• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Hành hung tiểu sư muội (1 Viewer)

  • Chương 4

17.

Lúc chúng ta chạy tới thì thấy cửa phòng sư tôn đang đóng chặt.

Trong phòng truyền ra tiếng tiểu sư muội khóc sướt mướt.

Tim ta đập lộp bộp, tay chân phát lạnh.

Chẳng lẽ sư tôn đã không còn?

Độc gì kinh khủng dữ vậy?

Bình tĩnh bình tĩnh, chưa đến nỗi, chưa đến nỗi.

Ta ngẩng đầu, lại thấy nhị sư đệ đang gõ cửa.

Đột nhiên ta cảm thấy tức giận.

Ta tiến lên đẩy hắn ra sau đó một cước đá văng cửa rồi vọt vào.

Nhưng khi ta nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cả người chấn động thắng gấp một cái, cả người cứng đờ tại chỗ.

Đại sư huynh theo sát ta đi vào cũng cứng đờ người đứng bên cạnh ta.

Trên giường băng tản ra khí lạnh.

Sư tôn mặc đồ trắng nhưng trông rất nhếch nhác.

Mái tóc dài màu đen xõa ra.

Sắc mặt ửng hồng bất thường xuất hiện trên làn da trắng lạnh.

Đôi mắt hẹp dài, không còn trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngày xưa, trong sự mê ly mang theo ẩn nhẫn.

Mồ hôi trên trán đã làm ướt tóc mai.

Hô hấp nặng nề, hai tay liều mạng nắm lấy mép giường.

Sư tôn đã thiết lập một kết giới quanh mình.

Tiểu sư muội đứng bên ngoài kết giới lau nước mắt.

Ta chợt nhớ ra vừa rồi đi quá nhanh, ta cũng không có hỏi sư tôn trúng độc gì.

Ta mang biểu tình trống rỗng nhìn nhị sư đệ, run rẩy hỏi.

"Trong người sư tôn... là loại độc gì?"

Sư đệ há to miệng, mặt cũng đỏ bừng.

Thấy bộ dáng ấp a ấp úng của đệ ấy, trong lòng ta đã đáp án vô cùng sống động.

Nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn.

Cho đến khi nhị sư đệ nhắm mắt lại, cắn răng nói 'bảy ngày hợp hoan tán'.

Ta nhắm mắt lại.

Bảy ngày hợp hoan tán.

Một loại cực độc... Xuân dược.

Không phải song tu không thể giải.

Những chất độc khác có thể tìm ra thuốc giải.

Nhưng thứ này......

Ta hít một hơi thật sâu.

"Sư tôn, người mở kết giới ra trước đi...."

Để ta xác nhận lại xem, lỡ như không phải thì sao?

Chỉ là nửa câu sau còn chưa nói ra, đã bị đại sư huynh kéo ra phía sau.

Ta nghi hoặc nhìn về phía huynh ấy.

Đại sư huynh nhìn rất bình tĩnh, giá mà tai huynh ấy đừng đỏ đến thế .

Huynh ấy chấp tay, trầm giọng nói: "Sư tôn, người nhẫn nại một chút, đồ nhi sẽ đi tìm đạo lữ cho người."

Nói xong xoay người muốn đi.

Ta thoáng suy nghĩ một lúc chỉ cảm thấy sáng tỏ thông suốt.

Đây hình như cũng là một cách!

Sư tôn chúng ta lớn lên đẹp mắt như vậy, thực lực lại mạnh mẽ.

Nếu muốn tìm một đạo lữ thì hẳn là rất dễ mới đúng.

Đại sư huynh thật thông minh.

Nhưng đại sư huynh đi chưa được hai bước thì sư tôn đã hét lên ngăn lại.

"Đứng lại, không được phép đi!"

Thanh âm của sư tôn khàn đến lợi hại, nhưng còn có sức mắng ra tiếng.

"Nghiệt đồ."

Ta: "..."

Ồ, ta quên mất.

Sư tôn muốn thể diện.

Nếu là dùng lý do này đi tìm đạo lữ, thì mặt mũi của sư tôn rất có thể sẽ rớt khỏi tam giới rồi.

Nhưng trong tình thế hiện tại, thể diện làm sao quan trọng bằng mạng sống!

Nếu còn chần chừ thêm chút nữa, sư tôn sẽ bạo thể mà c/h/ế/t!

Trong lúc đang vô cùng lo lắng thì tiểu sư muội lại nhảy ra.

"Sư tôn là bởi vì ta nên mới trúng độc, ta...Ta tự nguyện làm giải dược cho sư tôn."

Nàng ta mang theo biểu tình 'ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục', ngượng ngùng vuốt ve kết giới.

"Sư tôn, người để cho con giải độc cho người đi!"

Ta không hiểu sao nàng ta lại nói thế.

Sao đầu óc của nàng ta lúc có lúc không thế?

Nàng ta luyện khí còn sư tôn đã hóa thần.

Cho dù sư tôn có hút khô nàng ta cũng không giải được một phần ngàn chất độc này.

"Càn quấy!"

Hô hấp của sư tôn dần trở nên nặng nề thêm, người buộc phải đập vỡ một mảnh giường băng cứng như đá.

Tình d/ụ/c chậm rãi bò lên hai mắt người.

Sư tôn duy trì một chút lý trí cuối cùng nói với ta: "Các ngươi...đều đi ra ngoài, tự ta có thể."

Tiểu sư muội khóc rống vỗ kết giới: "Sư tôn, người đừng nói nhảm, mình người sao làm được."

"Ra ngoài!"

Sư tôn hét lên một tiếng rồi ho khan dữ dội.

Nhưng đột nhiên, ta nhìn thấy sư tôn ngẩn người.

Người nhìn về phía sau chúng ta, miệng mở ra khép lại vài lần.

Ta nghe sư tôn lẩm bẩm...

"Sư tỷ?"

Xong rồi.

Sư tôn đã xuất hiện ảo giác.

18.

Nhưng giây tiếp theo.

Một sức mạnh không thể cưỡng lại ập đến, bốn chúng ta bay lên.

Trong tầm mắt là một thân ảnh đỏ rực.

Dáng người như kiếm, tóc đen tung bay.

Như phượng hoàng lửa bay lên trời, khí thế mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Trong lòng ta dâng lên cảm giác quen thuộc.

Đó là... Chưởng môn?

Chưởng môn đã bế quan hơn mười năm, đã xuất quan?

Người đến khi nào? Sao ta không hề nhận ra.

Vào giây phút cuối cùng bay ra ngoài, trong lòng ta lại nảy sinh một nghi hoặc.

Hôm nay là ngày gì?

Ngày hoàng đạo để xuất quan sao?

Chưởng môn đánh chúng ta bay ra ngoài phòng.

Không biết có phải tiểu sư muội quá yếu hay không.

Nàng ta bay rất xa, lúc đáp xuống mặt đất còn tạo ra một cái hố hình người trong sân của sư tôn.

Tiểu sư muội không bò ra, có lẽ là đã hôn mê bất tỉnh.

Cùng lúc đó, trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của sư tôn.

Nghe có vẻ rất đau đớn.

Ta cùng đại sư huynh và nhị sư đệ lo lắng bám chặt cửa phòng.

Nhị sư đệ nói: "Không biết chưởng môn có thể cứu sư tôn hay không."

Ta cũng không biết.

Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể tin tưởng chưởng môn.

Đối với chưởng môn, ta không hiểu rõ lắm, chỉ biết nàng rất cường đại.

Khi còn bé được nàng ôm vài lần, sau đó chưởng môn vẫn luôn bế quan.

Cũng không biết tu vi hiện tại của nàng đã đạt tới loại cảnh giới nào.

Có điều kỳ lạ chính là, kiếp trước chưởng môn không có xuất quan.

Sao bây giờ......

Phải chăng đó là phản ứng dây chuyền do sự tái sinh của ta gây ra?

Sau thời gian uống một chén trà.

Trong phòng, thanh âm của sư tôn dần chuyển từ thê thảm ban đầu biến thành sung sướng mà ngọt ngào.

Nhị sư đệ: "...Ồ."

Đại sư huynh: "..."

Ta: "..."

Xem ra là có thể cứu được.

Ta muốn nghe thêm một lúc nữa lại bị đại sư huynh bịt tai kéo đi.

Trước khi đi dặn nhị sư đệ.

"Đào tiểu sư muội ra."

19.

Đã bảy ngày trôi qua kể từ khi sư tôn trúng độc.

Cửa phòng sư tôn cuối cùng cũng được mở ra, chưởng môn đỡ eo đi ra.

Trong miệng lẩm bẩm một câu: "Bảy ngày hợp hoan tán, quả nhiên danh bất hư truyền."

Khoảnh khắc khi nhìn thấy ta và đại sư huynh, đồng tử nàng chấn động, ngập ngừng hỏi: "Các con...... không phải ở đây nghe bảy ngày chứ?"

Đại sư huynh cung kính thi lễ: "Tuyệt đối không có."

Chưởng môn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy thì tốt."

"Đúng, không có, mỗi ngày chúng con chỉ đến nghe một lát thôi." Ta nói thêm.

Ta thấy nụ cười của chưởng môn biến mất.

Đại sư huynh vươn tay như là muốn che miệng ta nhưng lại chậm nửa nhịp.

Chưởng môn tập hợp bốn sư huynh muội chúng ta lại, nói là muốn mở một cuộc họp.

Hôm nay tiểu sư muội rất yên tĩnh.

Thậm chí ta có thể cảm nhận được cơ thể nàng ta căng thẳng và có phần lo lắng.

Ta nghiền ngẫm nhìn chưởng môn đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế.

Hình như tiểu sư muội rất sợ chưởng môn?

"Chưởng môn, sư tôn chúng con đâu?"

Nhị sư đệ nghển cổ nhìn xung quanh.

Chưởng môn mở mắt ra.

"Mấy ngày nay hắn mệt mỏi, đang nghỉ ngơi."

Nhị sư đệ: "Ồ..."

"Hôm nay gọi các ngươi tới đây chủ yếu là muốn nói chuyện với các ngươi."

Chưởng môn quét mắt nhìn quanh chúng ta, ánh mắt dừng lại trên người tiểu sư muội thêm một giây nữa.

"Sư đệ nhà ta, à, cũng chính là sư tôn các con, từ nhỏ thân thể đã mỏng manh yếu đuối..."

"À không phải, ý ta là sư tôn các con, là ta đã bảo vệ từ nhỏ đến lớn, hắn thiện lương, tâm tư đơn thuần, ta luôn sợ hắn bị người khác lừa gạt, cũng may qua nhiều năm như vậy vẫn bình an vô sự."

"Nhưng lần này hắn đã phạm một sai lầm lớn, nếu như ngày hôm đó ta không xuất hiện thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, cho nên..."

Chưởng môn gõ gõ ngón tay lên ghế, một áp lực mờ nhạt bao trùm lấy chúng ta.

Tiểu sư muội quỳ rạp xuống đất, nước mắt nói chảy liền chảy.

"Chưởng môn, đều là lỗi của con, người muốn phạt thì phạt con đi, không liên quan đến đại sư tỷ bọn họ."

Ta: "?"

Vốn dĩ đúng là không liên quan gì đến chúng ta.

Chưởng môn khẽ cười thành tiếng, khiến nàng càng thêm rạng rỡ.

"Đứng lên, đừng làm ra vẻ như ta đang bắt nạt ngươi."

Tiểu sư muội cười gượng: "Vâng."

"Nói đi, sao sư tôn ngươi lại trúng độc?"

"Là... Là do đệ tử vô tình đi vào bí cảnh, sư tôn tới cứu đệ tử, ở trong bí cảnh, sư tôn và đệ tử phát hiện một loại linh thảo có thể tu bổ linh căn của đệ tử nên sư tôn đã đi lấy, lại bị một loại yêu thú không biết tên tập kích, cho nên mới..."

Ta thấy thật lố bịch.

Thì ra vẫn là do nàng ta giở trò.

Lý do thoái thác này giống y hệt kiếp trước, chỉ có điều nhân vật chính đã từ đại sư huynh đổi thành sư tôn.

Kiếp trước, đại sư huynh đúng là bị yêu thú làm bị thương, nhưng yêu thú kia là do tiểu sư muội cố ý đưa tới.

Mà lần này đổi thành sư tôn.

Thực lực sư tôn cường đại, yêu thú bình thường không làm gì được người.

Cho nên nàng ta liền nghĩ đến việc hạ độc?

Nhưng độc dược bình thường đối với sư tôn không có tác dụng gì.

Nàng ta liền tìm lối tắt khác, tìm loại độc như vậy.

Bảy ngày hợp hoan tán, thường là hoa hợp hoan tự mang độc tố.

Nhưng muốn nói có loại yêu thú nào mang loại độc này, cũng không phải không có khả năng.

Không biết chưởng môn có tin không.

Ta nhìn về phía người ngồi trên ghế, nụ cười của nàng vẫn không thay đổi.

Nghe tiểu sư muội giải thích xong, chưởng môn vỗ tay: "Giải thích không tệ."

Tin?

Tim ta hơi trùng xuống.

Nhưng giây tiếp theo, chưởng môn lại dịch chuyển tới trước mặt tiểu sư muội.

Ngón tay xanh xao nhấc cằm tiểu sư muội.

Chưởng môn cười rất dịu dàng nhưng ngữ khí lại lạnh băng khiến người ta không rét mà run.

"Vật nhỏ, chưởng môn thật tâm với ngươi, ngươi lại giấu diếm chưởng môn."

"Ngươi xem chưởng môn là kẻ ngốc sao?"

Huyết sắc trên mặt tiểu sư muội mất hết, giọng nói run rẩy: "Đệ tử... đệ tử không hiểu ý của người."

"Độc này vừa thấy đã biết do người tạo ra, ngươi tưởng có thể đổ cho một yêu thú không biết tên là được? Yêu thú trêu chọc ngươi thì ngươi lại oan uổng nó như vậy à?"

Chưởng môn dùng một tay nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của tiểu sư muội nhấc nàng ta lên.

Mặt tiểu sư muội càng lúc càng đỏ, hai chân không ngừng giãy dụa.

Ta vô thức há to miệng.

Chưởng môn thật ngầu.

Thanh âm chưởng môn không rét mà run: "Còn nữa, ngay cả linh căn ngươi còn không có chứ đừng nói đến chuyện tu bổ linh căn!"

Ta: "!"

Chưởng môn ném nàng ta xuống, sau đó trên người tiểu sư muội bắn ra huyết vụ, nặng nề nện xuống đất.

Theo sau là ma khí cuồn cuộn toả ra từ trên người nàng ta.

"Tiểu sư muội là Ma tộc!"

Nhị sư đệ vô thức hô lên.

Ma tộc dùng ma tinh tu luyện nên không có linh căn.

Cho nên...... Gì mà linh căn bị tổn hại, đều do tiểu sư muội bịa đặt?

Ta thấy thật xấu hổ, ta đã sống hai đời nhưng lại không biết.

Ta vẫn cho rằng tiểu sư muội là đang tu loại tà công gì đó phải dựa vào hấp thu tu vi người khác để tu luyện.

Bây giờ xem ra, chẳng lẽ nàng ta là nằm vùng do Ma tộc phái tới?

Trong mắt tiểu sư muội là sự kinh hãi không khống chế được.

Chưởng môn không biết lấy khăn từ đâu ra, tỉ mỉ lau ngón tay.

"Trước hết, ta không có phân biệt chủng tộc, nhưng việc ngươi giấu diếm thân phận lẻn vào tông ta khá đáng ngờ."

"Mặt khác, ta nghe nói Ma tộc các ngươi có một cấm thuật, mặc kệ thực lực đối phương như thế nào, chỉ cần song tu với hắn liền có thể đoạt một nửa tu vi của hắn, trước đó ngươi nóng lòng muốn hiến thân là muốn làm gì? Hửm?"

Ta chợt hiểu ra, thì ra là thế, chẳng trách nàng ta vẫn luôn thèm muốn tu vi của sư tôn, chưa bao giờ từ bỏ.

Lúc ấy ta còn tưởng rằng tiểu sư muội đầu óc không tốt.

Bây giờ xem ra đầu óc nàng ta quá tốt.

Chưởng môn cười híp mắt nói: "Được rồi, hiện tại xin ngươi giải thích lại một lần nữa."

Tiểu sư muội khó khăn từ trên mặt đất đứng lên, hung hăng lau đi vết máu ở khóe miệng.

Nàng căm tức nhìn chúng ta, hoàn toàn không còn sự yếu đuối như xưa nữa.

"Tốt, tốt lắm, lần này coi như ta thua, các ngươi đừng quá đắc ý, ta sẽ quay lại!"

Nói xong tay nàng ta bắt đầu sử dụng pháp quyết.

Nhận ra có gì không đúng, ta buột miệng: "Không đúng, nàng ta muốn chạy!"

Chưởng môn nhíu mày, một chưởng đánh tới.

Trong không khí vang lên tiếng rên rỉ của tiểu sư muội, nhưng người cũng đã biến mất.

Đánh trúng nhưng không ngăn được nàng ta trốn thoát.

Chưởng môn khó chịu hừ một tiếng: "Hừ~ chạy còn rất nhanh."

Nàng phân phó đại sư huynh đi điều tra lai lịch của tiểu sư muội.

Rồi sau đó đi về phía ta.

Ta nhìn chưởng môn từng bước tới gần, trong đầu đột nhiên vang lên lời chưởng môn vừa rồi.

Giấu diếm thân phận lẻn vào tông ta...

Thật ra...... Ta cũng giống giống vậy.

Ta không dám nhìn thẳng vào mắt chưởng môn.

Giờ khắc này, ta dường như đã hiểu được sự lo lắng lúc ấy của tiểu sư muội.

Dưới ánh mắt của chưởng môn, ta cảm giác như mình đang trơ trụi.

Như thể tất cả những gì ta có đều vô hình.

Cả người ta không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn chưởng môn đưa tay về phía ta.

Sau đó......

Bóp mặt ta?

Ta: "?"

"Đứa ngốc kia, ta xuất quan lâu như vậy còn chưa thấy con cười với ta, ta nhớ rõ ràng lúc bế quan, con vẫn là một tiểu nữ tu dương quang sáng sủa mà."

Hai tay chưởng môn bóp tới bóp lui mặt ta giống như đang nhào bột.

"Hửm? Có phải có ai khi dễ con, chọc con không vui không? Là tiểu ma chủng vừa rồi sao?"

Ta ngơ ngác nhìn chưởng môn, cảm nhận được ấm áp trên tay nàng, chẳng biết vì sao mũi có chút cay cay.

"Ôi, sao lại khóc rồi? Không khóc không khóc, chưởng môn ôm một cái, ta không chịu được nhất là mỹ nhân rơi lệ."

. . .
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom