• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Bạch Nguyệt Quang (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 7 END

1.

Đã một năm kể từ ngày tôi chia tay với Ngô Du.

Tôi vẫn luôn nhớ đến em.

Bất kể khi tôi làm gì. Tôi đều nhớ em. Nghe một bản nhạc, đi ngang qua một quán bar, hay một bệnh nhân đau dạ dày. Mọi thứ đều có hình bóng của em.

Nỗi nhớ dày vò tôi mỗi ngày.

Những lời oán trách đêm đó, như nhát d.a.o cứa vào lòng tôi. Khiến ban đêm tôi khó chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, tôi học cách hút thuốc, trong nhà cũng có một thùng bia.

Mối khi nhớ đến em, tôi lại uống rượu ngắm trăng. Cùng ánh trăng nhớ người con gái độc nhất vô nhị ấy.

Khi tôi đánh mất em, tôi càng ngày càng giống em.

Tôi thích ngắm nhìn ánh lửa của tàn thuốc trong bóng tối, lừa dối bản thân rằng em vẫn còn ở bên tôi.

Lúc trước, em sẽ làm nũng với tôi mỗi khi muốn hút thuốc. Đôi mắt hạnh xinh đẹp của em nhìn tôi đầy mong đợi.

Em luôn biết cách để tôi phải thoả hiệp, và lần nào em cũng thành công lấy lại chỗ thuốc lá đã bị tịch thu ấy.

Em hút đủ loại thuốc. Nhưng phần lớn đều có vị ngọt.

Giống như em, gây nghiện và ngọt ngào.

Tôi hối hận vì đã không chủa ý đến tên loại thuốc em hay hút.

Cho nên lần đầu tiên đứng ở quầy thuốc lá trong siêu thị, tôi đã bị những hộp thuốc lá đa dạng làm cho bối rối, luống cuống giống như một đứa trẻ vị thành niên lén mua thuốc lá sau lưng ba mẹ.

Cuối cùng lại là nghe theo lời khuyên của người bán hàng mà chọn bừa lấy một hộp.

Tôi không biết hút thuốc, nên khá chật vật với điếu đầu tiên.

Không hề ngọt một chút nào.

Khói thuốc lại khiến tôi ho khù khụ, nước mắt trào ra.

Là do thuốc quá cay.

Không phải vì nhớ em.

________________

Tôi đã nhiều lần nghĩ đến việc đi tìm em.

Nhưng tôi không đủ can đảm. Tôi không muốn em lại phải ép bản thân để sống cho “vừa mắt” tôi.

Tôi không muốn em coi việc ở cạnh tôi là đánh đổi sự tự do.

Mọi hành động thận trọng của em khi ở bên tôi, khiến tôi vô cùng khó chịu.

Nụ cười thoải mái của Ngô Du Du khi ở quán bar. Trước mặt tôi em chưa từng cười như vậy. Tôi còn cho rằng đây là một khía cạnh khác của em, khác với Ngô tổng tinh quái trong giới kinh doanh.

Nhưng ngày hôm đó, sau khi nhìn thấy, tôi đã rơi vào tình trạng ảo não.

Sau bữa tiệc liên hoan với đồng nghiệp, họ nhất định kéo tôi đến quán bar. Sự nhiệt tình khiến tôi không tiện từ chối, bèn đi theo.

Tình cờ là buổi sáng em đã nói sẽ về muộn, buổi tối em có hẹn, không cần chờ cơm em.

Không ngờ tôi lại gặp em ở đây.

Vị trí của chúng tôi không xa cũng không gần,chỉ cần tôi quay đầu lại là có thể nhìn thấy em, nhưng em đang cười nói vui vẻ nên không nhìn thấy tôi.

Đồng nghiệp ngồi cạnh hỏi tôi đang nhìn gì mà cười vui thế.

Tôi nói là tôi đang ngắm trăng.

Anh ta cười bảo tôi chưa uống rượu mà đã say, trong nhà thì lấy đâu ra ánh trăng.

Anh ta sai rồi.

Ánh trăng của tôi đang toả sáng rực rỡ.

Đồng nghiệp biết tôi không uống được rượu, nên cũng không ép tôi uống.

Tôi nhấp một ngụm rượu nhỏ trong ly, vẫn không hiểu tại sao ở trước mặt tôi, em lại luôn phải ép mình vào một khuôn khổ không phải dành cho em. Tại sao lại không vui vẻ.

Em cũng thích cười, nhưng chưa bao giờ cười thoải mái đến vậy.

Tôi không cam lòng, càng không muốn vì yêu tôi mà em trở thành một người khác.

Dù trời có sập xuống, thì bản thân em còn quan trọng hơn việc yêu tôi.

Khi tôi cố tình tìm cách gây sự, em dùng sự kiên nhẫn tặng cho tôi đủ thứ quà, một loạt những hành động của em, khiến tôi không biết là em quá cẩn thận hay là tôi không quan trọng với em nữa.

Tôi quyết định dừng trò gây rối với em lại, trở về như trước đây.

Mặc dù chạy trốn thật đáng xấu hổ, nhưng nó có ích.

2.

Hôm chia tay, tôi luôn dằn vặt mỗi ngày.

Ngày ấy, tôi phải đối mặt với một ca bệnh nặng không thể cứu chữa. Lần đầu tiên trong sự nghiệp của mình.

Sau nửa năm chạy đua với thần chet, tôi không cứu được sinh mệnh đó, một gia đình hạnh phúc không thể cứu vãn.

Một ngày làm việc với tâm trạng tồi tệ, cùng với việc chờ đợi em trong vô vọng đã đẩy cảm xúc của tôi lên đến đỉnh điểm.

Trên bàn có giấy chứng nhận bất động sản.

Quà kỷ niệm em tặng tôi là một căn nhà.

Căn nhà với mức lương hiện tại mà tôi không thể nghĩ đến.

Tôi biết đây là cách em thể hiện tình cảm, nhưng món quà này tôi không thể đáp lại.

Hoa hồng hay chiếc vòng cổ lại trông chả đáng giá.

Điều này thực sự đả kích tôi.

Cầm tờ giấy chứng nhận nhà nặng trĩu, như tảng đá đè nặng lên vai tôi.

Đôi tay luôn cầm da.o phẫu thuật một cách chắc chắn, vậy mà giờ lại run rẩy.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy tự ti khi đối diện với khoảng cách kinh tế giữa cả hai. Bởi tôi hiểu, ngành nghề khác nhau, nên mức lương cũng vậy.

Tôi cũng không bảo thủ đến mức là đàn ông phải kiếm được nhiều hơn phụ nữ, để được coi là thành công và là trụ cột trong gia đình.

Tôi luôn tin rằng, trong sự nghiệp, chỉ cần là chính bản thân thôi là đủ.

Nhưng món quà của em quá quý giá. Tôi không thể chịu nổi.

Sủi cảo nguội dần, cuối cùng cứng lại trong bát.

Tôi nhìn đồng hồ trôi qua từng phút từng phút.

Bốn giờ sáng, em trở về.

Tôi không hề muốn chia tay, chỉ là tôi giận em vì đã uống say trong ngày kỷ niệm.

Tệ hơn là em không trả lời điện thoại, rồi lại đột nhiên biến mất.

Em hoàn toàn coi thường sự an toàn của bản thân. Lúc đấy, tôi đã nghĩ đến việc gọi cảnh sát.

Cuối cùng, tôi lại đưa ra một quyết định sai lầm nhất.

Cả hai chúng ta đều chọn sai cách để dung hoa mối quan hệ, tôi không chia sẻ với em, em cũng không muốn làm phiền tôi.

Chúng tôi đều có cái tôi lớn và luôn giữ suy nghĩ riêng của mình. Luôn biện minh rằng vì muốn tốt cho đối phương. Đã rất nhiều lần cả hai đều ngầm mặc định coi sự trốn tránh là bao dung, thấu hiểu.

Cho đến khi mọi thứ bị dồn nén quá lâu, chúng tôi làm tổn thương nhau.

Đây có lẽ là điều hối hận nhất trong cuộc đời tôi.

Nhưng ít nhất khi chia tay em, tôi thấy nhẹ lòng.

Tôi trả cho em tự do, không muốn em chịu sự gò bó.

Em phải là chính em, sau đó mới là người tôi yêu.

Tôi yêu nụ cười toả nắng của em. Nó thật sự rất đẹp.

Suốt một năm chia tay em, tôi được mọi người giới thiệu không ít đối tượng.

Ngay cả người tiền bối của tôi cũng gửi vài số liên hệ.

Lần nào tôi cũng từ chối như nhau: “Tôi muốn tập trung vào bệnh nhân, muốn cống hiến hết mình vì công việc.”

Bác sĩ Khương khoa nhi đến gặp tôi để bày tỏ tình cảm.

Tôi mím môi, rồi lịch sự từ chối.

Lần này, thay vì tức giận bỏ đi, cô ấy lại hỏi tôi vì sao liên tục từ chối.

Tôi chỉ tay ra bầu trời đêm, chỉ vào vầng trăng trên cao.

“Bầu trời chỉ có một mặt trăng.”

Chỉ có Ngô Du mới làm tôi hạnh phúc.

Tất cả những điều khác đều trở nên vô nghĩa khi tôi không có em.

Nghe xong bác sĩ Khương lại tức giận bỏ đi.

Tôi nhìn ánh trăng, lòng nặng trĩu muốn hút một điếu thuốc để giải toả tâm trạng.

Vừa chạm vào hộp thuốc lá, cánh cửa phòng khám bị mở ra.

Ngô Du được đưa vào phòng trực với khuôn mặt nhợt nhạt.

Cuối cùng tôi lại gặp được em, vào cái ngày kỷ niệm một năm chia tay.

Tôi vẫn muốn làm sủi cảo cho em cả đời này.

(Hoàn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom