói?"

Mấy người giống như chim cút chín rục, xấu hổ đỏ bừng từ mặt đến cổ.

Ta nghiêm mặt nói: "Hôm nay phạt các ngươi luyện thêm một canh giờ, luyện xong cùng ta tỷ thí một phen, để ta xem đám người các ngươi đã đến cảnh giới nào rồi mà dám lười nhác như vậy."

Vừa dứt lời, sân luyện võ lập tức vang lên một trận gào thét.

Nhưng cũng không dám nói gì, nguyên một đám thành thành thật thật tản ra.

Sắc mặt của tiểu sư muội thay đổi mấy lần, nàng mới nhận ra độ hảo cảm mình vừa mới xoát lên đã bị một câu nói của ta giảm đi không ít.

Thậm chí còn thu hoạch được vài ánh mắt ai oán.

10.

"Sư tỷ! Tỷ không thể như vậy!"

Tiểu sư muội nhảy ra.

"Tỷ không nghĩ mình làm thế quá khắc nghiệt! Quá thất đức sao?"

Nàng ngẩng đầu, trong giọng nói đầy sự bất bình cho sư huynh đệ.

Hoàn toàn không thấy các sư huynh đệ đang điên cuồng lắc đầu xua tay sau lưng nàng.

Tiểu sư muội vẫn đang nói: "Bọn họ luyện tập xong đều rất vất vả thế mà tỷ còn muốn tỉ thí với bọn họ, tỷ không cảm thấy quá không công bằng sao?"

Ta nghiêng đầu nhìn nàng, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một nụ cười: "Ừm, có đạo lý."

Thấy ta thừa nhận, sống lưng tiểu sư muội càng thẳng, trong mắt chợt lóe lên sự đắc ý.

Phía sau một tiếng kinh hô vang lên, tiểu sư muội tự tin quay đầu.

Phỏng chừng ngay cả lý do thoái thác để nói cũng đã chuẩn bị xong.

"Sư muội, muội lại vì chúng ta bênh vực lẽ phải như thế, thật sự là làm chúng ta quá khâm phục, làm chúng ta quá cảm động!"

"Sư huynh, đây đều là việc muội nên làm."

Nụ cười tự tin của tiểu sư muội vụt tắt ngay khi nàng quay lại.

Không có hình ảnh như trong tưởng tượng.

Trước mắt chỉ có mấy cái đầu tụ cùng một chỗ, rỉ tai thì thầm.

Không ai để ý đến nàng.

"Đại sư tỷ lại cười!"

"Đại sư tỷ lâu rồi không cười như vậy!"

"Đại sư tỷ cười rất vui vẻ với tiểu sư muội, tỷ ấy chưa bao giờ cười với chúng ta như vậy, thật bất công!"

"Ta đã nói sư tỷ thích nữ tu sĩ, không thích nam tu sĩ, các ngươi còn không tin?"

"Cút!"

Trong mắt tiểu sư muội dường như có thứ gì đó vỡ nát.

Nhìn ra được, nàng có chút hoài nghi nhân sinh.

Ta ho nhẹ một tiếng:

"Nếu tiểu sư muội cảm thấy không công bằng, vậy miễn trừng phạt đi."

Nghe vậy, khuôn mặt của tất cả các đệ tử đều lộ vẻ vui mừng,

"Thật sao?"

"Đại sư tỷ trở nên dễ nói chuyện như vậy từ khi nào~"

"Ta đã nói quả nhiên tỷ ấy yêu muội muội!"

"Cút!"

Nhìn từng khuôn mặt nhỏ nhắn hoan hô nhảy nhót trước mắt, ta khẽ mỉm cười, ân cần mở miệng:

"Không luyện nữa, trực tiếp đánh nhau đi, ai tới trước?"

Đáp lại ta là sự yên tĩnh đột ngột.

Trên người tiểu sư muội lại có thêm vài ánh mắt ai oán.

11.

Khi đại sư huynh đến, ta đang lấy lò luyện đan ra.

Lò luyện đan đặt xuống đất gây nên một lớp bụi đất.

Tiểu sư muội nhìn lò luyện đan còn cao hơn nàng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Đại sư huynh nghi hoặc nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"

Nhị sư đệ nhỏ giọng giải thích: "Tiểu sư muội muốn tỷ thí với đại sư tỷ một phen."

Đại sư huynh: "?"

Lúc này tiểu sư muội như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, liều mạng cầm lấy cánh tay đại sư huynh.

Nước mắt lưng tròng: "Sư huynh."

Đại sư huynh nhìn về phía ta, ta nhún nhún vai.

Không phải việc của ta.

Ta cũng không ngờ tới.

Vừa rồi, có lẽ tiểu sư muội cảm nhận được càng lúc càng nhiều ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm nàng.

Nàng cắn môi, rất không cam lòng.

Nàng cúi đầu không thấy rõ thần sắc.

Ta biết nàng ta đang tự hỏi.

Kết quả của tự hỏi là...

"Đại sư tỷ, muội biết tỷ nhìn không thích việc muội tới đưa linh tuyền cho các sư huynh, nhưng muội cũng chỉ là không nỡ nhìn bọn họ quá vất vả, tỷ có bất mãn gì cứ hướng về phía muội là được, cần gì phải trút trên người các sư huynh."

Ta im lặng.

Lại là chiêu này.

Tiểu sư muội đã quen với việc đặt mình vào thế yếu để giành được sự đồng cảm, châm ngòi ly gián.

Kiếp trước, đây là thủ đoạn nàng thường làm, ta gặp qua quá nhiều lần.

Chỉ là khi đó mặc dù ta cũng cảm thấy lời nói của tiểu sư muội là lạ nhưng lại không thể nói là lạ chỗ nào.

Nhưng đáng tiếc, cho dù tiểu sư muội rất cố gắng châm ngòi, thì đến cuối cùng cũng chỉ là gia tăng độ hảo cảm của các sư huynh đệ đối với nàng.

Mà đối với ta, bọn họ cũng không xa cách mấy.

Không có biện pháp, thiên hạ đều biết tông môn của ta là kiếm tu, thực lực mạnh mẽ.

Nhưng vạn vật trên thế gian có được tất có mất.

Thực lực mạnh nhưng chỉ số thông minh... Không cao lắm.

Nói trắng ra là hơi ngốc.

Tiểu sư muội châm ngòi ly gián, ta nghe không ra nên bọn họ đương nhiên cũng nghe không ra.

Hầy, thật vô nghĩa.

Lần nào thủ đoạn cũng giống nhau, ta cảm thấy hơi chán.

Nhưng câu tiếp theo của tiểu sư muội.

"Sư tỷ, nếu tỷ thật sự muốn trút giận, sư muội nguyện ý tỷ thí với tỷ một phen!"

Mọi người: "!"

Ta: "!"

Ta biết mà!

Tiểu sư muội luôn mang đến kinh hỉ cho ta.

"Có thể!" Ta lời ít ý nhiều, sự hưng phấn trong mắt như muốn thành hiện thực.

Nỗi bực tức bị đè nén trong cơ thể dường như đã tìm được lối thoát.

Và sau đó chính là một màn mà đại sư huynh nhìn thấy.

 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom