• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Hành hung tiểu sư muội (1 Viewer)

  • Chương 6

25.

Mặt ta vô cảm giơ lò luyện đan lên, chuẩn bị ra một đòn nữa.

Một giọng nói già nua vang lên trong không trung: "Lăng Tiêu, ngươi đừng u mê không tỉnh nữa, giao yêu nữ ra đây ta sẽ tha c/h/ế/t cho ngươi!"

Tiểu sư muội cười nhìn qua: "Đó là lão tổ phái Đạo Huyền, cường giả hậu kỳ Hóa Thần, nếu hắn ra tay, sư tôn nhất định sẽ chết!"

Ta siết chặt nắm đấm.

Giống như đáp lại lời nói của nàng ta, giọng nói già nua lại vang lên.

"Nếu không, ta sẽ khiến ngươi c/h/ế/t không toàn thây!"

Nhưng lão vừa dứt lời.

Một giọng nói còn vang dội hơn lão ta, giọng nói mang theo cơn thịnh nộ như sấm vang vọng toàn bộ chiến trường.

"Lão bất tử, ngươi dám!"

Một bóng người màu đỏ rực quen thuộc từ phía chân trời nhanh chóng lao vào chiến trường.

Đánh một quyền vào mặt lão tổ kia.

Từ góc độ của ta, có thể nhìn thấy một cái răng bay ra từ trong miệng lão tổ.

Mấy tiếng kinh hô đồng thời vang lên.

"Đó là! Chưởng môn!"

"Chưởng môn đến rồi!"

"Nữ ma đầu xuất quan?"

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trên trời dưới đất đều ngừng lại.

Động tác của chưởng môn gần như chỉ để lại dư ảnh, tất cả mọi người có thể nghe thấy chỉ là tiếng nắm đấm chạm vào da thịt.

Cuối cùng, chưởng môn đánh một quyền vào trên bụng lão tổ và đánh lão bay ra ngoài.

Lão tổ đụng nát mười mấy đỉnh núi, không biết đã rơi xuống nơi nào.

Toàn bộ nơi này rơi vào một sự im lặng đáng sợ.

Các cao thủ của lục đại tông môn đồng loạt nuốt nước bọt.

"Lão già kia, thật cmn đáng đánh!"

Chưởng môn lắc cổ tay, dịch chuyển đến bên cạnh sư tôn.

Nhìn vết thương của sư tôn, sắc mặt chưởng môn vô cùng lạnh lùng.

"Các ngươi thật trâu bò! Thật sự coi Huyền Khê ta là chốn không người!"

Khi chưởng môn nói chuyện với sư tôn, thanh âm lập tức dịu lại.

Nhìn về phía sư tôn, trong mắt hiện lên sự đau khổ không thể kiềm chế được.

"Ngoan, không sao rồi, nơi này giao cho ta, biến về trước đi, tiết kiệm thể lực."

Sư tôn do dự một lúc rồi gật đầu.

Kết quả là, trước mắt bao người.

Sư tôn của ta, biến thành một con hồ ly trắng như tuyết!

Cái đuôi lông xù quấn quanh cổ chưởng môn.

Mọi người đều trợn tròn mắt tại chỗ, kể cả ta.

Sư tôn cũng là yêu!

Một người đối diện run rẩy chỉ vào sư tôn: "Một tông môn ba con... Hai bán yêu, cái này còn ra thể thống gì?"

Chưởng môn lạnh lùng nhìn hắn: "Sao, ăn hết gạo nhà ngươi à! Liên quan quái gì tới ngươi!"

"Ngươi..."

Chưởng môn vung ra một quyền, lại thêm một loạt đỉnh núi nổ tung.

Người nọ im lặng.

"Còn đánh nữa không?" Chưởng môn hỏi.

Trước thực lực tuyệt đối, tất cả mọi người đều câm miệng.

Lúc này chỉ thấy tiểu sư muội lắc đầu không thể tin nổi, nàng ta không còn giữ được lý trí trước đó nữa, lẩm bẩm một mình: "Không thể, điều này không thể nào, nàng ta là bug à?"

Những gì nàng nói tiếp theo, ta không còn nghe thấy nữa.

Cuối cùng ta không thể kiên trì nổi và ngất xỉu.

Trước khi nhắm mắt, ta mơ hồ thấy chưởng môn vẫy tay với ta.

Cơ thể ta nhẹ nhàng bay lên sau đó thu nhỏ.

Ta thấy một cái đuôi lớn mọc ra từ xương cụt của mình.

Thì ra, ta là sóc?

26.

Ta ngất đi hôn mê suốt một tháng.

Lúc tỉnh lại, bên cạnh có một con chó lớn nằm sấp... À không, là sói.

Là đại sư huynh của ta.

Nhị sư đệ đang chải lông cho huynh ấy.

Nghe hắn nói hôm đó sau khi ta hôn mê.

Có người chưa từ bỏ ý định nói với chưởng môn, dù như thế nào thì ta cũng đã tàn sát phái Thanh Thành, chung quy là muốn đòi lại công đạo.

Vì thế chưởng môn bắt lấy tiểu sư muội, lấy ra trí nhớ của nàng, tiến hành phóng ra.

Lại có người nói, không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác, yêu chính là yêu, nên thành thật ở yêu giới.

Thế là chưởng môn vung tay lên, giọng điệu sục sôi nói:

"Ta lại có một đề nghị! Các vị đạo hữu có bằng lòng xuất binh cùng ta không? Tấn công Yêu giới, g/i/ế/t Yêu Hoàng, thu phục Yêu tộc, đến lúc đó hai tộc hợp nhất, khi đó sẽ không còn phải lo lắng về những người không thuộc chủng tộc của ta nữa."

Nhị sư đệ miêu ta vẻ mặt của tu sĩ kia lúc ấy như thể vừa ăn phân vậy.

27.

Gần đây nhị sư đệ đang bận thu nợ.

Hắn nói chưởng môn ra lệnh, phàm là tu sĩ tham dự đả thương đệ tử tông ta đều phải nộp tiền bồi thường.

Đi thu từng nhà từng nhà, nếu như không tuân thủ, chưởng môn lão nhân gia sẽ đích thân tới cửa.

Về phần những tu sĩ đã tham gia nhưng không làm bị thương bất kỳ tu sĩ nào là đệ tử của tông ta.

Đó là bởi vì bọn họ không có thực lực, cũng phải bồi thường phí tổn thất tinh thần.

Điều khiến ta cảm thấy may mắn là trước đây ta luyện tập bọn họ đã có hiệu quả.

Từng người da dày thịt thô, tuy có bị thương nhưng cũng không có người t/ử vong.

28.

Đại sư huynh là một con sói trắng vô cùng xinh đẹp.

Lông của huynh ấy trơn bóng.

Sau khi huynh ấy bị Diệt Yêu Châu đả thương, tổn thương nguyên khí.

Nghỉ ngơi một thời gian mới hồi phục thân thể.

Về phần ta.

Đại sư huynh nói, cổ trùng tiểu sư muội hạ ở trong thân thể ta vô cùng thâm độc.

Ngày đó ta lại không muốn sống muốn đập c/h/ế/t tiểu sư muội.

Khiến cổ trùng trong cơ thể bị chọc giận chạy lung tung.

Cuối cùng đã chạy vào tim ta.

Sư tôn mất rất nhiều sức lực, gần như tiêu hao tu vi nửa đời mới cứu được ta.

Đến bây giờ sư tôn vẫn còn trong hình dạng hồ ly, chưa khôi phục nguyên hình.

Ta rất biết ơn và rất áy náy.

Tu vi này, suy cho cùng vẫn không giúp sư tôn bảo toàn được.

Mà bây giờ ta vẫn mang bộ dáng sóc con, sẽ không thay đổi trong thời gian ngắn.

29.

Chưởng môn dẫn ta đi gặp tiểu sư muội.

Tiểu sư muội bị nhốt trong địa lao, có chút chật vật.

Ta có vài vấn đề vẫn chưa thể nghĩ ra.

Tại sao tiểu sư muội lại cố chấp muốn g/i/ế/t chúng ta như vậy?

Ta vốn tưởng rằng nàng là gian tế Ma tộc phái tới, chủ yếu là vì châm ngòi khiến cho Nhân tộc nội loạn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại hình như lại có gì đó không đúng.

Chưởng môn uy hiếp nàng: "Cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể lấy ra trí nhớ của ngươi, chắc hẳn người không muốn lại nếm thử tư vị bị lấy trí nhớ ra một lần nữa đúng không?"

Mặt tiểu sư muội tái nhợt, oán hận trừng mắt nhìn chưởng môn.

Nàng ta nói, thế giới của chúng ta thực ra là một trò chơi.

Chúng ta đều là NPC.

Tiểu sư muội là người chơi, thân phận Ma tộc là nàng ngẫu nhiên rút trúng.

Cho nên nàng ta không phải là gian tế.

Nàng cần đạt tới tu vi nhất định mới có thể qua cửa.

Nếu không nàng ta sẽ bị mắc kẹt trong trò chơi.

Nàng đã thử tự tu luyện nhưng tốc độ quá chậm.

Cuối cùng, nàng ta phát hiện ra một kỹ năng ẩn giấu.

Chính là hấp thu công lực của người khác và chuyển chúng thành của mình.

Sau khi chạy trốn khỏi chỗ chúng ta, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là xúi giục Ma tộc tấn công Nhân tộc.

Như vậy nàng có thể ngồi ngư ông đắc lợi, lặng lẽ hấp thu tu vi trong hỗn chiến.

Nàng cũng đã thuyết phục được Ma tướng!

Bởi vì Ma Vương là một kẻ chỉ có não yêu đương và suốt ngày quanh quẩn bên Ma Hậu.

Một chút dã tâm thống nhất thiên hạ cũng không có!

Bất đắc dĩ, nàng lại đem ý niệm đánh lên nội bộ Nhân tộc.

Cuối cùng nàng ta thành công châm ngòi quan hệ Nhân tộc, dẫn phát nội loạn.

Ta yên lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Vấn đề cuối cùng, tại sao ban đầu lại chọn chúng ta?"

Tiểu sư muội lườm một cái: "Bởi vì các ngươi ngốc, mềm lòng, mà tu vi lại mạnh."

Ta: "..."

Ta muốn chửi thề, nhưng ta nhịn được.

Chưởng môn hỏi ta: "Không cần hỏi gì nữa à?"

"Không còn."

Trong mắt tiểu sư muội, chúng ta chỉ là một đám số liệu, c/h/ế/t thì c/h/ế/t.

Nhưng đối với ta mà nói, những số liệu mà nàng ta gọi đều là người sống.

Có máu có thịt, có thể chạy nhảy.

Những cảm xúc và ràng buộc nảy sinh giữa chúng ta thực sự có thể trải nghiệm nhận được.

Nếu những điều này đều là giả thì cái gì là thật?

Thế giới hiện thực trong miệng nàng ta nhất định là chân thật sao?

Chưởng môn ghét bỏ nhìn tiểu sư muội: "Được, vậy tên này đã vô dụng phải không, nếu không thì g/i/ế/t?"

Ta: "À... Cũng được."

Trên mặt tiểu sư muội không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn nhếch khóe miệng, dương dương tự đắc.

"Các ngươi không g/i/ế/t c/h/ế/t được ta đâu, chỉ cần ta không qua cửa thì như vậy ta sẽ không ngừng sống lại trong trò chơi này!"

"Ồ?"

Chưởng môn hứng thú: "Không tin, g/i/ế/t thử xem đã."

Tiểu sư muội: "?"

Chưởng môn dễ dàng móc ra một thanh đao đâm vào tim tiểu sư muội.

Tiểu sư muội: "Ngươi!"

Trái tim vỡ nát, tiểu sư muội đã c/h/ế/t.

Sau vài hô hấp, tiểu sư muội lại mở mắt ra một lần nữa, nhìn chưởng môn chửi ầm lên: "Ngươi có bệnh à!"

Chưởng môn có vẻ ngạc nhiên.

"Ấy? Là thật này."

Sau đó hỏi ta: "Con có muốn thử không?"

Ta: "..."

Ta từ chối.

Chưởng môn giống như tìm được thứ gì đó thú vị: "Được, vậy sau này giao thứ này cho ta đi."

Tiểu sư muội hậu tri hậu giác lộ ra biểu tình hoảng sợ.

"Người muốn làm gì?"

Trong địa lao trống trải truyền ra tiếng cười tà ác của chưởng môn.

 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom