• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Bạch Nguyệt Quang (1 Viewer)

  • Chương 1

Tôi đang ở trong bệnh viện, ai đó có thể đào giúp tôi cái hố để chui xuống được không?

Bạn thân nói không ngừng bên tai về bầu không khí xấu hổ lúc đó, nói lỗ tai Lục Kỳ đỏ lên vì tức, cúi đầu kê đơn thuốc rồi đuổi bọn tôi ra ngoài

“Anh ấy đuổi cả hai đi vì đã tiêm thuốc xong xuôi, nếu còn ở lại chị đây sẽ chet vì xấu hổ đấy.”

Ban đầu, tôi đau đầu vì say, lại thêm khả năng nói không cần nghỉ của Đinh Nhi, tôi thấy tai mình ù đi, đầu ong ong.

Tôi bực mình đuổi Đinh Nhi về trước, trước khi đi, nó còn giúp tôi đặt báo thức, sợ tôi ngủ quên không rút kim truyền.

Khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã gần sáng, quả nhiên tôi không nghe thấy tiếng báo thức, cũng không biết cây kim trên tay bị rút ra lúc nào.

Trên người tôi đắp một chiếc áo khác, có mùi hương quen thuộc trên đó.

Là của Lục Kỳ.
__________

“Cháu gái.” Y tá trưởng dừng bước, khoé miệng cong cong trêu chọc, “Đêm qua bác sĩ Lục trông cháu cả đêm đấy.”

Tôi còn chưa tỉnh ngủ, chỉ nghi hoặc nhìn bà ấy mà không thể đáp lại.

Đầu óc tôi còn chưa tỉnh táo, chỉ nghi ngờ nhìn bà ấy.

“Tiểu Lục thấy cháu sắp tỉnh nên rời đi trước rồi.”

Y tá tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, mặt hóng chuyện hỏi: “Có phải hai đứa cãi nhau không?”

Đầu tôi vẫn hơi nhức, nhìn áo khoác trên người rồi nói: “Cháu không phải bạn gái anh ấy.”

“Vậy là đang trong quá trình theo đuổi sao?”

“Cũng không phải ạ.”

Y tá giả vờ ngạc nhiên, rồi cầm lấy áo khoác trong lòng tôi: “Trùng hợp quá, cháu gái cô để ý tới Tiểu Lục lâu rồi mà thằng bé không chịu, cô còn đang lo lắng.”

“Chiếc áo này để cô trả tìm cách trả lại giúp cháu, nhân tiện tác thành cho hai đứa chúng nó.”

Nghe vậy, trong lòng tôi cảm thấy giận dữ, nhìn bà thím. Nhưng bây giờ tôi lấy tư cách gì để quản chuyện này đây

Một phần lý trí còn tỉnh táo kéo tôi ra khỏi cơn tức giận, nhắc nhở tôi rằng cả hai đã chia tay một năm rồi, tôi không có quyền xen vào chuyện của anh ấy.

Tim tôi cảm thấy đau đớn.

Tôi đứng bật dậy, cố gắng kìm nén nước mắt đang chực rơi xuống, cố hết sức làm ra vẻ không sao, nói: “Anh ấy và cháu là bạn, cháu sẽ tự trả lại, không cần phiền cô đâu ạ.”

Nói xong, tôi cầm theo áo khoác bước ra ngoài, tránh khỏi tầm nhìn của y tá. Đánh cược may mắn một lần.

“Du Du, em sao vậy?”

Là giọng của Lục Kỳ, khuôn mặt anh đang ở trước mặt tôi. Không hiểu sao tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt anh, ngay cả khi mắt tôi mờ đi vì nén khóc.

“Không có gì, em chỉ ngáp ngủ tôi, lát nữa là ổn.”

Tôi bám vào tay anh một lúc, y tá đi qua chào hỏi một câu, tôi ngẩng đầu lên, thấy đôi môi mỏng của anh đang mím chặt.

Đây là giấu hiệu cho thấy anh đang giận.

Nhưng hình như nhớ ra điều gì đấy, anh lập tức trở lại bình thường. Sau đó khẽ thở dài.

Có lẽ anh nhớ ra có người đang bám lấy tay anh.

Dù sao thì, tình cảnh này chỉ nhìn thôi cũng thấy ngại ngùng.

“Em tới trả áo khoác cho anh, cảm ơn.”

Để xoa dịu tình trạng xấu hổ, tôi cố hỏi thêm một câu: “Sao anh vẫn mặc cái này?”

“Anh vẫn nhớ tình cũ.”

Được rồi, cảm ơn anh vì làm mọi chuyện càng thêm xấu hổ.

Anh nhận áo khoác, giơ chìa khoá lên, tỏ ý muốn đưa tôi về nhà.

Không đời nào tôi đồng ý, tôi có lái xe riêng, sao phải ngồi xe bạn trai cũ về nhà.

Xin lỗi, không biết thế nào tôi lại leo lên xe anh ngồi vào ghế phụ mất rồi.

Tôi cũng không cố ý, nhưng nghe anh bảo sẽ làm sủi cảo cho tôi, nên…

Sủi cảo Lục Kỳ làm đấy. Không đùa đâu.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom