• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Bạch Nguyệt Quang (1 Viewer)

  • Chương 4

Anh kéo vali bước qua tôi, xoa nhẹ đầu rồi thờ dài dặn dò: “Con gái đừng nên về nhà quá muộn. Phải chú ý an toàn.”

“Chúng ta chia tay đi.”

Tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã đóng cửa đi. Cả căn nhà rộng lớn như này, cuối cùng lại chỉ có mình tôi.

Tiếng lò vi sóng làm nóng sủi cảo rất phiền.

Sủi cảo anh làm ngon như thế, tôi không muốn bỏ phí, nhưng vừa ăn vừa khóc cuối cùng tôi không cảm nhận được mùi vị như thế nào.

Lúc dọn dẹp mọi thứ, tôi lỡ gạt tay làm vỡ bình hoa. Nhìn những mảnh vớ trên nền đất, như thể tình trạng hiện tại của tôi vậy.

Mọi thứ đều lộn xộn và đổ vỡ.

“Đang suy nghĩ gì vậy?”

Câu hỏi của Lục Kỳ kéo tôi ra khỏi hồi ức, tôi im lặng lắc đầu, gắp một miếng sủi cảo lên.

Có lẽ do khói nóng từ sủi cả bốc lên, nếu khoing tại sao tôi lại thấy mắt Lục Kỳ đỏ lên chứ.

Anh chỉ vào tủ lạnh, cau mày hỏi: “Bức ảnh gia đình của em đâu rồi?”

Tôi sững sờ, cố nặn ra một nụ cười nhạt. “Họ ly hôn rồi. Vào ngày chúng ta chia tay.”

Lục Kỳ kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt thay đổi phức tạp.

Có áy náy, có đau khổ.

“Họ lấy nhau vì mục đích kinh doanh. Không có tình yêu. Lẽ ra em nên nhận ra sớm, càng không nên tự lừa dối bản thân về gia đình hạnh phúc của mình

Tôi thấy vẻ mặt sững sờ của anh, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên lời, liền gắp cho anh một miếng sủi cảo.

“Chuyện cũ rồi, em cũng được thừa kế không ít tài sản, cũng không thiệt. Mau ăn thôi, nếu không sủi cảo sẽ cứng lại mất.”

Lúc còn yêu nhau, anh không hề biết tôi luôn có nỗi khổ riêng. Tôi không kể cho anh. Chỉ một mình chịu đựng, uống rượu giải sầu.

Bây giờ khi đã chia tay, tôi cũng không kể cho anh về những đêm tôi tự mình bò trong vũng bùn như thế nào. Nhưng đêm cô đơn đau khổ đến cùng cực.

Cứ để anh nghĩ rằng tôi là đứa vô tâm vô phế.

Mặc dù chúng tôi gặp lại không bắt đầu bằng câu “Đã lâu không gặp, có khỏe không”, nhưng tôi vẫn muốn thể hiện rằng “Tôi đang sống rất tốt”.

Sắc mặt anh tối đi, nén tiếng thở dài, lông mày nhíu chặt.

Dùng bữa xong, tôi đi dọn dẹp, còn anh dựa vào cửa nhìn tôi như lúc còn yêu nhau.

Khác một điều là, anh sẽ khuyên tôi bỏ thuốc, hiển nhiên anh cũng không hút thuốc lá.

Vậy mà bây giờ anh lại đang cầm điếu thuốc trên tay.

Khuôn mặt đẹp trai cùng điếu thuốc trông càng cuốn hút hơn.

Tôi như bị mê hoặc, lau tay rồi lấy bao thuốc anh đang cầm trong tay, châm lửa bằng tàn thuốc của anh.

Tôi cách anh gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của anh.

Ánh mắt của Lục Kỳ giống như biển sâu, tôi không thể thoát ra được, cũng không nỡ.

May thay, anh là người đầu hàng trước.

Anh đưa lưng về phía tôi, tay định mở cửa nhưng lại đứng im một lúc.

Giọng anh như đang dỗ dành: “Em đừng bỏ bữa nữa, phải chú ý sức khoẻ.”

“Tạm biệt, Du Du.”

Cánh cửa đóng lại, tôi lại ở một mình.

“Tạm biệt, Lục Kỳ.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom