• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ LẠI (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần IV END

16.

"Ôn Giai nói, mất trí nhớ có thể nhờ vào tác động bên ngoài quấy nhiễu để khôi phục, cô ta đọc tiểu thuyết, người mất trí nhớ chỉ cần đập đầu thì sẽ khôi phục được ký ức….."

Không đợi Thẩm Ngưng nói xong, tôi giơ tay lên vung một cái tát.

Cái tát này xứng với cô ấy!

Tôi nhanh chóng chạy lại chỗ Thẩm Minh, anh ấy tự ôm đầu mình.

"Vợ ơi, cô ta đánh anh." Thẩm Minh nhìn tôi yếu đuối nói.

Tôi cẩn thận đem đầu anh tựa lên vai tôi.

Chỉ là, chúng tôi đều không nhìn thấy bóng dáng của Ôn Giai.

Tần Viễn nhanh chóng tìm khắp nơi, cũng không tìm thấy.

"Ôn Giai đâu?" Tôi hỏi Thẩm minh.

Thẩm Minh ôm đầu, run bần bật, dường như đang đấu tranh với cái gì đó.

Tôi nghĩ có khả năng anh ấy thực sự bị kích động đến mức khôi phục lại đoạn ký ức kia.

"Chỗ đó….." Thẩm Minh đột nhiên duỗi tay chỉ về phía hai bụi cỏ.

Tần Viễn nhanh chóng chạy tới xem, Ôn Giai nằm ở chỗ bụi cỏ, lúc Tần Viễn đỡ người lên, tôi mới thấy rõ mặt mũi bầm dập của Ôn Giai.

Tôi đoán bộ dạng này của Ôn Giai nhất định có liên quan đến Thẩm Minh.

Nhìn thấy cô ta, Thẩm Minh gắt gao ôm chặt tôi giống như thật sự bị dọa, không chịu buông tay dù chỉ một chút.

Lâm Phong cũng chạy đến, đồng thời phía sau còn có mấy khách mời khác đi theo.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều tự giác quay đi, rốt cuộc trong vòng hỗn loạn này, có một số việc biết càng ít càng tốt.

Tôi kêu Lâm Phong nhanh chóng liên hệ tổ tiết mục phái người đến thông qua camera.

Thẩm Minh bị đập vỡ đầu, chảy rất nhiều máu, cần phải nhanh chóng xử lý miệng vết thương, tốt nhất là đến bệnh viện cẩn thận kiểm tra tổng quát.

Còn Ôn Giai, nếu không phải sợ cô ta chết sẽ liên lụy đến Thẩm Minh, tôi thực sự lười quan tâm cô ta.

17.

Thẩm Minh kiểm tra xong, bác sĩ nói vết thương hơi nặng, nhưng đều là bị thương ngoài da, bên trong không có vấn đề gì, dưỡng thương một thời gian thì sao bình phục.

Hai ngày này cần nằm viện quan sát một chút.

Từ lúc đầu Thẩm Minh bị thương, anh ấy rất thích dính lấy tôi, ngủ muốn ôm tôi, ăn muốn tôi đút, không làm nũng thì cũng mè nheo.

Về phần Ôn Giai anh ấy lại chưa từng đề cập đến.

Cuối cùng cũng đến ngày xuất viện, tôi vừa mới xử lý xong thủ tục trở về, liền thấy Ôn Giai ở trong phòng bệnh của Thẩm Minh.

Thẩm Minh bóp cổ Ôn Giai, mặc cho cô ta giãy giụa như thế nào Thẩm Minh đều không buông tay ra.

Thấy Ôn Giai bắt đầu trợn trắng mắt, tôi nhanh chóng tiến lên kéo Thẩm Minh ra.

Nhìn thấy tôi, Thẩm Minh nhanh chóng thu hồi răng nanh, giống như chú cún con ngoan ngoãn mà dính lên người tôi.

Ôn Giai dùng sức ho một lúc lâu, sống sót sau tai nạn mà dựa vào tường, mặt đầy nước mắt.

"Anh ta không phải anh Thẩm Minh của tôi, anh Thẩm Minh của sẽ sẽ không bao giờ đối xử với tôi như vậy!"

"Anh ta chính là một kẻ điên! Ác quỷ! Anh ta có bệnh tâm thần!"

Ôn Giai mắng Thẩm Minh.

Thẩm Minh lại muốn xông lên đi, tôi nhanh chóng kéo anh nằm trở lại giường bệnh.

Tôi đi lại chỗ Ôn Giai, lạnh lùng nhìn thoáng qua, đối với khuôn mặt nhỏ phúc hậu đang tỏ ra vô hại giơ ta cho cô ta một cái tát.

"Không phải cô nói muốn làm anh ấy nhớ lại cô sao? Kết quả hiện tại cô có vừa lòng không?"

"Bà đây tốn rất nhiều thời gian mới có thể đem người từ địa ngục kéo trở về, cô vừa trở lại liền biến anh ấy thành như này, sao nào? Cô cảm thấy trên người cô có hào quang của bạch nguyệt quang à?"

“Để ở trong lòng, nhìn thấy nhưng không với tới được mới là bạch nguyệt quang, mà cô, cô là trà xanh tinh biến thành, đến tôi còn hoảng!"

Tôi không khỏi tức giận, lại tát thêm một cái.

Miệng Ôn Giai mím chặt, chuẩn bị khóc, một cái ly bay lại chỗ cô ta, vừa vặn rơi xuống bên chân cô ta, làm cả người cô ta run lên.

"Cút đi!" Thẩm Minh đen mặt nhìn cô ta.

Ôn Giai dừng khóc, lập tức chạy đi.

Tôi quay đầu lại nhìn Thẩm Minh, Thẩm Minh từ trên giường bệnh nhảy xuống nắm lấy tay tôi.

Mu bàn tay trái bị mảnh vỡ thủy tinh cắt một cái thành một vết thương nhỏ.

"Thực xin lỗi." Thẩm Minh hôn lên nó.

Tôi thở dài, đỡ anh ấy trở về giường.

Tôi đứng dậy chuẩn bị đi lấy cho anh ấy ly nước ấm, anh ấy đột nhiên kéo tay tôi.

"Đừng đi."

Tôi chỉ có thể ngồi trở lại.

"Em tức giận sao? Em sẽ bỏ rơi anh sao? Đừng vứt bỏ anh có được không?" Thẩm Minh cẩn thận nói.

Tôi bĩu môi: "Đừng làm loạn."

"Chị ơi~"

Tôi duỗi tay nhéo eo anh: "Em biết anh không sao, nếu còn giả vờ em sẽ đánh anh!"

Thẩm Minh hừ nhẹ một tiếng ngồi thẳng dậy.

"Cũng không phải ngay từ đầu anh đã không sao, mấy ngày nay ký ức hỗn loạn, làm anh rất thống khổ, hai ngày nay anh mới cảm thấy tốt hơn!"

"Vừa rồi Ôn Giai tới tìm anh, anh sợ cô ta biết anh đã khôi phục ký ức, đồng thời tinh thần cũng bình thường, lại lì lợm la liếm anh, cho nên anh mới cố ý làm vậy."

Tôi duỗi tay xoa tóc mái của anh, nói: "Ừm, cho nên ngay từ đầu em cũng không có hung dữ với anh."

Thẩm Minh nói không được, quay đầu đi, giống như một chú cún giận dỗi.

"Chuẩn bị xuất viện nào!"

Tôi duỗi tay kéo anh đi.

Anh ấy sống chết không chịu xuống giường, tôi chỉ có thể dùng hết sức, nhưng lại đột nhiên bị anh dùng sức túm lại, kéo qua ôm vào trong ngực.

Thẩm Minh dùng râu ngắn của mình cọ nhẹ lên cổ tôi.

"Bảo bối ~, khôi phục ký ức cũng không ghê gớm gì, anh dường như lại càng yêu em." Thẩm Minh nói.

Tôi bật cười.

Đương nhiên là vậy, đoạn ký ức kia không có gì bất lợi đối với tình cảm của chúng tôi cả!

Lúc trước quyết định làm biện pháp thôi miên, chính là vì muốn ổn định cảm xúc, cũng không có nguyên nhân đặc thù gì.

18.

Thẩm Minh xuất viện, Lâm Phong và Tần Viễn cùng nhau tới thăm.

Chúng tôi đều không nghĩ đến, chương trình tạp kỹ này ngoài ý muốn thế nhưng lại khiến fan CP của tôi và Thẩm Minh tăng mạnh lên, không còn là vợ chồng sắp ly hôn trong truyền thuyết.

Lâm Phong cũng hot một phen, mang danh con trai của tôi và Thẩm Minh.

Làm Lâm Phong hot mạnh, còn phải nói đến bộ phim kia chúng tôi cùng hợp tác.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, kỹ thuật diễn đỉnh cao của cậu ấy được người xem đồng loạt khen ngợi.

Cậu ấy hiện tại rất hot, trên mạng toàn là tên của Lâm Phong, đăng bài gì cũng đều lấy tên cậu ấy làm đề tài.

Không còn cách nào, lưu lượng tự tìm đến cậu ấy.

Hiện tại Lâm Phong là người rất bận rộn, tới thăm Thẩm Minh xong liền rời đi.

Nhưng Tần Viễn vẫn ở lại, cũng không biết tại sao lại chưa đi.

Cậu ta không nói, tôi không hỏi, cậu ta cứ như vậy ngồi cả buổi trưa.

"Cái đó….. Chị Mãn, sao không thấy Thẩm Ngưng?" Tần Viễn rốt cuộc không kìm nén được mà hỏi.

Tôi còn tưởng cậu ta sẽ tiếp tục kìm nén không hỏi.

"À, em ấy cảm thấy bản thân quá ngu ngốc, không có mặt mũi nhìn người nhà, cho nên vẫn chưa trở về." Tôi trả lời.

Tần Viễn đột nhiên giật mình một cái.

"Em ấy là một cô gái, sao lại có thể ở một mình bên ngoài? Hơn nữa, em ấy ngốc chỗ nào, chỉ là có hơi đơn thuần thôi."

"Đẳng cấp Ôn Giai cao như vậy, tới tôi còn bị cô ta chơi đến xoay vòng vòng mà chẳng hay biết gì, càng không cần nói tới em ấy chỉ là một cô gái nhỏ mới bước ra xã hội!"

Tần Viễn nhanh chóng giải thích thay cho Thẩm Ngưng.

Tôi cong cong khóe môi: "Người cũng chưa theo đuổi tới tay đâu, liền bắt đầu bao che rồi? Cậu lúc trước đứng về phía Ôn Giai như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu có ý với cô ta!"

"Phi phi phi, đừng nói hươu nói vượn!" Tần Viễn nhanh chóng đứng dậy, "Tôi không thích Ôn Giai, cũng không có thích Thẩm Ngưng, chẳng qua là tôi cảm thấy Thẩm Ngưng thực sự rất đáng yêu, đơn thuần mà thôi."

"Tôi có việc, tôi đi đây!"

Tần Viễn vừa nói vừa chạy ra ngoài.

Tôi lộ ra một nụ cười như một bà dì biết hết tất cả.

……

Ôn Giai gọi điện thoại tới, cô ta muốn xuất ngoại, cô ta muốn gặp mặt Thẩm Minh trước khi đi, nói xin lời xin lỗi với anh.

Thẩm Minh trực tiếp lấy sim điện thoại ra ném vào thùng rác.

"Anh sẽ mua sim mới, về sau chỉ liên hệ với một mình em." Thẩm Minh nói với tôi.

Tôi dở khóc dở cười, muốn dứt khoát như vậy à!

19.

Thẩm Ngưng đã trở lại, bị Tần Viễn mang về.

Đẩy cửa ra nhìn thấy Thẩm Minh liền quỳ xuống.

Tần Viễn mười phần xấu hổ, kéo Thẩm Ngưng, kêu cô ấy nhanh đứng lên.

"Em quỳ cái gì mà quỳ, em chỉ là bị Ôn Giai lừa gạt thôi, cũng không có trực tiếp làm anh trai em bị thương, không đến mức phải quỳ đâu?"

Thẩm Ngưng ném tay cậu ta ra.

"Anh cho rằng tôi muốn quỳ sao, là do chân tôi mềm!"

Tần Viễn bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể kéo Thẩm Ngưng tới trước mặt Thẩm Minh.

"Anh, thực xin lỗi, là do em ngu ngốc, không phân rõ tốt xấu, vẫn luôn xem kẻ xấu là người tốt, khiến anh bị thương."

Thẩm Ngưng bắt đầu nhận sai.

Thẩm Minh động động môi nhìn về phía tôi.

Thẩm Ngưng cũng nhanh chóng đem thân mình chuyển lại phía tôi.

"Chị dâu, em sai rồi, em xin lỗi vì trước kia luôn đối nghịch với chị."

"Anh Tần Viễn đã khai thông cho em, em không nên phản nghịch, chị quản thúc em là vì muốn tốt cho em, là do em vẫn luôn không hiểu được những dụng tâm vất vả của chị!"

Nhìn cô ấy chân thành nhận sai, tôi thở dài, duỗi tay kéo cô ấy lên.

"Những chuyện đó chị không để tâm, em cũng không cần để trong lòng, sau khi trải qua những việc này, anh chị đều hy vọng em có thể trưởng thành hơn." Tôi nói.

"Đúng rồi, về chuyện em muốn vào giới giải trí, chị và anh trai em đã thương lượng với nhau, tôn trọng quyết định của em!"

Thẩm Ngưng vui vẻ mà nhảy dựng lên, chân cũng không còn mềm nữa.

Tần Viễn vui vẻ theo.

Tôi đi đến bên cạnh cậu ta, cười nói: "Tài nguyên của cậu nhiều, mang theo em ấy đi."

Tần Viễn vỗ ngực: "Nếu tiền bối đã lên tiếng, em tất nhiên sẽ chiếu cố em gái Thẩm Ngưng thật tốt."

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta một cái, được tiện nghi còn khoe mẽ!

20.

Phiên ngoại: Góc nhìn nam chính

Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy là ở quán bar, ngày đó tâm tình tôi bực bội trước sau như một, tôi mở ra một chai rượu vang đỏ bắt đầu uống.

Ánh đèn mê ly chiếu xuống bóng cô ấy đi về phía tôi.

Cô ấy quá đẹp, tôi không tìm thấy từ ngữ nào có thể hình dung được cô ấy.

Trong lúc nhất thời tôi nhìn đến ngây người, cô ấy hỏi tôi có nguyện ý đi cùng cô ấy hay không, tôi nghĩ thứ tôi vừa uống nhất định không phải rượu, mà là canh mê hồn, nếu không cũng không nghĩ gì liền đi theo cô ấy về nhà.

Cô ấy ép tôi lên tường, môi đỏ nóng như lửa đốt, nhưng cô ấy lại không làm bước tiếp theo.

Tôi cảm thấy nhất định là cô ấy đang chơi tôi, cô ấy không biết hai năm trước tôi bị thanh mai cùng nhau lớn lên từ nhỏ

Tôi sẽ không giao trái tim mình ra một lần nữa.

Nhưng mà cô ấy lại luôn ở bên tai tôi nói rằng cô ấy sẽ không rời xa tôi, tôi không tin.

Chỉ là tôi đi đến quán bar bao nhiêu lần, cô ấy sẽ ở cửa nhà chờ tôi bấy nhiêu lần.

Tôi luôn không tự giác được mà nghĩ đến gương mặt cô ấy, tiếng nói của cô ấy, mỗi một biểu cảm của cô ấy.

Tôi nghĩ tôi đã gặp rắc rối rồi.

…………

Cô ấy luôn rất bận, không thấy bóng người, tôi biết cô ấy quan tâm sự nghiệp.

Nhưng ngày đó có một người đàn ông đưa cô ấy trở về, trên mặt cô ấy vẫn giữ ý cười không dứt, tôi thực sự chỉ muốn cô ấy cười với một người duy nhất là tôi.

Tôi liền đi đến hôn cô ấy, mong cô ấy chỉ đối xử tốt với một mình tôi, vĩnh viễn yêu tôi.

Cô ấy vừa cười vừa dán sát tai tôi mà nói "Được thôi", một chút cũng không nghiêm túc.

Cô ấy rất xấu xa, nhưng tôi lại bị cô ấy ăn đến gắt gao.

Ngày đó tôi đã thề, tôi nhất định sẽ làm cho cô ấy yêu tôi, không thể rời xa tôi.

… Sinh nhật cô ấy tôi vắng mặt.

Không vì lý do gì khác, bởi vì tôi bị rối loạn lưỡng cực, tôi không dám nói với cô ấy, lúc tôi phát tác trùng hợp lại ngay ngày sinh nhật cô ấy.

Tôi có uống thuốc, nhưng cũng vô dụng.

Tôi rất muốn chữa khỏi cái bệnh này, nhưng khi tôi càng sốt ruột, lại càng không như mong muốn.

Số lần tôi phát bệnh ngày càng thường xuyên, tôi không dám gặp cô ấy, tôi sợ sẽ làm cô ấy bị thương.

Lúc cô ấy đến tìm tôi, tôi vừa mới đem toàn bộ đồ vật trong phòng đập nát, cầm dao chuẩn bị cắt cổ tay.

"Thẩm Minh, em tới rồi."

Cô ấy đứng ở cửa, ngược sáng, nở nụ cười xinh đẹp.

Tôi không biết nên hình dung cô ấy như thế nào.

Tinh thần tôi thả lỏng, bất luận thế nào tôi đều phải bắt lấy cô ấy.

Tôi buông dao nhỏ ra mà nhào lại ôm cô ấy, ngửi thấy mùi hương trên người cô ấy liền an tâm mà thả lỏng.

Tôi mới biết được cô ấy chính là thuốc của tôi, chỉ cần có cô ấy, dù tôi đang phát tác triệu chứng thì nháy mắt sẽ biến thành một chú chó ngoan ngoãn.

Nhưng tôi vẫn sợ nếu đột nhiên phát tác, làm chính mình bị thương, hoặc làm cô ấy bị thương.

Tôi không được bị gì, cô ấy cũng không thể bị gì, chúng tôi còn có 10 năm, 20 năm, 50 năm, chúng tôi muốn ở bên nhau từ khi tóc đen đến khi đầu bạc.

Cô ấy sẽ làm một bà lão, tôi sẽ làm một ông lão.

Vì thế tôi quyết định tiến hành biện pháp thôi miên, cô ấy không nói gì cả, tôn trọng tất cả sự lựa chọn của tôi.

Lúc bước vào phòng tiến hành trị liệu cô ấy hôn lên trán tôi.

"Thẩm Minh, sau khi những chuyện này kết thúc chúng ta cùng nhau tiến vào giới giải trí đi."

Tôi gật đầu.

Tôi thích những nơi có thể ở càng gần cô ấy.

Tôi không biết đã trôi qua bao lâu, trị liệu kết thúc, tôi đi từ trong phòng ra, thế giới này không có gì thay đổi, lại giống như tất cả đều đã thay đổi.

Tôi theo bản năng liền tìm kiếm hình bóng kia, nhìn nhìn thấy trong lòng tôi liền hoảng hốt.

"Thẩm Minh."

m thanh dễ nghe truyền đến từ phía sau, tôi quay đầu lại, nhìn cô ấy đứng ngược sáng vẫy tay về phía tôi.

Tôi nhanh chóng chạy về phía cô ấy, nắm lấy tay cô ấy, mười ngón tay của chúng tôi đan vào nhau.

Tôi đã rất may mắn, khi ở trong buổi tối ồn ào náo động đó, dưới ánh đèn huyền ảo lộng lẫy, thiếu niên 19 tuổi đã vươn tay bắt được vị thần của mình!

- Hết -
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom