• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Bạch Nguyệt Quang (1 Viewer)

  • Chương 2

Không ngoa khi nói rằng tôi đã thử hết các nhà hàng sủi cảo ở thành phố này, kể cả sủi cảo trong siêu thị hay của mẹ làm cũng không ngon bằng anh người yêu cũ này làm đâu.

Tôi thường quấn quít quanh anh khi anh làm sủi cảo. Anh làm món này thực sự rất ngon, tôi thường không thể kiên nhẫn chờ đến khi chín. Nên đã ăn vụng một miếng còn sống…

Đừng có cười tôi, tôi thực sự đã ăn một miếng ngay trong nồi, Lục Kỳ đứng bên cạnh chứng kiến, anh cười đến mức không đứng thẳng nổi.

Tôi lén nhìn sườn mặt của Lục Kỳ khi anh đang lái xe mà không khỏi thở dài, trước đấy có thể thoải mái nhìn, còn giờ thì lén lút như trộm.

“Đang nghĩ gì vậy?” Anh hỏi.

“Đoán xem.”

“Anh chịu em đấy.” Anh vừa nói vừa mỉm cười, đôi mắt không kìm được mà cong theo. “Anh đang nhớ đến cái lần em ăn một miếng sủi cảo sống.”

Cảnh vật đang lùi về sau qua ô cửa sổ, nhưng trong mắt tôi là nụ cười của Lục Kỳ.

Sau khi chia tay không thù ghét nhau mà vẫn có thể nhớ đến những khoảnh khắc đẹp. Thế là mãn nguyện rồi.
______________

Anh đưa tôi đi mua nguyên liệu, đến khu chợ mà trước đây chúng tôi thường hay đi.

Khi mới quen nhau, tôi không thể tưởng tượng nổi một bác sĩ mặc áo blouse trắng sạch sẽ lại thoải mái với khu chợ tràn ngập mùi tanh này.

Mãi sau tôi mới nhận ra, khi cả hai cùng đi chợ, hoá ra chỉ có tôi là bị tiền vật, còn mọi người ai cũng sống như vậy.

Chắc hẳn mọi người sẽ cười nhạo tôi, nói có tiền thật sướng, không phải nấu cơm là mong ước của bao người.

Nhưng hơn ai hết, tôi hiểu mình thèm một bữa cơm nhà như thế nào.

Cho dù là ai nấu.

“Hai đứa bé này.. Lâu rồi không đến đây mua đồ cho bà.”

Bà lão bán trứng với mái tóc bạc trắng chải gọn gàng, đã một năm không gặp, mắt bà dường như không còn nhìn rõ như trước, nhưng vẫn nhận ra chúng tôi.

Bà nắm tay tôi, âu yếm: “Tiểu Lục nói hai đứa cãi nhau, bây giờ đã làm hoà chưa?”

“Bà ơi.” Lục Kỳ lên tiếng, “Bà đã đi kiểm tra lại mắt chưa ạ?”

Bà lão nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay với nhiều vết chai vỗ nhẹ lên tôi.

Bà nói chậm rãi: “Đời người chỉ có mấy chục năm, bỏ lỡ rồi thì sẽ không cứu vãn được.”

Tôi quay sang lại nhìn Lục Kỳ, muốn tranh thủ dò xét cảm xúc trên gương mặt anh.

Nhưng mà anh không có biểu hiện gì.

Tôi tự mình giận dỗi rồi quay lưng bỏ đi, anh sau đó cũng theo sát thôi. Khi lên xe, cả hai đều im lặng.

Mật khẩu nhà vẫn như cũ, do tôi lười đổi, cũng có thể là tôi hy vọng vào một điều gì đấy viển vông.

Nhưng với tính cách dứt khoát của anh, tôi chưa từng nghĩ anh sẽ quay lại đây.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom